Edit: Mr.Downer

Lần đầu tiên Lục Tư nhìn thấy Tề Viễn, đó là vào lúc trời thu.

Lá cây bắt đầu hoá vàng rơi xuống, tiết trời chuyển lạnh, nhưng nắng ấm vẫn còn. Ánh dương quang xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng học, rọi xuống trên người thiếu niên, phảng phất cả người như đang phát sáng. Vẻ mặt thiếu niên không thay đổi, đứng trên bục giảng, hơi cúi thấp đầu, nhưng sống mũi cao cùng đường cằm tinh tế vô cùng dễ nhìn vẫn hiện ra.

Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu học sinh chuyển trường cho cả lớp, viết tên thiếu niên lên trên bảng đen. Trong lớp, tiếng các nữ sinh hưng phấn thảo luận liên tục, sự xuất hiện của một nam sinh tướng mạo tuấn tú chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm cho sự nhốn nháo này.

Tề Viễn, Lục Tư nói thầm trong lòng, cậu chưa từng thấy qua người nào đẹp mắt đến vậy. Lục Tư không khỏi xuất thần nhìn thiếu niên. Ánh mắt Tề Viễn nhàn nhạt quét qua cả lớp, đột nhiên xuyên qua mọi người, gặp phải ánh mắt trống rỗng của Lục Tư. Cậu mờ mịt nhìn thẳng Tề Viễn vài giây mới hồi phục tinh thần, liền cúi đầu.

Sau đó, một ngón tay cong cong hiện ra trước mắt cậu, gõ bàn hai cái. Lục Tư ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên trên bục giảng hồi nãy ngồi vào bên cạnh cậu.

Lục Tư có chút sốt sắng không sao giải thích được: “Tớ, tớ là Lục Tư.”

Tề Viễn chỉ gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi, không để ý đến cậu. Lục Tư có chút lúng túng thu lại mấy cuốn sách giáo khoa của mình đang đặt trên bàn đối phương. Trong phòng học, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh cậu vẫn trống không, cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ không có thêm bạn cùng bàn, nên đặt sách giáo khoa rất tuỳ ý.

Thân thể Lục Tư không được tốt, sau khi sinh ra thì toàn bị bệnh nặng hoặc ốm vặt không ngừng. Sau khi nhập học, cậu vẫn luôn xin nghỉ ở nhà, hầu như không đến lớp, mãi đến tận năm thứ hai* sức khoẻ Lục Tư mới có chuyển biến tốt, cậu một lần nữa quay lại trường học. Bạn học cùng lớp đã quen biết lẫn nhau từ lâu, tất cả mọi người đều có đoàn thể cố định nhỏ, Lục Tư vừa vặn biến thành dư thừa.

*Năm thứ hai của trung học cơ sở bên Trung Quốc là cỡ lớp 8 ở Việt Nam. Lục Tư đi học lại vào năm lớp 8, Tề Viễn chuyển trường đến vào năm lớp 9.

Giáo viên chủ nhiệm mang giày cao gót đi tới: “Tề Viễn, sau khi tan học thì đưa địa chỉ cùng cách thức liên lạc với phụ huynh em cho cô nhé.”

“Không cần đâu.” Tiếng nói của thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Em ở một mình, cô muốn cách thức liên lạc với bọn họ cũng vô dụng thôi.”

“Này…” Lý Dung không nghĩ tới trên đời sẽ có bậc cha mẹ an tâm cho con cái chưa trưởng thành của mình ra ngoài sống. “Một mình em không có vấn đề gì chứ?”

Thiếu niên lơ đểnh trả lời: “Vâng.”

Công tác của cha mẹ Tề Viễn rất bận rộn, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích, tình cảm lạnh nhạt như người xa lạ. Cả hai cũng chẳng hề thân thiết với đứa con có cũng được, không có cũng được như Tề Viễn. Thị trấn An Khê là quê nhà của Tề cha, ít người thanh tịnh, thuận tiện học lên cao. Tề Viễn sắp thi lên cấp ba, nhưng Tề Huy bận bịu công tác lại không muốn mất công tốn sức chăm sóc hắn, vì vậy trực tiếp làm thủ tục chuyển trường cho Tề Viễn.

Trong lớp thực hiện chính sách hai người kết thành một tổ giúp đỡ nhau học tập, Lục Tư là người duy nhất bị lẻ ra. Mỗi khi trên lớp có thảo luận hoặc giải bài thi sau kiểm tra, Lục Tư nghe thấy âm thanh thảo luận rôm rả từ bốn phía, quay mắt nhìn về chỗ trống bên cạnh mình, liền không khỏi cảm thấy lúng túng. Sự xuất hiện của Tề Viễn vừa vặn giải quyết vấn đề này của cậu.

Trong một giờ thảo luận ngoại khoá, nội tâm Lục Tư cuộn trào phấn khích, cậu chậm rãi đẩy sách giáo khoa ra giữa hai người, tiếng nói có chút run rẩy: “Tề, Tề Viễn, cậu có thể… Ừm, có thể cùng tớ chung một tổ được không?”

Tề Viễn quay đầu nhìn cậu. Lục Tư, bạn cùng bàn với hắn, là một cậu nhóc mập mập trắng nộn, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát ngũ quan của Lục Tư, sẽ phát hiện thật ra tướng mạo của cậu rất thanh tú, ánh mắt rất đẹp, đồng tử đen láy, lấp lánh ánh sáng như có thể hút người khác vào trong đó.

“Tớ đảm bảo sẽ không làm phiền cậu đâu! Thế nhưng nếu như, nếu như cậu không muốn, cũng không sao.” Trong mắt Lục Tư tràn đầy mong đợi, nhưng vừa nói xong câu cuối, vẻ mặt cậu hiện lên chút uỷ khuất. Miệng tuy nói không sao, nhưng biểu tình trên mặt cậu lại giống như một bé thú con dùng đôi mắt ướt át nhìn bạn, khiến bạn không đành lòng cự tuyệt.

Tề Viễn nhíu mày, thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi nào nói: “Tuỳ cậu.”

Lục Tư cười, đôi mắt cong thành một vầng trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn.”

Hai ngày sau, Tề Viễn không đi học, Lục Tư nhìn bàn học của Tề Viễn, có chút lo lắng. Sau khi tan học, cậu đi ngang qua phòng giáo viên, nghe thấy tiếng của chủ nhiệm giống như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Lục Tư chỉ nghe được câu cuối cùng, “Nhà em không có ai, chính mình nhớ chú ý an toàn.”

Lục Tư suy nghĩ một chút, bèn đẩy cửa đi vào: “Cô ơi, vừa rồi là Tề Viễn sao?”

Lý Dung có chút bất ngờ: “Đúng đó, sao vậy, em tìm em ấy sao?”

Lục Tư hít sâu một hơi, tựa như quyết định: “Cô ơi, sao hôm nay Tề Viễn lại không tới lớp vậy? Cô biết nhà bạn ấy ở đâu không ạ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương