Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 74.3: Cốt truyện bãi công (2)

“Anh ta thích em?” Giọng điệu của Tề Lỗi trở nên nguy hiểm: “Ai nói cho em biết Nam Cung Tiêu Minh lập mưu hãm hại công ty của anh?”


“Người anh có mùi rượu, anh đã ăn tối với ai?”

Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Diêu Thiên Thiên. Mẹ ơi, cô rất sợ, bộ dạng này của Tề Lỗi chắc sẽ rất thô bạo phải không? Trải qua một đêm kia, Diêu Thiên Thiên đã biết rõ năng lực chiến đấu của Tề Lỗi, đó chắc chắn là thực lực của nam chính trong thể loại văn ngựa đực một đêm bảy lần gì đó. Trong tình huống anh hoàn toàn không khống chế được bản thân, đóa hoa xinh đẹp là cô đây thật sự ngay cả một lần cũng không thể chống đỡ nổi! Tuy rằng bị trói ở trong phòng nhỏ cũng rất kích thích, nhưng phải trong điều kiện có sự dịu dàng ân cần!

Vì thế, Diêu Thiên Thiên vội vàng đổi chủ đề: “Nhưng mà anh thật sự sắp phá sản sao?”

Vẻ mặt Tề Lỗi chợt trở nên thâm sâu khó đoán: “Nếu đúng thì làm sao? Hiện tại anh không tiền không quyền, em tính làm thế nào?”


Diêu Thiên Thiên:…

Anh trai à, dáng vẻ của anh hiện giờ thật sự không giống người sắp phá sản chút nào, lại còn dùng giọng điệu chất vấn để thay đổi suy nghĩ của bạn gái, chuyện này là sao? Lọ giấm của Tề Lỗi đã tỏa khắp bốn phía rồi đó! Phá sản đã là gì, vợ bị cướp mất mới là nguy cơ lớn nhất!

“Anh phải biết, em đến với anh chưa bao giờ là vì tiền.” Diêu Thiên Thiên cầm tay Tề Lỗi nói: “Đời sống vật chất, anh không có nhưng em có. Hơn nữa hiện tại không chỉ có anh phá sản, còn em nữa, em mới là người phá sản đầu tiên, hôn anh.”


“Hôn?” Tề Lỗi nheo mắt: “Có cần đánh giá năm sao cho việc giao hàng miễn phí không? Ồ, anh nên đánh giá tiêu cực, dịch vụ mãi không thấy tốt lên. Tối nay em đi ăn với ai?”

Diêu Thiên Thiên: /(ㄒoㄒ)/~~

Sao anh sắp phá sản rồi mà vẫn còn quan tâm tới việc em ăn tối với ai vậy!

“Em thấy hiện tại chúng ta nên ngồi xuống, thảo luận cách giải quyết nguy cơ của công ty thì hơn. Em có quyền biết vì sao công ty lại rơi vào nguy cơ phá sản và tại sao anh lại trở nên khó khăn như vậy.” Diêu Thiên Thiên nói vô cùng nghiêm túc.

Tề Lỗi hít sâu, nét mặt có chút cô đơn: “Anh đã sắp phá sản rồi, vậy nên ngay cả em cũng bắt đầu giấu diếm anh sao?”

Diêu Thiên Thiên:…

“Công ty do một tay anh gây dựng suốt mấy năm, xí nghiệp của nhà Mộ Dung mà cha anh kế thừa, còn có hạng mục hợp tác của Lưu Dương và Thượng Quan Lẫm ở tỉnh H, có thể tất cả đều sẽ mất hết. Giờ đây anh chẳng có gì cả, không thể nào mang lại hạnh phúc cho em.” Trong mắt Tề Lỗi ngập tràn đau thương cùng với cô đơn.

Diêu Thiên Thiên:…

Anh trai à, nhân vật của anh là BOSS phản diện, loại cảm xúc sợ sệt, đau thương này không phải thuộc tính của anh đâu. Anh học cái kỹ năng này từ bao giờ thế! Còn nữa, lẽ nào anh thật sự tính chắp tay dâng em cho người khác chỉ vì phá sản sao?

“Anh nói thật.” Tề Lỗi cười khổ: “Nếu thật sự không có cách nào cứu vãn tình hình, anh không còn gì nữa, chúng ta phải làm sao? Dì Vương mới nói muốn kiểm tra anh, nhưng ngay đến đời sống vật chất cơ bản nhất anh cũng không thể cho em.”

“Tề Lỗi…” Diêu Thiên Thiên chợt thấy đau lòng. Cô biết, công ty là tâm huyết của Tề Lỗi trong những năm này, cứ như vậy mà phá sản thật sự rất khó chấp nhận.

“Anh đừng lo, em cũng đã trưởng thành, quỹ ủy thác của em có thể sử dụng được rồi, cụ thể có bao nhiêu tiền thì em chưa tính, đưa hết cho anh. Anh xem xem có đủ để bù đắp vào lỗ hổng của công ty không?”


Tề Lỗi khẽ lắc đầu: “Đó là một cái động không đáy, nếu em cũng ném tiền vào đó, chỉ sợ rằng ngay đến tiền vốn của em cũng sẽ một đi không trở lại. Anh chỉ có thể bán công ty đi, nhưng lại lợi cho tên Nam Cung Tiêu Minh kia. Nhưng anh càng không muốn mất cả em… Tối nay em đã ở cùng ai?”

Diêu Thiên Thiên:…

Tề Lỗi à, trong lòng anh việc công ty phá sản không quan trọng bằng việc em ăn tối với ai hay sao? Có phải từ trước tới nay em khiến anh quá yên tâm, dẫn đến việc anh không có bất kỳ cơ hội nào ghen tuông, hiểu lầm để phát triển những tình tiết máu chó đúng không. Mẹ ơi, cô đã quên rằng đây là một bộ truyện máu chó, não tàn, cô không làm ra chuyện gì với nam phụ để Tề Lỗi ghen, thật sự quá không phải phép, quá không kính nghiệp rồi!

“Nếu em nói em ở cùng với Nam Cung Tiêu Minh, anh sẽ thế nào?” Diêu Thiên Thiên thử hỏi dò. Cô thật sự muốn biết nếu Tề Lỗi bật chế độ não tàn, anh sẽ nói những gì. Liệu có giống trong tiểu thuyết, tìm một người phụ nữ khác tới chọc tức cô, hay trực tiếp dùng vẻ mặt hi sinh mà nói với cô, anh không có tiền, em ở cùng với người có tiền đi, hay không biết xấu hổ mặt dày quấn lấy cô không buông?

Mẹ ơi, vừa nghĩ tới chuyện Tề Lỗi cũng đi theo sự não tàn của cốt truyện, Diêu Thiên Thiên vô cùng háo hức! (Ai da, cái tâm lý này phát triển không đúng lắm!)

Tề Lỗi khẽ vuốt ve khuôn mặt của Diêu Thiên Thiên, dịu dàng cười nói: “Em nói xem?”

Diêu Thiên Thiên:…

Mẹ ơi, cái dấu hiệu muốn hắc hóa này là sao? Đây không phải là truyện não tàn sao? Sao lại phát triển theo xu hướng khủng bố, hồi hộp vậy?

“Thiên Thiên, em không thấy em nên cho anh một lời giải thích về việc tối nay sao? Em…” Giọng Tề Lỗi trở nên đặc biệt âm trầm, nhưng anh không âm trầm nổi nữa rồi!

“Em đang làm gì vậy?” Anh nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thiên đang chăm chú tháo thắt lưng của mình.

“Anh đợi chút.” Diêu Thiên Thiên mồ hôi đầy trán, nghiên cứu thắt lưng của Tề Lỗi. Hơn nữa có vài lần không cẩn thận đã chạm vào khóa quần của Tề Lỗi.

“Làm gì?”

“Cho anh đáp án!”

Anh có nên vui vẻ một chút không, Diêu Thiên Thiên rất có khả năng sẽ dùng mỹ nhân kế để giải quyết cơn ghen của anh.

Vì vậy, trong lòng Tề Lỗi vô cùng hân hoan nhưng ngoài mặt lại ra vẻ ta đây rất bình tĩnh, nhìn động tác của Diêu Thiên Thiên. Anh đợi, rồi đợi, cuối cùng đợi được Diêu Thiên Thiên…


Lấy cái chìa khóa ở trên eo Tề Lỗi xuống!

Tề Lỗi: (⊙_⊙)

Chỉ thấy Diêu Thiên Thiên chọn trái chọn phải, chọn trúng một vòng tròn nhỏ trên một chiếc khóa, cố gắng lấy chiếc vòng đó ra.

Làm xong mọi chuyện, cô kéo Tề Lỗi đang ngơ ngác ngồi trên giường dậy, để anh đứng ở cạnh giường, bản thân thì cầm vòng tròn nhỏ kia, quỳ gối nói: “Anh đồng ý gả cho em chứ?”

Tề Lỗi:…

“Không đúng” Diêu Thiên Thiên lắc đầu, lại giơ chiếc vòng kia lên, hỏi: “Anh đồng ý lấy em chứ?”

Tề Lỗi:…

“Em đang cầu hôn sao?”

Diêu Thiên Thiên thành thật gật đầu, giơ chiếc vòng nhỏ lên cao hơn. Mẹ ơi, cô thảm hại biết bao nhiêu, phải dùng cả cách này để gả đi!

Tề Lỗi cũng cảm thấy anh thật thảm hại biết bao, phải dùng một cái móc trên chìa khóa làm nhẫn đính hôn!

Được rồi, anh nên ăn mừng, vì Diêu Thiên Thiên đã không dùng băng keo quấn thành nhẫn cầu hôn chỉ vì muốn cho anh một câu trả lời.

Ít nhất… Cô cũng dùng một chiếc nhẫn bằng kim loại!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương