Sở Sở
-
Chương 6
Sở Lam sáng nay mới đi được một đoạn, còn chưa tới ôn tuyền phía sau núi đã đột nhiên kêu hai tùy tùng theo mình quay về. Hắn trở lại thạch ốc vừa vặn lúc Tiểu Liễu đang co người rửa mặt tại một góc nọ, trông chẳng khác gì một vật nhỏ. Hắn phẩy tay ra hiệu cho tùy tùng lui đi, cũng không lên tiếng, cứ đứng ở nơi đó bí mật quan sát.
Hai tên tùy tùng kia tuy theo Sở Lam đã nhiều năm nhưng vẫn không thể hiểu rõ tính tình hắn, bất quá trong lòng đều cảm thông cho Tiểu Liễu, bị thiếu gia nhìn chòng chọc như vậy không biết là có sự tình gì a.
Sở Lam đứng tại cửa trù phòng, thấy tiểu nam hài Tiểu Liễu ngồi ở trên ghế khiếp sợ nhìn mình, trong lòng một trận phiền muộn, lạnh lùng nói: “Đũa!”
A? Tiểu Liễu há hốc mồm, nhưng lại không hề phản ứng.
“Đem đũa ra đây! Ngươi bị điếc sao?” Sở Lam lớn tiếng quát.
Tiểu Liễu vội vàng đặt bát cơm nhỏ lên trên bếp lò, rồi đi lấy một đôi đũa trong tủ bát.
Sở Lam nhíu mi, nghĩ thầm, cái đôi đũa trong tủ bát kia đích thị hôm qua đã có người khác dùng qua rồi, lại nói: “Khỏi lấy.”
Tiểu Liễu ngơ ngác đứng ở đó, còn chưa biết vị thiếu gia này muốn làm gì, đã thấy Sở Lam đi tới, cầm lấy đôi đũa tre y vừa mới dùng để ăn cơm, lại hung hăng trừng mắt lườm y một cái, khiến y sợ hãi mà vội vàng cúi đầu.
Sở Lam nhìn một chút rồi gắp đồ ăn đặt vào trong miệng. Quả đúng là con cháu thế gia, phong thái ăn uống không còn gì để soi mói bắt bẻ, hết mực tao nhã nhẹ nhàng. Ăn xong, hắn cũng không lên tiếng, chỉ hạ đũa xuống.
Tiểu Liễu cúi đầu nên cũng không biết hắn đang làm gì, nép lưng vào bàn, trong bụng run cầm cập. Thấy thân ảnh người kia tiến tới càng lúc càng gần, hơi thở y càng thêm gấp gáp.
“Ngẩng đầu!” bên tai vang lên thanh âm êm ái của Sở Lam.
Nhưng Tiểu Liễu lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Trước kia làm tiểu quan cũng không nghe lời như thế này sao?” Thanh âm biến chuyển thập phần hung hãn. (Đã giựt đồ ăn của người ta còn to mồm =.=)
Trong lòng Tiểu Liễu run run, mới vừa ngẩng lên định nhìn một chút, cằm đã bị Sở Lam nắm nhấc lên. Đối diện với y là đôi mắt xuân thuỷ vô cùng xinh đẹp, nhưng trong cặp mắt xinh đẹp đó vẫn lộ ra tia hung ác khiến y sợ hãi mà gắng quay đầu đi. Bất quá hai ngón tay đang giữ cằm y lại tựa như một chiếc kìm sắt, khiến y không thể nhúc nhích dù chỉ một ly.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Lam chậm rãi tiến gần đến mặt y, trên mặt nở một nụ cười quỷ quái: “Sư huynh ta như thế nào lại coi trọng ngươi?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay còn lại vào trong áo bôngcủa Tiểu Liễu, sờ sờ thắt lưng và môngcủa y. Một mặt vân vê, một mặt cười chế giễu: “Gầy trơ xương sườn ra như thế này mà sư huynh cũng không chê ư?”
Tiểu Liễu xấu hổ, lúng túng hoảng sợ, liền cố sức giãy dụa thoát ra. Mới giãy được một hai cái thì Sở Lam đã buông tay, lạnh lùng nói: “Chỉ có thế? Bộ dạng của ngươi chỉ có thể lừa gạt được sư huynh ta mà thôi, ngươi nghĩ ngươi xinh đẹp hấp dẫn sao?”
Tiểu Liễu co rụt người lại, ra sức cắn chặt môi, muốn chạy lao ra khỏi cửa, nhưng Sở Lam đã ngăn trở lối đi: “Giờ Tề Gia Nghĩa đã đem ngươi cho nhà ta, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta nói, rõ chưa?”
Tiễu Liễu vô thức lắc đầu. Công tử sẽ không làm vậy, công tử đã bằng lòng để y ở lại rồi mà.
Sở Lam nhìn y lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, nhưng lại ra lệnh: “Thôi không nói nữa. Trước tiên, ngươi ngồi xuống ăn hết mấy thứ ngươi làm đi.”
Tiểu Liễu đứng trân trân, hồi lâu mới với bát nhỏ trên bếp lò rồi ngồi xuống ghế. Nhưng lúc này y đâu còn tâm trạng gì để ăn uống nữa, đôi đũa trên tay cứ thế mà run rẩy.
Sở Lam vẫn lẳng lặng đứng đó nhìn, thấy Tiểu Liễu chẳng khác gì vật nhỏ bất động, bất chợt nộ khí dâng lên, một chưởng quét bay toàn bộ bát nồi muôi gáo trên bàn xuống đất, rồi quát một tiếng: “Cút!”
Tiểu Liễu hoảng hốt, để vội cái bát lên ghế, lao vút đi.
Bọn tùy tùng của Sở Lam ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động vội thò đầu vào xem thì bị hai cái bát văng trúng đầu vỡ choang, sợ hãi lùi lại, thầm nghĩ, thiếu gia sao lại nổi giận a?
Mãi lâu sau, Sở Lam mới khẽ phủi bụi trên người mình, cúi lưng xuống lấy bát cơm trộn rau đã nguội lạnh trên ghế kia, nhìn một lát, lại cầm đôi đũa tre gắp một miếng rau xanh, rồi gắp tiếp, gắp tiếp, ăn nốt phần cơm nọ.
Hắn ghét món cơm chán ngấy do nha hoàn của Sở Vân làm nên cơm sáng cũng chưa ăn, giờ có chút đói, rốt cuộc đem phần cơm cực kì bình thường kia ăn hết không còn lại tí nào.
Ăn xong, hắn đi ra khỏi trù phòng, nhìn về phía thạch ốc nhỏ của Tiểu Liễu, rồi hừ lạnh một tiếng. (ăn đồ của người ta còn làm bộ =)))
Hai tên tùy tùng kia tuy theo Sở Lam đã nhiều năm nhưng vẫn không thể hiểu rõ tính tình hắn, bất quá trong lòng đều cảm thông cho Tiểu Liễu, bị thiếu gia nhìn chòng chọc như vậy không biết là có sự tình gì a.
Sở Lam đứng tại cửa trù phòng, thấy tiểu nam hài Tiểu Liễu ngồi ở trên ghế khiếp sợ nhìn mình, trong lòng một trận phiền muộn, lạnh lùng nói: “Đũa!”
A? Tiểu Liễu há hốc mồm, nhưng lại không hề phản ứng.
“Đem đũa ra đây! Ngươi bị điếc sao?” Sở Lam lớn tiếng quát.
Tiểu Liễu vội vàng đặt bát cơm nhỏ lên trên bếp lò, rồi đi lấy một đôi đũa trong tủ bát.
Sở Lam nhíu mi, nghĩ thầm, cái đôi đũa trong tủ bát kia đích thị hôm qua đã có người khác dùng qua rồi, lại nói: “Khỏi lấy.”
Tiểu Liễu ngơ ngác đứng ở đó, còn chưa biết vị thiếu gia này muốn làm gì, đã thấy Sở Lam đi tới, cầm lấy đôi đũa tre y vừa mới dùng để ăn cơm, lại hung hăng trừng mắt lườm y một cái, khiến y sợ hãi mà vội vàng cúi đầu.
Sở Lam nhìn một chút rồi gắp đồ ăn đặt vào trong miệng. Quả đúng là con cháu thế gia, phong thái ăn uống không còn gì để soi mói bắt bẻ, hết mực tao nhã nhẹ nhàng. Ăn xong, hắn cũng không lên tiếng, chỉ hạ đũa xuống.
Tiểu Liễu cúi đầu nên cũng không biết hắn đang làm gì, nép lưng vào bàn, trong bụng run cầm cập. Thấy thân ảnh người kia tiến tới càng lúc càng gần, hơi thở y càng thêm gấp gáp.
“Ngẩng đầu!” bên tai vang lên thanh âm êm ái của Sở Lam.
Nhưng Tiểu Liễu lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Trước kia làm tiểu quan cũng không nghe lời như thế này sao?” Thanh âm biến chuyển thập phần hung hãn. (Đã giựt đồ ăn của người ta còn to mồm =.=)
Trong lòng Tiểu Liễu run run, mới vừa ngẩng lên định nhìn một chút, cằm đã bị Sở Lam nắm nhấc lên. Đối diện với y là đôi mắt xuân thuỷ vô cùng xinh đẹp, nhưng trong cặp mắt xinh đẹp đó vẫn lộ ra tia hung ác khiến y sợ hãi mà gắng quay đầu đi. Bất quá hai ngón tay đang giữ cằm y lại tựa như một chiếc kìm sắt, khiến y không thể nhúc nhích dù chỉ một ly.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Lam chậm rãi tiến gần đến mặt y, trên mặt nở một nụ cười quỷ quái: “Sư huynh ta như thế nào lại coi trọng ngươi?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay còn lại vào trong áo bôngcủa Tiểu Liễu, sờ sờ thắt lưng và môngcủa y. Một mặt vân vê, một mặt cười chế giễu: “Gầy trơ xương sườn ra như thế này mà sư huynh cũng không chê ư?”
Tiểu Liễu xấu hổ, lúng túng hoảng sợ, liền cố sức giãy dụa thoát ra. Mới giãy được một hai cái thì Sở Lam đã buông tay, lạnh lùng nói: “Chỉ có thế? Bộ dạng của ngươi chỉ có thể lừa gạt được sư huynh ta mà thôi, ngươi nghĩ ngươi xinh đẹp hấp dẫn sao?”
Tiểu Liễu co rụt người lại, ra sức cắn chặt môi, muốn chạy lao ra khỏi cửa, nhưng Sở Lam đã ngăn trở lối đi: “Giờ Tề Gia Nghĩa đã đem ngươi cho nhà ta, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta nói, rõ chưa?”
Tiễu Liễu vô thức lắc đầu. Công tử sẽ không làm vậy, công tử đã bằng lòng để y ở lại rồi mà.
Sở Lam nhìn y lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, nhưng lại ra lệnh: “Thôi không nói nữa. Trước tiên, ngươi ngồi xuống ăn hết mấy thứ ngươi làm đi.”
Tiểu Liễu đứng trân trân, hồi lâu mới với bát nhỏ trên bếp lò rồi ngồi xuống ghế. Nhưng lúc này y đâu còn tâm trạng gì để ăn uống nữa, đôi đũa trên tay cứ thế mà run rẩy.
Sở Lam vẫn lẳng lặng đứng đó nhìn, thấy Tiểu Liễu chẳng khác gì vật nhỏ bất động, bất chợt nộ khí dâng lên, một chưởng quét bay toàn bộ bát nồi muôi gáo trên bàn xuống đất, rồi quát một tiếng: “Cút!”
Tiểu Liễu hoảng hốt, để vội cái bát lên ghế, lao vút đi.
Bọn tùy tùng của Sở Lam ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động vội thò đầu vào xem thì bị hai cái bát văng trúng đầu vỡ choang, sợ hãi lùi lại, thầm nghĩ, thiếu gia sao lại nổi giận a?
Mãi lâu sau, Sở Lam mới khẽ phủi bụi trên người mình, cúi lưng xuống lấy bát cơm trộn rau đã nguội lạnh trên ghế kia, nhìn một lát, lại cầm đôi đũa tre gắp một miếng rau xanh, rồi gắp tiếp, gắp tiếp, ăn nốt phần cơm nọ.
Hắn ghét món cơm chán ngấy do nha hoàn của Sở Vân làm nên cơm sáng cũng chưa ăn, giờ có chút đói, rốt cuộc đem phần cơm cực kì bình thường kia ăn hết không còn lại tí nào.
Ăn xong, hắn đi ra khỏi trù phòng, nhìn về phía thạch ốc nhỏ của Tiểu Liễu, rồi hừ lạnh một tiếng. (ăn đồ của người ta còn làm bộ =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook