Sở Thiếu Anh Đừng Đến Đây!
-
25: Quả Báo
Ngồi trên chiếc ghế bành to, Sở Thẩm Mặc dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm năm nữ nhân đang đứng khép nép run sợ trước mình.
Trong đó có cả Tạ Yên.
"Tự nhận đi tôi không muốn dùng biện pháp mạnh"
Nhắm mắt dưỡng thần anh tựa người ra sau, lời nói anh có phần nhẹ nhàng, dễ nghe.
Nhưng vào tai bọn họ lại là lời của diêm vương đang vấn tội.
Bọn họ run càng thêm mạnh liệt, chẳng qua răng lại không hé dù là nữa câu.
Nếu thừa nhận bọn họ sẽ chết.
Mà người run nhất chắc chắn là Tạ Yên, cô ta vốn chỉ muốn dạy cho An Kỳ một bài học không ngờ lại khiến cô suýt chết.
Cô ta càng không ngờ tới Sở Thẩm Mặc lại để tâm đến An Kỳ như vậy, không phải hắn từng nói cả đời này hắn sẽ không yêu ai sao?
Sở Thẩm Mặc đợi qua một phút thấy không ai trả lời, anh liền hít sâu một hơi ngồi thẳng dậy chỉ tay thẳng mặt vào một người.
"Đoàn Dao, cô nói"
Người tên Đoàn Dao đó lập tức tái mặt, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, đôi môi mấp mấy lắp bắp nói từng chữ.
"Tôi…không biết"
Sở Thẩm Mặc lại nhướng mày.
"Không biết? Vậy sao trong camera lại có hình ảnh cô cũng nhóm người kia đi vào phòng vệ sinh"
Đoàn Dao bị anh gãi trúng tim đen, cái miệng không khống chế được nói lung tung.
"Không phải đâu Sở tổng, tôi không có đổ nước lên người An Kỳ! là! là Tạ Yên, là cô ta làm tất cả"
Sở Thẩm Mặc nhướng mày nhìn qua Tạ Yên rồi "ồ" một tiếng thật dài.
Tạ Yên lập tức tái mặt, phản bác.
"Cô nói láo, tôi chỉ đi vào để đi vệ sinh thôi, đều là bọn cô làm, không liên quan đến tôi"
Đoàn Dao cùng mấy người khác liền nhao nhao.
"Cô đừng có ngậm máu người là do cô bàn kế hoạch rồi kéo bọn tôi vào"
Sở Thẩm Mặc chống tay lên một bên mặt nhìn bọn họ tự xâu xé rồi khai nhau ra.
Đoàn Dao lại nói.
"Nước đá là do cô mua, do cô đổ, bọn tôi chỉ đi theo cô rồi khoá cửa lại thôi, cô đừng có mà lật lọng"
"Cô nói láo" Tạ Yên gào thét, đưa hai tay túm lấy tóc Đoàn Dao mà giật mà cấu.
Sở Thẩm Mặc lại cười nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Anh đúng là không sai khi chọn Đoàn Dao để hỏi đầu tiên, một mình cô ta đều khai ra hết, lúc bây giờ anh đều đã ghi âm lại hết.
Anh gọi bọn họ đến chỉ để lấy thêm chứng cứ.
Từ lần An Kỳ bị đổ cafe hôm trước anh đã đặt thêm camera khắp nơi trong phòng thư ký kể cả phòng vệ sinh, tội ác của bọn họ đã được anh ghi lại cả rồi.
"Đủ rồi, đừng nói nữa"
Sở Thẩm Mặc cất lên giọng nói trầm khàn phía bên dưới lập tức im bật.
"Mưu sát không thành, vào t.
ù ít nhất cũng 10 năm, nhưng mà tôi cảm thấy các cô cống hiến cho công ty cũng rất nhiều cho nên…"
Anh dừng một chút để bọn người ở dưới có thêm hy vọng.
"Tôi sẽ đặc biệt gửi gắm các cô cho người ở đó, đảm bảo ngày nào cũng được tắm nước đá nửa giờ, cảm nhận sự mát mẻ của mùa đông"
Bọn họ lập tức sợ đến phát khóc, có người chịu không nổi mà ngất đi, có người lại la lết bò đến bên chân anh cầu xin không ngừng.
Tạ Yên cũng không chịu được nổi nữa, bấu víu lấy ống quần của anh không ngừng dập đầu.
"Sở thiếu, tôi sai rồi, anh tha cho tôi, sau này sẽ không tái phạm nữa, anh đuổi việc tôi, đánh tôi cũng được nhưng đừng bắt tôi ngồi t.
ù"
Sở Thẩm Mặc nhíu chặt mày kiếm, không thương tiếc đá bọn họ ra xa, đôi chân dài hữu lực ngạo nghễ đứng lên.
"Chuẩn bị tinh thần đi, cho các cô chuyến nghỉ dưỡng 10 năm đó"
Nói rồi anh chầm chậm bước ra ngoài, bỏ lại năm cô gái tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng bên trong.
Tạ Yên lại không tin vào hiện thực, vội vàng gọi cho Sở Nhất Kiếm, ông ta sẽ che chở cô.
Chẳng qua cái cô ta nhận lại chỉ có bốn chữ.
"Tự làm tự chịu"
Lần này cô ta tuyệt vọng thật rồi, kêu trời, trời không thấu gọi đất đất không nghe.
Làm sao nghe, làm sao thấu, cô ta làm điều ác ắt sẽ gặp quả báo.
Mà Sở Nhất Kiến bên này cũng mệt mỏi, ném cái điện thoại lên bàn rồi xoa xoa thái dương.
Trước giờ ông vẫn để tâm đến Hà An Kỳ, một phần lại sợ Sở Thẩm Mặc, lần này Tạ Yên dám hại suýt chết cô ông ta chỉ có thể vứt bỏ Tạ Yên.
Cũng không thấy tiếc nuối gì lắm, không có cô ta thì sẽ có người khác.
Lúc này điện thoại ông lại vang lên lần nữa.
Cứ tưởng rằng Tạ Yên gọi, bắt máy ông lại muốn quát.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị giọng ồn ồn khàn đặc vì thuốc lá của đầu dây bên kia trấn áp.
"Mau gửi cho tôi thêm 500 triệu"
Sở Nhất Kiến lập tức nhíu mày khó chịu.
"Hôm qua vừa gửi 1 tỷ hôm nay lại đòi thêm, tôi có núi vàng cũng sập"
Người đàn ông bên kia lại cười khinh.
"Thế bây giờ có đưa không, nếu không thì tôi với ông cùng chết, tôi trốn 12 năm nay cũng quá mệt rồi"
Sở Nhất Kiến hừ lạnh một tiếng không tự nguyện đáp.
"Chuyển xong nhớ đổi số"
"Được" - người đàn ông kia liền đáp.
Sở Nhất Kiến lấy ra điện thoại ấn vài cái làm như lời của hắn ta.
Mấy tháng gần đây hắn ta ngày càng quá đáng, khiến ông phải chi ra không ít, chuyện này nếu để thằng con trai kia của phát giác nó nhất định sẽ điều tra, rồi tìm ra cái ông đã cố giấu 12 năm qua.
Cái chết của Lâm Ý Thanh và chồng bà!
Lúc đó ông sẽ mất đi tất cả.
Chẳng qua ông không tin, ông đã giấu được 12 năm rồi sẽ không dễ bại lộ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook