Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp
-
Quyển 1 - Chương 6
Ta quả quyết ném nhiệm vụ tìm thức ăn cho Y Phong, nhân công miễn phí ngu gì không xài, huống chi bây giờ ta còn là một bệnh nhân bị thương không thể cử động được (xạo!). Y Phong không tỏ vẻ oán hận gì, ngược lại còn chịu khó vâng lời, trông ngoan ngoãn hơn cả đứa con hiếu thảo nhà người ta, nó đi ra ngoài một lát rồi xách con thỏ trở về, mổ bụng nhổ lông, nổi lửa nấu cơm làm vô cùng thành thạo.
Khi nó đưa đùi thỏ nướng chín tới trước mặt ta, ta rất là mong đợi, cầm lấy nhai nhai một hồi, ừm, mùi thơm phức xộc vào mũi, ngoài giòn trong mềm, nhưng thấy nó mím môi nhìn ta với hai con mắt tỏa sáng lấp lánh, ta rất chi là áp lực, bởi vì mùi vị tỉ lệ nghịch với vẻ ngoài chảy nước miếng, đùi thỏ rất khó ăn, khó ăn méo chịu được, hơn nữa không có muối nên cứ như nhai giẻ rách.
Nhưng người ta đã làm cho ăn rồi mà còn nói như vậy thì quả thật không có lương tâm. Vì vậy ta liều mạng nhịn xuống xung động muốn nhổ miếng thịt khó nhai này ra, nặn ra nụ cười miễn cưỡng “Ăn ngon lắm.”
“Có thật không? Tốt quá!” Y Phong tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu bày ra vẻ mặt tiếc hận “Bất quá nếu đại ca ca nói không thích ăn, thì ta sẽ làm những món khác. Thịt ếch nướng cũng ngon không kém.”
… Quả nhiên không nói thật đúng là lựa chọn chính xác, cũng may là nó nướng thịt thỏ chứ không phải là mấy con kì quái rợn người gì đó.
“Đại ca ca, ăn nhanh lên đi, không được bỏ mứa nha.”
⊙﹏⊙ ta ghét thịt thỏ!
Cuối cùng ta mặt không cảm xúc ăn hết phần thịt thỏ của mình. Ta đại khái cảm thấy gần đây sẽ không đụng vào một miếng thịt thỏ nào nữa. Nhưng nỗi lòng quắn quéo của ta cũng không có ảnh hưởng đến Y Phong, sau khi ăn xong phần của mình, nó bắt đầu quét dọn sơn động, trên mặt luôn đeo nụ cười mỉm, ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào sơn động làm cho cả người nó nhiễm một tầng sáng nhạt, tỏa ra sự nhu hòa và tươi đẹp.
Lẳng lặng ngắm nghía nó một lát, ta mở miệng “Ngươi rất giống với một người ta quen.”
“Thật? Hắn là ai vậy đại ca ca?”
Là cái tên cấp trên khốn nạn chèn ép ta đó. Ta bỏ qua câu hỏi của nó rồi hỏi tiếp “Ngươi còn định trở về không?”
Y Phong đang quét dọn bỗng dừng lại, cúi thấp đầu, im lặng không nói gì. Qua một lúc lâu sau nó mới đáp lại “Ta đã không còn nơi để trở về.”
“Không phải là không có, mà là bị cướp đi.” Ta đứng lên đi tới trước mặt nó, từ trên cao nhìn xuống nói “Ngươi nhớ lại đi, ngươi có món đồ quan trọng còn để ở chỗ đó, phải không? Chẳng lẽ ngươi không muốn quay về lấy đi?”
“Nhưng ta không có năng lực gì.”
“Bây giờ đúng là không có, nhưng ngươi có thể trở nên mạnh mẽ.”
“Trở nên mạnh mẽ?” Y Phong chợt ngẩng đầu lên nhìn ta “Ta thật sự có thể trở nên mạnh mẽ sao?”
“Có ta ở đây thì ngươi có thể. Ta sẽ là sư phụ dạy võ công cho ngươi.” Nói lảm nhảm một hồi ta rốt cuộc cũng có thể nói ra lời kịch trọng yếu, thật đáng mừng đáng mừng~
Y Phong hiển nhiên chần chừ một lát “Đại ca ca… Tại sao lại muốn dạy ta võ công?”
Không có người dạy võ công thì làm sao ngươi có thể trở thành một đại hiệp được chớ, lòng cảnh giác của tiểu quỷ này xem ra còn mạnh lắm, cũng may ta đã sớm nghĩ ra cái cớ “Ta bị người đuổi giết, cần có người giúp đỡ, bây giờ ta chỉ có thể tạm thời tín nhiệm ngươi. Dĩ nhiên, nếu sợ thì ngươi có quyền từ chối.”
Nó không trả lời ta ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta. Ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Y Phong rất trong trẻo, sạch sẽ tới mức giống như một đứa bé sơ sinh, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy như nó có thể nhìn thấu rõ mọi thứ, hai thứ mâu thuẫn như thế mà lại tự nhiên hòa hợp vào nhau một cách lạ kỳ. Rất giống với giáo chủ. Nghĩ như thế, ta không khỏi chột dạ một phen, vội vàng banh mặt ra, không lộ ra chút sơ hở nào.
Trong lúc vẻ mặt băng sơn của ta sắp duy trì không nổi, nó rốt cuộc không nhìn nữa, sau đó nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi lại nhìn ta nói “Được, Đại ca ca, ta tin tưởng ngươi.”
Tốt, tốt lắm, nhưng tại sao ta lại có cảm giác như bị người ta phó thác cả đời thế này?! Ta thầm run run trong lòng, nhưng do có kinh nghiệm nhiều năm làm bộ dạng lãnh khốc ngầu lòi, ta cứng rắn duy trì bộ mặt vô cảm, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.
Yên tâm, ăn thịt người miệng ngắn bắt người tay ngắn (*), sư phụ nhất định sẽ dạy dỗ nhóc một trận ra trò!
(*) Làm hết khả năng có thể (baidu).
Tiểu kịch trường:
Y Phong: Đại ca ca, ngươi nếm thử chân gà nướng ta vừa mới làm xem như thế nào?
Ta: Tạm được.
Y Phong: Canh rau củ thì sao?
Ta: Cũng được.
Y Phong (vẻ mặt tủi thân): Đại ca ca, ngươi không thể nói một chữ ngon được à?
Ta: Thịt thỏ không ngon một tí nào!
Khi nó đưa đùi thỏ nướng chín tới trước mặt ta, ta rất là mong đợi, cầm lấy nhai nhai một hồi, ừm, mùi thơm phức xộc vào mũi, ngoài giòn trong mềm, nhưng thấy nó mím môi nhìn ta với hai con mắt tỏa sáng lấp lánh, ta rất chi là áp lực, bởi vì mùi vị tỉ lệ nghịch với vẻ ngoài chảy nước miếng, đùi thỏ rất khó ăn, khó ăn méo chịu được, hơn nữa không có muối nên cứ như nhai giẻ rách.
Nhưng người ta đã làm cho ăn rồi mà còn nói như vậy thì quả thật không có lương tâm. Vì vậy ta liều mạng nhịn xuống xung động muốn nhổ miếng thịt khó nhai này ra, nặn ra nụ cười miễn cưỡng “Ăn ngon lắm.”
“Có thật không? Tốt quá!” Y Phong tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu bày ra vẻ mặt tiếc hận “Bất quá nếu đại ca ca nói không thích ăn, thì ta sẽ làm những món khác. Thịt ếch nướng cũng ngon không kém.”
… Quả nhiên không nói thật đúng là lựa chọn chính xác, cũng may là nó nướng thịt thỏ chứ không phải là mấy con kì quái rợn người gì đó.
“Đại ca ca, ăn nhanh lên đi, không được bỏ mứa nha.”
⊙﹏⊙ ta ghét thịt thỏ!
Cuối cùng ta mặt không cảm xúc ăn hết phần thịt thỏ của mình. Ta đại khái cảm thấy gần đây sẽ không đụng vào một miếng thịt thỏ nào nữa. Nhưng nỗi lòng quắn quéo của ta cũng không có ảnh hưởng đến Y Phong, sau khi ăn xong phần của mình, nó bắt đầu quét dọn sơn động, trên mặt luôn đeo nụ cười mỉm, ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào sơn động làm cho cả người nó nhiễm một tầng sáng nhạt, tỏa ra sự nhu hòa và tươi đẹp.
Lẳng lặng ngắm nghía nó một lát, ta mở miệng “Ngươi rất giống với một người ta quen.”
“Thật? Hắn là ai vậy đại ca ca?”
Là cái tên cấp trên khốn nạn chèn ép ta đó. Ta bỏ qua câu hỏi của nó rồi hỏi tiếp “Ngươi còn định trở về không?”
Y Phong đang quét dọn bỗng dừng lại, cúi thấp đầu, im lặng không nói gì. Qua một lúc lâu sau nó mới đáp lại “Ta đã không còn nơi để trở về.”
“Không phải là không có, mà là bị cướp đi.” Ta đứng lên đi tới trước mặt nó, từ trên cao nhìn xuống nói “Ngươi nhớ lại đi, ngươi có món đồ quan trọng còn để ở chỗ đó, phải không? Chẳng lẽ ngươi không muốn quay về lấy đi?”
“Nhưng ta không có năng lực gì.”
“Bây giờ đúng là không có, nhưng ngươi có thể trở nên mạnh mẽ.”
“Trở nên mạnh mẽ?” Y Phong chợt ngẩng đầu lên nhìn ta “Ta thật sự có thể trở nên mạnh mẽ sao?”
“Có ta ở đây thì ngươi có thể. Ta sẽ là sư phụ dạy võ công cho ngươi.” Nói lảm nhảm một hồi ta rốt cuộc cũng có thể nói ra lời kịch trọng yếu, thật đáng mừng đáng mừng~
Y Phong hiển nhiên chần chừ một lát “Đại ca ca… Tại sao lại muốn dạy ta võ công?”
Không có người dạy võ công thì làm sao ngươi có thể trở thành một đại hiệp được chớ, lòng cảnh giác của tiểu quỷ này xem ra còn mạnh lắm, cũng may ta đã sớm nghĩ ra cái cớ “Ta bị người đuổi giết, cần có người giúp đỡ, bây giờ ta chỉ có thể tạm thời tín nhiệm ngươi. Dĩ nhiên, nếu sợ thì ngươi có quyền từ chối.”
Nó không trả lời ta ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta. Ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Y Phong rất trong trẻo, sạch sẽ tới mức giống như một đứa bé sơ sinh, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy như nó có thể nhìn thấu rõ mọi thứ, hai thứ mâu thuẫn như thế mà lại tự nhiên hòa hợp vào nhau một cách lạ kỳ. Rất giống với giáo chủ. Nghĩ như thế, ta không khỏi chột dạ một phen, vội vàng banh mặt ra, không lộ ra chút sơ hở nào.
Trong lúc vẻ mặt băng sơn của ta sắp duy trì không nổi, nó rốt cuộc không nhìn nữa, sau đó nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi lại nhìn ta nói “Được, Đại ca ca, ta tin tưởng ngươi.”
Tốt, tốt lắm, nhưng tại sao ta lại có cảm giác như bị người ta phó thác cả đời thế này?! Ta thầm run run trong lòng, nhưng do có kinh nghiệm nhiều năm làm bộ dạng lãnh khốc ngầu lòi, ta cứng rắn duy trì bộ mặt vô cảm, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.
Yên tâm, ăn thịt người miệng ngắn bắt người tay ngắn (*), sư phụ nhất định sẽ dạy dỗ nhóc một trận ra trò!
(*) Làm hết khả năng có thể (baidu).
Tiểu kịch trường:
Y Phong: Đại ca ca, ngươi nếm thử chân gà nướng ta vừa mới làm xem như thế nào?
Ta: Tạm được.
Y Phong: Canh rau củ thì sao?
Ta: Cũng được.
Y Phong (vẻ mặt tủi thân): Đại ca ca, ngươi không thể nói một chữ ngon được à?
Ta: Thịt thỏ không ngon một tí nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook