Edit: Mr.Downer

Khi Tề Viễn đến Mỹ thì trời cũng đã tối khuya, nhưng trong nước lại là ban ngày, là thời điểm mọi người ăn cơm trưa. Lúc Lục Tư nhận điện thoại của Tề Viễn, cậu có chút kinh ngạc: “Sao anh còn chưa ngủ, lại còn gọi điện thoại cho em?”

“Anh vừa đến khách sạn, sợ em lo lắng nên gọi điện báo một tiếng.”

“Em không lo, anh đi ngủ đi.”

Tề Viễn ở đầu bên kia điện thoại như một đứa nhóc thích làm nũng, không chịu buông tha, nói: “Tư Tư, em không nhớ anh à?”

Lục Tư trả lời: “Không phải anh vừa mới đi sao.”

“Thế nhưng anh rất nhớ em, bây giờ anh rất rất rất nhớ em đó. Không có em bên cạnh, anh căn bản ngủ không ngon.”

“Đừng quậy.” Ngữ khí của Lục Tư cũng mềm nhũn ra, “Ngày mai anh còn phải làm việc, nghỉ ngơi cho tốt thì hiệu suất công việc mới có thể cao, anh nếu được thì về sớm một chút.”

“Bảo bối, có phải em cũng mong anh mau về nhà đúng không?”

“Ừa ừa, điện thoại đường dài tốn phí lắm đó.”

“Anh nạp tiền điện thoại cho em. Em ăn cơm chưa?”

“Chưa, em đang tính đi ăn.”

Tề Viễn thở dài, nói: “Vậy em nhớ ăn nhiều một chút, không thể chỉ ở một mình mà qua loa. Anh không ở bên cạnh nên không cách nào chăm sóc em được.”

Trong lòng Lục Tư ấm áp, thanh âm êm dịu nói: “Em biết rồi, anh cũng tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.”

Hai người ngọt ngào một trận rồi mới cúp điện thoại. Trong đôi mắt Lục Tư tràn đầy ý cười, bước chân vào nhà hàng cũng nhanh thêm mấy phần.

Lục Tư đang đi mua sách thì nhận được một cú điện thoại, bảo là có chuyện muốn nói, đối phương hỏi cậu ở đâu, sau đó hẹn cậu đến một nhà hàng kiểu Tây ở gần đó. Điện thoại di động vừa mới cất vào túi thì Tề Viễn liền gọi tới, cậu một bên nói chuyện một bên đi tới nhà hàng, trong lúc vô tình thì đã đến cửa nhà hàng được trang trí theo phong cách Âu Mĩ rất khác biệt.

Lục Tư đến sớm vài phút, gọi trước cho mình một ly nước trái cây. Chọn một vị trí gần cửa sổ, Lục Tư ngồi xuống yên lặng đọc sách mình mới mua, không bao lâu sau, một cô gái trang điểm xinh đẹp, mặc áo ba đờ xuy lông cừu đỏ thẩm, chân mang giày cao gót, đến ngồi vào đối diện của Lục Tư.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Không sao,” Lục Tư lịch sự lắc đầu, đóng cuốn sách, đặt qua một bên, mỉm cười nói, “Là tôi vừa khéo đi mua sách ở gần đây, nên tới hơi sớm. Chào cô, Tạ tiểu thư.”

Tạ Úy Nhiên tao nhã giơ tay vuốt lại sợi tóc rối ra sau vành tai: “Chào anh, Lục tiên sinh.”

“Cô có muốn gọi đồ ăn ngay bây giờ không?” Lục Tư đem thực đơn trong tay đưa cho đối phương.

Tạ Úy Nhiên tiếp nhận, lật qua lật lại nói: “Một phần salad rau, một phần bít tết tiêu đen.”

Lục Tư muốn một phần mì ý cùng súp rau, nhân viên phục vụ dọn xong bộ đồ ăn, cầm lấy thực đơn, nói câu xin chờ rồi đi vào nhà bếp.

Chờ người đi rồi, Lục Tư đánh vỡ trầm mặc trước tiên, nói thẳng vào điểm chính: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi là vợ chưa cưới của Tề Viễn, anh biết không?” Tạ Úy Nhiên nhỏ hơn ba tuổi so với Lục Tư và Tề Viễn, giọng điệu khi nói chuyện khó tránh khỏi ngạo khí của một cô gái được nuông chiều.

Lục Tư nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó cười nói: “Tôi quả thực không biết. Nhưng lời cô nói một mình đều không tính, nếu như đây đúng là sự thật, Tề Viễn sẽ không thể cây ngay không sợ chết đứng mà trở về tìm tôi. Anh ấy muốn ở bên tôi, chắc chắn là đã đem mọi chuyện giải quyết ổn thỏa. Nếu thật có chuyện này, anh ấy cũng sẽ nói cho tôi biết.”

“Cha của anh ấy đã chấp nhận.”

“Cũng không phải Tề Viễn đáp ứng.” Lục Tư thong thả ung dung tổng kết.

Tạ Úy Nhiên thận trọng nhìn chăm chú nét mặt của Lục Tư, xác nhận cậu thật sự không hề tức giận lẫn thương tâm. Cô cười khổ một tiếng: “Anh còn thật tin tưởng Tề Viễn, anh ấy quả thực chưa bao giờ đồng ý.”

Phục vụ cầm khay đi tới, lần lượt đặt những món ăn tinh mỹ lên bàn, nói: “Món ăn của hai vị đã được dọn xong.” Hai người nói tiếng cảm ơn, nhân viên phục vụ chúc một tiếng ăn ngon miệng, cho thấy hết phận sự của mình rồi rời đi.

Lục Tư lại tiếp tục nói: “Không chỉ tin tưởng, tôi còn hiểu rõ anh ấy.”

“Anh đang châm chọc tôi sao?” Tạ Úy Nhiên trộn salad, nét mặt trào phúng.

“Chuyện này không có gì đáng để châm chọc hoặc khoe khoang. Tạ tiểu thư, cô hôm nay là muốn nói với tôi chuyện này.”

Rót nước sốt tiêu đen lên trên bò bít tết, dùng dao cắt một khối nhỏ đưa vào miệng, Tạ Úy Nhiên nói: “Tôi muốn anh rời khỏi anh ấy.”

“Vậy cô tìm nhầm người rồi, cô không nên tìm tôi, cô đi tìm anh ấy mới có tác dụng.”

Tạ Úy Nhiên có chút sốt ruột: “Tề Viễn yêu anh, chỉ cần anh rời khỏi anh ấy, anh ấy sẽ chết tâm.”

Động tác trên tay Lục Tư dừng lại, cậu chăm chú nhìn Tạ Úy Nhiên, hỏi: “Trước tiên, không nói anh ấy có thể chết tâm hay không, nhưng tôi tại sao lại muốn làm vậy?”

“Các anh đều là nam.”

“Vậy thì sao, tôi chờ anh ấy lâu như vậy, cũng không phải để nói chia tay với anh ấy.”

“Tôi, tôi thật sự yêu Tề Viễn…”

Vẻ mặt Lục Tư không cảm xúc: “Tỏ tình thì cô nên đi nói với Tề Viễn, không phải với tôi. Cô yêu Tề Viễn, tôi cũng yêu Tề Viễn, so với cô thì tôi yêu anh ấy còn lâu hơn, người muốn từ bỏ cũng phải là cô. Huống hồ, đây là đời thực, không phải phim truyền hình, cô chạy đến tìm tôi, bảo tôi rời khỏi anh ấy thì có ích gì. Tạ tiểu thư, chuyện tình cảm không thể nào giải quyết được bằng phương thức cháu đến thăm ông nội là xong. Anh ấy không thích cô, cô nói nhiều hơn với tôi cũng vô ích.”

“Tề Viễn ở trên tàu điện ngầm đã cứu tôi, không có ai cứu tôi, chỉ có anh ấy đứng dậy…” Thanh âm Tạ Úy Nhiên nghe có chút bi thương, “Tôi vẫn luôn theo đuổi anh ấy, nhưng vẫn luôn đuổi không kịp. Tôi chỉ là không cam lòng, muốn biết người anh ấy thích rốt cuộc là như thế nào…”

“Giữa tôi và Tề Viễn có mười năm xa cách, tôi cũng rất mê man bất an.” Lục Tư một bên thấp giọng nói, một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chênh lệch thời gian thật nhiều, tôi không thể xác định tình cảm của anh ấy đối với tôi còn lại nhiều hay ít, với lại ngay từ đầu, tôi cũng không có tự tin. Nhưng anh ấy vẫn kiên trì, cẩn thận dẫn dắt tôi, đặt tôi làm người quan trọng nhất. Anh ấy thật sự kiên trì với tình cảm của chúng tôi, tôi không có lý do gì mà lại không thể kiên định được như Tề Viễn. Tôi không thể từ bỏ anh ấy.”

Giữa trưa, lác đác vài người đi dạo trên phố, vài đứa nhỏ đùa giỡn ven đường, tới khi người thân gọi liền hi hi ha ha chạy về nhà.

Lục Tư quay đầu nhìn Tạ Úy Nhiên đang im lặng không lên tiếng, cậu thở dài, cô gái ăn mặc thành thục tao nhã trước mắt, cũng chỉ là một cô bé đau khổ vì tình mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương