Hắn chỉ liếc mắt một cái, không tự khống chế mà bị kinh diễm với dung mạo xinh đẹp hơn vạn bông hoa mẫu đơn của nàng.

Không phải là chưa từng gặp qua nữ tử có dung mạo xinh đẹp sánh vai với nàng, nhưng hắn cũng không có bất luận cảm xúc dư thừa gì, chưa bao giờ rung động.

Vậy mà chỉ vào lần gặp đầu tiên, trong lòng trào ra rung động xa lạ.

Thậm chí tối ngày hôm đó hắn mộng tinh thấy nàng.

Hắn rất chán ghét loại cảm giác bị tình dục khống chế tâm trí này, sau đó cũng không muốn để nàng tới gần, thậm chí ngẫu nhiên gặp gỡ cũng cố tình lạnh nhạt làm lơ.

Thấy hắn không nói gì, Khang Ngọc Nghi lại có chút sốt ruột.


“Thánh Thượng minh giám! Nô tỳ thật sự không phải giả trang Quý Phi! Nô tỳ chính là Khang Ngọc Nghi năm mười sáu tuổi, chỉ là không biết đột nhiên vì cái gì đi đến nơi này……” Khang Ngọc Nghi vừa nói vừa khóc, nước mắt từng viên từng viên chảy xuống.

Nàng cũng không muốn như vậy, nàng không biết vì sao ngủ dậy một giấc, tất cả đều thay đổi.

Trong lòng Hoàng Đế căng thẳng, thần sắc bỗng dưng nhiều thêm vài phần tối tăm không rõ ý vị.

Đáy lòng lại tin lời nàng nói vài phần, nhưng lại không ủng hộ hoàn toàn, gì mà ngủ một giấc dậy liền từ năm Vĩnh Phong thứ ba mươi đến nhiều năm sau.

Hoàng Đế buông xuống bàn tay to đang giam cầm gáy ngọc trắng nõn.

Rõ ràng hắn hoàn toàn không có sử dụng một phân sức lực, trên cổ trắng nõn tinh tế vẫn để lại một vết hồng chói mắt.

Da thịt Khang Ngọc Nghi mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi hắn tập võ quanh năm, lòng bàn tay có vết chai thật dày.


Hoàng Đế lấy ra thuốc mỡ trong ngăn kéo đầu giường, moi ra một khối thuốc mỡ bôi lên vệt đỏ trên cổ nàng, sử dụng đầu ngón tay mềm nhẹ xoa xoa.

Hắn chưa bao giờ tin vào chuyện quỷ thần, chuyện gì cũng có lý do nên mới có thể như thế, nếu không thể dùng cách này trực tiếp hỏi nàng, vậy chỉ có thể xuống tay đi điều tra ở những nơi khác.

Sáng sớm hôm say, Khang Ngọc Nghi không biết lại mơ thấy cái gì, thường thường phát ra tiếng khóc như mèo con.

Hoàng Đế ngủ rất nông, nếu là ngày thường hắn đã lâm triều xử lý chính sự, hôm nay nàng vặn vẹo nói mớ, nháy mắt hắn đã thanh tỉnh.

Theo bản năng Hoàng Đế đem người trong lòng ngực ôm chặt thêm vài phần, sau đó hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, ý đồ trấn an nàng trong ác mộng.

Ban đầu Khang Ngọc Nghi còn đang nửa mộng nửa tỉnh, ngược lại bị động tác vô cớ này của hắn làm cho bừng tỉnh.

Mặc dù đêm qua đã nói rõ ràng, nhưng trong lòng Khang Ngọc Nghi vẫn còn sợ hãi với việc hắn cưỡng bức chất vấn đêm qua, bây giờ nàng cứng đờ ở trong ngực hắn, một cử động nhỏ cũng không dám.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương