Sổ Ước Luân Hồi
Chương 9: Pháp Môn Tu Luyện

“Nam” Huỳnh Ni hoảng hốt thốt lên yếu ớt, cô nặng nề đưa tay gạt hai giọt nước mắt không hiểu vì sao mà có, lết đến cái xác Nhiễm Nam. Miệng vẫn lẩm nhẩm “không, không”.

Cậu béo không chết, thậm chí còn chưa hôn mê. Sổ Ước cư trú trong lòng ngực đang phát sáng rọi rõ cả lỗ hổng ghê ghớm ở bụng. Hơi thở nhè nhẹ, cả ngày mới hít vào được một lần, thở ra được một cái.

Đau, đau vô cùng, cả người không còn cảm giác gì ngoài cơn đau khủng bố từ bụng truyền lên đầu. Cơ chế não người chính là khi cơ thể quá đau đớn sẽ ngất đi để tự vệ, thế nhưng lúc này Sổ Ước lại liên tục phát ra năng lượng giữ cho Nhiễm Nam vừa tỉnh táo, vừa phải chịu đau khổ. Nó đang tự hành hoạt động giúp chủ nhân duy trì sinh tồn theo bản năng.

Vì chỉ là bản năng, luồng năng lượng của Sổ Ước chỉ giúp được Nhiễm Nam cầm máu, giữ cho tim vẫn đập sau cơn “shock” đau đớn, ngoài ra còn khiến cậu tỉnh táo mà chịu đau. Thậm chí tâm trí ngày càng tỉnh hẳn lên, hồn lực còn có chút tăng lên.

Thấy Nhiễm Nam từ từ mở trừng con mắt, còn rặng ra nụ cười, Huỳnh Ni vừa mừng vừa tức. Đang định đỡ cậu ta ngồi dậy.

Á. Tiếng hét gần đó vang lên, cả hai cô cậu quay sang nhìn.

Chị Yến đẩy Nhã Hân ra xa, cả người cô bị móc câu xương trên bàn tay con quái vật móc xuyên bụng nhấc lên. Ánh mắt chị có luyến tiếc, có lo lắng có yêu thương.

Nhã Hân té đụng đầu xuống đất, đau quá khóc to lên. Cô bé loạng choạng đứng dậy, đôi tay vung vẩy với lên trên muốn bắt lấy chị Yến nhưng không được.

Thấy Huỳnh Ni ngồi dậy, ánh mắt chị như van nài, vừa mang hi vọng nhìn sang. Ni vừa hay bắt gặp, cô cũng muốn giúp hai người nhưng cả người mệt mỏi, cả nói còn không ra hơi thì cũng đành bất lực, chỉ có thể nhìn chị từ hi vọng đi tới tuyệt vọng, nhìn Nhã Hân khóc ngất gọi “mẹ, mẹ...”

Nhìn hai mẹ con sắp bị quái vật ăn thịt, nghĩ đến việc Nhiễm Nam bỏ mặc mẹ con Nhã Hân, mặc dù là vì cứu mình nhưng… Trong lòng Huỳnh Ni lấn cấn. Chỉ số hảo cảm trồi lên lại sụt xuống lại dâng lên rồi hạ xuống, lên lên xuống xuống…

Thần khí từ hình dạng vòng tay nhanh chóng biến thành một bàn tay khổng lồ như cái thùng phi, phóng đến muốn cướp chị Yến từ miệng con quái. Thế nhưng đã không còn kịp nữa, trong tiếng xương gãy rôm rốm, quái vật há mồm nhai rạo rạo. Cơ thể chị co giật, dần bị xé ra trôi vào bụng con quái.

Ánh mắt cô vô hạn lo lắng. Rồi bất chợt cô mỉm cười nhẹ nhõm ra đi. Con yêu của mẹ, quên ngày hôm nay đi, hãy sống vui vẻ nhé.

Nhã Hân được thần khí tóm được kéo vào vòng tay Huỳnh Ni. Cô bé đã khóc đến ngất đi.

Đánh chén chị Yến xong, con quái vật bỏ nốt hai bàn chân còn dư lại mồm nuốt trọng. Con mắt của nó lại nhìn sang hai con kiến hôi đã liên tục cản trở nó. Tiếng kêu to rền vang lên, con quái bước tới ầm ầm.

Huỳnh Ni vẫn chưa khôi phục. Nhiễm Nam bị thương nặng thậm chí còn không đứng lên được. Nhã hân thì đã ngất đi. Số phận đêm nay của ba người có vẻ không tươi sáng gì. Quái vật bước đến, đứng lù lù trước mặt cả ba. Hai tay nó mò tới tóm lấy hai kẻ đã phá đám nó nãy giờ.

Thần khí từ hình bàn tay biến thành một cái bát úp to lớn, úp xuống che chắn cho cả ba người. Cảm giác trơn tuột, quái vật không bắt được con mồi. Nó lại nổi giận phát ra tiếng loa vang rền. Nó loay hoay xoay trái xoay phải tìm cách bắt ba con bọ đang núp trong cái bát úp.

Tạm thời an toàn nhưng không lâu dài được. một khi nổi giận lên, con quái mà đập xuống vài phát thì Nhiễm Nam cũng không duy trì nổi thần khí để tự vệ nữa.

“Ta giúp ngươi, ngươi phải giải khai hồn ước, đồng ý chứ? ” Tiếng A Cẩu đang nằm núp dưới một ghế đá vang lên trong đầu Nhiễm Nam.

“Được, nhưng mày phải cứu cả ba bọn tao, nếu không cứ để tao chết, phân hồn của mày chết theo, mày cũng thế” Nhiễm Nam trả lời. Thật ra cậu ta đã phát hiện A Cẩu núp gần đây từ nãy rồi, chỉ cần nó xuất hiện trong vòng trăm mét là cả hai có thể cảm nhận được lẫn nhau.

A Cẩu giận dữ “đừng được nước đòi hỏi”. Nhiễm Nam im lặng không nói nữa, cứ để con chó quỷ này chí chóe, hắn cũng mặc kệ. Bởi vì con quái vật đầu loa đã mất kiên nhẫn, hai bàn tay gầy guộc cứng như sắt thép của nó bắt đầu đập ầm ầm liên hồi làm cho thần khí chớp tắt liên tục.

Thần khí chớt lên một cái, bắt đầu hóa trở lại hình thái ban đầu. Nhiễm Nam đã thương càng thêm thương, hôn mê bất tỉnh, Sổ Ước cũng vô pháp duy trì thêm nữa, phát sáng mạnh một cái rồi tắt ngúm.

Không còn cách nào khác, A Cẩu mạo hiểm xuất hiện, 6 cái xúc tu bò nhanh tới cuốn cả ba người chạy đi. Quái vật đầu loa dù tấn công nhanh và rất mạnh, cơ thể rắn chắc nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng. Đó là di chuyển không quá nhanh.

Đuổi theo A Cẩu vài bước đã thấy con mồi chạy xa, khuất mất sau những gốc cây, khiến nó rất tức giận. Đem cơn giận đổ lên đầu vài người gần đó đang liều mạng quay phim để về “upload” lên "youtube".

Dù nói điểm yếu là tốc độ di chuyển, nhưng đó chỉ là đối với những kẻ đặc biệt như A Cẩu hay Nhiễm Nam, cho nên, vài người nữa tiếp tục chui vào miệng con quái, máy quay phim, điện thoại rơi rớt khắp nơi.

Quái vật ăn no, khép mắt lại, ợ một tiếng, bóng dáng bắt đầu mờ dần rồi biến mất. Năm phút sau, xe cảnh sát hú còi inh ỏi xuất hiện bao vây công viên, tiếp thu hiện trường.

Sáng hôm sau, mặc dù tối qua rất lộn xộn, nhưng cuộc sống thì vẫn cần duy trì. Mọi người trừ bàn tán dữ dội trên báo, trên mạng internet, trên miệng với nhau ra thì đi làm vẫn phải đi làm, đi học thì vẫn diễn ra như thường. Dù sau thì đến hiện tại ai ai cũng biết, con quỷ ăn thịt người chỉ xuất hiện khi ánh nắng tắt đi.

A Cẩu mang Nhiễm Nam và hai người còn lại lên một góc rừng trên Núi Bà Đen, vứt vào một hang động nhỏ. Hiện Tại cậu mập vẫn còn bất tỉnh, vết thương ở bụng đang mọc ra thịt và cơ quan nội tạng mới một cách thần kỳ khiến Huỳnh Ni mấy lần ra ngoài hái trái cây đem về nhìn thấy vẫn muốn nôn ói. Thịt mỡ các loại nhúc nhích mọc ra trong buồn nôn vô cùng. Đến nổi, mỗi lần ra ngoài Huỳnh Ni đều phải mang theo Nhã Hân, một phần không yên tâm để cô bé lại một mình, một phần cũng không thể để trẻ em nhìn thấy hình ảnh máu me như thế chứ?

Thật ra ban đầu sau khi khỏe lại một ít cô định mang cả hai đi bệnh viện nhưng thấy hiện tượng xương trắng sinh thịt, nội tạng từ không hóa có ghê ghớm như vậy nên đành thôi.

A Cẩu thi thoảng quay trở lại ngó qua tình trạng Nhiễm Nam, thấy vẫn còn bất tỉnh cũng chỉ có thể sốt ruột bỏ đi đến người dân sinh sống gần núi để “ăn”, nó sắp hết thời gian ở trái đất rồi, nó cảm giác rõ hai hôm nữa là sẽ bị ép trở về Dục giới.

Nhã Hân thoát khỏi nỗ lực ngăn chặn của Huỳnh Ni, chạy đến ôm Nhiễm Nam.

“anh Nam, anh Nam, dậy đi anh, mẹ em mất tiêu rồi, tìm mẹ cho em, hu hu hu”

Thấy cậu nằm yên không trả lời Nhã Hân khóc mếu máo quay sang ôm chị Ni. “chị ơi, anh Nam sao ngủ hoài em kêu cũng không dậy? chị gọi anh ấy dậy nói chuyện với em đi”

Huỳnh Ni đau lòng bế đứa bé lên dỗ: “nín đi em, anh Nam đang ngủ, khi nào thức sẽ giúp em đi tìm mẹ nhé”. Cô xoa đầu bé, lấy một trái chuối rừng đưa cho bé cầm.

“Dạ...” bé Nhã Hân khóc cũng nhanh mà nín cũng nhanh.

Huỳnh Ni dỗ Nhã Hân bình tĩnh lại, nhìn Nhiễm Nam vẫn bất tỉnh nằm đó cô cũng có chút trách cứ sự ích kỷ của cậu. Vừa trách cũng vừa cảm kích vì đã cứu mình, thật không biết phải nói sao.

Tối đến. Huỳnh Ni ôm Nhã Hân ngồi trên một đống lá khô, đốt một đống lửa sưởi ấm. Hai cô cháu ngồi ôm nhau, bên ngoài mưa rả rích thổi hơi lạnh bay vào động cuốn theo mấy chiếc lá. Một con cóc xanh từ bên ngoài nhảy vào động kêu ồm ộp, sấm sét bên ngoài cũng đánh ầm ầm xa xôi.

Nhã Hân sợ hãi, tuột khỏi tay Huỳnh Ni, quay ra ôm tay Nhiễm Nam đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào vách động. Dù vẫn bất tỉnh nằm yên nhưng cô bé vẫn thấy yên tâm hơn khi ở cạnh cậu.

Huỳnh Ni lấy một cành khô khẩy khẩy đuổi con cóc ra ngoài. Haizz, cô thở dài bất giác nghĩ đến người nhà, mất tích như vậy thể nào cả nhà cũng nhốn nháo cho mà xem.

Lửa nổ tí tách, hang động chìm vào im lặng, mưa bên ngoài thi thoảng lớn lên lại nhỏ lại. Hai chị em mệt mỏi, lại ôm nhau chìm vào giấc mộng. Mưa kéo dài tận nửa đêm mới nhỏ dần rồi lất phất đến tận sáng. Trong im ắng thỉnh thoảng tiếng bé Nhã Hân gặp ác mộng, gọi “mẹ, mẹ, ...”

Một đêm không có chuyện gì.

Hai ngày sau, A Cẩu vẫn không đợi được Nhiễm Nam tỉnh lại, bị một vòng xoáy mờ ảo, cuốn vào, biến mất.

Một nơi nào đó ở Dục giới, A Cẩu bị tống ra từ trên không, rơi xuống đất. "Trái đất, Nhiễm Nam đợi đấy, ta sẽ còn trở lại, hừ".

Lại qua một ngày, Nhiễm Nam cũng từ hôn mê tỉnh lại, lỗ hổng ở bụng cũng đã biết mất, bụng kéo da non đỏ lòm. Lúc này đang bị Nhã Hân ôm tay líu rít kể công mấy ngày qua cô bé chăm sóc, sưởi ấm cho cậu thế nào, bla bla,...

Nhiễm Nam nhìn vết bỏng ở tay mà cô bé nói là chiến tích sưởi ấm cho cậu bằng “khúc củi ấm áp” khiến cậu tỉnh lại. Với tay xoa đầu cô bé, khen: “Nhã Hân giỏi lắm”.

Nghỉ ngơi thêm một ngày, cả ba xuống núi trở về nhà. Nhã Hân được Nhiễm Nam đưa về phòng trọ. Cả ba tiếp tục bỏ học thêm một ngày để giải quyết hậu quả của việc mất tích mấy ngày qua.

Hôm trước cậu béo đã thử ước, kết quả chỉ ước được ba điều, xem ra mỗi ngày đều sẽ “reset” lại được ba điều ước mới nhưng những ngày đã bỏ qua, điều ước sẽ không cộng dồn lại.

Sau khi hỏi ý kiến Huỳnh Ni, Nhiễm Nam đã quyết định, sáu điều ước liên tiếp lần lượt là:

Một chiếc bút công nghệ cao có khả năng xóa trí nhớ người khác trong vòng một tuần. Sỡ dĩ có điều ước này là muốn tránh rắc rối sau khi trở về nhà. Vốn Huỳnh Ni còn muốn xóa trí nhớ Nhã Hân nhưng Nhiễm Nam không đồng ý nói dối về mẹ nó. Một khi nói dối, lâu dài về sau thể nào cũng không có kết quả tốt, phim truyền hình bộ nào có chuyện này xuất hiện thì khi đứa bé lớn lên điều có đủ chuyện hiểu lầm rắc rối, không phải sao?.

Xét thấy việc chỉ chống đỡ được vài phát đánh của con quỷ đầu loa, cả hai quyết định tìm cách thay đổi chuyện này, cuối cùng điều thứ hai chính là một phương pháp tu luyện có tên là Sáng Chế Pháp. Một pháp môn cao cấp nhất tu luyện mệnh lực, tu mệnh lực bắt nguồn từ Thần giới. Sổ Ước vốn là do Thần giới đệ nhất Thiên Nhân Nhiễm Nam đem từ tương lai trở về quá khứ, cho nên công pháp tu luyện tốt nhất của nó chính là cái Sáng Chế Pháp Này.

Như đã nói, vũ trụ chủ đạo có hai hệ thống tu luyện cho chiến đấu, cường thân là linh lực và thể tu, hồn lực không có sức tấn công nên không được xếp vào. Mặc dù hồn lực không giúp sinh vật mạnh lên nhưng lại phụ trợ tăng cường khả năng sống sót một khi cơ thể không còn, vì vậy hồn lực luôn là thứ sinh linh nào biết tu luyện điều không bỏ qua, cũng chính hồn lực là thứ thúc đẩy sinh vật tiến hóa, phát triển ngày càng thông minh hơn, sáng tạo hơn.

Ngoài ra còn một số hệ thống khác nhưng thực lực tu ra điều không mạnh, không xứng đáng với công sức lẫn thời gian bỏ ra nên thường xuyên nổi lên một thời gian rồi quên lãng.

Linh lực giúp kẻ tu luyện điều khiển tự nhiên hóa thành pháp thuật. Thể tu lại tu ra thể lực, cường hóa cơ thể, tăng cường khả năng tái sinh tế bào, có thể nói thể tu giả cao cấp đều là một khối thịt bất tử, bị thương sẽ tự lành, sức bộc phát lực lượng rất kinh khủng, điểm yếu duy nhất có lẽ là chỉ có thể cận chiến. hai hệ thống này vốn bài xích nhau, nếu tu cả hai thì tiến bộ sẽ vô cùng chậm chạp, trả giá chính là sinh mạng tiêu hao, tuổi thọ suy giảm.

Tu linh lực là tu tích lũy, trong khi tu thể lực là tu sự bộc phát năng lượng từ tế bào. Hai loại đối nghịch này sẽ khiến tu luyện giả tích lũy được ít linh lực khi chiến đấu lại mau chóng bùng phát hết, mất dần căn cơ, thể lực tăng lên nhưng lại bị kiềm chế lượng bùng phát khi chiến đấu làm sát thương lẫn phòng thủ điều không còn.

Vì thế, không một sinh linh nào tu cả hai cùng lúc. Cho đến khi Thần giới được hình thành, Thần giới đệ nhất Thiên Nhân Nhiễm Nam sử dụng mệnh lực, tu luyện giả mới biết được thì ra hai thứ vẫn có thể cùng tu, bất quá trước giờ chưa ai tìm ra phương pháp mà thôi.

Mệnh lực là loại lực lượng ẩn chứa cả linh lực lẫn thể lực, có cả đặc tính của cả hai, vừa làm thân thể ngày càng cường mạnh vừa có thể tích lũy lực lượng hòa tan vào từng tế bào. Kẻ tu mệnh lực, sức bộc phát thể lực có thể yếu hơn thể tu một chút xíu nhưng phòng thủ cơ thể mạnh hơn thể tu về mặt kháng pháp thuật, tế bào dẻo dai hơn và tái sinh cũng mạnh hơn. Tuy giống với thể tu, tu mệnh lực cũng chuyên về cận chiến nhưng vẫn có thể điều động mệnh lực hóa thành phép thuật cường hóa cách không lên vũ khí, điều khiển để chiến đấu. Thử nghĩ mà xem, cả người thì như chiếc xe thiết giáp lao đến đánh đối thủ, bên cạnh thì vũ khí hỗ trợ bay một vòng đánh lén địch từ phía khác. Kẻ địch nào cũng phải thấy khó chịu.

Muốn tu mệnh lực, khó nhất là cân bằng giữa linh lực và thể lực để chúng không áp chế lẫn nhau mà phải hòa tan quyện lại với nhau.

Muốn chúng cân bằng phải có một ít Sáng Tạo Lực làm xúc tác ban đầu từ bước tu luyện đầu tiên, về sau mệnh lực thăng cấp thì Sáng Tạo Lực cũng diễn hóa tăng lên theo, không cần bổ sung từ bên ngoài.

Mà đến khi Thần giới thành lập thì Sáng Tạo Lực mới xuất hiện trước mắt sinh linh toàn vũ trũ. Vì thế nên, trước khi Thần giới được sáng lập mệnh tu không thể xuất hiện.

Sổ Ước là tập hợp sinh khí sinh linh toàn vũ trụ mà thành. Sinh khí cũng chính là cơ bản của sinh mệnh, còn là biểu hiện của mệnh lực sau khi được Sáng Tạo Lực cải tạo, có thể gọi sinh khí là lực lượng sinh mệnh. Bản thân sinh khí đã cất chứa Sáng Tạo Lực cho nên Sổ Ước cũng thế.

Ban đầu sinh vật tồn tại được là nhờ hồn lực cải tạo vật chất diễn hóa ra sinh linh. Cơ thể sinh linh có thể lực, không tồn tại sinh khí, cho nên mới có tuổi thọ vì cơ bản tế bào sinh vật khi đốt cháy hết năng lượng đều sẽ chết và thay thế bằng tế báo mới. Tuổi thọ tăng cao, tế bào chết ngày càng nhiều hơn tế bào mới sinh cho nên tuổi già khiến mọi sinh linh điều phải đau khổ đối mặt.

Sinh khí xuất hiện, trung hòa vào tế bào, kéo dài tuổi thọ tế bào, thậm chí khiến cho nó vừa đốt cháy năng lượng để hoạt động vừa hấp thu, chế tạo ra năng lượng mới. cho nên sau khi Sinh khí xuất hiện, mọi sinh linh điều xem nó như là cánh cửa mở ra con đường trường sinh bất tử.

Chuyện xa xôi không cần nhắc quá nhiều. Huỳnh Ni và Nhiễm Nam dưới sự trợ giúp từ hai điều ước tiếp theo từ Sổ Ước, được cung cấp Sáng Tạo Lực, tu ra tia mệnh lực đầu tiên.

Điều ước thứ năm là phương pháp tập luyện dùng mệnh lực để tốc biến. Kỹ năng khiến người sử dụng bùng nổ mệnh lực trong tế bào, tăng tốc di chuyển lên cực đại, gần như là mắt người không nhìn theo kịp, trong chớp mắt có thể dịch chuyển gần 10 mét.

Đây chưa phải là khoảng cách cuối cùng có thể đạt được, nếu điều kiện cơ thể cho phép, có thể dùng nó như dịch chuyển tức thời đi khắp nơi trong vũ trụ, dĩ nhiên hậu quả nếu cơ thể không chịu nổi việc bùng nổ và di chuyển quá nhanh thì cũng rất thảm thiết.

Nếu lúc trước có kỹ năng Tốc Biến này, có thể kết quả đã không bi kịch như vậy. Tuy kỹ năng này rất lợi hại nhưng gánh nặng cơ thể khi thi triển cũng rất lớn.

Điều cuối cùng là nâng cao khả năng quan sát, tốc độ phản ứng cơ thể cho Ni.

Nhiễm Nam ở một mình nên cũng không có gì đáng lo nên bút xóa trí nhớ đưa cho Huỳnh Ni sử dụng.

Huỳnh Ni dùng nó xóa trí nhớ người nhà khiến họ không nhớ chuyện mất tích mấy ngày nay của cô.

Nhiễm Nam không có cách tìm kiếm dòng họ chị Yến nên đành tự thân đứng ra phối hợp với ủy ban nhân dân phường tổ chức tang ma cho chị. Nhã Hân khóc liền mấy ngày, dính chặt chân cậu không chịu thả ra.

Sau ma chay, Nhiễm Nam lại phải sử dụng bút xóa trí nhớ khiến thầy cô bạn bè quên việc mình mất tích mấy ngày từ hôm việc ở công viên.

Quái vật đầu loa từ hôm đó, ban đêm mỗi ngày đều xuất hiện, khi thì ở phường này, lúc lại ở xóm kia.

Trong mấy ngày này, quân đội đã được huy động. Xe cảnh sát, xe quân đội chạy khắp nơi truy theo dấu vết quái vật đầu loa nhưng điều không kịp ngăn chặn thảm họa.

Tạm thời cũng chưa biết ước gì tiếp theo nên mấy ngày này cũng bỏ phí mất.

Nhiễm Nam còn là học sinh cấp ba, dù tiền không còn là vấn đề nhưng nuôi một đứa trẻ cũng rất làm khó cậu. Sau khi được ủy ban phường hỗ trợ tổ chức đám ma cho chị Yến. Cậu đã mấy lần định tìm trại trẻ mồ côi cho bé Nhã Hân nhưng cô bé sống chết khóc lóc ôm lấy cũng khiến cậu không nỡ. Vì vậy sáng cậu vẫn đưa cô bé đi nhà trẻ, chiều tan học tranh thủ đạp xe đạp đi rước về. Hai anh em sống chung một phòng trọ.

Huỳnh Ni đến thăm cô bé mấy lần mang theo đủ loại đồ chơi khiến bé Nhã Hân cũng bắt đầu vui cười trở lại.

Hôm nay là chủ nhật, không có đi học. Huỳnh Ni đến thăm Nhã Hân.

“Ni, chiều nay tụi mình đi lãnh tiền trúng mấy tờ vé số độc đắc hôm trước đi”. Nhiễm Nam không nhắc tới Huỳnh Ni cũng xém quên mất chuyện này. Cô cướp bé con từ tay cậu ta, chọc chọc cô bé cười nói: “Ừ, sẵn mang Nhã Hân đi ăn kem nha, chịu không nè”.

Nhã Hân cười nắc nẻ gật đầu, cũng bắt chước Huỳnh Ni chọc chọc vào gò má Nhiễm Nam kề bên.

Nhiễm Nam nắm ngón tay cô bé chặn lại, vươn tay nựng khuôn mặt bầu bĩnh của bé.

Ca ba chuẩn bị lên xe đi ra thì phía trước một chiếc xe quân đội dừng lại chặn đường.

Một sĩ quan cao cấp trong rất đô con xuất hiện, khí tức căng thẳng bốc lên làm Nhã Hân cũng phải sợ mà im lặng.

“Chào cậu Nhiễm Nam, cô Huỳnh Ni, tôi là Huấn, thường được gọi là Huấn Quân Đội. đây là bé Nhã Hân con của cô gái đã bị con quỷ đó ăn… chăng?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương