Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
-
Chương 71: Kết thúc
Trước sau chỉ mới vài giây mà thôi, ngọn lửa cứ như thế từ cửa phòng bốc cháy lên.
Mà hai người đang đứng trong căn phòng này, vừa vào cửa là mở ra được phòng bếp, lửa đã bắt đầu cháy đến căn phòng bếp, khói đặc cuồn cuộn phả liên tục về phía hai người.
Giang Ninh nhanh chóng phản ứng, nắm lấy tay Tần Phi, đem anh đẩy mạnh vào phòng ngủ, chính cậu lấy tốc độ nhanh nhất hướng đến toilet, dùng nước thấm ướt hai chiếc khăn lông, sau đó cũng trốn vào trong phòng ngủ.
“Bên trong phòng bếp có đường ống khí gas rất có thể sẽ nổ tung!” Giang Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, thế nhưng số lượng lớn khói dầy đặc vẫn len theo khe cửa chui vào, cậu lấy khăn lông ướt ném đến Tần Phi, ra hiệu Tần Phi che mũi miệng.
Tần Phi làm theo.
Giang Ninh quan sát bốn phía, mở cửa sổ ra, chỉ vào bệ cửa sổ lớn nơi có điều hòa bên ngoài, la lớn: “Từ đây nhảy xuống.”
Nhà của hai người ngay tại tầng năm, không cao lắm, hơn nữa điều hòa bên ngoài cách bệ cửa sổ khoảng cách rất gần, lấy tính linh hoạt thân thủ giữa Tần Phi cùng Giang Ninh, hẳn không thành vấn đề.
Lúc này Tần Phi từ trong túi tiền móc ra di động, vội vàng nhấn 119.
Giang Ninh tiến lên đoạt lấy di động Tần Phi, trầm giọng nói: “Trước tiên anh nên trốn đi, những chuyện khác giao cho em!”
Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới Giang Ninh ở thời khắc nguy hiểm này lại bình tĩnh như vậy, anh nắm chặt tay Giang Ninh, vô cùng kiên định nói: “Cùng nhau làm!”
“Ừm.” Giang Ninh gật gật đầu, thế nhưng khi cậu làm ra động tác gật đầu đồng thời nhanh chóng đem Tần Phi đẩy đến phía trước cửa sổ.
Giang Ninh chỉ vào bên ngoài nói với Tần Phi: “Đừng sợ, chậm một chút, cứ một tầng rồi lại nhảy một tầng, chúng ta ở tầng 5, chỉ cần nhảy xuống là có thể chạy trốn.”
Tần Phi vừa nãy cũng chỉ hoảng loạn một chút rồi thôi, giờ phút này nhìn thấy Giang Ninh trấn định như vậy, anh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Được.”
Đúng lúc Tần Phi chuẩn bị nhảy ra, anh đột nhiên nhớ tới, lúc mình mang về tập văn kiện bên trong bao còn một phần văn kiện nữa, phần văn kiện này rất trọng yếu, anh chuẩn bị ngày mai giao cho luật sư. Bởi vì phần văn kiện này đủ để chứng minh Vương Chí Đạt trong khoảng thời gian ở Tần thị không chỉ có tham ô công khoản, thậm chí còn hướng về các bộ ngành có liên quan để đút lót. Phần văn kiện Vương Chí Đạt đút lót này là vật chứng trọng yếu, có chứng cứ này, đủ để đem Vương Chí Đạt ngồi tù trong vòng 30 năm.
“Nguy rồi! Bên trong phòng còn có văn kiện trọng yếu.” Tần Phi vội vàng nói một câu, xoay người muốn chạy về hướng phòng khách.
Phần văn kiện này quá trọng yếu, tuyệt đối không thể có sơ xuất, nếu không khoảng thời gian chính mình nỗ lực sẽ trở thành công cốc! Một lần nữa phải đoạt lại cơ nghiệp của ông ngoại, phải cần chứng cứ này. Vì lẽ đó Tần Phi không một chút suy nghĩ, liền muốn đi lấy phần văn kiện về.
Giang Ninh tóm chặt lấy tay Tần Phi, lần thứ hai đẩy anh hướng về trước cửa sổ: “Anh đi trước, chuyện phía sau cứ giao cho em.”
Tần Phi liếc mắt nhìn ngoài cửa, khói đặc không ngừng tràn vào đây, anh nhíu mày: “Như vậy sao được, chúng ta làm cùng nhau.”
“Không được cãi lời, phải nghe em!” Giọng nói Giang Ninh kiên định lạ thường, khẩu khí không thể nghi ngờ, “Trước tiên anh cứ nhảy xuống phía dưới trước, em lập tức sẽ trở về, đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, Giang Ninh nắm chặt khăn lông ướt bưng kín mũi miệng, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Trong nháy mắt khi mở cánh cửa kia, sóng nhiệt cuồn cuộn hướng về Tần Phi đánh úp tới, nhưng rất nhanh, Giang Ninh đem cửa bên ngoài đóng lại, cách trở sóng nhiệt này.
Tần Phi đã từng nghe người ta nói, một khi phát sinh hỏa hoạn, nhiệt độ có thể đạt đến hơn một ngàn độ, anh thấy Giang Ninh đóng cửa phòng lại, tim nhảy lên tới cổ họng rồi.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, có vô số ý nghĩ lóe qua đầu Tần Phi, nếu như Giang Ninh không về được thì làm sao đây? Anh cảm thấy bắt đầu luống cuống. Thế nhưng cơn hoảng loạn này cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi, anh biết rất rõ ràng vào lúc này mỗi một giây đều quý giá, không thể bỏ lỡ thời cơ chạy trốn.
Giang Ninh kêu anh nhảy, anh nhất định phải nhảy! Giang Ninh nói có thể trở về, nhất định sẽ trở về!
Tần Phi mười mấy năm qua ở trên thương trường dốc sức làm việc, anh rất ít tin tưởng đến bất cứ người nào, thế nhưng không biết vì cái gì, vào thời khắc này, anh lại tin tưởng Giang Ninh!
Tần Phi hít thật sâu luồng không khí vào bụng, mở cửa sổ ra, hướng điều hòa bên ngoài trên bệ cửa sổ leo lên rồi nhảy qua.
Tần Phi leo xuống lầu hai, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cửa sổ, nhưng hình bóng Giang Ninh vẫn chưa xuất hiện.
Tần Phi cảm thấy cả đời mình chưa từng khẩn trương đến như thế, anh bắt đầu thấy hối hận, hà tất cứ chấp nhất một phần văn kiện ngu ngốc đó để làm gì, nếu như Giang Ninh xảy ra điều gì bất trắc, anh phải làm sao đây?! Chỉ nghĩ như thế. Tần Phi hận không thể giáng cho chính mình hai cái tát! Chỉ là một cái văn kiện, sao lại có thể so sánh với Giang Ninh cho được? Trên thế giới này còn cái gì có thể quan trọng hơn Giang Ninh?!
Tần Phi đã nhảy xuống lầu hai, nhưng trước cửa sổ tầng 5 vẫn không thấy Giang Ninh, lúc này anh thật sự hoảng sợ rồi.
Không quan tâm, Tần Phi hướng lên trên hô lớn: “Giang Ninh, Giang Ninh!”
Lúc này, căn bản Tần Phi không biết tâm thần đã không còn chịu sự khống chế. Tiếng nói anh nghẹn ngào bên trong còn nghe được tiếng khóc nức nở.
“Giang Ninh, Giang Ninh! Mau xuống đây.” Hiện tại anh chỉ có thể làm một việc duy nhất chính là không ngừng gọi tên Giang Ninh.
Nhưng hình bóng Giang Ninh vẫn không xuất hiện.
Tần Phi gấp đến độ nước mắt như muốn lăn xuống.
“Giang Ninh, em chết ở đâu rồi? Mau nhảy xuống cho anh!” Tần Phi như muốn điên rồi cuồng hét lên.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy một bóng người cao to vững chãi từ tầng 5 trên bệ cửa sổ nhảy xuống, động tác rất nhanh nhẹn, nhanh chóng dọc theo điều hòa bên ngoài trên bệ cửa sổ leo xuống.
Người kia nhảy đến tầng bốn, nhìn xuống dưới, thấy Tần Phi còn chưa đi xuống, liền rống to: “Sao anh còn chưa leo xuống?!”
Giờ phút này tâm Tần Phi mới từ từ hạ xuống, là Giang Ninh, không sai! Anh cảm thấy mình kích động muốn chết rồi, nhanh chóng theo bệ cửa sổ nhảy xuống.
Chờ anh nhảy đến xuống đất, đứng vững vàng, Giang Ninh cũng nhanh chóng leo xuống.
Chỉ trong nháy mắt khi Giang Ninh rơi xuống đất, Tần Phi liền chạy tới, ôm thật chặt Giang Ninh.
Anh nhìn thấy trên mặt Giang Ninh lấm lem khói lửa, sắp không nhìn ra dáng người, thế nhưng trong lòng Tần Phi cao hứng cực kỳ, nước mắt anh không khống chế được từ khóe mắt chảy ra.
Đây là một kiếp sống sót sau tai nạn, tìm được con đường sống từ trong chỗ chết.
Anh không quan tâm ôm lấy mặt Giang Ninh, liền hôn lên.
Giang Ninh ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cắn vào môi anh, mãi đến tận khi hai người xác định được mùi vị lẫn nhau, lúc này mới chịu tách ra.
Tần Phi tự trách nói: “CMN anh thật là *, cần gì ngu ngốc lấy cái văn kiện đó chứ, vào thời khắc chủ chốt lại đi nhớ đến cái này! Tiểu Ninh may là em đã trở về, nếu như em gặp bất trắc nào, CMN anh đây sẽ hối hận suốt đời!”
Giang Ninh trương khuôn mặt đen ngòm lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu kéo tay Tần Phi qua, ở trên ngón áp út tay trái Tần Phi xoa lên hai lần, bỗng nhiên, Tần Phi cảm nhận có món đồ gì đó len vào ngón tay anh, anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng được đeo vào trên tay chính mình.
Tần Phi khiếp sợ nhìn chiếc nhẫn kia, lại nhìn về phía Giang Ninh.
Giang Ninh mặt đen thui lộ ra hai hàm răng trắng nõn, cậu ôn nhu mỉm cười: “Kỳ thực không chỉ có văn kiện, đột nhiên em cũng nhớ tới còn có món đồ quan trọng đang đặt ở bên ngoài, Tần Phi, vào hai tuần sau đúng dịp sinh nhật anh em tính tặng chiếc nhẫn này cho anh, nhưng hiện tại, em cảm thấy bây giờ giao cho anh thì thích hợp hơn.”
Tần Phi nhìn nhẫn trên tay mình, cùng chiếc nhẫn năm đó chính mình đưa cho Giang Ninh hoàn toàn giống nhau như đúc, chắc đây là Giang Ninh dựa vào hình dạng nhẫn kia mà làm riêng thêm một cái.
Môi Tần Phi run rẩy hai lần, nói không nên lời.
Giang Ninh nắm chặt tay anh, chiếc nhẫn trên tay hai người sáng lấp lánh hòa lẫn vào nhau, giống như vận mệnh giữa hai người bọn họ, luôn luôn quấn quýt bên nhau.
Giang Ninh thành kính nói: “Đừng hoảng sợ, có em đây.”
Tần Phi nặng nề gật đầu.
Đệt, ai nói nam nhân không thể làm ra vẻ, hiện tại anh rất muốn làm dáng vẻ một phen, ôm lấy Giang Ninh khóc một trận.
Sự tình về sau đối với Tần Phi mà nói đều không còn trọng yếu, lửa bị dập tắt, người phóng hỏa do chính Vương Chí Đạt mướn làm.
Hai tháng sau, Vương Chí Đạt bị bắt ngay tại Nhật Bản, trục xuất về nước. Trước một ngày Vương Chí Đạt bị tuyên án, dì út Tần Phi có đến tìm anh, Tần Phi không nhìn thấy dì, bởi vì lúc ấy anh cùng Giang Ninh đã lên máy bay đi Hawaii.
Tần thị một lần nữa trở lại trong tay Tần Phi, Vương Chí Đạt nhận hình phạt, tất cả đều như Tần Phi mong muốn.
Nhưng Tần Phi cảm thấy những điều này không quan trọng.
Anh đã từng cho rằng cả đời này chính mình chỉ cần đủ mạnh mẽ là được, nhưng anh hiện tại cảm thấy, người mạnh mẽ đến đâu cũng phải lưu lại trong đáy lòng một không gian mềm mại, bởi vì luôn có người trong lúc không tự giác muốn đối đãi ôn nhu với anh.
Mà khối không gian mềm mại kia, chỉ thuộc về Giang Ninh.
Hết chương 71TOÀN VĂN HOÀN.
Mà hai người đang đứng trong căn phòng này, vừa vào cửa là mở ra được phòng bếp, lửa đã bắt đầu cháy đến căn phòng bếp, khói đặc cuồn cuộn phả liên tục về phía hai người.
Giang Ninh nhanh chóng phản ứng, nắm lấy tay Tần Phi, đem anh đẩy mạnh vào phòng ngủ, chính cậu lấy tốc độ nhanh nhất hướng đến toilet, dùng nước thấm ướt hai chiếc khăn lông, sau đó cũng trốn vào trong phòng ngủ.
“Bên trong phòng bếp có đường ống khí gas rất có thể sẽ nổ tung!” Giang Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, thế nhưng số lượng lớn khói dầy đặc vẫn len theo khe cửa chui vào, cậu lấy khăn lông ướt ném đến Tần Phi, ra hiệu Tần Phi che mũi miệng.
Tần Phi làm theo.
Giang Ninh quan sát bốn phía, mở cửa sổ ra, chỉ vào bệ cửa sổ lớn nơi có điều hòa bên ngoài, la lớn: “Từ đây nhảy xuống.”
Nhà của hai người ngay tại tầng năm, không cao lắm, hơn nữa điều hòa bên ngoài cách bệ cửa sổ khoảng cách rất gần, lấy tính linh hoạt thân thủ giữa Tần Phi cùng Giang Ninh, hẳn không thành vấn đề.
Lúc này Tần Phi từ trong túi tiền móc ra di động, vội vàng nhấn 119.
Giang Ninh tiến lên đoạt lấy di động Tần Phi, trầm giọng nói: “Trước tiên anh nên trốn đi, những chuyện khác giao cho em!”
Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới Giang Ninh ở thời khắc nguy hiểm này lại bình tĩnh như vậy, anh nắm chặt tay Giang Ninh, vô cùng kiên định nói: “Cùng nhau làm!”
“Ừm.” Giang Ninh gật gật đầu, thế nhưng khi cậu làm ra động tác gật đầu đồng thời nhanh chóng đem Tần Phi đẩy đến phía trước cửa sổ.
Giang Ninh chỉ vào bên ngoài nói với Tần Phi: “Đừng sợ, chậm một chút, cứ một tầng rồi lại nhảy một tầng, chúng ta ở tầng 5, chỉ cần nhảy xuống là có thể chạy trốn.”
Tần Phi vừa nãy cũng chỉ hoảng loạn một chút rồi thôi, giờ phút này nhìn thấy Giang Ninh trấn định như vậy, anh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Được.”
Đúng lúc Tần Phi chuẩn bị nhảy ra, anh đột nhiên nhớ tới, lúc mình mang về tập văn kiện bên trong bao còn một phần văn kiện nữa, phần văn kiện này rất trọng yếu, anh chuẩn bị ngày mai giao cho luật sư. Bởi vì phần văn kiện này đủ để chứng minh Vương Chí Đạt trong khoảng thời gian ở Tần thị không chỉ có tham ô công khoản, thậm chí còn hướng về các bộ ngành có liên quan để đút lót. Phần văn kiện Vương Chí Đạt đút lót này là vật chứng trọng yếu, có chứng cứ này, đủ để đem Vương Chí Đạt ngồi tù trong vòng 30 năm.
“Nguy rồi! Bên trong phòng còn có văn kiện trọng yếu.” Tần Phi vội vàng nói một câu, xoay người muốn chạy về hướng phòng khách.
Phần văn kiện này quá trọng yếu, tuyệt đối không thể có sơ xuất, nếu không khoảng thời gian chính mình nỗ lực sẽ trở thành công cốc! Một lần nữa phải đoạt lại cơ nghiệp của ông ngoại, phải cần chứng cứ này. Vì lẽ đó Tần Phi không một chút suy nghĩ, liền muốn đi lấy phần văn kiện về.
Giang Ninh tóm chặt lấy tay Tần Phi, lần thứ hai đẩy anh hướng về trước cửa sổ: “Anh đi trước, chuyện phía sau cứ giao cho em.”
Tần Phi liếc mắt nhìn ngoài cửa, khói đặc không ngừng tràn vào đây, anh nhíu mày: “Như vậy sao được, chúng ta làm cùng nhau.”
“Không được cãi lời, phải nghe em!” Giọng nói Giang Ninh kiên định lạ thường, khẩu khí không thể nghi ngờ, “Trước tiên anh cứ nhảy xuống phía dưới trước, em lập tức sẽ trở về, đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, Giang Ninh nắm chặt khăn lông ướt bưng kín mũi miệng, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Trong nháy mắt khi mở cánh cửa kia, sóng nhiệt cuồn cuộn hướng về Tần Phi đánh úp tới, nhưng rất nhanh, Giang Ninh đem cửa bên ngoài đóng lại, cách trở sóng nhiệt này.
Tần Phi đã từng nghe người ta nói, một khi phát sinh hỏa hoạn, nhiệt độ có thể đạt đến hơn một ngàn độ, anh thấy Giang Ninh đóng cửa phòng lại, tim nhảy lên tới cổ họng rồi.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, có vô số ý nghĩ lóe qua đầu Tần Phi, nếu như Giang Ninh không về được thì làm sao đây? Anh cảm thấy bắt đầu luống cuống. Thế nhưng cơn hoảng loạn này cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi, anh biết rất rõ ràng vào lúc này mỗi một giây đều quý giá, không thể bỏ lỡ thời cơ chạy trốn.
Giang Ninh kêu anh nhảy, anh nhất định phải nhảy! Giang Ninh nói có thể trở về, nhất định sẽ trở về!
Tần Phi mười mấy năm qua ở trên thương trường dốc sức làm việc, anh rất ít tin tưởng đến bất cứ người nào, thế nhưng không biết vì cái gì, vào thời khắc này, anh lại tin tưởng Giang Ninh!
Tần Phi hít thật sâu luồng không khí vào bụng, mở cửa sổ ra, hướng điều hòa bên ngoài trên bệ cửa sổ leo lên rồi nhảy qua.
Tần Phi leo xuống lầu hai, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cửa sổ, nhưng hình bóng Giang Ninh vẫn chưa xuất hiện.
Tần Phi cảm thấy cả đời mình chưa từng khẩn trương đến như thế, anh bắt đầu thấy hối hận, hà tất cứ chấp nhất một phần văn kiện ngu ngốc đó để làm gì, nếu như Giang Ninh xảy ra điều gì bất trắc, anh phải làm sao đây?! Chỉ nghĩ như thế. Tần Phi hận không thể giáng cho chính mình hai cái tát! Chỉ là một cái văn kiện, sao lại có thể so sánh với Giang Ninh cho được? Trên thế giới này còn cái gì có thể quan trọng hơn Giang Ninh?!
Tần Phi đã nhảy xuống lầu hai, nhưng trước cửa sổ tầng 5 vẫn không thấy Giang Ninh, lúc này anh thật sự hoảng sợ rồi.
Không quan tâm, Tần Phi hướng lên trên hô lớn: “Giang Ninh, Giang Ninh!”
Lúc này, căn bản Tần Phi không biết tâm thần đã không còn chịu sự khống chế. Tiếng nói anh nghẹn ngào bên trong còn nghe được tiếng khóc nức nở.
“Giang Ninh, Giang Ninh! Mau xuống đây.” Hiện tại anh chỉ có thể làm một việc duy nhất chính là không ngừng gọi tên Giang Ninh.
Nhưng hình bóng Giang Ninh vẫn không xuất hiện.
Tần Phi gấp đến độ nước mắt như muốn lăn xuống.
“Giang Ninh, em chết ở đâu rồi? Mau nhảy xuống cho anh!” Tần Phi như muốn điên rồi cuồng hét lên.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy một bóng người cao to vững chãi từ tầng 5 trên bệ cửa sổ nhảy xuống, động tác rất nhanh nhẹn, nhanh chóng dọc theo điều hòa bên ngoài trên bệ cửa sổ leo xuống.
Người kia nhảy đến tầng bốn, nhìn xuống dưới, thấy Tần Phi còn chưa đi xuống, liền rống to: “Sao anh còn chưa leo xuống?!”
Giờ phút này tâm Tần Phi mới từ từ hạ xuống, là Giang Ninh, không sai! Anh cảm thấy mình kích động muốn chết rồi, nhanh chóng theo bệ cửa sổ nhảy xuống.
Chờ anh nhảy đến xuống đất, đứng vững vàng, Giang Ninh cũng nhanh chóng leo xuống.
Chỉ trong nháy mắt khi Giang Ninh rơi xuống đất, Tần Phi liền chạy tới, ôm thật chặt Giang Ninh.
Anh nhìn thấy trên mặt Giang Ninh lấm lem khói lửa, sắp không nhìn ra dáng người, thế nhưng trong lòng Tần Phi cao hứng cực kỳ, nước mắt anh không khống chế được từ khóe mắt chảy ra.
Đây là một kiếp sống sót sau tai nạn, tìm được con đường sống từ trong chỗ chết.
Anh không quan tâm ôm lấy mặt Giang Ninh, liền hôn lên.
Giang Ninh ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cắn vào môi anh, mãi đến tận khi hai người xác định được mùi vị lẫn nhau, lúc này mới chịu tách ra.
Tần Phi tự trách nói: “CMN anh thật là *, cần gì ngu ngốc lấy cái văn kiện đó chứ, vào thời khắc chủ chốt lại đi nhớ đến cái này! Tiểu Ninh may là em đã trở về, nếu như em gặp bất trắc nào, CMN anh đây sẽ hối hận suốt đời!”
Giang Ninh trương khuôn mặt đen ngòm lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu kéo tay Tần Phi qua, ở trên ngón áp út tay trái Tần Phi xoa lên hai lần, bỗng nhiên, Tần Phi cảm nhận có món đồ gì đó len vào ngón tay anh, anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng được đeo vào trên tay chính mình.
Tần Phi khiếp sợ nhìn chiếc nhẫn kia, lại nhìn về phía Giang Ninh.
Giang Ninh mặt đen thui lộ ra hai hàm răng trắng nõn, cậu ôn nhu mỉm cười: “Kỳ thực không chỉ có văn kiện, đột nhiên em cũng nhớ tới còn có món đồ quan trọng đang đặt ở bên ngoài, Tần Phi, vào hai tuần sau đúng dịp sinh nhật anh em tính tặng chiếc nhẫn này cho anh, nhưng hiện tại, em cảm thấy bây giờ giao cho anh thì thích hợp hơn.”
Tần Phi nhìn nhẫn trên tay mình, cùng chiếc nhẫn năm đó chính mình đưa cho Giang Ninh hoàn toàn giống nhau như đúc, chắc đây là Giang Ninh dựa vào hình dạng nhẫn kia mà làm riêng thêm một cái.
Môi Tần Phi run rẩy hai lần, nói không nên lời.
Giang Ninh nắm chặt tay anh, chiếc nhẫn trên tay hai người sáng lấp lánh hòa lẫn vào nhau, giống như vận mệnh giữa hai người bọn họ, luôn luôn quấn quýt bên nhau.
Giang Ninh thành kính nói: “Đừng hoảng sợ, có em đây.”
Tần Phi nặng nề gật đầu.
Đệt, ai nói nam nhân không thể làm ra vẻ, hiện tại anh rất muốn làm dáng vẻ một phen, ôm lấy Giang Ninh khóc một trận.
Sự tình về sau đối với Tần Phi mà nói đều không còn trọng yếu, lửa bị dập tắt, người phóng hỏa do chính Vương Chí Đạt mướn làm.
Hai tháng sau, Vương Chí Đạt bị bắt ngay tại Nhật Bản, trục xuất về nước. Trước một ngày Vương Chí Đạt bị tuyên án, dì út Tần Phi có đến tìm anh, Tần Phi không nhìn thấy dì, bởi vì lúc ấy anh cùng Giang Ninh đã lên máy bay đi Hawaii.
Tần thị một lần nữa trở lại trong tay Tần Phi, Vương Chí Đạt nhận hình phạt, tất cả đều như Tần Phi mong muốn.
Nhưng Tần Phi cảm thấy những điều này không quan trọng.
Anh đã từng cho rằng cả đời này chính mình chỉ cần đủ mạnh mẽ là được, nhưng anh hiện tại cảm thấy, người mạnh mẽ đến đâu cũng phải lưu lại trong đáy lòng một không gian mềm mại, bởi vì luôn có người trong lúc không tự giác muốn đối đãi ôn nhu với anh.
Mà khối không gian mềm mại kia, chỉ thuộc về Giang Ninh.
Hết chương 71TOÀN VĂN HOÀN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook