Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ
Chương 8: 8: Không Giết Tích Chút Đức


Một khắc sau, người áo đen đột nhiên bị đoản kiếm trong tay phải của đối phương dữ tợn đâm vào đầu từ phía sau, hơi thở tử thần xông thẳng vào mặt, sinh mệnh từ từ bị rút khỏi cơ thể.

Ánh mắt của hắn ta lộ rõ ​​vẻ không thể tin nổi, tay mất lực buông cán kiếm xuống, ngã thẳng về phía sau.

Dường như hắn không nghĩ rằng mình sẽ chết dưới tay một người phụ nữ đến trói gà còn không chặt.

Khoảnh khắc hắn ngã xuống, con dao đang cắm sau đầu hắn ta, đâm xuyên qua đầu hắn.

Đâm giữa ấn đường, máu tươi chảy ào ra, mỗi giọt rơi xuống đều là đang cười nhạo sự ngu xuẩn của hắn.

Bởi vì vô cùng đau lớn, Thẩm Nhiêu khó có thể tập trung được sức lực, sắc mặt trắng bệch dường như không còn chút máu nào, lấy pháo hoa tín hiệu riêng của Cẩm Y Vệ từ tay áo ra, kéo dây dẫn rồi thả lên trời.

Tạ đại gia, mong người có thể nhanh chóng tới.

Nàng đau đến nỗi tứ chi lạnh run và mềm nhũn ra, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, mặt không biểu cảm mà bước về phía trước hai bước, mặc kệ máu đang chảy xuống các khe hở của gạch sàn, tháo mặt nạ của người mặt áo đen ra, đánh giá vài chỗ thì nhận định người này nàng chưa từng gặp qua.

Rồi lục soát người hắn, tìm thấy trên người hắn có một cái lệnh bài, nhìn thấy chữ khắc bên trên, nàng cau mày lại, sau đó thì nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau truyền đến.

“Đại nhân!” Cao Châu đã không thể giữ chân hoà thượng kia, chỉ có thể nhìn hắn tấn công về phía Thẩm Nhiêu.

Đột nhiên, một vỏ kiếm trắng bay qua trước mặt của Thẩm Nhiêu, không chút sai lệch nào mà bắn rơi thanh trường kiếm trong tay của vị hoà thượng kia.

Người này mang mùi thơm mực trúc, áo trắng hơn tuyết, nhẹ nhàng lướt qua người nàng, thanh trường kiếm trong tay hắn toát lên sự lạnh lẽo.

Cao Châu hừ hừ vài tiếng, rồi lập tức tiến sát đến bên cạnh nàng, nói: “Đại nhân, tại sao người lại chảy nhiều máu thế? Ngài không sao chứ! Còn cả Ôn đại nhân nữa, trông ngài ấy yếu ớt thế mà không thể ngờ rằng lại có thể đánh giỏi như vậy? Tôi còn tưởng rằng ngài ấy yếu đuối không thể tự mình lo liệu được cơ.”

“Ngoại trừ đại nhân nhà ngươi yếu ớt không tự mình lo liệu được, thì ai cũng đánh giỏi hơn ta.” Thẩm Nhiêu lạnh lùng quan sát, giấu lệnh bài cẩn thận vào trong người, cúi đầu nhìn vết thương của mình, “Không chết được đâu, trông chừng cho tốt nhân chứng quan trọng này, đừng để hắn chạy mất.”
“Vâng ạ.”
Hai người đánh chưa đến mười mấy hiệp, Ôn Tĩnh Thành đã nhanh nhẹn đâm thẳng vào cánh tay của tên hoà thượng, sức lực vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đóng hắn lên trên cửa.

Cao Châu sững người, thét ra tiếng kính phục, sau đó thở mạnh đi đến đem Ngũ Hoa đại bang, lại là Ngũ Hoa đại bang, còn bịt mồm hắn lại, hung dữ đánh vài nhát vào đỉnh đầu trọc lóc của hắn ta, trực tiếp làm hắn ta bất tỉnh: “Nghịch tử, cho ngươi đánh Lão tử này, ta khinh.”
Người của Đại Lý Tự thong dong đến muộn, Lưu Hạ đi đến thì nhìn vị hoà thượng bị bắt, nên bị doạ đến mức giật mình vỗ đùi, “Trời ơi, có chuyện gì thế? Có người thương vong không? Mọi người không sao chứ? Mau lên, đem tên hoà thượng có mưu đồ mưu hại quan viên triều đình lại ngay, áp giải người về Đại Lý Tự, bổn quan sẽ tra khảo cực hình.”
Dường như nói dối không chớp mắt, Thẩm đại nhân toàn thân đều là máu, hắn ta mù màu nên không nhìn thấy hay sao? Cao Châu cảm thấy tên Lưu Thiếu Khanh này không chỉ chó má mà còn bị mù nữa.

Ôn Tĩnh Thành vung áo bay nhẹ, vẫn là một cảnh giống như bức Chi Lan ngọc thụ (rất ưu tú), hắn ta vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Nhiêu, đỡ lấy người, rồi bấm huyệt cầm máu cho nàng.

Ngay sau đó, hắn ta giơ thanh trường kiếm chỉ vào tên hoà thượng, giọng trầm xuống rồi nói, “Lưu Thiếu Khanh, bổn quan phục mệnh giám sát hỗ trợ vụ án này, nếu kẻ tình nghi đã bị bắt, thì bổn toạ nên đích thân hộ tống chứ không dám để đại nhân hoa tâm tổn sức.”
Lưu Hạ đưa mắt nhìn thuộc hạ, sau đó khoát tay áo, chậm rãi bước lên phía trước, nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của Thẩm Nhiêu, nhẹ giọng nói: “Việc này vẫn là nên giao cho bổn quan thì hơn, ngươi nhìn xem bộ dạng của Thẩm đại nhân đi, chậc chậc, chảy nhiều máu quá, sắp không cầm cự được nữa rồi phải không?”
Đúng là, Thẩm Nhiêu vốn mặc chiếc váy màu trắng vậy mà vết máu đã thấm đầy mình rồi.

Hơn nữa, bởi vì giao đấu nên tóc đã rụng không ít, nhìn nàng giống hệt như ma nữ phất phơ vậy.

Còn có đôi con ngươi đen kịt lạnh như băng kia nữa, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Thẩm Nhiêu nhìn vào bộ mặt thèm đòn của người đang đứng trước mặt mình mà cười, thật muốn lập tức cho hắn ta một cái bạt tai, nàng cũng làm như vậy, giơ tay toàn là máu tươi lên tát thẳng vào mặt hắn ta một nhát.

Người bị nàng tát không hề đề phòng nên đã quay một vòng, sau đó thì lúng túng đứng cho vững, ôm mặt bê bết máu rồi đơ người ra, sau đó trừng mắt nhìn nàng, đang định mở miệng mắng nàng, thì nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một thanh trường kiếm đã kề trên cổ mình.

Cái nhiệt độ lạnh lẽo đó, lạnh thấu tâm can.

Thứ mà nàng lấy đi chính là thanh trường kiếm trong tay Ôn Tĩnh Thành, giọng nói u ám, lạnh thấu xương, nhìn xung quanh, “Tất cả đứng yên, không ai được phép động đậy, nếu không thì sẽ doạ đến người bị trọng thương như ta, tay run dễ làm đại nhân nhà các ngươi bị thương đó.”

Thân hình mảnh mai của nàng dường như có thể bị bất kỳ một cơn gió nào thổi bay, nhưng động tác của đôi tay nàng lại không khiến người ta dám xem thường.

Các nha dịch của Đại Lý Tự đều dừng tay lại, phòng bị nhìn Thẩm Nhiêu.

Không cần biết người khác nghĩ thế nào, dù sao Cao Châu cũng nhất định chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại nhân, nên trừng mắt cảnh giác người khác sẽ bắt Vô Niệm đi.

Lưu Hạ chưa từng coi Thẩm Nhiêu ra gì, làm gì có chuyện nghĩ được nàng lại điên cuồng như người mất trí thế cơ chứ, lưỡi dao dường như có thể cắt cổ hắn ta bất cứ lúc nào, hắn ta muốn hét lên thật to, nhưng lại sợ kích động đến nàng, vì vậy hắn ta cố nén giọng nói: “Ôn Tĩnh Thành, ngươi mau nhìn xem, nàng ta đã phát điên rồi! Ta nghĩ nàng ta mất máu quá nhiều, nên cả người đều điên rồi!”
Ôn Tĩnh Thành nhìn thấy bộ dạng như này của nàng cũng không kinh ngạc, chỉ là hốt hoảng một chút, hai tay nắm chặt sau lưng, trầm giọng nói: “Lưu Thiếu Khanh, ra lệnh cho người của ngươi lui xuống đi.”
Lưu Hạ mở miệng, do dự một chút, rồi như nhớ tới cái gì đó, nên hùng hổ nói: “Ồ, ta suýt chút nữa đã bị ngươi dắt mũi, bổn quan này là quan viên của triều đình, nàng ta không dám động thủ đâu.

Nếu nàng ta giết ta rồi, ta chết ở đây, thì nàng ta cũng đừng hòng được sống!”
“Nói đúng quá, nhưng mà hạ quan đau đến mức phát run, tay cũng run, ngài đứng vững chút đi, ta thực sự rất sợ làm ngài bị thương đó.” Một cô nương quần áo màu trắng dính đầy máu, khuôn mặt tái nhợt đứng trong đêm như một con quỷ, chậm rãi nhìn những người xung quanh.

Lưu Hạ tưởng rằng nàng ta sợ rồi, nên vội vàng nói: “Thẩm Nhiêu ngươi nhanh chóng dừng tay, bẩn quan còn có thể…á!”
Cơn đau làm cho Thẩm Nhiêu ho khan hai tiếng, tay run, không cẩn thận cắt một chút da của Lưu Hạ.

Mọi người: “…”
Lưu hạ không cần tôn nghiêm hay mặt mũi gì nữa rồi, bị doạ cho kinh hồn bạt vía: “Bà nội của tôi ơi, ngươi cầm vững chút đi, ta xin ngươi đó! Ngươi muốn gì ta cũng đồng ý hết, các ngươi mau, mau lui xuống hết đi!”
Đột nhiên, vào lúc này, từ xa có tiếng bước chân nhanh chóng chỉnh tề truyền tới, dần dần tiến tới gần.

Mọi người nhìn sang thì thấy khoảng ba mươi người của Cẩm Y Vệ đội chiếc mũ lớn cầm Tú Xuân đao một cách có trật tự, sau đó thì bao vây toàn bộ, rồi để thừa một đường.

Một người đàn ông mặc bộ đồ cá chuồn đỏ dệt kim sải bước tới, tay đặt lên trên cán đao, mái tóc dài của hắn được dây buộc tóc màu đỏ buộc thành đuôi ngựa, ánh mắt lạnh lùng vô nhân tính nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Nhiêu, sau đó thì nhanh chóng rời đi.


Như nhìn thấy cứu tinh, Lưu hạ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kêu cứu: “Tạ chỉ huy sứ, xin giúp đỡ hạ quan với, nữ nhân này điên rồi, ả ta muốn giết ta! Mau bắt ả ta lại!”
Cẩm Y Vệ đều là cận vệ riêng của Bệ hạ, trưởng công chúa lại là chị gái của Bệ hạ, tất nhiên mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền, vì thế Lưu hạ nhìn thấy Tạ Cẩn mới thân thiện bội phần, giống như nhìn thấy hắn còn may mắn hơn cả nhìn thấy mẹ của hắn ta nữa, quên hết những “chiến tích” trước đó của Tạ Cẩn.

Tạ Cẩn nhìn một phát là hiểu luôn lúc nãy bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhìn xem hắn ta đã ép một cô nương yếu đuối phải cầm kiếm lên doạ người rồi, xua tay hạ lệnh, “Người đâu, đem kẻ tình nghi áp giải đi, không để bất kỳ ai tiếp quản.”
“Điện hạ nói để cho ta…”
“Bổn quan chỉ phụng Hoàng mệnh.” Tạ Cẩn không thèm để ý đến tên phế vật bùn nhão không dính lên được tường nữa, đi đến trước mặt Thẩm Nhiêu, sau đó thì nhìn chằm chằm nàng, rồi mở ngón tay nàng ra, nhanh chóng cầm kiếm rời đi.

Khoảnh khắc thanh kiếm rời tay nằng, thì “vô tình” xẹt qua mặt Lưu hạ, làm cho hắn ta một mặt đầy máu, còn khiến cho hắn la hét, ngất xỉu tại chỗ.

Các nha dịch vô cùng ngạc nhiên nên muốn bước tới, nhưng đã bị Cẩm Y Vệ ngăn lại.

Thẩm Nhiêu thả lỏng người nên suýt nữa ngã, vậy nên vô thức nắm chặt lấy hắn, gắng gượng giữ vững thăng bằng, thấp giọng nói: “Đừng… đừng làm càn, nhớ lục soát phòng của Vô Niệm, trông chừng hắn ta cẩn thận.”
Nàng quá rõ tính khí của tổ tông này rồi, che đậy khuyết điểm rất lợi hại.

Nếu như nàng không nhắc nhở, hắn ta có lẽ nhất định sẽ chặt đầu ai đó để trút giận.

Nàng không quan tâm người khác sống hay chết, chỉ sợ rằng hắn ta gây ra quá nhiều vụ giết người, tương lai sẽ gặp rắc rối.

Tạ Cẩn mặt không cảm xúc nhếch khóe môi, khi nắm cổ tay Thẩm Nhiêu, độ cho nàng một chút chân khí, sau đó mạnh tay mở miệng của nàng ra để ném một viên thuốc vào miệng nàng, nhìn thấy bộ dạng đang đau khổ, nhíu mày của nàng, hắn không quan tâm, hét lên một tiếng, “Cao Châu”
Cũng không biết vị đại nhân tại sao lại biết mình, Cao Châu cảnh giác hỏi: “Ngài vữa nãy đút thứ gì vào miệng đại nhân ta đó?”
“Thuốc độc.” Tạ Cẩn chỉ về một hướng, ánh mắt lạnh hơn lưỡi kiếm, vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: “Cách đây năm dặm có một phòng y quán nhỏ, nếu đi nhanh có lẽ có thể cứu được nàng ấy.”
“Ngươi điên rồi sao, tự dưng lên đây đút cho ngài ấy thuốc độc, đợi sau này ta sẽ tính sổ với ngươi!” Cao Châu sợ hãi đến mức lập tức ôm Thẩm Nhiêu lên lưng rồi chạy.

Ôn Tĩnh Thành không yên tâm, nên đi theo sau, cảm tạ Tạ Cẩn một câu, phiền hắn thu dọn tàn cuộc.

Mặc dù không thích cách hành xử của vị chỉ huy sứ này, nhưng không nghĩ rằng hắn đang tàn sát những người vô tội.

Thuốc độc trong miệng nàng, có lẽ cũng chỉ là giả mà thôi.


Đợi mọi người đi rồi, Tạ Cẩn mới nhìn người đàn ông đã chết trên mặt đất, rồi yêu cầu một hiệu uý kiểm tra: “Hãy nhìn xem đó là ai.”
Một lúc sau, hiệu uý trở lại, chắp tay hành lễ, trầm giọng nói: “Hồi bẩm đại nhân, chắc là… người trong cung, là thái giám ạ.”
Có lẽ là biết người đến từ đâu, Tạ Cẩn ý vị khó hiểu cười nhẹ một cái, thế nhưng khi ngước mắt lên, thì lại chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía vị nha dịch còn lại, “Vừa rồi lúc Thẩm đại nhân bị thương, các ngươi đang làm gì?”
“Lúc đó chúng thần không có mặt…”
Tạ Cẩn chậm rãi gõ vào tay cầm Tú xuân đao, hơi hơi nhíu mày, “Nói lại lần nữa?”
Chính vì cái tên hung ác của hắn quá nổi khiến cho những vị nha dịch này không kìm được áp lực, bất ngờ quỳ xuống van xin lòng thương xót: “Tất cả đều là, đều là Lưu Thiếu Khanh phân phó cho chúng thần, thu dọn hiện trường… không cho chúng thần qua đây.

Chúng thần chỉ làm theo mệnh lệnh, xin chỉ huy sứ tha cho chúng thần đi ạ!”
Lưu hạ à, Tạ Cẩn một cước đá người bất tỉnh trên mặt đất, nghĩ rằng bây giờ còn chưa được giết hắn ta, có chút thất vọng, hắn duỗi eo, nhẹ giọng nói: “Ở hiện trường có bao người thì tính bất nhiêu người? Chém hết…”
Hắn đột nhiên nhớ tới những gì Thẩm Nhiêu nói trước khi rời đi, sát khí trong lòng có chút lay động.

Nếu thật sự là chém rồi, chỉ sợ nàng sẽ giận mà không thèm để ý đến hắn nữa…
Thanh kiếm của Cẩm Y Vệ đã được tháo ra một nửa, thấy vẻ mặt của hắn trầm mặc không nói, nên hai người không khỏi nhìn nhau, tự hỏi liệu Thượng Quan nhà mình rốt cuộc có còn muốn chém người nữa hay không.

“Thứ lỗi cho thuộc hạ, đại nhân, chúng thần vô tội mà.”
Tạ Cẩn sau khi cân nhắc một chút, thì xoay người rồi nói: “Đưa hết mọi người đi.”
Có một Cẩm Y Vệ hỏi, “Không, không giết nữa?”
“Chậc chậc, tích chút đức.” Hắn vặn vẹo cổ tay, tỏ vẻ chán ghét, nói ra lời trái với lòng của mình, hừ một tiếng, đi về phía thư phòng của Vô Niệm.

Các Cẩm Y Vệ im ngắt như tờ, dường như không thể tin vào tai mình, lặng lẽ thì thầm với nhau.

“Vừa rồi chỉ huy sứ nói… tích đức?”
“Không phải là ảo giác sao? Tạ đại nhân từ bao giờ lại bùng phát lương tâm muốn tích đức thế?”
Tạ Cẩn có thể nghe thấy rất rõ tiếng họ thì thầm, cũng không ngoảnh đầu lại, “Nếu còn nói thêm một lời, ta sẽ lấy đầu chó của ngươi cúng trời đó, nói được làm được.”
Các Cẩm Y Vệ: “…”
Công đức cái chết tiệt gì chứ, hắn vẫn là loại người điên cuồng mất hết tính người.

Bảo sao quyền cao chức trọng, tướng mạo tuấn tú thế nhưng lại không có nữ nhân nào để tâm đến, sợ là muốn động lòng, đều lo lắng mệnh của mình không đủ cứng, nên muốn khiêu khích hắn đúng không..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương