【 Cô nghiêm túc tự hỏi một lát, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ! Ngài chê nó quá nhỏ chứ gì!”】

Buổi tối sau khi gặp Thường Tiểu Văn cô bị Vũ Hóa Điền gọi đến, lần này là ở thư phòng của Vũ Hóa Điền. Sau khi cô vào, hắn vẫn đang viết chữ, cũng không để ý đến cô, giống như không thấy một người sống sờ sờ như cô đứng giữa phòng. Cô cũng không dám nhắc nhở hắn sự tồn tại của mình, vừa quan sát trang trí trong phòng, cảm giác tổng thể trang hoàng rất phù hợp thẩm mỹ của Vũ Hóa Điền, xa hoa mà không phô trương. Vũ Hóa Điền viết xong một trang, nhìn một lát liền vo lại ném đi. Hắn cầm bút lên bắt đầu viết lại, nói: “Nghe nói hôm nay thần y gặp Thường Tiểu Văn?”

“Vâng.” Cô khẽ gật đầu.

“Ta lại muốn biết, là ai đồng ý cho thần y đi lung tung trong phủ?” Hắn chăm chú viết chữ, cũng không nhìn cô.

Cô gãi đầu, có chút vô tội nói: “Cũng không ai nói với ta không được đi mà? Không cho phép sao ngài không nói trước với ta? Ta cũng đâu thích ra ngoài đi bộ mỗi ngày.”

“Nói như thế… Không nhắc thần y trước hóa ra lại là lỗi của ta?” Vũ Hóa Điền đặt xuống bút, nghiêng đầu nhìn cô, mắt phượng hẹp dài hơi xếch, tỏa ra vẻ quyến rũ yêu mị.

Cô đang định gật đầu, lại thấy trong mắt Vũ Hóa Điền lóe lên sát khí, giống như đang nói: Dám gật đầu ta róc thịt cô. Đầu cô lập tức đổi hướng, lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Đại nhân có lúc nào sai đâu? Đại nhân có sai thì cũng là đúng, nếu ai cảm thấy đại nhân sai, vậy nhất định là hắn không phân biệt được đúng sai phải trái. Ta là người rõ đúng sai, ta cảm thấy đại nhân đúng, là ta sai rồi, ta đáng lý nên báo cáo với đại nhân trước, đợi cấp trên ra lệnh mới được phép hành động. Ta hi vọng đại nhân có thể cho ta cơ hội hối cải, lần sau nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng.”

Vũ Hóa Điền coi như hài lòng thu hồi này mất hồn đôi mắt nhỏ, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Lại đây viết mấy chữ, để ta xem thử luyện chữ thế nào rồi?”

Cô miễn cưỡng đi tới cầm lấy bút lông, dưới ánh nhìn của Vũ Hóa Điền chấm ngòi bút lên mực. Hiện giờ cô có cảm giác học tiểu học bị thầy giáo gọi lên bảng trả bài, chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc trong đầu trống rỗng. Cô run rẩy viết, một nét mà quẹo thành ba. Mặt Vũ Hóa Điền lập tức đen như đáy nồi. Cô đưa tay lau mồ hôi, nói với Vũ Hóa Điền: “Ngài nhìn ta căng thẳng lắm, ngài quay sang chỗ khác đi, ta viết xong sẽ bảo ngài.”

Vũ Hóa Điền xị mặt đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, gọi người dâng trà, yên lặng chờ kết quả của cô. Không bị Vũ Hóa Điền nhìn chằm chằm, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nghiêm túc chăm chỉ viết một trang rồi mới gọi Vũ Hóa Điền tới xem.

Vũ Hóa Điền đi tới cầm tờ giấy nhìn qua một lượt rồi đặt xuống, nói: “So với lần trước, tốt xấu gì cũng giống chữ rồi.”

Dường như đây là lần đầu tiên Vũ Hóa Điền khen cô, mặc dù khen có vẻ không tình nguyện, nhưng cô vẫn vui vẻ, cười nói: “Có thật không? Có phải tốt hơn trước nhiều rồi đúng không? Ngày nào ta cũng luyện chữ. Cũng không tệ lắm phải không?” Nói xong cầm lấy tờ giấy mình viết ngắm nhìn. Vũ Hóa Điền thuận thế ấn cô lên bàn, ngực bị đè lên mặt bàn, thân thể cô lập tức căng cứng, vội la lên: “Ngài muốn làm gì?”

“Nên phạt.” Vũ Hóa Điền nói xong, từ phía sau xé quần áo cô thành hai nửa. Cửa thư phòng vẫn mở, nhưng từ giây phút cô bị đè lên bàn thì tất cả mọi người đã biến mất hết rồi.

“Ta lại chọc giận ngài chỗ nào vậy? Vừa rồi ngài cũng nói chữ của ta tiến bộ cơ mà?” Cô lo lắng hỏi.

“Vừa rồi còn nói ta nói gì cũng là đúng, bây giờ ta nói cô sai rồi nên phạt, vậy có phải cũng nên phạt rồi không?” Vũ Hóa Điền quặt hai tay cô ra sau lưng trói lại, rồi mới cầm bút chấm mực bắt đầu viết chữ trên lưng cô. Ngòi bút lông lướt qua lướt lại trên lưng, cảm giác tê ngứa làm cô không ngừng vặn vẹo, chữ của Vũ Hóa Điền chữ cũng vì vậy mà xiêu xiêu vẹo vẹo. Vũ Hóa Điền không vui nói: “Đừng giãy, nếu không ta sẽ khiến cô không bao giờ cử động được nữa đấy.”

Cô nghe vậy lập tức không dám giãy nữa, thân thể lại bởi vì xúc cảm nho nhỏ này mà khẽ run. Cô run giọng thương lượng với hắn: “Đại nhân nói nên phạt đương nhiên nên phạt, nhưng có thể đổi cách phạt không? Đừng động một chút lại xé quần áo, ta sợ…”

“Hử?” Vũ Hóa Điền không ngừng viết, nói: “Như vậy… Chặt tay, chặt chân, cắt lưỡi, khoét mắt, cắt tai, thần y không sợ cái nào?”

Cô rơi lệ đầy mặt, yếu ớt nói: “Cứ như vậy rất tốt, đa tạ đại nhân nâng đỡ…”

“Ta biết thần y thích mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng này mà xem, đã chảy nước miếng rồi.” Vũ Hóa Điền đưa tay sờ giữa hai chân ướt át của cô, giây phút này cô hận chết thân thể mẫn cảm của mình. “Muốn ăn cái gì nào?” Vũ Hóa Điền giơ tay lên nhìn bút trong tay, dường như cảm thấy hơi mảnh, liền đặt bút xuống, chọn từ giá bút một cây đầu thô nhất tầm miệng chén.

Cô thấy thế, sợ hãi nói: “Ngài điên rồi, thứ kia không thể nào vào được đâu! A… Đau quá!” Ngòi bút lông nghịch hướng tiến vào trong cơ thể cô, ngòi lông đâm vào tường thịt đau đến mức khiến cô khóc òa. Nhưng Vũ Hóa Điền không thèm để ý tiếp túc rút ra đâm vào cây bút trong tay, một tay đè chặt cô, để đề phòng cô giãy giụa quá mạnh mà rơi khỏi bàn. Ngòi bút lông không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô, chỉ vài cái cơ thể cô đã xiết chặt, cô thậm chí còn không cảm giác được khoái cảm, một dòng nước ấm trong cơ thể đã tiết ra. “A… Dừng lại, van xin ngài, ta sẽ chết mất! A! Đau! Biến thái! Đồ điên!”

Mặc dù cô không ngừng khóc xin, Vũ Hóa Điền lại càng thêm thô bạo. Hầu kết của hắn không ngừng lên xuống, tựa như đang liên tục nuốt vào. Chỉ nghe hắn hơi khàn khàn nói: “Cắn chặt như thế còn nói không muốn? Rất sung sướng đúng không, loại đau này. Đau ở da thịt, cảm giác tê dại lại chui vào tận xương. Khó chịu còn tiết vui vẻ như thế? Cái miệng này đúng là không thành thật.” Nói xong, hắn cầm lấy một cây bút lông càng thô hơn, nhét vào trong miệng cô.

Hắn buông bút lông ra, cứ để nó lại trong cơ thể cô, rồi mới từ phía sau ôm lấy cô, một tay xoa nắn bộ ngực bị đè lên bàn nãy giờ của cô, một tay vân vê tiểu hạch phía dưới. Đây có lẽ là thủ đoạn hắn hầu hạ Vạn quý phi, chẳng mấy chốc cô đã cao trào trong tay hắn. Bởi vì trong miệng ngậm bút lông, cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào dâm đãng: “Ư… Ưm… Ưm…” Cách nửa năm, cô lại một lần nữa bị ngón tay hắn dẫn vào cao trào.

Vũ Hóa Điền lấy cây bút lông trong miệng cô ra, gọi Tố Tuệ Dung mang quần áo cho cô, hắn tự mình ra cửa nhận quần áo. Cầm quần áo đặt trước mặt cô, nói: “Mặc vào, cây bút lông phía dưới trước khi trở về phòng không cho phép lấy ra, nếu không… Không cần ta nhắc nhở đúng không?”

***

p.s: Chương trước ai vừa bảo anh công hiền ra đây cái nào =))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương