Sở Sở
-
Chương 14
Hai ngày kế tiếp, Sở Lam vẫn tiếp tục ngon ngọt, ham muốn nhục dục nổi lên chẳng khác gì một con thú nhỏ, cứ quấn quýt si mê Tiểu Liễu không rời.
Tiểu Liễu bị hắn quấn chặt lấy, vô pháp chống cự, cơm mới ăn được phân nửa đã bị bế lên giường, y phục mới mặc được phân nửa đã bị hắn lôi ra cởi sạch.
Toàn thân y từ trên xuống dưới đều bị hắn hôn, bị hắn làm đến mức thắt lưng như muốn nứt rời ra, trên người đều là những dấu răngthật sâu, ngay cả ở trong hai bắp đùi cũng có.
Tiểu Liễu căn bản không dám nghĩ tới nữa, người nọ cũng không hề ngại bẩn mà đem đầu lưỡi tiến vào hậu huyệt của y…
Hắn nguyện ý thì không sao, đằng này mỗi lần làm xong hắn lại bắt Tiểu Liễu làm một số động tác khó xử khác, nhất định khiến y phải kêu rên mới vừa lòng …
Mà Sở Lam đối Tiểu Liễu, thông thường là vô cùng hưng phấn kích thích, nhưng đôi lúc lại không khỏi có chút chán nản.
Đó là vì mỗi lần dục hỏa trong người trào dâng, hắn rất muốn phối hợp cùng tiểu hài nhi, thế nhưng y vẫn cứ không cam tâm tình nguyện co chặt chỗ kia hơn một chút, lại còn khóc lóc, phớt lờ không thèm đếm xỉa gì đến hắn. Hắn phải mất nửa ngày dỗ dành ôn nhu, y mới hơi hơi bình tâm lại.
Ai!
Bất quá chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại như vậy, cứ thấy Tiểu Liễu là cả người liền phát nhiệt.
Tuy rằng đều là nam nhân như nhau, nhưng toàn thân y trên dưới đều trơn nhẵn mịn màng, cái eo nho nhỏ, hai biện mông trắng như phấn, chỗ khe nhỏ kia lại còn chặt muốn chết. Những lúc thấy y không nhịn nổi mà thốt lên thanh âm tinh tế yêu kiều, hay mỗi khi bắt gặp y đang trộm liếc mình, trong mắt toát ra vẻ ngượng ngùng khó xử, tất cả đều khiến Sở Lam hắn toàn thân căng thẳng vô cùng, tim không kiềm chế được mà đập thình thịch.
Tiểu Liễu tâm trí tuy vẫn mê muội bất an, nhưng hai ngày nay không lúc nào là không suy nghĩ.
Người nọ làm xong rồi cũng không ngủ yên mà còn đem y vỗ về trong lồng ngực, kể cho y nghe chuyện ở Sở gia, chuyện sư phụ sư mẫu hắn, kể hắn thích ăn cái gì, thích mặc cái gì, thích uống cái gì, sự tình lớn nhỏ đều đem ra kể hết, nói xong còn không quên nhắc nhở răn đe: “Không cho phép ngươi quên, nghe chưa?”
Việc như thế này quả thật Tiểu Liễu chưa hề gặp qua, thật khó xử.
Rốt cuộc ngày mùng năm đã tới, hai thủ hạ của Sở Lam đã đứng chờ sẵn, hôm nay theo kế hoạch chính là ngày xuống núi để tham dự võ lâm đại hội.
Bọn họ thấy thiếu chủ ôm tiểu quan từ trong động bước ra, dù biết điều kiềm chế nhưng cũng không khỏi kinh ngạc…Mấy ngày nay công tử đều ở cùng tiểu quan kia ư?
Tuy công tử tính tình có hơi tồi tệ nhưng lại ưa những gì trong sạch, đối với chuyện trăng gió càng không có hứng thú, lẽ nào…
Sở Lam liếc hai người kia một cái, nhướng làn mi, đem Tiểu Liễu nhẹ nhàng đặt trên mặt đất rồi mới nói: “Đây là Sở Liễu, nhị công tử của Sở gia chúng ta. Sau này các ngươi nhớ phải hầu hạ cho tốt.”
Hai tên thủ hạ không giấu được vẻ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Lam đã nói tiếp: “Chưa nghe rõ sao?” Đôi mắt xinh đẹp lộ ra hàn quang sắc bén.
Bọn thị vệ ngay lập tức quì xuống, hướng Tiểu Liễu hành lễ: “Bái kiến nhị công tử!”
Tiểu Liễu chưa trải qua chuyện gì như vậy, tay chân nhất thời luống cuống, chỉ nói “Ta…” một chữ, rồi hoảng hốt xoay người ôm lấy Sở Lam.
Từ nay đến ngày Võ Lâm đại hội triệu khai không còn nhiều thời gian, Sở Lam lại nán lại thêm năm ngày, dĩ nhiên không chút chần chừ mà lập tức khởi hành ngay tới nơi mười sáu thiết vệ đang chờ dưới chân núi.
Hai tên thủ hạ dắt ngựa đến, Sở Lam tự biết mấy ngày nay không kìm nén nổi nên làm việc đó có hơi quá, tiểu hài nhi bị hắn lăn qua lăn lại hẳn giờ không thể cưỡi ngựa. Nếu muốn thuê mã xa thì phải xuống núi mới có. Không còn cách nào khác, đại thiếu gia hắn đành cõng Tiểu Liễu trên lưng, vận khinh công hướng dưới núi phóng vút đi.
Thiếu chủ đã không cưỡi ngựa, bọn thị vệ nào dám cưỡi? Không thể làm gì khác hơn là dắt ngựa cuống quít chạy theo sau.
Tiểu Liễu bám trên lưng Sở Lam, chỉ cảm thấy cây cỏ, đất đá hai bên lướt qua vùn vụt, theo bản năng vội ra sức ôm lấy cổ hắn, tâm nghĩ, thì ra bản lĩnh của hắn lớn như vậy. Y bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, khi hắn tự mình nhảy xuống vách núi cứu y lên, tâm bỗng dấy lên cảm giác ấm áp.
Mà Sở Lam thấy tiểu hài nhi sau lưng ôm chặt mình, khóe miệng lộ ra tia đắc ý, càng ra sức phi nhanh về phía trước…Hừ, ngươi nên ôm ta chặt thêm chút nữa đi!
Tới chân núi, sau khi tập hợp đám thị vệ, Sở Lam lại bắt mọi người hành lễ với Tiểu Liễu như nhị công tử Sở gia. Sau khi chờ tất cả bọn thủ hạ cung kính hô “Nhị công tử.”, hắn mới hài lòng tiếp tục khởi hành.
Lúc này, Tiểu Liễu rốt cuộc cũng được ngồi trên mã xa, so với mã xa ngày trước Tề Gia Nghĩa thuê đem y lên núi quả thật trông xa hoa hơn nhiều. Thế nhưng khi mã xa khởi hành, trong ngực Tiểu Liễu lại trào lên cảm giác lưu luyến, bất giác vén tấm màn nhỏ bên cạnh lên.
Tuy rằng chỉ xuống núi có một vài lần nhưng lần nào y cũng đều cảm thấy vui vẻ. Y nhớ tới phiên chợ nọ, nhớ lại lúc mình cùng công tử chọn mua vật phẩm, công tử còn tặng y y bào. Nghĩ đến đó, trong mắt Tiểu Liễu dường như nóng lên…
Vậy mà tấm áo choàng kia kia sớm đã bị người nọ ném thẳng xuống núi rồi…
Nhìn lại y phục trên người mình, từ trong ra ngoài đều là bạch sắc, là đồ của hắn a, y mặc lên dĩ nhiên rộng thùng thình.
Tiểu Liễu lặng lẽ vén mành, đưa mắt qua khe cửa ngắm nhìn. Sở Lam dẫn y ly khai mất rồi, không biết công tử cùng mấy người kia có còn ở trên núi hay không? Sau này sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Y đang muốn vén mành cao thêm một chút nữa, bỗng nhiên cả tấm mành bị xốc lên, bên ngoài chính là khuôn mặt tuấn tú giận đến tái đi của Sở Lam.
“Toàn những thứ rách nát như vậy, có gì đáng nhìn?”
Tiểu Liễu lùi vào trong xe, miệng mấp máy không dám nói lời nào.
Thấy y như vậy, Sở Lam liền tức tối. Hắn ngồi trên ngựa mà tâm không thể bình tĩnh, rốt cuộc phóng ngựa đến thì lại bắt gặp tiểu hài tử đang vụng trộm nhìn ra ngoài. Muốn nhìn thì nhìn, việc gì phải lén lút như vậy? Hắn hừ một tiếng, rồi thả tấm mành xuống.
Thấy Sở Lam thả mành xe, Tiểu Liễu có chút thở phào nhẹ nhõm. Giờ mỗi lần nhìn thấy hắn, y cũng không còn sợ hãi như lúc trước nữa, lại mơ hồ cảm thấy người nọ sẽ không thể làm gì tổn hại để bản thân y, ngoại trừ những việc ấy. Nhưng y vừa mới định tâm lại thì cánh cửa mã xa bỗng bị mở ra, trước mắt chính là Sở Lam, thoáng cái đã nhảy vào bên trong xe.
Thấy người nọ nhìn chằm chằm mình, Tiểu Liễu nhất thời giật mình. Bị bắt quấn quýt dây dưa trên giường ngày này qua ngày khác, chẳng lẽ y còn không hiểu nhãn thần kia hàm chứa ý tứ gì ư.
Đồ phôi đản, đây là xe ngựa, đây là bên ngoài a!
Quả nhiên hai mắt của Sở Lam trầm xuống, hướng y cười đầy quỷ quyệt.
“Ngươi…” Tiểu Liễu run run rẩy rẩy nói.
Sở Lam càng cười to hơn, hạ tấm mành dày bằng vải nhung xuống, rồi nhanh chóng đem tiểu hài nhi gắt gao ôm vào lồng ngực.
“Ta thì làm sao? Ta đói bụng rồi.”
“Đừng.”
“Sách sách, chờ đến lúc nào ngươi mới muốn đây?”
Đẩy ra cũng vô dụng.
“Nghe lời, mau mở chân ra, dù thế nào thì cuối cùng ngươi cũng sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi!”
Tiểu Liễu khép chặt hai chân, ngồi co lại tại góc ghế đệm trên mã xa, nghìn lần không chịu khuất phục.
“Mau nghe lời!” Thanh âm Sở Lam dâng cao đến cực điểm.
Sao hắn lại quát to đến vậy…Tiểu Liễu không khỏi lo lắng đưa mắt nhìn hướng bên ngoài mã xa mặc dù cái gì cũng không thấy…
Liệu mấy người bên ngoài có nghe được thanh âm vừa rồi hay không a? Tiểu Liễu tái mặt. Những thị vệ bên ngoài này ban nãy mới hành lễ với hắn, còn kêu hắn “Nhị công tử” a.
Sở Lam nhìn y phản ứng như vậy không hiểu sao lại có chút vui vẻ, càng cố tình kêu to hơn: “Sở Liễu, mau nghe lời, mở chân ra!”
Tiểu Liễu sắc mặt đỏ ửng lên, không kịp nghĩ mà tiến đến bịt chặt miệng hắn.
Sở Lam không hô nữa, nhìn gương mặt xấu hổ của Tiểu Liễu liền thuận thế ngậm lấy tay y, nhẹ nhàng liếm. Vì trải qua lao động nặng nhọc nên tay kia có chút chai sạn, thế nhưng lại rất sạch sẽ, ngón tay thon nhỏ tinh tế. Đầu lưỡi liếm tới lòng bàn tay thì chủ nhân của nó liều mạng rút về. Bất quá Tiểu Liễu cũng không ngờ tay mình có thể rút về đơn giản đến vậy.
Sở Lam ôm eo nhỏ của y xoay ngược lại, tiến đến bên tai thì thầm: “Nghe lời a!” Nói xong liền nhìn xuống hai chân y.
Tiểu Liễu toàn thân lấm tấm mồ hôi, môi cắn lại, nhìn Sở Lam nho nhỏ cất tiếng khẩn cầu: “Nơi này là mã xa.”
“Mã xa thì làm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làn tóc buông nhẹ xuống, ngay cả phía sau gáy cũng đỏ ửng lên.
Sở Lam cảm thấy thật kì quái, sao trên đời này lại tồn tại loại người dễ xấu hổ như vậy nga? Hắn cất tiếng: “Trong mã xa chật chội, hay chúng ta ra ngoài, ta sẽ sai người dựng lều, như vậy sẽ không ai thấy…”
Tiểu Liễu nghe xong mà tim đập loạn, còn muốn đi ra ngoài ư? Y không muốn mở miệng cầu xin người nọ, vậy nên không còn cách nào khác hơn là nắm lấy tay áo hắn khẽ kéo.
Sở Lam nhìn tiểu hài nhi trong lồng ngực, tâm chưa bao giờ cảm thấy xao động như vậy. Hắn rất muốn thấy bộ dạng của y lúc cầu xin, nhưng nhìn thần tình sợ sệt của y lại có chút không đành lòng, bất quá cũng chính vì vậy mà hắn càng muốn được ăn y sạch sẽ. Hắn hắc hắc cười khẽ, đột nhiên ra lệnh: “Dừng xe!”
Tiểu Liễu nóng vội, liều mạng kéo tay áo hắn.
Hắn vẫn cứ cười xấu xa.
Ngoài xe, bọn thi vệ lên tiếng hỏi: “Công tử, có việc gì phân phó?”
Thấy Sở Lam định mở miệng, Tiểu Liễu sợ hãi cúi đầu xuống, bất đắc dĩ đem hai chân tách ra, làm cái việc như thế này quả thật khiến y xấu hổ muốn ngất.
“Rộng ra chút nữa…” Sở Lam được đằng chân lân đằng đầu.
Thị vệ lại hỏi: “Công tử?”
Tiểu Liễu im lặng, lặng lẽ đem hai chân mở rộng thêm.
Sở Lam vừa mới đắc ý hả hê thì bỗng dưng thấy từng giọt lệ của tiểu hài nhi đang tí tách tí tách rơi xuống tay mình.
Trong ngực một trận buồn bực, thế nhưng hạ thân kích thích vẫn cứ trào dâng, hắn vội vã hướng ra ngoài nói to lên: “Đi tiếp!” rồi ôn nhu ôm lấy Tiểu Liễu, miệng tiến đến nhẹ nhàng liếm từng giọt nước mắt, hôn lên đôi mắt ẩm ướt của y, nhưng tay lại lần mò giữa hai chân y, vuốt ve nhịp nhàng lên xuống khí quan non nớt.
Tiểu Liễu xấu hổ khôn cùng, bị chạm tới nơi mẫn cảm liền níu chặt lấy hắn. Nhiều ngày qua đã bị hắn làm biết bao nhiêu lần, đối với động tác của hắn vô pháp chống cự, vật nhỏ bị vân vê một trận phía sau rốt cuộc cũng lặng lẽ ngẩng đầu.
Nhiều năm sống trên hoa thuyền y đã trải qua không ít chuyện phong trần, mỗi lần làm chuyện đó đều bị dày vò đến mãnh liệt, đừng nói đến việc được tiết ra, chỉ cần hậu huyệt không thụ thương đã vô cùng may mắn rồi. Thế nhưng từ khi bị áp dưới thân Sở Lam, chẳng hiểu sao khí quan bắt đầu có chút dễ chịu, lúc nào làm cũng đều ngẩng đầu lên. Y thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân mình đã thực sự thấp hèn đê tiện đến vậy rồi ư? Tại sao làm cái loại chuyện này lại có thể khiến y cảm thấy thoải mái đến vậy chứ?
Sở Lam đã sớm quen với loại sự tình này, chịu đựng hạ thân đang bừng bừng kháng nghị mà đem hạ y của Tiểu Liễu cởi ra trước, sau đó mới tự trút y phục của mình xuống. Hắn thở sâu, nâng Tiểu Liễu ngồi lên đùi, nhắm thẳng hậu huyệt phía sau của y mà tiến tới, thúc khí quan phía trước xâm nhập thật sâu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, đợi lát nữa sẽ cho ngươi thoải mái, ân?”
Mã xa xóc nảy lắc lư, vật sắc bén thì đang tiến nhập vào trong, Tiểu Liễu vô thức ôm chặt lấy người đang xâm phạm mình.
Chỗ phía sau không biết nghênh đón căn vật nóng hổi bao nhiêu lâu mà nay đã sớm thả lỏng ra. Sở Lam lúc mới vào có chút trúc trắc, sau một lát trừu sáp đã khiến hậu huyệt nọ trở nên mềm mại, lại nhìn tiểu hài nhi đang nhắm mắt bấu chặt lấy bờ vai mình, thần sắc xấu hổ ngượng ngùng, hắn càng ra sức tiến nhập.
Tiểu na căn của Tiểu Liễu rốt cuộc không nhịn được mà ngẩng đầu đặt tại trước bụng của Sở Lam, cúc hoa cũng không ngừng co rút khiến Sở Lam ham muốn đến cực điểm. Hắn không ngừng dùng lưỡi liếm mút tai y, cổ y, hưng phấn đến mức đem y đè trên nền mã xa, úp sấp lên ghế, tự mình đi vào từ phía sau.
Một tay tiến đến trước ngực Tiểu Liễu nhéo hai khỏa thù du, một tay gắt gao giữ chặt eo nhỏ của y. Không biết đã bị tiến xuất bao nhiêu lần, hai chân trắng mịn của Tiểu Liễu bị bài khai đến cực hạn, liên tục phát run, hậu huyệt non nớt bị loạn động không ngừng, còn thấy sở Lam máu mũi từng giọt rơi thẳng xuống. (=)))
Chẳng biết bao lâu, rốt cuộc hắn cũng gầm nhẹ một tiếng, buông lỏng tay đang nắm tiểu căn, khiến Tiểu Liễu xuất cùng lúc với mình.
Dù sao trời vẫn đang lạnh, Sở Lam sợ Tiểu Liễu bị cảm nên thay y lau sạch sẽ hậu huyệt, đem y từ trên thảm ôm lên đùi, vùi vào lồng ngực mình.
Hắn trước giờ chưa từng hầu hạ săn sóc ai, lúc này lại ân cần vồn vã. Nếu như để cho người khác thấy được, e là đến chết cũng không tin.
Tiểu Liễu hai mắt vẫn ướt đẫm, cũng không dám nhìn Sở Lam, lặng lẽ rúc đầu vào trong ngực hắn.
Tiểu Liễu bị hắn quấn chặt lấy, vô pháp chống cự, cơm mới ăn được phân nửa đã bị bế lên giường, y phục mới mặc được phân nửa đã bị hắn lôi ra cởi sạch.
Toàn thân y từ trên xuống dưới đều bị hắn hôn, bị hắn làm đến mức thắt lưng như muốn nứt rời ra, trên người đều là những dấu răngthật sâu, ngay cả ở trong hai bắp đùi cũng có.
Tiểu Liễu căn bản không dám nghĩ tới nữa, người nọ cũng không hề ngại bẩn mà đem đầu lưỡi tiến vào hậu huyệt của y…
Hắn nguyện ý thì không sao, đằng này mỗi lần làm xong hắn lại bắt Tiểu Liễu làm một số động tác khó xử khác, nhất định khiến y phải kêu rên mới vừa lòng …
Mà Sở Lam đối Tiểu Liễu, thông thường là vô cùng hưng phấn kích thích, nhưng đôi lúc lại không khỏi có chút chán nản.
Đó là vì mỗi lần dục hỏa trong người trào dâng, hắn rất muốn phối hợp cùng tiểu hài nhi, thế nhưng y vẫn cứ không cam tâm tình nguyện co chặt chỗ kia hơn một chút, lại còn khóc lóc, phớt lờ không thèm đếm xỉa gì đến hắn. Hắn phải mất nửa ngày dỗ dành ôn nhu, y mới hơi hơi bình tâm lại.
Ai!
Bất quá chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại như vậy, cứ thấy Tiểu Liễu là cả người liền phát nhiệt.
Tuy rằng đều là nam nhân như nhau, nhưng toàn thân y trên dưới đều trơn nhẵn mịn màng, cái eo nho nhỏ, hai biện mông trắng như phấn, chỗ khe nhỏ kia lại còn chặt muốn chết. Những lúc thấy y không nhịn nổi mà thốt lên thanh âm tinh tế yêu kiều, hay mỗi khi bắt gặp y đang trộm liếc mình, trong mắt toát ra vẻ ngượng ngùng khó xử, tất cả đều khiến Sở Lam hắn toàn thân căng thẳng vô cùng, tim không kiềm chế được mà đập thình thịch.
Tiểu Liễu tâm trí tuy vẫn mê muội bất an, nhưng hai ngày nay không lúc nào là không suy nghĩ.
Người nọ làm xong rồi cũng không ngủ yên mà còn đem y vỗ về trong lồng ngực, kể cho y nghe chuyện ở Sở gia, chuyện sư phụ sư mẫu hắn, kể hắn thích ăn cái gì, thích mặc cái gì, thích uống cái gì, sự tình lớn nhỏ đều đem ra kể hết, nói xong còn không quên nhắc nhở răn đe: “Không cho phép ngươi quên, nghe chưa?”
Việc như thế này quả thật Tiểu Liễu chưa hề gặp qua, thật khó xử.
Rốt cuộc ngày mùng năm đã tới, hai thủ hạ của Sở Lam đã đứng chờ sẵn, hôm nay theo kế hoạch chính là ngày xuống núi để tham dự võ lâm đại hội.
Bọn họ thấy thiếu chủ ôm tiểu quan từ trong động bước ra, dù biết điều kiềm chế nhưng cũng không khỏi kinh ngạc…Mấy ngày nay công tử đều ở cùng tiểu quan kia ư?
Tuy công tử tính tình có hơi tồi tệ nhưng lại ưa những gì trong sạch, đối với chuyện trăng gió càng không có hứng thú, lẽ nào…
Sở Lam liếc hai người kia một cái, nhướng làn mi, đem Tiểu Liễu nhẹ nhàng đặt trên mặt đất rồi mới nói: “Đây là Sở Liễu, nhị công tử của Sở gia chúng ta. Sau này các ngươi nhớ phải hầu hạ cho tốt.”
Hai tên thủ hạ không giấu được vẻ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Lam đã nói tiếp: “Chưa nghe rõ sao?” Đôi mắt xinh đẹp lộ ra hàn quang sắc bén.
Bọn thị vệ ngay lập tức quì xuống, hướng Tiểu Liễu hành lễ: “Bái kiến nhị công tử!”
Tiểu Liễu chưa trải qua chuyện gì như vậy, tay chân nhất thời luống cuống, chỉ nói “Ta…” một chữ, rồi hoảng hốt xoay người ôm lấy Sở Lam.
Từ nay đến ngày Võ Lâm đại hội triệu khai không còn nhiều thời gian, Sở Lam lại nán lại thêm năm ngày, dĩ nhiên không chút chần chừ mà lập tức khởi hành ngay tới nơi mười sáu thiết vệ đang chờ dưới chân núi.
Hai tên thủ hạ dắt ngựa đến, Sở Lam tự biết mấy ngày nay không kìm nén nổi nên làm việc đó có hơi quá, tiểu hài nhi bị hắn lăn qua lăn lại hẳn giờ không thể cưỡi ngựa. Nếu muốn thuê mã xa thì phải xuống núi mới có. Không còn cách nào khác, đại thiếu gia hắn đành cõng Tiểu Liễu trên lưng, vận khinh công hướng dưới núi phóng vút đi.
Thiếu chủ đã không cưỡi ngựa, bọn thị vệ nào dám cưỡi? Không thể làm gì khác hơn là dắt ngựa cuống quít chạy theo sau.
Tiểu Liễu bám trên lưng Sở Lam, chỉ cảm thấy cây cỏ, đất đá hai bên lướt qua vùn vụt, theo bản năng vội ra sức ôm lấy cổ hắn, tâm nghĩ, thì ra bản lĩnh của hắn lớn như vậy. Y bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, khi hắn tự mình nhảy xuống vách núi cứu y lên, tâm bỗng dấy lên cảm giác ấm áp.
Mà Sở Lam thấy tiểu hài nhi sau lưng ôm chặt mình, khóe miệng lộ ra tia đắc ý, càng ra sức phi nhanh về phía trước…Hừ, ngươi nên ôm ta chặt thêm chút nữa đi!
Tới chân núi, sau khi tập hợp đám thị vệ, Sở Lam lại bắt mọi người hành lễ với Tiểu Liễu như nhị công tử Sở gia. Sau khi chờ tất cả bọn thủ hạ cung kính hô “Nhị công tử.”, hắn mới hài lòng tiếp tục khởi hành.
Lúc này, Tiểu Liễu rốt cuộc cũng được ngồi trên mã xa, so với mã xa ngày trước Tề Gia Nghĩa thuê đem y lên núi quả thật trông xa hoa hơn nhiều. Thế nhưng khi mã xa khởi hành, trong ngực Tiểu Liễu lại trào lên cảm giác lưu luyến, bất giác vén tấm màn nhỏ bên cạnh lên.
Tuy rằng chỉ xuống núi có một vài lần nhưng lần nào y cũng đều cảm thấy vui vẻ. Y nhớ tới phiên chợ nọ, nhớ lại lúc mình cùng công tử chọn mua vật phẩm, công tử còn tặng y y bào. Nghĩ đến đó, trong mắt Tiểu Liễu dường như nóng lên…
Vậy mà tấm áo choàng kia kia sớm đã bị người nọ ném thẳng xuống núi rồi…
Nhìn lại y phục trên người mình, từ trong ra ngoài đều là bạch sắc, là đồ của hắn a, y mặc lên dĩ nhiên rộng thùng thình.
Tiểu Liễu lặng lẽ vén mành, đưa mắt qua khe cửa ngắm nhìn. Sở Lam dẫn y ly khai mất rồi, không biết công tử cùng mấy người kia có còn ở trên núi hay không? Sau này sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Y đang muốn vén mành cao thêm một chút nữa, bỗng nhiên cả tấm mành bị xốc lên, bên ngoài chính là khuôn mặt tuấn tú giận đến tái đi của Sở Lam.
“Toàn những thứ rách nát như vậy, có gì đáng nhìn?”
Tiểu Liễu lùi vào trong xe, miệng mấp máy không dám nói lời nào.
Thấy y như vậy, Sở Lam liền tức tối. Hắn ngồi trên ngựa mà tâm không thể bình tĩnh, rốt cuộc phóng ngựa đến thì lại bắt gặp tiểu hài tử đang vụng trộm nhìn ra ngoài. Muốn nhìn thì nhìn, việc gì phải lén lút như vậy? Hắn hừ một tiếng, rồi thả tấm mành xuống.
Thấy Sở Lam thả mành xe, Tiểu Liễu có chút thở phào nhẹ nhõm. Giờ mỗi lần nhìn thấy hắn, y cũng không còn sợ hãi như lúc trước nữa, lại mơ hồ cảm thấy người nọ sẽ không thể làm gì tổn hại để bản thân y, ngoại trừ những việc ấy. Nhưng y vừa mới định tâm lại thì cánh cửa mã xa bỗng bị mở ra, trước mắt chính là Sở Lam, thoáng cái đã nhảy vào bên trong xe.
Thấy người nọ nhìn chằm chằm mình, Tiểu Liễu nhất thời giật mình. Bị bắt quấn quýt dây dưa trên giường ngày này qua ngày khác, chẳng lẽ y còn không hiểu nhãn thần kia hàm chứa ý tứ gì ư.
Đồ phôi đản, đây là xe ngựa, đây là bên ngoài a!
Quả nhiên hai mắt của Sở Lam trầm xuống, hướng y cười đầy quỷ quyệt.
“Ngươi…” Tiểu Liễu run run rẩy rẩy nói.
Sở Lam càng cười to hơn, hạ tấm mành dày bằng vải nhung xuống, rồi nhanh chóng đem tiểu hài nhi gắt gao ôm vào lồng ngực.
“Ta thì làm sao? Ta đói bụng rồi.”
“Đừng.”
“Sách sách, chờ đến lúc nào ngươi mới muốn đây?”
Đẩy ra cũng vô dụng.
“Nghe lời, mau mở chân ra, dù thế nào thì cuối cùng ngươi cũng sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi!”
Tiểu Liễu khép chặt hai chân, ngồi co lại tại góc ghế đệm trên mã xa, nghìn lần không chịu khuất phục.
“Mau nghe lời!” Thanh âm Sở Lam dâng cao đến cực điểm.
Sao hắn lại quát to đến vậy…Tiểu Liễu không khỏi lo lắng đưa mắt nhìn hướng bên ngoài mã xa mặc dù cái gì cũng không thấy…
Liệu mấy người bên ngoài có nghe được thanh âm vừa rồi hay không a? Tiểu Liễu tái mặt. Những thị vệ bên ngoài này ban nãy mới hành lễ với hắn, còn kêu hắn “Nhị công tử” a.
Sở Lam nhìn y phản ứng như vậy không hiểu sao lại có chút vui vẻ, càng cố tình kêu to hơn: “Sở Liễu, mau nghe lời, mở chân ra!”
Tiểu Liễu sắc mặt đỏ ửng lên, không kịp nghĩ mà tiến đến bịt chặt miệng hắn.
Sở Lam không hô nữa, nhìn gương mặt xấu hổ của Tiểu Liễu liền thuận thế ngậm lấy tay y, nhẹ nhàng liếm. Vì trải qua lao động nặng nhọc nên tay kia có chút chai sạn, thế nhưng lại rất sạch sẽ, ngón tay thon nhỏ tinh tế. Đầu lưỡi liếm tới lòng bàn tay thì chủ nhân của nó liều mạng rút về. Bất quá Tiểu Liễu cũng không ngờ tay mình có thể rút về đơn giản đến vậy.
Sở Lam ôm eo nhỏ của y xoay ngược lại, tiến đến bên tai thì thầm: “Nghe lời a!” Nói xong liền nhìn xuống hai chân y.
Tiểu Liễu toàn thân lấm tấm mồ hôi, môi cắn lại, nhìn Sở Lam nho nhỏ cất tiếng khẩn cầu: “Nơi này là mã xa.”
“Mã xa thì làm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làn tóc buông nhẹ xuống, ngay cả phía sau gáy cũng đỏ ửng lên.
Sở Lam cảm thấy thật kì quái, sao trên đời này lại tồn tại loại người dễ xấu hổ như vậy nga? Hắn cất tiếng: “Trong mã xa chật chội, hay chúng ta ra ngoài, ta sẽ sai người dựng lều, như vậy sẽ không ai thấy…”
Tiểu Liễu nghe xong mà tim đập loạn, còn muốn đi ra ngoài ư? Y không muốn mở miệng cầu xin người nọ, vậy nên không còn cách nào khác hơn là nắm lấy tay áo hắn khẽ kéo.
Sở Lam nhìn tiểu hài nhi trong lồng ngực, tâm chưa bao giờ cảm thấy xao động như vậy. Hắn rất muốn thấy bộ dạng của y lúc cầu xin, nhưng nhìn thần tình sợ sệt của y lại có chút không đành lòng, bất quá cũng chính vì vậy mà hắn càng muốn được ăn y sạch sẽ. Hắn hắc hắc cười khẽ, đột nhiên ra lệnh: “Dừng xe!”
Tiểu Liễu nóng vội, liều mạng kéo tay áo hắn.
Hắn vẫn cứ cười xấu xa.
Ngoài xe, bọn thi vệ lên tiếng hỏi: “Công tử, có việc gì phân phó?”
Thấy Sở Lam định mở miệng, Tiểu Liễu sợ hãi cúi đầu xuống, bất đắc dĩ đem hai chân tách ra, làm cái việc như thế này quả thật khiến y xấu hổ muốn ngất.
“Rộng ra chút nữa…” Sở Lam được đằng chân lân đằng đầu.
Thị vệ lại hỏi: “Công tử?”
Tiểu Liễu im lặng, lặng lẽ đem hai chân mở rộng thêm.
Sở Lam vừa mới đắc ý hả hê thì bỗng dưng thấy từng giọt lệ của tiểu hài nhi đang tí tách tí tách rơi xuống tay mình.
Trong ngực một trận buồn bực, thế nhưng hạ thân kích thích vẫn cứ trào dâng, hắn vội vã hướng ra ngoài nói to lên: “Đi tiếp!” rồi ôn nhu ôm lấy Tiểu Liễu, miệng tiến đến nhẹ nhàng liếm từng giọt nước mắt, hôn lên đôi mắt ẩm ướt của y, nhưng tay lại lần mò giữa hai chân y, vuốt ve nhịp nhàng lên xuống khí quan non nớt.
Tiểu Liễu xấu hổ khôn cùng, bị chạm tới nơi mẫn cảm liền níu chặt lấy hắn. Nhiều ngày qua đã bị hắn làm biết bao nhiêu lần, đối với động tác của hắn vô pháp chống cự, vật nhỏ bị vân vê một trận phía sau rốt cuộc cũng lặng lẽ ngẩng đầu.
Nhiều năm sống trên hoa thuyền y đã trải qua không ít chuyện phong trần, mỗi lần làm chuyện đó đều bị dày vò đến mãnh liệt, đừng nói đến việc được tiết ra, chỉ cần hậu huyệt không thụ thương đã vô cùng may mắn rồi. Thế nhưng từ khi bị áp dưới thân Sở Lam, chẳng hiểu sao khí quan bắt đầu có chút dễ chịu, lúc nào làm cũng đều ngẩng đầu lên. Y thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân mình đã thực sự thấp hèn đê tiện đến vậy rồi ư? Tại sao làm cái loại chuyện này lại có thể khiến y cảm thấy thoải mái đến vậy chứ?
Sở Lam đã sớm quen với loại sự tình này, chịu đựng hạ thân đang bừng bừng kháng nghị mà đem hạ y của Tiểu Liễu cởi ra trước, sau đó mới tự trút y phục của mình xuống. Hắn thở sâu, nâng Tiểu Liễu ngồi lên đùi, nhắm thẳng hậu huyệt phía sau của y mà tiến tới, thúc khí quan phía trước xâm nhập thật sâu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, đợi lát nữa sẽ cho ngươi thoải mái, ân?”
Mã xa xóc nảy lắc lư, vật sắc bén thì đang tiến nhập vào trong, Tiểu Liễu vô thức ôm chặt lấy người đang xâm phạm mình.
Chỗ phía sau không biết nghênh đón căn vật nóng hổi bao nhiêu lâu mà nay đã sớm thả lỏng ra. Sở Lam lúc mới vào có chút trúc trắc, sau một lát trừu sáp đã khiến hậu huyệt nọ trở nên mềm mại, lại nhìn tiểu hài nhi đang nhắm mắt bấu chặt lấy bờ vai mình, thần sắc xấu hổ ngượng ngùng, hắn càng ra sức tiến nhập.
Tiểu na căn của Tiểu Liễu rốt cuộc không nhịn được mà ngẩng đầu đặt tại trước bụng của Sở Lam, cúc hoa cũng không ngừng co rút khiến Sở Lam ham muốn đến cực điểm. Hắn không ngừng dùng lưỡi liếm mút tai y, cổ y, hưng phấn đến mức đem y đè trên nền mã xa, úp sấp lên ghế, tự mình đi vào từ phía sau.
Một tay tiến đến trước ngực Tiểu Liễu nhéo hai khỏa thù du, một tay gắt gao giữ chặt eo nhỏ của y. Không biết đã bị tiến xuất bao nhiêu lần, hai chân trắng mịn của Tiểu Liễu bị bài khai đến cực hạn, liên tục phát run, hậu huyệt non nớt bị loạn động không ngừng, còn thấy sở Lam máu mũi từng giọt rơi thẳng xuống. (=)))
Chẳng biết bao lâu, rốt cuộc hắn cũng gầm nhẹ một tiếng, buông lỏng tay đang nắm tiểu căn, khiến Tiểu Liễu xuất cùng lúc với mình.
Dù sao trời vẫn đang lạnh, Sở Lam sợ Tiểu Liễu bị cảm nên thay y lau sạch sẽ hậu huyệt, đem y từ trên thảm ôm lên đùi, vùi vào lồng ngực mình.
Hắn trước giờ chưa từng hầu hạ săn sóc ai, lúc này lại ân cần vồn vã. Nếu như để cho người khác thấy được, e là đến chết cũng không tin.
Tiểu Liễu hai mắt vẫn ướt đẫm, cũng không dám nhìn Sở Lam, lặng lẽ rúc đầu vào trong ngực hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook