Sổ Ước Luân Hồi
-
Chương 5: Thần Khí
Một tiếng là vải rách, tiếng vang còn lại vang lên cùng lúc, một cây gậy gỗ nẹt lửa với không khí, xuyên không gian lao đến hất văng xúc tu đi, đập nát làm đứt rời một đoạn. Đoạn vòi đứt rơi xuống đất còn nẩy nẩy lên một lúc như con giòi ngọ nguậy.
Nhiễm Nam bước dài nhảy lên, cơ thể lao vút đến, vương tay ôm hết một nùi xúc tu đang treo nữ thần trên không. Quán tính lôi cả Ni lẫn con quái vật bay theo. Hắn vội xoay người đỡ làm tấm đệm cho cô, đáp một vòng xuống đất, trôi đi một đoạn bụi đất, sỏi đá găm vào lưng đau đến nhe răng.
Huỳnh Ni đã sợ hãi mà ngất đi, Nhiễm Nam bò dậy, vớ một cục đá to ra sức đập nát mấy xúc tu của quái vật. Nó đau đớn vùng vẫy rút xúc tu về cơ thể, mắt nó đỏ ngầu lên tức giận, cảnh giác nhìn sang cậu ta.
"Ngươi là ai?".
Nhiễm Nam hết hồn nhìn quanh. Xung quanh vắng lặng, không có người nào khác. Xa xa cô gái bị hại kia vẫn còn bất tỉnh nằm sóng soài dưới đất. "Ai nói chuyện?" cu cậu hoang mang nhìn một vòng. Không đúng, không phải tiếng nói, âm thanh này phát ra trong đầu cậu ta mới đúng?
“Tìm cái gì? là ta dùng linh hồn lực trao đổi với nhà ngươi”, con quái vật hình thú vung vẩy mấy cái xúc tu liên tục với Nhiễm Nam, khiến cậu nhìn chằm chằm.
Nhiễm Nam nói, “Mày hiểu tiếng việt? quái vật ngoài hành tinh?”
Con quái vật tiếp tục trao đổi bằng linh hồn, “Tiếng việt là gì ta không biết? ta đang diễn đạt ý nghĩ bằng linh hồn lực để nói chuyện với ngươi“
Nhiễm Nam: ...
Con quái vật lại vung vẩy xúc tu, nhe răng trao đổi, “Ta không hiểu ngươi kêu gì cả, dùng suy nghĩ để trao đổi với ta đi, nó là cơ bản của nói chuyện bằng linh hồn lực, thế giới này thật tệ chẳng có ai có linh hồn cả, chỉ có hình thái sơ khai là ý thức thôi, nói chuyện thật mệt mỏi”
Nhiễm Nam gắng bình tĩnh lại, ý nghĩ vang lên trong đầu hướng đến con quái vật phát ra “Mày là quái vật ngoài hành tinh à?”
“Không, ta từ thế giới khác đến nhưng xem như ngươi nói cũng đúng” Con quái vật nói xong đột nhiên hét lên một tiếng kỳ quặc, vung xúc tu hất cậu ta văng ra cả mét. “Cút đi, ta đang ăn mồi, tha cho ngươi một mạng tội làm ta bị thương”. Mấy cái xúc tu lại vươn ra bò tới người Huỳnh Ni đang nằm ngất trên mặt đất bụi bặm.
Nhiễm Nam nhe răng nén đau, nghe thế tức giận quát thành tiếng “dừng lại”. Cậu bò dậy, cong chân phóng tới trước mặt bé Ni, vươn hai tay ôm mớ xúc tu hất sang bên. Cậu mập của chúng ta thở hắt một cái, nhặt một nắm đất đá nhỏ, chọi vào mặt con quái vật khiến nó phải dụi mắt cả buổi. Sau đó cậu dồn sức bồng Ni trước người chạy đi.
Thế này không chạy thoát được, Trong sân trường giờ này đã về hết không còn ai, chạy ra cổng trường chắc chắn không kịp. Nhiễm Nam chạy từ từ chậm lại, đặt Ni nằm trên một cái ghế đá giữa sân cạnh một gốc cây. Cậu đi sang cái cây to bên cạnh, hai tay đu lên một cành cây to, treo người tòn ten, dồn sức nhúng vài cái, lợi dụng cân nặng quá cỡ của mình, ghì chặt tay lôi gãy cả cành cây đang đu. "Khúc cây này chắc được rồi" Nhiễm Nam suy nghĩ, cậu quay người lại, hồi hộp đứng đối mặt với con quái vật vừa từ sau nhà vệ sinh gầm gừ chạy ra.
"Ngươi muốn chết" con quái vật hét lên, sinh hoạt ở thế giới cũ khó khăn lắm, toàn bị bọn sinh vật cấp cao bắt làm nô dịch, may mắn bị triệu hồi tới thế giới này, ở đây hai ngày nó gặp toàn dê non yếu ớt, không hiểu lòi đâu ra tên mập này, mạnh hơn bọn khác, thậm chí còn dễ dàng đủ sức gây thương tích cho xúc tu của nó, những cái vòi thịt của mình cứng như đá chứ ít gì?
Không cần nhiều lời, con quái vật bốn chân thô to cào đất một cái, cả người nó phóng trái phóng phải, nhanh như chớp tiếp cận Nhiễm Nam, há to miệng, răng nanh của nó lóe sáng lên, táp thật mạnh đến chân Nhiễm Nam.
Tên mập nhảy sang trái, hiểm hiểm tránh được một đòn, tuy nhiên lại bị 2 cái xúc tu bất ngờ cuốn tới trói ngang lưng cậu. Vòi thịt phồng lên xiết chặt, quăng Nhiễm Nam đánh ầm vào gốc cây khi nãy cậu bẻ cành. Đau đến khiến cậu rên hừ hừ. Khúc cây cậu bẻ làm vũ khí lúc nãy giữ không vững văng xa gần ba mét.
Đắc thế không tha, 2 cái xúc tu xoay tròn phóng tới, ý định một phát xuyên bụng kẻ địch. Nhiễm Nam tăng sức né sang bên, lăn đến chỗ khúc cây nhặt nó lên. Kinh nghiệm chơi game thường xuyên nhanh chóng phát huy, sở trường con quái này là đánh xa, Cậu chuẩn bị liều mạng áp sát nó. Nhặt thêm một cục đá tầm nắm tay, chưa kịp làm thêm gì khác, 6 cái xúc tu đã toàn bộ từ xa đánh nhanh tới, phong tỏa hết các hướng trái phải.
Nhiễm Nam bị trói chặt, xúc tu quấn quanh người, nước đen dính dính đầy người tỏa ra hương thơm kỳ lạ nhè nhẹ. Cậu bị đưa đến trước mặt con quái vật, nó nhe răng lởm chởm, giao tiếp "Ta không ăn giống đực, nhưng ta sẽ xé xác nhà ngươi".
Nhiễm Nam nhìn vào cái miệng đỏ lòm nhưng không có đường thông đến bao tử của con quái vật đang há to chuẩn bị cắn. Cậu cố kéo thời gian đợi cơ hội, hướng đến con quái trao đổi "ta không hiểu ngươi đang nói gì?"
Con quái vật ngậm miệng lại, hừ mũi "Đơn giản thôi, giống loài của ta không ăn bằng miệng mà ăn bằng cách dùng vòi hút sinh khí tỏa ra khi giống cái loài khác hoạt động đạt cực khoái sinh ra, thế giới này yếu ớt thật tôt, ta có thể thoải mái ăn, không phải chịu kiểm soát của lũ khốn nạn ở thế giới cũ, toàn phải làm công cụ tra trấn nữ tù cho bọn chúng. nói nhiều như vậy rồi, chết minh bạch chưa?"
Con quái lại há mồm ra chuẩn bị ngoạm đầu Nhiễm Nam. Cậu gắp lên hô "Khoan đã, làm sao ngươi đến được thế giới này?". Quái vật dừng lại, ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu ta, không trả lời. "Thôi, ngươi chết đi, chuyện này ngươi không cần biết". Nói rồi, một cái miệng răng lởm chởm táp tới.
Nhiễm Nam gồng người, hóp bụng lại lấy khoảng trống, rút tay trái ra nhanh chóng nhét cục đá vẫn còn trên tay vào họng con vật khiến nó mắc quai làm nó phải quay đầu đi phun cục đá ra. Chớp thời cơ, chuyển cây gỗ sang tay trái, cậu rút tay phải ra, chuyển cây gỗ ngược lại tay thuận.
Nhiễm Nam nhún người dấn tới, quay đầu nhọn gậy gỗ đâm một nhát xuyên hàm dưới con quái vật, máu màu cam đỏ phún tung tóe. Con vật đau đớn lăn lộn, xúc tu quất loạn xạ.
Nhiễm Nam tranh thủ thở hổn hển bò xa khỏi phạm vi mấy cái vòi. Nguy hiểm quá, tim cậu đang đập ầm ầm làm cậu muốn tắt thở. Ngoái đầu nhìn lại, con quái vật vẫn còn đang lăn lộn gào thét.
Bình tĩnh trở lại, Nhiễm Nam nhịn đau khi bị mấy cái xúc tu quất trúng, co người đi lại gần con quái. Một cái xúc tu quay trở lại quấn lấy gậy gỗ rút ra khỏi miệng con vật.
Không thể để nó kịp thở, cậu nhanh chóng nhảy tới giựt lấy cây gỗ, giơ lên cao, đâm một nhát thật mạnh lên lưng con quái. Cây gậy đâm vào cơ thể quái vật khiến nó đau đớn vùng vẫy, đoạn bên ngoài bị làm gãy. Nhiễm Nam tranh thủ giơ nó lên đâm tiếp một nhát nữa lên mông con vật rồi bị mấy xúc tu hất văng cậu ra.
Quái vật đau đớn vô cùng, dây xúc tu vừa rút về lại phồng to lên như cái bình nước, quất mạnh vào bụng Nhiễm Nam, hất cậu bay ra thật xa, lết dài để lại một rãnh đất nông.
"Ta nhất định sẽ giết ngươi" con quái rống lên.
Để lại lời dọa, nó mang vết thương nặng nề bỏ chạy về một hướng, cố gắng phóng qua tường bao của trường, mất hút trong màn đêm để lại vệt máu đỏ cam chảy dài trên thành tường.
Nằm thở một hồi, Nhiễm Nam gượng người ngồi dậy ôm cái bụng phệ đau đớn từng hồi.
Bên kia, Huỳnh Ni trên ghế đá vừa tỉnh dậy vội kiểm tra cơ thể mình, thấy phòng tuyến cuối chưa bị công phá, cô thở phào một cái, chợt cô sợ sệt ngước mắt nhìn quanh. "Con quái vật lúc nãy đâu?"
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô bé làm cô hết hồn. Nhiễm Nam mệt mỏi, chân run run ngồi xuống. "Cậu không sao chứ?"
"Không, không sao" Huỳnh Ni lí nhí hỏi,"bạn Nam, bạn thấy nó chứ? nó đâu rồi?" cô hỏi tới con quái vật.
"Bỏ đi rồi" Nhiễm Nam há miệng thở phù một cái, trả lời.
Nhìn cậu béo ôm bụng nhăn nhó, Nữ lớp trưởng môi trái tim dễ thương hỏi thăm an ủi mấy câu chợt nhớ ra cô gái bị hại kia.
Cô đỡ Nhiễm Nam, cả hai quay lại nhà vệ sinh trường. Một mình Huỳnh Ni đi ra phía sau, không cho cậu mập đi theo, cô vẫn nhớ tình trạng hở hang của cô gái kia nên không cho cậu được rửa mắt.
Lay mấy cái mà cô gái vẫn hôn mê bất tỉnh, Huỳnh Ni đỡ cô ngồi dựa vào gốc cây, cởi áo khoác của mình mặc vào cho cô.
Nhiễm Nam thò tay ra từ vách tường nói, "Ni, lấy quần tây của mình cho bạn ấy mặc đi"
Huỳnh Ni quay mặt lại nhíu mày nghi ngờ, thò tay lấy cái quần rồi mặc cho cô gái.
Nhiễm Nam không mặc loại quần lót tam giác mà mặc một cái quần đùi mỏng loại mặc ở nhà. Cậu đi vào, hơi liếc mắt nhìn Ni một cái rồi bẽn lẽn né tránh ánh mắt nữ thần đi đến cạnh cô gái.
Nữ lớp trưởng lên tiếng, "bạn Nam định làm gì, có phải trước đó cậu thấy hết rồi không? nếu không sao biết cô ấy cần một cái quần?"
Nhiễm Nam dịch xa Ni một bước, phòng hờ bị đánh, trả lời: "Nam cứu Ni ra ngoài ghế đá ngoài kia?". Ý cậu là không đến đây sao cậu cứu được cô, đã đến đây thì dĩ nhiên thấy hết rồi.
Huỳnh Ni nghe vậy nhìn soi mói chàng béo, nhìn tới Nhiễm Nam tay chân thừa thãi huơ huơ không biết làm gì.
"Cảm ơn" giọng nói êm nhẹ của lớp trưởng vang lên hỏi ý kiến, "giờ làm sao đây, cửa trường cũng đóng rồi"
Nhiễm Nam hơi do dự nhìn qua nhìn lại cô gái, Huỳnh Ni thì tò mò nhìn cậu.
Cậu mập ngập ngừng nói: "Nam cứu tỉnh bạn ấy dậy, Ni an ủi bạn ấy là không bị sao cả, không bị, không bị mất, à không bị làm nhục nhé"
Huỳnh Ni chưa kịp nói gì, đã thấy Nhiễm Nam nhìn cô gái, cơ thể cô bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, không đến nữa phút đã tắt ngấm. Các vết thương, vết bẩn, từ trong ra ngoài, cả cái gì đó bị rách mất cũng đều biến mất, trở lại lành lặn khỏe mạnh. Cô gái nhíu mày hai cái, tỉnh dậy.
Thế là điều ước còn dư lại hôm nay cũng được dùng nốt.
Nhiễm Nam nhìn Ni một cái nói nhanh: "Ni đừng hỏi, mai đi học Nam nói Ni nghe". Cậu cảm thấy hơi mệt, chỉ muốn mau về phòng trọ ngủ một giấc mà thôi.
Chợt thấy có hai cái bóng đen gần mình khi vừa tỉnh lại, trí nhớ lúc trước ùa tới khiến cô sợ hét một tiếng.
Hai cái bóng nhanh chóng đến gần hiện ra là con người mới khiến cô bình tĩnh lại.
Huỳnh Ni an ủi cô một hồi, cam đoan với cô không bị gì cô mới yên lòng dù còn chút nghi hoặc.
Nhiễm Nam đề nghị trộm chìa khóa sơ cua rồi trèo tường ra ngoài mở cổng trường. Ông chú bảo vệ trường không biết trốn đi đâu chơi mà mất tiêu, khóa ngoài cánh cổng trường lại.
Cổng trường mở ra, 3 người dắt xe của minh ra chia nhau đi về. Nhiễm Nam đi bộ, nữ lớp trưởng thì đi một chiếc xe cúp 50 phân khối lạch đạch, cô gái kia đi xe đạp.
Thật ra cậu mập muốn hộ tống lớp trưởng về tận nhà cho yên tâm, nhưng con gái đẹp nhà người ta thấy một tên mập phì như vậy đòi đi theo thì càng không yên tâm hơn nên từ chối. Nhiễm Nam đành thất vọng lủi thủi đi về, thấy tội quá nên Huỳnh Ni đành cho cậu quá giang xe về phòng trọ.
Nằm trong phòng trọ, bụng gần như bình thường trở lại, không đau nữa. Nhiễm Nam lăn qua lăn lại suy nghĩ xem ngày mai nên giải thích với nữ thần của mình như thế nào. Sau đó mơ màng nghĩ đến ngày mai cậu nên ước điều gì, mỗi ngày ba điều ước, tìm điều để ước cho hết mỗi ngày cũng thấy mệt, có lẽ nên chia sẽ thì hơn.
Giờ ra chơi ngày hôm sau, Huỳnh Ni và Nhiễm Nam ngồi chung trên bàn ăn ở căn tin trường. Ai đi ngang cũng nhìn khó hiểu một cái, không ngờ phim người đẹp và quái vật là có thật. Một cô gái, tóc đen óng ánh xõa tới nữa lưng, mắt sáng thật đẹp như sao trời, môi anh đào đỏ thắm, má hồng hây hây, chiều cao vừa phải, người vòng nào ra vòng đó trừ vòng một chưa phát triển quá, người mặc áo dài trắng khiến cô gái tỏa nắng, vậy mà ngồi chung với quái nhân bụng phệ mặt tròn, bụng ngấn mỡ, nhìn cái nọng của cậu ta kìa, vậy mà còn gọi những hai tô bánh canh ngồi ăn. Hình ảnh đối lập như ngày với đêm, không còn gì để nói nữa.
Huỳnh Ni trợn mắt nhìn Nhiễm Nam từ trên tay trái cởi xuống một vòng tay bán trong suốt, bên trong có nhiều điểm sáng bảy màu nhìn rất đẹp mắt, đưa cho cô. "Đây là cái gì?" cô gái thắc mắc hỏi.
Nhiễm Nam nói, "thần khí đó, cho Ni, áp vào trán, suy nghĩ mãnh liệt muốn làm chủ nó, Ni sẽ thấy điều thần kỳ".
Huỳnh Ni:...
Nhiễm Nam lại lấy ra một cái vòng trong suốt khác, làm mẫu cho cô gái xem, đưa nó đặt trên trán, giây lát sau chiếc vòng phát sáng lên khiến mấy người gần đó quay qua nhìn. Hắn dùng tay che lại, chỉ cho cô gái xem vật trong tay. Nó biến thành một đoàn nhộn nhạo trong như nước rồi đổi thành đủ hình dạng mèo, chó, kiếm, dao các loại. Chiếu lấp lánh làm Huỳnh Ni trợn mắt còn to hơn, ôm tay bịt miệng hình chữ O của mình.
Nhiễm Nam nhanh chóng đem nó nhập vào đầu, biến mất. Đây là hai món thần khí có thể biến hình theo ý nghĩ của chủ nhân, tốn hai điều ước của hôm nay để sở hữu, có thể điều khiển bằng ý thức nhưng lại tiêu hao rất nhiều, khiến nó biến hình, điều khiển cho nó bay tới bay lui không đến năm giây đã thấy choáng váng đầu, tốc độ cũng không nhanh lắm. Thần khí này mạnh sẽ dần theo thực lực, còn gọi là mệnh lực của chủ nhân, linh hồn lực sẽ giúp độ phù hợp giữa chủ nhân và thần khí, điều khiển sẽ ngày càng tinh vi hơn. Tuy nhiên những điều này Nhiễm Nam vẫn chưa nắm rõ. Đến hiện tại cậu còn chưa bắt đầu tu luyện, còn chưa tạo ra linh hồn của riêng mình.
Huỳnh Ni tò mò làm theo hướng dẫn của anh chàng béo, nhanh chóng nhận chủ thần khí, yêu thích biến nó thành sợi dây chuyền sao lấp lánh bán trong suốt đeo lên cổ. Nhiễm Nam nói, "khi gặp nguy hiểm Ni có thể biến nó thành khiên bao bọc bảo vệ mình"
Cô gái nhìn chăm chú sang, mở miệng cảm ơn một tiếng, hỏi: "hôm qua, rồi cái thần khí này nữa, là sao vậy bạn Nam?". Mắt cô long lanh lấp lánh như nhìn thấy một việc rất thú vị, khiến cô thích thú. Năng lực tiếp nhận sự việc, thích nghi môi trường của Huỳnh Ni có vẻ khá mạnh.
Nhiễm Nam rù rì nói ra bí mật Sổ Ước, cậu định lấy nó ra khoe khoang nhưng ko hiểu sao nó không chịu ra khỏi người cậu. "Thật hả" Ni ngạc nhiên hỏi lại.
"Ừ, là thật, tại thấy đem theo lấy ra cất vô phiền phức nên Nam ước nó nhập vào người như gậy như ý của tề thiên vậy, không hiểu sao giờ không lấy ra được nữa" Nhiễm Nam nói.
"Vậy hôm trước bạn hỏi tớ ước gì là ..." Huỳnh Ni hỏi tiếp. Chàng mập gật đầu xác nhận, "mỗi ngày có ba điều ước, ngoài hai cái thần khí , còn một điều Nam đã ước cho Ni trẻ mãi không già tuổi 20 rồi".
Huỳnh Ni nhìn cậu một lúc ngẫm nghĩ, nói cảm ơn lần nữa, giải quyết nốt cái bánh ngọt trên tay, đi về lớp. Hôm nay đủ nhiều với cô rồi, không ngờ một anh chàng xấu xí vậy mà gặp được điều thần kỳ, mà kể ra nếu cậu ta cân đối cơ thể lại thì cũng đẹp trai lắm. Phi, phi, đẹp gì, mình đang nghĩ gì thế này. Cô thình lình quay đầu lại cười hỏi Nhiễm Nam vừa đứng lên: "thần khí này gọi là gì?"
"Gọi, ừm, Khí Bảy Màu đi, Khí của vũ khí ấy" Nhiễm Nam nhìn bé Ni cười là đầu óc lâng lâng, không nghĩ được gì nhiều thế là thần khí thành danh của Thiên Nhân Nhiễm Nam, đệ nhất thần giới tương lai, nhận cái tên đầu tiên của mình một cách ủy khuất như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook