Sổ Tay Người Vợ Có Chồng 7 Năm Ngứa
65: Ngoại Truyện Về Trình Nam 1 Tôi Dùng Dao Rất Giỏi!


Trình Nam trở lại thành phố C sau hơn ba tháng miệt mài chạy đôn chạy đáo quản lý cho quỹ đầu tư của bố anh.

Cho đến ngày gần đây, cả nhà hợp sức bắt anh lần lượt đi đến những buổi xem mắt với các cô gái khác nhau, đến lần thứ ba thì anh trở chứng không đi nữa khiến ông Trình nổi cơn giận dữ cầm gậy đuổi anh chạy khắp thư phòng.
Nhìn mấy dấu vết bầm tím trên tay mình, lúc ấy Trình Nam mới đạt được xác nhận là bố anh chỉ hoang xưng mình bị tai biến mà thôi.
Thế là ngay trong đêm đó, Tần Tranh thu dọn hành lý tẩu thoát.

Lúc cả nhà phát hiện thì anh đã yên ổn ngồi trên máy bay về nước rồi.
Máy bay hạ cánh sớm hơn dự định một chút, người đi đón anh vẫn còn chưa tới.

Trình Nam lấy hành lý xong thì đút tay vào túi đứng cạnh cửa ra vào, chán đến chết nhìn dòng người ngược xuôi như đan võng.
Dáng vẻ nhàn tản cộng thêm vẻ đẹp trai cao lớn khiến nhiều người ghé mắt, Trình Nam cảm thấy không tự nhiên lắm, thế nên lấy kính mát đeo vào để che giấu đôi mắt mình.

Ai biết phụ kiện ấy lại góp phần làm tăng thêm độ nổi bật của anh.
Có một bé gái cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh, không để ý một cô gái khác đang lấy hành lý trên băng chuyền bên cạnh, thế là vấp chân suýt té.

Tập hồ sơ trên tay cô gái kia vì vậy mà bị văng tứ tung.
Trình Nam ở gần đó không tiện chỉ đứng nhìn, cúi xuống định nhặt giúp cho nhanh, cô ấy cũng ngồi thụp xuống thu dọn.

Nhận lấy chồng giấy trên tay anh, cô ấy không nhìn mặt người giúp mình, chỉ cúi đầu thật sâu rồi nói hai tiếng "Cảm ơn!" rất lạnh nhạt.

Trình Nam cũng không để ý lắm, xoay người muốn đi.

Người bên cạnh bỗng nhiên "Ối" một tiếng, liền sau đó vạt áo trước của của anh bị kéo căng về phía trước.

Một lọn tóc xoăn mềm nhỏ xíu mắc vào cúc áo sơ mi của anh, da đầu bị kéo căng ra, cô gái nhíu mày nhẹ.
Đang lúc Trình Nam còn bối rối chưa biết làm sao để xử lý sự cố này, cô ấy đã bình tĩnh lại, rút một xấp giấy A4 còn mới cứng trong tập hồ sơ cắt xoẹt một phát.

Áo sơ mi được thả lỏng tức thì, lọn tóc kia cũng chia lìa đôi ngã.
Trình Nam líu lưỡi.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái ra tay dứt khoát không tiếc nuối với đầu tóc của mình như thế này.
- Này...!Cô gì ơi, thật ra có thể từ từ mà gỡ...
- Không cần thiết.

Tôi cũng không có nhiều thời gian, thực sự xin lỗi anh vì sự bất tiện này.

Nếu như có tổn hại gì hay anh cần đền bù tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Cô ấy nói xong, lùi lại cẩn thận rồi cúi đầu một lần nữa.

Trình Nam nhìn bộ dạng xin lỗi lịch sự nhưng không cảm xúc này, biết rằng cô ấy không muốn dây dưa nhiều lời với mình.

Thế là anh cũng gật đầu rồi kéo hành lý ra cổng sân bay.
Tài xế gọi điện bảo là đã gần tới, nhưng đường vào sân bay bị kẹt xe, bảo anh chờ một lúc.
Trình Nam định sang bên đường mua chai nước, vừa mới dợm bước xuống vạch kẻ đã nghe tiếng xe phân khối lớn nẹt pô rồi hụ ga inh ỏi từ xa.
Một chiếc mô tô với vẻ ngoài hầm hố từ xa lao vun vút tới, người trên vỉa hè giật nảy mình nhanh chóng tránh vào sát phía trong.

Một cụ bà không kịp tránh bị ngã ngồi xuống vệ đường, bánh xe sượt ngang cán qua mũi chân bà ấy.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho không một ai kịp thời phản ứng.

Chiếc xe vẫn chạy với tốc độ kinh hồn về phía trước không màng tới hậu quả vừa gây ra.

Trình Nam nhìn theo, cố gắng phân biệt lắm cũng chỉ nhớ được hai số cuối của biển số xe.
Bên cạnh có người bấm điện thoại, âm thanh chờ cuộc gọi hiển thị đang gọi cảnh sát:

- Tôi muốn thông báo một vụ phóng xe quá tốc độ gây hậu quả nghiêm trọng.

Thủ phạm chạy một chiếc B*W S1000RR biển số HR 27***88 phóng nhanh gây tai nạn rồi bỏ chạy luôn.

Xe đang hướng từ đường vành đai sân bay ra hướng cao tốc...!Tôi nghĩ vậy vì vừa nãy có thông tin đoạn đường từ trung tâm thành phố đến sân bay đã kẹt xe hơn ba giờ rồi.

Vâng, một thông tin khác có thể giúp ích cho việc truy tìm hắn, từ vệt bánh xe để lại có thể thấy nó vừa được bảo trì sửa chữa cách đây vài ngày...!Tôi biết rồi, đây là số của tôi, có cần gì tôi sẽ cung cấp thêm.
Trình Nam quay sang nhìn người đang trò chuyện cùng cảnh sát, là cô gái hành động dứt khoát khi nãy.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt tò mò của anh, cô ấy cất điện thoại rồi hỏi một cách lễ phép nhưng lãnh đạm:
- Có vấn đề gì sao, thưa anh?
- A, tôi chỉ tò mò chút xíu.

Sao lúc nãy cô chỉ ghi nhớ dòng xe và biển số xe mà không nhớ đặc điểm nhận dạng hay quần áo của người đó? Tôi cũng rất thắc mắc, sao lúc nãy cô có thể dùng một xấp giấy mà cắt đứt được chòm tóc rối ấy?
Người bình thường sẽ rất khó chịu khi bị hỏi một lúc nhiều vấn đề như thế này, nhưng cô ấy lại rất nhẫn nại, đều đều trả lời anh:
- Thứ nhất: Nếu chỉ ghi nhớ nhận dạng bên ngoài mà không có thêm chi tiết khác, thủ phạm có thể thay đổi chúng trong phút chốc.

Nếu anh ghi nhớ phương tiện chạy trốn sau khi phạm tội của hắn thì hắn ít khi vứt bỏ trên đường chạy, còn cảnh sát có thể có thêm thông tin để truy tìm.
Cô nhìn vẻ mặt nghệch ra của anh, tốt tính mà giải thích thêm:
- Hắn chạy về hướng cao tốc, nên khả năng vứt bỏ xe hầu như bằng không.

Còn vấn đề thứ hai: Bất cứ vật chất gì và hình dạng ra sao, nếu như tìm ra góc độ và phương pháp phù hợp thì đều có thể gây ra lực sát thương không nhỏ.

Tôi chỉ dùng chút mẹo vặt thôi.

Cô không nói tiếp mà nhìn về phía bà cụ, xe cứu thương đã đến, cũng có rất nhiều người vây quanh giúp đỡ, thế nên cô ấy ôm tập tài liệu rồi kéo hành lý định quay đi.
Trình Nam hơi xấu hổ, nhưng những gì cô nói lại khiến anh cảm thấy rất thú vị, anh vội vàng chạy tới chận ngang:
- Chúng ta làm quen nhé?
- Gì chứ?
- Tôi biết mình hơi đường đột, nhưng cô là cô gái có những suy nghĩ rất thú vị.

Có thể cho tôi cơ hội làm bạn bè không?
Lời vừa thốt ra là Trình Nam đã cảm thấy không ổn, nhưng anh cũng bất chấp, mặc dù khả năng cô ấy nghĩ anh không đứng đắn sẽ rất cao nhưng anh muốn thử.
Ngoài ý muốn là cô ấy chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh đánh giá anh một lần nữa, xong gật đầu:
- Được!
Trình Nam nở một nụ cười rạng rỡ vui sướng, cô lại lần nữa nhìn lúm đồng tiền trên khuôn mặt anh, trong ánh mắt bình tĩnh có gì đó như gợn sóng.
- Hân hạnh quen biết! Tôi tên Trình Nam, nghề nghiệp..., à, đang thất nghiệp, nhưng chắc chắn không lâu nữa đâu.

Tôi rất giỏi chăm sóc người khác, nhất là bạn bè.
Ánh mắt cô ấy thoáng lên vẻ kinh ngạc khi nghe lời anh, một lúc sau mới hắng giọng, chìa tay ra:
- Hân hạnh quen biết! Tôi là Trần Tư Mỹ, nghề nghiệp: pháp y.

Như anh thấy, tôi dùng dao rất giỏi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương