Ninh Hoàn mở to hai mắt, khó hiểu chỉ vào mình "Ngươi nói ta?"
"Ngày mai Tiền Miện sẽ diện kiến Hoàng Thượng, mọi thứ trong cung đều đã được bố trí thỏa đáng.

Nhưng để đề phòng bất trắc, Chỉ huy sứ đại nhân lệnh cho ta vào Kinh túc trực".

Y lấy ra một trang giấy "Đây là chỗ của người kia, ta sẽ để Ngân Xuyên đi cùng ngươi".

Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, gật đầu nói "Được rồi".

Túc Tiển có vẻ rất bận, y nói với Ninh Hoàn vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, Ninh Hoàn vừa quay người đã đập phải hình nhân má hồng đương phất phơ.

Hắn giật mình lảo đảo ngã người lên giường, hồi lâu mới nhớ ra là Ngân Xuyên, trông thấy biểu tình bất thiện của nàng, thầm nghĩ không ổn.

Chao ôi, cô nương người ta ắt hẳn là giận rồi.

Quả nhiên Ngân Xuyên liếc mắt nhìn Ninh Hoàn còn nằm bò ra giường, lạnh lùng nói "Vài ngày không gặp, ngay cả mắt cũng hỏng rồi a?"
Ninh Hoàn kéo kéo khóe miệng giải thích "Không phải là vì cô nương hôm nay thay đổi cách trang điểm sao, son môi mới, làm ta nhất thời không nhận ra, cứ nghĩ cô nương nhà ai vào nhầm phòng"
Ngân Xuyên khịt mũi một cái, sắc mặt rõ ràng đã giãn ra.

Nàng lắc mình tiến tới chiếc gương trong phòng "Thế cũng bị ngươi nhìn ra, đây chính là phong cách đang lưu hành trong Kinh Thành".


Ninh Hoàn nhìn Ngân Xuyên khẽ cười khổ, son mới hay không thực tế là hắn chỉ đoán mò thôi, may thay các cô nương kia đều thích được khen như thế, chứ mà văn vẻ kiểu chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa không chừng còn bị ăn mắng.

Có chuẩn hay không Ninh Hoàn hắn không biết nhưng thuyết thư tiên sinh Nguyệt Mãn Lâu đã nói thì nhất định là đúng.

Ngân Xuyên liếc Ninh Hoàn "Còn chưa đi?".

Hắn quắn quéo nhìn hình nhân lơ lửng trên không, tự nhủ nếu cứ như vậy đi ra ngoài liệu có hù chết cả đám người không.

Ngân Xuyên vừa xem là hiểu, nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem hắn như kẻ ngốc "Nói ngươi ngốc không lẽ là ngốc thật? Bản cô nương là Nhất giới Linh thể, ban ngày ban mặt sao có thể bại lộ trước mắt người thường! Ngươi cứ đi như bình thường, ta sẽ tự có cách theo sau".

Địa chỉ Túc Tiển cho hắn cũng cách Ninh phủ không xa, quay đông rẽ tây một hồi thì đến một nơi hẻo lánh.

Ninh Hoàn mỏi miệng hỏi người mấy hồi mới tìm ra được nơi này.

Dây leo xanh mướt phủ kín cả bức tường, Ninh Hoàn mấy ngày nay tiếp xúc với đủ chốn quỷ bí, lần này gặp phải một hộ gia bình thường lại khiến hắn thấy không yên tâm.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa "Có người không?".

Cánh cửa nặng nề vang lên kiếng ken két hé ra một kẽ hở, một lão đầu mặc bố y ghé đầu ra ngoài "Tìm ai?"
(Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của mình nhé https://.wattpad.com/story/273550476)
"Ta tìm Miêu tiên sinh, xin hỏi hắn có ở đây không?" Ninh Hoàn hỏi.
Lão đầu liếc con mắt đục ngầu nhìn Ninh Hoàn, không kiên nhẫn thốt lên "Tiên sinh không tiếp khách" vừa dứt lời đã muốn đóng cửa.


Ninh Hoàn vội vàng giữ cửa "Ta thật sự có chuyện trọng yếu, phiền ngài chuyển lời một tiếng"
Lão đầu không quan tâm "Không gặp là không gặp".

Ninh Hoàn không nghĩ một ông lão lại có sức lớn đến vậy, hắn tựa cả người lên cửa khó khăn lắm mới lưu được một cái khe.

Bịch có vật gì đó từ ống tay áo của hắn rơi xuống đất.

Ninh hoàn liếc qua phát hiện cây sáo nhỏ ban sáng, chỉ là hiện tại hắn không còn hơi sức nào lo cho vật kia, toàn tâm toàn ý dồn sức mở cửa.

Không nghĩ tới lão đầu kia vừa nhìn thấy cây sáo nhỏ rơi trên đất, vẻ mặt nhất thời thay đổi, lão buông lỏng tay giữ cửa, cả người quỳ xuống trước cây sáo.

Ninh Hoàn sửng sốt, chợt nghe lão đầu ngẩng đầu run rẩy thốt lên "Cổ Địch (địch: sáo) của Vu Quỷ Thần, ngươi lấy từ đâu tới?"
Ninh Hoàn thấy vẻ mặt lão ngưng trọng thì không dám nói loạn "Nói ra sợ rằng ngài cũng không tin, thứ này vẫn ở bên cạnh ta, muốn bỏ đi cũng không xong".

Lão đầu run run ngập ngừng nói "Hiển linh, hiển linh rồi".

Dứt lời, ông ta hướng về phía cây sáo nhỏ dập đầu ba cái vang lên tiếng bịch bịch bịch, rồi lại quay sang muốn dập đầu Ninh Hoàn.

"Ngài đây là?" Ninh Hoàn vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta, hắn không thể nhận lễ được a.

Lão đầu đứng lên, giọng nói còn mang theo tia kính sợ "Tiểu nhân lập tức mang ngài đi gặp tiên sinh"
Bên trong phòng là một hắc y nam tử, vừa thấy cây sáo y cũng giật mình kinh sợ "Đây là...".


Y hướng về phía Ninh Hoàn "Công tử lấy được từ nơi nào?"
Ninh Hoàn lắc đầu "Chuyện này khả năng tiên sinh không tin ta, chính ta cũng không biết tại sao cây sáo này lại ở bên người, lần đầu tiên phát hiện ra nó là mấy ngày trước".

Ninh Hoàn nhìn thoáng qua cây sáo ngọc "Ta thấy cây sáo này tuy tinh xảo, nhưng cũng chỉ giống như những cây sáo khác, tiên sinh và lão đây tại sao nhận ra là vật tùy thân của Vu Quỷ Thần?"
Hắc y nam tử cười cười "Loại Cổ Địch này được làm từ Vạn khô cổ, loại khô này phải mất hàng chục năm mới thành cây.

Nó vừa là năng lực, vừa là tượng trưng cho thân phận.

Nhưng cổ địch làm bằng vạn khô cổ trước nay đều thân mang màu đen.

Chỉ duy nhất có một người sở hữu Cổ Địch màu trắng, chính là cây sáo của Vu Quỷ Thần đã thất lạc trăm năm".

"Nếu Cổ Địch ở trên người công tử, không biết Vu Quỷ Thần có để lại chỉ thị nào hay không?" Hắc y nam tử chần chừ "Công tử có lẽ không biết, ta vốn là Miêu Cương Hồng gia, tới Trung Nguyên chính là để tìm về chân thân Vu Quỷ Thần đã mất tích".

Chân thân Vu Quỷ Thần đương nhiên Ninh Hoàn biết ở chỗ nào.

Chỉ là nghĩ tới cảnh trong mộng, Vu Quỷ Thần, đến cùng nàng muốn nói gì với mình đây?
Hắc y nam tử thấy Ninh Hoàn còn do dự "Công tử có chỗ không biết, Miêu Cương có lưỡng gia nuôi cổ là Hồng gia và Lam gia.

Sau khi Vu Quỷ Thần chết đi, lưỡng gia đã tách biệt, Lam gia và Hồng gia chúng ta vốn không hợp nhau.

Chỉ là mấy năm nay còn kiêng kỵ sức mạnh của Vu Quỷ Thần nên không dám khơi mào.

Lần này sự tình chân thân mất tích, không biết bọn họ sẽ ra ám chiêu gì, chỉ sợ rằng bọn hắn mượn sức mạnh của Vu Quỷ Thần tạo thành tai họa a".

Ninh Hoàn không muốn nói, nếu Túc Tiển còn chưa nghĩ ra cách xử lý sự tình kia thì tại sao lại phải nói thật cho bọn hắn biết? Ninh Hoàn cố tỏ ra chần chừ "Nếu như vậy, quả thật ta đã từng nằm mộng.


Bất quá không biết lục thù nữ tử có phải là Vu Quỷ Thần các người đang tìm kiếm hay không?"
Hắc y nam tử kích động đứng lên "Ở nơi nào?"
"Tại Nam thành, Yến phủ".

Ngày này Tiền Miện diện kiến Hoàng Thượng, hắn lại còn mang tới Miêu cương nữ nhân, vậy thì nhất định sẽ đem theo chân thân Vu Quỷ Thần.

Về phần nam nhân này liệu có tìm được chân thân ở Yến phủ hay có gặp phải Miêu nữ nhân kia hay không, Ninh Hoàn không thể chắc chắn được.

"Đa tạ công tử" Hắc y nam nhân vội vàng nói cảm ơn.

"Miêu tiên sinh" Ninh Hoàn gọi với lại "Ta hôm nay đến đây là do có người phó thác, hy vọng tiên sinh có thể giúp ta một tay, trừ khử một yêu nữ tại Kinh thành".

Hắc y nam tử chậm rãi quay người lại, nhìn Ninh Hoàn trầm mặc, lúc sau y lên tiếng "Yêu nữ kia gọi là Miêu Vũ?"
Ninh Hoàn kinh ngạc gật đầu "Thì ra tiên sinh đã biết"
Hắc y nam tử thâm trầm, gằn giọng "Miêu Vũ phản bội Hồng tộc, chuyện này không cần công tử nhắc tới, ta cũng sẽ tự tay thanh lý môn hộ".

Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, như vậy sự tình mất tích tại Nam Thành cũng có thể kết thúc.

"Được rồi" Ninh Hoàn bỗng nghĩ tới một việc liền hỏi y "Ta nhớ rằng bao quanh Vu Quỷ Thần là một lớp hổ phách, nó rốt cuộc là thứ gì?" Ninh Hoàn thực sự không đoán được, liệu cái này có liên quan đến nguyện vọng của hồng y nữ tử kia hay không?
Miêu tiên sinh trả lời "Vật kia là Cố hồn phách, sau khi Vu Quỷ Thần bỏ mình, Đại tế ti Hồng tộc theo di nguyện của ngài thu thập nhựa cây thần nghìn năm dùng để phong ấn Cổ Vương trong cơ thể ngài".

Ninh Hoàn gật đầu nói "Thì ra là thế"
Cáo từ Miêu tiên sinh, vừa ra khỏi cửa vòng qua vài góc cua đi vào một con hẻm vắng người, từ xa Ninh Hoàn đã bắt gặp Túc Tiển đứng chờ "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Ninh Hoàn có chút kinh ngạc.

"Vừa rảnh rỗi liền tới đây xem ngươi, tiện đường cắt đuôi kẻ đi theo" Túc Tiển tựa vào góc tường, nghiêng nghiêng mặt nhìn Ninh Hoàn, lười biếng đáp lời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương