Sổ Tay Được Sủng Ái Của Quý Phi Mất Trí Nhớ H
-
Chương 42: Nhớ Được Một Đoạn Kí Ứng Ngắn
Vĩnh Phong cuối tháng 3 năm thứ 31, xuân ý dạt dào.
Đông viện - nơi ở của thế tử Tần Vương, một thị nữ cao gầy đứng ở ngoài cửa hông ló đầu vào nhìn.
Thật lâu sau, Khang Ngọc Nghi từ phía nhà sau đi ra, muốn đi đến phòng bếp nhỏ nhận thức ăn.
Bởi vì nàng chưa bị Thế Tử thu nạp, nên chưa được sắp xếp người đến hầu hạ nàng, một ngày ba bữa đều phải tự mình đến phòng bếp nhỏ trong Đông viện.
Khi đi ngang qua cửa hông, gặp được Tĩnh Nghi - bạn từ nhỏ đến lớn của nàng, Khang Ngọc Nghi vui sướng đi về phía trước.
Tĩnh Nghi họ Liêu, mẫu thân nàng ta cùng mẫu thân Khang Ngọc Nghi đều là nha hoàn hồi môn của Tần Vương phi.
Tần Vương Phi có lòng nên ban tên cho con các thị nữ đi theo mình gả vào vương phủ, âm cuối trong tên nữ hài đều là chữ “Nghi”.
Quy củ Đông viện cực nghiêm, Tĩnh Nghi không dám tự tiện xông vào, rốt cuộc chờ người tới, vội vàng đem nàng kéo ra ngoài.
“Ngọc Nghi! Mau, đi theo ta! Nương muội tìm muội có chuyện quan trọng!”
Tĩnh Nghi lớn hơn Khang Ngọc Nghi vài tuổi, lại cao gầy hơn nàng rất nhiều, rất dễ dàng đem Khang Ngọc Nghi đang ngơ ngác lôi đi.
Một đường Khang Ngọc Nghi bị lôi kéo chạy chậm, như lọt vào trong sương mù, “Tĩnh Nghi tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tĩnh Nghi không đáp, chỉ vội vội vàng vàng lôi kéo nàng hướng về phía Tây Bắc Tần Vương phủ, đi vào đường hẻm không có dấu chân người.
Tuy trong lòng Khang Ngọc Nghi khó hiểu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Tĩnh Nghi từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, tình cảm tỷ muội giữa hai người đến nay vẫn thực tốt, nhất định là có chuyện quan trọng nên nàng ta mới vô cùng lo lắng như vậy.
Mãi cho đến sân nhỏ hoang phế phía Tây Bắc vương phủ, Tĩnh Nghi lôi kéo Khang Ngọc Nghi vào một gian sương phòng trong đó.
“Tĩnh Nghi tỷ tỷ, vì sao lại tới nơi này? Không phải nương đang tìm ta sao?” Khang Ngọc Nghi thở hồng hộc, bộ ngực sữa tròn trịa theo hô hấp không ngừng phập phồng.
“Ngọc Nghi, để ta giải thích cho muội , muội đừng vội.” Tĩnh Nghi cũng hơi thở gấp, trong lòng bất ổn.
“Muội cũng biết hôm trước Vương phi đi lễ Phật ở chùa Thanh Tuyền, nương muội cũng được đi cùng. Không phải muội thường xuyên gặp ác mộng sao? Rốt cuộc nương muội cũng xin được từ pháp sư một viên tiên dược.”
Nói xong, Tĩnh Nghi từ túi giấu trong cổ áo lấy ra một cái bình nhỏ tinh mỹ , đổ một viên thuốc ra tay.
Khang Ngọc Nghi nhìn viên thuốc màu đen nhỏ như hạt đậu ở trong tay nàng ta, có chút chần chờ, cũng không tiếp nhận.
Đông viện - nơi ở của thế tử Tần Vương, một thị nữ cao gầy đứng ở ngoài cửa hông ló đầu vào nhìn.
Thật lâu sau, Khang Ngọc Nghi từ phía nhà sau đi ra, muốn đi đến phòng bếp nhỏ nhận thức ăn.
Bởi vì nàng chưa bị Thế Tử thu nạp, nên chưa được sắp xếp người đến hầu hạ nàng, một ngày ba bữa đều phải tự mình đến phòng bếp nhỏ trong Đông viện.
Khi đi ngang qua cửa hông, gặp được Tĩnh Nghi - bạn từ nhỏ đến lớn của nàng, Khang Ngọc Nghi vui sướng đi về phía trước.
Tĩnh Nghi họ Liêu, mẫu thân nàng ta cùng mẫu thân Khang Ngọc Nghi đều là nha hoàn hồi môn của Tần Vương phi.
Tần Vương Phi có lòng nên ban tên cho con các thị nữ đi theo mình gả vào vương phủ, âm cuối trong tên nữ hài đều là chữ “Nghi”.
Quy củ Đông viện cực nghiêm, Tĩnh Nghi không dám tự tiện xông vào, rốt cuộc chờ người tới, vội vàng đem nàng kéo ra ngoài.
“Ngọc Nghi! Mau, đi theo ta! Nương muội tìm muội có chuyện quan trọng!”
Tĩnh Nghi lớn hơn Khang Ngọc Nghi vài tuổi, lại cao gầy hơn nàng rất nhiều, rất dễ dàng đem Khang Ngọc Nghi đang ngơ ngác lôi đi.
Một đường Khang Ngọc Nghi bị lôi kéo chạy chậm, như lọt vào trong sương mù, “Tĩnh Nghi tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tĩnh Nghi không đáp, chỉ vội vội vàng vàng lôi kéo nàng hướng về phía Tây Bắc Tần Vương phủ, đi vào đường hẻm không có dấu chân người.
Tuy trong lòng Khang Ngọc Nghi khó hiểu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Tĩnh Nghi từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, tình cảm tỷ muội giữa hai người đến nay vẫn thực tốt, nhất định là có chuyện quan trọng nên nàng ta mới vô cùng lo lắng như vậy.
Mãi cho đến sân nhỏ hoang phế phía Tây Bắc vương phủ, Tĩnh Nghi lôi kéo Khang Ngọc Nghi vào một gian sương phòng trong đó.
“Tĩnh Nghi tỷ tỷ, vì sao lại tới nơi này? Không phải nương đang tìm ta sao?” Khang Ngọc Nghi thở hồng hộc, bộ ngực sữa tròn trịa theo hô hấp không ngừng phập phồng.
“Ngọc Nghi, để ta giải thích cho muội , muội đừng vội.” Tĩnh Nghi cũng hơi thở gấp, trong lòng bất ổn.
“Muội cũng biết hôm trước Vương phi đi lễ Phật ở chùa Thanh Tuyền, nương muội cũng được đi cùng. Không phải muội thường xuyên gặp ác mộng sao? Rốt cuộc nương muội cũng xin được từ pháp sư một viên tiên dược.”
Nói xong, Tĩnh Nghi từ túi giấu trong cổ áo lấy ra một cái bình nhỏ tinh mỹ , đổ một viên thuốc ra tay.
Khang Ngọc Nghi nhìn viên thuốc màu đen nhỏ như hạt đậu ở trong tay nàng ta, có chút chần chờ, cũng không tiếp nhận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook