Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
-
Chương 67: Đi cửa sau
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy La ngủ một giấc thật dài, mãi tới giờ Dậu cũng không có chút dấu hiệu nào cho thấy nàng sẽ tỉnh.
Ngụy La ở chỗ này ngủ tới thiên hôn địa ám (1), mấy người Lương Ngọc Dung bởi vì lo lắng cho thân thể nàng, cũng không ở lại rừng đào mà vội vã trở về. Lúc Triệu Giới đưa Ngụy La đi trước cũng có báo cho Kim Lũ, trong lòng Kim Lũ tự có chừng mực, vì trong sạch của tiểu thư nhà mình cũng không đi nói lung tung. Bởi vậy đám người Lương Ngọc Dung chỉ biết thân thể Ngụy La khó chịu, đau đớn khó nhịn, vừa lúc Triệu Giới cưỡi ngựa đi ngang qua rừng đào, liền thuận đường đưa nàng trở về.
Thực tế cũng gần giống như vậy, ngoại trừ một vài việc Triệu Giới làm ở bên ngoài cửa, những việc khác đều chính đáng, không có gì không ổn.
Sau khi Lương Ngọc Dung từ rừng đào trở về, nghĩ muốn tới thăm Ngụy La, nhưng nghe Bạch Lam nói nàng chưa tỉnh dậy nên đành về phòng mình trước. Không chỉ Lương Ngọc Dung, Ngụy Thường Hoằng cũng tới hai ba lần, nhưng cửa phòng Ngụy La luôn đóng chặt, hắn cũng không tiện đi vào quấy rầy, chỉ nói Bạch Lam chăm sóc Ngụy La cho tốt.
Bạch Lam liên tục đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Thường Hoằng lại tới một chuyến, lúc này Ngụy La cũng đã rời giường.
Lúc này cơn đau của Ngụy La cũng giảm nhiều, sắc mặt tuy không hồng hàobóng loáng nhưng cũng không còn tái nhợt giống như hôm qua. Nàng nhận lấy khăn ướt Kim Lũ đưa, rửa mặt, ngồi ở bàn tròn gỗ lim cùng Thường Hoằng dùng đồ ăn sáng ở chùa. Cơm trong chùa đều là thức ăn chay, trên bàn chỉ có bánh bao đậu phụ, bánh ngọt củ cải và cháo nấu bằng gạo phỉ thúy cùng mấy thứ rau dưa để ăn sáng. Ngụy La gắp một đũa đậu phụ ngọc ấn cho vào miệng, đậu phụ mới làm, còn lẫn chút vị nấm, nấm và hạt thông thái nhỏ, cho vào miệng hương vị thơm ngon đậm đà, nuốt xuống rồi vẫn để lại dư vị.
Mặc dù là cơm chaynhưng cũng không kém phần tinh xảo so vớicơm canh đạm bạcbình thường.
Ngụy La đối với phương diệnnày không có gì bắt bẻ, đời trước nàng ăn những món còn tệ hơn thế này, cho nên bây giờ ăn cơm rau dưa cũng thấy bình thường, ăn món ngon vật lạ cũng không cảm thấy gì đặc biệt. Huống gì hôm qua lên núi quá mệt mỏi, sớm tinh mơ tỉnh dậy thì bụng trống rỗng, sớm đã đói rồi, còn gì mà kén cá chọn canh? Dù chỉ cho nàng một chén cháo nàng cũng có thể ăn ngon lành.
Nàng ăn quen nhưng không có nghĩa mọi người đều ăn quen như thế.
Ở bên kia, Ngụy Tranh vô cùng bất mãn.
Ngụy Tranh ở trong gian phòng chỗ hành lang phía đông, cách phòng Ngụy La ba bốn gian. Lúc này nàng ta đang nổi giận với hạ nhân, đuổi hai nha hoàn ra ngoài.
Hai nha hoàn ra khỏi phòng Ngụy Tranh, lại đi ngang qua phòng Ngụy La.
Vì thế Ngụy La vừa vặn nghe được một đoạn đối thoại - -
Nha hoàn mặc áo tím và quần trắng oán hận nói: “Ngũ tiểu thư thật làm khó người khác, trong chùa làm sao lại có trứng gà, vậy mà nhất định đòi ăn trứng gà xào…”
Một nha đầu đeo trâm bạc khác cũng vô cùng buồn rầu, lắc đầu nói: “Thôi, ai kêu chúng ta là nha hoàn, nghĩ cách nào làm được cho Ngũ tiểu thư quan trọng hơn!”
Hai người đó đi xa dần, thanh âm cũng dần biết mất.
Ngụy La gắp một miếng củ cải cho vào miệng, ăn đến sinh động.
Ngụy Tranh chính là già mồm, ăn một bữa cơm chaykhó tới vậy sao? Chùa chiền vốn là nơi ăn chay niệm phật, tới chỗ này lại không chịu tuân thủ quy củ nơi đây, nàng ta không phải đang cố tình tìm cớ sao? Nếu bị sưtrụ trì biết được, có khi đuổi nàng ta ra khỏi chùa không chừng.
Quả nhiên hai nha hoàn kia tay không trở về, cúi đầu thỉnh tội với Ngụy Tranh. Ngụy Tranh gay gắt trách cứ hai người họ vô dụng, sau đó nhìn rau xanh mơn mởn trên bàn, ghét bỏ nhíu mày, đẩy qua một bên, nói: ‘Không ăn, lấy điểm tâm ra cho ta ăn lót dạ là được”.
Lần này ra ngoài, Phủ Anh Quốc Công cũng mang theo một ít điểm tâm để ăn trên đường đi, không nghĩ lúc này lại phát huy công dụng.
Ngụy Tranh nói xong hai nha hoàn vẫn đứng im không nhúc nhích, nàng hỏi: “Làm sao nữa?”
Nha hoàn cúi đầu nói: “Tiểu thư, số điểm tâm còn lại tối qua tiểu thư đã ăn hết rồi…”
Hóa ra tối qua Ngụy Tranh cũng không muốn dùng cơm chay, đem hai miếng bánh xốp cuộn bơ và hạt thông còn lại ăn rồi, lúc này không còn gì sao có thể lấy ra được! Ngụy Tranh nghe xong, tâm tình càng thêm phiền muộn, lại không muốn ăn cháo và rau trên bàn, đành phải thay áo lụa mỏng màu xanh nhạt cùng váy bằng vải thunđi ra khỏi phòng.
Lúc Ngụy Tranh đi ngang qua cửa phòng Ngụy La, thấy nàng đang ăn bánh bao đậu phụ, lập tức khinh thường hừ một tiếng, rồi lại đi lướt qua cửa phòng.
Ngụy Thường Hoằng ở trong phòng bất mãn nhíu mày, để đũa xuống, đứng lên nói: "Đệ đi nói với nàng ta một chút”.
Xưa nay Ngụy La và Ngụy Tranh không hợp, Ngụy Tranh cũng chưa bao giờ để Ngụy La vào mắt. Hai năm qua, bọn họ đều trưởng thành, nội tâm Ngụy Tranh so với trước kia càng nhiều, cũng trầm ổn hơn, không táo bạo như trước, dần biết kìm nén, đem mọi chuyện giấu ở trong lòng. Nàng ta biết mình không bằng Ngụy La, Ngụy Côn và Ngụy Thường Hoằng đều che chở Ngụy La, huống gì Ngụy La còn có Thiên Cơ Công Chúa và Tĩnh Vương Triệu Giới làm chỗ dựa, vì thế cũng không công khai khiêu khích Ngụy La giống như trước mà biết nắm bắt sơ hở rồi tính sau. Ngụy Tranh bây giờ chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, ngẫu nhiên vào những lúc Ngụy La không như ý thì châm chọc khiêu khích vài lời.
Ngụy La giữ Thường Hoằng lại, cong môi, nhàn nhạt nói: “Đệ quan tâm nàng ta làm gì? Nàng ta không ăn cơm là chuyện của nàng ta, chúng ta không những ăn, còn phải ăn no”. Nói xong Ngụy La gắp vào chén Ngụy Thường Hoằng một miếng bánh ngọt, thập phần quan tâm săn sóc, dặn dò: “Ăn cái này lót bụng”.
Hôm nay bọn họ sẽ xuống núi, đường xuống núi cũng thật dài, nếu không ăn no làm sao mà đi? Ngụy Tranh không ăn gì, đến lúc đó không chống đỡ được mà té xỉu trên đường cũng không có ai cõng nàng ta xuống.
*** *** ***
Giờ Thìn một khắc, Đại phu nhân đến Điện Đại Hùng Bảo.
Bà đứng trước ống thẻ, chần chứ không dứt. Chỗ này có 288 thẻ, cũng chỉ có một thẻ là tốt nhất. Chỉ khi nào rút được thẻ này mới có cơ hội gặp mặt cao tăng Thanh Vọng. Đại phu nhân nắm tay nha hoàn, hít thở thật sau, đứng trước ống thẻ chậm chạp không dám ra quyết định. Cho tới khi một tăng nhân bên cạnh thúc giục bà, bà mới nhắm mắt lấy đại một thẻ, nhìn cũng chưa nhìn liền đưa cho tăng nhân.
Tăng nhân tiếp nhận, bình tĩnh nói cho bà biết: “Thẻ thứ 113, trung cát”.
Tâm tình Đại phu nhân lập tức chìm đến đáy cốc, mất mát vô cùng.
Xem ra hôm nay đã định là không gặp được cao tăng.
Đại phu nhân xoay người đi ra ngoài, tâm tình không tốt. Nha hoàn bên cạnh thấy vậy liền ôn nhu an ủi: “Phu nhân, không có chuyện gì đâu, cùng lắm hôm nay chúng ta không đi, ngày mai lại tới rút một lần nữa. Nếu ngày mai cũng không được, ngày sau này còn dài… Tóm lại là vẫn có cơ hội, chân đại thiếu gia đã đợi nhiều năm như vậy rồi, thời khắc này cũng không vội”.
Tuy nói như thế, nhưng trên mặt Đại phu nhân vẫn không thể che đậy hết bi thương. Chính là vì chân Ngụy Thường Dẫn đã kéo dài nhiều năm rồi bà mới càng thêm vội. Cho dù chỉ còn một chút hy vọng, bà cũng không muốn từ bỏ.
Hai người sắp sửa đi ra Điện Đại Hùng Bảo, lại thấy một tiểu cô nương đang đứng đó. Ngụy La mặc áo ngắn màu quả hạnh thêu hoa cỏ cùng váy ngắn cùng màu đi tới trước mặt bà, hai mắt chứa ý cười, giòn giã nói: “Đại bá mẫu”.
Đại phu nhân xốc lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “A La”, rồi chợt hỏi: “Sao cháu cũng tới sớm vậy, có việc gì sao?”
Ngụy La không nói gì, đi về hướng tăng nhân đang đứng bên cạnh ống thẻ, từ trong tay áo lấy ra một cái thẻ, hỏi: “Người xem một chút, đây có phải là thẻ tốt nhất?”
Tăng nhân tiếp nhận thẻ tre, xác thật là thẻ tre của chùa, hơn nữa trên đó còn viết con số “288” đỏ thẫm và vài chữ, đúng là thẻ thượng thượng. Tăng nhân không biết làm sao nàng có được, có điều nếu đã ở trong tay nàng, thì chùa cũng phải tuân theo quy củ. Hắn đứng lên nói: “Nữ thí chủ, xin mời đi theo bần tăng”.
Ngụy La nháy mắt với Đại phu nhân, lanh lợi nói: “Đại bá mẫu,người đi đi”.
Đại phu nhân kinh ngạc vô cùng, mặc dù kinh hỉnhưng vẫn không nhịn được hỏi: ‘A La, sao cháu lại có được thẻ này?”
Hai tay Ngụy La chắp sau lưng, cánh môi nhếch lên nói: “Thẻ này là sáng nay có người tặng cho cháu, hắn lắc ra cái thẻ này, lại không có gì nghi hoặc, nên không cần đi”. Nói xong Ngụy La lại đẩy Đại phu nhân lên trước, thúc giục: “Đại bá mẫu đừng để trễ, nhanh nhanh đi thôi”.
Đại phu nhân vô cùng cảm kích Ngụy La, vành mắt đỏ hồng nói “Được” mấy lần, lúc này mới xoay người đi theo tăng nhân vào sau Điện.
Ngụy La đứng sau lưng Đại phu nhân, nhìn bóng lưng của bà. không tự chủ nghĩ, bây giờ nàng hy vọng trụ trì Thanh Vọng có thể giải được nghi hoặc của bà, nói cho bà biết làm sao để chữa trị cho Ngụy Thường Dẫn. Từ đó, nàng không cần ngăn cản Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn, cũng không cần để bọn họ lại phải phiền muộn tiếc hận cả đời. Đời này, nàng hy vọng hai người họ có thể có một kết cục tốt đẹp.
Còn cái thẻ này… là sáng sớm nay Chu Cảnh đưa cho nàng.
Lúc đó nàng mới tỉnh ngủ, Chu Cảnh xuất hiện ở cửa, không nói lời nào dư thừa, chỉ đưa thẻ tre cho nàng rồi nói: “Vương gia lệnh cho tiểu nhân đưa cho tiểu thư, xin tiểu thư cất kỹ”.
Hôm qua nàng cũng chưa từng đề cập tới, vậy mà Triệu Giới lại biết nàng muốn cầu kiến trụ trì Thanh Vọng! Ngụy La nhận lấy thẻ tre, giơ trước mặt nhìn kỹ, có thể lấy được thẻ này, quan hệ giữa Triệu Giới và trụ trì cũng có vẻ không đơn giản? Nếu không thì sao lại dám không coi ai ra gì mà đi cửa sau như vậy!
*** *** ***
Không lâu sau, Đại phu nhân từ trong phòng trụ trì Thanh Vọng đi ra.
Vừa rồi bà có nói tình huống của Ngụy Thường Dẫn ra, sau đó hỏi trụ trì hai vấn đề: Một là chân của Ngụy Thường Dẫn có cách nào chữa trị hay không, hai là nếu có biện pháp vậy nên cầu ai chữa trị. Trụ trì chỉ trả lời vấn đề đầu tiên, đáp là nhất định có biện pháp. Chỉ là người có thể trị chân cho Ngụy Thường Dẫn không ở một chỗ cố định, vân du tứ hải, muốn tìm hắn thật không dễ.
Đại phu nhân hỏi thăm tình huống của người đó, Thanh Vọng nói: “Hắn gọi là Phó Hành Vân, là một đại phu có khả năng diệu thủ hồi xuân (2). Mấy năm nay gần nhưchưa có ai gặp qua hắn, đã rất lâu rồi hắn chưa xuất hiện dưới tầm mắt của người đời”.
Nói cách khác, người này có thể đã ẩn cư, cũng có thể đã chết, không biết được. Cho dù tìm được hắn, hắn có chịu chữa trị cho Ngụy Thường Dẫn hay không cũng là một vấn đề khác.
Có được tin tức này, tâm tình Đại phu nhân có chút phức tạp, bà vừa dấy lên hy vọng, lại bởi vì không tìm được Phó Hành Vân mà phiền muộn.
Đại phu nhân trầm mặc trở về phòng, lệnh nha hoàn thu thập hành lý, lại thông báo cho mọi người lát nữa sẽ xuống núi hồi phủ.
Khi các phòng nhận được tin này liền biết rõ việc Đại phu nhân muốn hỏi đã có kết quả, không vội truy hỏi, trước tiênthu dọn hành lý, đi theo Đại phu nhân xuống núi rồi từ từ hỏi sau. Đường xuống núi mặc dù không mệt mỏi bằng lên núi, nhưng cũng không dễ dàng. Bởi vì sườn núi dốc đứng, cần đi cẩn thận, không để ý sẽ bị té xuống.
Đi không được bao lâu, mọi người đều cảm thấy chân đã mềm nhũn mệt mỏi.
Đại phu nhân suy nghĩ có nên tìm chỗ nghỉ một chút hay không, liền nghe thấy sau lưng có âm thanh hỗn loạn, bà vội vàng dừng bước, xoay người trở về xe.
Chỉ thấy Ngụy Tranh ngồi trên thềm đá, bộ dáng chật vật, sắc mặt trắng bệch. Mới rồi nàng té xuống ba bốn bậc thang, cánh tay va phải bậc đá, đau đớn muốn chết. Không những vậy, lưng nàng cũng bị cấn trên bậc thang, đau đớn không ít hơn là bao. Thấy mọi người rối rít nhìn mình, sắc mặt Ngụy Tranh cứng đờ, có chút quẫn bách.
Nha hoàn Ngân Lâu thất kinh đỡ Ngụy Tranh dậy: “Tiểu thư, người có sao không? Té bị thương rồi sao?”
Ngụy Tranh lắc đầu, đứng lên nói: "Không có việc gì..."
Hôm nay Ngụy Tranh không ăn sáng, ở trong phòng nhịn đói qua bữa, hơn nữa lại còn đi đường núi, thể lực tiêu hao quá nhiều, sớm đã đầu choáng mắt hoa đi đứng không vững. Vừa rồi Ngụy Tranh mới thất thần một chút, hụt chân, liền cảm thấy cảnh tượng trước mắt rung chuyển, còn chưa kịp kêu cứu đã ngã liền mấy bậc. Cánh tay nàng truyền tới đau đớn, bây giờ chắc đã có vết xanh tím, đáng tiếc không thể kiểm tra xem vết thương thế nào, chỉ đành để Ngân Lâu tiếp tục đỡ đi xuống núi.
Đại phu nhân và mấy vị khác phu nhân đều quan tâm hỏi thăm một hai câu, thấy Ngụy Tranh nói không sao liền không hỏi tiếp nữa.
Ngụy Tranh chịu đựng cơn đói và cùng cơn choáng đầu, chậm chạp xuống núi, bên cạnh có hai người đi qua.
Ngụy Thường Hoằng cõng Ngụy La, thoải mái đi xuống, thậm chí lúc đi qua cũng không thèm nhìn Ngụy Tranh một cái, mắt nhìn thẳng nhắm đường mà đi. Ngụy La thì ngược lại, nghiêng đầu nhếch môi nhìn Ngụy Tranh, ánh mắt có chút ý tứ thương hại.
Ngụy La thương hại gì chứ? Ngụy Tranh nàng có gì không tốt mà nàng ta phải thương hại?
Ngụy Tranh cắn môi dưới, nhìn bọn họ đi xa, không tự chủ nắm chặt khăn lụa trong tay.
Tốc độ xuống núi so với lên núi nhanh hơn, chỉ nửa canh giờ sau đã đứng dưới chân núi. Xe ngựa có mái che màu đen của Phủ Anh Quốc Công đã đợi ở ven đường, có lẽ cũng chờ lâu rồi. Ngụy Tranh là người cuối cùng xuống núi, lúc này sắc mặt nàng ta tái nhợt, bước chân loạng choạng, cả nửa người đều đổ trên người nha hoàn, tóc mai rối bù, bộ dáng có chút chật vật.
Ai không biết tình hình thực tế, còn tưởng nàng ta bị tai nạn gì.
Đại phu nhân lại hỏi thăm Ngụy Tranh lần nữa, thấy nàng ta lắc đầu nói không sao, mới thu hồi tầm mắt.
Ngụy Tranh coi trọng sĩ diện, tuyệt đối không nói ra là vì chưa ăn sáng nên mới như vậy, nàng tình nguyện để người khác hiểu lầm thân thể không thoải mái cũng không muốn giải thích nhiều.
Đại phu nhân thấy mọi người đều đã đông đủ, liền kêu mọi người lên xe, chuẩn bị trở về Phủ.
Vừa dứt lời, liền thấy một cỗ xe ngựa có nắp màu xanh chậm rãi đi tới, vững vàng dừng trước mặt bọn họ. Saukhi xe ngựa dừng lại, bàn tay thon dài nhấc rèm cửa tối màu thêu kim vân lên, Triệu Giới mặc áo bào xanh thẫm thêu hoa từ trên ngựa đi xuống, đồng tử đen nhánh quét qua mọi người, không chút dấu vết dừng lại trên người Ngụy La, chớp mắt một cái, lại chợt rơi vào trên người Đại phu nhân.
Đại phu nhân lúc này mới biết Triệu Giới đã ở Thiên Phật Tự hai ngày, liền vội vàng tiến lên hành lễ: “Nô tì gặp qua Tĩnh Vương Điện Hạ, không biết Tĩnh Vương Điện Hạ cũng đang ở trong chùa, nếu có chỗ bất kính thỉnh vương gia thứ lỗi”.
Triệu Giới cong môi, bộ dáng hiền hòa: “Không sao, bản vương vốn là cải trang xuất hành, không nói cho người khác, phu nhân không cần đa lễ”.
Đại phu nhân gật đầu, lại khách sáo nói vài câu, lúc này mới cáo từ.
"Nô tì cung tiễn vương gia." Đại phu nhân dẫn đầu hành lễ.
Triệu Giới xoay người lên xe ngựa, trước khi đi nhìn Ngụy La một cái. Tiểu cô nương kia cũng đang nhìn hắn, lúc thấy hắn nhìn nàng, không biết tại sao, gương mặt trắng nõn kia lại cứng đờ, rồi chợt nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của hắn.
Beta: gaubokki
Ngụy La ngủ một giấc thật dài, mãi tới giờ Dậu cũng không có chút dấu hiệu nào cho thấy nàng sẽ tỉnh.
Ngụy La ở chỗ này ngủ tới thiên hôn địa ám (1), mấy người Lương Ngọc Dung bởi vì lo lắng cho thân thể nàng, cũng không ở lại rừng đào mà vội vã trở về. Lúc Triệu Giới đưa Ngụy La đi trước cũng có báo cho Kim Lũ, trong lòng Kim Lũ tự có chừng mực, vì trong sạch của tiểu thư nhà mình cũng không đi nói lung tung. Bởi vậy đám người Lương Ngọc Dung chỉ biết thân thể Ngụy La khó chịu, đau đớn khó nhịn, vừa lúc Triệu Giới cưỡi ngựa đi ngang qua rừng đào, liền thuận đường đưa nàng trở về.
Thực tế cũng gần giống như vậy, ngoại trừ một vài việc Triệu Giới làm ở bên ngoài cửa, những việc khác đều chính đáng, không có gì không ổn.
Sau khi Lương Ngọc Dung từ rừng đào trở về, nghĩ muốn tới thăm Ngụy La, nhưng nghe Bạch Lam nói nàng chưa tỉnh dậy nên đành về phòng mình trước. Không chỉ Lương Ngọc Dung, Ngụy Thường Hoằng cũng tới hai ba lần, nhưng cửa phòng Ngụy La luôn đóng chặt, hắn cũng không tiện đi vào quấy rầy, chỉ nói Bạch Lam chăm sóc Ngụy La cho tốt.
Bạch Lam liên tục đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Thường Hoằng lại tới một chuyến, lúc này Ngụy La cũng đã rời giường.
Lúc này cơn đau của Ngụy La cũng giảm nhiều, sắc mặt tuy không hồng hàobóng loáng nhưng cũng không còn tái nhợt giống như hôm qua. Nàng nhận lấy khăn ướt Kim Lũ đưa, rửa mặt, ngồi ở bàn tròn gỗ lim cùng Thường Hoằng dùng đồ ăn sáng ở chùa. Cơm trong chùa đều là thức ăn chay, trên bàn chỉ có bánh bao đậu phụ, bánh ngọt củ cải và cháo nấu bằng gạo phỉ thúy cùng mấy thứ rau dưa để ăn sáng. Ngụy La gắp một đũa đậu phụ ngọc ấn cho vào miệng, đậu phụ mới làm, còn lẫn chút vị nấm, nấm và hạt thông thái nhỏ, cho vào miệng hương vị thơm ngon đậm đà, nuốt xuống rồi vẫn để lại dư vị.
Mặc dù là cơm chaynhưng cũng không kém phần tinh xảo so vớicơm canh đạm bạcbình thường.
Ngụy La đối với phương diệnnày không có gì bắt bẻ, đời trước nàng ăn những món còn tệ hơn thế này, cho nên bây giờ ăn cơm rau dưa cũng thấy bình thường, ăn món ngon vật lạ cũng không cảm thấy gì đặc biệt. Huống gì hôm qua lên núi quá mệt mỏi, sớm tinh mơ tỉnh dậy thì bụng trống rỗng, sớm đã đói rồi, còn gì mà kén cá chọn canh? Dù chỉ cho nàng một chén cháo nàng cũng có thể ăn ngon lành.
Nàng ăn quen nhưng không có nghĩa mọi người đều ăn quen như thế.
Ở bên kia, Ngụy Tranh vô cùng bất mãn.
Ngụy Tranh ở trong gian phòng chỗ hành lang phía đông, cách phòng Ngụy La ba bốn gian. Lúc này nàng ta đang nổi giận với hạ nhân, đuổi hai nha hoàn ra ngoài.
Hai nha hoàn ra khỏi phòng Ngụy Tranh, lại đi ngang qua phòng Ngụy La.
Vì thế Ngụy La vừa vặn nghe được một đoạn đối thoại - -
Nha hoàn mặc áo tím và quần trắng oán hận nói: “Ngũ tiểu thư thật làm khó người khác, trong chùa làm sao lại có trứng gà, vậy mà nhất định đòi ăn trứng gà xào…”
Một nha đầu đeo trâm bạc khác cũng vô cùng buồn rầu, lắc đầu nói: “Thôi, ai kêu chúng ta là nha hoàn, nghĩ cách nào làm được cho Ngũ tiểu thư quan trọng hơn!”
Hai người đó đi xa dần, thanh âm cũng dần biết mất.
Ngụy La gắp một miếng củ cải cho vào miệng, ăn đến sinh động.
Ngụy Tranh chính là già mồm, ăn một bữa cơm chaykhó tới vậy sao? Chùa chiền vốn là nơi ăn chay niệm phật, tới chỗ này lại không chịu tuân thủ quy củ nơi đây, nàng ta không phải đang cố tình tìm cớ sao? Nếu bị sưtrụ trì biết được, có khi đuổi nàng ta ra khỏi chùa không chừng.
Quả nhiên hai nha hoàn kia tay không trở về, cúi đầu thỉnh tội với Ngụy Tranh. Ngụy Tranh gay gắt trách cứ hai người họ vô dụng, sau đó nhìn rau xanh mơn mởn trên bàn, ghét bỏ nhíu mày, đẩy qua một bên, nói: ‘Không ăn, lấy điểm tâm ra cho ta ăn lót dạ là được”.
Lần này ra ngoài, Phủ Anh Quốc Công cũng mang theo một ít điểm tâm để ăn trên đường đi, không nghĩ lúc này lại phát huy công dụng.
Ngụy Tranh nói xong hai nha hoàn vẫn đứng im không nhúc nhích, nàng hỏi: “Làm sao nữa?”
Nha hoàn cúi đầu nói: “Tiểu thư, số điểm tâm còn lại tối qua tiểu thư đã ăn hết rồi…”
Hóa ra tối qua Ngụy Tranh cũng không muốn dùng cơm chay, đem hai miếng bánh xốp cuộn bơ và hạt thông còn lại ăn rồi, lúc này không còn gì sao có thể lấy ra được! Ngụy Tranh nghe xong, tâm tình càng thêm phiền muộn, lại không muốn ăn cháo và rau trên bàn, đành phải thay áo lụa mỏng màu xanh nhạt cùng váy bằng vải thunđi ra khỏi phòng.
Lúc Ngụy Tranh đi ngang qua cửa phòng Ngụy La, thấy nàng đang ăn bánh bao đậu phụ, lập tức khinh thường hừ một tiếng, rồi lại đi lướt qua cửa phòng.
Ngụy Thường Hoằng ở trong phòng bất mãn nhíu mày, để đũa xuống, đứng lên nói: "Đệ đi nói với nàng ta một chút”.
Xưa nay Ngụy La và Ngụy Tranh không hợp, Ngụy Tranh cũng chưa bao giờ để Ngụy La vào mắt. Hai năm qua, bọn họ đều trưởng thành, nội tâm Ngụy Tranh so với trước kia càng nhiều, cũng trầm ổn hơn, không táo bạo như trước, dần biết kìm nén, đem mọi chuyện giấu ở trong lòng. Nàng ta biết mình không bằng Ngụy La, Ngụy Côn và Ngụy Thường Hoằng đều che chở Ngụy La, huống gì Ngụy La còn có Thiên Cơ Công Chúa và Tĩnh Vương Triệu Giới làm chỗ dựa, vì thế cũng không công khai khiêu khích Ngụy La giống như trước mà biết nắm bắt sơ hở rồi tính sau. Ngụy Tranh bây giờ chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, ngẫu nhiên vào những lúc Ngụy La không như ý thì châm chọc khiêu khích vài lời.
Ngụy La giữ Thường Hoằng lại, cong môi, nhàn nhạt nói: “Đệ quan tâm nàng ta làm gì? Nàng ta không ăn cơm là chuyện của nàng ta, chúng ta không những ăn, còn phải ăn no”. Nói xong Ngụy La gắp vào chén Ngụy Thường Hoằng một miếng bánh ngọt, thập phần quan tâm săn sóc, dặn dò: “Ăn cái này lót bụng”.
Hôm nay bọn họ sẽ xuống núi, đường xuống núi cũng thật dài, nếu không ăn no làm sao mà đi? Ngụy Tranh không ăn gì, đến lúc đó không chống đỡ được mà té xỉu trên đường cũng không có ai cõng nàng ta xuống.
*** *** ***
Giờ Thìn một khắc, Đại phu nhân đến Điện Đại Hùng Bảo.
Bà đứng trước ống thẻ, chần chứ không dứt. Chỗ này có 288 thẻ, cũng chỉ có một thẻ là tốt nhất. Chỉ khi nào rút được thẻ này mới có cơ hội gặp mặt cao tăng Thanh Vọng. Đại phu nhân nắm tay nha hoàn, hít thở thật sau, đứng trước ống thẻ chậm chạp không dám ra quyết định. Cho tới khi một tăng nhân bên cạnh thúc giục bà, bà mới nhắm mắt lấy đại một thẻ, nhìn cũng chưa nhìn liền đưa cho tăng nhân.
Tăng nhân tiếp nhận, bình tĩnh nói cho bà biết: “Thẻ thứ 113, trung cát”.
Tâm tình Đại phu nhân lập tức chìm đến đáy cốc, mất mát vô cùng.
Xem ra hôm nay đã định là không gặp được cao tăng.
Đại phu nhân xoay người đi ra ngoài, tâm tình không tốt. Nha hoàn bên cạnh thấy vậy liền ôn nhu an ủi: “Phu nhân, không có chuyện gì đâu, cùng lắm hôm nay chúng ta không đi, ngày mai lại tới rút một lần nữa. Nếu ngày mai cũng không được, ngày sau này còn dài… Tóm lại là vẫn có cơ hội, chân đại thiếu gia đã đợi nhiều năm như vậy rồi, thời khắc này cũng không vội”.
Tuy nói như thế, nhưng trên mặt Đại phu nhân vẫn không thể che đậy hết bi thương. Chính là vì chân Ngụy Thường Dẫn đã kéo dài nhiều năm rồi bà mới càng thêm vội. Cho dù chỉ còn một chút hy vọng, bà cũng không muốn từ bỏ.
Hai người sắp sửa đi ra Điện Đại Hùng Bảo, lại thấy một tiểu cô nương đang đứng đó. Ngụy La mặc áo ngắn màu quả hạnh thêu hoa cỏ cùng váy ngắn cùng màu đi tới trước mặt bà, hai mắt chứa ý cười, giòn giã nói: “Đại bá mẫu”.
Đại phu nhân xốc lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “A La”, rồi chợt hỏi: “Sao cháu cũng tới sớm vậy, có việc gì sao?”
Ngụy La không nói gì, đi về hướng tăng nhân đang đứng bên cạnh ống thẻ, từ trong tay áo lấy ra một cái thẻ, hỏi: “Người xem một chút, đây có phải là thẻ tốt nhất?”
Tăng nhân tiếp nhận thẻ tre, xác thật là thẻ tre của chùa, hơn nữa trên đó còn viết con số “288” đỏ thẫm và vài chữ, đúng là thẻ thượng thượng. Tăng nhân không biết làm sao nàng có được, có điều nếu đã ở trong tay nàng, thì chùa cũng phải tuân theo quy củ. Hắn đứng lên nói: “Nữ thí chủ, xin mời đi theo bần tăng”.
Ngụy La nháy mắt với Đại phu nhân, lanh lợi nói: “Đại bá mẫu,người đi đi”.
Đại phu nhân kinh ngạc vô cùng, mặc dù kinh hỉnhưng vẫn không nhịn được hỏi: ‘A La, sao cháu lại có được thẻ này?”
Hai tay Ngụy La chắp sau lưng, cánh môi nhếch lên nói: “Thẻ này là sáng nay có người tặng cho cháu, hắn lắc ra cái thẻ này, lại không có gì nghi hoặc, nên không cần đi”. Nói xong Ngụy La lại đẩy Đại phu nhân lên trước, thúc giục: “Đại bá mẫu đừng để trễ, nhanh nhanh đi thôi”.
Đại phu nhân vô cùng cảm kích Ngụy La, vành mắt đỏ hồng nói “Được” mấy lần, lúc này mới xoay người đi theo tăng nhân vào sau Điện.
Ngụy La đứng sau lưng Đại phu nhân, nhìn bóng lưng của bà. không tự chủ nghĩ, bây giờ nàng hy vọng trụ trì Thanh Vọng có thể giải được nghi hoặc của bà, nói cho bà biết làm sao để chữa trị cho Ngụy Thường Dẫn. Từ đó, nàng không cần ngăn cản Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn, cũng không cần để bọn họ lại phải phiền muộn tiếc hận cả đời. Đời này, nàng hy vọng hai người họ có thể có một kết cục tốt đẹp.
Còn cái thẻ này… là sáng sớm nay Chu Cảnh đưa cho nàng.
Lúc đó nàng mới tỉnh ngủ, Chu Cảnh xuất hiện ở cửa, không nói lời nào dư thừa, chỉ đưa thẻ tre cho nàng rồi nói: “Vương gia lệnh cho tiểu nhân đưa cho tiểu thư, xin tiểu thư cất kỹ”.
Hôm qua nàng cũng chưa từng đề cập tới, vậy mà Triệu Giới lại biết nàng muốn cầu kiến trụ trì Thanh Vọng! Ngụy La nhận lấy thẻ tre, giơ trước mặt nhìn kỹ, có thể lấy được thẻ này, quan hệ giữa Triệu Giới và trụ trì cũng có vẻ không đơn giản? Nếu không thì sao lại dám không coi ai ra gì mà đi cửa sau như vậy!
*** *** ***
Không lâu sau, Đại phu nhân từ trong phòng trụ trì Thanh Vọng đi ra.
Vừa rồi bà có nói tình huống của Ngụy Thường Dẫn ra, sau đó hỏi trụ trì hai vấn đề: Một là chân của Ngụy Thường Dẫn có cách nào chữa trị hay không, hai là nếu có biện pháp vậy nên cầu ai chữa trị. Trụ trì chỉ trả lời vấn đề đầu tiên, đáp là nhất định có biện pháp. Chỉ là người có thể trị chân cho Ngụy Thường Dẫn không ở một chỗ cố định, vân du tứ hải, muốn tìm hắn thật không dễ.
Đại phu nhân hỏi thăm tình huống của người đó, Thanh Vọng nói: “Hắn gọi là Phó Hành Vân, là một đại phu có khả năng diệu thủ hồi xuân (2). Mấy năm nay gần nhưchưa có ai gặp qua hắn, đã rất lâu rồi hắn chưa xuất hiện dưới tầm mắt của người đời”.
Nói cách khác, người này có thể đã ẩn cư, cũng có thể đã chết, không biết được. Cho dù tìm được hắn, hắn có chịu chữa trị cho Ngụy Thường Dẫn hay không cũng là một vấn đề khác.
Có được tin tức này, tâm tình Đại phu nhân có chút phức tạp, bà vừa dấy lên hy vọng, lại bởi vì không tìm được Phó Hành Vân mà phiền muộn.
Đại phu nhân trầm mặc trở về phòng, lệnh nha hoàn thu thập hành lý, lại thông báo cho mọi người lát nữa sẽ xuống núi hồi phủ.
Khi các phòng nhận được tin này liền biết rõ việc Đại phu nhân muốn hỏi đã có kết quả, không vội truy hỏi, trước tiênthu dọn hành lý, đi theo Đại phu nhân xuống núi rồi từ từ hỏi sau. Đường xuống núi mặc dù không mệt mỏi bằng lên núi, nhưng cũng không dễ dàng. Bởi vì sườn núi dốc đứng, cần đi cẩn thận, không để ý sẽ bị té xuống.
Đi không được bao lâu, mọi người đều cảm thấy chân đã mềm nhũn mệt mỏi.
Đại phu nhân suy nghĩ có nên tìm chỗ nghỉ một chút hay không, liền nghe thấy sau lưng có âm thanh hỗn loạn, bà vội vàng dừng bước, xoay người trở về xe.
Chỉ thấy Ngụy Tranh ngồi trên thềm đá, bộ dáng chật vật, sắc mặt trắng bệch. Mới rồi nàng té xuống ba bốn bậc thang, cánh tay va phải bậc đá, đau đớn muốn chết. Không những vậy, lưng nàng cũng bị cấn trên bậc thang, đau đớn không ít hơn là bao. Thấy mọi người rối rít nhìn mình, sắc mặt Ngụy Tranh cứng đờ, có chút quẫn bách.
Nha hoàn Ngân Lâu thất kinh đỡ Ngụy Tranh dậy: “Tiểu thư, người có sao không? Té bị thương rồi sao?”
Ngụy Tranh lắc đầu, đứng lên nói: "Không có việc gì..."
Hôm nay Ngụy Tranh không ăn sáng, ở trong phòng nhịn đói qua bữa, hơn nữa lại còn đi đường núi, thể lực tiêu hao quá nhiều, sớm đã đầu choáng mắt hoa đi đứng không vững. Vừa rồi Ngụy Tranh mới thất thần một chút, hụt chân, liền cảm thấy cảnh tượng trước mắt rung chuyển, còn chưa kịp kêu cứu đã ngã liền mấy bậc. Cánh tay nàng truyền tới đau đớn, bây giờ chắc đã có vết xanh tím, đáng tiếc không thể kiểm tra xem vết thương thế nào, chỉ đành để Ngân Lâu tiếp tục đỡ đi xuống núi.
Đại phu nhân và mấy vị khác phu nhân đều quan tâm hỏi thăm một hai câu, thấy Ngụy Tranh nói không sao liền không hỏi tiếp nữa.
Ngụy Tranh chịu đựng cơn đói và cùng cơn choáng đầu, chậm chạp xuống núi, bên cạnh có hai người đi qua.
Ngụy Thường Hoằng cõng Ngụy La, thoải mái đi xuống, thậm chí lúc đi qua cũng không thèm nhìn Ngụy Tranh một cái, mắt nhìn thẳng nhắm đường mà đi. Ngụy La thì ngược lại, nghiêng đầu nhếch môi nhìn Ngụy Tranh, ánh mắt có chút ý tứ thương hại.
Ngụy La thương hại gì chứ? Ngụy Tranh nàng có gì không tốt mà nàng ta phải thương hại?
Ngụy Tranh cắn môi dưới, nhìn bọn họ đi xa, không tự chủ nắm chặt khăn lụa trong tay.
Tốc độ xuống núi so với lên núi nhanh hơn, chỉ nửa canh giờ sau đã đứng dưới chân núi. Xe ngựa có mái che màu đen của Phủ Anh Quốc Công đã đợi ở ven đường, có lẽ cũng chờ lâu rồi. Ngụy Tranh là người cuối cùng xuống núi, lúc này sắc mặt nàng ta tái nhợt, bước chân loạng choạng, cả nửa người đều đổ trên người nha hoàn, tóc mai rối bù, bộ dáng có chút chật vật.
Ai không biết tình hình thực tế, còn tưởng nàng ta bị tai nạn gì.
Đại phu nhân lại hỏi thăm Ngụy Tranh lần nữa, thấy nàng ta lắc đầu nói không sao, mới thu hồi tầm mắt.
Ngụy Tranh coi trọng sĩ diện, tuyệt đối không nói ra là vì chưa ăn sáng nên mới như vậy, nàng tình nguyện để người khác hiểu lầm thân thể không thoải mái cũng không muốn giải thích nhiều.
Đại phu nhân thấy mọi người đều đã đông đủ, liền kêu mọi người lên xe, chuẩn bị trở về Phủ.
Vừa dứt lời, liền thấy một cỗ xe ngựa có nắp màu xanh chậm rãi đi tới, vững vàng dừng trước mặt bọn họ. Saukhi xe ngựa dừng lại, bàn tay thon dài nhấc rèm cửa tối màu thêu kim vân lên, Triệu Giới mặc áo bào xanh thẫm thêu hoa từ trên ngựa đi xuống, đồng tử đen nhánh quét qua mọi người, không chút dấu vết dừng lại trên người Ngụy La, chớp mắt một cái, lại chợt rơi vào trên người Đại phu nhân.
Đại phu nhân lúc này mới biết Triệu Giới đã ở Thiên Phật Tự hai ngày, liền vội vàng tiến lên hành lễ: “Nô tì gặp qua Tĩnh Vương Điện Hạ, không biết Tĩnh Vương Điện Hạ cũng đang ở trong chùa, nếu có chỗ bất kính thỉnh vương gia thứ lỗi”.
Triệu Giới cong môi, bộ dáng hiền hòa: “Không sao, bản vương vốn là cải trang xuất hành, không nói cho người khác, phu nhân không cần đa lễ”.
Đại phu nhân gật đầu, lại khách sáo nói vài câu, lúc này mới cáo từ.
"Nô tì cung tiễn vương gia." Đại phu nhân dẫn đầu hành lễ.
Triệu Giới xoay người lên xe ngựa, trước khi đi nhìn Ngụy La một cái. Tiểu cô nương kia cũng đang nhìn hắn, lúc thấy hắn nhìn nàng, không biết tại sao, gương mặt trắng nõn kia lại cứng đờ, rồi chợt nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook