Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
-
Chương 83: Nổi giận đẩy ngã
Editor: ChieuNinh
Bên kia đại ca Liễu gia rối rắm, Tô Nhược Hàm thì mặc kệ.
Hiện tại nàng phẫn nộ không thôi đi đến bên ngoài, cái tên Phượng Vân Cẩm thật vĩ đại, cảm thấy thú nàng là hại nàng. Vậy nàng gả cho người khác, mà trước đó, nàng còn có một việc phải làm. Nếu hắn vĩ đại như vậy, đối với việc nàng muốn làm kế tiếp, hẳn là sẽ không để ý đi?
Đi ra khỏi phòng Liễu Phong Liệt, Tô Nhược Hàm cũng không có về phòng của mình, ngược lại là khi nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi xổm ở trước cửa phòng của Mặc nhi bên kia, nàng vẫy vẫy tay với nó, nhỏ giọng kêu lên: "Tiểu Bạch, lại đây."
Tiểu Bạch nhìn thấy Tô Nhược Hàm, có chút kích động chạy tới, bởi vì gần đây nàng không ra khỏi cửa, cũng không chịu gặp ai. Ngay cả Tiểu Bạch cũng đã mấy ngày không thấy được nàng, lúc này nhìn thấy nàng tự nhiên là kích động không thôi.
Sờ sờ đầu lông xù của Tiểu Bạch, Tô Nhược Hàm mang theo nó đi tới cửa chính, thừa dịp bóng đêm nàng đi tới trong thành.
Hiện tại cũng chỉ mới khoảng mười giờ tối, nhưng bởi vì cổ đại không đèn đuốc như ban ngày giống hiện đại, cho nên bốn phía thoạt nhìn tối đen như mực. Nàng một nữ tử ra ngoài vào ban đêm tất nhiên là không an toàn, nhưng có Tiểu Bạch đi cùng, ngược lại nàng không hề sợ hãi. Ngay cả người có võ công cũng có ý sợ hãi Tiểu Bạch, cho nên nếu như người bình thường đụng tới, nó tuyệt đối có thể thoải mái lật đổ người ta.
Thừa dịp bóng đêm ra cửa, nàng một đường chạy chậm tới hiệu thuốc bắc trong thành, dùng sức gõ cánh cửa đã đóng kín. Người ở bên trong khó chịu rống to vài tiếng, nhưng bị tiếng đập cửa của nàng ép buộc không có biện pháp, cuối cùng đành mở cửa ra. Nhìn thấy ngoài phòng là một nữ tử khoác áo choàng thật dài, cả đầu đều giấu ở trong áo choàng nhìn không ra tướng mạo, sắc mặt chưởng quầy giữ tiệm không tốt trực tiếp quát lên: "Đại phu không có ở trong điếm, đã trễ thế này ngươi còn không để cho người ta ngủ?"
Tô Nhược Hàm nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng nghĩ tới ý đồ đến đây của mình, nàng trực tiếp lạnh lùng mở miệng nói: "Ta không xem bệnh, mua thuốc..."
Vừa nghe là mua thuốc, ngược lại sắc mặt chưởng quầy tốt hơn một chút, hắn ngáp một cái hỏi: "Mua thuốc gì?"
Khi Tô Nhược Hàm nói ra thuốc mình muốn mua, quả thực sắc mặt chưởng quầy kinh ngạc đến cực điểm, cả một lúc lâu sau hắn mới phẫn nộ nói: "Hoang đường, trong tiệm của ta làm sao lại có cái loại dược hạ tiện đó, đi đi đi..."
Tô Nhược Hàm cười lạnh một trận, tiệm thuốc mà không thuốc kia, tên của nàng sẽ viết đảo ngược lại, không nhìn chưởng quầy phẫn nộ, nàng trực tiếp nói nhỏ với Tiểu Bạch canh giữ bên chân: "Tiểu Bạch, ngươi nhìn thịt trên người vị đại thúc này, có đủ một bữa ăn ngon cho ngươi không?"
Mà Tiểu Bạch cũng thật là phối hợp, nghe xong lời của nàng, liền trực tiếp làm động tác ra nhe răng hướng tới chưởng quầy. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đừng nói cái bộ dáng kia của nó thật đúng là đủ dọa người, lúc này chưởng quầy mới phát hiện tồn tại của Tiểu Bạch, cả kinh đột nhiên lui về phía sau vài bước, hắn kinh hoảng không thôi hét lên: "Ngươi, ngươi muốn làm gì... Ta, ta đã nói rồi, chúng ta là hiệu thuốc bắc đứng đắn, không có cái loại đó."
Tô Nhược Hàm nguy hiểm cười lạnh kề sát vào: "Ngươi xác định không có thứ đó sao?"
Mà đồng thời Tiểu Bạch cũng để sát vào hơn, thậm chí còn khoa trương chảy nước miếng xuống. Chưởng quầy sợ tới mức ngã xuống đất, cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp. Tuy rằng không có thứ nàng thật sự muốn, nhưng tìm mấy thứ thuốc bột, lập tức pha chế cho nàng.
Nhược Hàm có được thứ mình muốn, nàng hừ lạnh một tiếng rời đi, nàng đã nói mà, trong hiệu thuốc bắc làm sao có thể mua không được **** và xuân dược, cho dù bề ngoài không có, làm sao ngấm ngầm lại có thể không có chứ.
Ban đêm Hương Phiêu Trai bị người gõ cửa, khi tiểu nhị trong điếm mắt buồn ngủ mông lung đi ra mở cửa, thấy người tới cửa là Tô Nhược Hàm, sợ tới mức hoàn toàn tỉnh ngủ, có chút lắp bắp nhìn nàng kêu lên: "Tô, Tô cô nương... Ngài, ngài có chuyện gì sao?" Trong lòng hắn có chút khổ sở nghĩ, cũng không biết rốt cuộc giữa đại thiếu gia nhà mình và Tô cô nương đã xảy ra cái gì, vốn hai người đang tốt đẹp sắp thành thân, cũng đã định xong ngày lành, đột nhiên liền hủy bỏ hôn lễ. Hơn nữa sau khi đại thiếu gia trở về, cũng vẫn luôn núp ở phía sau viện không đi ra, mà tức thì lại có lệnh cưỡng chế không cho phép bọn họ tiến vào hậu viện.
"Ta muốn gặp Phượng Vân Cẩm." Tô Nhược Hàm bình tĩnh mở miệng.
Tiểu nhị khó xử nhìn nàng: "Tô cô nương, ngài vẫn nên trở về đi, đại thiếu gia của nhà ta nói qua, không gặp khách." Nhất là ngài tới, thì tuyệt đối không gặp.
Nghe vậy, Tô Nhược Hàm nguy hiểm nheo mắt, giận dữ mà cười.
Được, tốt lắm, Phượng Vân Cẩm tên hỗn đản này, lại còn không gặp ta, là sợ ta phát hiện ánh mắt ngươi có vấn đề, sau đó biết được nguyên nhân chân chính lúc trước ngươi hủy bỏ hôn lễ sao?
Trong lòng nàng tràn đầy tức giận, trực tiếp nguy hiểm cười rộ lên, chỉ chỉ Tiểu Bạch bên chân nói với tiểu nhị: "Tiểu Bạch của nhà ta đã vài ngày không ăn cái gì, tin tưởng lấy khẩu vị của nó, gặm hết cái thân gầy tong teo của ngươi là không thành vấn đề, ngươi xác định còn muốn ngăn cản ta đi vào gặp đại thiếu gia của nhà ngươi không?"
Không thể không nói, đi theo người tốt học gương tốt, đi theo đạo sĩ học giả thần giả thánh.
Hiện tại Tiểu Bạch nó giả bộ hung ác dọa người thì học rất có hình có dáng, nhất là mới vừa rồi ở hiệu thuốc bắc còn biểu diễn qua một lần, hiện tại lại phát huy thêm một lần nữa ngược lại chỉ có hơn chứ không có kém. Lúc này tiểu nhị sợ tới mức muốn khóc ròng nhìn Tô Nhược Hàm ủy khuất nói: "Tô, Tô cô nương, ngài đừng làm khó dễ ta nha."
Hắn là thật sự là muốn khóc mà, Phúc bá đã dặn dò qua, nếu Tô cô nương lại đến, nhất định phải nghĩ biện pháp khuyên nàng trở về, nhưng lại đặc biệt dặn dò, vô luận như thế nào cũng không được bất kính với nàng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng mà Phúc bá lão nhân gia không có nói cho hắn, khi Tô cô nương nửa đêm khuya khoắt xuất hiện ở Hương Phiêu Trai, nói là muốn gặp đại thiếu gia nhà mình bị hắn dùng lời nói nhẹ nhàng khước từ rồi, mà thời điểm nàng thả chó uy hiếp hắn, hắn phải làm cái gì bây giờ...
Hương Phiêu Trai võ công tốt nhất chính là đại thiếu gia, sau đó chính là Phượng Thiên hộ vệ đại thiếu gia. Nếu có Phượng Thiên ở đây, hắn cũng còn có thể lớn tiếng kêu cứu, để cho hắn ta đến cứu mình từ trong miệng con chó đáng sợ này. Nhưng mà cố tình là mấy ngày trước đây, Phượng Thiên nói là thay đại thiếu gia nhà mình đi tìm thuốc gì đó, hiện tại căn bản không ở Hương Phiêu Trai. Lúc này Phúc bá lão nhân gia lại ngủ sâu, phỏng chừng nếu hắn có kêu to, cũng không có biện pháp đánh thức ông ấy, sau đó mình đã bị con chó hung ác trước mắt này ăn thịt rồi.
Mà Tô Nhược Hàm hiển nhiên không muốn lề mề thời gian ở trong này với tiểu nhị, nàng trực tiếp cầm vừa rồi mua được ****, bay thẳng đến hắn vẩy một ít qua.
Không thể không nói, Tiểu Bạch đe dọa thì vô cũng có hiệu quả, dược được chưởng quầy cấp cho xác thực rất hiệu quả, chỉ mới có một ít, tiểu nhị kia đã giãy dụa một chút rồi ngất đi.
Tô Nhược Hàm kéo tiểu nhị vào bên trong, Tiểu Bạch ở một bên còn thông minh hỗ trợ, một người một cẩu kéo điếm tiểu nhị đi vào rồi, nàng đi đóng cửa Hương Phiêu Trai, cầm ngọn đèn vừa rồi tiểu nhị châm lên, sau đó đi đến hậu viện.
Bởi vì đã tới không chỉ một lần, nên sẽ không phát sinh tình huống nàng không tìm thấy đường đi. Dựa vào ánh sáng mờ tối, khi nàng đi bên ngoài căn phòng của Phượng Vân Cẩm ở hậu viện, đầu tiên nàng nhìn nhìn bốn phía, nhìn xem tên Phượng Thiên kia có ở gần đó hay không. Nàng cũng biết tên kia võ công tốt lắm, ít nhất là nhảy tường vô nhà nàng, khi đó chủ tớ bọn họ trèo rất là có thứ tự.
Đánh giá vài lần, sau khi xác thực không có người nhảy ra, nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa. Nhưng khi cửa phòng vừa đẩy ra, chợt nghe được tiếng của Phượng Vân Cẩm trong phòng truyền ra: "Phúc bá?"
Tô Nhược Hàm xuyên thấu qua ngọn đèn mờ nhạt, thấy rõ trong phòng Phượng Vân Cẩm đang ngồi ở trên giường, hơi hơi nghiêng đầu, dùng lỗ tai tinh tế hướng tới cửa, giống như đang lắng nghe tiếng bước chân. Nàng trầm mặc không nói gì, bưng ngọn đèn đi tới trước bàn, buông xuống rồi lẳng lặng nhìn hắn.
Mấy ngày không thấy, hắn càng thêm gầy gò hơn.
Vốn tuấn nhan ôn nhuận như ngọc, lúc này cũng gầy đi cằm nhọn ra, nhất là trên cằm có râu ria nhợt nhạt dài ra, làm cho hắn thoạt nhìn khó nén vẻ mỏi mệt và tiều tụy. Xem ra nhiều ngày nay cũng không phải chỉ có nàng thương tâm muốn chết, nam nhân tự cho là vô cùng vĩ đại này, hắn cũng chịu đựng thống khổ và dày vò.
Phượng Vân Cẩm một đầu tóc đen thật dài lúc này rối tung ở sau đầu, trên người mặc quần áo lót màu trắng, bởi vì vừa rồi xoay người ngồi dậy, mà trước vạt áo có chút rời rạc mở ra, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
Hắn nghiêng tai nghe tiếng bước chân cùng với tiếng hít thở của người vừa rồi đẩy cửa đi vào. Trước hết xác nhận rằng đối phương không phải địch nhân, chỉ vì đối phương không có sát khí, mà tiếng bước chân của đối phương cũng không giống như biết võ. Nếu có người muốn tới ám sát hắn, cũng sẽ không nghênh ngang đi vào như vậy, hơn nữa xem ra, đối phương còn đứng ở đó đánh giá mình, sẽ là ai đây?
Người sẽ xuất hiện ở trong phòng mình, trừ bỏ Phúc bá hẳn là chỉ có Phượng Thiên, nhưng...
Phượng Thiên cố ý đi Dược Vương Cốc lấy thuốc cho mình. Cho dù bản thân hắn cũng đã không có ôm nhiều hy vọng, nhưng biết nàng đã nhiều ngày nay vẫn không ra khỏi phòng, hắn lại vẫn nhịn không được mà ảo tưởng. Có thể có một loại dược giải trừ được độc đã thẩm thấu vào trong mắt mình hay không, để cho mình có thể khôi phục thị giác. Hắn muốn bảo hộ nữ nhân kia, nữ nhân hắn yêu thương, mà hiện tại lại không thể không buông ra.
Nhíu mày, Phượng Vân Cẩm lại lần nữa mở miệng: "Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao không mở miệng nói chuyện?"
Tô Nhược Hàm nhìn hắn ở trên giường đưa tay sờ soạng, làm như muốn xuống giường, trong lòng nàng đau đớn một trận. Nam tử hồ ly ôn nhuận như ngọc, động tác sờ soạng lúc này, làm cho nàng cảm giác được bất lực, càng làm cho nàng cảm thấy nỗi đau lòng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nam nhân ngây ngốc ngu ngốc này, vì nàng mà biến thành bộ dáng hiện tại, cố tình còn nói cái gì mà không muốn hại nàng, lại còn làm cho lão cha Liễu gia cùng và Liễu tiểu đệ cùng nhau lừa nàng, thật sự là ngu ngốc, ngu ngốc...
Trong lòng khó thở, hô hấp tự nhiên liền dồn dập xuống, nhất là lúc này nàng đi đến bên cạnh giường, cách Phượng Vân Cẩm rất gần, tự nhiên vì vậy mà đã bị hắn nắm được hơi thở và hương vị trên người. Động tác của hắn cứng đờ, hô hấp dồn dập hơn, hắn bối rối kêu lên: "Hàm nhi? Là nàng đúng không?" Hắn nhớ rõ, mùi thơm thản nhiên trên người của nàng, vừa rồi hương vị trên người đối phương, chính là cái mùi hắn quen thuộc kia, là nàng, tuyệt đối là hương vị của nàng.
Giờ khắc này, trong lòng Phượng Vân Cẩm vô cùng bối rối, vì sao lúc này nàng lại xuất hiện ở trong này, vì sao nàng còn xuất hiện ở trong phòng của mình? Hiện tại nàng hẳn là phẫn hận mình đến cực điểm mới đúng, vì sao còn xuất hiện, chẳng lẽ là... nàng đã biết?
Tô Nhược Hàm phức tạp và đau lòng lẫn lộn, nàng chua xót mở miệng: "Không nghĩ tới ngươi lại còn có thể biết là ta, ta nên cảm thấy vui mừng, vì trong lòng ngươi có ta, mà không phải giống ngày ấy theo như lời ngươi nói sao?"
Nghe vậy, thân hình Phượng Vân Cẩm cứng đờ, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, cực khắc chế xúc động mình muốn đưa tay kéo đối phương vào trong lòng mình. Không thể, hắn như bây giờ, còn có tư cách gì có được nàng? Ngay cả vừa rồi nàng đến, hắn cũng không thể phân biệt, một người mù làm sao lại có thể cho nàng hạnh phúc?
Áp chế kích động trong lòng, sắc mặt Phượng Vân Cẩm đông lạnh lại, hắn lạnh lùng ngồi ở trên giường, lạnh lùng cười rộ lên, trong giọng nói tràn ngập châm chọc nói: "Tô cô nương... chẳng lẽ ngươi đã quên, hôn ước giữa chúng ta đã sớm giải trừ vào ngày đó. Hiện tại đêm hôm khuya khoắc ngươi xuất hiện ở trong phòng một người nam nhân, ngươi có còn biết cảm thấy thẹn hay không?" Một bàn tay khác giấu ở trong chăn nắm thành quyền, móng tay hung hăng khảm vào trong lòng bàn tay, cực lực làm cho mình nói ra câu nói tổn thương nàng.
Không biết xấu hổ?
Nghe vậy, Tô Nhược Hàm vốn đang nhìn hắn đầy trong mắt là vẻ đau lòng, nhất thời tức giận đến hận không thể bổ cái đầu của nam nhân ngu ngốc chết tiệt này ra. Chẳng lẽ hắn lại dại dột cho rằng, nói nàng vài câu như vậy, nàng sẽ tức giận đến xoay người rời đi sao? Hơn nữa nam nhân này không biết là quá mức không được tự nhiên sao? Vừa rồi cũng kêu nàng là Hàm nhi, lúc này lại kêu nàng là Tô cô nương. Nàng cũng nhịn không được mà hoài nghi, lại tiếp tục kéo dài, người kia có thể vì để chọc tức nàng mà nói ra lời càng khó nghe hay không.
Tô Nhược Hàm áp chế tức giận trong lòng, đào ra đồ tốt bản thân đã sớm chuẩn bị, nàng chậm rãi đi đến bên giường, dưới sự hô hấp khẩn trương của Phượng Vân Cẩm, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d nàng chậm rãi mở miệng: "Ngươi biết không? Ngươi thật sự là một nam nhân ngu ngốc, ngươi cho là hiện tại nói xong lời thương tổn ta, ta sẽ quay đầu rời đi sao? Ngươi cho là mình thật vĩ đại, bởi vì ánh mắt của ngươi cho nên liền hủy bỏ lễ thành thân, thì chính là tốt với ta phải không? Ngươi thật sự không nên tới trêu chọc tâm của ta, rồi sau khi trong lòng ta có ngươi lại tự nhận vĩ đại lẩn tránh đi."
Trên giường, trong lòng Phượng Vân Cẩm run rẩy đau đớn kịch liệt, hắn cũng không muốn buông nàng ra, nhưng sự thật lại làm cho hắn không thể không buông tay.
Nhìn thấy thống khổ trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất, Tô Nhược Hàm có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Có phải ngươi cũng cho rằng ánh mắt mình không nhìn thấy, thì không cho ta được hạnh phúc không, ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếp tục dây dưa ngươi. Ngươi đã không muốn cưới ta, như vậy ta muốn đội cái danh hào nữ nhi nhà giàu nhất Thương Lan quốc, ta mang theo Mặc nhi vẫn sẽ có rất nhiều người nguyện ý cưới ta. Ngày mai đại ca của ta sẽ giúp ta tổ chức đại hội kén rể, chỉ là trước khi xuất giá, ta còn có một việc cần hoàn thành..."
Vừa nghe nữ nhân bên cạnh nói đến phải xuất giá, hô hấp của Phượng Vân Cẩm đột nhiên bị kiềm hãm, hô hấp dồn dập hơn, trong lòng đau như muốn xé rách hắn. Nàng, nàng thật sự phải gả cho người khác, vì sao tim mình đau như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nghe được nàng nói xuất giá quá mức đột ngột?
Ngay tại lúc hắn còn khiếp sợ không thôi, lại phát hiện một mùi thơm đột nhiên tới gần mình, mà trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, hắn cả kinh khẽ nhếch miệng, lưỡi ấm áp của đối phương đã cuốn sâu vào, mà đến cùng với cái lưỡi thơm tho, còn có một vị thuốc nhàn nhạt.
Tim Phượng Vân Cẩm đột nhiên đập nhanh hơn, muốn dùng sức đẩy nữ nhân trước mặt mình ra, lại sợ tổn thương nàng, nhưng vừa rồi nàng dùng lưỡi cuốn vị thuốc đưa vào trong miệng hắn, lại làm cho hắn đã ẩn ẩn nhận ra là cái gì. Hắn cực khắc chế suy nghĩ kêu gào trên người mình muốn ôm nữ nhân mình tưởng niệm đang ở đối diện vào trong lòng, ngược lại hai tay hơi hơi đẩy nàng ra, thở hổn hển đẩy nàng ra có tức giận mở miệng: "Ngươi đây là đang làm cái gì?"
Mà đáp lời hắn cũng là môi mềm của đối phương lại nhào lên lần nữa. Tô Nhược Hàm lấy ra hết khí lực bản thân, dùng sức đẩy hắn ngã lên ở trên giường, nhào lên trên người hắn hôn mặt của hắn, cùng với môi của hắn, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta cho ngươi ăn xuân dược, ngươi nói ta đang làm cái gì đây?"
Phượng Vân Cẩm nghe vậy, nhất thời kinh hãi.
Tô Nhược Hàm lại mở miệng lần nữa: "Ngươi yên tâm, ta không dùng cái này để lại bám vào ngươi, đây chính là trừng phạt ngươi trêu chọc tình cảm của ta, sau tối nay, ta sẽ hoàn toàn cách ngươi rất xa, ngươi cứ việc yên tâm."
Phượng Vân Cẩm nghe vậy, đau lòng muốn vội vàng ôm nữ nhân trên người mình, nhưng độ ấm trên người càng ngày càng nóng bỏng. Lý trí còn sót lại nói cho hắn, phải đẩy nàng ra, hiện tại hắn không cho nàng hạnh phúc được, không thể đụng vào nàng, bằng không giữa hắn cùng với nàng cần gì phải dùng đến xuân dược này chứ. Trời mới biết lần trước hắn phải mất bao nhiêu tự chủ mới đẩy nàng ra được, bằng không lúc ấy đã muốn nàng.
Hắn vừa vươn tay, muốn đẩy nàng ra, lại nghe được nữ nhân trên người mình lạnh lùng nói: "Ta cũng ăn xuân dược, ngươi có thể đẩy ta ra, cùng lắm thì ta tìm nam nhân khác giải dược tính."
Một câu, đánh bay toàn bộ giãy dụa và lý trí còn lại của Phượng Vân Cẩm, hắn phẫn nộ quát: "Nàng dám!"
Mà Tô Nhược Hàm chỉ lẳng lặng mở miệng: "Ngươi nên rất rõ ràng ta có dám hay không, không phải sao?" Nói xong, lập tức chống hai bên sườn hắn muốn đứng dậy rời đi, mà động tác này của nàng hiển nhiên là hoàn toàn chọc giận nam nhân dưới thân.
Phượng Vân Cẩm phát hiện nàng muốn đứng dậy, còn nghĩ đến lời nàng nói mới rồi, nhất thời giận tím mặt, hai tay bắt lấy nàng, giam cầm eo của nàng, chuyển người một cái thì vị trí giữa hai người đã đổi chỗ.
"A..." Tô Nhược Hàm kinh hô một tiếng.
"Không được... Ta không cho phép, ừ... Không cho phép nàng đi tìm nam nhân khác." Phượng Vân Cẩm áp lên thân thể của nàng, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt của nàng, thở hổn hển. Hắn hung hăng dựa vào cảm giác mà hôn xuống, sờ soạng tìm kiếm đến vị trí môi nàng rồi dùng sức hôn lên, không ngừng cắn nuốt hơi thở ấm áp của nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mà Tô Nhược Hàm phát tác xuân dược, lúc này thần trí của nàng cũng bắt đầu rời đi, nhiệt tình mà lại cuồng nhiệt đáp lại hắn.
Hắn vốn mạnh mẽ tự áp chế cảm tình của với nàng, hơn nữa xuân dược sớm phát tác, hắn cực khắc chế, kết quả lại bởi vì Tô Nhược Hàm nói một câu tìm nam nhân khác giải xuân dược mà hoàn toàn sụp đổ, lý trí sớm bay đi mất.
Hàm nhi, Hàm nhi của hắn, làm sao nàng có thể tìm nam nhân khác, không được...
Hô hấp Phượng Vân Cẩm nặng nề hôn thiên hạ dưới thân, giờ khắc này không có cái gọi là giãy dụa, chỉ có đoạt lấy xâm nhập cốt tủy. Dưới thân vốn là nữ nhân hắn yêu thương, tiếng thở gấp của nàng, không chỗ nào không phải là cường hiệu thúc giục tình ****, làm cho hắn cuồng nhiệt dần dần vuốt ve rút đi quần áo của nàng. Ở trong thế giới hắc ám, dùng môi với lưỡi của hắn vẽ ra nét kiều mỵ của nữ nhân dưới thân, dùng cảm xúc hai tay du động trên thân thể như ngọc của thiên hạ dưới thân, như si như cuồng, yêu trong cốt tủy.
Khi hắn loạn trí, tách ra hai chân người dưới thân, dùng sức thẳng tiến một cái, trong con mê loạn hai người đều dừng một chút. Phượng Vân Cẩm cuồng loạn thần trí hơi chút thanh tỉnh lại, đau lòng không thôi hôn thiên hạ dưới thân, hơi thở gấp thì thào nói nhỏ: "Hàm nhi... Hàm nhi của ta."
Trong phòng là tiếng thở gấp thô ráp, tiếng thở gấp ngâm nga, cảnh xuân đầy phòng làm cho trăng sáng ngoài phòng cũng thẹn thùng trốn trong mây.
Một lần lại một lần, từ trong sự vận động nguyên thủy, nam nhân thâm tình cuồng nhiệt không ngừng triền miên nữ tử dưới thân, một lần lại một lần gợi lên nguyên thủy nhất, làm cho nữ tử dưới thân cũng nhảy múa theo, ở dưới thân của hắn nở rộ thành đóa hoa đẹp nhất.
Hết chương 83.
Bên kia đại ca Liễu gia rối rắm, Tô Nhược Hàm thì mặc kệ.
Hiện tại nàng phẫn nộ không thôi đi đến bên ngoài, cái tên Phượng Vân Cẩm thật vĩ đại, cảm thấy thú nàng là hại nàng. Vậy nàng gả cho người khác, mà trước đó, nàng còn có một việc phải làm. Nếu hắn vĩ đại như vậy, đối với việc nàng muốn làm kế tiếp, hẳn là sẽ không để ý đi?
Đi ra khỏi phòng Liễu Phong Liệt, Tô Nhược Hàm cũng không có về phòng của mình, ngược lại là khi nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi xổm ở trước cửa phòng của Mặc nhi bên kia, nàng vẫy vẫy tay với nó, nhỏ giọng kêu lên: "Tiểu Bạch, lại đây."
Tiểu Bạch nhìn thấy Tô Nhược Hàm, có chút kích động chạy tới, bởi vì gần đây nàng không ra khỏi cửa, cũng không chịu gặp ai. Ngay cả Tiểu Bạch cũng đã mấy ngày không thấy được nàng, lúc này nhìn thấy nàng tự nhiên là kích động không thôi.
Sờ sờ đầu lông xù của Tiểu Bạch, Tô Nhược Hàm mang theo nó đi tới cửa chính, thừa dịp bóng đêm nàng đi tới trong thành.
Hiện tại cũng chỉ mới khoảng mười giờ tối, nhưng bởi vì cổ đại không đèn đuốc như ban ngày giống hiện đại, cho nên bốn phía thoạt nhìn tối đen như mực. Nàng một nữ tử ra ngoài vào ban đêm tất nhiên là không an toàn, nhưng có Tiểu Bạch đi cùng, ngược lại nàng không hề sợ hãi. Ngay cả người có võ công cũng có ý sợ hãi Tiểu Bạch, cho nên nếu như người bình thường đụng tới, nó tuyệt đối có thể thoải mái lật đổ người ta.
Thừa dịp bóng đêm ra cửa, nàng một đường chạy chậm tới hiệu thuốc bắc trong thành, dùng sức gõ cánh cửa đã đóng kín. Người ở bên trong khó chịu rống to vài tiếng, nhưng bị tiếng đập cửa của nàng ép buộc không có biện pháp, cuối cùng đành mở cửa ra. Nhìn thấy ngoài phòng là một nữ tử khoác áo choàng thật dài, cả đầu đều giấu ở trong áo choàng nhìn không ra tướng mạo, sắc mặt chưởng quầy giữ tiệm không tốt trực tiếp quát lên: "Đại phu không có ở trong điếm, đã trễ thế này ngươi còn không để cho người ta ngủ?"
Tô Nhược Hàm nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng nghĩ tới ý đồ đến đây của mình, nàng trực tiếp lạnh lùng mở miệng nói: "Ta không xem bệnh, mua thuốc..."
Vừa nghe là mua thuốc, ngược lại sắc mặt chưởng quầy tốt hơn một chút, hắn ngáp một cái hỏi: "Mua thuốc gì?"
Khi Tô Nhược Hàm nói ra thuốc mình muốn mua, quả thực sắc mặt chưởng quầy kinh ngạc đến cực điểm, cả một lúc lâu sau hắn mới phẫn nộ nói: "Hoang đường, trong tiệm của ta làm sao lại có cái loại dược hạ tiện đó, đi đi đi..."
Tô Nhược Hàm cười lạnh một trận, tiệm thuốc mà không thuốc kia, tên của nàng sẽ viết đảo ngược lại, không nhìn chưởng quầy phẫn nộ, nàng trực tiếp nói nhỏ với Tiểu Bạch canh giữ bên chân: "Tiểu Bạch, ngươi nhìn thịt trên người vị đại thúc này, có đủ một bữa ăn ngon cho ngươi không?"
Mà Tiểu Bạch cũng thật là phối hợp, nghe xong lời của nàng, liền trực tiếp làm động tác ra nhe răng hướng tới chưởng quầy. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đừng nói cái bộ dáng kia của nó thật đúng là đủ dọa người, lúc này chưởng quầy mới phát hiện tồn tại của Tiểu Bạch, cả kinh đột nhiên lui về phía sau vài bước, hắn kinh hoảng không thôi hét lên: "Ngươi, ngươi muốn làm gì... Ta, ta đã nói rồi, chúng ta là hiệu thuốc bắc đứng đắn, không có cái loại đó."
Tô Nhược Hàm nguy hiểm cười lạnh kề sát vào: "Ngươi xác định không có thứ đó sao?"
Mà đồng thời Tiểu Bạch cũng để sát vào hơn, thậm chí còn khoa trương chảy nước miếng xuống. Chưởng quầy sợ tới mức ngã xuống đất, cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp. Tuy rằng không có thứ nàng thật sự muốn, nhưng tìm mấy thứ thuốc bột, lập tức pha chế cho nàng.
Nhược Hàm có được thứ mình muốn, nàng hừ lạnh một tiếng rời đi, nàng đã nói mà, trong hiệu thuốc bắc làm sao có thể mua không được **** và xuân dược, cho dù bề ngoài không có, làm sao ngấm ngầm lại có thể không có chứ.
Ban đêm Hương Phiêu Trai bị người gõ cửa, khi tiểu nhị trong điếm mắt buồn ngủ mông lung đi ra mở cửa, thấy người tới cửa là Tô Nhược Hàm, sợ tới mức hoàn toàn tỉnh ngủ, có chút lắp bắp nhìn nàng kêu lên: "Tô, Tô cô nương... Ngài, ngài có chuyện gì sao?" Trong lòng hắn có chút khổ sở nghĩ, cũng không biết rốt cuộc giữa đại thiếu gia nhà mình và Tô cô nương đã xảy ra cái gì, vốn hai người đang tốt đẹp sắp thành thân, cũng đã định xong ngày lành, đột nhiên liền hủy bỏ hôn lễ. Hơn nữa sau khi đại thiếu gia trở về, cũng vẫn luôn núp ở phía sau viện không đi ra, mà tức thì lại có lệnh cưỡng chế không cho phép bọn họ tiến vào hậu viện.
"Ta muốn gặp Phượng Vân Cẩm." Tô Nhược Hàm bình tĩnh mở miệng.
Tiểu nhị khó xử nhìn nàng: "Tô cô nương, ngài vẫn nên trở về đi, đại thiếu gia của nhà ta nói qua, không gặp khách." Nhất là ngài tới, thì tuyệt đối không gặp.
Nghe vậy, Tô Nhược Hàm nguy hiểm nheo mắt, giận dữ mà cười.
Được, tốt lắm, Phượng Vân Cẩm tên hỗn đản này, lại còn không gặp ta, là sợ ta phát hiện ánh mắt ngươi có vấn đề, sau đó biết được nguyên nhân chân chính lúc trước ngươi hủy bỏ hôn lễ sao?
Trong lòng nàng tràn đầy tức giận, trực tiếp nguy hiểm cười rộ lên, chỉ chỉ Tiểu Bạch bên chân nói với tiểu nhị: "Tiểu Bạch của nhà ta đã vài ngày không ăn cái gì, tin tưởng lấy khẩu vị của nó, gặm hết cái thân gầy tong teo của ngươi là không thành vấn đề, ngươi xác định còn muốn ngăn cản ta đi vào gặp đại thiếu gia của nhà ngươi không?"
Không thể không nói, đi theo người tốt học gương tốt, đi theo đạo sĩ học giả thần giả thánh.
Hiện tại Tiểu Bạch nó giả bộ hung ác dọa người thì học rất có hình có dáng, nhất là mới vừa rồi ở hiệu thuốc bắc còn biểu diễn qua một lần, hiện tại lại phát huy thêm một lần nữa ngược lại chỉ có hơn chứ không có kém. Lúc này tiểu nhị sợ tới mức muốn khóc ròng nhìn Tô Nhược Hàm ủy khuất nói: "Tô, Tô cô nương, ngài đừng làm khó dễ ta nha."
Hắn là thật sự là muốn khóc mà, Phúc bá đã dặn dò qua, nếu Tô cô nương lại đến, nhất định phải nghĩ biện pháp khuyên nàng trở về, nhưng lại đặc biệt dặn dò, vô luận như thế nào cũng không được bất kính với nàng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng mà Phúc bá lão nhân gia không có nói cho hắn, khi Tô cô nương nửa đêm khuya khoắt xuất hiện ở Hương Phiêu Trai, nói là muốn gặp đại thiếu gia nhà mình bị hắn dùng lời nói nhẹ nhàng khước từ rồi, mà thời điểm nàng thả chó uy hiếp hắn, hắn phải làm cái gì bây giờ...
Hương Phiêu Trai võ công tốt nhất chính là đại thiếu gia, sau đó chính là Phượng Thiên hộ vệ đại thiếu gia. Nếu có Phượng Thiên ở đây, hắn cũng còn có thể lớn tiếng kêu cứu, để cho hắn ta đến cứu mình từ trong miệng con chó đáng sợ này. Nhưng mà cố tình là mấy ngày trước đây, Phượng Thiên nói là thay đại thiếu gia nhà mình đi tìm thuốc gì đó, hiện tại căn bản không ở Hương Phiêu Trai. Lúc này Phúc bá lão nhân gia lại ngủ sâu, phỏng chừng nếu hắn có kêu to, cũng không có biện pháp đánh thức ông ấy, sau đó mình đã bị con chó hung ác trước mắt này ăn thịt rồi.
Mà Tô Nhược Hàm hiển nhiên không muốn lề mề thời gian ở trong này với tiểu nhị, nàng trực tiếp cầm vừa rồi mua được ****, bay thẳng đến hắn vẩy một ít qua.
Không thể không nói, Tiểu Bạch đe dọa thì vô cũng có hiệu quả, dược được chưởng quầy cấp cho xác thực rất hiệu quả, chỉ mới có một ít, tiểu nhị kia đã giãy dụa một chút rồi ngất đi.
Tô Nhược Hàm kéo tiểu nhị vào bên trong, Tiểu Bạch ở một bên còn thông minh hỗ trợ, một người một cẩu kéo điếm tiểu nhị đi vào rồi, nàng đi đóng cửa Hương Phiêu Trai, cầm ngọn đèn vừa rồi tiểu nhị châm lên, sau đó đi đến hậu viện.
Bởi vì đã tới không chỉ một lần, nên sẽ không phát sinh tình huống nàng không tìm thấy đường đi. Dựa vào ánh sáng mờ tối, khi nàng đi bên ngoài căn phòng của Phượng Vân Cẩm ở hậu viện, đầu tiên nàng nhìn nhìn bốn phía, nhìn xem tên Phượng Thiên kia có ở gần đó hay không. Nàng cũng biết tên kia võ công tốt lắm, ít nhất là nhảy tường vô nhà nàng, khi đó chủ tớ bọn họ trèo rất là có thứ tự.
Đánh giá vài lần, sau khi xác thực không có người nhảy ra, nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa. Nhưng khi cửa phòng vừa đẩy ra, chợt nghe được tiếng của Phượng Vân Cẩm trong phòng truyền ra: "Phúc bá?"
Tô Nhược Hàm xuyên thấu qua ngọn đèn mờ nhạt, thấy rõ trong phòng Phượng Vân Cẩm đang ngồi ở trên giường, hơi hơi nghiêng đầu, dùng lỗ tai tinh tế hướng tới cửa, giống như đang lắng nghe tiếng bước chân. Nàng trầm mặc không nói gì, bưng ngọn đèn đi tới trước bàn, buông xuống rồi lẳng lặng nhìn hắn.
Mấy ngày không thấy, hắn càng thêm gầy gò hơn.
Vốn tuấn nhan ôn nhuận như ngọc, lúc này cũng gầy đi cằm nhọn ra, nhất là trên cằm có râu ria nhợt nhạt dài ra, làm cho hắn thoạt nhìn khó nén vẻ mỏi mệt và tiều tụy. Xem ra nhiều ngày nay cũng không phải chỉ có nàng thương tâm muốn chết, nam nhân tự cho là vô cùng vĩ đại này, hắn cũng chịu đựng thống khổ và dày vò.
Phượng Vân Cẩm một đầu tóc đen thật dài lúc này rối tung ở sau đầu, trên người mặc quần áo lót màu trắng, bởi vì vừa rồi xoay người ngồi dậy, mà trước vạt áo có chút rời rạc mở ra, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
Hắn nghiêng tai nghe tiếng bước chân cùng với tiếng hít thở của người vừa rồi đẩy cửa đi vào. Trước hết xác nhận rằng đối phương không phải địch nhân, chỉ vì đối phương không có sát khí, mà tiếng bước chân của đối phương cũng không giống như biết võ. Nếu có người muốn tới ám sát hắn, cũng sẽ không nghênh ngang đi vào như vậy, hơn nữa xem ra, đối phương còn đứng ở đó đánh giá mình, sẽ là ai đây?
Người sẽ xuất hiện ở trong phòng mình, trừ bỏ Phúc bá hẳn là chỉ có Phượng Thiên, nhưng...
Phượng Thiên cố ý đi Dược Vương Cốc lấy thuốc cho mình. Cho dù bản thân hắn cũng đã không có ôm nhiều hy vọng, nhưng biết nàng đã nhiều ngày nay vẫn không ra khỏi phòng, hắn lại vẫn nhịn không được mà ảo tưởng. Có thể có một loại dược giải trừ được độc đã thẩm thấu vào trong mắt mình hay không, để cho mình có thể khôi phục thị giác. Hắn muốn bảo hộ nữ nhân kia, nữ nhân hắn yêu thương, mà hiện tại lại không thể không buông ra.
Nhíu mày, Phượng Vân Cẩm lại lần nữa mở miệng: "Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao không mở miệng nói chuyện?"
Tô Nhược Hàm nhìn hắn ở trên giường đưa tay sờ soạng, làm như muốn xuống giường, trong lòng nàng đau đớn một trận. Nam tử hồ ly ôn nhuận như ngọc, động tác sờ soạng lúc này, làm cho nàng cảm giác được bất lực, càng làm cho nàng cảm thấy nỗi đau lòng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nam nhân ngây ngốc ngu ngốc này, vì nàng mà biến thành bộ dáng hiện tại, cố tình còn nói cái gì mà không muốn hại nàng, lại còn làm cho lão cha Liễu gia cùng và Liễu tiểu đệ cùng nhau lừa nàng, thật sự là ngu ngốc, ngu ngốc...
Trong lòng khó thở, hô hấp tự nhiên liền dồn dập xuống, nhất là lúc này nàng đi đến bên cạnh giường, cách Phượng Vân Cẩm rất gần, tự nhiên vì vậy mà đã bị hắn nắm được hơi thở và hương vị trên người. Động tác của hắn cứng đờ, hô hấp dồn dập hơn, hắn bối rối kêu lên: "Hàm nhi? Là nàng đúng không?" Hắn nhớ rõ, mùi thơm thản nhiên trên người của nàng, vừa rồi hương vị trên người đối phương, chính là cái mùi hắn quen thuộc kia, là nàng, tuyệt đối là hương vị của nàng.
Giờ khắc này, trong lòng Phượng Vân Cẩm vô cùng bối rối, vì sao lúc này nàng lại xuất hiện ở trong này, vì sao nàng còn xuất hiện ở trong phòng của mình? Hiện tại nàng hẳn là phẫn hận mình đến cực điểm mới đúng, vì sao còn xuất hiện, chẳng lẽ là... nàng đã biết?
Tô Nhược Hàm phức tạp và đau lòng lẫn lộn, nàng chua xót mở miệng: "Không nghĩ tới ngươi lại còn có thể biết là ta, ta nên cảm thấy vui mừng, vì trong lòng ngươi có ta, mà không phải giống ngày ấy theo như lời ngươi nói sao?"
Nghe vậy, thân hình Phượng Vân Cẩm cứng đờ, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, cực khắc chế xúc động mình muốn đưa tay kéo đối phương vào trong lòng mình. Không thể, hắn như bây giờ, còn có tư cách gì có được nàng? Ngay cả vừa rồi nàng đến, hắn cũng không thể phân biệt, một người mù làm sao lại có thể cho nàng hạnh phúc?
Áp chế kích động trong lòng, sắc mặt Phượng Vân Cẩm đông lạnh lại, hắn lạnh lùng ngồi ở trên giường, lạnh lùng cười rộ lên, trong giọng nói tràn ngập châm chọc nói: "Tô cô nương... chẳng lẽ ngươi đã quên, hôn ước giữa chúng ta đã sớm giải trừ vào ngày đó. Hiện tại đêm hôm khuya khoắc ngươi xuất hiện ở trong phòng một người nam nhân, ngươi có còn biết cảm thấy thẹn hay không?" Một bàn tay khác giấu ở trong chăn nắm thành quyền, móng tay hung hăng khảm vào trong lòng bàn tay, cực lực làm cho mình nói ra câu nói tổn thương nàng.
Không biết xấu hổ?
Nghe vậy, Tô Nhược Hàm vốn đang nhìn hắn đầy trong mắt là vẻ đau lòng, nhất thời tức giận đến hận không thể bổ cái đầu của nam nhân ngu ngốc chết tiệt này ra. Chẳng lẽ hắn lại dại dột cho rằng, nói nàng vài câu như vậy, nàng sẽ tức giận đến xoay người rời đi sao? Hơn nữa nam nhân này không biết là quá mức không được tự nhiên sao? Vừa rồi cũng kêu nàng là Hàm nhi, lúc này lại kêu nàng là Tô cô nương. Nàng cũng nhịn không được mà hoài nghi, lại tiếp tục kéo dài, người kia có thể vì để chọc tức nàng mà nói ra lời càng khó nghe hay không.
Tô Nhược Hàm áp chế tức giận trong lòng, đào ra đồ tốt bản thân đã sớm chuẩn bị, nàng chậm rãi đi đến bên giường, dưới sự hô hấp khẩn trương của Phượng Vân Cẩm, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d nàng chậm rãi mở miệng: "Ngươi biết không? Ngươi thật sự là một nam nhân ngu ngốc, ngươi cho là hiện tại nói xong lời thương tổn ta, ta sẽ quay đầu rời đi sao? Ngươi cho là mình thật vĩ đại, bởi vì ánh mắt của ngươi cho nên liền hủy bỏ lễ thành thân, thì chính là tốt với ta phải không? Ngươi thật sự không nên tới trêu chọc tâm của ta, rồi sau khi trong lòng ta có ngươi lại tự nhận vĩ đại lẩn tránh đi."
Trên giường, trong lòng Phượng Vân Cẩm run rẩy đau đớn kịch liệt, hắn cũng không muốn buông nàng ra, nhưng sự thật lại làm cho hắn không thể không buông tay.
Nhìn thấy thống khổ trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất, Tô Nhược Hàm có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Có phải ngươi cũng cho rằng ánh mắt mình không nhìn thấy, thì không cho ta được hạnh phúc không, ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếp tục dây dưa ngươi. Ngươi đã không muốn cưới ta, như vậy ta muốn đội cái danh hào nữ nhi nhà giàu nhất Thương Lan quốc, ta mang theo Mặc nhi vẫn sẽ có rất nhiều người nguyện ý cưới ta. Ngày mai đại ca của ta sẽ giúp ta tổ chức đại hội kén rể, chỉ là trước khi xuất giá, ta còn có một việc cần hoàn thành..."
Vừa nghe nữ nhân bên cạnh nói đến phải xuất giá, hô hấp của Phượng Vân Cẩm đột nhiên bị kiềm hãm, hô hấp dồn dập hơn, trong lòng đau như muốn xé rách hắn. Nàng, nàng thật sự phải gả cho người khác, vì sao tim mình đau như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nghe được nàng nói xuất giá quá mức đột ngột?
Ngay tại lúc hắn còn khiếp sợ không thôi, lại phát hiện một mùi thơm đột nhiên tới gần mình, mà trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, hắn cả kinh khẽ nhếch miệng, lưỡi ấm áp của đối phương đã cuốn sâu vào, mà đến cùng với cái lưỡi thơm tho, còn có một vị thuốc nhàn nhạt.
Tim Phượng Vân Cẩm đột nhiên đập nhanh hơn, muốn dùng sức đẩy nữ nhân trước mặt mình ra, lại sợ tổn thương nàng, nhưng vừa rồi nàng dùng lưỡi cuốn vị thuốc đưa vào trong miệng hắn, lại làm cho hắn đã ẩn ẩn nhận ra là cái gì. Hắn cực khắc chế suy nghĩ kêu gào trên người mình muốn ôm nữ nhân mình tưởng niệm đang ở đối diện vào trong lòng, ngược lại hai tay hơi hơi đẩy nàng ra, thở hổn hển đẩy nàng ra có tức giận mở miệng: "Ngươi đây là đang làm cái gì?"
Mà đáp lời hắn cũng là môi mềm của đối phương lại nhào lên lần nữa. Tô Nhược Hàm lấy ra hết khí lực bản thân, dùng sức đẩy hắn ngã lên ở trên giường, nhào lên trên người hắn hôn mặt của hắn, cùng với môi của hắn, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta cho ngươi ăn xuân dược, ngươi nói ta đang làm cái gì đây?"
Phượng Vân Cẩm nghe vậy, nhất thời kinh hãi.
Tô Nhược Hàm lại mở miệng lần nữa: "Ngươi yên tâm, ta không dùng cái này để lại bám vào ngươi, đây chính là trừng phạt ngươi trêu chọc tình cảm của ta, sau tối nay, ta sẽ hoàn toàn cách ngươi rất xa, ngươi cứ việc yên tâm."
Phượng Vân Cẩm nghe vậy, đau lòng muốn vội vàng ôm nữ nhân trên người mình, nhưng độ ấm trên người càng ngày càng nóng bỏng. Lý trí còn sót lại nói cho hắn, phải đẩy nàng ra, hiện tại hắn không cho nàng hạnh phúc được, không thể đụng vào nàng, bằng không giữa hắn cùng với nàng cần gì phải dùng đến xuân dược này chứ. Trời mới biết lần trước hắn phải mất bao nhiêu tự chủ mới đẩy nàng ra được, bằng không lúc ấy đã muốn nàng.
Hắn vừa vươn tay, muốn đẩy nàng ra, lại nghe được nữ nhân trên người mình lạnh lùng nói: "Ta cũng ăn xuân dược, ngươi có thể đẩy ta ra, cùng lắm thì ta tìm nam nhân khác giải dược tính."
Một câu, đánh bay toàn bộ giãy dụa và lý trí còn lại của Phượng Vân Cẩm, hắn phẫn nộ quát: "Nàng dám!"
Mà Tô Nhược Hàm chỉ lẳng lặng mở miệng: "Ngươi nên rất rõ ràng ta có dám hay không, không phải sao?" Nói xong, lập tức chống hai bên sườn hắn muốn đứng dậy rời đi, mà động tác này của nàng hiển nhiên là hoàn toàn chọc giận nam nhân dưới thân.
Phượng Vân Cẩm phát hiện nàng muốn đứng dậy, còn nghĩ đến lời nàng nói mới rồi, nhất thời giận tím mặt, hai tay bắt lấy nàng, giam cầm eo của nàng, chuyển người một cái thì vị trí giữa hai người đã đổi chỗ.
"A..." Tô Nhược Hàm kinh hô một tiếng.
"Không được... Ta không cho phép, ừ... Không cho phép nàng đi tìm nam nhân khác." Phượng Vân Cẩm áp lên thân thể của nàng, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt của nàng, thở hổn hển. Hắn hung hăng dựa vào cảm giác mà hôn xuống, sờ soạng tìm kiếm đến vị trí môi nàng rồi dùng sức hôn lên, không ngừng cắn nuốt hơi thở ấm áp của nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mà Tô Nhược Hàm phát tác xuân dược, lúc này thần trí của nàng cũng bắt đầu rời đi, nhiệt tình mà lại cuồng nhiệt đáp lại hắn.
Hắn vốn mạnh mẽ tự áp chế cảm tình của với nàng, hơn nữa xuân dược sớm phát tác, hắn cực khắc chế, kết quả lại bởi vì Tô Nhược Hàm nói một câu tìm nam nhân khác giải xuân dược mà hoàn toàn sụp đổ, lý trí sớm bay đi mất.
Hàm nhi, Hàm nhi của hắn, làm sao nàng có thể tìm nam nhân khác, không được...
Hô hấp Phượng Vân Cẩm nặng nề hôn thiên hạ dưới thân, giờ khắc này không có cái gọi là giãy dụa, chỉ có đoạt lấy xâm nhập cốt tủy. Dưới thân vốn là nữ nhân hắn yêu thương, tiếng thở gấp của nàng, không chỗ nào không phải là cường hiệu thúc giục tình ****, làm cho hắn cuồng nhiệt dần dần vuốt ve rút đi quần áo của nàng. Ở trong thế giới hắc ám, dùng môi với lưỡi của hắn vẽ ra nét kiều mỵ của nữ nhân dưới thân, dùng cảm xúc hai tay du động trên thân thể như ngọc của thiên hạ dưới thân, như si như cuồng, yêu trong cốt tủy.
Khi hắn loạn trí, tách ra hai chân người dưới thân, dùng sức thẳng tiến một cái, trong con mê loạn hai người đều dừng một chút. Phượng Vân Cẩm cuồng loạn thần trí hơi chút thanh tỉnh lại, đau lòng không thôi hôn thiên hạ dưới thân, hơi thở gấp thì thào nói nhỏ: "Hàm nhi... Hàm nhi của ta."
Trong phòng là tiếng thở gấp thô ráp, tiếng thở gấp ngâm nga, cảnh xuân đầy phòng làm cho trăng sáng ngoài phòng cũng thẹn thùng trốn trong mây.
Một lần lại một lần, từ trong sự vận động nguyên thủy, nam nhân thâm tình cuồng nhiệt không ngừng triền miên nữ tử dưới thân, một lần lại một lần gợi lên nguyên thủy nhất, làm cho nữ tử dưới thân cũng nhảy múa theo, ở dưới thân của hắn nở rộ thành đóa hoa đẹp nhất.
Hết chương 83.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook