Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"
-
Chương 131
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 73.2: Cốt truyện bãi công (1)
Diêu Thiên Thiên không tham dự tiệc đóng máy, nhưng cô vẫn để lại hai người bảo vệ cho Diêu Doanh Tâm, như vậy sẽ không sợ cô ta bị người ta tính kế. Sau đó một mình cô lái xe tới gặp Nam Cung Tiêu Minh. Diêu Thiên Thiên cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì, suy cho cùng Nam Cung Tiêu Minh không phải là loại người như vậy.
Nam Cung Tiêu Minh chọn một nhà hàng rất xa hoa, bày trí không tồi, lại là phòng bao tư nhân, cảm giác vô cùng tao nhã. Diêu Thiên Thiên vừa vào cửa thì nhận được một bó hoa hồng 30 đóa, ngôn ngữ của bó hoa chính là xin hãy chấp nhận tình yêu của anh.
Đi về phía trước, Diêu Thiên Thiên nhớ lại một lượt tất cả những chuyện bắt đầu từ lúc bốn tuổi bị Nam Cung Tiêu Minh bắt cóc cho đến tận năm mười sáu tuổi lại bị bắt cóc tiếp (Duyên phận bắt cóc (⊙_⊙)). Cô nhớ lại hết tất cả quá khứ một lần, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Nam Cung Tiêu Minh có mắt không tròng lại nhìn trúng cô. Thật ra không phải cô coi thường chính mình, mà là một “ông già” hơn ba mươi tuổi như Nam Cung Tiêu Minh, lại là bạn tốt của ba dượng Mộ Dung Cần, theo đuổi một thiếu nữ như hoa là cô, thật sự cảm thấy đáng tin sao?
Hay là có thằng em trai Nam Cung Tiêu Phong tương ái tương sát với anh ta nên khiến anh ta cảm thấy tâm hồn của bản thân vẫn còn rất trẻ? Diêu Thiên Thiên quả thực không tài nào hiểu nổi.
Hôm nay Nam Cung Tiêu Minh ăn mặc rất đàng hoàng, âu phục cà vạt, trông rất ra dáng. Đáng tiếc nếp nhăn nơi khóe mắt tinh tế kia đã tố cáo tuổi thật của anh ta.
Diêu Thiên Thiên ngồi đối diện Nam Cung Tiêu Minh. Anh ta gọi nhân viên phục vụ tới, cầm thực đơn nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn gì? Món bò bít tết ở đây rất nổi tiếng, em muốn chín mấy phần?”
“Chín nhừ luôn.” Diêu Thiên Thiên không nhìn thực đơn, mà nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ nói.
Nhân viên phục vụ: “Tôi sẽ nhớ chờ sau khi bít tết được dọn lên thì sẽ dùng khí lỏng nướng kỹ lại giúp cô.”
Diêu Thiên Thiên: “Đồng chí Phù Vụ Sinh, tôi cảm thấy phạm vi hành nghề của anh rộng thật đấy, có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là anh làm việc ở mấy nhà hàng khách sạn không? Sao mà tôi cứ cảm thấy chỗ nào cũng có sự xuất hiện của anh vậy?”
Phù Vụ Sinh: “Bởi vì nhà hàng của Trung Quốc chỗ nào cũng có, cho nên nhân viên phục vụ chỗ nào cũng xuất hiện.”
Diêu Thiên Thiên: “Bác trai và bác gái lúc đặt tên cho anh thực sự đã dự đoán trước được.”
Phù Vụ Sinh: “Bởi vì gia đình tôi đều là cốt cán của ngành phục vụ mà!”
Nam Cung Tiêu Minh:…
“Hai người quen biết nhau?”
“Không quen.” Hai người đồng thanh đáp.
Nói xong Phù Vụ Sinh lập tức cầm thực đơn rời đi, còn Diêu Thiên Thiên thì nhìn Nam Cung Tiêu Minh, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Lúc trước khi tiếp xúc riêng với Nam Cung Tiêu Minh không hề có loại cảm giác này, bây giờ nhìn vào đôi mắt sáng rực ở phía đối diện, Diêu Thiên Thiên lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Quả nhiên không phải Tề Lỗi thì không được sao? Cô còn nhớ rất rõ lúc Tề Lỗi thổ lộ với mình, loại cảm giác tim đập nhanh ấy, rõ ràng rất sợ hãi muốn trốn thoát, nhưng lại luyến tiếc dời tầm mắt, chỉ cảm thấy trước mặt cho dù có là núi đao biển lửa cô cũng cam tâm tình nguyện ngã xuống. Dù cho có ngã gãy chân, cũng cam nguyện trở thành con mồi trong bẫy của thợ săn. Còn với Nam Cung Tiêu Minh, cô chỉ cảm thấy xấu hổ và nuối tiếc. Rõ ràng quan hệ bạn bè giữa bọn họ cũng không tệ, nhưng hiện tại lại trở nên lạ lẫm đến thế.
“Em không có quy tắc ăn không nói ngủ không ngáy, nhưng cũng không thích ăn cơm xong mới bàn chuyện chính, cho nên có chuyện gì thì bây giờ nói luôn đi.” Chẳng qua im lặng làm cho Diêu Thiên Thiên rất lúng túng, cô cũng không muốn rào trước đón sau với Nam Cung Tiêu Minh, cho nên cứ việc nói thẳng.
“Được rồi,” Nam Cung Tiêu Minh gật đầu: “Anh sẽ nói thẳng vậy.”
“Anh và em cũng coi như là quen biết nhiều năm, hơn nữa từ lúc bốn tuổi chúng ta đã quen biết nhau, vậy cũng xem như là thanh mai trúc mã. Còn em cũng vì trời xui đất khiến mà trở thành hai bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời anh.
Lần đầu tiên, anh còn nhớ rất rõ lúc đó em mới bốn tuổi, anh đã bắt cóc em nhỉ? Khi đó thật sự chỉ là một sự hiểu lầm, anh nằm vùng ngồi chồm hổm mấy ngày không đạt được gì nên đã lựa chọn con đường rời khỏi bệnh viện rồi ra nước ngoài tiêu dao tự tại. Nhưng bởi vì sự xuất hiện đột ngột của em, anh đã mất cơ hội chạy trốn, cuối cùng lại phải về nhà. Khoảng thời gian đó ông nội càng trông chừng anh kỹ hơn, còn anh vì muốn tỏ vẻ ngoan ngoãn nên đã tiếp nhận quản lý gia tộc một thời gian. Nào ngờ cách nhìn của anh với nhà Nam Cung cũng thay đổi, từ đó lên kế hoạch triệt để tẩy trắng gia tộc.
Lúc ấy ấn tượng mà em cho anh rất sâu sắc, anh có đi tìm em, nhưng anh lại không thể nào nói được lý do tại sao anh muốn đi tìm em. Chỉ là lúc ấy anh cảm thấy chơi với em rất vui, suy cho cùng thì lúc đó anh vẫn còn rất trẻ. Lúc em chuyển nhà đi, anh cũng không tự ép bản thân nữa.
Lần thứ hai, còn nhớ năm năm trước lúc em ở nước M có gọi cho anh một cuộc điện thoại quốc tế không? Diêu Thiên Thiên, anh nhất định phải cảm ơn em, cho dù không biết em có được tin tức từ đâu, nhưng em vẫn là người đã cứu ba anh.”
Đối mặt với mấy lời bộc bạch này của anh ta, Diêu Thiên Thiên lại không có cách nào phun câu chửi thề giống như lúc trước, chỉ có thể nghiêm túc nói: “Thực ra lần đầu tiên chỉ là trời xui đất khiến, lúc đó tôi mới có bốn tuổi nên không liên quan đến tôi là mấy. (Được rồi, cô nói lời này cũng rất chột dạ. Bởi vì lúc đó nếu như cô không khăng khăng ra ngoài tìm Diêu Doanh Tâm, thì sẽ không có chuyện say máy bay phải vào nằm viện truyền dịch. Nam Cung Tiêu Minh có lẽ cũng đã sớm thuận lợi trốn thoát rồi.) Còn lần thứ hai, tôi chỉ vô tình biết được một chút tin tức nên nói cho anh mà thôi. Trên thực tế nếu lúc ấy Nam Cung Tiêu Phong không gây phiền phức cho tôi, chuyện bắt cóc lại dọa tôi sợ, thì cho dù tôi có biết cũng sẽ không nói cho anh. Đây chỉ là trao đổi đồng giá, anh không cần cảm ơn tôi.”
Cô nói thế này là đang muốn tỏ rõ lập trường của bản thân. Giữa cô và Nam Cung Tiêu Minh, không hề có tình cảm, cũng chưa từng nghĩ sẽ có mối quan hệ sâu hơn.
Nam Cung Tiêu Minh cười khổ rồi nói: “Thực ra không liên quan gì đến mấy thứ đó. Chỉ là lúc anh đang thu thập chứng cứ từ thuộc hạ của Tôn Chí Khôn, đột nhiên có một ngày lại nhận được điện thoại của em, đột nhiên cảm thấy vui sướng lạ kỳ, rồi đột nhiên không hiểu tại sao lại rung động. Có lẽ là vì những lần ở chung trong quá khứ tích lũy lại, có lẽ là trong hoàn cảnh tương đối gian khổ đột nhiên nhìn thấy ánh rạng đông nên kích động. Giống như thích một người cũng đột nhiên như thế, nếu có thể nói ra lý do, thì không thể xem là thích, chỉ là cân nhắc một điều kiện mà thôi.”
Diêu Thiên Thiên:…
Mẹ nó có thể đừng diễn bộ phim đau khổ vì tình như vậy không! Một bộ truyện trào phúng hài hước đột nhiên xuất hiện một đoạn đối thoại thâm tình chậm rãi như vậy, cô thực sự không chịu nổi! Bạn học Tiểu Minh, anh có biết trong thành phần của chị đây gồm 10% tư tưởng không lành mạnh, 90% đều là tư tưởng phỉ nhổ không? Không có phỉ nhổ thì chị đây sống thế quái nào được!
Lúc này Nam Cung Tiêu Minh đột nhiên đứng bật dậy, quỳ một gối bên chân Diêu Thiên Thiên, cầm lấy một cái hộp ngửa mặt nhìn cô rồi nói: “Đây không phải là muốn trói buộc em, chỉ là anh hy vọng có được một cơ hội bắt đầu.”
Diêu Thiên Thiên:…
Bầu không khí này, ánh mắt này với những lời nói này, thật sự rất khó từ chối cái hộp này mà! Xem ra Nam Cung Tiêu Minh đã điều tra rất kỹ nhược điểm của phụ nữ, đồ âm hiểm gian trá!
Được rồi, so sánh với Tề Lỗi, một người thổ lộ trong nhà hàng xa hoa, cùng với một chiếc nhẫn và quỳ gối, và một người ở trong phòng ngủ nhỏ ở văn phòng đột nhiên bày tỏ, thì vẫn là Nam Cung Tiêu Minh đáng tin cậy hơn. Nhưng mà chị đây thích phòng tối hơn thì làm sao nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook