Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng
-
Chương 61: Cùng gốc cội – 5
Trong mộng, tôi đứng ở một nơi giao thoa giữa mặt nước và bầu trời. Mặt nước dưới chân như một tấm gương sáng, phản chiếu không trung xanh biếc trông như một dải lụa. Tôi cất bước, trên mặt nước sóng gợn thành từng vòng lăn tăn, nhưng tôi lại không chìm xuống.
Trong làn nước dưới chân tôi là những chú rồng nhỏ và cá nhỏ đủ màu rực rỡ đang mặc sức nô đùa, thỉnh thoảng chúng sẽ nhảy lên mặt nước, vẽ nên những vòng cung bằng nước cực kỳ xinh đẹp, bọt nước bắn tung tóe dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng bảy sắc cầu vồng.
Có chú chim trắng lướt qua mặt nước, lông vũ nhẹ rơi, ánh nắng rọi vào khiến nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Phía trước có người ngồi xổm trên mặt nước, từ trong nước nhặt lên những viên đá đẹp đẽ đủ màu sặc sỡ, bỏ vào cái giỏ được bện từ cây lưu ly đặt kế bên người. Cây lưu ly là một loại thực vật thủy sinh trong truyền thuyết, những nhánh dây leo trong suốt gần như ẩn hình trong nước, nở rộ ra những đóa hoa đỏ sậm, rắn chắc trong suốt như thạch anh.
Loại thực vật này có yêu cầu rất cao về độ tinh khiết của nước, chỉ những nơi có linh khí dồi dào mới có thể sản sinh được loại cây lưu ly to lớn này. Chẳng qua hiện giờ chúng đã gần như tuyệt chủng, ngay cả thạch anh còn bị làm giả nữa mà.
Cái rổ bện từ cây lưu ly kia vô cùng xinh đẹp tinh xảo, có màu xanh biển. Còn người nọ thì có một mái tóc dài màu bạc, dưới ánh mặt trời trông như một dải lụa buông xõa trên vai. Trên người hắn mặc trường bào màu trắng, kéo lê trên mặt nước, bên trên thêu đầy những hoa văn phức tạp màu đỏ thẫm.
Tôi bước qua đó, đối phương dường như nhận thấy có người tới gần, xoay đầu lại. Đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Phong Khinh Vân hay là Tạ Tất An. Mày nhọn mắt sáng, đôi mắt xanh lơ trong suốt mà dịu dàng, cười rộ lên càng khiến người ta rung động. Nếu để nữ sinh nhìn thấy chắc chắn sẽ chết mê chết mệt. Đàn ông mà lớn lên xinh đẹp vậy thật đúng là tạo nghiệt chướng mà.
“Tiểu Đằng, đệ xem, ta nhặt được rất nhiều viên đá đẹp này.”
Hắn gọi ‘Tiểu Đằng’ cũng không phải là nói tôi. Hơn nữa tôi hoàn toàn không quen hắn. Người nọ dường như nghe ‘Tiểu Đằng’ nói gì đó với hắn, ngây ngô cười hì hì.
“Đệ không phải cũng hái rất nhiều hoa sao? Đại nhân nhất định sẽ thích lễ vật của chúng ta.”
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy được cái người tên ‘Tiểu Đằng’, chỉ có người tóc trắng vẫn luôn nói chuyện rồi cười ngây ngô, tựa như có người đang đùa giỡn với hắn. Tiếp đó gió nổi cuồn cuộn khắp tứ phía, kéo theo bọt nước văng khắp nơi. Mặt nước lặng yên chợt nổi sóng. Tựa như có gì đó từ không trung hạ xuống.
“Đại nhân đã trở lại, chúng ta đi nghênh đón nàng đi.” Người tóc bạc vươn tay về phía tôi. Thế nhưng tôi không nắm lấy tay hắn.
Sau đó tôi bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hơi mở mắt ra, nắng sớm mang theo gió mát nhẹ thổi vào phòng. Tôi còn đang mơ màng, rất muốn trở mình ngủ tiếp.
Tay sờ được da thịt mát rượi, tôi nghĩ thầm anh họ còn đang ngủ sao? Hôm nay anh không đi làm sao? Thế nhưng cũng kỳ quái, tuy là vóc dáng anh họ đẹp nhưng cũng đâu tốt như thế này, dưới tay tôi là một thân thể săn chắc đầy cơ bắp.
Hơn nữa có điểm là lạ, cho dù mùa hè mặc ít đồ, nhưng cũng không thể không sờ được chút vải áo nào chứ.
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, tôi mở to mắt phát hiện mình đang ôm một người con trai xa lạ và trần – trụi. O o
May là trên người tôi coi như còn ăn mặc chỉnh tề. Tôi nhớ là hôm qua mình ngủ lại trong cửa hàng, nơi này đúng là phòng của ông nội mà. Thế nhưng tại sao trên giường lại mọc thêm một thằng con trai?
Không đúng, bộ dạng người này trông y hệt người thanh niên trong mộng. Hắn làm sao mà từ trong giấc mơ của tôi chạy đến hiện thực được vậy? Không đúng, trọng điểm là tại sao hắn không mặc quần áo?
Hôm qua tôi chắc chắn không uống rượu, lại càng không có chuyện say rượu loạn tính. Còn nữa, hôm qua tôi ôm gà mập Hử ngủ mà.
Gà mập?
“Uhm…” Thanh niên chậm rãi mở mắt, đôi mắt xanh lam xinh đẹp như một viên đá quý, nhìn giống y đúc Hử. Sau khi mắt đối mắt với hắn, tôi có linh tính chẳng lành, nhanh chóng lùi ra sau.
“Uhm hừm…”
Quả nhiên không sai mà, người sau đã lao tới, đè lên người tôi, ôm đầu tôi mà cọ qua cọ lại. Đã vậy còn phát ra âm thanh quỷ dị. Đáng sợ nhất chính là, ‘cái chỗ ấy ấy’ của nó còn chọc chọc vào tôi.
“Uhm… Ah…”
“Buông ra! Hử, con gà ngu này, mau buông tao ra!”
Khó khăn lắm tôi mới đá văng Hử ra, lúc tắm rửa nó cứ ở bên ngoài gõ cửa, phiền muốn chết. Tôi còn chưa thể tiếp nhận sự thực là nó đã biến thành cái dạng này. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy trời?
Lúc chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng, tôi phát hiện cửa gỗ của tiệm đã mở, chỉ có tranh long còn đóng. Ánh mặt trời chiếu rọi vào nhà, trên bàn đã có một bữa sáng còn nóng hôi hổi, bao gồm một ***g bánh bao nhỏ, sủi cảo tôm và xíu mại hấp.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong bóp thiếu đi một ít tiền, là ‘Cô gái ốc đồng’ mua bữa sáng cho tôi sao? Còn pha một ấm trà rất thơm nữa.
Hử vừa nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt liền phát sáng, lập tức vọt tới bên bàn dùng hai móng bốc lấy bốc để, đem đồ ăn nhét vào miệng.
“Ngu ngốc! Chừa một chút cho tao coi!” Lúc tôi đi qua giành lại đồ ăn liền phát hiện có gì đó không đúng, “Này, trước tiên mày đi mặc quần áo cái coi, ở trong nhà không được lõa – thể – chạy – rông!”
Hử hoàn toàn không thèm để ý, ăn luôn cả ***g bánh bao, lại còn vươn bàn tay tội ác về phía sủi cảo tôm. Tôi nhanh chóng nhét sủi cảo vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống thì cả người đã bị nó đè ra bàn.
Đầu lưỡi nó vói vào miệng tôi, bắt đầu giành miếng sủi cảo tôm kia.
“Ngốc… uhm….” Quả nhiên gà mập rất nặng, tôi đẩy mãi mà nó vẫn cứ bất động. Làn da mát rượi dán trên người tôi, cảm giác ma sát xuyên thấu qua quần áo, khiến tôi cảm thấy thật kỳ quái.
“Ôi, chúng tôi đến không đúng lúc rồi.”
Giọng nói này khiến tim tôi thiếu chút nữa là nhảy luôn ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn thấy Phong Khinh Vân đang đứng ngoài tranh long, vẻ mặt cười cợt không chút tốt đẹp gì. Còn Phong Lôi Tốn thì đen mặt, mày nhăn lại, vẻ mặt mất hứng.
“Mau… mau cứu tôi!”
Sau khi đem sủi cảo trong miệng cho Hử thì tôi mới đẩy được nó ra. Mở ra tranh long, tôi thật sự không có mặt mũi nào nhìn bọn Phong Khinh Vân. Lần này đúng là quá mất mặt rồi, bị thức thần của mình đè tới không dậy được cơ mà.
“Phạm vi ‘hứng thú’ của em càng ngày càng rộng nhỉ.” Phong Khinh Vân liếc nhìn sang Hử đã bị tôi ép buộc mặc vào quần áo, đang không có chút hình tượng nào mà ngồi ăn điểm tâm.
“Mới không phải!”
“Làm người phải biết kiềm chế.” Phong Lôi Tốn vậy mà lại nói ra câu đó, “Quên đi, ít ra cũng phải hiểu được cái gì gọi là tiết tháo (nguyên tắc đạo đức) đã.”
“Đã nói là không phải!”
“Tiết tháo?” Phong Khinh Vân bật cười, “Tốn Tử, thời đại này còn nói đến ‘tiết – tháo’ gì chứ, thật là nực cười.”
“Đúng. Con không nên nói cái từ này trước mặt chú.”
“Cái từ này có thể cho con được gì? ‘Trinh – tiết’ sao?”
Hai người bắt đầu cãi nhau, Phong Khinh Vân càng nói càng ‘đồi trụy’, sắc mặt Phong Lôi Tốn đỏ bừng, thiếu chút nữa là rút kiếm. Tại sao tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn bữa sáng mà cũng khó vậy hở trời?
“Phiền quá đi! Im miệng hết lại cho tôi!” Tôi nhịn không được mà vỗ bàn cái rầm, hai người kia quả nhiên dừng lại nhìn tôi. Hử vừa lúc ăn hết đồ ăn sáng, lập tức bu lại liếm liếm vụn đồ ăn trên môi tôi.
“Cút ngay! Cái con gà ngu này!” Khó khăn lắm mới thể hiện được hình tượng nghiêm khắc thì liền bị nó hủy hoại như thế đó.
Lại mua về bữa sáng, ba người chúng tôi, kể cả gà mập, vây quanh bàn cùng ăn.
“Em nói đây chính là thức thần?” Phong Khinh Vân sau khi biết được Hử là thức thần thì nảy sinh hứng thú, “Tiểu Đằng rốt cuộc cũng có thể tạo ra thức thần mà chỉ có chế sư mới làm được sao? Lần sau tạo cho tôi một con đi.”
Tôi nhìn Hử đang ăn rồi ăn không ngừng, mất hết cả hình tượng, thật là vừa ngốc vừa tham ăn, “Bán cho anh con này.”
Hử dường như nghe được tôi muốn bán nó, lập tức ôm lấy tôi, cầm bánh bao trong tay lấy lòng mà dâng đến bên miệng tôi. Tôi cố tình muốn hù nó, nên nói với Phong Khinh Vân: “Một ngàn đồng một cân thì sao?”
“Quá mắc đi? Thế nhưng tác phẩm của chế sư thì cũng đáng cái giá này.” Phong Khinh Vân cười xấu xa, “Cánh tay này thật nhiều thịt, chặt xuống đem cân chắc cũng được mấy cân à nha.”
“Chú à, mua đùi thì lời hơn. Đùi gà ăn mới ngon.” Phong Lôi Tốn vậy mà có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc đó để nói giỡn, tôi thật sự rất bội phục.
“Mông gà cũng có thể dùng để ninh cháo…”
Nhìn hai người bọn họ cười tà bước tới gần, Hử kinh hãi, sống chết ôm eo tôi, đôi mắt xanh rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương.
Thật ra mà nói, khuôn mặt nó cũng rất đẹp. Giống y như người con trai tóc bạc trong giấc mộng của tôi. Thế nhưng khí chất …. Gà mập làm quái gì mà có khí chất chứ.
Tôi đành nói với hắn đây là thứ phẩm không thể bán. Thẳng cho tới khi bọn Phong Khinh Vân mua hàng xong rời khỏi, Hử mới chịu buông tôi ra. Vốn tôi định nhờ Phong Lôi Tốn xin phép nghỉ giùm, ai dè hôm nay cậu ta cũng trốn học luôn.
Tôi dẫn theo Hử tới Suối Dây leo. Không biết vì sao nó lại biến thành hình người, hơn nữa tôi không có cách nào thu hồi nó về lại, đây mới là điều quan trọng nhất. Tôi định tìm sư phụ giúp xem thử coi có trục trặc gì không.
Ai ngờ sư phụ vừa đụng vào, nó liền biến trở lại thành viên ngọc. Chẳng lẽ là do ‘phương pháp tháo gỡ’ của tôi không đúng?
“Có phải con đã hù dọa nó gì không? Cho nên nó mới sợ là sau khi biến về thành ngọc thạch sẽ bị con bán.”
Thật như vậy sao? Thần kinh của con gà mập này tinh tế đến vậy hả?
Tôi xem xét bạch ngọc, rồi lại triệu Hử ra, bởi vì Tử Dạ nói phải giúp nó chỉnh sửa lông. Thế nhưng lúc biến ra vẫn là nhân hình, Tử Dạ nói không sao, chỉnh sửa tóc cũng tương tự vậy thôi.
Nhìn hai người đi ra sân, Tử Dạ giúp Hử trùm một tấm vải lên người rồi bắt đầu cắt tóc. Tôi quay đầu hỏi sư phụ, “Thế nhưng sao nó lại biến thành hình người?”
“Ngoại hình thức thần là do chính con tạo nên.” Sư phụ tiện tay cầm một tờ giấy trên bàn lên, vẽ vài nét bút rồi gấp lại, thổi một hơi vào nó, lập tức có một con rồng nhỏ đáng yêu xuất hiện.
“Ngoại hình thức thần vào lúc nó được tạo ra thì đã được xác định. Nhưng thức thần do chế sư làm ra là thượng phẩm, sẽ tùy theo tâm tư người sử dụng mà thay đổi.” Rồng nhỏ quấn quanh ngón tay, sư phụ nắm tay lại, lúc mở bàn tay ra thì rồng nhỏ đã hóa thành một con bươm bướm.
“Nói đúng hơn là Hử không chỉ có một hình thái?”
Sư phụ gật gật đầu, lòng tôi tràn ngập niềm vui, nói vậy là về sau Hử còn có cơ hội biến thành nhiều hình thái càng thêm oai phong khác nữa, sẽ không chỉ mãi là con gà mập nữa.
“Chẳng qua, không thể tin được là Đằng nhi lại thích loại hình này, lời đồn bên ngoài quả nhiên là thật.”
“Mới không phải!” Tôi cảm thấy không giải thích rõ ràng chuyện này thì thật sự không tốt chút nào. Không thể để cho sư phụ cũng hiểu lầm tôi được. Vì thế tôi liền kể lại giấc mơ của mình cho sư phụ.
“Mộng sao?” Sư phụ lại mơ màng như đi vào cõi thần tiên, tôi nghe ông ấy thì thào cái gì mà “Bộ dạng rất giống vị kia” “không thể nào” linh tinh.
Lúc này Tử Dạ dắt Hử đi qua. Sau khi cắt tóc thì Hử trông có vẻ hoạt bát sôi nổi hơn, tóc có chút xoăn rất hợp với mấy kiểu tóc thời thượng hiện nay, quả thật còn chói mắt hơn cả mấy người nổi tiếng nữa. Tử Dạ còn cho nó mặc quần áo mới. Dáng người thon dài của nó hình như rất hợp với mấy kiểu thời trang đang thịnh hành. Thì ra ở đây cũng có quần áo hiện đại nữa sao, tôi còn tưởng rằng đều là mấy bộ áo dài Đường trang không chứ.
Không biết sư phụ mặc vào quần áo hiện đại nhìn ra sao nhỉ? Trong ảnh ông ấy mặc quân phục nhìn đúng là đẹp trai đến nỗi khiến người ta phải căm phẫn luôn nha.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay xem được một cái weibo rất manh, một người cảnh sát nhận được tin weibo báo ở khu vực hắn quản lý có một người đàn bà rất sùng bái hồ tiên, con của bà ta báo án, cảnh sát khuyên nhủ cũng không có hiệu quả, kết quả đứa con của người đàn bà dưới cơn nóng giận yêu cầu cảnh sát truy nã hồ tiên về quy án, nếu không được thì sẽ khiếu nại lên cục.
Mỗ đạo sĩ trả lời: Xin báo địa chỉ khu vực của ngài.
Sau đó có vô số chuyển phát (chia sẻ ấy), đạo sĩ cùng cảnh sát cứ như vậy chiến đấu chống lại… Sau đó còn rất nhiều, siêu manh luôn. Miêu tả sáu đạo môn cùng liên hợp với một môn đạo khác.
+++
#ngưngngượcđãi
Con thức thần gà mập mà bạn nghĩ là vừa ngu vừa vô dụng…
… thực ra là một mỹ nam vừa ngu vừa vô dụng vừa tham ăn
Trong làn nước dưới chân tôi là những chú rồng nhỏ và cá nhỏ đủ màu rực rỡ đang mặc sức nô đùa, thỉnh thoảng chúng sẽ nhảy lên mặt nước, vẽ nên những vòng cung bằng nước cực kỳ xinh đẹp, bọt nước bắn tung tóe dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng bảy sắc cầu vồng.
Có chú chim trắng lướt qua mặt nước, lông vũ nhẹ rơi, ánh nắng rọi vào khiến nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Phía trước có người ngồi xổm trên mặt nước, từ trong nước nhặt lên những viên đá đẹp đẽ đủ màu sặc sỡ, bỏ vào cái giỏ được bện từ cây lưu ly đặt kế bên người. Cây lưu ly là một loại thực vật thủy sinh trong truyền thuyết, những nhánh dây leo trong suốt gần như ẩn hình trong nước, nở rộ ra những đóa hoa đỏ sậm, rắn chắc trong suốt như thạch anh.
Loại thực vật này có yêu cầu rất cao về độ tinh khiết của nước, chỉ những nơi có linh khí dồi dào mới có thể sản sinh được loại cây lưu ly to lớn này. Chẳng qua hiện giờ chúng đã gần như tuyệt chủng, ngay cả thạch anh còn bị làm giả nữa mà.
Cái rổ bện từ cây lưu ly kia vô cùng xinh đẹp tinh xảo, có màu xanh biển. Còn người nọ thì có một mái tóc dài màu bạc, dưới ánh mặt trời trông như một dải lụa buông xõa trên vai. Trên người hắn mặc trường bào màu trắng, kéo lê trên mặt nước, bên trên thêu đầy những hoa văn phức tạp màu đỏ thẫm.
Tôi bước qua đó, đối phương dường như nhận thấy có người tới gần, xoay đầu lại. Đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Phong Khinh Vân hay là Tạ Tất An. Mày nhọn mắt sáng, đôi mắt xanh lơ trong suốt mà dịu dàng, cười rộ lên càng khiến người ta rung động. Nếu để nữ sinh nhìn thấy chắc chắn sẽ chết mê chết mệt. Đàn ông mà lớn lên xinh đẹp vậy thật đúng là tạo nghiệt chướng mà.
“Tiểu Đằng, đệ xem, ta nhặt được rất nhiều viên đá đẹp này.”
Hắn gọi ‘Tiểu Đằng’ cũng không phải là nói tôi. Hơn nữa tôi hoàn toàn không quen hắn. Người nọ dường như nghe ‘Tiểu Đằng’ nói gì đó với hắn, ngây ngô cười hì hì.
“Đệ không phải cũng hái rất nhiều hoa sao? Đại nhân nhất định sẽ thích lễ vật của chúng ta.”
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy được cái người tên ‘Tiểu Đằng’, chỉ có người tóc trắng vẫn luôn nói chuyện rồi cười ngây ngô, tựa như có người đang đùa giỡn với hắn. Tiếp đó gió nổi cuồn cuộn khắp tứ phía, kéo theo bọt nước văng khắp nơi. Mặt nước lặng yên chợt nổi sóng. Tựa như có gì đó từ không trung hạ xuống.
“Đại nhân đã trở lại, chúng ta đi nghênh đón nàng đi.” Người tóc bạc vươn tay về phía tôi. Thế nhưng tôi không nắm lấy tay hắn.
Sau đó tôi bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hơi mở mắt ra, nắng sớm mang theo gió mát nhẹ thổi vào phòng. Tôi còn đang mơ màng, rất muốn trở mình ngủ tiếp.
Tay sờ được da thịt mát rượi, tôi nghĩ thầm anh họ còn đang ngủ sao? Hôm nay anh không đi làm sao? Thế nhưng cũng kỳ quái, tuy là vóc dáng anh họ đẹp nhưng cũng đâu tốt như thế này, dưới tay tôi là một thân thể săn chắc đầy cơ bắp.
Hơn nữa có điểm là lạ, cho dù mùa hè mặc ít đồ, nhưng cũng không thể không sờ được chút vải áo nào chứ.
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, tôi mở to mắt phát hiện mình đang ôm một người con trai xa lạ và trần – trụi. O o
May là trên người tôi coi như còn ăn mặc chỉnh tề. Tôi nhớ là hôm qua mình ngủ lại trong cửa hàng, nơi này đúng là phòng của ông nội mà. Thế nhưng tại sao trên giường lại mọc thêm một thằng con trai?
Không đúng, bộ dạng người này trông y hệt người thanh niên trong mộng. Hắn làm sao mà từ trong giấc mơ của tôi chạy đến hiện thực được vậy? Không đúng, trọng điểm là tại sao hắn không mặc quần áo?
Hôm qua tôi chắc chắn không uống rượu, lại càng không có chuyện say rượu loạn tính. Còn nữa, hôm qua tôi ôm gà mập Hử ngủ mà.
Gà mập?
“Uhm…” Thanh niên chậm rãi mở mắt, đôi mắt xanh lam xinh đẹp như một viên đá quý, nhìn giống y đúc Hử. Sau khi mắt đối mắt với hắn, tôi có linh tính chẳng lành, nhanh chóng lùi ra sau.
“Uhm hừm…”
Quả nhiên không sai mà, người sau đã lao tới, đè lên người tôi, ôm đầu tôi mà cọ qua cọ lại. Đã vậy còn phát ra âm thanh quỷ dị. Đáng sợ nhất chính là, ‘cái chỗ ấy ấy’ của nó còn chọc chọc vào tôi.
“Uhm… Ah…”
“Buông ra! Hử, con gà ngu này, mau buông tao ra!”
Khó khăn lắm tôi mới đá văng Hử ra, lúc tắm rửa nó cứ ở bên ngoài gõ cửa, phiền muốn chết. Tôi còn chưa thể tiếp nhận sự thực là nó đã biến thành cái dạng này. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy trời?
Lúc chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng, tôi phát hiện cửa gỗ của tiệm đã mở, chỉ có tranh long còn đóng. Ánh mặt trời chiếu rọi vào nhà, trên bàn đã có một bữa sáng còn nóng hôi hổi, bao gồm một ***g bánh bao nhỏ, sủi cảo tôm và xíu mại hấp.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong bóp thiếu đi một ít tiền, là ‘Cô gái ốc đồng’ mua bữa sáng cho tôi sao? Còn pha một ấm trà rất thơm nữa.
Hử vừa nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt liền phát sáng, lập tức vọt tới bên bàn dùng hai móng bốc lấy bốc để, đem đồ ăn nhét vào miệng.
“Ngu ngốc! Chừa một chút cho tao coi!” Lúc tôi đi qua giành lại đồ ăn liền phát hiện có gì đó không đúng, “Này, trước tiên mày đi mặc quần áo cái coi, ở trong nhà không được lõa – thể – chạy – rông!”
Hử hoàn toàn không thèm để ý, ăn luôn cả ***g bánh bao, lại còn vươn bàn tay tội ác về phía sủi cảo tôm. Tôi nhanh chóng nhét sủi cảo vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống thì cả người đã bị nó đè ra bàn.
Đầu lưỡi nó vói vào miệng tôi, bắt đầu giành miếng sủi cảo tôm kia.
“Ngốc… uhm….” Quả nhiên gà mập rất nặng, tôi đẩy mãi mà nó vẫn cứ bất động. Làn da mát rượi dán trên người tôi, cảm giác ma sát xuyên thấu qua quần áo, khiến tôi cảm thấy thật kỳ quái.
“Ôi, chúng tôi đến không đúng lúc rồi.”
Giọng nói này khiến tim tôi thiếu chút nữa là nhảy luôn ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn thấy Phong Khinh Vân đang đứng ngoài tranh long, vẻ mặt cười cợt không chút tốt đẹp gì. Còn Phong Lôi Tốn thì đen mặt, mày nhăn lại, vẻ mặt mất hứng.
“Mau… mau cứu tôi!”
Sau khi đem sủi cảo trong miệng cho Hử thì tôi mới đẩy được nó ra. Mở ra tranh long, tôi thật sự không có mặt mũi nào nhìn bọn Phong Khinh Vân. Lần này đúng là quá mất mặt rồi, bị thức thần của mình đè tới không dậy được cơ mà.
“Phạm vi ‘hứng thú’ của em càng ngày càng rộng nhỉ.” Phong Khinh Vân liếc nhìn sang Hử đã bị tôi ép buộc mặc vào quần áo, đang không có chút hình tượng nào mà ngồi ăn điểm tâm.
“Mới không phải!”
“Làm người phải biết kiềm chế.” Phong Lôi Tốn vậy mà lại nói ra câu đó, “Quên đi, ít ra cũng phải hiểu được cái gì gọi là tiết tháo (nguyên tắc đạo đức) đã.”
“Đã nói là không phải!”
“Tiết tháo?” Phong Khinh Vân bật cười, “Tốn Tử, thời đại này còn nói đến ‘tiết – tháo’ gì chứ, thật là nực cười.”
“Đúng. Con không nên nói cái từ này trước mặt chú.”
“Cái từ này có thể cho con được gì? ‘Trinh – tiết’ sao?”
Hai người bắt đầu cãi nhau, Phong Khinh Vân càng nói càng ‘đồi trụy’, sắc mặt Phong Lôi Tốn đỏ bừng, thiếu chút nữa là rút kiếm. Tại sao tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn bữa sáng mà cũng khó vậy hở trời?
“Phiền quá đi! Im miệng hết lại cho tôi!” Tôi nhịn không được mà vỗ bàn cái rầm, hai người kia quả nhiên dừng lại nhìn tôi. Hử vừa lúc ăn hết đồ ăn sáng, lập tức bu lại liếm liếm vụn đồ ăn trên môi tôi.
“Cút ngay! Cái con gà ngu này!” Khó khăn lắm mới thể hiện được hình tượng nghiêm khắc thì liền bị nó hủy hoại như thế đó.
Lại mua về bữa sáng, ba người chúng tôi, kể cả gà mập, vây quanh bàn cùng ăn.
“Em nói đây chính là thức thần?” Phong Khinh Vân sau khi biết được Hử là thức thần thì nảy sinh hứng thú, “Tiểu Đằng rốt cuộc cũng có thể tạo ra thức thần mà chỉ có chế sư mới làm được sao? Lần sau tạo cho tôi một con đi.”
Tôi nhìn Hử đang ăn rồi ăn không ngừng, mất hết cả hình tượng, thật là vừa ngốc vừa tham ăn, “Bán cho anh con này.”
Hử dường như nghe được tôi muốn bán nó, lập tức ôm lấy tôi, cầm bánh bao trong tay lấy lòng mà dâng đến bên miệng tôi. Tôi cố tình muốn hù nó, nên nói với Phong Khinh Vân: “Một ngàn đồng một cân thì sao?”
“Quá mắc đi? Thế nhưng tác phẩm của chế sư thì cũng đáng cái giá này.” Phong Khinh Vân cười xấu xa, “Cánh tay này thật nhiều thịt, chặt xuống đem cân chắc cũng được mấy cân à nha.”
“Chú à, mua đùi thì lời hơn. Đùi gà ăn mới ngon.” Phong Lôi Tốn vậy mà có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc đó để nói giỡn, tôi thật sự rất bội phục.
“Mông gà cũng có thể dùng để ninh cháo…”
Nhìn hai người bọn họ cười tà bước tới gần, Hử kinh hãi, sống chết ôm eo tôi, đôi mắt xanh rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương.
Thật ra mà nói, khuôn mặt nó cũng rất đẹp. Giống y như người con trai tóc bạc trong giấc mộng của tôi. Thế nhưng khí chất …. Gà mập làm quái gì mà có khí chất chứ.
Tôi đành nói với hắn đây là thứ phẩm không thể bán. Thẳng cho tới khi bọn Phong Khinh Vân mua hàng xong rời khỏi, Hử mới chịu buông tôi ra. Vốn tôi định nhờ Phong Lôi Tốn xin phép nghỉ giùm, ai dè hôm nay cậu ta cũng trốn học luôn.
Tôi dẫn theo Hử tới Suối Dây leo. Không biết vì sao nó lại biến thành hình người, hơn nữa tôi không có cách nào thu hồi nó về lại, đây mới là điều quan trọng nhất. Tôi định tìm sư phụ giúp xem thử coi có trục trặc gì không.
Ai ngờ sư phụ vừa đụng vào, nó liền biến trở lại thành viên ngọc. Chẳng lẽ là do ‘phương pháp tháo gỡ’ của tôi không đúng?
“Có phải con đã hù dọa nó gì không? Cho nên nó mới sợ là sau khi biến về thành ngọc thạch sẽ bị con bán.”
Thật như vậy sao? Thần kinh của con gà mập này tinh tế đến vậy hả?
Tôi xem xét bạch ngọc, rồi lại triệu Hử ra, bởi vì Tử Dạ nói phải giúp nó chỉnh sửa lông. Thế nhưng lúc biến ra vẫn là nhân hình, Tử Dạ nói không sao, chỉnh sửa tóc cũng tương tự vậy thôi.
Nhìn hai người đi ra sân, Tử Dạ giúp Hử trùm một tấm vải lên người rồi bắt đầu cắt tóc. Tôi quay đầu hỏi sư phụ, “Thế nhưng sao nó lại biến thành hình người?”
“Ngoại hình thức thần là do chính con tạo nên.” Sư phụ tiện tay cầm một tờ giấy trên bàn lên, vẽ vài nét bút rồi gấp lại, thổi một hơi vào nó, lập tức có một con rồng nhỏ đáng yêu xuất hiện.
“Ngoại hình thức thần vào lúc nó được tạo ra thì đã được xác định. Nhưng thức thần do chế sư làm ra là thượng phẩm, sẽ tùy theo tâm tư người sử dụng mà thay đổi.” Rồng nhỏ quấn quanh ngón tay, sư phụ nắm tay lại, lúc mở bàn tay ra thì rồng nhỏ đã hóa thành một con bươm bướm.
“Nói đúng hơn là Hử không chỉ có một hình thái?”
Sư phụ gật gật đầu, lòng tôi tràn ngập niềm vui, nói vậy là về sau Hử còn có cơ hội biến thành nhiều hình thái càng thêm oai phong khác nữa, sẽ không chỉ mãi là con gà mập nữa.
“Chẳng qua, không thể tin được là Đằng nhi lại thích loại hình này, lời đồn bên ngoài quả nhiên là thật.”
“Mới không phải!” Tôi cảm thấy không giải thích rõ ràng chuyện này thì thật sự không tốt chút nào. Không thể để cho sư phụ cũng hiểu lầm tôi được. Vì thế tôi liền kể lại giấc mơ của mình cho sư phụ.
“Mộng sao?” Sư phụ lại mơ màng như đi vào cõi thần tiên, tôi nghe ông ấy thì thào cái gì mà “Bộ dạng rất giống vị kia” “không thể nào” linh tinh.
Lúc này Tử Dạ dắt Hử đi qua. Sau khi cắt tóc thì Hử trông có vẻ hoạt bát sôi nổi hơn, tóc có chút xoăn rất hợp với mấy kiểu tóc thời thượng hiện nay, quả thật còn chói mắt hơn cả mấy người nổi tiếng nữa. Tử Dạ còn cho nó mặc quần áo mới. Dáng người thon dài của nó hình như rất hợp với mấy kiểu thời trang đang thịnh hành. Thì ra ở đây cũng có quần áo hiện đại nữa sao, tôi còn tưởng rằng đều là mấy bộ áo dài Đường trang không chứ.
Không biết sư phụ mặc vào quần áo hiện đại nhìn ra sao nhỉ? Trong ảnh ông ấy mặc quân phục nhìn đúng là đẹp trai đến nỗi khiến người ta phải căm phẫn luôn nha.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay xem được một cái weibo rất manh, một người cảnh sát nhận được tin weibo báo ở khu vực hắn quản lý có một người đàn bà rất sùng bái hồ tiên, con của bà ta báo án, cảnh sát khuyên nhủ cũng không có hiệu quả, kết quả đứa con của người đàn bà dưới cơn nóng giận yêu cầu cảnh sát truy nã hồ tiên về quy án, nếu không được thì sẽ khiếu nại lên cục.
Mỗ đạo sĩ trả lời: Xin báo địa chỉ khu vực của ngài.
Sau đó có vô số chuyển phát (chia sẻ ấy), đạo sĩ cùng cảnh sát cứ như vậy chiến đấu chống lại… Sau đó còn rất nhiều, siêu manh luôn. Miêu tả sáu đạo môn cùng liên hợp với một môn đạo khác.
+++
#ngưngngượcđãi
Con thức thần gà mập mà bạn nghĩ là vừa ngu vừa vô dụng…
… thực ra là một mỹ nam vừa ngu vừa vô dụng vừa tham ăn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook