Giang Ninh ở đài truyền hình thực tập ba tháng, công việc đặc biệt nghiêm túc, thậm chí có chút trở ngại, nhưng nhờ cậu nỗ lực, rốt cuộc cũng có cơ hội độc lập soạn kịch bản.

Cậu về nhà cùng Tần Phi nói chuyện này, vẻ mặt khó có thể che giấu niềm vui sướng, Tần Phi rất ít khi nhìn thấy Giang Ninh có vẻ mặt phong phú đến như vậy, không khỏi nhìn có chút si mê.

Kỳ thực khoảng thời gian này Đại Xuân Tử không chỉ một lần cùng Tần Phi tâng bốc, nói Hạ Tranh luôn khích lệ Giang Ninh, Giang Ninh người này cực kỳ có thiên phú, làm việc kỹ lưỡng, hơn nữa tố chất đặc biệt cao, là một người mới rất có tiềm lực, Hạ Tranh thậm chí còn có ý nguyện muốn Giang Ninh làm chủ bá, chỉ là anh phát hiện trên mặt Giang Ninh có hai vết sẹo nhợt nhạt, không khỏi cảm thấy tiếc hận.

Nhắc tới hai vết sẹo kia, Tần Phi trong lòng khó chịu, Giang Ninh chưa từng bởi vì trên mặt có hai vết sẹo mà oán giận Tần Phi, nhưng Tần Phi biết, tất cả điều này là do chính mình tạo thành.

Anh một bên áy náy, một bên âm thầm nghĩ, nếu như vết sẹo trên mặt Giang Ninh biến mất, Hạ Tranh sẽ giới thiệu Giang Ninh làm chủ bá, lấy điều kiện của Giang Ninh, chỉ cần xuất hiện mấy lần khẳng định sẽ nổi tiếng, nhưng từ tận trong đáy lòng, anh không muốn Giang Ninh xuất đầu lộ diện, anh thậm chí còn ích kỷ muốn Giang Ninh chỉ thuộc về chính mình, chỉ có anh mới có thể thưởng thức.

Nhưng hiện tại, anh nhìn thấy Giang Ninh bởi vì có thành tích trong đài truyền hình lộ ra nụ cười sung sướng, trong lòng càng ngày càng mâu thuẫn.

Tần Phi ngồi vào bên người Giang Ninh, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Giang Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ninh, cậu muốn làm chủ bá sao?”

Giang Ninh không chút suy nghĩ liền nói: “Không có ý định này.”

“Vì sao?”

“Tôi đến đài truyền hình không phải vì làm chủ bá.”

Cái lý do này khiến Tần Phi hứng thú: “Vậy cậu đến là vì cái gì?”

Giang Ninh thuận miệng nói: “Tôi là muốn đi……” Lời nói đến đây đột nhiên dừng lại, thân thể cậu ngẩn ra, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, vừa nãy mất tập trung, cậu suýt chút nữa liền nói ra lời nói thật lòng.

Trong đầu Tần Phi còn xoắn xuýt vụ vết sẹo trên mặt Giang Ninh, không nhận thức được Giang Ninh có chút khác thường, chỉ bất mãn nói: “Muốn đi làm cái gì? Sao đang nói lại im lặng, có cái gì không thể nói với tôi?”

Giang Ninh vội vàng đem tâm tình thất thường đè xuống, ánh mắt hơi dịch ra ngoài, nói: “Tôi muốn đi thực hiện mục tiêu cuộc sống của mình.”

Câu trả lời này có chút không rõ ràng, Tần Phi truy hỏi: “Mục tiêu cuộc sống của cậu là cái gì? Tôi cũng muốn nghe một chút.”

“Khẳng định không phải là nổi tiếng, không phải là ăn may.”

“Đó là cái gì? Kiếm tiền sao?”

“Cũng không phải, chỉ cần anh biết kiếm tiền là đủ!”

“…… Ai bảo tôi là thương nhân, cậu cũng nói xem, ngoại trừ kiếm tiền cùng thành danh, còn có mục tiêu cuộc sống gì mà cậu muốn tìm kiếm?”

Giang Ninh trầm tư chốc lát, mới nói: “Tôi muốn sống có ý nghĩa hơn.”

“Thật sao!” Tần Phi niết cằm cậu, “Nói tới nói lui, cậu nói toàn đạo lý!”

Nói xong, tiến qua hôn thật sâu lên môi Giang Ninh.

Khi buông Giang Ninh ra, Tần Phi nhìn chăm chú đôi mắt của cậu nói: “Tiểu Ninh, tôi biết một bác sĩ chuyên khoa về da, ngày nào đó khi cậu có thời gian rảnh, chúng ta đi xem một chút vết sẹo trên mặt cậu đi.”

Giang Ninh có chút kinh ngạc: “Đang khỏe mạnh, đi nhìn vết sẹo làm gì?”

Tần Phi cười cười, ở trên gương mặt cậu lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên: “Gương mặt cậu đẹp như vậy, để lại hai vết sẹo thật không dễ nhìn.”

“Anh ghét bỏ, hoặc vẫn đang tự trách?”

“Ách……”

Giang Ninh nói: “Kỳ thật không sao cả, tôi không thèm để ý.”

Khoảng thời gian sinh hoạt chung một chỗ này, Tần Phi sâu sắc hiểu rõ Giang Ninh, Giang Ninh không phải là người chú trọng bề ngoài. Giang Ninh trời sinh lớn lên thật tốt, cơ bản không cần phải trang điểm, rửa mặt thì dùng xà phòng thơm, lau mặt dùng khăn lông bình thường, nếu như không phải gương mặt đó từ nhỏ tinh xảo gần như hoàn mỹ, người này nhất định chính là một anh chàng đẹp trai.

Thế nhưng trời cao chính là không công bằng như thế, có người mặc dù không có trang điểm, không tân trang, chỉ là một khuôn mặt, một thân hình bình thường cùng áo thun bình thường, vẫn tràn đầy mị lực, chỉ cần đứng một chỗ liền có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, điểm này, Tần Phi có chút đố kị với Giang Ninh.

“Đi xem đi.” Tần Phi suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì muốn dẫn Giang Ninh đến xem bác sĩ.

Giang Ninh ánh mắt thâm thúy nhìn Tần Phi rất lâu, gật gật đầu: “Ừ.”

Tần Phi lộ ra ý cười an tâm, nằm dài trên ghế sô pha, hai chân khoát lên trên đùi Giang Ninh, nắm remote mở ti vi lên, bắt đầu xem tin tức.

Ánh mắt Giang Ninh từ đầu đến cuối không dời đi, một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Tần Phi, tôi phát hiện có lúc không phải lúc nào anh cũng tệ hại.”

Tần Phi một cước đạp trên bụng Giang Ninh: “Lão tử vẫn luôn tốt, người theo đuổi lão tử có thể xếp thành một hàng dài, chỉ có ánh mắt cậu có vấn đề, tôi không lọt vào mắt cậu nổi!”

Giang Ninh nắm chặt mắt cá chân Tần Phi, tay dò vào bên trong quần ngủ Tần Phi, nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân bóng loáng: “Anh đừng oán tôi, đừng quên lần đầu tiên gặp mặt giữa hai ta, anh cùng tên lưu manh không khác gì nhau đâu.” Nói xong, Giang Ninh học theo khẩu khí Tần Phi nói: “Tôi là Tần Phi, phi thường đẹp trai có đúng không?”

Tần Phi vụt một cái liền ngồi dậy, trừng mắt Giang Ninh: “Thằng nhóc chết tiệt, lá gan không nhỏ nhỉ?”

Lời anh còn chưa dứt, nhào tới hướng về Giang Ninh, Giang Ninh đem người ôm lấy, ấn vào trong lòng ngực hôn lên.

Tần Phi ôm lấy cổ Giang Ninh, bất giác tách ra hai chân ngồi trên người Giang Ninh.

Hôn môi nồng nhiệt kết thúc, hai người thở dốc kịch liệt, ánh mắt quấn quýt lẫn nhau, Tần Phi nói: “Tiểu Ninh, tôi thích dáng vẻ hiện tại của cậu, thời điểm đùa giỡn với cậu thật vui.”

Giang Ninh lúc này mới ý thức được, chính mình vừa cùng Tần Phi nói chuyện cười!!!

Đã bao lâu rồi cậu chưa nói chuyện cười!!! Mười năm? Mười hai năm? Từ sau sự kiện kia cậu đã không còn nói chuyện cười nữa! Sớm đã không còn tâm tình đùa giỡn.

Đôi môi Tần Phi tiến đến bên tai Giang Ninh, thấp giọng nói: “Bảo bối, tôi muốn làm, cứ giữ tư thế hiện tại này, chúng ta còn chưa có thử qua đâu.”

Giang Ninh đầu ong lên một tiếng, hết thảy tâm tư đều bị âm thanh Tần Phi khàn khàn mê hoặc quét một cái sạch trơn, lần thứ hai cậu cuồng nhiệt hôn lên môi Tần Phi, một tay đỡ eo Tần Phi, một tay kia vói vào trong quần ngủ Tần Phi.

Tần Phi một bên phối hợp động tác Giang Ninh, một bên nhẹ nhàng cọ xát dương v*t Giang Ninh cứng như thép, ôm lấy cổ Giang Ninh không ngừng hôn.

Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc rên rỉ cùng âm thanh bạch bạch bạch đem âm thanh tin tức trên ti vi che lại.

Ngày hôm sau, Giang Ninh theo Tần Phi đến phòng khám chuyên về chăm sóc da, thời điểm làm kiểm tra, Giang Ninh kéo Tần Phi, đối với bác sĩ nói: “Cánh tay của anh ấy cũng có vết sẹo, sẵn nhìn luôn đi.”

Tần Phi sửng sốt: “Trên cánh tay tôi làm sao trọng yếu bằng trên mặt cậu được.”

Giang Ninh hướng về anh nháy mắt một cái: “Dấu vết nào trên thân thể anh cũng đều trọng yếu.”

Tần Phi nhất thời cảm thấy mình không thở nổi, anh được Giang Ninh bày tỏ như thế, chỉ một chút ôn nhu thế thôi đã khiến anh như sa vào vũng bùn! Có lúc anh bất đắc dĩ suy nghĩ, chính mình không phải bị Giang Ninh ngược mà sinh ra sai lầm, Giang Ninh bình thường luôn làm mặt lạnh đối với anh như gần như xa, đột nhiên quan tâm anh như vậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc, haizz, chẳng lẽ mình có tiềm chất thích bị ngược?

Bác sĩ kê toa thuốc bôi cho hai người, nói đây là vết sẹo lành, không quan trọng lắm, kiên trì bôi sẽ được thành quả.

Mặc dù thế, Tần Phi vẫn không yên lòng, trở về lặng lẽ gọi điện thoại cho bác sĩ, nói Giang Ninh sau này sẽ còn lên ti vi, trên mặt không thể có bất cứ dấu vết nào, nhất định phải chữa trị tốt.

Bác sĩ cùng Tần Phi có giao tình, không khỏi cười nói: “Chỉ là hai vết thương nhỏ không cần để ở trong lòng, trong đợt trị liệu cứ kiên trì bôi thuốc, một thời gian sau sẽ hết. Tần tổng, nhìn cậu căng thẳng như vậy, giờ yên tâm được rồi chứ, bằng hữu của cậu lớn lên đẹp trai như vậy, cho dù có vết thương cũng không ảnh hưởng gì.”

Tần Phi lúc này mới an tâm.

Bên kia Giang Ninh bởi vì lần độc lập soạn kịch bản, công việc trở nên rất bận rộn, lại còn phải đến trường đi học, chừng mấy ngày sau tăng ca đến tận đêm khuya mới về nhà. Tần Phi mỗi lần chờ đều gần như ngủ gục, mới nghe được cửa phòng bên ngoài mở, Giang Ninh một thân lạnh lẽo đi vô nhà.

Vốn Tần Phi nghĩ lễ quốc khánh Giang Ninh có thể nghỉ dài hạn, liền để trợ lý đặt một phòng trong khách sạn Tắc Ban Đảo xa hoa, chuẩn bị cùng Giang Ninh nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày.

Ai biết, lễ quốc khánh Giang Ninh nghỉ dài hạn đâu không thấy, thậm chí mỗi ngày còn tăng ca!

Tần Phi oán giận hai lần, Giang Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiết mục này tỉ lệ người xem xếp thứ ba, tôi không thể làm ra sai lầm được.”

Tần Phi nghĩ đến Giang Ninh người ta đi thực hiện mục tiêu cuộc sống, cũng không nói thêm nữa.

Đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ phòng khách sạn, nghỉ mấy ngày ở nhà “Tề gia nội trợ”, Tần đại thiếu tám trăm năm không xuống phòng bếp, khi Giang Ninh còn đang đi làm, Tần Phi tiến vào trong phòng bếp, một bên lấy di động tra kiếm thực đơn, bắt đầu triển khai tuyệt chiêu nấu ăn.

Trải qua năm tiếng chiến đấu, cuối cùng Tần Phi làm ra ba món mặn một món canh, toàn bộ bưng đến trên bàn, như cô vợ nhỏ chờ Giang Ninh về nhà ăn cơm.

Giang Ninh vừa vào cửa, suýt chút nữa bị dọa rồi, có đánh chết cậu cũng không nghĩ ra, Tần Phi có thể đi vào phòng bếp nấu ăn! Người đàn ông này là nhân vật nổi tiếng trong thương trường, thủ đoạn cùng năng lực của anh có thể hô mưa gọi gió, mà không phải tiến vào phòng bếp làm ba món mặn một món canh, Tần Phi đem lại cho cậu quá nhiều bất ngờ.

Tần Phi cười tủm tỉm đứng trước bàn ăn, “Về rồi sao? Xem thiếu gia như tôi từ phòng lớn có thể vào được phòng bếp đi!”

Giang Ninh nhìn dáng vẻ Tần Phi buộc tạp dề, chậm rãi đi lên phía trước, thấp giọng nói: “Anh buộc vào tạp dề nhìn rất gợi cảm.”

Tần Phi híp mắt nói: “Vậy buổi tối chúng ta có thể chơi đầu bếp play gì đó, nhưng hiện tại, trước tiên ăn cơm cái đã, tôi làm mất cả ngày đấy!”

Giang Ninh nhìn trên cánh tay Tần Phi bị dầu nóng bắn ra văng lấm tấm lên tay, cái gì cũng không nói, đem người kéo vào trong lòng ngực hôn nửa ngày mới buông ra.

Hương vị cơm canh có thể tưởng tượng được, Tần Phi ăn một miếng liền phun ra, mặt Giang Ninh vẫn không biến sắc ăn cho hết, buổi tối lúc ngủ chạy đi WC ba lần, cuối cùng ngay cả đầu bếp play còn chưa kịp thưởng thức, bây giờ cậu muốn bệnh luôn rồi.

Tần Phi thở dài: “Ngày mai tôi tìm ôsin tới nấu cơm thôi.”

Giang Ninh vô lực nằm ở trên giường: “Lần sau anh làm cơm xong có thể hay không chính mình ăn thử mấy miếng.”

Tần Phi lắc đầu liên tục: “Tôi chỉ làm cho cậu ăn, nhìn cậu ăn là tôi vui rồi.”

Giang Ninh: “……”

Giang Ninh tiêu chảy, đáng lẽ phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sáng sớm hôm sau còn chưa kịp rời giường liền tiếp điện thoại, sau đó cầm lấy đồ vật vội vã đi ra cửa, cậu nói là thanh niên này đợi cậu hồi phục, trưa hôm nay sẽ đi phỏng vấn ngay.

Tần Phi ở trên giường trở mình, bất mãn lầm bầm nói: “Cái thanh niên có nhà xí nghiệp có gì quan trọng chứ, sao lại còn muốn gặp cậu phỏng vấn?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương