Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ
Chương 19: Hồi cung

Không biết ngắm trăng sao bao lâu, nói bao nhiêu chuyện thi từ ca phú và triết học nhân sinh, mí mắt Cố Hiểu Đao đã bắt đầu đánh nhau, “Cung chủ, khi nào chúng ta trở về a...”

Ban đêm, giọng nói trầm thấp của cung chủ phá lệ rõ ràng, ôn nhu nói: “Chúng ta không trở về được.”

Fuck fuck ngươi cho là đang diễn bộ hả, Cố Hiểu Đao buồn bực nói: “Không thể về vậy nghỉ ngơi ở đâu a, chẳng lẽ là muốn ăn ngủ ngoài trời?”

Cung chủ lạnh nhạt nói: “Nơi này là ngoại ô, trở về phải mất hai canh giờ.”

“Nói như vậy ngươi ôm ta bay thật lâu a...” Cố Hiểu Đao còn tưởng rằng lúc nãy chỉ là ngủ một chút, hiện tại ngẫm lại, trong lòng lại nảy lên mê dạng の cảm động.

Cung chủ nói: “Ngươi không muốn ở ngoài trời, vậy chúng ta liền đến nhà người khác ở tạm một đêm.”

Cố Hiểu Đao ngồi dậy nhìn nhìn bốn phía nói: “Rừng núi hoang vu chỗ nào có người ở a...”

Cung chủ cười nhạo một tiếng: “Không có người nói phiến ao sen thì sao sẽ có người tới?”

Cố Hiểu Đao hiếu kỳ nói: “Không phải là nơi là hoang dã sao?”

Cung chủ lười nhiều lời với hắn, ôm lấy hắn thi triển khinh công bay về phía ao sen đối diện.

Thân hình cung chủ như yến, khi lướt qua giữa lá sen, ngẫu nhiên mủi chân điểm nhẹ lá sen, lại cao cao lướt trên, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tinh diệu đến cực điểm, ôm một người cũng cảm thấy cố sức chút nào.

Nhưng đây là ao sen rộng mênh mông vô bờ a!! Nói trắng ra chính là một mảnh ao thực vật mọc lên, không thể so với đất liền. Cố Hiểu Đao biết khinh công của cung chủ tốt, nhưng vẫn là không nhịn được lên tiếng nói: “Giữa hồ hình như là có con đường...”

Cung chủ: “...”

“Hình như bên bờ còn có thuyền nha...”

Cung chủ: “... Câm miệng.”

Cố Hiểu Đao yên lặng kéo khóa miệng lại.

Trên không trung cung chủ quay lại một cái, vững vàng rơi xuống một cái thuyền nhỏ, thả Cố Hiểu Đao xuống nói: “Ngươi biết chèo thuyền không?”

Cố Hiểu Đao không cần nghĩ ngợi lắc đầu. Nói đùa, ngay cả xe ngựa ta còn không biết lái, nói chi là chèo thuyền?

Nhắc tới phương tiện giao thông, trong đầu Cố Hiểu Đao không khỏi hiện ra bộ dáng Chu Tước, hơn nữa giống như mỗi lần đều là cung chủ tùy tiện gọi đến, liền hỏi: “Có phải Chu Tước ở tại phụ cận hay không?”

Cung chủ nói: “Bổn cung lệnh hắn không cần theo tới.”

Chút hy vọng cuối cùng cũng không có, Cố Hiểu Đao nói: “Vẫn là ăn ngủ ngoài trời đi...”

Cung chủ không đồng ý nói: “Không thử thì làm sao biết được?”

Cố Hiểu Đao rất bội phục dũng khí dũng cảm tiến tới này của cung chủ, sau đó kiên định cự tuyệt: “Ta không biết bơi!”

Cung chủ ôn nhu nói: “Yên tâm, có bổn cung ở đây.”

Đừng tưởng rằng ngươi nói chuyện ôn nhu như thế thì ta sẽ thỏa hiệp! Cố Hiểu Đao liều mạng lắc đầu, “Ai nha ~ ta buồn ngủ quá đi...” Sau đó dùng chân bò lên trên bờ.

Cung chủ yên lặng vươn tay xách hắn trở về, không nói hai lời, hai tay tụ khởi nội lực đánh trên bờ, con thuyền liền lắc lư trôi về phía trước.

Cố Hiểu Đao trơ mắt nhìn bọn họ cách bờ hồ càng ngày càng xa, đành phải nhận mệnh.

Thuyền nhỏ đẩy ra từng mảnh lá sen, chậm rãi đi tới một khoảng cách thì dừng lại, cung chủ nhíu mày, nhìn về phía Cố Hiểu Đao.

Cố Hiểu Đao quay đầu hừ một tiếng, hiện tại mới biết hỏi ý kiến ta sao, có ích lợi gì không?

Bất quá tuy rằng chưa chèo thuyền qua, nhưng là chưa ăn qua thịt heo còn chưa gặp qua heo chạy sao? Cố Hiểu Đao nắm chặt hai bên mái chèo, chèo một cái lại đẩy về phía trước, con thuyền lại bắt đầu lắc lư đi về phía trước.

Trong mắt cung chủ mang theo vẻ khen ngợi, “Để ta...”

Cố Hiểu Đao: “Chúng ta có hai mái chèo...?”

Cung chủ: “Để ta thử xem.”

Cố Hiểu Đao có lòng tốt nhắc nhở nói: “Ngươi quên tự xưng bổn cung...” Sau đó lại bày ra vẻ mặt van xin: “Ta còn chưa chơi đủ.”

Hai mắt cung chủ vô tội nhìn hắn, lông mày xinh đẹp còn hơi nhíu lại.

Cố Hiểu Đao chịu không nổi vẻ mặt này của hắn, hai chân mềm nhũn, nói: “Ngươi tới ngươi tới.”

Vì thế cung chủ lộ ra một nụ cười thực hiện được mục đích, học theo bộ dáng Cố Hiểu Đao lúc nãy, nhẹ nhàng chèo một cái, lạch cạch một tiếng, mái chèo gãy đôi.

Cố Hiểu Đao: “...”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao kéo vạt áo của hắn: “Ngươi nói! Mái chèo vì sao sẽ bị gãy?! A? Ngươi nói a ngươi nói a!”

Cung chủ: “Ta...”

Cố Hiểu Đao che lỗ tai: “Ta không nghe ta không nghe!!! Ta mặc kệ!! Ngươi đền cho ta!!!” Nói xong liền nằm xuống lăn lộn.

Cung chủ: “Ngươi...”

Con thuyền không ngừng lay động qua lại theo Cố Hiểu Đao, cuối cùng thân thuyền nghiêng về bên trái, Cố Hiểu Đao 'bùm' một tiếng ngã vào trong nước.

Cung chủ vội vàng ổn định thân thể, hô: “Triển Chiêu!”

Cố Hiểu Đao ở trong nước đạp nước không ngừng, đầu nhô lên ngụp xuống, miệng hô gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm ọc ọc ọc ọc.

Cung chủ nhíu mày, lớn tiếng nói: “Triển Chiêu! Nắm lấy tay ta!”

Cố Hiểu Đao liều mạng vươn tay về phía hắn, thế nhưng giống như là không thể nào bắt được, sau khi trải qua giãy dụa, Cố Hiểu Đao rốt cuộc chậm rãi chìm vào trong nước chưa ngoi lên.

Ánh mắt cung chủ trầm xuống, thả người nhảy vào trong nước.

Một lát sau chậm rãi đứng lên, thì ra nước kia chỉ cao đến ngang ngực hắn.

Cung chủ lau nước trên mặt một phen, gằn từng chữ nói: “Triển-Chiêu.”

Cố Hiểu Đao cười hì hì toát ra khỏi mặt nước, chậm rãi đến gần hắn: “Nha, mỹ nhân xuất dục.” Thật sự cho rằng ca không biết bơi a, nói ra sợ hù chết ngươi, lúc học nhà trẻ ca đã biết nín thở ở trong nước.

Mặt cung chủ không vui nhìn hắn.

Chậc chậc cả người cung chủ ướt đẫm thật sự là có một phen phong vị khác, hơn nữa tức giận lên càng đẹp mắt. Không cảm nhận được sát khí, Cố Hiểu Đao bắt đầu quệt mũi hãnh diện, tùy tay ngắt một đóa hoa sen đưa tới trước mặt hắn, cợt nhả nói: “Mỹ nhân ta sai rồi, đừng tức giận *moah moah*.”

Cung chủ mặt không đổi sắc đẩy hoa sen trước mặt ra, thả người nhảy lên trên mặt nước, trải qua lên xuống, liền về tới trên bờ.

Cố Hiểu Đao đứng ở trong nước, giơ tay: “Ô ô vậy ta phải làm sao đây!”

Cung chủ bày ra vẻ mặt 'liên quan gì tới ta', xoay người bước đi.

“Cung chủ ngươi vứt bỏ ta a... Không thể vứt bỏ ta!” Cố Hiểu Đao vội vàng bơi đến bờ ao.

Chờ hắn bò lên bờ là lúc, đã không thấy bóng dáng cung chủ.

Cung chủ, ngươi là một phụ lòng hán vô tình vô nghĩa cố tình gây sự! Cố Hiểu Đao ướt đẫm đứng tại chỗ, không cần nhìn cũng biết bản thân mình hiện tại có bao nhiêu chật vật.

Hiện tại... phải làm sao đây?

Hắn chưa có được huấn luyện qua cách sinh sống ở ngoài trời a! Hơn nữa đây còn không phải là hiện đại, phá hoại cảnh đẹp sinh thái như vậy, nói không chừng dã thú cũng rất nhiều...

Dã thú còn không phải đáng sợ nhất... vạn nhất đêm hôm khuya khoắt có phi sinh vật gì bay ra...

Một trận gió đêm thổi qua, Cố Hiểu Đao càng nghĩ càng sợ, không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này, mây trên bầu trời chậm rãi thổi qua, ánh trăng sáng tỏ nháy mắt bị che khuất, ánh sáng duy nhất cũng không có.

“...” Tuy rằng ta là nhân vật chính, nhưng cũng không thể cho rằng ta cái gì cũng không sợ!

Cố Hiểu Đao lặng lẽ đứng tại chỗ, nghe tiếng côn trùng thản nhiên kêu vang và tiếng nước nhiễu tách tách phá lệ rõ ràng trên người mình.

Bỗng nhiên có tiếng đồ vật rớt xuống trên mặt đất, rồi sau đó một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy bả vai hắn.

Cố Hiểu Đao nhất thời cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, “A a a a a a a a!!!!” Đẩy cái tay kia ra bỏ chạy.

Cái tay kia đè lại bả vai hắn một phen, chỉ nghe bên tai có một thanh âm trầm thấp nói: “Phát điên gì vậy.”

Cố Hiểu Đao nghe được thanh âm kia nhất thời có xúc động muốn khóc, xoay người nhào lên nói: “Ô ô ô cung chủ ngươi không đi thật tốt quá!”

Cung chủ thản nhiên nói: “Nhát gan.”

Đúng vậy đúng vậy người ta chính là nhát gan, Cố Hiểu Đao ôm thắt lưng hắn sờ sờ qua lại, hiếu kỳ nói: “Vì sao y phục ngươi khô queo vậy?” Sau đó trả thù cọ cọ ở trên người hắn.

Cung chủ mặc kệ hắn giống như chú chó nhỏ cọ y phục mình, cười nhạo nói: “Bổn cung nội lực thâm hậu, hong khô y phục cũng không phải việc gì khó, tránh ra, ta đến đốt lửa.”

Cố Hiểu Đao ngoan ngoãn đứng sang một bên. Cung chủ lấy ra chủy thủ, tuốt lại nhánh cây, lấy ra một cái hỏa chiết tử, sau đó sau đó áp sát lên trên nhánh cây, chậm rãi đốt lên.

“Ngươi là đi tìm mấy cành cây này hả?” Cố Hiểu Đao ngồi dưới đất nghiêng đầu nhìn hắn.

Cung chủ không trả lời, nhặt lên một nhánh cây hơi dài chỉ về phía Cố Hiểu Đao nói: “Cởi y phục ra.”

“A...” Cố Hiểu Đao nghe vậy, chậm rãi cởi y phục ướt nhẹp của mình xuống, chỉ chừa một cái quần lót.

Cung chủ dùng nhánh cây vắt y phục hắn lên, một bên chậm rãi hơ, một bên dùng nội lực hong khô.

Cố Hiểu Đao lặng lẽ nhìn cung chủ, dung mạo hắn vốn là thập phần đoan chính thanh nhã, dưới ánh lửa càng có vẻ nhu hòa. Ai có thể nghĩ đại ma đầu giết người không chớp mắt cũng có một mặt ôn nhu? Không đúng, không chỉ có một mặt, là có vài mặt!

Tuy nói là đêm hè, nhưng gió đêm thổi qua vẫn là có chút lạnh, Cố Hiểu Đao chà xát cánh tay, một cái sàng đan quốc dân liền khoác lên trên người hắn.

Cố Hiểu Đao cảm động kéo chặt ngoại bào của cung chủ, chậm rãi dịch đến bên cạnh cung chủ,nói: “Đa tạ.”

Cung chủ cười như không cười nhìn hắn: “Bớt gây chút phiền phức cho bổn cung, bổn cung cũng đa tạ ngươi.”

Cố Hiểu Đao ngáp một cái thật dài, nước mắt chảy dài nói: “Muốn đi ngủ.”

Cung chủ kéo hắn vào trong ngực, thản nhiên nói: “Ngủ đi.”

Cố Hiểu Đao cười hắc hắc, tìm một tư thế thoải mái, ôm thắt lưng cung chủ nhắm mắt lại.

Cảm giác này ngủ cực kì an tâm, lúc tỉnh lại, cũng là đang ở trong một thùng xe.

Cố Hiểu Đao đột nhiên ngồi dậy, cung chủ ở một bên thản nhiên nói: “Tỉnh?”

Xoa xoa ánh mắt, Cố Hiểu Đao hỏi: “Đây là muốn đi đâu vậy?”

Cung chủ đạo: “Trở về Cửu Vân cung.”

Cố Hiểu Đao giật mình nói: “Không đi tìm Thu Tam Nguyệt?”

Cung chủ liếc hắn một cái, “Không cần ngươi đi tìm, hắn tất nhiên sẽ đến tìm ngươi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Nói tốt hành tẩu giang hồ, đào bới cao thủ đâu?

“Trước đó không lâu phân đàn Cửu Vân cung bị vài người khiêu khích, tổn hại nghiêm trọng, hiện tại những đàn chủ đang ở Cửu Vân cung chờ ta trở về chủ trì đại cục.”

Cố Hiểu Đao gật đầu, dù sao đã là nam sủng của cung chủ, về sau có thể ăn ngon uống đã, cáo mượn oai hùm, nhân sinh đi lên như gió! Loại chuyện chạy trốn này căn bản cũng không cần kế hoạch!

Cung chủ mỉm cười nhìn về phía hắn, “Triển Chiêu, ngươi không cần phải lo lắng, đợi sau khi trở về Bổn cung sẽ rửa sạch tội danh phản đồ của ngươi, sẽ không ai sẽ khi dễ ngươi.”

Ô ô ô rất cảm động... nếu không có danh hiệu đó thì càng tốt. Thật sự là không nghĩ đến nhanh như vậy liền rửa sạch tội danh, bất quá vạn nhất độc y này thật sự là phản đồ thì sao?

Sớm biết như thế đã câu dẫn cung chủ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương