*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mr.Downer

Tề Viễn nhận được điện thoại từ nhà gọi đến, Lục Tư không biết bọn họ nói cái gì, nhưng Tề Viễn vẫn luôn trầm mặc. Sau khi hội thao kết thúc, trường học liền thả người, cho đám học sinh giải tán, sân trường nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Tề Viễn và Lục Tư song song đi về phía cổng trường. Lá vàng rơi đầy dưới hai hàng cây đại thụ ven đường, nắng nhẹ khẽ chiếu trên bầu trời quang không mây.

Tề Viễn mở miệng: “Tôi đều được hạng nhất. Lời nói lúc trước còn tính không?” Hạng mục cuối của Lục Tư vẫn để cho Đường Tể Vũ thay thế, thành tích cũng không sai lắm.

Lục Tư suy nghĩ một chút, mới cười nói: “Tính chứ, cậu muốn cái gì?”

“Vậy cậu đáp ứng tôi, sẽ không rời bỏ tôi.”

“Nhưng chúng ta không thể sẽ luôn bên nhau được, sớm muộn cũng sẽ phải tách ra mà thôi.” Trước mắt Lục Tư chợt hiện lên vẻ mặt mất mác của An Kỳ Kỳ.

“Cậu đáp ứng tôi, thì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

“… Tớ hứa, sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.”

Người muốn một lời hứa, ít nhiều gì cũng ôm một tia hi vọng trong lòng. Một lời nói tựa như khiến cho con đường phía trước dễ bước đi hơn, nhưng lời hứa cũng chỉ là lời hứa, không đại biểu cho bất kỳ điều gì, chỉ đơn giản là sự an ủi cho tâm hồn mà thôi.

Bao bọc xung quanh thị trấn An Khê là dòng sông lớn. Vài năm trước, giữa sông được dựng lên một toà chòi bát giác hai tầng để mọi người nghỉ mát, toàn thể được phủ lên một lớp sơn đỏ, các góc được trang trí hoa văn đồ đằng phức tạp, một bên chòi là hành lang nối liền với công viên bên bờ sông, nơi này thường có các cụ già tới đây tản bộ hóng gió.

Tuy rằng đã vào tháng mười, thu vàng một mảnh, nhưng thời tiết nóng bức của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, khí trời khi nóng khi lạnh bất thường. Lục Tư dẫn Tề Viễn đến hành lang tránh nóng, lại nhìn thấy ba, năm cụ già tụ tập xung quanh chòi.

“Chuyện gì thế?”

Lục Tư lắc đầu: “Tớ cũng không biết, chắc là có hoạt động gì đó.”

Vừa dứt lời, trong chòi truyền ra một làn điệu a a a a a. Lục Tư ngẩng đầu nhìn, một cô gái nùng trang đạm mạt khẽ vung tay áo, uyển chuyển bước ra từ bên trong tầng hai, chậm rãi mở phiến quạt, thủ thế quyến rũ, thân hình tao nhã, tựa như bộ bộ sinh liên. Nét mặt cô liên tục biến hoá, chân mày khẽ nhíu, tựa ưu tựa bi thương, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt.

* nùng trang đạm mạt: đại loại là kiểu trang điểm như trong hí kịch, mình không biết edit khúc này làm sao. orz

d890d2d8-ddcf-49ea-a3c7-b92bd0b1de9d

Xướng lên khúc《 Du Viên Kinh Mộng 》. Tề Viễn chợt cảm thấy khoảng thời gian này phảng phất như một giấc mộng đẹp, nhưng sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Trên lâu đình, cô gái ẩn tình khẽ mở đôi môi, đôi tay cầm quạt xếp kéo cánh tay áo thật dài, biến đổi các loại tư thái mạn diệu tuyệt mỹ. Người đẹp trong đình hát lên: “Ngươi như hoa mỹ quyến như thuỷ lưu niên, là nhi nhàn tầm biến, tại u khuê hối tiếc… Là nơi kia chưa từng gặp lại? Nghiễm nhiên nhìn nhau, sớm lẽ nào tương phùng không nói một lời.”*

* Ca từ của hí khúc trên thuộc về vở kịch “Mẫu Đơn Đình”, một trong năm câu chuyện cổ xưa của Trung Quốc thuộc “Du Viên Kinh Mộng.” Vì mình không tìm được dịch nghĩa của đoạn trên, với đọc QT không hiểu, nên đoạn này edit có phần không được suông orz.. Xin lỗi các bạn, bạn nào muốn tìm hiểu thêm về vở kịch trên thì nhấn vào đây nhé.

Tề Viễn cơ hồ nghe không rõ xướng từ phía sau, chợt nhắm mắt lại.

Lớp mười một năm ấy, trời đông thật sự rất lạnh, tuyết rơi liên tiếp trong một tuần lễ. Nhà trường đành phải kết thúc sớm giờ học, cho học sinh về nhà. Lúc xuống xe thì sắc trời đã tối, màn đêm đen như mực, tuyết rơi bay là tà, ánh đèn đường mờ nhạt sáng tản trong không khí, trên mặt đất kết lại một tầng băng mỏng.

Lục Tư không nhìn rõ đường xá, Tề Viễn dứt khoát cúi người, ngồi xuống phía trước Lục Tư như muốn cõng cậu đi.

“Cậu cõng tớ thì sẽ nguy hiểm hơn đó, nhỡ cậu bị ngã thì sao?”

“Không sao, lên đây đi, không ngã được đâu, cậu không lên tôi sẽ không đi.” So với hồi lớp chín, Lục Tư đã gầy đi không ít, hai má và bụng tuy còn một chút thịt, nhưng cũng không quá nặng.

Tề Viễn giữ lấy hai chân của Lục Tư rồi đứng lên, hắn đi thật chậm. Hoa tuyết rơi xuống trên mặt liền tan ra, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn không khỏi nắm chặt cánh tay. Trên đường không nói một lời, cho tới khi sắp đến nơi, Tề Viễn vẫn đứng yên tại chỗ, Lục Tư không hiểu, ôm cổ nhìn hắn, Tề Viễn thử mở miệng vài lần mới phát ra được âm thanh: “Tư Tư, tôi phải đi rồi.”

Lục Tư không rõ ý tứ của hắn, Tề Viễn chậm rãi nói: “Tôi phải xuất ngoại.”

Lục Tư muốn cười, nhưng nét mặt cậu lại hết sức cứng ngắc: “Cậu đừng nói giỡn nữa, tớ đâu có nghe thấy cậu đề cập gì, hiện tại lại nói phải đi, cậu đùa tớ sao.”

“… Tôi nói thật, khi khai giảng lớp mười, tôi đến muộn, vì ba mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi… Bà có con, muốn cùng người khác kết hôn, bọn họ không có cách nào để quản tôi nữa, nên muốn đem tôi ra nước ngoài. Tôi chỉ kéo dài được thêm một năm, cần phải đi…”

“Vậy khi nào cậu đi?”

“Hai ngày nữa.”

Tề Viễn vẫn cõng Lục Tư trên người, hắn không dám nhìn biểu tình của Lục Tư, nhưng lại có thể cảm thấy được thân thể của cậu đang run rẩy. Tề Viễn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Lục Tư, tôi thích cậu.”

Lục Tư trầm mặt một lúc lâu, Tề Viễn nghĩ là sẽ không được nghe câu trả lời của cậu, bèn bước chân đi tiếp. Lục Tư chợt khóc nức nở, giọng nói của cậu run run: “Tớ cũng thích cậu…”

Bước chân của Tề Viễn trong nháy mắt dừng lại, hắn thả Lục Tư xuống, đưa tay chạm vào mặt cậu: “Cậu biết cậu đang nói gì sao?”

Viền mắt Lục Tư đỏ ửng, cậu lặp lại một lần nữa: “Tớ thích cậu.”

Hạnh phúc và bi thương cùng nhau xen lẫn trong người, Tề Viễn không biết nên khóc hay nên cười, đầu ngón tay kề sát trên mặt Lục Tư run run. Tề Viễn cúi đầu hôn cậu, ngậm lấy bờ môi mà hắn khát khao rất nhiều trong giấc mộng của chính mình, đầu lưỡi khẽ len lỏi vào trong miệng Lục Tư. Lục Tư nắm chặt cổ áo của hắn, đến nỗi khớp tay cậu trở nên trắng xanh.

Tuyết lớn vẫn rơi, gió lạnh thét gào, Tề Viễn hôn Lục Tư, không muốn tách rời. Trong một góc tối chỗ rẽ nơi giao lộ, Lục Uyển kinh ngạc mà bưng miệng.

Ngày Tề Viễn đi, Lục Tư đưa hắn đến sân bay. Trong phi trường người đến người đi, cha mẹ Tề Viễn vẫn không xuất hiện, con trai mình sắp phải tha hương nơi đất khách quê người, họ cũng không nguyện tái kiến một lần cuối.

Tề Viễn xoa mặt Lục Tư, nói: “Đợi tôi năm năm, cậu tốt nghiệp đại học rồi, tôi sẽ trở về tìm cậu.”

Lục Tư cười cười: “Cậu sẽ không quên tớ chứ.”

Tề Viễn kéo gáy Lục Tư, đem cậu ấn vào trong ngực: “Làm sao có thể chứ, cậu còn nhớ là cậu đã hứa với tôi, sẽ không rời bỏ tôi sao, cậu nhất định phải đợi tôi đấy.”

Lục Tư cũng không nhịn được nữa, nước mắt vỡ oà, cậu ôm chặt lấy Tề Viễn, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh mà khóc lên thành tiếng. Tề Viễn đau lòng. Thời điểm Lục Tư bị cả lớp xa lánh, cậu đều không khổ sở. Thời điểm vợ của cha cậu đến bắt nạt hai mẹ con Lục Tư, cậu cũng không rơi nước mắt. Nhưng vào trước lúc hắn phải ly khai, Lục Tư lại cao giọng khóc lớn.

Vận may cả đời này của Tề Viễn, có lẽ đều dùng hết vào mùa thu năm ấy để gặp được Lục Tư. Nhưng khi vừa thức dậy khỏi cơn mơ, lại là lúc phải ly biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương