Sổ Tay Được Sủng Ái Của Quý Phi Mất Trí Nhớ H
-
Chương 35: Mở Miệng Xin Người
Trở lại trong phòng, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, dùng tay che lại trái tim đang kinh hoàng đập bang bang.
Dự đoán đây là Đông viện - nơi ở thế tử Tần Vương, người này hẳn là không dám xằng bậy đi?
Ngày thường mẫu thân Chu thị vì thúc giục nàng mau chóng bò lên giường Thế tử, mấy lần ân cần dạy bảo qua cho nàng.
Tướng mạo nàng sinh ra như vậy, nhưng xuất thân lại nghèo hèn, nếu không thể chân chính trở thành người của thế tử, chính thức đạt được danh phận thị thiếp, chỉ sợ một đời khó có thể tự bảo vệ mình.
Trước đây, khi nàng chưa phát triển nẩy nở thì được phân công chăm sóc vườn hoa cho Vương Phi, thường ngày rất hiếm khi tiếp xúc cùng nam tử.
Từ khi bị Tần Vương phi lựa chọn tiến vào Đông viện, đã liên tục gặp phải ánh mắt dâm tà đáng sợ của nam tử……
Mà biểu công tử Thôi Mộc Lâm ngoài hành lang kia, lại bởi vì trước khi nàng thoát đi ngoái đầu nhìn lại, bị kinh diễm đến tinh thần lay động, xương cốt đều tê dại.
Phóng túng trong thanh lâu nhiều năm, lần đầu tiên Thôi Mộc Lâm gặp được tuyệt sắc mỹ nhân làm tâm can hắn ta run rẩy đến như vậy.
Hắn ta ngơ ngẩn đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên trong lòng nghĩ đến một diệu kế, nhanh bước chân đi đến thư phòng Thế Tử.
“Thế Tử biểu đệ, nghe nói cô mẫu an bài một nha đầu thông phòng cho ngươi, ngươi đã tiếp nhận chưa?” Thôi Mộc Lâm cười tủm tỉm nói.
Thần sắc Thế Tử bất biến, vẫn chuyên chú với đọc quyển sách trên tay, thuận miệng đáp: “Vẫn chưa.”
“Mới vừa rồi ta bắt gặp chân nhỏ kia, vừa thấy ta liền lắc mông, mông hướng về phía ta lắc qua lắc lại, thật là lẳng lơ đến cực điểm.” Thôi Mộc Lâm nói xong còn chép chép miệng, như đang nhấm nháp dư vị.
Mày Thế Tử nhăn chặt vài phần, thần sắc thêm vài phần lệ khí.
“Nếu đến nay biểu đệ vẫn chưa thu nạp, hẳn là không thích nàng, không bằng cho ta đi?” Thôi Mộc Lâm tâm ngứa khó nhịn, cũng không chú ý đến thần sắc thế tử biểu đệ chợt lạnh lẽo xuống.
“Biểu ca đừng đánh bất cứ chủ ý gì đến bất luận kẻ nào ở Đông viện ta.” Ngữ khí Thế Tử trầm thấp, ánh mắt hung ác như chim ưng, “Ta cũng không phải hạng người hạ lưu tùy ý đem tì thiếp xem như mặt hàng tặng cho người khác.”
Thôi Mộc Lâm không khỏi cứng đờ.
Hắn ta là con trai út của Bác Lăng hầu - huynh trưởng Tần Vương phi, trong nhà huynh đệ đông đảo, kế thừa tước vị căn bản không tới phiên hắn.
Có thể sống tùy ý phóng túng như vậy, bất quá cũng ỷ vào cô mẫu Vương phi yêu thương thôi, hắn cũng không muốn đắc tội với Thế Tử biểu đệ này.
Cuối cùng chỉ có thể hậm hực rời đi Đông viện, nghĩ ngày sau lại tìm thủ đoạn khác đem mỹ nhân nhi kia chơi đùa trong tay……
Dự đoán đây là Đông viện - nơi ở thế tử Tần Vương, người này hẳn là không dám xằng bậy đi?
Ngày thường mẫu thân Chu thị vì thúc giục nàng mau chóng bò lên giường Thế tử, mấy lần ân cần dạy bảo qua cho nàng.
Tướng mạo nàng sinh ra như vậy, nhưng xuất thân lại nghèo hèn, nếu không thể chân chính trở thành người của thế tử, chính thức đạt được danh phận thị thiếp, chỉ sợ một đời khó có thể tự bảo vệ mình.
Trước đây, khi nàng chưa phát triển nẩy nở thì được phân công chăm sóc vườn hoa cho Vương Phi, thường ngày rất hiếm khi tiếp xúc cùng nam tử.
Từ khi bị Tần Vương phi lựa chọn tiến vào Đông viện, đã liên tục gặp phải ánh mắt dâm tà đáng sợ của nam tử……
Mà biểu công tử Thôi Mộc Lâm ngoài hành lang kia, lại bởi vì trước khi nàng thoát đi ngoái đầu nhìn lại, bị kinh diễm đến tinh thần lay động, xương cốt đều tê dại.
Phóng túng trong thanh lâu nhiều năm, lần đầu tiên Thôi Mộc Lâm gặp được tuyệt sắc mỹ nhân làm tâm can hắn ta run rẩy đến như vậy.
Hắn ta ngơ ngẩn đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên trong lòng nghĩ đến một diệu kế, nhanh bước chân đi đến thư phòng Thế Tử.
“Thế Tử biểu đệ, nghe nói cô mẫu an bài một nha đầu thông phòng cho ngươi, ngươi đã tiếp nhận chưa?” Thôi Mộc Lâm cười tủm tỉm nói.
Thần sắc Thế Tử bất biến, vẫn chuyên chú với đọc quyển sách trên tay, thuận miệng đáp: “Vẫn chưa.”
“Mới vừa rồi ta bắt gặp chân nhỏ kia, vừa thấy ta liền lắc mông, mông hướng về phía ta lắc qua lắc lại, thật là lẳng lơ đến cực điểm.” Thôi Mộc Lâm nói xong còn chép chép miệng, như đang nhấm nháp dư vị.
Mày Thế Tử nhăn chặt vài phần, thần sắc thêm vài phần lệ khí.
“Nếu đến nay biểu đệ vẫn chưa thu nạp, hẳn là không thích nàng, không bằng cho ta đi?” Thôi Mộc Lâm tâm ngứa khó nhịn, cũng không chú ý đến thần sắc thế tử biểu đệ chợt lạnh lẽo xuống.
“Biểu ca đừng đánh bất cứ chủ ý gì đến bất luận kẻ nào ở Đông viện ta.” Ngữ khí Thế Tử trầm thấp, ánh mắt hung ác như chim ưng, “Ta cũng không phải hạng người hạ lưu tùy ý đem tì thiếp xem như mặt hàng tặng cho người khác.”
Thôi Mộc Lâm không khỏi cứng đờ.
Hắn ta là con trai út của Bác Lăng hầu - huynh trưởng Tần Vương phi, trong nhà huynh đệ đông đảo, kế thừa tước vị căn bản không tới phiên hắn.
Có thể sống tùy ý phóng túng như vậy, bất quá cũng ỷ vào cô mẫu Vương phi yêu thương thôi, hắn cũng không muốn đắc tội với Thế Tử biểu đệ này.
Cuối cùng chỉ có thể hậm hực rời đi Đông viện, nghĩ ngày sau lại tìm thủ đoạn khác đem mỹ nhân nhi kia chơi đùa trong tay……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook