A Âm khựng lại, sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ bước chân, liều mạng chạy về phía trước.

Ký Hành Châm lắc đầu bật cười, chân dài bước vài bước đã đến bên cạnh A Âm: "Nàng đi nhanh như vậy làm gì? Không sợ té à!"

A Âm nói thầm trong lòng có té cũng còn hơn đối đầu với người như huynh! Lúc này gắng sải chân mà chạy.

Trên môi Ký Hành Châm mang ý cười tiếp tục đi theo.

Không lâu sau A Âm phát hiện một sự thật hết sức bi thương.

Nàng nhỏ tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, chân thì ngắn.

Còn tên lớn tuổi hơn, vóc dáng cao lớn, chân thì dài.

Nãy giờ nàng nỗ lực chạy như điên còn hắn chỉ thong dong bước đi.

...Vậy mà tốc độ của hai người lại ngang nhau.

A Âm giận, đứng lại không chạy nữa, tay chống gối thở dồn dập.

Ký Hành Châm lấy khăn tay trong ngực ra đưa tới trước mặt A Âm, A Âm liền túm lấy xoa xoa mặt rồi nhét lại vào tay hắn.

Nếu như đã đối mặt, khăn tay cũng đã dùng rồi thì không cần phải giả bộ không nhìn thấy nữa.

A Âm từ từ quay đầu về phía Ký Hành Châm, nâng mặt lên, tươi cười nói: "Ai nha! Thái tử điện hạ, thật đúng lúc.

Người cũng tới tham gia yến tiệc hàn thực của Hoàng hậu nương nương sao?"

Ký Hành Châm như cười như không, nhìn nàng không nói lời nào.

A Âm quay đầu bước đi.

Ký Hành Châm lập tức bước nhanh hơn, chặn trước mặt A Âm, nhìn bên hông nàng, kiêu ngạo hếch cằm, nhếch mi hỏi: "Gần đây thích ăn xíu mại?"

Nếu như vậy thì có chút khó khăn.

Hắn không có dặn chuẩn bị xíu mại, hôm nay lại không thể nổi lửa vậy không ăn được rồi.

A Âm cúi đầu nhìn viên đá bên hông rồi đáp: "À! Không phải không phải.

Mặc dù ta cũng thích ăn xíu mại nhưng mà không phải vì thích ăn nên đeo đâu!"

A Âm quơ quơ viên đá xíu mại, cười đến mặt mày phấn khởi: "Thế nào? Đây là của đại đường huynh cho ta đó, rất đáng yêu đúng không?"
"Thì ra là được người khác tặng."

Ký Hành Châm chậm rãi buông ra mấy chữ, rồi nhìn nụ cười xán lạn của A Âm, mắt phượng híp lại chậm rãi nói: "Ta thấy vật này cũng không tệ, hay nàng tặng ta đi."

Sắc mặt A Âm nhất thời thay đổi, thầm than sao lại quên mất tật xấu của người này? Hễ nàng có đồ gì tốt thì đều bị hắn lấy đi!

A Âm vội vàng dùng tay che ở bên hông, lại dùng vạt áo che kín bảo bối xíu mại của mình tránh đi tầm mắt, sau đó vận dụng hết công suất của cái chân ngắn, đẩy mọi người qua hai bên chạy thẳng vào trong điện.

Ký Hành Châm nhìn A Âm chạy, viên đá đung đưa lúc ẩn lúc hiện, rồi cất bước đi theo.

Cũng không như lúc nãy đi kề bên cạnh A Âm, lúc này chỉ đi ở phía sau A Âm, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vật kia.

Sau khi đi vào trong điện, các cô nương khác mới biết thái tử điện hạ cũng tới vội vàng đứng dậy hành lễ.


Ký Hành Châm tùy ý gật đầu rồi đi thỉnh an Du Hoàng hậu.

Hoàng hậu nói cùng nhi tử mấy câu sau liền cho mọi người ngồi xuống.

Tuổi A Âm nhỏ nhất nên tự nhiên sẽ ngồi ở vị trí chót nhất.

Nàng mới vừa thở phào nhẹ nhõm liền kinh ngạc phát hiện lúc này người nào đó vẫn còn đi theo mình, hơn nữa lại còn theo sát, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Việc này cũng quá không hợp lễ nghi.

A Âm vội lớn tiếng cáo trạng với Du Hoàng hậu: "Nương nương, thái tử điện hạ ngồi nhầm chỗ!"

Không đợi Du Hoàng hậu lên tiếng Ký Hành Châm đã bình thản giải thích: "Đã lâu không gặp ngũ muội muội, ta muốn cùng muội trò chuyện nhiều hơn."

Du Hoàng hậu nhìn hai đứa thân cận như vậy, lại nhìn qua Du Hàm thấy từ đầu đến cuối đều không hề trao đổi gì với Ký Hành Châm, chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp gật đầu.

Hoàng hậu nương nương cũng đã đáp ứng nên A Âm chỉ đành câm nín nuốt xuống bụng những thứ quy củ lễ nghi linh tinh mà nàng đã chuẩn bị để nói.

Chỉ là không bao lâu sau A Âm đã hối hận, hối hận đến xanh ruột.

Các tỷ tỷ đều đang vui đùa nói chuyện cùng Hoàng hậu nương nương, không khí yến tiệc nói nói cười cười hoà thuận vui vẻ.

Còn nàng thì phải đang hứng chịu ánh mắt nóng hừng hực của người bên cạnh.

Dĩ nhiên, ánh mắt đó không phải là hướng về phía A Âm mà là hướng đến viên đá bên hông nàng.

A Âm đã có kinh nghiệm, sợ hắn sẽ cướp bảo bối của mình đi nên hai tay vẫn luôn đè lên viên đá bảo vệ thật tốt.

Đừng nói là Ký Hành Châm muốn chạm vào chỉ sợ là nhìn hắn cũng không thể nhìn xuyên thấu qua tay nàng.

Tiệc hàn thực được cử hành bên trong chánh điện của Du Hoàng hậu.

Đợi sau khi mấy huynh đệ Du gia đến đầy đủ, Du Hoàng hậu sẽ cho người bày tiệc chuẩn bị khai yến.

Du Hoàng hậu một mình một bàn, ở bên cạnh nàng, thái tử Ký Hành Châm một mình một bàn.

Rồi tiếp theo là nữ nhi Du gia một bàn, nam nhi một bàn tổng cộng là bốn bàn.

Bữa tiệc sắp sửa bắt đầu, Ký Hành Châm đột nhiên nói với Du Hoàng hậu, muốn A Âm đến ngồi cùng bàn chơi với mình thuận tiện cùng nhau dùng bữa.

"Không được!" Du Hoàng hậu thấp giọng nói với Ký Hành Châm: "Chuyện này không hợp quy củ."

"Sao lại không được?" Ký Hành Châm mỉm cười: "Lúc trước A Âm vào cung vẫn thường xuyên ngồi một bàn với nhi tử mà.

Vậy nên hôm nay cũng không cần để ý đến những lễ nghi không cần thiết."

Du Hoàng hậu rơi vào tình thế khó xử, yêu cầu của nhi tử cũng không phải là không hợp quy củ.

Nhưng mà do thân phận của A Âm rất đặc thù là người bà đang suy nghĩ...

Du hoàng hậu đang ngẫm nghĩ nên hay không nên cự tuyệt yêu cầu này của Ký Hành Châm thì nghe Ký Hành Châm cất giọng gọi A Âm: "Bánh bao, tới chỗ của ta đi! Ở chỗ ta có đồ ăn ngon."

A Âm vừa nghe hai chữ "Bánh bao" liền đen mặt, nghiêng đầu hừ một tiếng, giọng nói mềm mại đáp: "Ta không thể quấy rầy thái tử điện hạ được.

Điện hạ cứ từ từ thưởng thức."


Du Hoàng hậu thấy A Âm không muốn tới, ngược lại cảm thấy vậy nhi tử của mình sẽ mất thể diện trước mặt mọi người, vì vậy nói: "A Âm tới đây đi cũng có thể gần cô cô hơn."

Hoàng hậu nương nương đã lên tiếng, A Âm cũng không có cách nào chỉ đành bất đắc dĩ đi chậm rì rì tới.

Ký Hành Châm nhìn A Âm cố tình đi chậm như vậy thì đưa tay kéo nàng tới chỗ mình nhanh hơn, sắp xếp cho nàng ngồi vào chỗ bên cạnh hắn.

Đợi A Âm ngồi an ổn, Ký Hành Châm mới chỉ vào một bàn thức ăn trước mặt, nói nhỏ: "Nàng nhìn xem."

A Âm không dám tin mở to mắt ngạc nhiên hỏi: "Bánh ú?"

Hôm nay không phải là tết Đoan Ngọ hắn lại cho làm bánh ú?

"Đúng vậy." Ký Hành Châm thấy A Âm kinh ngạc trong bụng vui mừng, nói nhỏ với nàng: "Bánh bao trứng muối để nguội ăn không ngon, cũng không giữ được mùi vị.

Ta nhớ nàng thích bánh ú nên đã phân phó người làm."

Cách tết Đoan Ngọ năm ngoái đã gần một năm, lâu rồi A Âm chưa được ăn lại quả thật rất thèm.

A Âm theo bản năng liền đưa tay lấy bánh ú, kết quả tay mới vừa đưa ra được một nửa đã bị người khác vỗ nhẹ vào tay.

A Âm nghiêng đầu nhìn hung thủ.

"Bánh này rất dính tay nàng đừng đụng vào." Ký Hành Châm vừa nói, vừa cầm một cái lột vỏ bánh ra cho A Âm: "Ta lột vỏ bánh cho nàng."

A Âm có chút băn khoăn: "Như vậy quá phiền toái cho điện hạ rồi hay là cứ để ta tự làm đi?"

"Không được." Ký Hành Châm thản nhiên nói: "Ta sợ nàng làm không tốt sẽ lột hư luôn cái bánh ú của ta."

A Âm thầm mắng trong lòng ngụy biện lại nói tiếp: “Vậy thì để cho Phương Diệp làm?"

Phương Diệp là chưởng quản cô cô bên cạnh Ký Hành Châm.

Ký Hành Châm không thích cung nữ hầu hạ nên bên người hoặc là chưởng quản cô cô lớn tuổi hoặc là thái giám với công công.

Phương Diệp cô cô là người hầu hạ bữa ăn hằng ngày của Ký Hành Châm nên A Âm mới hỏi câu này.

Nha hoàn cận thân của nàng không được vào yến tiệc này nên muốn tìm người phục vụ cũng chỉ có thể dùng người trong cung.

Ký Hành Châm vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn A Âm: "Nàng cảm thấy ta làm không tốt?"

"Ngươi người này thật là..." A Âm dừng một chút, vội đem lời bất kính ngăn lại.

Thầm nói có lẽ là cuộc sống trong cung quá nhàm chán nên hắn mới thích làm ba cái chuyện này thôi? Cho nên nói: "Vậy thì người làm đi, đa tạ."

"Đa tạ ta thế nào?"

"...!Không bằng người cứ lựa đồ ăn ở trong đây đi ta sẽ tặng cho người?"

A Âm vừa nói vừa mở cái túi điểm tâm bảo bối của mình.

Túi này là lúc nãy nha hoàn của A Âm cầm sau đó giao cho cung nhân, cung nhân cầm giúp nàng vừa ngồi vào chỗ thì cái túi cũng đặt ở bên chân nàng.

Ký Hành Châm nhìn cũng không nhìn cái túi kia hắn cứ nhìn chằm chằm cái bánh ú, bàn tay thon dài nhanh chóng lột vỏ bánh, giọng nói chậm rãi: "Ăn thì không cần nếu thật muốn cảm tạ ta, hay là đưa cho ta một món đồ."

A Âm vội vàng che kín bên hông mình không nhắc đến chuyện cảm tạ nữa.


Ký Hành Châm cười vui vẻ.

Ký Hành Châm biết Giang Nam có thịt Quảng Đông (*) cũng biết A Âm thích ăn món này.

Có điều thịt Quảng Đông lạnh ngán ngấy không thể ăn được.

Vậy nên hắn phân phó người làm các loại mứt táo, bánh đậu đủ vị.

Bánh ngọt để nguội lạnh hương vụ vẫn ngon, ăn ngon hơn nhiều so với các loại thịt.
(*)Thịt Quảng Đông có hình dạng chóp, dải, hình tam giác, v.v ...!Nó chủ yếu sử dụng gạo nếp, thịt lợn, đậu xanh và một số nguyên liệu khác như lòng đỏ trứng muối, nấm, tôm, sò điệp, hạt dẻ, đậu phộng,….

Để làm đầy hương vị mặn, ngon và làm gia tăng thêm hương vị.

Ký Hành Châm biết A Âm tuổi còn nhỏ mỗi lần ăn không được nhiều lắm sợ nàng không thưởng thức được nhiều loại đồ ăn khác nhau nên để cho người làm bánh ú thành dạng nhỏ.

Bánh ú nhỏ nhắn đáng yêu, A Âm ăn rất vui vẻ.

Ký Hành Châm nhìn lúc A Âm ăn gương mặt phúng phính, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon!" A Âm thành thật gật gật đầu.

"Xíu mại ngon hay là bánh ú ngon?"

A Âm vừa muốn trả lời vừa hé môi đột nhiên nhớ tới bên hông mình còn đeo viên đá "Xíu mại", đổ mồ hôi lạnh, thầm nói thiếu chút nữa bị người này lừa rồi, chuyển câu trả lời: "Vấn đề này tạm thời ta không cách nào trả lời."

Ký Hành Châm liếc A Âm một cái không lên tiếng nữa chỉ chuyên tâm lột vỏ bánh ú cho nàng.

Ngọ yến kết thúc Ký Hành Châm giống như là có chuyện gì gấp, vội vã rời đi.

Sau bữa tiệc A Âm liền cùng các huynh trưởng, tỷ tỷ vào điện tiếp chuyện với Du Hoàng hậu.

Không lâu sau có người cầu kiến Hoàng hậu nương nương.

Du Hoàng hậu tuyên vào sau đó một cung nữ trẻ tuổi bước vào, cung nữ này A Âm nhìn rất lạ mắt không phải trong điện của Du Hoàng hậu.

Cung nữ tới trước mặt Du Hoàng hậu đoan chính hành lễ đợi đến khi Du Hoàng hậu đặt câu hỏi, mới giòn giả trả lời: "Hiền phi nương nương nghe nói các tiểu thư và thiếu gia của Du gia tới, muốn mời các tiểu thư và thiếu gia qua gặp.

Các tiểu thư Trịnh gia đều có mặt, Hiền phi nương nương nói tất cả mọi người cũng nên làm quen với nhau về sau thấy cũng có thể chào hỏi một tiếng, không đến nỗi lạ mặt."

Lời cung nữ này vừa dứt trong điện liền vang lên tiếng phì cười.

Du Thiên Lan thấy tất cả mọi người đều quay sang nhìn mình vội vàng lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói với A Âm đang ngồi bên cạnh: "Trịnh gia cùng với phủ chúng ta còn có cái gì mà nói."

A Âm cũng nghĩ như vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Quả nhiên, Du Hoàng hậu lập tức cự tuyệt: "Truyền lời với Hiền phi nói bên này ta còn muốn nói chuyện cùng các vị tiểu thư sợ là không rảnh qua đó."

Cung nữ kia hiển nhiên đã được Trịnh Hiền phi dặn dò nghe vậy vẫn giòn giả đáp như cũ: "Đại hoàng tử cũng có mặt Hiền phi nương nương nói đại hoàng tử đã lâu chưa được gặp mặt các biểu huynh muội, lúc này vừa đúng dịp muốn gặp một lần."

Đại hoàng tử dùng từ "Biểu huynh muội " cũng bởi vì Du Hoàng hậu là đại mẫu thân của hắn, hắn là dựa theo bên Du hoàng hậu gọi.

Cung nữ dứt lời lại bổ sung thêm: "Nếu như Hoàng hậu nương nương khó quyết định vậy không bằng hỏi thử ý kiến các vị tiểu thư và thiếu gia đây.

Nếu các tiểu thư và thiếu gia đều đồng ý thì sang."

Đây chính là chuyển quyền quyết định qua cho nhi tử Du gia.

Du Hoàng hậu nổi giận.

Nếu như chỉ là đại hoàng tử cho mời hoàng hậu chỉ cần nói mấy câu là có thể cự tuyệt.

Nhưng bọn họ dùng biện pháp như vậy tới mời bọn nhỏ Du gia qua gặp.

Nếu bọn nhỏ không đáp ứng thì đó là bọn họ không hiểu chuyện.


Còn nếu như bọn nhỏ đáp ứng thì…..

Du Hoàng hậu đang suy ngẫm lại nghe thấy thanh âm của thiếu nữ ở cách đó không xa vang lên: "Nếu đại hoàng tử cùng Hiền phi nương nương đã có thành ý như vậy thì không bằng chúng ta đi qua đó một chút."

Người lên tiếng chính là Du Thiên Tuyết.

Du Thiên Tuyết không để ý thấy thần sắc của mọi người khác lạ cười bước tới trước mặt cung nữ nói: "Hiền phi nương nương cũng là thành tâm.

Nương nương là trưởng bối nếu chúng ta không đi ngược lại có vẻ chúng ta không hiểu lễ nghĩa."

Cung nữ kia mừng rỡ không thôi yên tĩnh chờ Du hoàng hậu mở miệng.

Du hoàng hậu lạnh lùng nhìn Du Thiên Tuyết ẩn chứa tức giận, giọng nói bình tĩnh: "Chỉ là hành lễ vấn an, đi một chuyến cũng không có gì không thể."

Cung nữ không ngờ tới hoàng hậu đáp ứng mừng rỡ hành lễ rời đi, trở về phục mệnh.

Du hoàng hậu phân phó người đưa bọn nhỏ đến điện của Trịnh Hiền phi, dặn dò Đoàn ma ma: "Ma ma cũng đi theo bọn nhỏ nhìn xem tình hình thế nào." Rồi hạ thấp giọng phân phó: "Cẩn thận xem chừng con bé Du Thiên Tuyết."

Đoàn ma ma hiểu rõ lĩnh mệnh rồi vội vã đi theo.

Không phải A Âm không nguyện ý đi đến chỗ Trịnh Hiền phi mà là ở bên đó toàn là nữ từ, nàng thấy không thích nhất là người tên Lạc Đan.

Huống chi nhiều bên họ nhiều người như vậy, không cần phải sợ.

Ai lớn tuổi hơn thì đi trước.

A Âm chậm rì rì đi theo sau cùng.

Cứ nghĩ là sẽ một đường yên tĩnh đi đến nơi ai ngờ đi tới nửa đường đột nhiên lại nhảy ra thêm một người.

Chính là người đã đi rồi quay lại Ký Hành Châm.

Tâm tình A Âm không tốt, nghĩ đến nơi sắp đi đến rất có loại tâm tình bi tráng, càng thêm không muốn để ý tới hắn.

Còn tâm tình Ký Hành Châm lại không tệ, đuôi mày khóe mắt đều là nét vui vẻ ấm áp.

Nhìn A Âm chậm rãi bước đi Ký Hành Châm cố ý thả chậm bước chân đi theo bên cạnh nàng.

"Bánh bao, bánh bao?"

A Âm không đáp lời, Ký Hành Châm vẫn liên miên gọi mãi không thôi.

A Âm bất đắc dĩ nhìn sang hỏi: "Làm sao?"

Vừa đáp lời trước mắt A Âm thoáng một cái liền xuất hiện một ngọc bội có mặt dây đeo rất đặc biệt.

Mặt dây đeo kia khéo léo đáng yêu, dùng phỉ thúy xanh kết hợp với bạch ngọc làm thành hình cái bánh ú.

Lá gói bánh ú xanh biếc trong suốt, lá đã lột ra một nửa lộ ra gạo nếp màu trắng ở bên trong.

Cả viên phỉ thúy xanh trắng rõ ràng xinh đẹp lại tinh xảo.

"Đây là tết Đoan Ngọ năm ngoái ta dặn người làm cho nàng." Giọng Ký Hành Châm ở bên kia miếng ngọc bội vang lên.

Hắn cầm dây đeo ngọc bội hỏi: "Như thế nào? Có thể lọt vào mắt nàng không?"

"Ừm." A Âm không thể không nói lời thật lòng: "Rất đẹp."

"Vậy thì tốt." Ký Hành Châm nhẹ thở ra, cười khẽ nói: "Nếu A Âm thích thì cứ cầm đi.

Cái này vốn là làm cho nàng, tính tết Đoan Ngọ năm nay sẽ tặng nàng nhưng bây giờ đưa sớm hơn một chút cũng không sao."

A Âm sinh lòng cảnh giác hỏi: "Có điều kiện gì không?"

"Cũng không khó lắm." Giọng Ký Hành Châm nhẹ như gió thổi mây bay: "Từ nay về sau nàng đừng có đeo cái viên đá xíu mại đó nữa là được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương