Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
-
Chương 71: Gả cho ta
*
Tô Nhược Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Tiểu Bạch đang ghé vào trước giường liền ngẩng mạnh đầu, một đôi đồng tử xanh lam dựng thẳng nhìn sang. Khi nhìn thấy là chủ nhân nhà mình thì thu liễm thần sắc cảnh giác trong mắt nó, lại ngoan ngoãn nằm úp sấp trở về.
Khẽ khàng đi tới trước giường, trên giường Mặc nhi mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy là mẫu thân mình đứng ở trước giường, nó vô cùng buồn ngủ lầu bầu: "Mẫu thân... Sao người còn không ngủ vậy?"
Tô Nhược Hàm trấn an cười nói: "Giờ mẫu thân ngủ đây, Mặc nhi ngoan ngoãn ngủ đi." Nói xong nàng để nguyên y phục nằm trên giường, kéo Mặc nhi ở bên cạnh đã cuộn mình lại giống như một con nhộng nhỏ củng tới vào trong lòng, nhìn thấy nó nhắm mắt lại ngủ thật say lần nữa, mới sâu kín thở dài một hơi.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ được rồi, nhất là Phượng Vân Cẩm lại nói ra điều kiện thật sự là vượt qua ngoài ý liệu của nàng, nàng phát hiện thật sự là không hiểu nổi hắn, một chút cũng không hiểu hắn.
Nhìn lướt qua cái lọ nhỏ có màu xanh lam băng lạnh dựa vào bên cửa sổ trong phòng, bên trong là Thiên Tàm hắn cho mình giải tử mẫu cổ mà theo lão Vương gia nói là trộm được. Nàng đưa tay lấy ra một khối ngọc bội Bạch Ngọc hình phượng ở bên thắt lưng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của mình lên xem. Ngọn đèn trong phòng chưa tắt, dưới ánh đèn mờ nhạt Bạch Ngọc Phượng Bội lóe ra ánh sáng óng ánh mờ nhạt. Lần đầu tiên nàng chú ý chỗ bất phàm của khối ngọc bội này, cũng là lần đầu tiên chính diện nghĩ đến hàm nghĩa đại biểu của khối ngọc bội này.
Ngày đó lúc Mạc Tử Khanh tới cửa, khi hắn (PVC) biết mình là một nữ nhân bị người hưu bỏ, dứt khoát đứng dậy dùng lời lạnh lùng châm chọc Mạc Tử Khanh có mắt không biết nhìn vàng xem ngọc. Lại lấy vật phẩm đại biểu chứng minh cho thân phận Tiêu Dao vương phi của Phượng Lan quốc, cứ như vậy mà dễ dàng cho mình. Thậm chí sau đó lại còn dệt một cái lý do che giấu hàm nghĩa chân chính của ngọc bội. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Sau khi biết rõ trên người nàng trúng tử mẫu cổ, hắn cái gì cũng không có nói qua, liền lấy ra Thiên Tàm vô cùng trân quý giải cổ cho mình.
Những chuyện Phượng Vân Cẩm làm cho nàng, không phải nàng không có nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, mà là bản thân nàng cũng không có tin tưởng. Hắn là một nam nhân tập hợp ngàn vạn hào quang trên người như vậy sẽ coi trọng nàng là một nữ nhân bình thường. Hơn nữa thanh danh lại còn đang bàn cãi, nàng là một người bị chồng ruồng bỏ mang theo đứa nhỏ, cho nên đã vô số lần nàng phủ định khả năng Phượng Vân Cẩm thích mình.
Nhất là tuy rằng Phượng Vân Cẩm hắn thường hay nói giỡn bình thường lại nói ra một vài lời nói ái muội, nhưng mỗi lần khi nàng thiếu chút nữa tin là thật, thì hắn lại cười nói với nàng, đó là giả...
Nhưng mà lúc nàng bắt đầu nghĩ là giả, tối nay hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, nàng không hiểu... Thật sự không hiểu.
Thật thật giả giả, nàng đã phân biệt không rõ ràng lắm rốt cuộc ý tưởng chân chính của Phượng Vân Cẩm hắn là cái gì.
Liễu gia... Liễu lão cha ở trước mặt mình sủng nữ sủng đến tận xương, còn có Liễu Phong Liệt lạnh lùng ít lời lại khó nén quan tâm, cùng với tiểu đệ Liễu Phong Viêm tuổi trẻ mà thành thạo lại cưng chiều tỷ, đủ loại bảo vệ của bọn họ đối mình nàng đều nhìn ở trong mắt. Cho dù nàng không phải là Liễu Hương chân chính, nhưng nàng tự nhận mình không phải là người lãnh tâm lãnh phế. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Người khác đối tốt với nàng, nàng thật sự làm không được chuyện lạnh lùng khi nhà gặp phải nguy cơ trọng đại thì không đếm xỉa đến, huống chi... Hiện tại người sau lưng đang nhằm vào toàn bộ Liễu gia, một người cũng đừng mong chạy trốn. Cho dù nàng không sợ, nhưng nàng không thể không suy nghĩ cho Mặc nhi.
Nhưng mà Phượng Vân Cẩm hắn... Gả cho hắn??
Đúng vậy, Phượng Vân Cẩm nói ra ra điều kiện đó là để cho nàng gả cho hắn.
Khi Phượng Vân Cẩm nói ra ba chữ "Gả cho ta", ngay cả lời nói cự tuyệt Tô Nhược Hàm nàng cũng còn không kịp nói, thì Phượng Vân Cẩm lại nói tiếp.
"Nàng mang theo Mặc nhi tự mình sinh sống cho dù có Liễu gia hỗ trợ, nhưng mà sẽ đưa tới bao nhiêu là lời gièm pha. Mà lão nhân gia phụ thân ta sốt ruột ôm tôn tử, vừa vặn hắn cũng thực thích đứa nhỏ Mặc nhi này, ta cũng rất thích Mặc nhi, cho nên hai người chúng ta liền cố mà làm thành một đôi đi! Thời gian cân nhắc một ngày cũng đủ chứ? Ta nghĩ nàng cần có thời gian suy xét, nhưng mà tình huống của Liễu gia thì thời gian lại không chờ, hy vọng ngày mai nàng sẽ cho ta một câu trả lời vừa lòng thuyết phục."
Bỏ lại một đoạn lời nói ở trên làm cho nàng kinh ngạc không thôi, sau đó Phượng Vân Cẩm lại thoải mái vỗ vỗ mông chạy lấy người, lại làm cho trong đầu Tô Nhược Hàm nàng hiện tại là bị phiền não quấy rầy.
Phượng Vân Cẩm hắn nói cũng có chút quá tùy ý, cái gì gọi là lão nhân gia phụ thân hắn sốt ruột ôm tôn tử vừa vặn rất thích Mặc nhi, sau đó hắn cũng rất thích, cho nên muốn mình gả cho hắn?
Lại nói tiếp ý tứ này ngược lại có chút giống như là, cảm giác vì Mặc nhi cho nên muốn lấy nàng về nhà sao? Hơn nữa... đứa nhỏ Mặc nhi kia, cũng không biết bị tên Phượng Vân Cẩm này ngầm thu mua như thế nào, tuy rằng ngoài miệng của nó vẫn gọi hắn là quỷ chán ghét, nhưng rõ ràng thấy được đã bắt đầu không còn kháng cự hắn như trước kia rồi.
Còn có một chuyện làm cho nàng có chút khó hiểu, liền đoán là Phượng Vân Cẩm bởi vì trốn tránh Phượng lão Vương gia bức hôn hắn, cho nên muốn cưới mình làm báo cáo kết quả công tác là được. Nhưng thành thân ở thời đại này không phải là một chuyện nhỏ, nhất là hắn biết rõ mình mang theo Mặc nhi sẽ dẫn tới bị người cười chê. Chẳng lẽ hắn vốn không có nghĩ tới lấy thân phận của hắn mà thú mình, sẽ thừa nhận hậu quả gì?
Nhưng đối với Liễu gia, nàng thật sự không thể mắt thấy gặp nạn mà vô tâm mặc kệ, hơn nữa nếu gả cho Phượng Vân Cẩm mà có thể giúp Liễu gia, sau đó có thể để cho Mặc nhi an ổn khoái hoạt lớn lên, nàng có thể đáp ứng.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là, Phượng Vân Cẩm có thể đối đãi yêu thương với Mặc nhi như đứa nhỏ thân sinh, làm cho nó phóng khoáng vui sinh sống, sẽ không bị lời đồn đãi vô căn cứ quấy nhiễu.
Tô Nhược Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Tiểu Bạch đang ghé vào trước giường liền ngẩng mạnh đầu, một đôi đồng tử xanh lam dựng thẳng nhìn sang. Khi nhìn thấy là chủ nhân nhà mình thì thu liễm thần sắc cảnh giác trong mắt nó, lại ngoan ngoãn nằm úp sấp trở về.
Khẽ khàng đi tới trước giường, trên giường Mặc nhi mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy là mẫu thân mình đứng ở trước giường, nó vô cùng buồn ngủ lầu bầu: "Mẫu thân... Sao người còn không ngủ vậy?"
Tô Nhược Hàm trấn an cười nói: "Giờ mẫu thân ngủ đây, Mặc nhi ngoan ngoãn ngủ đi." Nói xong nàng để nguyên y phục nằm trên giường, kéo Mặc nhi ở bên cạnh đã cuộn mình lại giống như một con nhộng nhỏ củng tới vào trong lòng, nhìn thấy nó nhắm mắt lại ngủ thật say lần nữa, mới sâu kín thở dài một hơi.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ được rồi, nhất là Phượng Vân Cẩm lại nói ra điều kiện thật sự là vượt qua ngoài ý liệu của nàng, nàng phát hiện thật sự là không hiểu nổi hắn, một chút cũng không hiểu hắn.
Nhìn lướt qua cái lọ nhỏ có màu xanh lam băng lạnh dựa vào bên cửa sổ trong phòng, bên trong là Thiên Tàm hắn cho mình giải tử mẫu cổ mà theo lão Vương gia nói là trộm được. Nàng đưa tay lấy ra một khối ngọc bội Bạch Ngọc hình phượng ở bên thắt lưng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của mình lên xem. Ngọn đèn trong phòng chưa tắt, dưới ánh đèn mờ nhạt Bạch Ngọc Phượng Bội lóe ra ánh sáng óng ánh mờ nhạt. Lần đầu tiên nàng chú ý chỗ bất phàm của khối ngọc bội này, cũng là lần đầu tiên chính diện nghĩ đến hàm nghĩa đại biểu của khối ngọc bội này.
Ngày đó lúc Mạc Tử Khanh tới cửa, khi hắn (PVC) biết mình là một nữ nhân bị người hưu bỏ, dứt khoát đứng dậy dùng lời lạnh lùng châm chọc Mạc Tử Khanh có mắt không biết nhìn vàng xem ngọc. Lại lấy vật phẩm đại biểu chứng minh cho thân phận Tiêu Dao vương phi của Phượng Lan quốc, cứ như vậy mà dễ dàng cho mình. Thậm chí sau đó lại còn dệt một cái lý do che giấu hàm nghĩa chân chính của ngọc bội. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Sau khi biết rõ trên người nàng trúng tử mẫu cổ, hắn cái gì cũng không có nói qua, liền lấy ra Thiên Tàm vô cùng trân quý giải cổ cho mình.
Những chuyện Phượng Vân Cẩm làm cho nàng, không phải nàng không có nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, mà là bản thân nàng cũng không có tin tưởng. Hắn là một nam nhân tập hợp ngàn vạn hào quang trên người như vậy sẽ coi trọng nàng là một nữ nhân bình thường. Hơn nữa thanh danh lại còn đang bàn cãi, nàng là một người bị chồng ruồng bỏ mang theo đứa nhỏ, cho nên đã vô số lần nàng phủ định khả năng Phượng Vân Cẩm thích mình.
Nhất là tuy rằng Phượng Vân Cẩm hắn thường hay nói giỡn bình thường lại nói ra một vài lời nói ái muội, nhưng mỗi lần khi nàng thiếu chút nữa tin là thật, thì hắn lại cười nói với nàng, đó là giả...
Nhưng mà lúc nàng bắt đầu nghĩ là giả, tối nay hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, nàng không hiểu... Thật sự không hiểu.
Thật thật giả giả, nàng đã phân biệt không rõ ràng lắm rốt cuộc ý tưởng chân chính của Phượng Vân Cẩm hắn là cái gì.
Liễu gia... Liễu lão cha ở trước mặt mình sủng nữ sủng đến tận xương, còn có Liễu Phong Liệt lạnh lùng ít lời lại khó nén quan tâm, cùng với tiểu đệ Liễu Phong Viêm tuổi trẻ mà thành thạo lại cưng chiều tỷ, đủ loại bảo vệ của bọn họ đối mình nàng đều nhìn ở trong mắt. Cho dù nàng không phải là Liễu Hương chân chính, nhưng nàng tự nhận mình không phải là người lãnh tâm lãnh phế. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Người khác đối tốt với nàng, nàng thật sự làm không được chuyện lạnh lùng khi nhà gặp phải nguy cơ trọng đại thì không đếm xỉa đến, huống chi... Hiện tại người sau lưng đang nhằm vào toàn bộ Liễu gia, một người cũng đừng mong chạy trốn. Cho dù nàng không sợ, nhưng nàng không thể không suy nghĩ cho Mặc nhi.
Nhưng mà Phượng Vân Cẩm hắn... Gả cho hắn??
Đúng vậy, Phượng Vân Cẩm nói ra ra điều kiện đó là để cho nàng gả cho hắn.
Khi Phượng Vân Cẩm nói ra ba chữ "Gả cho ta", ngay cả lời nói cự tuyệt Tô Nhược Hàm nàng cũng còn không kịp nói, thì Phượng Vân Cẩm lại nói tiếp.
"Nàng mang theo Mặc nhi tự mình sinh sống cho dù có Liễu gia hỗ trợ, nhưng mà sẽ đưa tới bao nhiêu là lời gièm pha. Mà lão nhân gia phụ thân ta sốt ruột ôm tôn tử, vừa vặn hắn cũng thực thích đứa nhỏ Mặc nhi này, ta cũng rất thích Mặc nhi, cho nên hai người chúng ta liền cố mà làm thành một đôi đi! Thời gian cân nhắc một ngày cũng đủ chứ? Ta nghĩ nàng cần có thời gian suy xét, nhưng mà tình huống của Liễu gia thì thời gian lại không chờ, hy vọng ngày mai nàng sẽ cho ta một câu trả lời vừa lòng thuyết phục."
Bỏ lại một đoạn lời nói ở trên làm cho nàng kinh ngạc không thôi, sau đó Phượng Vân Cẩm lại thoải mái vỗ vỗ mông chạy lấy người, lại làm cho trong đầu Tô Nhược Hàm nàng hiện tại là bị phiền não quấy rầy.
Phượng Vân Cẩm hắn nói cũng có chút quá tùy ý, cái gì gọi là lão nhân gia phụ thân hắn sốt ruột ôm tôn tử vừa vặn rất thích Mặc nhi, sau đó hắn cũng rất thích, cho nên muốn mình gả cho hắn?
Lại nói tiếp ý tứ này ngược lại có chút giống như là, cảm giác vì Mặc nhi cho nên muốn lấy nàng về nhà sao? Hơn nữa... đứa nhỏ Mặc nhi kia, cũng không biết bị tên Phượng Vân Cẩm này ngầm thu mua như thế nào, tuy rằng ngoài miệng của nó vẫn gọi hắn là quỷ chán ghét, nhưng rõ ràng thấy được đã bắt đầu không còn kháng cự hắn như trước kia rồi.
Còn có một chuyện làm cho nàng có chút khó hiểu, liền đoán là Phượng Vân Cẩm bởi vì trốn tránh Phượng lão Vương gia bức hôn hắn, cho nên muốn cưới mình làm báo cáo kết quả công tác là được. Nhưng thành thân ở thời đại này không phải là một chuyện nhỏ, nhất là hắn biết rõ mình mang theo Mặc nhi sẽ dẫn tới bị người cười chê. Chẳng lẽ hắn vốn không có nghĩ tới lấy thân phận của hắn mà thú mình, sẽ thừa nhận hậu quả gì?
Nhưng đối với Liễu gia, nàng thật sự không thể mắt thấy gặp nạn mà vô tâm mặc kệ, hơn nữa nếu gả cho Phượng Vân Cẩm mà có thể giúp Liễu gia, sau đó có thể để cho Mặc nhi an ổn khoái hoạt lớn lên, nàng có thể đáp ứng.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là, Phượng Vân Cẩm có thể đối đãi yêu thương với Mặc nhi như đứa nhỏ thân sinh, làm cho nó phóng khoáng vui sinh sống, sẽ không bị lời đồn đãi vô căn cứ quấy nhiễu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook