Nền đất được lát bằng đá xanh, càng vào sâu bên trong mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc.

Gần tới bậc thang cuối, Túc Tiển dừng bước, dùng hỏa chiết thắp sáng nến cắm trên tường chiếu sáng toàn bộ mật thất.

Ở trung tâm mật thất, nền đất bốn phía được khoét rỗng tạo thành một cái hố sâu hoắm, nhưng ánh sáng quá u ám không thể nhìn rõ bên trong.

Túc Tiển đến gần mấy bước liền bị Ninh Hoàn bên cạnh kéo ống tay áo.

"Cái gì?" Túc Tiển nghi hoặc nhìn hắn.

"Nhìn này" Ninh Hoàn chỉ lên đỉnh đầu, bên trên là cái móc sắt cực lớn, ước chừng nặng tới hàng trăm cân, ở cuối có gắn một sợi xích sắt to ngang bắp đùi kéo dài tới tận cùng mật thất.

"Phía trên này có huyết, ngươi cẩn thận".

Túc Tiển gật đầu "Ngươi ở lại đây"
Y dừng lại cách hố sâu ba bước, khi nhìn thấy toàn cảnh đáy hố, tay phải đang cầm dao chợt nắm chặt.

"Làm sao vậy?" Ninh Hoàn hỏi.

"Ngươi có thể tới đây" Túc Tiển không quay đầu lại, y nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới hố sâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ninh Hoàn không nhìn ra được biểu tình của Túc Tiển, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên kỳ dị.

Hắn tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Túc Tiển.

Đáy hố sâu hơn chục trượng, bên trong chứa đầy tay chân người đã bị cắt cụt.


Một con cự mãng khổng lồ có vảy đen dài mấy trượng nằm thẳng chính giữa, bụng nó nị xé toạc một lỗ hổng dài bằng một người trưởng thành.

Vết rạch gần như chia đôi thân rắn thành hai nửa, đầu rắn ngoạm chặt một con rết khác cùng kích cỡ, móng vuốt của con rết xuyên qua lớp vảy cứng, cắm sâu vào đầu con mãng xà.

Phía bên kia hố là một con cóc vàng khổng lồ, trong miệng nó còn lộ ra một nửa đuôi bọ cạp.

Ngoại trừ phần đầu và lưng phủ đầy bong bóng độc còn nguyên vẹn, phần sau nó chỉ còn lại khung xương trống rỗng...!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Hoàn quên cả thở "Đây...đây là cái gì?"
"Ngũ độc nhập ung, nhốt năm loại đệ nhất độc vật vào cùng một chỗ, trải qua thời gian ắt sẽ có một con ăn hết những con còn lại, trở thành Cổ Vương" Túc Tiển trả lời lạnh lùng.

"Cổ...!Cổ Vương? Yến bá phụ luyện Cổ làm cái gì?" Ninh Hoàn nắm chặt góc tay áo của y.

Túc Tiển có chút lo âu, lạnh lùng nói "Phải hỏi Trấn Nam Vương muốn làm gì.

Ninh Hoàn thầm nghĩ không ổn, nếu Yến bá phụ thật sự cấu kết với Trấn Nam Vương, tức là tạo phản.

Mà lúc này, hắn lại xuất hiện ở Yến phủ cùng một phong thư, chưa biết chừng sẽ bị Túc Tiển hoài nghi...!
"Yến phủ có cấu kết với Trấn Nam Vương hay không còn quá sớm để kết luận, bất quá cha con ngươi hẳn là không biết".

Túc Tiển nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Hoàn, "Nếu không sẽ chẳng phái ngươi đến Yến gia chịu chết"
"Ngũ độc trong ao thiếu độc trùng Diên Du (con sên đó ạ), xem ra Cổ Vương đã luyện thành, đi thôi, ở lại chỗ này cũng vô dụng".

Thấy Túc Tiển không tính truy cứu mình, Ninh Hoàn thở phào một cái.

Hai người men theo đường cũ trở về, lần này Ninh Hoàn đi trước, Túc Tiển theo sau.

Vừa đến ngưỡng cửa, y đột nhiên dừng bước.

Mũi của Ninh Hoàn đập thẳng vào lưng y "Ai...sao vậy?" (đoạn này tác giả chắc viết nhầm, NH đang đi trc sao lại đụng được nhỉ)
Túc Tiển che miệng Ninh Hoàn, kéo về sau, dưới ánh lửa một con Diên Du khổng lồ đang cúi rạp người trước cửa, nửa đầu dựa vào trong phòng.

Toàn thân nó trơn tuột, cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy dày như lân giáp, không có mắt, khiến toàn bộ phần đầu giống như một cái miệng khổng lồ.

May mắn thay, Diên Du dường như đang ngủ, nó không phản ứng với ánh lửa và giọng nói con người, nhưng cơ thể khổng lồ lại chặn ngang lối đi của họ.

Túc Tiển ra dấu về phía sau, Ninh Hoàn hiểu được, nghĩa là họ phải quay lại đường cũ.

Không khí trong mật thất mịt mù, dưới đáy hố có mùi xác thối lẫn với mùi máu tanh bốc lên.

Ninh Hoàn nắm chặt mũi hỏi "Chúng ta phải đợi ở đây đến khi nó đi?"
"Có thể đổi đường khác ly khai" Túc Tiển trả lời.

"Mật thất này có cửa khác?" Ninh Hoàn kinh ngạc nói.

Túc Tiển "Ừ" một tiếng.

"Cổ vương hình thể khổng lồ, nó không thể đi ra ngoài bằng mật đạo, hẳn là sẽ có con đường khác thông ra ngoài.


Bất quá..." Túc Tiển dừng lời, nhìn về phía Ninh Hoàn.

"Nhìn ta làm gì?" Ninh Hoàn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn trợn to hai mắt "Ngươi nói lối...!lối ra khác sẽ không ở bên kia a!!"
Ninh Hoàn đứng ở hố sâu chần chừ, mặt muốn quắn lại "Thật..thật sự chúng ta phải xuống dưới sao?"
Túc Tiển suy xét cơ quan trên tường, dưới hố có một cửa hang cao cỡ một người, y định dùng móc sắt ở giữa đi xuống.

Nghe vậy, y ngẩng đầu lên, hiếm thấy không có phản đối Ninh Hoàn "Nếu như có thể, ta cũng muốn đi ra từ cửa chính".

"Kịch" một tiếng, chiếc móc sắt khổng lồ từ từ tiến về phía Túc Tiển.

Y khởi động cơ quan, bước về phía trước đỡ lấy cái móc, bước trên rãnh của nó "Nhanh lên, qua đây"
Ninh Hoàn nhăn mặt, miễn cưỡng đi tới.

Rãnh móc sắt dính một lớp màng màu nâu, Túc Tiển dùng ngón tay miết nhẹ, là vết máu khô.

Nhưng là máu người hay động vật, Ninh Hoàn không dám ngẫm nghĩ.

"Đứng lên" Ninh Hoàn thận trọng đứng lên, xung quanh đều là vết máu, hầu như không có chỗ để bám, Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, đơn giản ôm chặt eo Túc Tiển (ú~), trên mặt lộ ra vẻ bất hảo "Được rồi, đi nhanh"
Túc Tiển sửng sốt "Hừ" một cái, cùi chỏ huých huých "Buông ra, đứng sang bên cạnh".

Ninh Hoàn kiên quyết lắc đầu, cánh tay ôm eo y càng chặt hơn.

Túc Tiển muốn trực tiếp đạp hắn xuống luôn cho rảnh nợ, mà khi nhìn thấy ánh-mắt-ngu-ngốc-trông-mong của Ninh Hoàn thì nghiến răng, hồi lâu mới nặn ra một câu "Không cho phép sờ loạn, nghe không!" (thật?)
Ninh Hoàn ngoan ngoãn gật gật đầu đáp lời "Không sờ loạn, không sờ loạn" (sờ loạn, sờ loạn!!!)
Túc Tiển lấy ra một thanh đoản đao ném về phía bức tường, cơ quan ngay lập tức được kích hoạt.

Tay phải y nắm chặt chuôi móc, hai tay ninh Hoàn thì ôm chặt eo y, móc sắt từ từ mang hai người đi xuống phía dưới, mà ngay bên dưới là thi thể của cự xà.

Khi mùi hôi thối càng trở nên nồng đậm thì lưỡi câu cũng dừng lại.

Ninh Hoàn ngẩng đầu nhìn tứ phía.

Cảnh tượng trong hố nhìn từ góc này càng đồ sộ.


Dù là cự xà vật lộn cùng rết độc, hay cóc, bọ cạp từ lâu đã biến thành xương khô, nhưng mỗi con đều có hình thể sừng sững như một ngọn đồi.

.

Truyện Cổ Đại
"Ôi chao" Ninh Hoàn vấp phải thứ gì đó dưới chân, suýt chút nữa ngã vào cự xà khổng lồ trước mặt.

Hắc xà thi thể đã hư thối, toàn thân tản mát ra mùi tanh tưởi nồng nặc, vết thương ở bụng nó bị giòi bọ bu kín, kinh tởm không thể tả nổi.

Túc Tiển kéo hắn ra phía sau.

Ninh Hoàn quay đầu lại, lúc này mới nhận ra thứ đã ngáng chân mình.

Cách đó không xa, nằm trên mặt đất là một nửa chi người đã thối rữa, trên ngón giữa còn mang một chiếc nhẫn phỉ thúy đắt tiền.

Nơi đây được lấp đầy bởi những phần tay chân người được cắt gọt gọn gàng, như thể chúng bị ném xuống đáy hố sau khi bị phanh thây.

Có tay, có chân, có thân thể, ngoại trừ đầu.

"Đây...!Đây không phải là..." Ninh Hoàn nghĩ đến những thi thể mất tích trong Yến phủ.

"Suỵt, đừng nhìn xung quanh".

- --
(Mình vẫn tuyển beta nha~~ bạn nào có hứng thú thì pm mình nhé).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương