Sở Tiêu
Chương 6: Tiêu nhi, ngươi lưu lại

Thoáng nhìn tôn tử sớm bị mình làm cho cảm động, bị lời nói của nàng đả động đến tột đỉnh, lão thái bà trong lòng vui như nở hoa, thừa thắng truy kích nói:

_Sở nhi, hài tử ngoan, cần phải chủ động lo lắng chuyện này cho phụ thân ngươi, hướng y nhắc tới.

Lão thái bà hai mắt lấp lánh, như ánh nhìn của thợ săn chằm chằm nhìn tôn tử của chính mình, cực kỳ cảm thấy có hi vọng.

Chỉ thấy Vân Sở thoát khỏi sự ôm áp của lão thái hậu, nói:

_Chuyện của phụ thân, phụ thân sẽ tự mình làm chủ.

Nói xong, hướng thái hậu vái chào, loạng choạng hướng ra cửa, cũng không coi mọi người.

Tiêu Vương gia cho dù đang cùng Tuyên Nhân thảo luận, khóe mắt dư quang vẫn như cũ nhìn chăm chú vào bên kia. Mắt thấy Vân Sở đi ra ngoài, đứng lên nhướng mày.

Chỉ nghe thái hậu nói:

_Tiêu nhi, ngươi lưu lại, mẫu hậu có chuyện muốn nói với ngươi.

Tiêu Vương gia đành phải lưu lại.

Bên này Vân Sở miễn cưỡng nghe xong lời nói của thái hậu, chỉ nghe được chuyện Vân Tiêu lấy vợ, đầu liền oàng một tiếng, không còn lòng dạ nào nghe cái khác, thậm chí cuối cùng chính mình nói cái gì, như thế nào có thể đi ra, cũng đều không biết.

Liền như vậy thất tha thất thiểu đi tới, may mà đây là trong cung.

Trong lúc hoảng hốt, có người kéo hắn lại, tiếp theo líu ríu, rất ồn ào. Dừng trong phút chốc, Vân Sở thanh tỉnh, mới nghĩ đến: Chính mình mơ hồ nghĩ cái gì đâu, cho dù Tiêu muốn kết hôn, sẽ sớm nói cho hắn, khi đó lại nghĩ là được, huống hồ đã nhiều năm, Tiêu chưa bao giờ đề cập qua, có lẽ lần này cũng sẽ không.

Nghĩ như vậy, Vân Sở lúc này mới phụ hồi tinh thần, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chú ý tới cánh tay bị người nắm sinh đau. Nhìn kỹ, trước mắt người này một thân trang phục chính là Vân La công chúa. Lúc trước, Vân La cũng coi như là một trong những người bắt nạt hắn, nhưng không biết sau này vì sao, đối với chình mình hết sức ân cần, lúc này đang dùng sức túm tay hắn lay động, miệng tức giận hô:

_Ta nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không a, uy, uy.

Vân Sở áy náy đáp:

_Thật xin lỗi, Vân La, ngươi lặp lại lần nữa.

Vì thế, tiểu công chúa chu môi, chống nạnh nói:

_Ta nói, ta tìm được một quyển bí tịch dạy nấu ăn, chuyên môn giới thiệu đủ thứ mĩ thực dân gian, ta đau khổ vài ngày cầu Lưu đại ngự trù, đây là bảo bối gia truyền của người ta, xem đi ta đối với ngươi có tốt không, bí tịch nấu ăn chỗ ta, ngươi hôm nay đã đến đây, giảm bớt việc ta đi ra ngoài tìm ngươi, đến chỗ của ta để học tập đi.

Nói đến, bí tịch nấu ăn thật là bảo bối tổ truyền, nhưng tiểu công chúa chỉ hướng ngự thiện phòng đứng, tùy tùy tiện tiện hất bàn, đá giỏ rau xanh, Lưu đại ngự trù liền run lẩy bẩy hiến vật quý, dễ dàng đạt tới tay, tại người mình thích khoe khoang lên.

Vân Sở nghe được có bí tịch nấu ăn thực hưng phấn, rất muốn bây giờ liền học, bất quá trong đầu hắn lúc này đang nghĩ đến một sự kiện khác, hôm nay là ngày đó, ngày ấy, cho nên phải cẩn thận một tí.

Hắn nhìn Vân La, hỏi:

_Có thể cho ta mang về nhà xem được không?

Vân La môi nhỏ đô cao, ánh mắt xoay chuyển, nói:

_Vân ca ca, không phải ta không muốn cho ngươi đem về nhà, chẳng qua Lưu đại ngự trù nói không cho phép người ngoài mượn, ngươi ngẫm lại, đây là bảo bối của người ta. Hơn nữa, trong cung có ngự thiện phòng, ngươi muốn cái gì có cái đó, không tiện hơn trong nhà ngươi sao. Chỗ Vân thúc ngươi đừng lo, ta phái người đi thông báo, ngươi liền an tâm ở lại đi.

Nói xong, vừa lòng nâng đầu.

Vân Sở thấy nàng nói có lý, chỉ cần chính mình mau chút làm xong, sẽ kịp lúc về phủ. Ngẩng đầu nhìn trời tựa hồ còn sớm, đang do dự, Vân La dùng chút sức túm người, đem hắn đi.

Cầm trong tay bí tịch, vừa thấy, nhất thời bị hấp dẫn thật sâu, phía trên có bí chế hà tương (= mắm tôm), Long Tĩnh tiên hà, thổ bộ ngư canh, dương xuân bạch tuyết, nhục hương hạnh nhân lạc đẳng bát đạo thái hào, đều là phương pháp làm đơn giản, nhưng mỹ vị, lập tức liền chuyên tâm học.

(Trà Long Tĩnh: Loại trà xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.)

(Dương xuân bạch tuyết: Ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc.)

(Ngưng Băng: đám trên toàn là thức ăn cả nhưng có cái dương xuân bạch tuyết không biết cái gì…=.=)

Mà Vân La thì mừng rỡ một bên xem Vân Sở bận rộn, thường thường hỏi chút vấn đề, hoặc đưa đồ vật này nọ, tóm lại qua được vui vẻ.

Quay về lão thái hậu cùng Tiêu Vương gia, cùng với Tuyên Nhân hoàng đế trợ giúp, tận tình khuyên bảo, khuyên y thú thêm thê. Chẳng qua Tiêu Vương gia trong quá trình khuyên nhủ không rên một tiếng, mắt lạnh xem mẹ con hai người thay nhau ra trận, môi lưỡi tranh cãi kịch liệt, nói muốn mòn miệng, nói đến miệng khô lưỡi khô, cùng đường hết ý. Cuối cùng, chờ bọn họ nói xong, y lúc này mới lạnh lùng mở miệng:

_Việc này, hài nhi suy nghĩ đã định, mẫu hậu cùng hoàng huynh không cần khuyên nữa, chuyện của hài nhi để tự mình hài nhi xử lý, không nhọc mẫu hậu lo lắng.

Nói hết lời, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.

Lưu lại lão thái hậu tức giận đến đầu đều muốn bốc hơi, thầm nghĩ, hài tử này, như thế nào vẫn là cái tính tình này, chỉ cần y không muốn, nói cái gì cũng vô dụng, đáng thương nàng lão xương cốt, còn phải quan tâm hôn sự của đứa con. Trở về lại nghĩ đến Vân Sở, không khỏi thở dài: Phụ tử hai người thật giống nhau.

Tuyên Nhân đế chạy nhanh qua giúp lão thái hậu thuận thuận khí, miệng cười nói:

_Mẫu hậu, ngài cũng đừng tức giận, hoàng đệ a, trong lòng y có tính toán. Tuy nói muốn tốt cho y, nhưng ngài làm bừa mù quáng như thế, nói không chừng sẽ tạo cho y phiền toái không cần thiết, ta cam đoan, dù như thế nào, đều sẽ làm ngài vừa lòng. Ngài liền an tâm chờ xem!

Nói xong, nhìn lão thái hậu thần tình nghi vấn, giảo hoạt cười, chói như thiên tinh (= sao trời).

( Ngưng Băng: Sao ta nghi ổng biết cái gì rồi nhỉ…=.,=)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương