Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam
-
Chương 2: Người Cha Vô Trách Nhiệm 2
[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 2: Người cha vô trách nhiệm (2)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Yiruma - River Flows In You (cover)
Phỏng vấn xong, thấp thỏm đợi một ngày, buổi tối, Kiều Phán Phán và Lục Lâm cùng nhận được thông báo của công ty, cả hai cô đều được chọn.
Chỉ khác ở chỗ, Lục Lâm thì đi thực tập bộ môn, mà Kiều Phán Phán lại trở thành trợ lý lâm thời của Vệ Minh Ngôn.
Tiền lương gấp đôi Lục Lâm.
"A!!" Lục Lâm cũng không có cảm giác gì, trái lại còn rất vui vẻ cho Kiều Phán Phán, cô cầm di động, vui vẻ đến suýt nhảy dựng lên, "Phán Phán, cậu thật là giỏi! Lúc phỏng vấn mình đã biết liền cậu nhất định có thể trúng tuyển, không ngờ lại trở thành trợ lý của Vệ tổng! Giỏi quá đi mất!!"
Kiều Phán Phán cũng không nghĩ rằng mình sẽ vượt qua, đọc tin tức, cô khó kìm nén sự hưng phấn và kích động.
Vốn dĩ bây giờ tiền lương của tập đoàn Nam Nhã cao hơn lúc cô đi làm thêm không ít, không ngờ rằng cô còn có thể đạt được chức vị trợ lý này.
Với số tiền này, làm việc hai tháng cũng đủ chi trả nửa năm tiền thuốc của mẹ rồi!
Một người bạn cùng phòng khác tình cờ cũng đang trong phòng, nghe thấy Lục Lâm nói thì chúc mừng các cô, "Phán Phán, Lục Lâm, chúc mừng các cậu nha!"
Nói rồi, cô cũng khó nén sự hâm mộ, "Sớm biết vậy mình cũng đi phỏng vấn, Nam Nhã vốn có tiếng rất ưu ái cho người mới, bây giờ các cậu có thể đến công ty làm thêm, chờ sau khi tốt nghiệp chính thức tìm việc, Nam Nhã cũng sẽ ưu tiên trúng tuyển các cậu!"
Tưởng tượng có số tiền đó rồi có thể hơi thả lỏng một chút, Kiều Phán Phán vẫn là hưng phấn đến đỏ mặt, đôi mắt sáng ngời thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Chu Vân vẫn luôn sầm mặt ngồi trước bàn trang điểm cười mỉa một cái, nói năng xấc xược, "Một đứa sinh viên năm nhất lần đầu đi làm, lại còn là làm theo ca, vừa vào đã xin ngay được vị trí trợ lý tổng tài, nói không làm những chuyện không biết xấu hổ, ai mà tin được."
Ý của cô ta, là nói Kiều Phán Phán dựa sắc đẹp kiếm tiền.
Lục Lâm vốn đang vui vẻ lập tức nổi giận, "Chu vân cô nói chuyện tử tế cho tôi! Còn dám nói hươu nói vượn cẩn thận tôi nói hết mấy chuyện xấu cô làm ra đấy!"
Kiều Phán Phán sắc mặt cũng khó coi, cho dù cô tốt tính, bị người chỉ vào mũi mắng dùng sắc kiếm tiền, tâm trạng cũng sẽ không thể nào đẹp được.
"Nói cô à? Chính chủ còn co ro, cô lại đã vôi vàng lao tới."
Thấy Chu Vân làm trầm trọng thêm, cô gái xinh đẹp lạnh mặt, giữ chặt Lục Lâm muốn xông cãi nhau, nhẹ nhàng nói với cô gái đang trang điểm, "Tôi có làm chuyện đáng xấu hổ hay không thì không biết, nhưng Chu Vân cô có hay không, tôi biết rõ."
Thấy cô ta trừng mắt nhìn lại, Kiều Phán Phán thanh âm bình tĩnh, "Một tuần trước, tôi nhìn thấy cô."
Thứ hai cô không có tiết học, làm thêm hết một ngày, trên đường trở về trường học chiều hôm đó, thấy Chu Vân bị một người đàn ông trung niên ôm vào khách sạn, thật ra chuyện này Kiều Phán Phán vốn dĩ không định nói ra, rốt cuộc loại người như Chu Vân, dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.
Tượng đất cũng biết giận, cô cũng không có người nhà chống lưng cho, nhưng điều đó không có nghĩa cô chịu đựng việc người khác cưỡi lên đầu cô ngồi.
Không nghĩ rằng Kiều Phán Phán trước giờ bị bắt nạt cũng chỉ im im mà giờ lại dám cãi lại, chuyên nói ra lại là chuyện tuyệt đối không thể bị người phát hiện, sắc mặt Chu Vân lập tức thay đổi.
Cô ta một tay ném hộp phấn xuống đất, lườm Kiều Phán Phán một cái, xụ mặt mở cửa đi ra ngoài.
Cũng chỉ là loại con gái kiếm cơm bằng sắc đẹp mà thôi! Làm như mình thèm nói chuyện với cô ta lắm!
Lục Lâm thấy cô ta khó chịu thì hả dạ cực kỳ, "Phán Phán, một tuần trước có chuyện gì vậy? Lần đầu tiên mình thấy cô ta chột dạ như vậy đấy!"
Kiều Phán Phán nhấp môi cười, "Không có gì, chúng ta nên tra tư liệu nhanh lên thôi, lần đầu tiên làm việc ở công ty lớn, chuẩn bị đầy đủ sẽ tốt hơn."
"Đúng đúng đúng! Tuy rằng cấp trên nói sẽ có người chỉ bảo, nhưng chúng ta vẫn nên tự chuẩn bị một chút thì tốt hơn." Lục Lâm ẩu đoảng bị dời đi lực chú ý rất nhanh, hấp tấp ngồi vào máy tính tra cứu.
Sáng hôm sau, hai cô gái đã chuẩn bị xong xuôi vừa khẩn trương vừa chờ mong đến tập đoàn Nam Nhã, Lục Lâm bị phân đi thực tập bộ môn, còn lại Kiều Phán Phán được một phụ nữ trung niên dẫn lên tầng cao nhất.
Ra khỏi thang máy, người phụ nữ kia mới giới thiệu, "Chị họ Trương, em gọi là chị Trương là được, đây chính là nơi Vệ tổng làm việc, văn phòng lớn nhất bên kia là của hắn, phòng bên cạnh là của chúng ta, công việc của em không giống bọn chị."
Cô ấy xinh đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, từ tốn, "Tính Vệ tổng rất tốt, nhưng khi làm việc thì hay bẵng đi thời gian, ngoài trừ làm việc với bọn chị ra, em còn phải nhớ nhắc nhở ông ấy ăn cơm, nghỉ trưa, tan làm, còn nữa, đôi khi Vệ tổng sẽ đi đốc sát công trường, em cũng cần phải đi theo."
Lần đầu Kiều Phán Phán nghe nói đến kiểu làm việc này, trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng đến một nơi mới cần phải ăn nói, làm việc cẩn thận, cô cũng không hỏi.
Chị Trương tiếp tục nói, "Thật ra em đúng là rất may mắn, trợ lý Lưu bị thương, Vệ tổng bảo cô ấy nghỉ phép hai tháng để chăm sóc thân thể cho tốt, đúng lúc em lại học quản lý, lại chỉ thực tập có hai tháng, mới được cho làm trợ lý, đây chính là một việc tốt."
"Chị và trợ lý Lưu có lưu lại một thời gian biểu, bình thường em học tập chỗ bọn chị, đến thời gian đi qua nhắc nhở là được, đừng sợ phiền, đặt báo thức là được."
Nói xong, cô ấy dẫn Kiều Phán Phán đi tham quan một vòng, rồi trở vè văn phòng, đưa thời gian biểu cho cô.
Về sau đây chính là công việc của cô, Kiều Phán Phán vội vàng nghiêm túc cúi đầu nhớ kỹ, đặt chuông cẩn thận, khi nhìn đến nhắc nhở uống thuốc, nhớ đến người đàn ông anh tuấn, nho nhã kia thì ngừng lại, chần chờ hỏi, "Chị Trương, Vệ tổng bị bệnh à?"
"Bệnh đau dạ dày." Chị Trương đang tìm đồ gì đó ở trên bàn, nghe được nàng hỏi, thuận miệng trả lời, "Vệ tổng mỗi khi làm việc thì sẽ quên ăn, quên ngủ, sau cũng bởi vậy mà phải nằm viện, thật sự không còn cách nào mới thuê trợ lý Lưu, thật ra chức vị này là trợ lý sinh hoạt, nhưng Vệ tổng nghe nói cô còn đang đi học, mới bảo bọn chị dạy thêm cho em một chút, đừng nói chị không nhắc nhở em, tới Nam Nhã không có nhiều cơ hội học tập lắm đâu."
"Cảm ơn chị Trương, em biết rồi."
Thấy Kiều Phán Phán ngoan ngoãn trả lời, chị Trương gật đầu, lại nói thêm một câu, "Vệ tổng đối với những cô bé ở độ tuổi bọn em rất khoan dung, nếu em lỡ phạm sai cũng không cần sợ, trực tiếp nói cho ông ấy, ông ấy sẽ không trách em."
Nghe thế, Kiều Phán Phán lại nghĩ tới lời đồn mà cô nghe được ngày hôm qua, do dự một chút, rốt cuộc là vẫn không hỏi.
"A, tìm thấy rồi!"
Chị Trương đưa quyển sổ nhỏ trong tay tiểu đưa cho Kiều Phán Phán, cười nói, "Đây là sổ tay công tác của bí thư Lưu, bình thường Vệ tổng có điều gì cấm kỵ cô ấy đều viết ở bên trên, lúc chị gọi điện thoại cô ấy bảo chị đưa cho em tham khảo."
Không nghĩ tới bí thư Lưu nghỉ phép mà còn cẩn thận như thế, Kiều Phán Phán đã đi làm thêm vô số lần, biết được lòng người lạnh lẽo rất cảm động nhận lấy, "Cảm ơn."
Người đi trước dốc túi ra dạy dỗ, khiến cho cô gái nhỏ lần đầu tiên đến công ty lớn làm việc có thêm một ít tự tin, cô ngồi ở văn phòng cũ của bí thư Lưu, giống như chết đói học tập kiến thức không có trong ở sách vở.
Kiều Phán Phán rất hiếu học, cô biết xuất thân bần hàn không có chỗ dựa bản thân phải thật giỏi thì mới có thể sống tốt lên được, cho nên bất kể trên phương diện học tập, hay phương diện sinh hoạt, thái độ đều rất nghiêm túc.
Lúc chuông báo thứ nhất vang lên, Kiều Phán Phán nhìn nội dung của đồng hồ báo thức, lúc này mới nhận ra đã hết một buổi sáng rồi.
Cô đứng dậy xoay bả vai một chút, hơi thấp thỏm đi vào văn phòng lớn lúc trước chị Trương nói cho cô, nhìn dòng chữ tong giám đốc trên cửa, hồi hộp hít thở vài lần, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng nói ôn hoà của đàn ông, "Vào đi."
Cho dù lúc trước đã có chuẩn bị tinh thần, trên mặt cô gái vẫn hơi thấp thỏm, cô đẩy cửa ra, rụt rè, nhút nhát nhắc nhở, "Vệ tổng, đến giờ ăn cơm trưa rồi."
"Hả?" Người đàn ông nhã nhẵn trông như mới ngoài ba mươi nghi ngờ nhìn đồng hồ, hơi ngạc nhiên, "12 giờ rồi à."
Người đàn ông tháo xuống cặp kính tơ vàng, lộ ra một đôi mắt ôn hòa, đôi tay thon dài mỏi mệt xoa thái dương, "Cô tên là Kiều Phán Phán đúng không?"
"Đúng vậy Vệ tổng." Kiều Phán Phán vội vàng gật đầu trả lời.
Vệ Minh Ngôn ôn hòa cười cười, tán dương, "Tên của cô rất êm tai."
Bởi vì dung mạo của Kiều Phán Phán quá mức xuất sắc, bình thường một người đàn ông đột nhiên khen tên của cô nhất định cô sẽ cảnh giác, nhưng đối với vị sếp trước mặt, Kiều Phán Phán lại không thể cảnh giác nổi.
Ánh mắt của ông ấy rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự quan tầm từ người lớn, thật giống như...!ánh mắt của một người cha nhìn về phía con gái của mình vậy.
Cái mũi Kiều Phán Phán không biết vì sao thấy hơi cay cay, vội vàng cúi đầu xuống, "Cảm ơn Vệ tổng."
Tên của cô là do mẹ cô đặt, nghe nói lúc ông ta còn ở nhà, khi cô đã lên một vẫn chẳng có một cái tên tử tế, sau đó ông ta một đi không trở lại, mẹ cô quá nhớ ông ta, hy vọng tên khốn nạn kia trở về, cho nên mới đặt tên cho cô là Kiều Phán Phán.
* 乔盼盼: Kiều Phán Phán
Chữ 盼 có nghĩa là hy vọng
Bởi vậy cái tên này thì có ích lợi gì, bỏ rơi bọn họ thì chính là bỏ rơi, cho dù mẹ đang ở trên giường bệnh, khi bị bệnh tật, ốm đau tra tấn đến mức khóc rống cũng gọi tên ông ta, ông ta cũng sẽ không trở về...!
Trước kia những cảm xúc này Kiều Phán Phán vẫn luôn che dấu rất tốt, nhưng không biết vì sao, hôm nay đối mặt với người đàn ông trước mắt, sự tủi thân do bị cha ruột vô tình bi rơi lại xuất hiện.
Cũng may cô còn nhớ rõ bây giờ đang ở công ty, trước mặt cô là vị lạnh đạo không thân, kịp lúc dừng lại sự đau xót trong lòng.
"Lần đầu tiên tới công ty, chắc chưa biết đến nhà ăn như thế nào đúng không?" Vệ Minh Ngôn thu hết cảm xúc của cô gái vào trong mắt, ông không tỏ vẻ ra ngoài, đứng lên đi đến bên cạnh Kiều Phán Phán, tri kỷ đưa ra lời mời, "Đi thôi, chúng ta cùng đi."
"Được..." Kiều Phán Phán thụ sủng nhược kinh gật đầu, "Cảm ơn Vệ tổng."
Công việc này thật sự nằm ngoài dự kiến của cô, bất kể là hoàn cảnh công việc, nội dung, tiền lương, hay là đồng nghiệp và lãnh đạo xung quanh đi chăng nữa, cũng thân thiện tới mức không thể tưởng tượng nổi, điều ấy làm cho Kiều Phán Phán từ bé đến lớn vẫn luôn gặp khó khắn biết chờ mong vào hai tháng tới không thôi.
Hai người đi đến hành lang, Vệ Minh Ngôn đột nhiên nhớ đến cái gì, dừng lại bước chân, "Thực xin lỗi, chờ tôi một chút, tôi quên đồ."
Kiều Phán Phán tò mò đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông anh tuấn, ôn hòa vội vàng trở lại văn phòng, khi trở lại, trên tay ông có thêm một chuỗi vòng tay, vừa đi vừa đeo lên cổ tay trái.
Đây là một chuỗi vòng tay bằng gỗ, bên ngoài đã bạc màu hơn nửa, lộ ra màu gốc bên trong, nhìn quá trông rất rẻ tiền, không hề giống kiểu loại mà người có thân phận như Vệ Minh Ngôn sẽ đeo.
Thấy cô gái nhìn về phía chuỗi vòng, Vệ Minh Ngôn cúi đầu, hơi thương cảm vuốt ve hạt châu đã phai màu, động tác rất dịu dàng.
"Đây là vợ tôi tặng cho tôi, cô ấy nói muốn tôi luôn mang theo, có thể đảm bảo bình an."
"Lúc trước đi rửa tay tôi sợ nó dính nước nên tháo ra, suýt nữa thì quên đeo."
Kiều Phán Phán thật lòng nói, "Ngài và vợ mình có tình cảm thật tốt."
Chủ tịch thuộc tầng lớp này, có thể vì vợ mà chịu đeo chiếc vòng rẻ tiền như thế, nói không yêu cũng chẳng ai tin.
"Đúng..." Người đàn ông anh tuấn cười, nhẹ giọng nói, "Cô ấy dịu dàng, hiền huệ, lại xinh đẹp, còn sinh cho tôi một đứa con gái đáng yêu, có thể gặp được cô ấy, là may mắn lớn nhất của tôi."
Còn chưa đợi Kiều Phán Phán khen ngợi vài câu, ngón tay thon dài của ông nhẹ nhàng lướt qua hạt gỗ phai màu, trong mắt phát ra sự đau thương, "Đây cũng là di vật cuối cùng mà cô ấy để lại cho tôi."
Kiều Phán Phán mở to mắt, Vệ Minh Ngôn nhìn thấy vậy, cười khổ, "Vợ và con gái tôi đã qua đời nhiều năm trước, ngại quá, không nên nói với cô những điều này."
"Không sao, không sao..." Vốn đang khiếp sợ Kiều Phán Phán nhanh chóng phản ứng lại đây, thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn để an ủi, "Ngài nén đau lòng..."
Hôm qua cô đã nghe nói con gái Vệ tổng chết yểu, không nghĩ rằng hoá ra là đi cùng vợ ông ấy, nhớ lại nỗi đau trong mắt Vệ Minh Ngôn vừa nãy, đáy lòng Kiều Phán Phán không khỏi sinh ra đồng tình, thật là quá đáng thương...!
Nếu cô bé kia còn sống, có một người cha yêu thương gia đình, yêu thương con cái như thế, nhất định sẽ rất hạnh phúc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook