Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
-
Chương 13: Tần cặn bã
Tần Phi không đuổi theo, anh vốn cũng không hi vọng đêm nay Giang Ninh có thể làm ra chút chuyện gì đó.
Khoảng thời gian theo đuổi Giang Ninh, Tần đại thiếu tổng kết ra tâm đắc, đối với Giang Ninh, muốn làm gì phải trong mức vừa phải, không được làm quá mức, bằng không chuyện tốt hóa thành công cốc.
Chỉ là Tần Phi không nghĩ tới chính là, Giang Ninh không tiếp điện thoại của anh.
Liên tiếp ba ngày nay anh liên tục gọi cho Giang Ninh nhưng không bắt máy, anh có chút đứng ngồi không yên, liền đi đến trường học tìm Giang Ninh, lúc này anh lại không may mắn gặp được Giang Ninh, hỏi vài người bạn học, mới biết mấy ngày nay Giang Ninh không có đi học.
Không thể hỏi được chuyện gì, lần này Tần Phi có chút hoảng hốt, hồi tưởng lại buổi tối ngày hôm ấy vẻ mặt của Giang Ninh, càng ngày càng cảm thấy quái lạ, nhưng lại không biết quái lạ điểm nào, chẳng lẽ do đến nhà anh nên bị ghét bỏ rồi?
Có điều, cái ý nghĩ này chỉ sinh ra vài giây liền bị Tần Phi dập tắt, ở trong mắt Tần đại thiếu, ngoại trừ cuộc sống riêng tư của mình có chút…… Khụ khụ, phóng túng một chút, cũng không hề bắt bẻ điều gì, quả thật có thể nói là con người hoàn mỹ!
Huống hồ, cuộc sống riêng tư có phóng túng đi chăng nữa cũng không tính là thói xấu, đàn ông mà, có chút phong lưu cũng là chuyện thường thôi, tương lai sau này có người yêu, anh tự nhiên sẽ kiềm chế lại.
Trong trường học không tìm thấy Giang Ninh, Tần Phi không thể làm gì khác phải gọi điện thoại cho ông già Giang Như Hải.
Giang Như Hải rất khách khí, dù sao trên thương trường, không mấy ai dám không khách khí với Tần Phi.
Lần đầu tiên Tần Phi cùng Giang Như Hải nói chuyện khách sáo một phen, nói chuyện tình hình ngành nghề gần đây ra sao, sau đó bất tri bất giác đem đề tài dời đến trên người Giang Ninh.
Giang Như Hải nói: “Gần đây công việc ở công ty tôi quá bận, mấy ngày nay không thấy Tiểu Ninh, đứa nhỏ này từ lúc trọ ở trường thường ít khi về nhà lắm.”
Tần Phi vừa nghe liền sửng sốt, Giang Ninh không về nhà? Không lẽ, tiểu tử này chơi trò mất tích?
Cúp máy, Tần Phi bắt đầu cân nhắc, đến cùng Giang Ninh muốn làm gì! Đây là ép buộc, hay muốn cự tuyệt anh?
Phân thần một hồi, buổi chiều Tần tổng đi làm cảm thấy rất mệt mỏi, không có chút hứng thú nào mở hội nghị thảo luận.
Vừa tan tầm, anh từ công ty đi ra tâm trạng buồn bực ngán ngẩm, đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Dương Duệ đến đây, còn giống như trước kia, đứng ở trong đại sảnh dưới lầu chờ anh.
Tần Phi nhìn lên thấy Dương Duệ, lông mày không tự chủ được liền nhíu mày lại.
Mấy ngày nay Dương Duệ gọi điện thoại cho anh, anh cố ý không tiếp, sau đó anh để trợ lý Trương tìm Dương Duệ đàm luận, cho Dương Duệ hai mươi vạn, xem như phí chia tay đi, hoặc tiền lương trong giai đoạn lúc cậu còn làm tài xế, ngược lại ý của anh rất rõ ràng, không muốn sau này gặp lại Dương Duệ.
Không nghĩ tới còn chưa đến hai ngày, Dương Duệ lại chạy đến tìm anh.
“Tần tổng.” Dương Duệ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không còn sáng sủa như trước đây, quần áo mặc trên người sạch sẽ, nhìn thấy Tần Phi đi ra, liền đi tới trước mặt.
Tần Phi mặt trầm xuống: “Sao cậu lại tới đây?”
Dương Duệ bị câu nói của Tần Phi làm tổn thương một chút, sắc mặt càng khó coi, đứng cứng ngắc ở nơi đó: “Tần, Tần tổng, em có làm gì sai…… Anh, anh sao vậy……”
Tần Phi nhìn dáng vẻ cậu, ngay lập tức liền cảm thấy chán, kỳ thật anh ghét nhất chính là loại tiểu tình nhân tìm tới công ty, trước đây khi Dương Duệ đến, tốt xấu còn biết chừng mực, vẫn luôn rất biết điều, anh cũng ngầm đồng ý cho qua, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Dương Duệ dáng vẻ sa sút, còn ở dưới lầu đại sảnh nói với anh câu nói này, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Tần Phi ghê tởm muốn chết, không nhìn Dương Duệ, nhanh chân đi tới bãi đậu xe.
Dương Duệ liền đi sát theo sau anh.
Tần Phi đi tới xe của mình trước, nhìn thấy Dương Duệ phía sau cứ như âm hồn bất tán, bực mình nói: “Tôi không muốn cùng cậu dây dưa lẫn nhau, chúng ta đều là đàn ông, hảo tụ hảo tán*.”
*Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Dương Duệ ngơ ngác nhìn Tần Phi, không nghĩ tới Tần Phi lại nói chuyện này quá mức thoải mái, ngay cả tình cũ cũng không lưu luyến.
Cậu cắn môi, nửa ngày mới nói: “Em thật tình muốn cùng anh bên nhau, nếu như em làm điều gì sai, em có thể thay đổi mà.”
“Đệt!” Tần Phi không chịu được nữa liền mắng một câu: “CMN cậu không sai, lão tử sai được chưa, lúc trước đáng lẽ ra không nên tiếp nhận cậu mới đúng.”
Sao anh lại không sớm nhìn ra, Dương Duệ to con này lại là một thằng nhóc léo nha léo nhéo tìm tới tận cửa, thật mẹ nó quá sức phiền phức.
Lúc này Dương Duệ chấn kinh rồi, trong mắt biến ảo tất cả các loại thần sắc, cuối cùng, cậu từ từ rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Em hiểu rồi.”
Nói xong, liền rời đi, bóng người cao cao nhìn qua có chút cô đơn
Đương nhiên Tần Phi không nhìn thấy điều đó, anh ghét nhất những điều phiền phức, Dương Duệ này chỉ khiến anh nhất thời hứng thú mà thôi, hai người ngay cả lên giường còn chưa từng trải qua, hai mươi vạn đổi lấy □□, cái giá này đã quá lời rồi.
Tần Phi lên xe, rất nhanh tâm tư anh đều đặt lên người Giang Ninh, đã mấy ngày trôi qua, Giang Ninh mất liên lạc, không lẽ tiểu tử thúi này tính cắt đứt triệt để như thế sao, vậy không được! Coi như nếu hai người chia tay, cũng phải là anh Tần đại thiếu nói lời chia tay trước! Bằng không, còn mặt mũi nào nhìn ai nữa chứ?
Đang lúc tâm tư rối bời, di động lại vang lên.
Tần Phi vừa mới nhận điện thoại, liền nghe thấy tiếng Đại Xuân Tử cấp thiết truyền sang.
“Anh Phi, cứu em!”
Chỉ khi cầu xin việc gì đó Đại Xuân Tử mới gọi Tần Phi là anh Phi.
Tần Phi vừa nghe liền biết Đại Xuân Tử gây chuyện phiền toái, không nhịn được nói lời gây sát thương: “Hửm, cậu lại bị sao thế? Đừng nói đi ra ngoài vụng trộm, bị người bắt gian tại chỗ, ngay cả quần lót cũng không có mà mặc đi?”
Đại Xuân Tử gấp đến sắp khóc: “Anh Phi, anh nói gần đúng đó, em đang ở trong phòng không ra được, cả quần lót còn không có để mà mặc!”
“Ha! Bị lão tử nói trúng rồi.”
“Em đang cùng Băng Băng ở trong phòng hưng phấn chịch, ai mà biết anh trai Băng Băng trở về chứ, chúng em vẫn còn đang ở trong phòng, anh của em ấy hung dữ quá, ở ngoài cửa tuyên bố còn muốn giết em! ĐM, quần áo của em để ở bên ngoài hết rồi.”
Tần Phi sắp bị Đại Xuân Tử ngu ngốc này chọc cho tức chết rồi, liền quát: “Tôi đã sớm nói với cậu đừng dây dưa với Bạch Băng, tôi cứ tưởng cậu chỉ chơi bời ở bên ngoài, tự dưng sao hôm nay lại chạy đến nhà cậu ta làm gì? Không phải chờ bị người ta bắt gian à? CMN cậu có tiền sao không đi mướn phòng trọ làm một nháy?”
Đại Xuân Tử ủy khuất nói: “Là em ấy nói ở nhà có còng tay SM, cho nên em liền…… Lại đây……”
Tần Phi hết nói nổi, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu thật quá mất mặt mà!
Anh còn nhớ lúc trước Bạch Soái bắt quả tang anh cùng Bạch Băng bên nhau, cái cỗ phẫn nộ kia, phỏng chừng ngày hôm nay Đại Xuân Tử sẽ bị Bạch Soái đánh cho tàn phế.
Di động bên kia truyền đến tiếng Bạch Băng khóc nức nở không biết phải làm sao: “Hu hu hu…… Anh Xuân, phải làm sao đây…… Anh của em sẽ đánh người thiệt đó, ảnh nói muốn đánh gãy chân em…… Hu hu hu……”
Đại Xuân Tử chỉ có thể cầu xin Tần Phi: “Anh Phi, anh cứu em với, tình hình hiện tại như vậy, em không thể nhảy ra cửa sổ chạy trốn được, quần lót còn không có để mà mặc!”
Trong lòng Tần Phi không muốn quản chuyện Đại Xuân Tử, nhưng Đại Xuân Tử là bạn tâm giao của anh, người kia ngoại trừ có chút ngốc, có điểm háo sắc, cơ bản không làm những thói hư tật xấu khác, hai người từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, cũng coi như là bạn thân.
Tần Phi tàn nhẫn mắng: “Âu Tư Xuân, cậu muốn làm gì thì làm đi! Sớm muộn gì cậu cũng tự mình tìm đến con đường chết!”
Cúp máy, Tần Phi tức giận đến mức lông tóc dựng thẳng, lại không thể mặc kệ Đại Xuân Tử, ba mẹ Đại Xuân Tử lại là quan chức trong cơ quan hành chính có máu mặt, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi hai ông bà Âu gia đều mất hết.
Còn nữa, trong tay Tần Phi còn có công ty buôn bán ở bên ngoài, bên trong có vài hạng mục đang chờ ba Đại Xuân Tử ký tên, chỉ cần một điểm này thôi, anh cũng phải đến cứu cậu ta.
Hơn nữa, Đại Xuân Tử vừa nhắc đến cái tên Bạch Soái, Tần Phi đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa Giang Ninh cùng Bạch Soái luôn rất tốt, giờ qua đó có thể nghe được một chút tin tức từ Giang Ninh.
Tần Phi lái xe đến địa chỉ Đại Xuân Tử cung cấp, địa chỉ rất dễ tìm, kế bên đại học X có một căn nhà dân, nhìn qua chính là nhà cho thuê.
Tần Phi ở bên ngoài nhấn chuông cửa nhiều lần, nửa phút sau, cánh cửa liền mở ra.
Cửa vừa mở ra, Tần Phi liền sửng sốt, anh nhìn thấy Bạch Soái trong tay cầm một cây roi da, trên roi da còn buộc lên lông chim màu hồng phấn.
Đệt, đúng thật là công cụ SM rồi!
Hiển nhiên, Bạch Soái không biết trong tay mình đồ vật này có công dụng gì, nắm chặt roi đánh giá Tần Phi, lấy loại ngữ khí khó chịu hỏi: “Anh tìm ai?”
Vừa nãy Tần Phi còn lo lắng Bạch Soái có nhớ hay không bản thân anh trước đây đối với em trai cậu có táy máy tay chân, thuận tiện tính sổ đánh anh một trận, nhưng hiện tại anh yên tâm rồi, rõ ràng Bạch Soái không nhớ mặt anh, đã sớm quên anh là ai.
“Tìm cậu.” Tần Phi cười nói.
Bạch Soái hơi sửng sốt, đột nhiên Tần Phi từ phía sau rút ra một cây gậy bóng chày, quất trên đầu Bạch Soái một gậy.
Ừm, ai bảo lần trước ở bãi đậu xe cậu rống vào mặt tôi làm gì?!
Không còn cách nào khác, Đại Xuân Tử làm ra sự tình này quá mất mặt, anh chỉ còn cách đem người đánh cho ngất đi, chứ thật sự cũng không nghĩ ra biện pháp khác, chẳng lẽ muốn nói với Bạch Soái rằng “Bạn thân tôi bị cậu bắt gian tại trận, cậu thả Đại Xuân Tử ra đây cho tôi”, anh không thể tự làm mình mất mặt được!
Đại Xuân Tử cùng Bạch Băng quấn dra trải giường từ giữa phòng đi ra, Bạch Băng vừa nhìn thấy anh trai của mình ngã trên mặt đất, nhanh chóng xông tới dìu anh trai mình lên.
Đại Xuân Tử đi tìm quần áo chính mình, khoác lên người, quay về Tần Phi nói một tiếng cảm ơn.
Tần Phi không còn gì để nói, mặc kệ cậu, xoay người hỏi Bạch Băng: “Bạch Băng, anh trai cậu có người bạn học, tên là Giang Ninh, mấy ngày nay cậu có gặp Giang Ninh không?”
Bạch Băng đỡ lấy Bạch Soái lên giường, cùng Tần Phi nói: “Dạ không, em nghe anh Bạch Soái nói anh Giang Ninh đã đi ra ngoài, gần đây không còn ở Bắc Kinh nữa, không biết đã đi đâu.”
Đi ra ngoài? Tần Phi có chút ngốc, vô thanh vô tức đi ra ngoài, còn không biết đã đi đâu, thằng nhóc chết tiệt này muốn chơi trò gì đây?!
Bạch Băng còn nói: “Anh Bạch Soái nói anh Giang Ninh mỗi năm đến mấy ngày này tâm tình không được tốt cho lắm, mấy ngày gần đây lại là dịp giỗ mẹ anh Giang Ninh, vì lẽ đó có khả năng anh Giang Ninh đi ra ngoài giải sầu rồi.”
“Ách……” Nói tới cái này, Tần Phi lại nghĩ tới, lúc trước trợ lý Trương giúp anh hỏi thăm tư liệu về Giang Ninh, đã từng nói gia đình Giang Ninh chỉ có cậu cùng ba, mẹ đã sớm qua đời.
Như vậy xem ra, nếu như mấy ngày nay là ngày giỗ mẹ Giang Ninh, vậy có khả năng cậu đi ra ngoài giải sầu là đúng.
Tần Phi cảm thấy chính mình quá sốt sắng, anh biết Giang Ninh không thể vô duyên vô cớ muốn từ mặt anh, tất cả chờ Giang Ninh trở về rồi hẵng nói đi.
Haizz, Giang Ninh cũng là một thằng nhóc không có mẹ, điểm ấy cùng chính mình giống nhau, hai người cuối cùng cũng có một điểm giống nhau, đều có tuổi ấu thơ khuyết thiếu tình thương từ mẹ.
Tần Phi kéo Đại Xuân Tử từ nhà Bạch Băng đi ra, dọc theo đường đi không ngừng giáo huấn Đại Xuân Tử.
Đại Xuân Tử rất oan ức: “Sự cố ngoài ý muốn mà, tất cả là do tên anh trai biến thái của Băng Băng.”
“Biết anh nó không dễ chọc, cậu còn làm với nó?! Vạn nhất anh nó tức giận, đem cậu ra đánh thật, đến thời điểm đó trên tất cả các mặt báo đều đưa tin tức: Con trai độc nhất của thị trưởng bởi vì một thiếu niên đồng tính gây xung đột mâu thuẫn nên bị đánh thành đầu heo, đến lúc đó ông bô bà bô sẽ lột da treo cậu lên xà nhà cho xem.”
Đại Xuân Tử gãi đầu, vui tươi hớn hở nói: “Ây cha, không có nghiêm trọng đến thế đâu, tôi sẽ chú ý……”
Tần Phi không có biện pháp nào nắm giữ Âu Tư Xuân, cũng lười nói với cậu.
Đại Xuân Tử nhanh chóng đổi chủ đề: “Đúng rồi, ngày mốt chính là sinh nhật cậu, có dự định làm không?”
Tần Phi suýt chút nữa đã quên, gần đến ngày sinh nhật chính mình.
Có điều, anh cũng không hứng thú lắm, thuận miệng nói: “Tùy ý đi, nào giờ tôi chỉ toàn làm qua loa.”
“Sao lại có thể làm qua loa cho được! Cứ giao cho anh em tôi làm!” Đại Xuân Tử lại rất có hứng thú, đã sớm sẽ tham dự sinh nhật anh, dự định đến đó sẽ tìm mấy bé trai thiếu niên vui đùa một chút.
Tần Phi không hứng thú liền tập trung lái xe, nếu như Giang Ninh trở về, mời Giang Ninh tới tham gia sinh nhật anh, có khả năng lúc đó anh còn có chút hứng thú hơn.
Khoảng thời gian theo đuổi Giang Ninh, Tần đại thiếu tổng kết ra tâm đắc, đối với Giang Ninh, muốn làm gì phải trong mức vừa phải, không được làm quá mức, bằng không chuyện tốt hóa thành công cốc.
Chỉ là Tần Phi không nghĩ tới chính là, Giang Ninh không tiếp điện thoại của anh.
Liên tiếp ba ngày nay anh liên tục gọi cho Giang Ninh nhưng không bắt máy, anh có chút đứng ngồi không yên, liền đi đến trường học tìm Giang Ninh, lúc này anh lại không may mắn gặp được Giang Ninh, hỏi vài người bạn học, mới biết mấy ngày nay Giang Ninh không có đi học.
Không thể hỏi được chuyện gì, lần này Tần Phi có chút hoảng hốt, hồi tưởng lại buổi tối ngày hôm ấy vẻ mặt của Giang Ninh, càng ngày càng cảm thấy quái lạ, nhưng lại không biết quái lạ điểm nào, chẳng lẽ do đến nhà anh nên bị ghét bỏ rồi?
Có điều, cái ý nghĩ này chỉ sinh ra vài giây liền bị Tần Phi dập tắt, ở trong mắt Tần đại thiếu, ngoại trừ cuộc sống riêng tư của mình có chút…… Khụ khụ, phóng túng một chút, cũng không hề bắt bẻ điều gì, quả thật có thể nói là con người hoàn mỹ!
Huống hồ, cuộc sống riêng tư có phóng túng đi chăng nữa cũng không tính là thói xấu, đàn ông mà, có chút phong lưu cũng là chuyện thường thôi, tương lai sau này có người yêu, anh tự nhiên sẽ kiềm chế lại.
Trong trường học không tìm thấy Giang Ninh, Tần Phi không thể làm gì khác phải gọi điện thoại cho ông già Giang Như Hải.
Giang Như Hải rất khách khí, dù sao trên thương trường, không mấy ai dám không khách khí với Tần Phi.
Lần đầu tiên Tần Phi cùng Giang Như Hải nói chuyện khách sáo một phen, nói chuyện tình hình ngành nghề gần đây ra sao, sau đó bất tri bất giác đem đề tài dời đến trên người Giang Ninh.
Giang Như Hải nói: “Gần đây công việc ở công ty tôi quá bận, mấy ngày nay không thấy Tiểu Ninh, đứa nhỏ này từ lúc trọ ở trường thường ít khi về nhà lắm.”
Tần Phi vừa nghe liền sửng sốt, Giang Ninh không về nhà? Không lẽ, tiểu tử này chơi trò mất tích?
Cúp máy, Tần Phi bắt đầu cân nhắc, đến cùng Giang Ninh muốn làm gì! Đây là ép buộc, hay muốn cự tuyệt anh?
Phân thần một hồi, buổi chiều Tần tổng đi làm cảm thấy rất mệt mỏi, không có chút hứng thú nào mở hội nghị thảo luận.
Vừa tan tầm, anh từ công ty đi ra tâm trạng buồn bực ngán ngẩm, đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Dương Duệ đến đây, còn giống như trước kia, đứng ở trong đại sảnh dưới lầu chờ anh.
Tần Phi nhìn lên thấy Dương Duệ, lông mày không tự chủ được liền nhíu mày lại.
Mấy ngày nay Dương Duệ gọi điện thoại cho anh, anh cố ý không tiếp, sau đó anh để trợ lý Trương tìm Dương Duệ đàm luận, cho Dương Duệ hai mươi vạn, xem như phí chia tay đi, hoặc tiền lương trong giai đoạn lúc cậu còn làm tài xế, ngược lại ý của anh rất rõ ràng, không muốn sau này gặp lại Dương Duệ.
Không nghĩ tới còn chưa đến hai ngày, Dương Duệ lại chạy đến tìm anh.
“Tần tổng.” Dương Duệ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không còn sáng sủa như trước đây, quần áo mặc trên người sạch sẽ, nhìn thấy Tần Phi đi ra, liền đi tới trước mặt.
Tần Phi mặt trầm xuống: “Sao cậu lại tới đây?”
Dương Duệ bị câu nói của Tần Phi làm tổn thương một chút, sắc mặt càng khó coi, đứng cứng ngắc ở nơi đó: “Tần, Tần tổng, em có làm gì sai…… Anh, anh sao vậy……”
Tần Phi nhìn dáng vẻ cậu, ngay lập tức liền cảm thấy chán, kỳ thật anh ghét nhất chính là loại tiểu tình nhân tìm tới công ty, trước đây khi Dương Duệ đến, tốt xấu còn biết chừng mực, vẫn luôn rất biết điều, anh cũng ngầm đồng ý cho qua, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Dương Duệ dáng vẻ sa sút, còn ở dưới lầu đại sảnh nói với anh câu nói này, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Tần Phi ghê tởm muốn chết, không nhìn Dương Duệ, nhanh chân đi tới bãi đậu xe.
Dương Duệ liền đi sát theo sau anh.
Tần Phi đi tới xe của mình trước, nhìn thấy Dương Duệ phía sau cứ như âm hồn bất tán, bực mình nói: “Tôi không muốn cùng cậu dây dưa lẫn nhau, chúng ta đều là đàn ông, hảo tụ hảo tán*.”
*Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Dương Duệ ngơ ngác nhìn Tần Phi, không nghĩ tới Tần Phi lại nói chuyện này quá mức thoải mái, ngay cả tình cũ cũng không lưu luyến.
Cậu cắn môi, nửa ngày mới nói: “Em thật tình muốn cùng anh bên nhau, nếu như em làm điều gì sai, em có thể thay đổi mà.”
“Đệt!” Tần Phi không chịu được nữa liền mắng một câu: “CMN cậu không sai, lão tử sai được chưa, lúc trước đáng lẽ ra không nên tiếp nhận cậu mới đúng.”
Sao anh lại không sớm nhìn ra, Dương Duệ to con này lại là một thằng nhóc léo nha léo nhéo tìm tới tận cửa, thật mẹ nó quá sức phiền phức.
Lúc này Dương Duệ chấn kinh rồi, trong mắt biến ảo tất cả các loại thần sắc, cuối cùng, cậu từ từ rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Em hiểu rồi.”
Nói xong, liền rời đi, bóng người cao cao nhìn qua có chút cô đơn
Đương nhiên Tần Phi không nhìn thấy điều đó, anh ghét nhất những điều phiền phức, Dương Duệ này chỉ khiến anh nhất thời hứng thú mà thôi, hai người ngay cả lên giường còn chưa từng trải qua, hai mươi vạn đổi lấy □□, cái giá này đã quá lời rồi.
Tần Phi lên xe, rất nhanh tâm tư anh đều đặt lên người Giang Ninh, đã mấy ngày trôi qua, Giang Ninh mất liên lạc, không lẽ tiểu tử thúi này tính cắt đứt triệt để như thế sao, vậy không được! Coi như nếu hai người chia tay, cũng phải là anh Tần đại thiếu nói lời chia tay trước! Bằng không, còn mặt mũi nào nhìn ai nữa chứ?
Đang lúc tâm tư rối bời, di động lại vang lên.
Tần Phi vừa mới nhận điện thoại, liền nghe thấy tiếng Đại Xuân Tử cấp thiết truyền sang.
“Anh Phi, cứu em!”
Chỉ khi cầu xin việc gì đó Đại Xuân Tử mới gọi Tần Phi là anh Phi.
Tần Phi vừa nghe liền biết Đại Xuân Tử gây chuyện phiền toái, không nhịn được nói lời gây sát thương: “Hửm, cậu lại bị sao thế? Đừng nói đi ra ngoài vụng trộm, bị người bắt gian tại chỗ, ngay cả quần lót cũng không có mà mặc đi?”
Đại Xuân Tử gấp đến sắp khóc: “Anh Phi, anh nói gần đúng đó, em đang ở trong phòng không ra được, cả quần lót còn không có để mà mặc!”
“Ha! Bị lão tử nói trúng rồi.”
“Em đang cùng Băng Băng ở trong phòng hưng phấn chịch, ai mà biết anh trai Băng Băng trở về chứ, chúng em vẫn còn đang ở trong phòng, anh của em ấy hung dữ quá, ở ngoài cửa tuyên bố còn muốn giết em! ĐM, quần áo của em để ở bên ngoài hết rồi.”
Tần Phi sắp bị Đại Xuân Tử ngu ngốc này chọc cho tức chết rồi, liền quát: “Tôi đã sớm nói với cậu đừng dây dưa với Bạch Băng, tôi cứ tưởng cậu chỉ chơi bời ở bên ngoài, tự dưng sao hôm nay lại chạy đến nhà cậu ta làm gì? Không phải chờ bị người ta bắt gian à? CMN cậu có tiền sao không đi mướn phòng trọ làm một nháy?”
Đại Xuân Tử ủy khuất nói: “Là em ấy nói ở nhà có còng tay SM, cho nên em liền…… Lại đây……”
Tần Phi hết nói nổi, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu thật quá mất mặt mà!
Anh còn nhớ lúc trước Bạch Soái bắt quả tang anh cùng Bạch Băng bên nhau, cái cỗ phẫn nộ kia, phỏng chừng ngày hôm nay Đại Xuân Tử sẽ bị Bạch Soái đánh cho tàn phế.
Di động bên kia truyền đến tiếng Bạch Băng khóc nức nở không biết phải làm sao: “Hu hu hu…… Anh Xuân, phải làm sao đây…… Anh của em sẽ đánh người thiệt đó, ảnh nói muốn đánh gãy chân em…… Hu hu hu……”
Đại Xuân Tử chỉ có thể cầu xin Tần Phi: “Anh Phi, anh cứu em với, tình hình hiện tại như vậy, em không thể nhảy ra cửa sổ chạy trốn được, quần lót còn không có để mà mặc!”
Trong lòng Tần Phi không muốn quản chuyện Đại Xuân Tử, nhưng Đại Xuân Tử là bạn tâm giao của anh, người kia ngoại trừ có chút ngốc, có điểm háo sắc, cơ bản không làm những thói hư tật xấu khác, hai người từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, cũng coi như là bạn thân.
Tần Phi tàn nhẫn mắng: “Âu Tư Xuân, cậu muốn làm gì thì làm đi! Sớm muộn gì cậu cũng tự mình tìm đến con đường chết!”
Cúp máy, Tần Phi tức giận đến mức lông tóc dựng thẳng, lại không thể mặc kệ Đại Xuân Tử, ba mẹ Đại Xuân Tử lại là quan chức trong cơ quan hành chính có máu mặt, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi hai ông bà Âu gia đều mất hết.
Còn nữa, trong tay Tần Phi còn có công ty buôn bán ở bên ngoài, bên trong có vài hạng mục đang chờ ba Đại Xuân Tử ký tên, chỉ cần một điểm này thôi, anh cũng phải đến cứu cậu ta.
Hơn nữa, Đại Xuân Tử vừa nhắc đến cái tên Bạch Soái, Tần Phi đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa Giang Ninh cùng Bạch Soái luôn rất tốt, giờ qua đó có thể nghe được một chút tin tức từ Giang Ninh.
Tần Phi lái xe đến địa chỉ Đại Xuân Tử cung cấp, địa chỉ rất dễ tìm, kế bên đại học X có một căn nhà dân, nhìn qua chính là nhà cho thuê.
Tần Phi ở bên ngoài nhấn chuông cửa nhiều lần, nửa phút sau, cánh cửa liền mở ra.
Cửa vừa mở ra, Tần Phi liền sửng sốt, anh nhìn thấy Bạch Soái trong tay cầm một cây roi da, trên roi da còn buộc lên lông chim màu hồng phấn.
Đệt, đúng thật là công cụ SM rồi!
Hiển nhiên, Bạch Soái không biết trong tay mình đồ vật này có công dụng gì, nắm chặt roi đánh giá Tần Phi, lấy loại ngữ khí khó chịu hỏi: “Anh tìm ai?”
Vừa nãy Tần Phi còn lo lắng Bạch Soái có nhớ hay không bản thân anh trước đây đối với em trai cậu có táy máy tay chân, thuận tiện tính sổ đánh anh một trận, nhưng hiện tại anh yên tâm rồi, rõ ràng Bạch Soái không nhớ mặt anh, đã sớm quên anh là ai.
“Tìm cậu.” Tần Phi cười nói.
Bạch Soái hơi sửng sốt, đột nhiên Tần Phi từ phía sau rút ra một cây gậy bóng chày, quất trên đầu Bạch Soái một gậy.
Ừm, ai bảo lần trước ở bãi đậu xe cậu rống vào mặt tôi làm gì?!
Không còn cách nào khác, Đại Xuân Tử làm ra sự tình này quá mất mặt, anh chỉ còn cách đem người đánh cho ngất đi, chứ thật sự cũng không nghĩ ra biện pháp khác, chẳng lẽ muốn nói với Bạch Soái rằng “Bạn thân tôi bị cậu bắt gian tại trận, cậu thả Đại Xuân Tử ra đây cho tôi”, anh không thể tự làm mình mất mặt được!
Đại Xuân Tử cùng Bạch Băng quấn dra trải giường từ giữa phòng đi ra, Bạch Băng vừa nhìn thấy anh trai của mình ngã trên mặt đất, nhanh chóng xông tới dìu anh trai mình lên.
Đại Xuân Tử đi tìm quần áo chính mình, khoác lên người, quay về Tần Phi nói một tiếng cảm ơn.
Tần Phi không còn gì để nói, mặc kệ cậu, xoay người hỏi Bạch Băng: “Bạch Băng, anh trai cậu có người bạn học, tên là Giang Ninh, mấy ngày nay cậu có gặp Giang Ninh không?”
Bạch Băng đỡ lấy Bạch Soái lên giường, cùng Tần Phi nói: “Dạ không, em nghe anh Bạch Soái nói anh Giang Ninh đã đi ra ngoài, gần đây không còn ở Bắc Kinh nữa, không biết đã đi đâu.”
Đi ra ngoài? Tần Phi có chút ngốc, vô thanh vô tức đi ra ngoài, còn không biết đã đi đâu, thằng nhóc chết tiệt này muốn chơi trò gì đây?!
Bạch Băng còn nói: “Anh Bạch Soái nói anh Giang Ninh mỗi năm đến mấy ngày này tâm tình không được tốt cho lắm, mấy ngày gần đây lại là dịp giỗ mẹ anh Giang Ninh, vì lẽ đó có khả năng anh Giang Ninh đi ra ngoài giải sầu rồi.”
“Ách……” Nói tới cái này, Tần Phi lại nghĩ tới, lúc trước trợ lý Trương giúp anh hỏi thăm tư liệu về Giang Ninh, đã từng nói gia đình Giang Ninh chỉ có cậu cùng ba, mẹ đã sớm qua đời.
Như vậy xem ra, nếu như mấy ngày nay là ngày giỗ mẹ Giang Ninh, vậy có khả năng cậu đi ra ngoài giải sầu là đúng.
Tần Phi cảm thấy chính mình quá sốt sắng, anh biết Giang Ninh không thể vô duyên vô cớ muốn từ mặt anh, tất cả chờ Giang Ninh trở về rồi hẵng nói đi.
Haizz, Giang Ninh cũng là một thằng nhóc không có mẹ, điểm ấy cùng chính mình giống nhau, hai người cuối cùng cũng có một điểm giống nhau, đều có tuổi ấu thơ khuyết thiếu tình thương từ mẹ.
Tần Phi kéo Đại Xuân Tử từ nhà Bạch Băng đi ra, dọc theo đường đi không ngừng giáo huấn Đại Xuân Tử.
Đại Xuân Tử rất oan ức: “Sự cố ngoài ý muốn mà, tất cả là do tên anh trai biến thái của Băng Băng.”
“Biết anh nó không dễ chọc, cậu còn làm với nó?! Vạn nhất anh nó tức giận, đem cậu ra đánh thật, đến thời điểm đó trên tất cả các mặt báo đều đưa tin tức: Con trai độc nhất của thị trưởng bởi vì một thiếu niên đồng tính gây xung đột mâu thuẫn nên bị đánh thành đầu heo, đến lúc đó ông bô bà bô sẽ lột da treo cậu lên xà nhà cho xem.”
Đại Xuân Tử gãi đầu, vui tươi hớn hở nói: “Ây cha, không có nghiêm trọng đến thế đâu, tôi sẽ chú ý……”
Tần Phi không có biện pháp nào nắm giữ Âu Tư Xuân, cũng lười nói với cậu.
Đại Xuân Tử nhanh chóng đổi chủ đề: “Đúng rồi, ngày mốt chính là sinh nhật cậu, có dự định làm không?”
Tần Phi suýt chút nữa đã quên, gần đến ngày sinh nhật chính mình.
Có điều, anh cũng không hứng thú lắm, thuận miệng nói: “Tùy ý đi, nào giờ tôi chỉ toàn làm qua loa.”
“Sao lại có thể làm qua loa cho được! Cứ giao cho anh em tôi làm!” Đại Xuân Tử lại rất có hứng thú, đã sớm sẽ tham dự sinh nhật anh, dự định đến đó sẽ tìm mấy bé trai thiếu niên vui đùa một chút.
Tần Phi không hứng thú liền tập trung lái xe, nếu như Giang Ninh trở về, mời Giang Ninh tới tham gia sinh nhật anh, có khả năng lúc đó anh còn có chút hứng thú hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook