Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ
-
Chương 5: Chân tướng
Huyền y Giáp tiếp tục bày ra vẻ mặt khinh bỉ mặt: “Vậy ngươi không có biện pháp khiến đường chủ hoạn thượng long dương chi hảo?”
Cố Hiểu Đao nhịn xuống xúc động đấm hắn một quyền, “Lão tử có chính là biện pháp, chỉ sợ ngươi không dám làm.”
Trong lòng huyền y Giáp lại dấy lên hy vọng, chà xát tay nói: “Ngươi nói thử xem!”
“Ngươi tự mình cởi sạch... nằm ở trên giường đường chủ các ngươi... A~ ngươi đừng đi...” Cố Hiểu Đao giơ tay, nhìn huyền y Giáp căm giận rời đi.
Thập Nhị kiếm ăn trở về, đạp chân phóng qua đầu tường, thấy trong viện chỉ có một mình Cố Hiểu Đao thì ngạc nhiên nói: “Tứ Cửu đâu?”
Thì ra hắn gọi Tứ Cửu a... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, “Hắn đi tìm Lương Sơn Bá rồi.”
“Lương Sơn Bá là kẻ nào? Hắn đây là tự ý rời bỏ công việc! Ta muốn đi bẩm báo đường chủ!” Thập Nhị thả đồ ăn trong tay xuống, đạp chân chạy tới đâm thọc.
Ngươi đi rồi... ngươi cũng là tự ý rời bỏ công việc a! Cố Hiểu Đao nhìn theo bọn họ rời đi, đưa mắt nhìn sang bao giấy dầu hắn để lại.
Là mỹ vị gà quay đi! Đúng không đúng không! Ha hả có thể ăn mảnh rồi. Cố Hiểu Đao cảm động đến lệ rơi đầy mặt, xé mở một tầng lại một tầng giấy dầu.
Một khắc khi thấy rõ đồ vật bên trong, nước mắt Cố Hiểu Đao đã thành hình dáng mì sợi.
...Đệch... Đây là thứ gì hả? Hạt dưa?? Trong phim truyền hình dùng giấy dầu bao món ăn lại không phải đều là vịt quay giò heo bánh bao thịt sao! Hơn nữa hạt dưa có thể lấp đầy bụng hả!!!!
Định mệnh chăng?
“Chu Tước! Đoạn Yến! Tiểu Đoạn Đoạn! Tiểu Yến Yến!” Cố Hiểu Đao từ góc tường lôi ra một cái ghế nhỏ, một bên trong lòng xót xa ngồi cắn hạt dưa một bên triệu hồi thần thú.
Đáp lại hắn chính là một trận trống điếc tai vang dội.
Từng trận đánh vào trong lòng a! Cố Hiểu Đao giống như cảm nhận được như có một vạn con thất dương đà chạy qua, cảm thấy nếu mình tiếp tục ở đây giây tiếp theo sẽ phun ra một búng máu.
Hơn nữa... trên đỉnh đầu hình như có đàn chim bay qua? Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng người từ mỗi hướng khác nhau bay ra, vù vù bay xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Rất! Mạnh mẽ! Nhìn đi! Hình ảnh sinh viên xông đến phòng ăn a...
Ba chữ lớn 'CÓ ĐỒ ĂN' lập tức truyền vào trong não! Cố Hiểu Đao nhảy dựng lên, phun xác hạt dưa ra chạy ra ngoài đuổi theo bọn họ.
“Tô Chiêu, ngươi là muốn thừa dịp loạn chạy trốn hả?!”
Một tiếng quát chói tai át cả tiếng trống truyền đến trong lỗ tai Cố Hiểu Đao. Cố Hiểu Đao tò mò quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ thấy một thiếu niên mặt tròn tròn thở hồng hộc chạy theo phía sau hắn.
Trước mặc kệ Tô Chiêu là ai, tốc độ thiếu niên này cũng rất nhanh đi, quả thực sắp đuổi kịp hắn!
Tâm hiếu thắng của Cố Hiểu Đao hiếm khi bị kích thích, âm thầm tăng thêm tốc độ.
Ai biết thiếu niên cũng tăng thêm tốc độ!
Ha hả, nếu như bị ngươi đuổi kịp, thì danh hiệu đệ nhất chạy 800 mét toàn trường mà lão tử giữ vững mấy năm liền tại đại hội thể dục thể thao còn có tư cách sống trên thế giới sao?
Cố Hiểu Đao điều chỉnh hô hấp, tiếp tục gia tốc.
“Tô Chiêu ngươi đứng lại...” Thiếu niên đã thở hổn hển đến rất lợi hại.
Ha hả, truy người thì truy người đi, còn muốn thi chạy với ta, bệnh hiếu thắng là phải trị a!
Khoảng cách thiếu niên và hắn càng ngày càng xa, Cố Hiểu Đao thầm nghĩ ngươi sống cũng không dễ dàng thì thuận miệng giúp hắn hô một câu: “Tô Chiêu gì đó ở phía trước, ngươi chờ thiếu niên chân ngắn kia một chút a ~ “
“Ngươi mới chân ngắn!” Thiếu niên kia nháy mắt xù lông.
Đụng phải chỗ đau của ngươi hả! Cố Hiểu Đao nhếch miệng cười to. Sau đó đầu bị người dùng sức đạp một cái, khi cúi đầu suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.
“FUCK!” Cố Hiểu Đao quay đầu lại nhìn, đập vào mắt hắn là đũng quần người khác.
Cư nhiên dám đạp đầu lão tử!!! Cố Hiểu Đao không chút nghĩ ngợi, vươn tay chộp tới đũng quần người nọ.
Người nọ kêu rên một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Ha ha ha ha ha ha! Cố Hiểu Đao cảm thấy mình ra tay mau lẹ, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười như điên, không thể tưởng được mình thế nhưng ngộ ra một chiêu đoạt mệnh 'tay không chộp trứng'!!!!
“Tô Chiêu, chiêu này của ngươi quá hạ lưu!” Người bị tập kích đúng là thiếu niên thi chạy với hắn, thiếu niên té trên mặt đất sắc mặt đỏ bừng, vô cùng phẫn hận.
“Ngươi đạp đầu lão tử rất thượng lưu hả?” Cố Hiểu Đao ngoáy mũi, “Khoan đã, ai là Tô Chiêu?”
Thiếu niên ngẩng đầu nghiến răng: “Không phải là súc sinh ngươi thì là ai! Sao... ngươi lại mặt thành như vậy...?”
Cố Hiểu Đao xê dịch sàng đan bên hông, nghiêm túc nói: “Như vậy mát mẻ. Còn nữa thiếu niên, ngươi nhận lầm người rồi, ta gọi là Cố Hiểu Đao.”
Thiếu niên không dám nhìn thẳng trang phục của hắn, quay đầu nói, “Lần trước khi ngươi phát bệnh rõ ràng nói ngươi gọi Tô Chiêu!”
Ha ha ha ha ha ha! Thiếu niên ngươi là ngốc bẩm sinh hay là chậm một nhịp! Lời người bệnh nói còn có thể tin sao! Nội tâm Cố Hiểu Đao cười lăn lộn, nhưng trên mặt lại tràn ngập chân thành, lập lại lần nữa: “Không có khả năng, ta chính là gọi Cố Hiểu Đao, cho dù tên có một chữ 'Chiêu', ta cũng phải gọi là Triển Chiêu.”
“Rõ ràng a... khụ, hắn cũng gọi ngươi là Tô Chiêu!” Thiếu niên ủy khuất đứng lên.
“Hắn là ai vậy a? Ngươi là ai a?” Thấy vẻ mặt thiếu niên kinh ngạc, muốn nói lại thôi, Cố Hiểu Đao gật đầu: “Không sai bệnh của ta hơi nghiêm trọng, có chút không nhớ được các ngươi.”
“... Ta là Hữu hộ pháp.” Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn, nói ra thân phận của mình.
Cố Hiểu Đao bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói đều cảm thấy Cửu Vân cung các ngươi thiếu thiếu gì đó, thì ra là thiếu một Hữu hộ pháp! Không nghĩ tới Hữu hộ pháp ngươi như vậy tuổi trẻ tài cao a, bội phục bội phục! Ngươi vẫn chưa trả lời ta 'hắn' là ai.”
Hữu hộ pháp ngữ khí cứng ngắc: “... Thu Tam Nguyệt.”
A ha hả, có cố sự cần phải điều tra.
“Đúng rồi, người kia có quen ta không?” Cố Hiểu Đao tận trung làm một phóng viên bát quái.
Hữu hộ pháp thở dài, “Thôi, ngươi đã quên thì quên đi, trách không được lúc trước ta bày kế thăm dò ngươi cũng không có trúng chiêu.”
WTF? Bày kế thăm dò? Trong đầu Cố Hiểu Đao hiện ra một loạt tay vịn ghế dựa, ngọn lửa trong lòng chợt lóe. Đệch mợ!! Thì ra chủ ý não tàn kia là ngươi nghĩ ra a!!! Hại lão tử hiểu lầm cung chủ đại nhân!!
“Ngươi thủy chung là một tai họa, tuy là phát bệnh cũng không thể khinh thường! Để phòng ngừa ngươi là muốn thừa dịp loạn chạy trốn, thì tạm thời đi theo ta đi.” Hữu hộ pháp còn chưa chờ hắn nghĩ xong, thì đã làm quyết định.
Cố Hiểu Đao lại nhìn lên không trung đã không còn một bóng người, thở dài: “CMN phòng ăn sẽ hết cơm.”
Hữu hộ pháp ngạc nhiên nói: “Phòng ăn gì cơ?”
Cố Hiểu Đao càng kỳ quái: “Hả? Tiếng trống vừa rồi không phải là tín hiệu Cửu Vân cung các ngươi tập hợp ăn cơm hả?”
“... Đó là lệnh triệu tập, có người tấn công núi mới có thể vang lên.” Hữu hộ pháp bày ra vẻ mặt 'Ngươi đang suy nghĩ gì'.
Cố Hiểu Đao rất muốn khóc, đói bụng quá thảm cho nên mới có thể bổ não quá độ.
“Hữu hộ pháp thiện lương, ngươi có thể mang ta đi kiếm chút gì ăn không? Không cần hạt dưa đậu phộng, không cần rau dưa hoa quả, gà nướng ăn chung với cơm trắng là được.”
Hữu hộ pháp khó xử nói: “Lệnh triệu tập đã phát ra, Tả Hữu hộ pháp và tứ đại hộ pháp phải trình diện, nếu chúng ta đến trễ, đại ca sẽ mất hứng.”
“Đại ca ngươi là ai?” Cố Hiểu Đao hữu khí vô lực.
Hữu hộ pháp thuận miệng nói: “Cung chủ a.”
Cung chủ!!!! Còn có đệ đệ a!!! Cố Hiểu Đao ngẩng đầu đưa mắt đánh giá Hữu hộ pháp, người này mặt tròn mắt to, đầu óc ngốc nghếch, tuyệt không giống cung chủ a!!!
Khiếp sợ qua đi, lực chú ý của Cố Hiểu Đao lại quay về tới vấn đề đồ ăn: “Ngươi đi khai hội đi, nói cho ta biết phòng bếp ở đâu để ta tự mình đi lấy ăn là được.”
Hữu hộ pháp một hơi từ chối: “Không được, ngươi phải đi theo ta.”
Đi theo ngươi lại không có cơm ăn!!
“Vậy ngươi đưa ta đến phòng bếp, để ta đóng gói chút thức ăn vào trong đó ăn được không??!!” Nếu ngươi cự tuyệt nữa ta sẽ đói chết đó!
Hữu hộ pháp miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, chỉ là khinh công của ta có chút không tốt, trước khi trúng hóa công tán, mang một người võ nghệ cao cường không thành vấn đề, mang ngươi cũng không sao.
Cố Hiểu Đao kinh ngạc nói: “Ngươi trúng hóa công tán?”
Ánh mắt hữu hộ pháp buồn bã.
“Ngạch... Ta hạ? Thực xin lỗi a, phối phương giải dược ta nhớ không rõ lắm, ngày nào đó đến Bách Thảo đường ta sẽ hảo hảo tìm xem.” Thì ra Đoạn Yến muốn phương thuốc hóa công tán là muốn chữa khỏi cho đệ đệ mình a! RẤT! CẢM! ĐỘNG! Đồng thời trong lòng mình cư nhiên sinh ra cảm giác áy náy. FUCK, rõ ràng không phải là mình sai, áy náy cái rắm!
“Không sao, đại ca đã nói với ta sau khi ngươi phát bệnh thì quên phối phương giải dược rồi. Huống hồ người kê đơn không phải là ngươi, mà là... Thu Tam Nguyệt, hắn cầm dược của ngươi bỏ vào trong nước trà của đại ca, không cẩn thận bị ta uống.”
Chỉ... chỉ đơn giản như vậy?
“Nói như vậy hóa công tán không phải là do ta hạ?”
“Ừm.”
Đệch mợ!!!!
“Vậy dựa vào cái gì gọi ta là phản đồ a!” Cố Hiểu Đao cảm thấy bản thân nháy mắt được tẩy trắng.
“Thám tử nghe trộm được tin tức hôm nay Thu Tam Nguyệt muốn ngươi phế đi kinh mạch đại ca.”
“Vậy... ta thành công?”
Hữu hộ pháp lắc đầu: “Ai biết ngươi hôm nay lại phát bệnh, huống hồ đại ca cũng không trúng hóa công tán, tất nhiên sẽ không để cho ngươi có loại cơ hội này.”
Cho nên mình căn bản không có làm gì thì có được một cái danh hiệu phản đồ!?
“Sao các ngươi biết ta trước khi phát bệnh không phải là đang lá mặt lá trái(*) với Thu Tam Nguyệt?” Cố Hiểu Đao hơi kích động, chân tướng cư nhiên là như vậy!! Sắp giải oan đến nơi rồi có biết không!
(*) Lá mặt lá trái: thành ngữ chỉ người lật lọng, không giữ lời.
Hữu hộ pháp liếc hắn một cái, kiên định lắc đầu, “Không có khả năng, loại quan hệ kia của ngươi với hắn, cũng không phải lá mặt lá trái!”
LOẠI! QUAN! HỆ! KIA! Cố Hiểu Đao run rẩy, yếu ớt hỏi: “Loại quan hệ kia là loại quan hệ nào...”
Hữu hộ pháp cũng là không muốn nhắc lại, “Quên thì quên đi, ngươi không phải muốn ăn sao, ta đi lấy cho ngươi.” Nói xong chặn ngang ôm lấy Cố Hiểu Đao ở trên tay, thả người nhảy lên nóc nhà.
Quên cái rắm a a a a a!! Ngươi mau nói cho tiểu gia biết rốt cuộc ta với Thu Tam Nguyệt là loại quan hệ nào a a a a a a!!! Mợ nó bát quái Tứ Cửu thầm mến đường chủ cũng không phấn khích bằng một phần ba của mình a!!!! Cố Hiểu Đao giãy dụa, lập tức bị một loại âm thanh bụp bụp dọa sợ
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chân Hữu hộ pháp đạp lên mái ngói, khiến mái ngói văng khắp nơi, nhưng mặt không đổi sắc như trước lạch bạch đi tới.
Khi muốn nhảy đến nóc nhà đối diện, không hiểu sao trong lòng Cố Hiểu Đao lại phát lạnh.
Hữu hộ pháp lui về phía sau vài bước, nhảy vút một cái nhưng lại trượt chân.
Hai người ngã thật mạnh trên nóc nhà, tiện đà lộc cộc lộc cộc lăn xuống.
“...” Cố Hiểu Đao đã bị kinh hách, vụ này nhất định là dập mặt!!! Hắn cho rằng câu 'Khinh công của ta có chút không tốt' kia của Hữu hộ pháp là khiêm tốn, không nghĩ tới đâu chỉ là không tốt! Là vừa nhập môn đi!
Cũng may tại thời khắc mấu chốt Hữu hộ pháp sử dụng một chiêu diều hâu bắt thỏ, bắt lấy sàng đang cột bên hông Cố Hiểu Đao, giảm bớt tốc độ lăn xuống. Nhưng sàng đang này vốn chỉ là tùy tiện cột, bị hắn nắm như vậy, lập tức bung ra.
Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy bên dưới hơi lạnh, khi rơi xuống đất theo bản năng lật người một cái, tiện đà mông đập thật mạnh xuống đất.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hiểu Đao: Nguyên
Cố Hiểu Đao nhịn xuống xúc động đấm hắn một quyền, “Lão tử có chính là biện pháp, chỉ sợ ngươi không dám làm.”
Trong lòng huyền y Giáp lại dấy lên hy vọng, chà xát tay nói: “Ngươi nói thử xem!”
“Ngươi tự mình cởi sạch... nằm ở trên giường đường chủ các ngươi... A~ ngươi đừng đi...” Cố Hiểu Đao giơ tay, nhìn huyền y Giáp căm giận rời đi.
Thập Nhị kiếm ăn trở về, đạp chân phóng qua đầu tường, thấy trong viện chỉ có một mình Cố Hiểu Đao thì ngạc nhiên nói: “Tứ Cửu đâu?”
Thì ra hắn gọi Tứ Cửu a... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, “Hắn đi tìm Lương Sơn Bá rồi.”
“Lương Sơn Bá là kẻ nào? Hắn đây là tự ý rời bỏ công việc! Ta muốn đi bẩm báo đường chủ!” Thập Nhị thả đồ ăn trong tay xuống, đạp chân chạy tới đâm thọc.
Ngươi đi rồi... ngươi cũng là tự ý rời bỏ công việc a! Cố Hiểu Đao nhìn theo bọn họ rời đi, đưa mắt nhìn sang bao giấy dầu hắn để lại.
Là mỹ vị gà quay đi! Đúng không đúng không! Ha hả có thể ăn mảnh rồi. Cố Hiểu Đao cảm động đến lệ rơi đầy mặt, xé mở một tầng lại một tầng giấy dầu.
Một khắc khi thấy rõ đồ vật bên trong, nước mắt Cố Hiểu Đao đã thành hình dáng mì sợi.
...Đệch... Đây là thứ gì hả? Hạt dưa?? Trong phim truyền hình dùng giấy dầu bao món ăn lại không phải đều là vịt quay giò heo bánh bao thịt sao! Hơn nữa hạt dưa có thể lấp đầy bụng hả!!!!
Định mệnh chăng?
“Chu Tước! Đoạn Yến! Tiểu Đoạn Đoạn! Tiểu Yến Yến!” Cố Hiểu Đao từ góc tường lôi ra một cái ghế nhỏ, một bên trong lòng xót xa ngồi cắn hạt dưa một bên triệu hồi thần thú.
Đáp lại hắn chính là một trận trống điếc tai vang dội.
Từng trận đánh vào trong lòng a! Cố Hiểu Đao giống như cảm nhận được như có một vạn con thất dương đà chạy qua, cảm thấy nếu mình tiếp tục ở đây giây tiếp theo sẽ phun ra một búng máu.
Hơn nữa... trên đỉnh đầu hình như có đàn chim bay qua? Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng người từ mỗi hướng khác nhau bay ra, vù vù bay xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Rất! Mạnh mẽ! Nhìn đi! Hình ảnh sinh viên xông đến phòng ăn a...
Ba chữ lớn 'CÓ ĐỒ ĂN' lập tức truyền vào trong não! Cố Hiểu Đao nhảy dựng lên, phun xác hạt dưa ra chạy ra ngoài đuổi theo bọn họ.
“Tô Chiêu, ngươi là muốn thừa dịp loạn chạy trốn hả?!”
Một tiếng quát chói tai át cả tiếng trống truyền đến trong lỗ tai Cố Hiểu Đao. Cố Hiểu Đao tò mò quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ thấy một thiếu niên mặt tròn tròn thở hồng hộc chạy theo phía sau hắn.
Trước mặc kệ Tô Chiêu là ai, tốc độ thiếu niên này cũng rất nhanh đi, quả thực sắp đuổi kịp hắn!
Tâm hiếu thắng của Cố Hiểu Đao hiếm khi bị kích thích, âm thầm tăng thêm tốc độ.
Ai biết thiếu niên cũng tăng thêm tốc độ!
Ha hả, nếu như bị ngươi đuổi kịp, thì danh hiệu đệ nhất chạy 800 mét toàn trường mà lão tử giữ vững mấy năm liền tại đại hội thể dục thể thao còn có tư cách sống trên thế giới sao?
Cố Hiểu Đao điều chỉnh hô hấp, tiếp tục gia tốc.
“Tô Chiêu ngươi đứng lại...” Thiếu niên đã thở hổn hển đến rất lợi hại.
Ha hả, truy người thì truy người đi, còn muốn thi chạy với ta, bệnh hiếu thắng là phải trị a!
Khoảng cách thiếu niên và hắn càng ngày càng xa, Cố Hiểu Đao thầm nghĩ ngươi sống cũng không dễ dàng thì thuận miệng giúp hắn hô một câu: “Tô Chiêu gì đó ở phía trước, ngươi chờ thiếu niên chân ngắn kia một chút a ~ “
“Ngươi mới chân ngắn!” Thiếu niên kia nháy mắt xù lông.
Đụng phải chỗ đau của ngươi hả! Cố Hiểu Đao nhếch miệng cười to. Sau đó đầu bị người dùng sức đạp một cái, khi cúi đầu suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.
“FUCK!” Cố Hiểu Đao quay đầu lại nhìn, đập vào mắt hắn là đũng quần người khác.
Cư nhiên dám đạp đầu lão tử!!! Cố Hiểu Đao không chút nghĩ ngợi, vươn tay chộp tới đũng quần người nọ.
Người nọ kêu rên một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Ha ha ha ha ha ha! Cố Hiểu Đao cảm thấy mình ra tay mau lẹ, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười như điên, không thể tưởng được mình thế nhưng ngộ ra một chiêu đoạt mệnh 'tay không chộp trứng'!!!!
“Tô Chiêu, chiêu này của ngươi quá hạ lưu!” Người bị tập kích đúng là thiếu niên thi chạy với hắn, thiếu niên té trên mặt đất sắc mặt đỏ bừng, vô cùng phẫn hận.
“Ngươi đạp đầu lão tử rất thượng lưu hả?” Cố Hiểu Đao ngoáy mũi, “Khoan đã, ai là Tô Chiêu?”
Thiếu niên ngẩng đầu nghiến răng: “Không phải là súc sinh ngươi thì là ai! Sao... ngươi lại mặt thành như vậy...?”
Cố Hiểu Đao xê dịch sàng đan bên hông, nghiêm túc nói: “Như vậy mát mẻ. Còn nữa thiếu niên, ngươi nhận lầm người rồi, ta gọi là Cố Hiểu Đao.”
Thiếu niên không dám nhìn thẳng trang phục của hắn, quay đầu nói, “Lần trước khi ngươi phát bệnh rõ ràng nói ngươi gọi Tô Chiêu!”
Ha ha ha ha ha ha! Thiếu niên ngươi là ngốc bẩm sinh hay là chậm một nhịp! Lời người bệnh nói còn có thể tin sao! Nội tâm Cố Hiểu Đao cười lăn lộn, nhưng trên mặt lại tràn ngập chân thành, lập lại lần nữa: “Không có khả năng, ta chính là gọi Cố Hiểu Đao, cho dù tên có một chữ 'Chiêu', ta cũng phải gọi là Triển Chiêu.”
“Rõ ràng a... khụ, hắn cũng gọi ngươi là Tô Chiêu!” Thiếu niên ủy khuất đứng lên.
“Hắn là ai vậy a? Ngươi là ai a?” Thấy vẻ mặt thiếu niên kinh ngạc, muốn nói lại thôi, Cố Hiểu Đao gật đầu: “Không sai bệnh của ta hơi nghiêm trọng, có chút không nhớ được các ngươi.”
“... Ta là Hữu hộ pháp.” Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn, nói ra thân phận của mình.
Cố Hiểu Đao bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói đều cảm thấy Cửu Vân cung các ngươi thiếu thiếu gì đó, thì ra là thiếu một Hữu hộ pháp! Không nghĩ tới Hữu hộ pháp ngươi như vậy tuổi trẻ tài cao a, bội phục bội phục! Ngươi vẫn chưa trả lời ta 'hắn' là ai.”
Hữu hộ pháp ngữ khí cứng ngắc: “... Thu Tam Nguyệt.”
A ha hả, có cố sự cần phải điều tra.
“Đúng rồi, người kia có quen ta không?” Cố Hiểu Đao tận trung làm một phóng viên bát quái.
Hữu hộ pháp thở dài, “Thôi, ngươi đã quên thì quên đi, trách không được lúc trước ta bày kế thăm dò ngươi cũng không có trúng chiêu.”
WTF? Bày kế thăm dò? Trong đầu Cố Hiểu Đao hiện ra một loạt tay vịn ghế dựa, ngọn lửa trong lòng chợt lóe. Đệch mợ!! Thì ra chủ ý não tàn kia là ngươi nghĩ ra a!!! Hại lão tử hiểu lầm cung chủ đại nhân!!
“Ngươi thủy chung là một tai họa, tuy là phát bệnh cũng không thể khinh thường! Để phòng ngừa ngươi là muốn thừa dịp loạn chạy trốn, thì tạm thời đi theo ta đi.” Hữu hộ pháp còn chưa chờ hắn nghĩ xong, thì đã làm quyết định.
Cố Hiểu Đao lại nhìn lên không trung đã không còn một bóng người, thở dài: “CMN phòng ăn sẽ hết cơm.”
Hữu hộ pháp ngạc nhiên nói: “Phòng ăn gì cơ?”
Cố Hiểu Đao càng kỳ quái: “Hả? Tiếng trống vừa rồi không phải là tín hiệu Cửu Vân cung các ngươi tập hợp ăn cơm hả?”
“... Đó là lệnh triệu tập, có người tấn công núi mới có thể vang lên.” Hữu hộ pháp bày ra vẻ mặt 'Ngươi đang suy nghĩ gì'.
Cố Hiểu Đao rất muốn khóc, đói bụng quá thảm cho nên mới có thể bổ não quá độ.
“Hữu hộ pháp thiện lương, ngươi có thể mang ta đi kiếm chút gì ăn không? Không cần hạt dưa đậu phộng, không cần rau dưa hoa quả, gà nướng ăn chung với cơm trắng là được.”
Hữu hộ pháp khó xử nói: “Lệnh triệu tập đã phát ra, Tả Hữu hộ pháp và tứ đại hộ pháp phải trình diện, nếu chúng ta đến trễ, đại ca sẽ mất hứng.”
“Đại ca ngươi là ai?” Cố Hiểu Đao hữu khí vô lực.
Hữu hộ pháp thuận miệng nói: “Cung chủ a.”
Cung chủ!!!! Còn có đệ đệ a!!! Cố Hiểu Đao ngẩng đầu đưa mắt đánh giá Hữu hộ pháp, người này mặt tròn mắt to, đầu óc ngốc nghếch, tuyệt không giống cung chủ a!!!
Khiếp sợ qua đi, lực chú ý của Cố Hiểu Đao lại quay về tới vấn đề đồ ăn: “Ngươi đi khai hội đi, nói cho ta biết phòng bếp ở đâu để ta tự mình đi lấy ăn là được.”
Hữu hộ pháp một hơi từ chối: “Không được, ngươi phải đi theo ta.”
Đi theo ngươi lại không có cơm ăn!!
“Vậy ngươi đưa ta đến phòng bếp, để ta đóng gói chút thức ăn vào trong đó ăn được không??!!” Nếu ngươi cự tuyệt nữa ta sẽ đói chết đó!
Hữu hộ pháp miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, chỉ là khinh công của ta có chút không tốt, trước khi trúng hóa công tán, mang một người võ nghệ cao cường không thành vấn đề, mang ngươi cũng không sao.
Cố Hiểu Đao kinh ngạc nói: “Ngươi trúng hóa công tán?”
Ánh mắt hữu hộ pháp buồn bã.
“Ngạch... Ta hạ? Thực xin lỗi a, phối phương giải dược ta nhớ không rõ lắm, ngày nào đó đến Bách Thảo đường ta sẽ hảo hảo tìm xem.” Thì ra Đoạn Yến muốn phương thuốc hóa công tán là muốn chữa khỏi cho đệ đệ mình a! RẤT! CẢM! ĐỘNG! Đồng thời trong lòng mình cư nhiên sinh ra cảm giác áy náy. FUCK, rõ ràng không phải là mình sai, áy náy cái rắm!
“Không sao, đại ca đã nói với ta sau khi ngươi phát bệnh thì quên phối phương giải dược rồi. Huống hồ người kê đơn không phải là ngươi, mà là... Thu Tam Nguyệt, hắn cầm dược của ngươi bỏ vào trong nước trà của đại ca, không cẩn thận bị ta uống.”
Chỉ... chỉ đơn giản như vậy?
“Nói như vậy hóa công tán không phải là do ta hạ?”
“Ừm.”
Đệch mợ!!!!
“Vậy dựa vào cái gì gọi ta là phản đồ a!” Cố Hiểu Đao cảm thấy bản thân nháy mắt được tẩy trắng.
“Thám tử nghe trộm được tin tức hôm nay Thu Tam Nguyệt muốn ngươi phế đi kinh mạch đại ca.”
“Vậy... ta thành công?”
Hữu hộ pháp lắc đầu: “Ai biết ngươi hôm nay lại phát bệnh, huống hồ đại ca cũng không trúng hóa công tán, tất nhiên sẽ không để cho ngươi có loại cơ hội này.”
Cho nên mình căn bản không có làm gì thì có được một cái danh hiệu phản đồ!?
“Sao các ngươi biết ta trước khi phát bệnh không phải là đang lá mặt lá trái(*) với Thu Tam Nguyệt?” Cố Hiểu Đao hơi kích động, chân tướng cư nhiên là như vậy!! Sắp giải oan đến nơi rồi có biết không!
(*) Lá mặt lá trái: thành ngữ chỉ người lật lọng, không giữ lời.
Hữu hộ pháp liếc hắn một cái, kiên định lắc đầu, “Không có khả năng, loại quan hệ kia của ngươi với hắn, cũng không phải lá mặt lá trái!”
LOẠI! QUAN! HỆ! KIA! Cố Hiểu Đao run rẩy, yếu ớt hỏi: “Loại quan hệ kia là loại quan hệ nào...”
Hữu hộ pháp cũng là không muốn nhắc lại, “Quên thì quên đi, ngươi không phải muốn ăn sao, ta đi lấy cho ngươi.” Nói xong chặn ngang ôm lấy Cố Hiểu Đao ở trên tay, thả người nhảy lên nóc nhà.
Quên cái rắm a a a a a!! Ngươi mau nói cho tiểu gia biết rốt cuộc ta với Thu Tam Nguyệt là loại quan hệ nào a a a a a a!!! Mợ nó bát quái Tứ Cửu thầm mến đường chủ cũng không phấn khích bằng một phần ba của mình a!!!! Cố Hiểu Đao giãy dụa, lập tức bị một loại âm thanh bụp bụp dọa sợ
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chân Hữu hộ pháp đạp lên mái ngói, khiến mái ngói văng khắp nơi, nhưng mặt không đổi sắc như trước lạch bạch đi tới.
Khi muốn nhảy đến nóc nhà đối diện, không hiểu sao trong lòng Cố Hiểu Đao lại phát lạnh.
Hữu hộ pháp lui về phía sau vài bước, nhảy vút một cái nhưng lại trượt chân.
Hai người ngã thật mạnh trên nóc nhà, tiện đà lộc cộc lộc cộc lăn xuống.
“...” Cố Hiểu Đao đã bị kinh hách, vụ này nhất định là dập mặt!!! Hắn cho rằng câu 'Khinh công của ta có chút không tốt' kia của Hữu hộ pháp là khiêm tốn, không nghĩ tới đâu chỉ là không tốt! Là vừa nhập môn đi!
Cũng may tại thời khắc mấu chốt Hữu hộ pháp sử dụng một chiêu diều hâu bắt thỏ, bắt lấy sàng đang cột bên hông Cố Hiểu Đao, giảm bớt tốc độ lăn xuống. Nhưng sàng đang này vốn chỉ là tùy tiện cột, bị hắn nắm như vậy, lập tức bung ra.
Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy bên dưới hơi lạnh, khi rơi xuống đất theo bản năng lật người một cái, tiện đà mông đập thật mạnh xuống đất.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hiểu Đao: Nguyên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook