Hai người cháo lưỡi dây dưa lẫn nhau, không biết nụ hôn này trải qua bao nhiêu lâu, mới khiến nội tâm trống vắng từ từ lấp kín lại.

Hơn ba năm qua, chỉ có thời khắc này mới đạt được thỏa mãn.

Lưu luyến nhau rồi tách ra, ánh mắt hai người hòa vào nhau, rất lâu cũng không ai nói gì, chỉ nhìn nhau như thế.

Vào lúc này đã không cần nói thêm câu nào nữa, cả hai đều hiểu rõ tâm tư của đối phương.

Tần Phi còn ngồi trên người Giang Ninh, anh giật bắn người, phát hiện từ bao giờ thằng nhóc này đã cương lên rồi.

Tần Phi chửi thầm: “Không ngờ em lại cương nhanh thế.” Sau đó dời mông đi, từ trên người Giang Ninh đứng lên.

Anh chìa tay ra, đưa tới trước mặt Giang Ninh, muốn kéo Giang Ninh đứng lên.

Giang Ninh nhìn cánh tay trước mặt mình, trong lòng kích động nói không nên lời, cậu đem tay của chính mình đưa tới, ngón tay không khống chế được run rẩy lên.

Tần Phi dùng sức kéo Giang Ninh đứng lên, thời điểm Giang Ninh còn chưa đứng vững, anh liền tiến lên phía trước một bước, thuận thế ôm Giang Ninh đặt lưng trên một thân cây.

Nhìn Giang Ninh hai mắt ướt át, Tần Phi thấp giọng nói: “Em biết không? Lần đầu tiên khi anh đứng tại thân cây này, bị em đánh một cú rất đau, lúc đó trong lòng anh nghĩ, sớm muộn gì anh sẽ đứng tại đây chịch chết em.”

Giang Ninh bị đánh đến sưng mặt cả người cứng đờ, nhìn Tần Phi, gật đầu sảng khoái: “Được.” Nói xong, nhe răng nhếch mép cởi hàng nút áo sơ mi của chính mình, bắt đầu cởi quần áo.

Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới thằng nhóc này lại phối hợp đến thế, “Khụ khụ, đệt, đừng cởi, dáng vẻ em hiện tại xấu muốn chết, lão tử không có hứng thú.”

“Cái đó cũng là do anh đánh.” Giang Ninh ôn nhu nói, con mắt sưng thật lớn nhìn Tần Phi, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, dưới ánh trăng, dưới lớp cổ áo sơ mi lộ ra đoạn xương quai xanh trắng trẻo nõn nà.

Tần Phi nhìn Giang Ninh bị “Hủy dung”, vất vả lắm mới phục hồi bình tĩnh lại, còn tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ thật sự ở ngay chỗ này dã chiến một trận, cái thằng nhóc này rõ ràng biết mình bị đánh thành đầu heo, sao lại còn gợi cảm đến thế!

Giang Ninh chậm rãi nâng tay lên, lau khóe mắt Tần Phi, ôn nhu nói: “Về nhà đi!”

Về nhà…… Nhà…… Anh còn có nhà……

Tần Phi nhắm hai mắt lại, hít thật sâu, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được.”

Xe chạy ra khỏi đại học X, theo con đường quen thuộc, chạy tới khu chung cư quen thuộc.

Tất cả đều quen thuộc.

Đi vào thang máy, Giang Ninh yên lặng đưa tay ra nắm lấy tay Tần Phi, ngón tay của cậu sượt qua sượt lại trên mu bàn tay Tần Phi, Tần Phi xoay mặt sang nhìn cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chỉ một nụ cười như thế, khiến trong lòng Giang Ninh nháy mắt nở hoa, giờ khắc này cậu cảm nhận một điều, trời cao không tệ bạc với cậu, lại có một ngày cậu có thể nắm tay Tần Phi trở về nhà.

Không một ai nói chuyện, giữa hai người như có liên kết hiểu ngầm lẫn nhau thật giống như một đôi lão phu phu đã kết hôn nhiều năm.

Đúng vậy, thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, thân phận, dung mạo, cảm tình, nhưng chỉ có một cái là không thay đổi, đó là người yêu hiểu ý lẫn nhau.

Đi vào nhà, Giang Ninh lấy đôi dép cho Tần Phi, đó là đôi dép mà ba năm trước hai người đã từng mang cặp đôi chung với nhau.

Cậu một mực vẫn chờ đợi anh trở về.

Tần Phi đem áo khoác ném qua một bên, trực tiếp đi tìm hòm thuốc, quả nhiên hòm thuốc vẫn đặt ngay vị trí cũ, nơi này quen thuộc đến nỗi giống như anh chưa từng rời đi nơi này bao giờ.

Đẩy Giang Ninh vào phòng tắm, Tần Phi đưa khăn lông lau mặt Giang Ninh, sau đó cẩn thận xức thuốc.

Giang Ninh cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tần Phi, thật giống như cho dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.

“Tiền mua nhà cùng mua xe ở đâu mà em có?” Tần Phi một bên xức thuốc, một bên hờ hững hỏi.

“À, em đem nhà cùng cổ phiếu bán đi, sau đó mượn tiền của Hạ Tranh.”

“Hạ Tranh?”

“Ừm.”

Tần Phi không lên tiếng, Giang Ninh nhìn sắc mặt anh, nhanh chóng bổ sung: “Đổi lại là em sẽ tiến vào đài truyền hình của hắn hợp tác trong vòng ba năm.”

“Ừ.” Tần Phi liếc mắt nhìn cậu, trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ không tin tưởng.

Giang Ninh lại nhanh chóng nói: “Sau này khi Hạ Tranh làm phó trưởng đài, bởi vì còn quá trẻ nên mọi người không phục hắn, lại có một ít lời đồn đãi sau lưng hắn, hắn cấp thiết muốn làm ra một ít năng lực chứng minh cho mọi người thấy, mà hắn lại luôn coi trọng em, liền mời em qua làm chủ bá. Khi đó em mới xuất viện xong, cũng cần có công việc để giải khuây khỏa, thế là đáp ứng thôi.”

Cậu nói xong những câu nói này, cẩn thận nhìn Tần Phi từng li từng tí một, thấy Tần Phi chỉ cúi đầu xức thuốc, không có biểu hiện gì, nhẹ giọng hỏi: “Em cùng Hạ Tranh chỉ là quan hệ cộng tác cùng quan hệ bạn bè, Tiểu Phi, anh đang ghen sao?”

Tay Tần Phi xức thuốc bỗng nhiên dừng lại, giương mắt hung hăng liếc cậu: “Bớt nói nhảm, lão tử bận rộn muốn chết, không có thời gian đi đánh đổ bình dấm chua, còn có, không phải em muốn xưng hô sao thì xưng, Tiểu Phi không phải là cái tên em muốn gọi sao thì gọi.”

“Ha, vậy em phải kêu anh là gì?”

Ánh mắt Tần Phi sáng lấp lánh, thu dọn miếng bông gòn xức thuốc cùng hòm thuốc, ác liệt nói: “Em có thể gọi anh là chồng.”

Thốt ra lời này xong, tâm Tần Phi căng thẳng, anh suýt chút nữa đã quên, trước đây Giang Ninh là thẳng nam, sau này khi hai người cùng nhau, Giang Ninh kiêng kỵ xem mình là bot, khả năng này có chút nguyên do từ thẳng nam chuyển thành top đi, muốn tỏ vẻ mình so với bot phải cường thế một chút.

Vì lẽ đó Tần Phi nói xong câu đó, nghĩ đến Giang Ninh sẽ không vui, anh liền xoay người đi đặt hòm thuốc xuống, nhờ vào đó mà che giấu đi sự lúng túng.

Bất ngờ, Giang Ninh nhanh chóng đi theo, kề sát ở phía sau anh, bỗng nhiên đưa tay vòng lấy eo anh, đôi môi ghé vào bên tai anh, trầm thấp nói: “Chồng yêu.”

“Đệt!” Thân thể Tần Phi nhất thời cứng đờ, không nghĩ tới thằng nhóc này sẽ thuận theo anh đến thế.

Tần Phi biết rất rõ, đây là Giang Ninh đang lấy lòng anh, biểu hiện yếu thế, chỉ muốn anh hồi tâm chuyển ý, thằng nhóc này đúng là rất biết điều.

Giang Ninh đặt cằm trên vai Tần Phi, cả trọng lượng người đặt trên người Tần Phi. Thở dài một hơi nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng từ rất lâu giờ phút này cũng thanh tĩnh trở lại.

Cánh tay của cậu chậm rãi nắm chặt, chặt chẽ vững vàng ôm lấy Tần Phi vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: “Cám ơn! Tần Phi, cám ơn anh.”

Tần Phi dựa trước người Giang Ninh, cuối cùng cũng quay trở về, đi dạo một vòng lớn, hai người vẫn đi đến cùng một chỗ.

Anh âm thầm nghĩ, Giang Ninh, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, cũng coi như cho chính mình một cơ hội đi.

Anh xoay người, nắm cằm Giang Ninh, hôn lên.

—— Kéo rèm ăn cua đồng ——

Ngày hôm sau.

Bởi vì mặt Giang Ninh bị đánh sưng tấy, không thể làm gì khác hơn là hướng về đài truyền hình xin nghỉ.

Hạ Tranh trong di động gào thét lên: “CMN cậu đi chết đi! Không biết hiện tại chính là thời cơ mấu chốt à, cậu mới vừa nổi thì đã xin nghỉ, cậu trêu đùa lão tử vui lắm phải không? Đệt, tôi mặc kệ cậu kiếm cớ gì, mau chóng quay về đây đi làm tiết mục, tiết mục này vì cậu đo ni đóng giày mới có ba ngày liền phát sóng, vào lúc này mà cậu xin nghỉ là muốn tôi chết phải không?”

Giang Ninh nhìn thoáng qua người bên cạnh còn đang say ngủ, cau mày đối với Hạ Tranh trong di động không nhanh không chậm nói: “Anh nói nhỏ một chút.”

“Giang Ninh, có phải cậu thật sự muốn đi du lịch không?” Hạ Tranh tức giận quát.

“Nghỉ một tuần, coi như kỳ nghỉ kết hôn đi.” Giang Ninh nói xong liền cúp máy, ném di động qua một bên, vứt rất xa.

Hạ Tranh sửng sốt đến nửa ngày vẫn chưa định thần lại, nghỉ để kết hôn……

Sau khi nói xong, Giang Ninh tiến vào trong chăn, ôm lấy Tần Phi, chuẩn bị tiếp tục ôn tồn một lúc.

Thân thể Tần Phi động đậy một tí, nói một câu mơ hồ không rõ: “Anh cũng phải đi gọi điện thoại một chút.”

“Cho ai?” Giang Ninh đưa đầu chôn vào cổ Tần Phi, không ngừng hít sâu mùi vị đã lâu không gặp, “Cho ông chủ Từng à? Em đã gọi qua, yên tâm đi, đã giải thích rõ ràng, Từng Hiểu Mạn sẽ không tới tìm anh, ông chủ Từng đã quyết định như vậy.”

“Ừ……” Tần Phi rầm rì, không nhiều lời, nếu Giang Ninh nói đã xử lý tốt, như vậy nhất định đã xử lý tốt, anh tin tưởng Giang Ninh có năng lực này, huống hồ thằng nhóc này hiện tại còn là một danh nhân đó.

Giang Ninh ở ngay cổ anh hôn một cái, lại nói: “Anh ngủ tiếp đi, em đã đặt vé máy bay đi Maldives, buổi tối chúng ta xuất phát.”

“Ừ……” Tần Phi mơ mơ màng màng đáp một tiếng, qua nửa phút mới phản ứng lại, liền xoay người, đối mặt với Giang Ninh, cú xoay người này khiến nửa người dưới của anh rất đau, anh cau mày rên rỉ một tiếng.

Giang Ninh đưa tay xoa lên eo anh, “Anh cẩn thận chút, lẽ nào đã quên đêm qua là ai vẫn cứ than đau sao?”

Tần Phi tức giận mắng: “Cút!”

Giang Ninh cười nhẹ nhàng, không nói nữa.

“Em vừa mới nói cái gì Maldives? Ngày mai anh còn phải đi gặp khách hàng, không có thời gian cùng em nghỉ phép.” Tần Phi bất mãn nói.

“Khách hàng ngày mai em cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, để Tiểu Trương thế anh đi.”

Tần Phi không lên tiếng, mở to mắt nhìn Giang Ninh.

Giang Ninh ghé lại gần, ở trên môi Tần Phi hôn một cái, “Tất cả mọi chuyện trong tuần này em đã thu xếp ổn thỏa cho anh, anh chỉ cần nghỉ phép và đi chơi với em là tốt rồi.”

Tần Phi vẫn trợn mắt lên nhìn Giang Ninh, thằng nhóc này đúng là không coi mình như người ngoài!

“Được rồi, anh ngủ tiếp đi, em sẽ là một người vợ hiền lành đảm việc nước giỏi việc nhà đi nấu cơm cho anh ăn đây!” Giang Ninh xoa nhẹ trên eo Tần Phi, từ trên giường đứng dậy, nghênh ngang đứng trước mặt Tần Phi, không thèm mặc quần áo vào.

Tần Phi nheo mắt lại, cắn răng hừ nói: “Tính khỏa thân nấu cơm? Em không sợ hoa mi của mình bị cháy đen thui à!”

Giang Ninh nhíu mày, xoay người véo má trên mặt Tần Phi: “Đúng rồi, em còn phải kêu trợ lý Trương thanh toán tiền phòng khách sạn cho anh.”

Tần Phi: “……”

Giang Ninh cười đắc ý, tùy tiện nhặt lên quần lót dưới đất bận vào, đi ra ngoài làm cơm.

“Này, sao lại bận quần lót của anh!” Tần Phi hết sức bất đắc dĩ, anh bắt đầu suy nghĩ, ba năm trước lúc cùng ở chung với Giang Ninh, thằng nhóc này có giống như vậy đâu.

Chẳng được bao lâu, Tần Phi liền ngủ thiếp đi, trong hoảng hốt anh nghe thấy trợ lý Trương đem đồ vật đến đây, sau đó Hạ Tranh cũng có đến đây một lần, có điều bị Giang Ninh ngăn ở bên ngoài.

Một giấc ngủ này thật sự rất say.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương