Sơ Vọng
-
Chương 1
01.
Kết hôn là một chuyện rất phiền phức, nhất là kết hôn với Lục Vọng Châu.
Hôn lễ của thái tử gia nhà họ Lục, khách mời đều là những người nổi tiếng, thiệp mời phải được đặt làm riêng từng cái một, danh sách quà tặng cần được kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.
Mà tất cả những việc này, Lục Vọng Châu đều không quan tâm.
Ngay cả nhẫn cưới, anh cũng lười tự mình đi chọn.
Một tấm thẻ đen được ném tới trước mặt tôi: “Cô tự đi mua đi.”
Sau đó, Lục Vọng Châu liền đi uống rượu.
Hôm nay trên cục nghe nói có mỹ nhân đến từ miền bắc được bạn bè dẫn đến, Lục Vọng Châu vốn quen chơi đùa với với những cô gái xinh đẹp, nước da trắng ngần đến từ miền nam nên những người đẹp miền bắc có lẽ còn mới mẻ với anh.
Tôi không nói gì, cất thuốc giải rượu vào, dặn dò trợ lý chăm sóc anh những việc cần chú ý.
Nghĩ rằng mọi thứ đã ổn thỏa, nhưng nửa đêm, tôi vẫn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Cô Thẩm, cậu Lục uống nhiều quá, cứ muốn gọi cô tới đón cậu.”
Lúc này đã là ba giờ sáng, sáu giờ rưỡi sáng mai tôi phải ra ngoài thử váy cưới.
Nhưng tôi vẫn cố gắng gượng dậy, dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt do thiếu ngủ.
Tài xế đưa tôi đến câu lạc bộ. Khi tôi bước xuống xe, tôi lờ mờ nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của anh.
Tôi biết họ đang bàn tán gì về tôi.
Một cô gái ưu tú, có học thức, có địa vị, lại đi theo đuổi một công tử bột ăn chơi trác táng, yêu anh ta đến cuồng nhiệt, hạ mình đến cực điểm.
Bấy nhiêu năm đèn sách coi như uổng phí.
Đêm tối lạnh giá, tôi thở ra một làn khói trắng, bước vào phòng riêng.
Lục Vọng Châu đã uống rất say.
Anh ta tựa người vào chiếc ghế sofa nhung màu xanh đậm, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú và chiếc dây chuyền bạc mảnh mai. Đôi mắt đào hoa lim dim, hơi ươn ướt vì men say, phủ lên một lớp sương mờ ảo.
Hai cô gái mặc váy ngắn nằm ngửa trên đầu gối anh.
Xa hoa đồi trụy.
Tôi kéo hai cô gái kia sang một bên, thuận tay cầm khăn ăn trắng như tuyết giúp hai cô gái che đáy váy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Vọng Châu.
“Vọng Châu, về nhà thôi.”
Trong số bạn bè của Lục Vọng Châu, có người còn tỉnh táo, cười híp mắt trêu chọc: “Lục thiếu, chị dâu gọi cậu về nhà kìa.”
“Nghe nói chị dâu còn là thạc sĩ khoa Lịch sử của Đại học Thủ Đô, đúng là vừa giỏi việc nước vừa giỏi việc nhà.”
“Tuyệt đối đừng để cho bố tôi biết cậu tìm được một vị hôn thê tốt như vậy, nếu không tôi lại đi tán tỉnh mấy cô minh tinh, ông ấy sẽ mắng chết tôi mất.”
Lục Vọng Châu dựa nửa người vào tôi, lười biếng nâng mí mắt, khẽ cười nụ cười say khướt.
“Ghen tị à?” Anh chỉ chỉ vào tôi, “Mua được mà.”
“Muốn thì tự đi mua một người đi.”Căn phòng im bặt một lúc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi cụp mắt xuống, lặng lẽ bóc một con tôm, đút vào miệng Lục Vọng Châu.
“Ừm.” Tôi dịu dàng nói, “Anh ấy nói đúng.”
02.
Nhẫn cưới đã được đưa đến.
Viên kim cương lấp lánh trên chiếc nhẫn vàng hồng, được khắc tên viết tắt của tôi và Lục Vọng Châu.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong một thời gian dài. Trên tấm thiệp nhỏ trong hộp có viết dòng chữ hoa đẹp: "Hạnh phúc trọn đời."
Tôi khẽ cười một tiếng, tiện tay vứt tấm thiệp vào thùng rác.
Tôi chưa bao giờ hạnh phúc, càng không nói đến cả đời.
Ngay lúc này, điện thoại vang lên.
Một dòng địa chỉ được gửi đến từ tin nhắn ẩn danh.
Là số phòng khách sạn.
Tôi cau mày, đột nhiên nhận thức ra điều gì đó, vội vàng đến gara lái xe.
Nhưng mọi chuyện diễn ra còn nhanh hơn tôi tưởng.Mười mấy phút sau, một hashtag leo thang nhanh chóng, lên top tìm kiếm:
[Người thừa kế tập đoàn Lục thị ngoại tình trước hôn nhân, đối tượng nghi là nữ nghệ sĩ nổi tiếng Nghê Âm Âm.]
03.
Lục Vọng Châu và Nghê Âm Âm bị đám paparazzi chặn lại ở khách sạn Bảo Cách Lệ.
Tiếng màn trập vang lên điên cuồng, ánh đèn flash gần như muốn chiếu mù mắt người.
Tiếng chụp ảnh vang lên dồn dập, đèn flash chói lóa đến mức gần như làm mù mắt người ta.
“Anh Lục, nghe nói anh và cô Nghê là thanh mai trúc mã, vì tương lai của cô Nghê mà đành lòng chia tay.”
“Lần này có phải là tình cũ tái hợp?”
“Nhưng nghe nói anh sắp kết hôn, cô dâu lại là người khác.”
“Anh và cô Nghê quả thực là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, nhưng việc này có phải là không công bằng với cô dâu?”
Lục Vọng Châu lạnh mặt, nhấc chân định đạp máy ảnh của paparazzi trước mặt.
Nhưng anh đột nhiên khựng lại.
Cách đám đông người hỗn tạp, anh nhìn thấy tôi.
Sắc mặt Lục Vọng Châu đột nhiên thay đổi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhìn thấy sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt anh.
Tôi mặc một bộ váy màu sáng, tóc búi cao lỏng lẻo, gió thổi bay những sợi tóc rối, lộ ra khuôn mặt mộc thanh tú.
So với Nghê Âm Âm bên cạnh anh, người mặc váy đỏ yêu kiều, đẹp đến mức lóa mắt, tôi có lẽ trông thật nhạt nhẽo.
Nhưng tôi không quan tâm.
Đám paparazzi theo ánh mắt của Lục Vọng Châu nhìn sang, họ nhận ra thân phận của tôi, rất nhanh, ống kính máy ảnh đã chĩa về phía tôi.
Tôi tiến về phía trước, đám đông tự động nhường đường cho tôi.
Đi đến bên cạnh Lục Vọng Châu, tôi nghe anh khẽ gọi:
“Sơ Dư...”
Ngay giây sau, tôi nắm lấy tay Lục Vọng Châu, nhìn về phía các phóng viên, nở nụ cười tao nhã và thanh lịch:
“Tôi là vị hôn thê của Lục Vọng Châu, Thẩm Sơ Dư.”
“Tiểu Nghê và Vọng Châu lớn lên cùng nhau, tôi cũng thường nghe Vọng Châu nhắc tới cô ấy.”
“Nhưng mọi người hiểu lầm rồi, Vọng Châu vẫn luôn coi Tiểu Nghê là em gái, anh ấy chỉ tới đây để hàn huyên chuyện cũ với Tiểu Nghê, đã báo trước với tôi rồi.”
Lục Vọng Châu đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Dù tôi vốn dĩ dịu dàng và nhẫn nhịn, nhưng việc anh có thể làm đến bước này vẫn khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Nụ cười của tôi không hề thay đổi.
“Mọi người vất vả rồi, nhưng dù sao các vị phóng viên cũng đã đến đây, để mọi người đi về tay không quả thật có chút áy náy. Nghe nói trà chiều ở đây không tệ, hay là mọi người cùng nhau thử đi, tôi mời mọi người.”
Lục Vọng Châu nhìn tôi, một lúc lâu sau, anh như bừng tỉnh.
Trước vô số ống kính máy ảnh, Lục Vọng Châu mỉm cười khoác vai tôi: “Cảm ơn em, Sơ Dư, anh có một vị hôn thê như em, thật sự rất may mắn.”
Nhưng khi anh kề sát vào tai tôi, lại hạ giọng: “Mẹ tôi lại cho cô bao nhiêu tiền?”
Tôi nhìn vào mắt anh, cười nói: “Chúng ta là vợ chồng, có gì mà phải cảm ơn.”
Sau đó, tôi cũng tiến đến gần tai Lục Vọng Châu.
Anh tưởng tôi muốn nói ra một con số, nên đưa tai sát lại.
Nhưng tôi chỉ nở nụ cười dịu dàng nhất.
Nhẹ nhàng nói một câu dơ bẩn nhất.
04.
Nguy cơ quan hệ xã hội vốn thuộc về nhà họ Lục, vậy mà lại dễ dàng bị tôi hóa giải.
Nhưng sau khi về nhà, tôi lại đăng nhập vào máy tính của Lục Vọng Châu.
Lịch sử trò chuyện giữa anh và Nghê Âm Âm dài vô tận.
Thật khó tưởng tượng, một thiếu gia nhà họ Lục vốn dĩ ăn chơi sa đọa, lại có thể kiên nhẫn bầu bạn với một cô gái, ngày ngày trò chuyện miệt mài như vậy.
Lịch sử trò chuyện cuối cùng dừng lại cách đây vài ngày.
[Anh sắp kết hôn rồi à?] Đây là Nghê Âm Âm.
[Ừ.]
[Đã hứa sẽ chờ em, sao lại thất hứa.]
[...]
[Cô ấy đẹp không?]
[Đẹp hơn em không?]
[Lục Vọng Châu, trả lời tin nhắn em.]
[Nói cho em biết, anh còn yêu em không?]
Nghê Âm Âm gửi rất nhiều tin nhắn.
Lục Vọng Châu im lặng hồi lâu, mới trả lời một câu:
[Nhiều năm như vậy, em hẳn đã rất rõ ràng.]
Cách màn hình, tôi dường như có thể nhìn thấy cuối cùng Nghê Âm Âm cũng nở một nụ cười nắm chắc phần thắng như cũ.
Nhưng cô ta vẫn muốn thừa thắng truy kích.
[Vậy vị hôn thê của anh đâu, anh có yêu cô ấy không?]
Lần này Lục Vọng Châu trở về rất nhanh.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu.
Một chữ ngắn ngủi.
[Không.]
...
[Không yêu chút nào sao?]
[Một chút cũng không.]
Kết hôn là một chuyện rất phiền phức, nhất là kết hôn với Lục Vọng Châu.
Hôn lễ của thái tử gia nhà họ Lục, khách mời đều là những người nổi tiếng, thiệp mời phải được đặt làm riêng từng cái một, danh sách quà tặng cần được kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.
Mà tất cả những việc này, Lục Vọng Châu đều không quan tâm.
Ngay cả nhẫn cưới, anh cũng lười tự mình đi chọn.
Một tấm thẻ đen được ném tới trước mặt tôi: “Cô tự đi mua đi.”
Sau đó, Lục Vọng Châu liền đi uống rượu.
Hôm nay trên cục nghe nói có mỹ nhân đến từ miền bắc được bạn bè dẫn đến, Lục Vọng Châu vốn quen chơi đùa với với những cô gái xinh đẹp, nước da trắng ngần đến từ miền nam nên những người đẹp miền bắc có lẽ còn mới mẻ với anh.
Tôi không nói gì, cất thuốc giải rượu vào, dặn dò trợ lý chăm sóc anh những việc cần chú ý.
Nghĩ rằng mọi thứ đã ổn thỏa, nhưng nửa đêm, tôi vẫn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Cô Thẩm, cậu Lục uống nhiều quá, cứ muốn gọi cô tới đón cậu.”
Lúc này đã là ba giờ sáng, sáu giờ rưỡi sáng mai tôi phải ra ngoài thử váy cưới.
Nhưng tôi vẫn cố gắng gượng dậy, dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt do thiếu ngủ.
Tài xế đưa tôi đến câu lạc bộ. Khi tôi bước xuống xe, tôi lờ mờ nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của anh.
Tôi biết họ đang bàn tán gì về tôi.
Một cô gái ưu tú, có học thức, có địa vị, lại đi theo đuổi một công tử bột ăn chơi trác táng, yêu anh ta đến cuồng nhiệt, hạ mình đến cực điểm.
Bấy nhiêu năm đèn sách coi như uổng phí.
Đêm tối lạnh giá, tôi thở ra một làn khói trắng, bước vào phòng riêng.
Lục Vọng Châu đã uống rất say.
Anh ta tựa người vào chiếc ghế sofa nhung màu xanh đậm, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú và chiếc dây chuyền bạc mảnh mai. Đôi mắt đào hoa lim dim, hơi ươn ướt vì men say, phủ lên một lớp sương mờ ảo.
Hai cô gái mặc váy ngắn nằm ngửa trên đầu gối anh.
Xa hoa đồi trụy.
Tôi kéo hai cô gái kia sang một bên, thuận tay cầm khăn ăn trắng như tuyết giúp hai cô gái che đáy váy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Vọng Châu.
“Vọng Châu, về nhà thôi.”
Trong số bạn bè của Lục Vọng Châu, có người còn tỉnh táo, cười híp mắt trêu chọc: “Lục thiếu, chị dâu gọi cậu về nhà kìa.”
“Nghe nói chị dâu còn là thạc sĩ khoa Lịch sử của Đại học Thủ Đô, đúng là vừa giỏi việc nước vừa giỏi việc nhà.”
“Tuyệt đối đừng để cho bố tôi biết cậu tìm được một vị hôn thê tốt như vậy, nếu không tôi lại đi tán tỉnh mấy cô minh tinh, ông ấy sẽ mắng chết tôi mất.”
Lục Vọng Châu dựa nửa người vào tôi, lười biếng nâng mí mắt, khẽ cười nụ cười say khướt.
“Ghen tị à?” Anh chỉ chỉ vào tôi, “Mua được mà.”
“Muốn thì tự đi mua một người đi.”Căn phòng im bặt một lúc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi cụp mắt xuống, lặng lẽ bóc một con tôm, đút vào miệng Lục Vọng Châu.
“Ừm.” Tôi dịu dàng nói, “Anh ấy nói đúng.”
02.
Nhẫn cưới đã được đưa đến.
Viên kim cương lấp lánh trên chiếc nhẫn vàng hồng, được khắc tên viết tắt của tôi và Lục Vọng Châu.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong một thời gian dài. Trên tấm thiệp nhỏ trong hộp có viết dòng chữ hoa đẹp: "Hạnh phúc trọn đời."
Tôi khẽ cười một tiếng, tiện tay vứt tấm thiệp vào thùng rác.
Tôi chưa bao giờ hạnh phúc, càng không nói đến cả đời.
Ngay lúc này, điện thoại vang lên.
Một dòng địa chỉ được gửi đến từ tin nhắn ẩn danh.
Là số phòng khách sạn.
Tôi cau mày, đột nhiên nhận thức ra điều gì đó, vội vàng đến gara lái xe.
Nhưng mọi chuyện diễn ra còn nhanh hơn tôi tưởng.Mười mấy phút sau, một hashtag leo thang nhanh chóng, lên top tìm kiếm:
[Người thừa kế tập đoàn Lục thị ngoại tình trước hôn nhân, đối tượng nghi là nữ nghệ sĩ nổi tiếng Nghê Âm Âm.]
03.
Lục Vọng Châu và Nghê Âm Âm bị đám paparazzi chặn lại ở khách sạn Bảo Cách Lệ.
Tiếng màn trập vang lên điên cuồng, ánh đèn flash gần như muốn chiếu mù mắt người.
Tiếng chụp ảnh vang lên dồn dập, đèn flash chói lóa đến mức gần như làm mù mắt người ta.
“Anh Lục, nghe nói anh và cô Nghê là thanh mai trúc mã, vì tương lai của cô Nghê mà đành lòng chia tay.”
“Lần này có phải là tình cũ tái hợp?”
“Nhưng nghe nói anh sắp kết hôn, cô dâu lại là người khác.”
“Anh và cô Nghê quả thực là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, nhưng việc này có phải là không công bằng với cô dâu?”
Lục Vọng Châu lạnh mặt, nhấc chân định đạp máy ảnh của paparazzi trước mặt.
Nhưng anh đột nhiên khựng lại.
Cách đám đông người hỗn tạp, anh nhìn thấy tôi.
Sắc mặt Lục Vọng Châu đột nhiên thay đổi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhìn thấy sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt anh.
Tôi mặc một bộ váy màu sáng, tóc búi cao lỏng lẻo, gió thổi bay những sợi tóc rối, lộ ra khuôn mặt mộc thanh tú.
So với Nghê Âm Âm bên cạnh anh, người mặc váy đỏ yêu kiều, đẹp đến mức lóa mắt, tôi có lẽ trông thật nhạt nhẽo.
Nhưng tôi không quan tâm.
Đám paparazzi theo ánh mắt của Lục Vọng Châu nhìn sang, họ nhận ra thân phận của tôi, rất nhanh, ống kính máy ảnh đã chĩa về phía tôi.
Tôi tiến về phía trước, đám đông tự động nhường đường cho tôi.
Đi đến bên cạnh Lục Vọng Châu, tôi nghe anh khẽ gọi:
“Sơ Dư...”
Ngay giây sau, tôi nắm lấy tay Lục Vọng Châu, nhìn về phía các phóng viên, nở nụ cười tao nhã và thanh lịch:
“Tôi là vị hôn thê của Lục Vọng Châu, Thẩm Sơ Dư.”
“Tiểu Nghê và Vọng Châu lớn lên cùng nhau, tôi cũng thường nghe Vọng Châu nhắc tới cô ấy.”
“Nhưng mọi người hiểu lầm rồi, Vọng Châu vẫn luôn coi Tiểu Nghê là em gái, anh ấy chỉ tới đây để hàn huyên chuyện cũ với Tiểu Nghê, đã báo trước với tôi rồi.”
Lục Vọng Châu đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Dù tôi vốn dĩ dịu dàng và nhẫn nhịn, nhưng việc anh có thể làm đến bước này vẫn khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Nụ cười của tôi không hề thay đổi.
“Mọi người vất vả rồi, nhưng dù sao các vị phóng viên cũng đã đến đây, để mọi người đi về tay không quả thật có chút áy náy. Nghe nói trà chiều ở đây không tệ, hay là mọi người cùng nhau thử đi, tôi mời mọi người.”
Lục Vọng Châu nhìn tôi, một lúc lâu sau, anh như bừng tỉnh.
Trước vô số ống kính máy ảnh, Lục Vọng Châu mỉm cười khoác vai tôi: “Cảm ơn em, Sơ Dư, anh có một vị hôn thê như em, thật sự rất may mắn.”
Nhưng khi anh kề sát vào tai tôi, lại hạ giọng: “Mẹ tôi lại cho cô bao nhiêu tiền?”
Tôi nhìn vào mắt anh, cười nói: “Chúng ta là vợ chồng, có gì mà phải cảm ơn.”
Sau đó, tôi cũng tiến đến gần tai Lục Vọng Châu.
Anh tưởng tôi muốn nói ra một con số, nên đưa tai sát lại.
Nhưng tôi chỉ nở nụ cười dịu dàng nhất.
Nhẹ nhàng nói một câu dơ bẩn nhất.
04.
Nguy cơ quan hệ xã hội vốn thuộc về nhà họ Lục, vậy mà lại dễ dàng bị tôi hóa giải.
Nhưng sau khi về nhà, tôi lại đăng nhập vào máy tính của Lục Vọng Châu.
Lịch sử trò chuyện giữa anh và Nghê Âm Âm dài vô tận.
Thật khó tưởng tượng, một thiếu gia nhà họ Lục vốn dĩ ăn chơi sa đọa, lại có thể kiên nhẫn bầu bạn với một cô gái, ngày ngày trò chuyện miệt mài như vậy.
Lịch sử trò chuyện cuối cùng dừng lại cách đây vài ngày.
[Anh sắp kết hôn rồi à?] Đây là Nghê Âm Âm.
[Ừ.]
[Đã hứa sẽ chờ em, sao lại thất hứa.]
[...]
[Cô ấy đẹp không?]
[Đẹp hơn em không?]
[Lục Vọng Châu, trả lời tin nhắn em.]
[Nói cho em biết, anh còn yêu em không?]
Nghê Âm Âm gửi rất nhiều tin nhắn.
Lục Vọng Châu im lặng hồi lâu, mới trả lời một câu:
[Nhiều năm như vậy, em hẳn đã rất rõ ràng.]
Cách màn hình, tôi dường như có thể nhìn thấy cuối cùng Nghê Âm Âm cũng nở một nụ cười nắm chắc phần thắng như cũ.
Nhưng cô ta vẫn muốn thừa thắng truy kích.
[Vậy vị hôn thê của anh đâu, anh có yêu cô ấy không?]
Lần này Lục Vọng Châu trở về rất nhanh.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu.
Một chữ ngắn ngủi.
[Không.]
...
[Không yêu chút nào sao?]
[Một chút cũng không.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook