Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"
-
Chương 122
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 69.3: Giới thương nghiệp não tàn này (9)
“Chị ơi.” Em gái Tâm Tâm không hổ là người thương chị nhất, đi thẳng qua ngồi vào giữa cô và Vương Nhị Nha, ôm lấy cánh tay chị gái nói: “Chút nữa là phim mới của em phát sóng rồi, mọi người đã hứa sẽ xem cùng nhau mà.”
Cô ta chớp chớp đôi mắt to tròn, trông vô cùng đáng yêu.
Vương Nhị Nha thầm thở dài một hơi, thu tầm mắt lại rồi nói: “Ngồi xuống hết đi, lát nữa là phát sóng rồi, mọi người cũng cổ vũ cho Tâm Tâm.”
Bà căn bản không hề nhắc đến chuyện Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi bỏ chạy tại trận, sau đó rất lâu sau mới trở về. Sắc mặt của Lưu Minh Yến gần đó cũng vô cùng khổ sở, nhưng Tề Lỗi và Diêu Thiên Thiên thì lại thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đã hoãn án tử, nhưng nó đã tốt hơn nhiều việc bị chém đầu ngay tại chỗ.
Trước lúc TV phát sóng, mọi người vẫn đang nói chuyện, Diêu Doanh Tâm dính sát vào người người Diêu Thiên Thiên. Mộ Dung Nghiêm cũng không muốn ngồi cùng với mấy tên tình địch kia, mà đi đến bên cạnh người anh trai Mộ Dung Tường, hai người cùng nhau trêu chọc Tiểu Tiện. Mộ Dung Nghiêm đi rồi, Tề Lỗi ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Lẫm lại lần nữa hóa thân thành BOSS thâm trầm, hai người cùng nhau trầm mặc. Tề Miểu nhìn lướt qua Nam Cung Tiêu Phong lại chạy tới ngồi xuống bên cạnh ông cụ, mỉm cười khinh bỉ với cậu ta, rồi đi đến bên cạnh mẹ cô ấy là Lưu Minh Yến, ôm lấy cánh tay bà vui vẻ nói chuyện phiếm. Diêu Doanh Tâm thì kể lại cho Diêu Thiên Thiên nghe hôm nay bọn họ đi câu cá như thế nào, nhìn biểu cảm của cô ta khiến người nghe cảm thấy chuyến đi này vô cùng vui vẻ. Diêu Thiên Thiên không khỏi cảm thán kỹ năng diễn xuất của em gái mình thật sự quá tuyệt...
Thời gian trong lúc nói chuyện phiếm trôi nhanh vô cùng, giờ phim khuya sắp bắt đầu rồi. Người hầu mở TV lên, thời gian vừa đúng lúc, khúc nhạc dạo đầu vang lên.
Suất diễn của Diêu Doanh Tâm rất nhiều, trong tập mở đầu cô ta có rất nhiều cảnh quay. Tuy cô ta không xinh đẹp như nữ chính, nhưng cũng là người đẹp thuộc loại hình khuê các, hậu kỳ chế tác lại vô cùng chăm chút cho cô ta, khiến cô ta trở nên cực kỳ nổi bật. Trong lúc quay phim chỉ thấy Diêu Doanh Tâm một tát lại một tát đánh thẳng vào mặt nữ chính, rồi một tát thêm một tát bị nam chính, nam phụ và ba đánh.
Anh em nhà Mộ Dung, Nam Cung Tiêu Phong, Thượng Quan Lẫm, Diêu Đại Vĩ sa sầm mặt mày. Bọn họ đã bắt đầu tìm hiểu xem diễn viên đóng vai nam chính, nam phụ và cha đó là ai. Cùng lúc đó Diêu Thiên Thiên với tư cách là người đại diện cũng bị mười đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm. Cô có thể cảm nhận được tầm mắt yếu nhất trong đó chính là của Mộ Dung Nghiêm - người cùng cô tương ái tương sát (lầm to). Quả nhiên người hiểu cô nhất chính là cậu ta.
Diêu Doanh Tâm vội vàng nói: “Tất cả đều là giả thôi, chị cũng ở đó sao có thể để con bị đánh được. Nếu không sau khi đánh xong chắc chắn mặt sẽ bị sưng lên, rất khó để quay tiếp mấy cảnh sau.”
Ánh mắt tràn đầy sát khí lập tức được thu về, Diêu Thiên Thiên nhẹ nhàng thở phào một hơi. Quả nhiên người mà cô nên lấy lòng không phải là BOSS mà là nữ chính nhỉ? Thiên hạ ở trong tay cô thì cần gì phải giải thích nữa chứ.
Phim truyền hình mỗi tuần chiếu một tập, thời lượng mỗi tập đều sẽ khoảng chừng hơn một tiếng. Không thể không khen ngợi kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt của Diêu Doanh Tâm. Cô ta đã diễn tả loại tình cảm phức tạp giữa em gái với nữ chính cực kỳ chuẩn xác, khiến cho người ta cảm thấy lúc thì em gái vẫn còn đau lòng chị gái, khi thì lại hận nghiến răng trước lòng dạ ác độc của cô ta, còn về nữ chính…
Nữ chính chỉ cần mỉm cười là được rồi.
Sau khi tập một kết thúc, Vương Nhị Nha là người mở miệng đầu tiên: “Tâm Tâm diễn rất khá, mẹ còn tưởng rằng con sẽ diễn xuất giống như bộ điện ảnh đầu tiên kia. Hiện tại thật sự vượt quá sức tưởng tượng của mẹ, chúc con thành công.”
Bà đánh giá rất đúng trọng điểm, cũng rất công tâm. Diêu Doanh Tâm ít khi tiếp xúc với mẹ, trước nay vẫn luôn ngưỡng mộ Vương Nhị Nha nhưng lại không dám lại gần. Lúc này đây nhận được lời khen ngợi của bà, cô ta liền vui vẻ ôm lấy cánh tay chị gái rồi mỉm cười hạnh phúc.
Đáng tiếc là có vài vị cau mày, lời họ nói ra đại loại đều giống nhau, đại ý chính là Tâm Tâm đơn thuần đáng yêu như thế sao có thể diễn thể loại nhân vật này, không tốt cho hình tượng của cô ta trong tương lai. Còn hỏi có cần bọn họ ra tay tạo áp lực một chút không, để Tinh Đồ dồn toàn lực nâng đỡ Diêu Doanh Tâm, vân vân và mây mây.
“Tâm Tâm không muốn dùng thế lực của gia đình, muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để rèn luyện khả năng diễn xuất. Tôi cảm thấy trong giai đoạn hiện tại, chúng ta tốt nhất là không nên ra tay. Có điều nếu có người có ý định gây sự với Tâm Tâm, trái lại có thể giúp cô ấy dọn sạch không ít chướng ngại.” Mộ Dung Nghiêm nói chuyện rất đúng trọng tâm, suy cho cùng thì cậu ta cũng đã sống dưới sự dạy dỗ, giáo dục (tương sát) của Diêu Thiên Thiên, xây dựng được tam quan cơ bản nhất.
Nam Cung Tiêu Phong hừ lạnh nói: “Cũng không ngờ vị người đại diện nào đó lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, chọn một phim phá sản như thế! Mộ Dung Tường, người đại diện cho minh tinh của các người đều có tố chất thế này sao? Còn nữa, với tố chất của Diêu Doanh Tâm, không đến mức chỉ có thể đóng loại phim này đúng chứ?”
Từ sau khi câu chuyện này bắt đầu, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tường ra mặt lên tiếng: “Người đại diện là do Diêu Doanh Tâm tự đưa đến, là lính mới ở mọi phương diện, rất tệ. Hơn nữa tôi nhớ rõ Diêu Doanh Tâm có rất nhiều lời mời, nhưng đều bị người đại diện từ chối, lại chọn một bộ kém cỏi nhất như thế.”
Ý là muốn đổi người đại diện?
Thượng Quan Lẫm nhìn lướt qua Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi đang ngồi bên cạnh anh ta, cộng thêm kinh nghiệm quen biết Diêu Doanh Tâm mấy năm nay đã mách bảo anh ta, lúc này ngậm miệng lại là tốt nhất.
Diêu Đại Vĩ là người không khách sáo nhất, những người khác đều là người ngoài, nhưng Diêu Thiên Thiên là con gái của ông ta, cho dù ông ta bị tính kế đến mức phá sản nhưng Diêu Đại Vĩ vẫn muốn ra mặt giúp Diêu Doanh Tâm. Vì thế ông ta nghiêm khắc nói: “Thiên Thiên, con không biết thì đừng có làm xằng làm bậy. Bản thân con không có năng lực thì thôi đi, đừng làm chậm trễ tiền đồ của Tâm Tâm chứ.”
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên nặng nề, Lưu Minh Yến khẽ nhíu mày, bà không chấp nhận con dâu tương lai của bà bị người ta chỉ trích như vậy, hơn nữa tập phim truyền hình vừa rồi bà cảm thấy khá tốt. Diêu Doanh Tâm còn xuất sắc và hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn cả nữ chính. Là một người mới, cho dù đóng phim bom tấn thì cũng rất khó khiến cho người ta vừa nhìn là nhớ mãi, còn không bằng cứ chậm rãi nỗ lực như vậy. Tề Lỗi ở bên cạnh nghe thấy vậy lập tức sa sầm mặt mày. Ánh mắt của anh đảo qua mấy người nói xấu Diêu Thiên Thiên, đoán chừng đã kết thành thù. Cốt truyện quả nhiên uy vũ khí phách khó lòng giải thích, không ngờ nó còn có thể sử dụng cách này để tiếp tục phát triển.
Vương Nhị Nha khẽ cử động. Bà lạnh nhạt cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, nhiệt độ trong phòng phút chốc giảm xuống mấy độ.
Trái lại bạn học Mộ Dung Nghiêm vẫn luôn ở cạnh Diêu Thiên Thiên nhíu mày nói: “Thật ra cũng không thể nói như vậy được. Bộ phim này tuy rằng không có quá nhiều minh tinh, nhưng cũng bởi vì như vậy, không một ai có thể lấn át được sự nổi bật của Tâm Tâm. Thể loại phim thần tượng kiểu này dạo gần đây rất nổi, rất được đám học sinh hoan nghênh. Cho dù không được chiếu trong khung giờ vàng, nhưng nhấp chuột trên mạng thì không phân biệt khung giờ. Diêu Thiên Thiên lựa chọn thể loại này, thật ra rất đúng trọng tâm. Mấy bộ phim được cho là tốt lúc đó tôi đều đã xem qua hết rồi, thanh danh của nhà đầu tư hoặc nhà làm phim đều có một chút không ổn. Còn bộ phim truyền hình này tuy ít vốn, đạo diễn và nhà đầu tư đều không quá nổi tiếng, nhưng như vậy thì Tâm Tâm cũng sẽ không bị đồn là dùng quy tắc ngầm để giành vai, sẽ rất tốt cho sự phát triển sau này của cô ấy. Hơn nữa lúc ký hợp đồng bàn bạc thù lao đóng phim với Tinh Đồ, Diêu Thiên Thiên rất chuyên nghiệp, cô ấy đã tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Tâm Tâm. Là một người mới, thật sự không còn ai có thể làm tốt hơn cô ấy đâu.”
Sắc mặt Tề Lỗi đã dịu đi một chút, Vương Nhị Nha cũng lộ ra biểu cảm tán thưởng với Mộ Dung Nghiêm. Lúc này Nam Cung Tiêu Minh cũng nói: “Tuy rằng tôi chỉ là người ngoài, nhưng sau khi xem xong tập phim này, tôi cảm thấy Tâm Tâm thật sự rất thu hút.”
Ý là cũng ủng hộ Diêu Thiên Thiên.
Nam Cung Tiêu Phong không ưa Nam Cung Tiêu Minh, đương nhiên sẽ đối đầu với anh ta mọi lúc mọi nơi: “Hừ! Diễn viên như Diêu Doanh Tâm, thích hợp với người đại diện hạng A hơn. Gì mà tranh thủ lợi ích lớn nhất chứ, người đại diện đến cả quảng cáo cũng từ chối thì có ích lợi gì đáng nói? Thù lao đóng phim truyền hình thì được mấy cọc mấy đồng!”
Diêu Đại Vĩ: “Thiên Thiên, con đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Mộ Dung Tường: “Tôi có thể sắp xếp cho Diêu Thiên Thiên đi theo người đại diện hạng A để học tập. Trong khoảng thời gian này tạm thời tìm một người giàu kinh nghiệm dẫn dắt Diêu Doanh Tâm cũng được.”
Ý là vẫn muốn đổi Diêu Thiên Thiên.
Thượng Quan Lẫm há miệng thở dốc, cuối cùng lại trầm mặc. Mặc dù anh ta cũng cảm thấy nên đổi người đại diện, nhưng lý trí lại ngăn cản không cho anh ta lên tiếng.
“Đủ rồi!”Diêu Doanh Tâm tức giận đứng dậy, nhìn thẳng mấy vị nam chính kiên quyết nói: “Tôi cần chị, không có người đại diện nào tốt hơn chị gái của tôi cả! Mấy người không được bắt nạt chị ấy, quá đáng ghét!”
“Thầy Thượng Quan, chị em đối xử với anh tốt như vậy, anh lại không đứng ra nói giúp cho chị ấy nửa lời. Em muốn chia tay với anh!”
Diêu Thiên Thiên:…
Quả nhiên chị gái mới là tình yêu đích thực sao? /(ㄒoㄒ)/~~
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương gần đây tại sao lại thơm ngon như vậy nhỉ? Bởi vì thanh niên lười muốn kết thúc sớm. Nói sao nhỉ, nếu bộ truyện này mở hệ liệt liệu có độc giả không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook