Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
-
Chương 15: Kiềm nén lâu sẽ không tốt
Nói xong câu đó, Tần Phi không chút do dự đưa tay ra, chạm vào đũng quần tây Giang Ninh, lần thứ hai gặm cắn môi Giang Ninh.
Tần biến thái đắc ý nghĩ: Kỹ thuật hôn của lão tử quả nhiên cao minh, tiểu tử lạnh như băng này bị lão tử làm cho cương lên rồi.
Lần này, môi hồng hào rơi vào cần cổ trắng nõn, đầu lưỡi chậm rãi liếm lên da thịt tinh tế, đồng thời, đè lại tay Giang Ninh đang có ý định vuốt nhẹ nơi đó.
Anh cử động như thế, thân thể Giang Ninh bỗng nhiên ngơ ngẩn, đột nhiên cậu tỉnh ngộ lại, hướng về phía sau lùi lại một bước, đột nhiên đẩy Tần Phi ra, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Tần Phi.
Tần Phi vừa nhìn, đấy, chắc đang hồi tưởng lại ý vị khi nãy đây.
Anh nhún vai, thuận thế ngồi vào phía sau bàn, hai chân dài lắc lư trước mặt Giang Ninh, cười híp mắt nói: “Thân thể vĩnh viễn là trung thành nhất, Tiểu Ninh, cậu đối với tôi vẫn có cảm giác.”
Giang Ninh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, đem mặt ửng hồng cùng thân thể kiềm chế xuống.
Tần Phi vây quanh hai tay, nghiêng đầu nhìn cậu, nhiệt tình đề nghị: “Kiềm nén như thế là không tốt, cậu nói cậu sắp hai mươi tuổi, đang trong thời điểm hỏa lực cường tráng, cứ kiềm chế như vậy, sẽ không ổn cho lắm, tôi là người từng trải có lời khuyên cho cậu, nên phóng thích thì hãy phóng thích đi.”
Tuy lời Tần đại thiếu có hơi nặng nề, nhưng nếu không nói thì làm sao lấy lại mặt mũi chính mình cho được.
Anh thấy Giang Ninh không nói lời nào, lại đắc ý nói: “Coi như cậu chưa có bạn gái, nếu có nhu cầu sẽ tự mình giải quyết đi! Đừng nói với tôi, mỗi lần như thế cậu đều phải dùng tay tuốt nhé, cấm dục như thế để làm gì, tôi biết cậu ánh mắt cao lắm, coi thường yên chi tục phấn, người ngoài không biết còn tưởng rằng ở phương diện kia cậu có vấn đề đấy!”
Sắc mặt Giang Ninh đã không còn đỏ, trở lại bình thường, lại bị Tần Phi làm cho tức giận.
Cậu từ từ điều chỉnh cảm xúc, lạnh lùng nói một câu: “Ngày hôm nay tôi có chính sự muốn làm, anh đừng tò mò làm gì!”
Tần Phi đương nhiên biết cậu có chính sự, ngày thường Giang Ninh bận đồ rất bình thường, hôm nay bộ dáng tây trang khẳng khiu khẳng định đàm luận chuyện đứng đắn. Nói chuyện chính sự có thể lý giải, nhưng phía sau câu “Anh đừng tò mò làm gì” nghe không thể nào xuôi tai được.
Tần Phi không vui, “Lời này của cậu là có ý gì, cứ như tôi là bà vợ càn quấy không bằng!”
Giang Ninh không để ý đến anh, đè ép thân thể khô nóng, sắc mặt khôi phục lại sự lãnh đạm như ngày thường.
Tần Phi lo lắng thở dài nói: “Tiểu Ninh, cậu mạnh mẽ kiềm nén lại, sớm muộn gì chỗ đó cũng hư cho mà xem.”
Giang Ninh tự động đem những lời nói đó vứt qua một bên, ánh mắt nhìn về phía Tần Phi có chút ngưng trọng.
Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi rất lâu, lâu đến nỗi Tần Phi tự mình hài lòng liền cười nói: “Sao lại liếc mắt đưa tình nhìn tôi chăm chú thế kia, chắc là yêu tôi rồi đúng không?”
Giang Ninh chậm rãi dời ánh mắt đi.
Bởi vì Tần Phi còn đang đắc ý, nên anh căn bản không phát hiện khi ánh mắt Giang Ninh dời đi, trong mắt có tia phức tạp.
“Tần Phi, anh nhất định phải dây dưa đến cùng sao?”
“Sao có thể nói là dây dưa? Tôi nói rồi, tôi đang theo đuổi cậu.”
Giang Ninh không nói nữa, lông mày hơi nhíu, như đang trầm tư điều gì đó.
Tần Phi ngồi trên bàn, duỗi chân ra, dùng mũi giày đá chân Giang Ninh, híp mắt nói: “Tiểu Ninh, đến phòng tôi uống ly rượu đi, hôm nay là sinh nhật tôi, chỉ cần cậu tới không cần phải mang quà cáp đâu!”
Ngữ khí mang theo nuông chiều cùng thương lượng, bình thường Tần Phi rất ít khi dùng ngữ khí này nói chuyện với người lạ, đây phải gọi là trình độ nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng dù như vậy, Giang Ninh người ta căn bản không cảm kích!
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Sinh nhật?” Trong nháy mắt ánh mắt cậu trở nên sắc bén lạnh lùng, “Không phải anh cảm thấy, sinh nhật anh tất cả mọi người đều phải chúc mừng anh? Anh có nghĩ tới hay không, có người đang chịu đựng sự thống khổ thật lớn đấy?!”
Lời này lập tức khiến Tần Phi sửng sốt.
Tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi, không biết Giang đại thiếu gia đã có chuyện gì rồi?
“Ách……” Tần Phi quả thật không hiểu Giang Ninh bị cái gì, “Tiểu Ninh, lần này cậu ra ngoài chắc không phát sinh chuyện gì đi? Nếu như chịu điều gì oan ức cậu hãy cùng tôi nói thẳng, làm hành động quái gở tôi nghe không hiểu gì cả.”
Nói xong, anh đưa tay chạm vai Giang Ninh.
Đột nhiên Giang Ninh hất tay Tần Phi ra, lạnh lùng thốt: “Tần Phi, tôi thật tâm không muốn nhìn thấy anh! Đừng có mặt dày mày dạn quấn quýt lấy tôi!”
Nói xong, xoay người mở cửa nhanh chân đi ra ngoài.
Tần Phi còn ngồi trên bàn, bị biến cố phát sinh này khiến ngây ngẩn cả người, lần này Giang Ninh thật sự đã nổi giận rồi. Anh không nghĩ ra, chính mình nói câu nào không đúng, sao lại trêu chọc Giang Ninh đến phát hỏa, hay là do tiểu tử chết tiệt này gần đây bị kích thích từ phía bên ngoài, bây giờ lại đem hết thảy phát tiết lên người anh?
Tần Phi cảm thấy khả năng này cao hơn.
Sửng sốt trong chốc lát, anh nhớ tới không thể để cho Giang Ninh rời khỏi như thế được, từ trên bàn nhảy xuống đuổi theo, vừa mở cửa đi ra ngoài, trước mặt liền va vào Đại Xuân Tử đang đi tìm anh.
Đại Xuân Tử nắm lấy cánh tay Tần Phi, “Ai nha tôi nói Tần đại thiếu gia này, cậu lại chạy đi đâu chơi rồi? Tôi đi tìm cậu khắp nơi, hôm nay lại là sinh nhật cậu, cậu là chủ nhân nói đi một chút liền mất tích, không thể như vậy được, mọi người đang chờ cậu ở trong phòng.”
Tần Phi nào có tâm tư để ý những cái này, đẩy Đại Xuân Tử ra nháo nhác nhìn bên ngoài. Căn phòng bọn họ trú tạm nằm ngay ở khúc quanh, hai bên đều là hành lang, bây giờ nhìn lại, không còn bóng dáng Giang Ninh.
Đại Xuân Tử nhìn ra sắc mặt Tần Phi không tốt, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì phát sinh vậy? Cậu đang nhìn cái gì?”
“Cậu có biết……” Tần Phi lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Thế là xong, không có chuyện gì đâu, trở về thôi.”
Đại Xuân Tử có tâm hỏi lại vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Phi mất tập trung, biết kẻ này trong lòng không chừng đang phát hỏa, liền không nói nữa.
Hai người trở lại phòng, tâm tình Tần Phi hỗn loạn, ngồi trên ghế sô pha mở di động ra xem.
Đại Xuân Tử nhiều lần hỏi anh có chuyện gì, anh đều không để ý tới Đại Xuân Tử, chỉ nói các người thích chơi thì cứ chơi, dáng vẻ như có nhiều tâm sự.
Cái nhóm hồ bằng cẩu hữu không tim không phổi chủ yếu đến chơi là chính, lại thấy cả buổi tối Tần Phi đều có tâm trạng này, cũng không ai dám lên tiếng.
Tần Phi vẫn còn trong dư vị biểu hiện Giang Ninh thất thường, nhưng anh có cân nhắc như thế nào đi chăng nữa, cũng cân nhắc không ra vì sao sinh nhật chính mình lại có thể khiến Giang Ninh nổi giận đến thế.
Cả nhóm lại chơi hơn một giờ, Đại Xuân Tử trong lúc đi ra ngoài tìm kiếm thiếu niên trẻ đẹp, lúc trở lại tiến đến bên người Tần Phi thấp giọng nói: “Cậu đoán xem vừa nãy tôi vô tình gặp ai?”
“Ai?” Trong tay Tần Phi lắc lư ly rượu, hững hờ nói.
“Thẩm Trung Hoa!” Đại Xuân Tử mắng, “Cái lão sắc lang cũng chạy đến đây chơi rồi, trước đây tôi nghe nói ông ta nam nữ không kiêng kỵ, quả nhiên đúng là vậy!”
Trong lòng Tần Phi hồi hộp một chút, Thẩm Trung Hoa chính là khách quý của ba Giang Ninh, lại cùng ba Giang Ninh hợp tác làm ăn. Lẽ nào Giang Ninh nói đến chuyện chính sự, chính là cùng Thẩm Trung Hoa đàm luận?
Tần Phi biết ông Thẩm xuất thân là ông chủ mỏ than đá Sơn Tây, khai thác mỏ than kiếm ít tiền, ở kinh thành trắng đen thông ăn, rất nhiều người là đối tác làm ăn với ông đều kính sợ tránh xa, Tần Phi đã hai lần liên hệ cùng ông, cũng cảm thấy lão hồ ly này là một người thủ đoạn tàn nhẫn, đứng trong bóng tối lén lút rình rập, căn bản không đáng tin cậy.
Không biết tại sao ba Giang Ninh lại cùng ông già này có mối quan hệ? Anh đã từng cảnh cáo Giang Ninh, có điều tên tiểu tử chết tiệt một mực không nghe, Giang Như Hải đúng là một lão già hồ đồ.
Tần Phi đứng ngồi không yên, Đại Xuân Tử chơi một lúc cũng cảm thấy chán, liền nói: “Chúng ta đi chỗ khác nơi đi, nơi này chán quá.”
Một đám người liền hưởng ứng, Đại Xuân Tử dẫn theo tất cả mọi người sang địa điểm khác.
Tần Phi cầm lấy áo khoác, cũng đi theo ra ngoài.
Mọi người đi tới bãi đậu xe, đều tự tìm xe của chính mình, Tần Phi chẳng muốn lái xe, cùng Đại Xuân Tử tiến về hướng chiếc BMW.
Lúc này, ở một đầu khác tại bãi đậu xe, đoàn người ông chủ Thẩm cũng bước ra ngoài.
Bước chân Tần Phi chậm rãi ngừng lại, nheo mắt nhìn đám người cách đó không xa.
Chỉ thấy Thẩm Trung Hoa cùng Giang Ninh sóng vai đi phía trước, theo sau là một thiếu niên trắng nõn xinh tươi, rõ ràng là từ trong hội sở đi ra, bốn phía có bảo vệ đi sát bên cạnh.
Thẩm Trung Hoa cùng Giang Ninh đang nói gì đó, trên mặt lão hồ ly vui vẻ cười, còn thỉnh thoảng vỗ lên bả vai Giang Ninh, tuy rằng biểu tình Giang Ninh không biểu hiện nhiều lắm, nhưng rõ ràng không hề chống cự lão sắc lang thân cận mình, hai người đi tới trước xe, lão sắc lang kia còn lấy tay vịn eo Giang Ninh mấy lần.
Thân thể Giang Ninh cứng ngắc, nhưng không dám đẩy ra.
CMN! Lúc này Tần Phi phát hỏa! Đây là chính sự mà Giang Ninh nói tới ư?
Có mấy ai đàm luận chuyện đứng đắn lại chọn hội sở đồng tính để đàm luận? Bản thân nhìn là biết không đứng đắn rồi!!!
Huống hồ, lão già Thẩm Trung hoa đáng chết kia vừa nhìn chính là tên háo sắc, hết bá vai lại sờ eo, mẹ ơi Giang Ninh sao lại không tránh né!
Tần Phi lên cơn tức giận, nắm đấm nắm chặt lấy nhau, nếu như đối phương không phải Thẩm Trung Hoa có thế lực khá lớn, là nhân vật khiến mọi người kiêng kỵ, chỉ sợ giờ khắc này anh đã xông tới đánh người.
Ông chủ Thẩm đưa thiếu niên cùng bảo tiêu lên xe Land Rover, Giang Ninh đứng ngoài xe hướng người trong xe vẫy tay, động tác kia —— Như! Chào! Người! Bạn! Tốt!
Sau khi xe lái đi, Giang Ninh cũng tiến vào trong xe, khởi động xe rời đi.
Tần Phi nhận ra, chiếc xe Audi màu đen kia là của Giang Ninh.
Tần Phi bước nhanh về phía trước, đuổi theo Đại Xuân Tử khoa tay múa chân uy hiếp, đoạt lấy chìa khóa xe trên tay Đại Xuân Tử, hô một câu: “Cho tôi mượn xe cậu!”
Đại Xuân Tử chưa kịp phản ứng lại, liền bị Tần Phi đẩy qua một bên, “Tránh ra!” Cậu mắng một câu, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại thiếu gia đem xe cậu lái đi.
Đây không phải lần đầu tiên lái xe đuổi theo Giang Ninh, cùng lần trước dừng xe trên đường Tam Hoàn không giống chính là, Tần Phi lúc này rất nóng giận!
Anh hận không thể giẫm mạnh chân ga, trực tiếp đụng vào xe Giang Ninh, cán lên người tiểu tử chết tiệt đó cho tàn phế hai chân, lúc đó mới giải được mối hận trong lòng!
Giang Ninh lái xe từ trong hội sở đi không được bao xa, phát hiện phía sau có chiếc xe không ngừng bật đèn xe chiếu lên người cậu, chiếu xong còn chạy phía trước cố ý đón cậu, trước đó cậu tưởng mình gặp dân chơi đam mê đua xe tốc độ, cố ý giảm tốc độ muốn tránh xa một chút, ai biết cái xe kia cố ý, vẫn đi theo sát chính mình.
Giang Ninh bị dây dưa không còn biện pháp nào khác, bất đắc dĩ lái xe đến trụ sở văn phòng không có người liền dừng lại.
Lúc này đêm đã khuya, đoạn đường này rất yên tĩnh, cũng là thời điểm đem chuyện cậu cùng Tần Phi giải quyết hết thảy.
Quả nhiên, cậu mới vừa dừng xe, chiếc xe kia liền dừng ngay trước mặt cậu, Tần Phi mở cửa xe nhảy ra, mặt tức tối nhanh chân đi lại đây, gõ mạnh cửa sổ xe Giang Ninh, trong miệng gào lên: “Xuống xe! Giang Ninh, CMN cậu lăn ra đây gặp lão tử!”
Tần biến thái đắc ý nghĩ: Kỹ thuật hôn của lão tử quả nhiên cao minh, tiểu tử lạnh như băng này bị lão tử làm cho cương lên rồi.
Lần này, môi hồng hào rơi vào cần cổ trắng nõn, đầu lưỡi chậm rãi liếm lên da thịt tinh tế, đồng thời, đè lại tay Giang Ninh đang có ý định vuốt nhẹ nơi đó.
Anh cử động như thế, thân thể Giang Ninh bỗng nhiên ngơ ngẩn, đột nhiên cậu tỉnh ngộ lại, hướng về phía sau lùi lại một bước, đột nhiên đẩy Tần Phi ra, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Tần Phi.
Tần Phi vừa nhìn, đấy, chắc đang hồi tưởng lại ý vị khi nãy đây.
Anh nhún vai, thuận thế ngồi vào phía sau bàn, hai chân dài lắc lư trước mặt Giang Ninh, cười híp mắt nói: “Thân thể vĩnh viễn là trung thành nhất, Tiểu Ninh, cậu đối với tôi vẫn có cảm giác.”
Giang Ninh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, đem mặt ửng hồng cùng thân thể kiềm chế xuống.
Tần Phi vây quanh hai tay, nghiêng đầu nhìn cậu, nhiệt tình đề nghị: “Kiềm nén như thế là không tốt, cậu nói cậu sắp hai mươi tuổi, đang trong thời điểm hỏa lực cường tráng, cứ kiềm chế như vậy, sẽ không ổn cho lắm, tôi là người từng trải có lời khuyên cho cậu, nên phóng thích thì hãy phóng thích đi.”
Tuy lời Tần đại thiếu có hơi nặng nề, nhưng nếu không nói thì làm sao lấy lại mặt mũi chính mình cho được.
Anh thấy Giang Ninh không nói lời nào, lại đắc ý nói: “Coi như cậu chưa có bạn gái, nếu có nhu cầu sẽ tự mình giải quyết đi! Đừng nói với tôi, mỗi lần như thế cậu đều phải dùng tay tuốt nhé, cấm dục như thế để làm gì, tôi biết cậu ánh mắt cao lắm, coi thường yên chi tục phấn, người ngoài không biết còn tưởng rằng ở phương diện kia cậu có vấn đề đấy!”
Sắc mặt Giang Ninh đã không còn đỏ, trở lại bình thường, lại bị Tần Phi làm cho tức giận.
Cậu từ từ điều chỉnh cảm xúc, lạnh lùng nói một câu: “Ngày hôm nay tôi có chính sự muốn làm, anh đừng tò mò làm gì!”
Tần Phi đương nhiên biết cậu có chính sự, ngày thường Giang Ninh bận đồ rất bình thường, hôm nay bộ dáng tây trang khẳng khiu khẳng định đàm luận chuyện đứng đắn. Nói chuyện chính sự có thể lý giải, nhưng phía sau câu “Anh đừng tò mò làm gì” nghe không thể nào xuôi tai được.
Tần Phi không vui, “Lời này của cậu là có ý gì, cứ như tôi là bà vợ càn quấy không bằng!”
Giang Ninh không để ý đến anh, đè ép thân thể khô nóng, sắc mặt khôi phục lại sự lãnh đạm như ngày thường.
Tần Phi lo lắng thở dài nói: “Tiểu Ninh, cậu mạnh mẽ kiềm nén lại, sớm muộn gì chỗ đó cũng hư cho mà xem.”
Giang Ninh tự động đem những lời nói đó vứt qua một bên, ánh mắt nhìn về phía Tần Phi có chút ngưng trọng.
Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi rất lâu, lâu đến nỗi Tần Phi tự mình hài lòng liền cười nói: “Sao lại liếc mắt đưa tình nhìn tôi chăm chú thế kia, chắc là yêu tôi rồi đúng không?”
Giang Ninh chậm rãi dời ánh mắt đi.
Bởi vì Tần Phi còn đang đắc ý, nên anh căn bản không phát hiện khi ánh mắt Giang Ninh dời đi, trong mắt có tia phức tạp.
“Tần Phi, anh nhất định phải dây dưa đến cùng sao?”
“Sao có thể nói là dây dưa? Tôi nói rồi, tôi đang theo đuổi cậu.”
Giang Ninh không nói nữa, lông mày hơi nhíu, như đang trầm tư điều gì đó.
Tần Phi ngồi trên bàn, duỗi chân ra, dùng mũi giày đá chân Giang Ninh, híp mắt nói: “Tiểu Ninh, đến phòng tôi uống ly rượu đi, hôm nay là sinh nhật tôi, chỉ cần cậu tới không cần phải mang quà cáp đâu!”
Ngữ khí mang theo nuông chiều cùng thương lượng, bình thường Tần Phi rất ít khi dùng ngữ khí này nói chuyện với người lạ, đây phải gọi là trình độ nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng dù như vậy, Giang Ninh người ta căn bản không cảm kích!
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Sinh nhật?” Trong nháy mắt ánh mắt cậu trở nên sắc bén lạnh lùng, “Không phải anh cảm thấy, sinh nhật anh tất cả mọi người đều phải chúc mừng anh? Anh có nghĩ tới hay không, có người đang chịu đựng sự thống khổ thật lớn đấy?!”
Lời này lập tức khiến Tần Phi sửng sốt.
Tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi, không biết Giang đại thiếu gia đã có chuyện gì rồi?
“Ách……” Tần Phi quả thật không hiểu Giang Ninh bị cái gì, “Tiểu Ninh, lần này cậu ra ngoài chắc không phát sinh chuyện gì đi? Nếu như chịu điều gì oan ức cậu hãy cùng tôi nói thẳng, làm hành động quái gở tôi nghe không hiểu gì cả.”
Nói xong, anh đưa tay chạm vai Giang Ninh.
Đột nhiên Giang Ninh hất tay Tần Phi ra, lạnh lùng thốt: “Tần Phi, tôi thật tâm không muốn nhìn thấy anh! Đừng có mặt dày mày dạn quấn quýt lấy tôi!”
Nói xong, xoay người mở cửa nhanh chân đi ra ngoài.
Tần Phi còn ngồi trên bàn, bị biến cố phát sinh này khiến ngây ngẩn cả người, lần này Giang Ninh thật sự đã nổi giận rồi. Anh không nghĩ ra, chính mình nói câu nào không đúng, sao lại trêu chọc Giang Ninh đến phát hỏa, hay là do tiểu tử chết tiệt này gần đây bị kích thích từ phía bên ngoài, bây giờ lại đem hết thảy phát tiết lên người anh?
Tần Phi cảm thấy khả năng này cao hơn.
Sửng sốt trong chốc lát, anh nhớ tới không thể để cho Giang Ninh rời khỏi như thế được, từ trên bàn nhảy xuống đuổi theo, vừa mở cửa đi ra ngoài, trước mặt liền va vào Đại Xuân Tử đang đi tìm anh.
Đại Xuân Tử nắm lấy cánh tay Tần Phi, “Ai nha tôi nói Tần đại thiếu gia này, cậu lại chạy đi đâu chơi rồi? Tôi đi tìm cậu khắp nơi, hôm nay lại là sinh nhật cậu, cậu là chủ nhân nói đi một chút liền mất tích, không thể như vậy được, mọi người đang chờ cậu ở trong phòng.”
Tần Phi nào có tâm tư để ý những cái này, đẩy Đại Xuân Tử ra nháo nhác nhìn bên ngoài. Căn phòng bọn họ trú tạm nằm ngay ở khúc quanh, hai bên đều là hành lang, bây giờ nhìn lại, không còn bóng dáng Giang Ninh.
Đại Xuân Tử nhìn ra sắc mặt Tần Phi không tốt, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì phát sinh vậy? Cậu đang nhìn cái gì?”
“Cậu có biết……” Tần Phi lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Thế là xong, không có chuyện gì đâu, trở về thôi.”
Đại Xuân Tử có tâm hỏi lại vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Phi mất tập trung, biết kẻ này trong lòng không chừng đang phát hỏa, liền không nói nữa.
Hai người trở lại phòng, tâm tình Tần Phi hỗn loạn, ngồi trên ghế sô pha mở di động ra xem.
Đại Xuân Tử nhiều lần hỏi anh có chuyện gì, anh đều không để ý tới Đại Xuân Tử, chỉ nói các người thích chơi thì cứ chơi, dáng vẻ như có nhiều tâm sự.
Cái nhóm hồ bằng cẩu hữu không tim không phổi chủ yếu đến chơi là chính, lại thấy cả buổi tối Tần Phi đều có tâm trạng này, cũng không ai dám lên tiếng.
Tần Phi vẫn còn trong dư vị biểu hiện Giang Ninh thất thường, nhưng anh có cân nhắc như thế nào đi chăng nữa, cũng cân nhắc không ra vì sao sinh nhật chính mình lại có thể khiến Giang Ninh nổi giận đến thế.
Cả nhóm lại chơi hơn một giờ, Đại Xuân Tử trong lúc đi ra ngoài tìm kiếm thiếu niên trẻ đẹp, lúc trở lại tiến đến bên người Tần Phi thấp giọng nói: “Cậu đoán xem vừa nãy tôi vô tình gặp ai?”
“Ai?” Trong tay Tần Phi lắc lư ly rượu, hững hờ nói.
“Thẩm Trung Hoa!” Đại Xuân Tử mắng, “Cái lão sắc lang cũng chạy đến đây chơi rồi, trước đây tôi nghe nói ông ta nam nữ không kiêng kỵ, quả nhiên đúng là vậy!”
Trong lòng Tần Phi hồi hộp một chút, Thẩm Trung Hoa chính là khách quý của ba Giang Ninh, lại cùng ba Giang Ninh hợp tác làm ăn. Lẽ nào Giang Ninh nói đến chuyện chính sự, chính là cùng Thẩm Trung Hoa đàm luận?
Tần Phi biết ông Thẩm xuất thân là ông chủ mỏ than đá Sơn Tây, khai thác mỏ than kiếm ít tiền, ở kinh thành trắng đen thông ăn, rất nhiều người là đối tác làm ăn với ông đều kính sợ tránh xa, Tần Phi đã hai lần liên hệ cùng ông, cũng cảm thấy lão hồ ly này là một người thủ đoạn tàn nhẫn, đứng trong bóng tối lén lút rình rập, căn bản không đáng tin cậy.
Không biết tại sao ba Giang Ninh lại cùng ông già này có mối quan hệ? Anh đã từng cảnh cáo Giang Ninh, có điều tên tiểu tử chết tiệt một mực không nghe, Giang Như Hải đúng là một lão già hồ đồ.
Tần Phi đứng ngồi không yên, Đại Xuân Tử chơi một lúc cũng cảm thấy chán, liền nói: “Chúng ta đi chỗ khác nơi đi, nơi này chán quá.”
Một đám người liền hưởng ứng, Đại Xuân Tử dẫn theo tất cả mọi người sang địa điểm khác.
Tần Phi cầm lấy áo khoác, cũng đi theo ra ngoài.
Mọi người đi tới bãi đậu xe, đều tự tìm xe của chính mình, Tần Phi chẳng muốn lái xe, cùng Đại Xuân Tử tiến về hướng chiếc BMW.
Lúc này, ở một đầu khác tại bãi đậu xe, đoàn người ông chủ Thẩm cũng bước ra ngoài.
Bước chân Tần Phi chậm rãi ngừng lại, nheo mắt nhìn đám người cách đó không xa.
Chỉ thấy Thẩm Trung Hoa cùng Giang Ninh sóng vai đi phía trước, theo sau là một thiếu niên trắng nõn xinh tươi, rõ ràng là từ trong hội sở đi ra, bốn phía có bảo vệ đi sát bên cạnh.
Thẩm Trung Hoa cùng Giang Ninh đang nói gì đó, trên mặt lão hồ ly vui vẻ cười, còn thỉnh thoảng vỗ lên bả vai Giang Ninh, tuy rằng biểu tình Giang Ninh không biểu hiện nhiều lắm, nhưng rõ ràng không hề chống cự lão sắc lang thân cận mình, hai người đi tới trước xe, lão sắc lang kia còn lấy tay vịn eo Giang Ninh mấy lần.
Thân thể Giang Ninh cứng ngắc, nhưng không dám đẩy ra.
CMN! Lúc này Tần Phi phát hỏa! Đây là chính sự mà Giang Ninh nói tới ư?
Có mấy ai đàm luận chuyện đứng đắn lại chọn hội sở đồng tính để đàm luận? Bản thân nhìn là biết không đứng đắn rồi!!!
Huống hồ, lão già Thẩm Trung hoa đáng chết kia vừa nhìn chính là tên háo sắc, hết bá vai lại sờ eo, mẹ ơi Giang Ninh sao lại không tránh né!
Tần Phi lên cơn tức giận, nắm đấm nắm chặt lấy nhau, nếu như đối phương không phải Thẩm Trung Hoa có thế lực khá lớn, là nhân vật khiến mọi người kiêng kỵ, chỉ sợ giờ khắc này anh đã xông tới đánh người.
Ông chủ Thẩm đưa thiếu niên cùng bảo tiêu lên xe Land Rover, Giang Ninh đứng ngoài xe hướng người trong xe vẫy tay, động tác kia —— Như! Chào! Người! Bạn! Tốt!
Sau khi xe lái đi, Giang Ninh cũng tiến vào trong xe, khởi động xe rời đi.
Tần Phi nhận ra, chiếc xe Audi màu đen kia là của Giang Ninh.
Tần Phi bước nhanh về phía trước, đuổi theo Đại Xuân Tử khoa tay múa chân uy hiếp, đoạt lấy chìa khóa xe trên tay Đại Xuân Tử, hô một câu: “Cho tôi mượn xe cậu!”
Đại Xuân Tử chưa kịp phản ứng lại, liền bị Tần Phi đẩy qua một bên, “Tránh ra!” Cậu mắng một câu, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại thiếu gia đem xe cậu lái đi.
Đây không phải lần đầu tiên lái xe đuổi theo Giang Ninh, cùng lần trước dừng xe trên đường Tam Hoàn không giống chính là, Tần Phi lúc này rất nóng giận!
Anh hận không thể giẫm mạnh chân ga, trực tiếp đụng vào xe Giang Ninh, cán lên người tiểu tử chết tiệt đó cho tàn phế hai chân, lúc đó mới giải được mối hận trong lòng!
Giang Ninh lái xe từ trong hội sở đi không được bao xa, phát hiện phía sau có chiếc xe không ngừng bật đèn xe chiếu lên người cậu, chiếu xong còn chạy phía trước cố ý đón cậu, trước đó cậu tưởng mình gặp dân chơi đam mê đua xe tốc độ, cố ý giảm tốc độ muốn tránh xa một chút, ai biết cái xe kia cố ý, vẫn đi theo sát chính mình.
Giang Ninh bị dây dưa không còn biện pháp nào khác, bất đắc dĩ lái xe đến trụ sở văn phòng không có người liền dừng lại.
Lúc này đêm đã khuya, đoạn đường này rất yên tĩnh, cũng là thời điểm đem chuyện cậu cùng Tần Phi giải quyết hết thảy.
Quả nhiên, cậu mới vừa dừng xe, chiếc xe kia liền dừng ngay trước mặt cậu, Tần Phi mở cửa xe nhảy ra, mặt tức tối nhanh chân đi lại đây, gõ mạnh cửa sổ xe Giang Ninh, trong miệng gào lên: “Xuống xe! Giang Ninh, CMN cậu lăn ra đây gặp lão tử!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook