[Sở Sở Hệ Liệt] – Yêu Ma
-
Chương 6
Âu Dương Quân nghiễm nhiên đã trở nên nổi tiếng trong giới võ lâm bạch đạo đang dần mềm rũ.
Các đại môn phái võ lâm trải qua rất nhiều năm chiến đấu cùng Ma giáo, thương vong thảm trọng.
Tam đại thế gia, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Sở Lam của Sở gia thanh danh tối thịnh là tên *** đồ phản tặc, mặc dù cô gia Tề Gia Nghĩa có cố giữ thể diện, nhưng Tề Gia Nghĩa lại cùng giáo chủ của Ma giáo yêu một người nữ nhân, còn đối với Thân lão yêu của ma giáo hạ thủ lưu tình.
Li Ngọc Đường của Khanh gia, chính là giữa chiến trận với Ma giáo, dĩ nhiên tuyên bố rời khỏi võ lâm, không nhúng tay vào chuyện giang hồ nữa.
Chỉ còn lại Âu Dương thế gia đang an phận tại Nam Hải. Vốn tưởng rằng Âu Dương gia từ từ sẽ tự suy thoái, không nghĩ lại vẫn còn có nhân vật lớn Âu Dương Quân này. Nói sau, Âu Dương gia cơ hồ không bị liên lụy trong trận chiến với Ma giáo, này cùng với mấy thế hệ thương vong của Sở gia không còn không thể so sánh nữa, thực lực sâu không lường được a!
Huống chi, Vu lão đương gia của Lục hợp phái ở Giang Nam dĩ nhiên đã để cho hắn tiếp nhận sự tình lớn nhỏ trong bang!
Âu Dương Quân phi thường vội, ở thời khắc mấu chốt của cuộc tuyển cử minh chủ, hắn cũng bất động thanh sắc, lại cùng các phái giao tình rất hảo.
Trong lúc vô ý, hắn hướng các phái tiết lộ vài tin tức ———
Âu Dương Quân hắn mặc dù võ công cao, nhưng cũng không thể bắt Thân lão yêu của Ma giáo về được, có thể thấy được võ công cũng không phải đỉnh cao.
Vị trí Minh chủ cũng không chuẩn bị cho người có võ công cao nhất, chỉ cần người vừa có đức vừa có tài là được.
Mọi người đều nhớ rõ uy phong vang dội của Sở Lam, võ công cao a, ai cũng không đánh lại hắn, chỉ khi biến thành xấu, cũng không có ai triệt được a!
Võ công của Tề Gia Nghĩa so với Sở Lam cũng không kém, nhưng các đại phái này nhiều năm chịu sự áp chế của Sở gia, còn có ai muốn chịu đựng nữa?
Mà Âu Dương đương gia, thân phận lẫn địa vị so với Tề Gia Nghĩa không hề thua kém, nhân phẩm hảo, tâm địa hảo, võ công cũng rất hảo!
Ngày hôm đó, Thiếu Lâm phương trượng đang triệu tập các môn phái để thương lượng, chọn người lên chức minh chủ ở trong phủ Sở gia.
Các đại biểu của từng phái tụ tập dưới một mái nhà, khi Thiếu Lâm phương trượng đề nghị Tề Gia Nghĩa làm minh chủ, Tề Gia Nghĩa vội vàng đứng dậy, hắn quả thật cảm thấy chính mình vẫn còn kém cỏi, không thể thống lĩnh võ lâm đồng đạo.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Quân hảo hảo nhìn rõ vị Tề đại hiệp này, thấy hắn mày kiếm mắt sáng, thập phần anh tuấn, có thể nói là một thân đầy chính khí. Ai, đáng tiếc, cũng là cái đầu gỗ!
Lúc này, trưởng lão cũa phái Không Động đứng lên, không nói thẳng việc chọn người cho chức minh chủ: “Các vị, tục ngữ có nói, trước nhương ngoại tái an nội *trước khi muốn trấn an bên ngoài thì phải củng cố bên trong*, hiện giờ nghịch tặc Sở Lam tuy rằng đã bắt được, nhưng hắn cũng chỉ giống như ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi,” Nói xong hắn tà mắt nhìn Tề Gia Nghĩa, lại nói tiếp, “Yêu nghiệt Ma giáo đã chết một ma tướng, còn lại vẫn chưa tiêu diệt hết, theo lão phu thấy, chúng ta nên trước hết phải trừ khử Ma giáo!”
Thiếu Lâm phương trượng nhíu mày: “Sở thí chủ vẫn chưa phạm phải tội lớn, chuyện của hắn kết cục đã định, cũng không nên tái bàn luận nữa.”
Trưởng lão Không Động đối với phái Thiếu Lâm vẫn có chút kiêng kị, ngượng ngùng ngồi xuống.
Tề Gia Nghĩa lại đứng lên, trầm giọng nói: “Chúng giáo đồ của Hạo Thiên nguyên khí đại thương, trời rất có chi đức, đối với bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt rất dễ dàng, nhưng như vậy thì bạch đạo võ lâm sẽ bị người đời cười chê là lợi dụng lúc yếu kém mà giết hại. Chúng ta nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tái quyết định sau.”
Lời này vừa nói xong lập tức khiến cho cả phòng nghị luận sôi nổi, rất nhiều người không đồng ý.
Nhất là mấy môn phái bị lão yêu giết qua con cháu, kêu la lợi hại: “Tề đương gia không bị Thân lão yêu kia giết đi người nào cho nên không hiểu được suy nghĩ của chúng ta!”
Thậm chí còn đâm vào thêm nỗi hận thù của Vu Tư Lý với Thân lão yêu: “Vũ lão đương gia, ngài nên nói ra ý kiến, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, hái hoa tặc kia không biết còn hại thêm bao nhiêu đệ tử nữa!”
Vu Tư Lý lại an tọa ngồi uống trà, chưa phát ngôn câu gì, khiến cho mọi người thật có chút kỳ quái.
Tề Gia Nghĩa đứng lên nói: “Ma giáo tuy rằng làm điều ác, nhưng lúc trước Lạn Đầu Đà giết hơn mấy trăm người Mục gia là do có ẩn tình, này Thân lão yêu tuy rằng giết người như ma, nhưng người mà hắn giết đều là ác đồ, mặc dù là Ma giáo, chúng ta cũng không thể lạm sát, phải làm công thẩm *thẩm tra công bằng*, đây mới là chuyện chính đạo nên làm!”
Vu Tư Lý nghe xong lời này, đang lúc muốn nêu ý kiến, lại gặp ánh mắt của Âu Dương Quân bên cạnh ý bảo ngừng.
Mấy môn phái khác kêu la: “Công thẩm, ác tặc như vậy còn xứng công thẩm sao, nên bị thiên đao vạn quả mới đúng!”
“Nào có bao giờ chúng ta ngược lại thành ác tặc chứ?”
“Làm thịt hắn vẫn là tiện nghi cho hắn, bắt hắn vô lầu xanh …………”
Lời nói cuối cùng chính là lời của trưởng lão Không Động, mặc dù bị vị trưởng lão khác bảo ngừng, Âu Dương Quân vừa nghe liền hiểu được, ám quang trong mắt chợt lóe.
Hảo cho ngươi một cái Không Động!
Nói la um xùm túi bụi, Âu Dương công tử cuối cùng đứng lên, thanh thanh giọng nói: “Các vị!”
Tràng nội đều yên tĩnh không tiếng động.
Âu Dương Quân chắp tay hướng các trưởng lão môn phái thỉnh lễ, bày ra chiêu bài tươi cười ấm áp, nhất phái tao nhã, lúc này đã gây được hảo cảm hơn một nửa số người.
“Lấy ý kiến vụng về của tại hạ, hái hoa tặc này làm hại giang hồ, định muốn bỏ qua, nhưng hắn dám can đảm ban đêm xông vào Sở phủ, chỉ sợ Ma giáo ở Duyện Châu không chỉ có một người, nếu chúng ta nhân thủ lại, không ngại trước hết bắt giữ bọn họ, rồi về sau muốn giam giữ hay công thẩm, tái bàn luận cũng không muộn a!”
Ý kiến này cũng không tồi, ngay cả Tề Gia Nghĩa nghe xong cũng gật đầu.
Mà những môn phái khác cũng suy nghĩ thầm trong đầu, thời điểm bắt được ta liền giết, nhìn ngươi công thẩm cái khỉ gì!
Lúc này, Vu Tư Lý mới nói lên ước định lúc trước cùng Âu Dương Quân, trầm giọng mở miệng: “Cũng không biết ai có thể bắt được Thân lão yêu cùng những yêu đồ khác!”
Đúng vậy, lần trước chỉ có một mình Thân lão yêu, bên ta hơn trăm người vẫn để cho y chạy thoát. Trong lòng người vẫn phi thường kiêng kị đối với Ma giáo, cũng không lên tiếng.
Âu Dương Quân hợp thời lên tiếng: “Các vị, lần trước tại hạ vô năng để cho yêu nghiệt kia đào thoát, này Âu Dương gia ta nên lập công để chuộc tội, trong vòng mười ngày, ta sẽ mang một số nghĩa sĩ đem chổ ẩn nấp của đám ác tặc kia tìm ra, chúng ta cùng nhau bắt yêu nghiệt!”
Các môn phái vừa nghe đến đó, không nghĩ Âu Dương gia lại nguyện ý ôm đồm củ khoai lang nóng phỏng tay này, cảm tình tăng lên nhanh chóng!
Hơn nữa người này còn đặc biệt có quy củ, còn hỏi thăm tin tức, không chỉ…….. mà còn không đòi thưởng công lao! Nhất thời mọi người đều đối với Âu Dương đương gia này sinh hảo cảm.
Tiếp theo sau đó, Âu Dương Quân ngày ngày dẫn theo nghĩa sĩ môn phái ráo riết điều tra tung tích của Ma giáo, được cả bạch đạo khen ngợi.
Mà Âu Dương công tử từ lúc lão yêu dọn đi ngụ trong ngôi chùa Mưu Thiên, chỉ cần vận công liền biết được hành tung của y.
Thật vất vả gây sức ép gần bảy tám ngày, hắn rốt cuộc cẩn thận đem “tuyệt đỉnh cơ mật” này nói ra, báo cho Thiếu lâm phương trượng cùng Tề Gia Nghĩa.
Tịch Ngung mấy ngày này thật sự rất im lặng, nhưng luôn luôn ẩn chút bất an.
Nghe nói người bên ngoài đang tìm kiếm tung tích của bọn họ, mấy ma trướng lúc này cũng thành thật an phận ở trong ngôi chùa, chính là thật sự buồn chán không chịu nổi.
Tịch Ngung hạ quyết tâm, qua khoảng thời gian này, liền đi ra ngoài một chuyến.
Y luyện độc châu đại pháp, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma, công lực hao tổn rất nhiều, tuy rằng đã nhiều ngày không có phát tác, nhưng thân thể ốm yếu là sự thật, y cũng không muốn để cho người bên ngoài biết, chỉ có thể mỗi ngày chậm rãi điều tức nghỉ ngơi.
Nhưng mỗi lần vận khí thì đan điền giống như có ngàn châm đâm vào, thống khổ không chịu nổi, lại không thể không nghĩ đến Âu Dương Quân.
Hắn thay mình vận công, thật là hao phí không ít công lực, đây là chuyện thiên chân vạn xác *muôn vạn lần là thật*.
Cái khác thật thật giả giả không cần biết.
Đến ngày ấy, ban đêm, phương trượng của ngôi chùa đột nhiên phái người báo tin nói Thiếu Lâm cùng bạch đạo nhân sĩ hiện đang bao vây bên ngoài, hắn ở bên ngoài gian cũng chỉ có thể che được nhất thời.
Mấy ma tướng tức giận chui ra khỏi ổ chăn, chửi ầm lên, này cơn tức mấy ngày nay nhịn thành một bụng khó chịu, nói cái gì cũng không nguyện chạy trốn, nhất định phải giết cho thống khoái!
Lão yêu biết y có ngăn cản cũng không được, huống chi ngay cả nội tâm y cũng đầy lửa giận. Vì thế vài người ẩn thân mai phục, chiếm cứ địa hình tốt nhất ở hậu viện, yên tĩnh chờ ứng chiến.
Lão yêu cuối cùng hô: “Sát một trận chúng ta liền rời đi, đến ngoài thành Duyện Châu hội hợp!”
Một trận chiến này thật sự là giết đến thiên hôn địa ám *giết không biết trời đất sáng tối*.
Ngày hôm sau quan phủ đến tuần tra, chỉ thất một địa vết máu, thi thể sớm đã bị tiêu hủy đến không còn một mảnh, hương khói của ngôi chùa từ đó mà tuột dốc không phanh.
Đêm đó, bởi vì địa thế của ngôi chủa rất lớn, Âu Dương Quân phân mọi người ra thành ba đường, Vu Tư Lý, phái Không Động và chính mình đi một đường, những người khác đi theo Tề Gia Nghĩa cùng trưởng lão Thiếu Lâm, hướng vào ba khoảng sân của ngôi chùa.
Hắn đi trước một đường, dẫn theo Không Động, Lục hợp phái thẳng đến chỗ của lão yêu, ở hậu viện, thầm nghĩ, Tiểu Ngung, ta đã đến rồi! Tặng cho ngươi cái mạng của Vu lão nhân và lão tặc phái Không Động!
Quả nhiên, vừa xông vào hậu viện, sát phạt thanh khởi, mấy ma tướng đều là cao thủ đứng đầu, một người đánh tới Vu Tư Lý, mấy người khác vọt vào đám đệ tử của Không Động và Lục Hợp phái, khung cảnh giống như sói nhảy vào bầy cừu, vừa gặp liền giết.
Vu Tư Lý hô: “Âu Dương đương gia, phóng tín hiệu!”
Âu Dương Quân tuy trong miệng đáp “Hảo”, ánh mắt lại nhìn thẳng vào chỗ Thân lão yêu xinh đẹp mị hoặc.
Lão yêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, huy kiếm lao thẳng chỗ hắn mà đến, bị Âu Dương Quân một kiếm ngăn trở, hắn tiến đến bên tai y nói: “Đừng nóng giận, nhất định phải giết được Vu Tư Lý cùng người của Không Động, bọn họ đưa ra đề nghị bán ngươi vào kĩ quán.”
Âu Dương Quân làm bộ dáng bị đánh trúng lùi một bước, nhường đường cho Lão yêu lao vào đám người Vu Tư Lý.
“Đợi lát thu thập ngươi!” Tịch Ngung hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngược lại đánh về phía Vu Tư Lý.
Y xoay người một cái, không chút nào cố kỵ đem cả phía sau lưng của mình để lại cho Âu Dương Quân.
Y cảm thấy được rằng, người nọ sẽ không đả thương chính mình!
Âu Dương Quân thấy thế, trong lòng rất vui vẻ, miệng hô lớn: “Vu lão đương gia, ta đem tên yêu nghiệt này cho ngươi!”
Khi nói chuyện, phấn kiếm hướng mấy ma tướng khác mà sát, một kiếm liền giải quyết hai người, thay Lục Hợp đệ tử giảm bớt áp lực, hắn múa kiếm như hoa, đánh đến vô cùng phấn khích, lại chưa sử dụng hết toàn bộ công phu, còn cố ý ở chỗ không có ai tung một chưởng múa kiếm.
Mà ở bên khác, Lão yêu cùng Vu Tư Lý đánh nhau thành một đoàn, chỉ nghe lão yêu “khanh khách” cười duyên: “Lão nương lần này liền cho ngươi đoàn tụ với đứa con!”
Một kiếm xoẹt qua, Vu Tư Lý kêu thảm thiết một tiếng, chịu thêm một kiếm, mắt thấy không thể sống sót được.
Âu Dương Quân nhìn thấy, thầm khen công phu của Lão yêu quá lợi hại, trong miệng giả vờ đau thương hô: “Vu lão đương gia!” Nói xong trên vai lại tung một kiếm, “Vu lão đương gia, ta sẽ báo thù cho ông!”
Trước khi Vu Tư Lý chết, chỉ có thể mong đợi vào vị Âu Dương công tử này, mệnh phó bang chủ: “Về sau Âu Dương Quân chính là tân bang chủ của Lục Hợp phái!” Nói xong hộc máu mà chết.
Nghĩ rằng hắn đã hùng bá Giang Nam hơn mười năm, trên tay dính không biết bao nhiêu là máu người, lại dưỡng nhân sinh hoạn, đưa tới họa sát thân.
Âu Dương Quân làm bộ dáng bi phẫn đến cực điểm, xuất ra đạn tín hiệu phóng lên trời, trong miệng hô: “Đệ tử của Lục Hợp phái, thề vì bang chủ báo thù!”
Lão yêu hô to: “Đi!”
Chúng ma tướng phóng người lên bay ra phía ngoài viện.
Khinh công của Lão yêu cực cao, thoát thân dễ dàng, vì vậy mà từ trước đến nay y đều là người chạy sau cùng.
Y nở nụ cười duyên, thanh âm nhẹ nhàng nhưng hùng hồn, phát ra mị hoặc mê người không nói nên lời: “Tiểu tử, lão nương tới thu thập các ngươi!”
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Quân nhìn thấy Tiểu Ngung của hắn đại triển hung uy *uy hiếp đầy hung hãn*, chỉ thấy dáng người y lay động, thoáng như u linh, xuyên qua giữa Lục Hợp bang phái, đao kiếm vung ra, huyết vũ bay đầy trời, thực giống như địa ngục diêm vương, tiến lên từng bước giết hết tất cả những người xung quanh!
Âu Dương Quân trong lòng thở dài, nếu không phải đệ tử Ma giáo tùy hứng làm bậy, mưu tính không tốt, bạch đạo võ lâm căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Lúc này Tề Gia Nghĩa dĩ nhiên nhìn thấy tín hiệu, dẫn theo chúng bang phái chạy đến.
Lão yêu nhìn thấy tình thế không tốt, dưới chân điểm một cái, bỗng nhiên lao thẳng lên mấy trượng, đống người bạch đạo ở xa xa nhìn thấy, đều kêu la: “Hái hoa tặc, bắt lấy hắn!”
Lại không người nào bắt kịp, chỉ nghe thấy tiếng cười “khanh khách” phiêu đãng ở giữa không trung.
Mắt thấy yêu nhân này sẽ thoát đi, đã thấy một thân ảnh theo bên sườn thân cây thẳng hướng đánh tới chỗ y, chỉ thấy thân hình Thân lão yêu bị kiềm hãm, bị người nọ chặn đứng giữa không trung, điểm huyệt nói ở dưới cánh tay!
Đống người bạch đạo há to miệng, thẳng đến khi thấy rõ đạo thân ảnh kia là Âu Dương đương gia – Âu Dương Quân, mới giơ ngón tay cái lên cuồng gọi: “Hảo!”
“Thực anh hùng!”
Lão yêu bị Âu Dương Quân ôm ở dưới cánh tay, huyệt thanh bị điểm không thể phát ra tiếng nói, trong ánh mắt đều phát ra lửa, do chính mình quá sơ suất – thời điểm Âu Dương Quân bổ nhào vào, trong đầu y trống rỗng, nằm mơ cũng không nghĩ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng chỉ trong giây lát liền bị điểm huyệt đạo.
Vì cái gì lại cảm thấy được hắn sẽ không gây thương tổn chính mình?
Dựa vào cái gì lại có suy nghĩ như vậy?
Thân lão yêu y sống hai mươi tám năm, như thế nào vẫn bị lừa giống như năm đó!
Trong lòng phẫn uất nhưng giây tiếp theo lại có một cảm giác không thể nói nên lời chậm rãi lan tỏa.
Chỉ cảm thấy cổ họng bế tắc, hô hấp có chút khó khăn.
Tịch Ngung hung hăng cắn môi, trên mặt bởi vì đều là son phấn, nhìn cũng không ra thần sắc gì, trong đôi mắt trừ bỏ tức giận cũng ngập tràn hối hận.
Chính vào lúc này, nam nhân đang vác y ở trên tay thân thủ lặng lẽ vỗ vào kiều đồn *mông* của y, nhẹ nhàng dẫn âm: “Tiểu Ngung lại nghĩ đi đâu nữa rồi? Có ta ở đây, không có việc gì!”
Âu Dương Quân mang theo Lão yêu, hạ xuống mặt đất, mọi người lập tức vây xung quanh, lại gần xem mới phát hiện trên người hắn trải đầy vết máu, miệng vết thương lớn nhỏ vô số, đối với người trẻ tuổi này lại khen không dứt miệng!
Mà mặt khác lại đối với Lão yêu hận thấu xương, đôi mắt lộ hung quang, hận không thể lập tức đưa y vào thiên đao vạn quả *chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây*, đều rào rạt chạy đến……..
Tề Gia Nghĩa vội vàng ngăn lại: “Chúng ta hành hiệp trừ nghĩa, nhất định phải công thẩm……”
Quần chúng xúc động phẫn nộ, lời nói của hắn trong lúc này đều bị phớt lờ.
“Chư vị!” Âu Dương Quân vận công hô lên, cả tràng nội trở nên yên tĩnh, hắn khẩn trương nói: “Tên yêu nhân này võ công thật là lợi hại, tại hạ may mắn bắt được hắn, để tránh nguy hiểm không bằng chờ các vị đại hiệp đến đông đủ tại quý phủ, Âu Dương gia ta cùng với Sở gia sẽ cùng nhau canh giữ, nếu có gì xảy ra, cứ để ta chịu tội!”
Người là do Âu Dương Quân bắt được, cho nên mọi người cũng không tiện nói cái gì nữa.
Hắn lại tiếp tục nói: “Chưởng môn Vu lão tiên sinh của Lục Hợp phái bất hạnh mà chết, này chính là nợ máu phải trả bằng máu, vô luận như thế nào cũng phải lấy lại công bằng!”
Lúc này mọi người trong Lục Hợp phái đều tại đây bái kiến vị tân chưởng môn này, bắt hắn phải thay lão chưởng môn báo thù.
Âu Dương Quân nhìn quét qua đám người, lại hướng phương trượng Thiếu Lâm cung thủ, nói tiếp: “Ta hành hiệp trượng nghĩa, chi bằng quang minh lỗi lạc, tuy rằng Lục Hợp phái cùng yêu nhân này không đội trời chung, nhưng để tránh nhàn thoại, chúng ta phải làm công thẩm!”
Ngay cả cừu gia lớn nhất của Thân lão yêu cũng đã nói như vậy, những người khác chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ,
Bất quá Âu Dương Quân vừa nói xong, phương trượng Thiếu Lâm nghe được liên tiếp gật đầu, Tề Gia Nghĩa nắm lấy bả vai của hắn, mỉm cười kêu “Âu Dương hiền đệ!” liền xem hắn là tri kỷ.
Đoàn người đem Lão yêu áp tải vào Sở phủ, giam cầm trong viên phòng ở hậu viện, nghe nói lúc trước đã từng giam tên phản đồ Sở Lam.
Trong khách phòng của Sở phủ có rất nhiều người trong các môn phái tụ tập, Âu Dương Quân Dương một bên tay đang được tiểu đồng băng bó, một bên hướng Tề Gia Nghĩa nói: “Tề huynh, Vu lão chưởng môn của Lục Hợp phái vừa mới tạ thế, ta sợ những đệ tử chịu không nổi, vạn nhất có hành động theo cảm tình sẽ đối với yêu nhân bất lợi, nếu tất cả người trong Sở gia cũng nháo lên, thật là khó xử, bên này vẫn là để từ tiểu đệ trông coi đi.” Thành khẩn nói, lại suy nghĩ chu đáo, Tề Gia Nghĩa lập tức gật đầu.
“Nhưng mà thương thế của hiền đệ?”
“Không sao cả!” Âu Dương Quân ôn hòa cười, càng làm cho kẻ khác nảy sinh hảo cảm.
Tề Gia Nghĩa cũng không nói gì nữa, hướng hắn gật đầu, liền lập tức rời đi.
Trông giữ Lão yêu đều là mười cao thủ bên người của Âu Dương Quân, người của những bang phái khác cũng có chút kiêng kị, đều tự rời đi.
Tịch Ngung yên lặng nằm ở trên giường trong phòng giam, trên người bị Âu Dương Quân điểm huyệt khống chế, ngoài ra những đồ vật giam cầm khác cũng không có.
Canh năm, trời tờ mờ sáng, Âu Dương Quân đi vào trong phòng, ngồi ở bên người y.
“Tiểu Ngung.” Ôn nhu gọi.
Rõ ràng biết Tịch Ngung bị điểm huyệt đạo, không thể trả lời, hắn vẫn tiếp tục hỏi: “Khó chịu không? Ta giúp ngươi rửa mặt.”
Đặt chậu đồng chứa nước ấm lên bàn, hắn đem bố khăn thấm ướt, đem Tịch Ngung nâng dậy, thay y lau hết phấn son cùng vết máu trên mặt, động tác mềm nhẹ đến cực điểm.
“Thật muốn thay Tiểu Ngung tắm rữa, bất quá lúc này không được, phải nhẫn nhịn nga~~~” Một bên lau, một bên nhẹ nhàng tâm tình.
Tịch Ngung gắt gao nhắm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Tuy rằng y thân là giáo đồ của Ma giáo, bất quá chỉ vì tức giận nên làm vậy, thấy người ác liền giết không còn một mảnh, làm việc theo lẽ thường, nhưng vị Âu Dương đương gia trước mắt này, thật sự làm cho y kinh hoảng, so với Ma giáo thì càng Ma giáo hơn.
Y hiện nay căn bản không biết người này câu nào là thật, câu nào là giả. Đối với ai là thật, đối với ai là giả.
Y đơn giản không hề tin một câu nói nào của hắn.
Nhưng là, cũng không rõ là vì cái gì, bị đối đãi ôn nhu như vậy, cảm thấy trong lòng có chút mềm.
Y hồi tưởng về lần đầu tiên gặp mặt đến thời điểm này chỉ có ngắn ngủn hơn mười ngày.
Có lẽ hết thảy đều là do mệnh.
Ngay từ đầu, người nọ nhìn thấy chính mình đang mang ý nản lòng, cuộc đời không có cái gì vui, tăm tối không phòng bị.
Ngày đó Hạo Thiên giáo đại bại ở Vu Mạc, giáo chủ bỏ mình, y cửu tử nhất sinh *chín phần chết một phần sống* dựa vào tro cốt của Đầu Đà mà luyện thành ám thạch, một thân công lực lại không tăng lên bao nhiêu.
Y muốn chạy về gặp mặt mọi người ở Duyện Châu một hồi rồi sẽ đi tìm một người thích hợp để dùng thử một lần, hoặc có thể làm Đầu Đà sống lại, sẽ không còn gì để vướng bận, từ đó về sau, bỏ mạng thiên nhai, tử sinh có thiên *sống chết do trời*.
Trên đường quay về Duyện Châu, y ngay cả hứng thú để tô son trét phấn cũng không có, dọc theo đường đi gặp mọi người bốn phương nói nói cười cười, chính mình lại cô đơn chiếc bóng, hồi tưởng cả đời, đúng là cái gì cũng không có, chỉ cảm thấy tất cả đều là khoảng không tĩnh mịch.
Nhưng không ngờ tới được, lại có thể gặp lại Tạ Kỳ cùng cái tên kia, Tạ Kỳ nhận ra y là Khả Tình ở mười năm trước, một mặc quấn quýt si mê. Chiếu theo tính tình lúc trước của y đã sớm một đao làm thịt, nhưng không hiểu vì sao lại thủ hạ lưu tình.
Mà lúc mới nhìn thấy chỉ biết người nọ rất ôn hòa, tuy rằng lừa gạt y nói hắn mang họ Tạ, cũng không cảm thấy chán ghét. Vốn vừa định rời đi, ai ngờ lại bất cẩn nhìn thấy nốt ruồi đỏ ở cổ tay hắn, ở vị trí độc nhất vô nhị sinh ra một nốt ruồi đỏ hồng!
Làn da của Đầu Đà toàn thân cao thấp không có một chỗ lành lặn, chỉ có thể nhìn thấy rõ nhất chính là nốt ruồi son này.
Y quyết định vận công sử dụng ám thạch hấp linh khí của hắn, mượn thân thể của hắn, có lẽ như thế có thể làm cho Đầu Đà thực sự sống lại.
Lúc sau, vết thương cũ của y lại tái phát, người nọ thay y truyền nội lực đả thông kinh mạch, làm cho võ công của y khôi phục hơn phân nửa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, y đối với một người khác ngoài Hạo Thiên giáo nảy sinh cảm giác biết ơn.
Y không cố ý hấp dẫn hắn, lại càng không hề nghĩ sẽ cùng hắn điên loan đảo phượng.
Chính là đêm hôm đó, nam nhân trở nên tà mị hung ác, làm cho y nhớ tới Nhị vương gia ở năm năm trước, tim y đập nhanh, nhưng lại muốn sa vào.
Đó là sự tình xảy ra bất ngờ, cũng chính y tự mình hạ xuống phòng vệ, người nọ võ công cao xa vượt qua sức tưởng tượng, kỳ thật, không chỉ nói đến võ công ai hơn ai, đêm hôm đó, đêm hôm đó, y có cơ hội, lại căn bản không thể hạ thủ được, ngạch không dậy nổi tâm địa.
Thân là Lão lục của Ma giáo, giết người không chớp mắt, thế nhưng lại không dậy nổi tâm địa a!
Đến ngày hôm sau, ám thạch biến mất, y vẫn là không hạ thủ được. Chỉ cảm thấy mất đi Đầu Đà, tâm loạn như ma, rốt cuộc chỉ có thể rời đi.
Còn ma xui quỷ khiến để lại danh tính.
Chưa bao giờ khai báo danh tính cho bất cứ ai vậy mà……
Trong lòng Tịch Ngung lặng lẽ tự oán.
Y không đành lòng.
Y thậm chí không hề có căn cứ nào xác định đối phương sẽ không thương tổn chính mình.
Không hiểu sao trong nội tâm ẩn ẩn chua xót.
Không ngờ đã đến chừng này tuổi, lại sa vào tình trạng đi thích một người nam nhân đến như vậy!
Y lẳng lặng mở hai mắt, nhìn về phía Âu Dương Quân.
Bắt gặp nam nhân cũng đang nhìn y, ánh mắt kia hoàn toàn tràn ngập thú tính, hận không để đem y nuốt vào bụng.
Y không tự giác hai tai nóng lên.
Âu Dương Quân nhìn kỹ gương mặt của Tịch Ngung, không biết vì cái gì, chỉ là khuôn mặt của một người nam nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lại khiến hắn say mê, làm cho cả người hắn nóng lên.
Hắn tưởng tượng đến cặp mắt dài nhỏ ẩm ướt của y, mị thái lan tràn.
Nhưng khi Tịch Ngung của hắn mở mắt ra, thần sắc trong mắt y lại khiến cho hắn cảm thấy căng thẳng.
Thẫn thờ, vô cùng hối hận, sợ hãi, bất đắc dĩ.
Cũng thản nhiên hiện lên vẻ kiên quyết cùng bi thương.
Hắn theo bản năng đem y gắt gao ôm vào trong lòng ngực, bàn tay ở phía sau lưng khẽ vuốt, hôn nhẹ vào đầu y.
“Như thế nào?”
Nam nhân vừa an ủi, bàn tay lại không an phận cởi y bào của Tịch Ngung ra.
Tịch Ngung mới vừa được ôm, được hôn có điểm thoải mái, chợt cảm thấy trước người lành lạnh, quần áo đã bị cởi bỏ, y làm sao không biết nam nhân đang muốn gì, vừa hận vừa tức, rồi lại có chút xấu hổ.
Đổi lại bình thường y đã sớm phản ứng, nhưng bây giờ đang bị điểm huyệt khống chế, không thể nhúc nhích động đậy, y lại nảy sinh cảm giác hoảng loạn, sợ hãi.
Nam nhân nhẹ giọng, tà mị ghé vào lỗ tai của y nói: “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chúng ta phải nhanh chóng hành động, ta sẽ hảo hảo yêu thương Tiểu Ngung.”
Quần áo cả hai đã cởi bỏ, ánh sáng trong phòng u ám, nhưng Âu Dương Quân lại nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng gảy hai tiểu châu trước ngực Tịch Ngung, thở dài: “Tiểu Ngung, đã vài ngày rồi, ta nhẫn nhịn hảo vất vả.” Nói xong, dĩ nhiên bắt đầu hành động, đem y bào ném qua một bên, cầm lấy hung khí, nâng đùi của lão yêu lên, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, liền xâm nhập vào.
Tịch Ngung đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, có cái gì đó sụp đổ ở trong lòng ngực.
Y không nghĩ rằng nam nhân sẽ làm như vậy, y vừa xác định rõ ràng là, bản thân đã yêu thích hắn. Không nghĩ cứ như vậy mà “sinh hoạt vợ chồng”.
Cách bức ép người như vậy có đúng hay không, vài ngày nhẫn nhịn hảo vất vả, tựa hồ hắn chỉ muốn thân thể này của y, còn bình thường chính là đằng đằng sát khí, như lúc này, vẫn làm dù cố tình biết y không còn sức để làm nữa.
Tuy rằng biết nam nhân đối với y có lẽ chỉ vì vài phần hứng thú và lợi dụng, lại không biết chuyện tới trước mắt lại khó nhẫn nhịn như vậy.
Nhiều năm trước chính là hận Nhị vương gia lừa y, lúc này đây ngay cả hận cũng không được, chỉ muốn thoát khỏi, muốn đem chính mình đập vỡ vụn.
Cũng không động đậy.
Y cảm thấy nam nhân đang tiến vào, tuy rằng động tác hung hăng, nhưng vẫn quan tâm y, đau, nhưng chưa bị xé rách.
Cảm thấy nam nhân bắt đầu động.
Trong mắt y nóng lên, lập tức nhắm mắt lại, cũng không kịp.
Âu Dương Quân giống như người đi xa về lại đến nhà, thoải mái đến nổi rên rĩ, muốn tiến lên hôn môi Tiểu Ngung, lại bỗng dưng phát hiện, Tiểu Ngung của hắn———
Hai hàng lệ, ở sườn mắt, chậm rãi chảy xuống.
Theo bản năng lau đi, thế nhưng vẫn không thể lau hết.
Hoảng hốt, nam nhân chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như lúc này, không biết tự khi nào hắn luôn tin rằng, Tiểu Ngung không bao giờ khóc. Tuyệt không phải là loại người dễ khóc như vậy.
Cuống quít rút ra khỏi thân thể y, thay y lau nước mắt, ai ngờ dòng lệ kia lại càng mãnh liệt chảy ra không dứt.
Nam nhân càng thêm luống cuống tay chân, vừa muốn lại vừa không muốn, thay y giải huyệt đạo, gắt gao ôm y vào trong lòng ngực.
Nhẹ giọng, giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử: “Như thế nào, có đau không? Tiểu Ngung làm sao vậy?”
Tịch Ngung được giải khai huyệt đạo, trong đầu trống rỗng, không biết vì cái gì, từ sáu tuổi y đã không còn khóc nữa, thời khắc này tại sao lại không cầm được nước mắt.
Y hung hăng ôm lấy nam nhân, không muốn bị hắn nhìn đến! Cổ họng tắc nghẽn, toàn thân khẽ run.
“Nói chuyện a!” Âu Dương Quân ôm lấy mặt y, tuổi không còn trẻ nữa, vậy mà vẫn còn khóc nhè, lại mang theo vẻ rất đáng yêu.
Mũi đỏ bừng, miệng mếu máo, còn nấc cục.
“Tiểu Ngung, ngươi khóc nhìn đẹp lắm.”
Tịch Ngung nhịn không được nữa, một quyền đánh qua.
Đôi mắt mang theo nước mắt trừng lớn: “Đẹp cái rắm!”
Nhưng lại khiến cho Âu Dương Quân mê muội.
Đột nhiên, nam nhân hỏi: “Tiểu Ngung, có phải ngươi rất thích ta hay không a!”
Tịch Ngung mặt mày cứng đờ, lập tức oán hận: “Âu Dương Trường Thiên, đừng ép ta, bằng không ta liền kêu to…..”
“Kêu như thế nào?” Nam nhân không có một chút nào khẩn trương, “Người bên ngoài nhìn thấy ta làm ngươi như vậy, sợ không vỗ tay vui mừng nữa là, ngay cả Tề Gia Nghĩa chính trực cũng vậy.” Bộ dáng của hắn lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Tịch Ngung mím môi, biết tình huống hắn nói thực tế sẽ như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh một trận sợ hãi, y mếu máo, nằm úp sấp trong lòng ngực nam nhân.
Âu Dương Quân vừa mới đắc ý mỉm cười, nào biết dưới bụng đã ăn một quyền, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tịch Ngung đảo vị trí, đặt hắn nằm trên giường.
“Cho dù lão nương thích ngươi, cũng không có nghĩa là không thể giết ngươi!” Thanh âm lãnh ngạnh.
Ai ngờ, nam nhân tuy đau nhưng miệng lại nhếch lên, ánh mắt cũng sáng ngời, nghiêng về một phía phun ra lãnh khí, cười khẽ: “Tiểu Ngung, nguyên lai ngươi thật sự thích ta.”
“Hự.” lại chịu thêm một quyền.
Trên người nam nhân vốn có thương tích, lúc này bị đánh hai cái cũng không chống cự, còn cười hỏi: “Ngươi không phải lúc khẩn trương đều tự xưng mình là lão nương sao, ta a……”
Tịch Ngung liên tiếp đánh thêm vài quyền, dù chưa dùng đến nội lực, trên bụng Âu Dương Quân vẫn ứ một mảnh xanh đen bầm dập, miệng vết thương được băng bó tốt lại chảy máu.
Hắn đau đớn, đem Tịch Ngung đang thở phì phò ôm lên, ghé vào trên người mình: “Đừng khóc?”
Người này, khí lực thực sự không nhỏ, bụng bị đánh quả thật đau nhức lợi hại.
Tịch Ngung cắn hắn một cái, không thèm nói nữa.
Bàn tay lại đưa đến hạ thể của nam nhân, cầm lấy cái vật đã nhuyễn xuống kia, nhẹ nhàng vuốt ve, nam nhân thoải mái phát ra tiếng rên rĩ.
Thân thủ nhu lộng của Tịch Ngung thật sự rất cao, không đến một khắc sau, nam nhân liền phát tiết ra.
Hắn ôm lấy Tịch Ngung khinh suyễn: “Cũng không thể để ngươi chiếm tiện nghi.” Mới nói xong liền xoay người ôm lấy y đặt dưới thân, bất chợt dừng động tác lại, xa xa truyền đến tiếng bước chân, ám vệ bên ngoài cũng ra ám hiệu.
Tịch Ngung cười trộm, lại cắn nam nhân một cái.
Âu Dương Quân thở dài, rất nhanh mặc lại quần áo cho hai người, lại điểm huyệt đạo của y, nhẹ giọng nói: “Huyệt đạo ta điểm không gây ảnh hưởng gì, ngươi cứ hảo hảo điều tức, chuẩn bị buổi tối ứng phó.” Vẻ mặt mang nụ cười xấu xa.
Ứng phó cái gì?
Tịch Ngung nhịn không được gương mặt đỏ bừng.
Các đại môn phái võ lâm trải qua rất nhiều năm chiến đấu cùng Ma giáo, thương vong thảm trọng.
Tam đại thế gia, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Sở Lam của Sở gia thanh danh tối thịnh là tên *** đồ phản tặc, mặc dù cô gia Tề Gia Nghĩa có cố giữ thể diện, nhưng Tề Gia Nghĩa lại cùng giáo chủ của Ma giáo yêu một người nữ nhân, còn đối với Thân lão yêu của ma giáo hạ thủ lưu tình.
Li Ngọc Đường của Khanh gia, chính là giữa chiến trận với Ma giáo, dĩ nhiên tuyên bố rời khỏi võ lâm, không nhúng tay vào chuyện giang hồ nữa.
Chỉ còn lại Âu Dương thế gia đang an phận tại Nam Hải. Vốn tưởng rằng Âu Dương gia từ từ sẽ tự suy thoái, không nghĩ lại vẫn còn có nhân vật lớn Âu Dương Quân này. Nói sau, Âu Dương gia cơ hồ không bị liên lụy trong trận chiến với Ma giáo, này cùng với mấy thế hệ thương vong của Sở gia không còn không thể so sánh nữa, thực lực sâu không lường được a!
Huống chi, Vu lão đương gia của Lục hợp phái ở Giang Nam dĩ nhiên đã để cho hắn tiếp nhận sự tình lớn nhỏ trong bang!
Âu Dương Quân phi thường vội, ở thời khắc mấu chốt của cuộc tuyển cử minh chủ, hắn cũng bất động thanh sắc, lại cùng các phái giao tình rất hảo.
Trong lúc vô ý, hắn hướng các phái tiết lộ vài tin tức ———
Âu Dương Quân hắn mặc dù võ công cao, nhưng cũng không thể bắt Thân lão yêu của Ma giáo về được, có thể thấy được võ công cũng không phải đỉnh cao.
Vị trí Minh chủ cũng không chuẩn bị cho người có võ công cao nhất, chỉ cần người vừa có đức vừa có tài là được.
Mọi người đều nhớ rõ uy phong vang dội của Sở Lam, võ công cao a, ai cũng không đánh lại hắn, chỉ khi biến thành xấu, cũng không có ai triệt được a!
Võ công của Tề Gia Nghĩa so với Sở Lam cũng không kém, nhưng các đại phái này nhiều năm chịu sự áp chế của Sở gia, còn có ai muốn chịu đựng nữa?
Mà Âu Dương đương gia, thân phận lẫn địa vị so với Tề Gia Nghĩa không hề thua kém, nhân phẩm hảo, tâm địa hảo, võ công cũng rất hảo!
Ngày hôm đó, Thiếu Lâm phương trượng đang triệu tập các môn phái để thương lượng, chọn người lên chức minh chủ ở trong phủ Sở gia.
Các đại biểu của từng phái tụ tập dưới một mái nhà, khi Thiếu Lâm phương trượng đề nghị Tề Gia Nghĩa làm minh chủ, Tề Gia Nghĩa vội vàng đứng dậy, hắn quả thật cảm thấy chính mình vẫn còn kém cỏi, không thể thống lĩnh võ lâm đồng đạo.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Quân hảo hảo nhìn rõ vị Tề đại hiệp này, thấy hắn mày kiếm mắt sáng, thập phần anh tuấn, có thể nói là một thân đầy chính khí. Ai, đáng tiếc, cũng là cái đầu gỗ!
Lúc này, trưởng lão cũa phái Không Động đứng lên, không nói thẳng việc chọn người cho chức minh chủ: “Các vị, tục ngữ có nói, trước nhương ngoại tái an nội *trước khi muốn trấn an bên ngoài thì phải củng cố bên trong*, hiện giờ nghịch tặc Sở Lam tuy rằng đã bắt được, nhưng hắn cũng chỉ giống như ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi,” Nói xong hắn tà mắt nhìn Tề Gia Nghĩa, lại nói tiếp, “Yêu nghiệt Ma giáo đã chết một ma tướng, còn lại vẫn chưa tiêu diệt hết, theo lão phu thấy, chúng ta nên trước hết phải trừ khử Ma giáo!”
Thiếu Lâm phương trượng nhíu mày: “Sở thí chủ vẫn chưa phạm phải tội lớn, chuyện của hắn kết cục đã định, cũng không nên tái bàn luận nữa.”
Trưởng lão Không Động đối với phái Thiếu Lâm vẫn có chút kiêng kị, ngượng ngùng ngồi xuống.
Tề Gia Nghĩa lại đứng lên, trầm giọng nói: “Chúng giáo đồ của Hạo Thiên nguyên khí đại thương, trời rất có chi đức, đối với bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt rất dễ dàng, nhưng như vậy thì bạch đạo võ lâm sẽ bị người đời cười chê là lợi dụng lúc yếu kém mà giết hại. Chúng ta nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tái quyết định sau.”
Lời này vừa nói xong lập tức khiến cho cả phòng nghị luận sôi nổi, rất nhiều người không đồng ý.
Nhất là mấy môn phái bị lão yêu giết qua con cháu, kêu la lợi hại: “Tề đương gia không bị Thân lão yêu kia giết đi người nào cho nên không hiểu được suy nghĩ của chúng ta!”
Thậm chí còn đâm vào thêm nỗi hận thù của Vu Tư Lý với Thân lão yêu: “Vũ lão đương gia, ngài nên nói ra ý kiến, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, hái hoa tặc kia không biết còn hại thêm bao nhiêu đệ tử nữa!”
Vu Tư Lý lại an tọa ngồi uống trà, chưa phát ngôn câu gì, khiến cho mọi người thật có chút kỳ quái.
Tề Gia Nghĩa đứng lên nói: “Ma giáo tuy rằng làm điều ác, nhưng lúc trước Lạn Đầu Đà giết hơn mấy trăm người Mục gia là do có ẩn tình, này Thân lão yêu tuy rằng giết người như ma, nhưng người mà hắn giết đều là ác đồ, mặc dù là Ma giáo, chúng ta cũng không thể lạm sát, phải làm công thẩm *thẩm tra công bằng*, đây mới là chuyện chính đạo nên làm!”
Vu Tư Lý nghe xong lời này, đang lúc muốn nêu ý kiến, lại gặp ánh mắt của Âu Dương Quân bên cạnh ý bảo ngừng.
Mấy môn phái khác kêu la: “Công thẩm, ác tặc như vậy còn xứng công thẩm sao, nên bị thiên đao vạn quả mới đúng!”
“Nào có bao giờ chúng ta ngược lại thành ác tặc chứ?”
“Làm thịt hắn vẫn là tiện nghi cho hắn, bắt hắn vô lầu xanh …………”
Lời nói cuối cùng chính là lời của trưởng lão Không Động, mặc dù bị vị trưởng lão khác bảo ngừng, Âu Dương Quân vừa nghe liền hiểu được, ám quang trong mắt chợt lóe.
Hảo cho ngươi một cái Không Động!
Nói la um xùm túi bụi, Âu Dương công tử cuối cùng đứng lên, thanh thanh giọng nói: “Các vị!”
Tràng nội đều yên tĩnh không tiếng động.
Âu Dương Quân chắp tay hướng các trưởng lão môn phái thỉnh lễ, bày ra chiêu bài tươi cười ấm áp, nhất phái tao nhã, lúc này đã gây được hảo cảm hơn một nửa số người.
“Lấy ý kiến vụng về của tại hạ, hái hoa tặc này làm hại giang hồ, định muốn bỏ qua, nhưng hắn dám can đảm ban đêm xông vào Sở phủ, chỉ sợ Ma giáo ở Duyện Châu không chỉ có một người, nếu chúng ta nhân thủ lại, không ngại trước hết bắt giữ bọn họ, rồi về sau muốn giam giữ hay công thẩm, tái bàn luận cũng không muộn a!”
Ý kiến này cũng không tồi, ngay cả Tề Gia Nghĩa nghe xong cũng gật đầu.
Mà những môn phái khác cũng suy nghĩ thầm trong đầu, thời điểm bắt được ta liền giết, nhìn ngươi công thẩm cái khỉ gì!
Lúc này, Vu Tư Lý mới nói lên ước định lúc trước cùng Âu Dương Quân, trầm giọng mở miệng: “Cũng không biết ai có thể bắt được Thân lão yêu cùng những yêu đồ khác!”
Đúng vậy, lần trước chỉ có một mình Thân lão yêu, bên ta hơn trăm người vẫn để cho y chạy thoát. Trong lòng người vẫn phi thường kiêng kị đối với Ma giáo, cũng không lên tiếng.
Âu Dương Quân hợp thời lên tiếng: “Các vị, lần trước tại hạ vô năng để cho yêu nghiệt kia đào thoát, này Âu Dương gia ta nên lập công để chuộc tội, trong vòng mười ngày, ta sẽ mang một số nghĩa sĩ đem chổ ẩn nấp của đám ác tặc kia tìm ra, chúng ta cùng nhau bắt yêu nghiệt!”
Các môn phái vừa nghe đến đó, không nghĩ Âu Dương gia lại nguyện ý ôm đồm củ khoai lang nóng phỏng tay này, cảm tình tăng lên nhanh chóng!
Hơn nữa người này còn đặc biệt có quy củ, còn hỏi thăm tin tức, không chỉ…….. mà còn không đòi thưởng công lao! Nhất thời mọi người đều đối với Âu Dương đương gia này sinh hảo cảm.
Tiếp theo sau đó, Âu Dương Quân ngày ngày dẫn theo nghĩa sĩ môn phái ráo riết điều tra tung tích của Ma giáo, được cả bạch đạo khen ngợi.
Mà Âu Dương công tử từ lúc lão yêu dọn đi ngụ trong ngôi chùa Mưu Thiên, chỉ cần vận công liền biết được hành tung của y.
Thật vất vả gây sức ép gần bảy tám ngày, hắn rốt cuộc cẩn thận đem “tuyệt đỉnh cơ mật” này nói ra, báo cho Thiếu lâm phương trượng cùng Tề Gia Nghĩa.
Tịch Ngung mấy ngày này thật sự rất im lặng, nhưng luôn luôn ẩn chút bất an.
Nghe nói người bên ngoài đang tìm kiếm tung tích của bọn họ, mấy ma trướng lúc này cũng thành thật an phận ở trong ngôi chùa, chính là thật sự buồn chán không chịu nổi.
Tịch Ngung hạ quyết tâm, qua khoảng thời gian này, liền đi ra ngoài một chuyến.
Y luyện độc châu đại pháp, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma, công lực hao tổn rất nhiều, tuy rằng đã nhiều ngày không có phát tác, nhưng thân thể ốm yếu là sự thật, y cũng không muốn để cho người bên ngoài biết, chỉ có thể mỗi ngày chậm rãi điều tức nghỉ ngơi.
Nhưng mỗi lần vận khí thì đan điền giống như có ngàn châm đâm vào, thống khổ không chịu nổi, lại không thể không nghĩ đến Âu Dương Quân.
Hắn thay mình vận công, thật là hao phí không ít công lực, đây là chuyện thiên chân vạn xác *muôn vạn lần là thật*.
Cái khác thật thật giả giả không cần biết.
Đến ngày ấy, ban đêm, phương trượng của ngôi chùa đột nhiên phái người báo tin nói Thiếu Lâm cùng bạch đạo nhân sĩ hiện đang bao vây bên ngoài, hắn ở bên ngoài gian cũng chỉ có thể che được nhất thời.
Mấy ma tướng tức giận chui ra khỏi ổ chăn, chửi ầm lên, này cơn tức mấy ngày nay nhịn thành một bụng khó chịu, nói cái gì cũng không nguyện chạy trốn, nhất định phải giết cho thống khoái!
Lão yêu biết y có ngăn cản cũng không được, huống chi ngay cả nội tâm y cũng đầy lửa giận. Vì thế vài người ẩn thân mai phục, chiếm cứ địa hình tốt nhất ở hậu viện, yên tĩnh chờ ứng chiến.
Lão yêu cuối cùng hô: “Sát một trận chúng ta liền rời đi, đến ngoài thành Duyện Châu hội hợp!”
Một trận chiến này thật sự là giết đến thiên hôn địa ám *giết không biết trời đất sáng tối*.
Ngày hôm sau quan phủ đến tuần tra, chỉ thất một địa vết máu, thi thể sớm đã bị tiêu hủy đến không còn một mảnh, hương khói của ngôi chùa từ đó mà tuột dốc không phanh.
Đêm đó, bởi vì địa thế của ngôi chủa rất lớn, Âu Dương Quân phân mọi người ra thành ba đường, Vu Tư Lý, phái Không Động và chính mình đi một đường, những người khác đi theo Tề Gia Nghĩa cùng trưởng lão Thiếu Lâm, hướng vào ba khoảng sân của ngôi chùa.
Hắn đi trước một đường, dẫn theo Không Động, Lục hợp phái thẳng đến chỗ của lão yêu, ở hậu viện, thầm nghĩ, Tiểu Ngung, ta đã đến rồi! Tặng cho ngươi cái mạng của Vu lão nhân và lão tặc phái Không Động!
Quả nhiên, vừa xông vào hậu viện, sát phạt thanh khởi, mấy ma tướng đều là cao thủ đứng đầu, một người đánh tới Vu Tư Lý, mấy người khác vọt vào đám đệ tử của Không Động và Lục Hợp phái, khung cảnh giống như sói nhảy vào bầy cừu, vừa gặp liền giết.
Vu Tư Lý hô: “Âu Dương đương gia, phóng tín hiệu!”
Âu Dương Quân tuy trong miệng đáp “Hảo”, ánh mắt lại nhìn thẳng vào chỗ Thân lão yêu xinh đẹp mị hoặc.
Lão yêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, huy kiếm lao thẳng chỗ hắn mà đến, bị Âu Dương Quân một kiếm ngăn trở, hắn tiến đến bên tai y nói: “Đừng nóng giận, nhất định phải giết được Vu Tư Lý cùng người của Không Động, bọn họ đưa ra đề nghị bán ngươi vào kĩ quán.”
Âu Dương Quân làm bộ dáng bị đánh trúng lùi một bước, nhường đường cho Lão yêu lao vào đám người Vu Tư Lý.
“Đợi lát thu thập ngươi!” Tịch Ngung hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngược lại đánh về phía Vu Tư Lý.
Y xoay người một cái, không chút nào cố kỵ đem cả phía sau lưng của mình để lại cho Âu Dương Quân.
Y cảm thấy được rằng, người nọ sẽ không đả thương chính mình!
Âu Dương Quân thấy thế, trong lòng rất vui vẻ, miệng hô lớn: “Vu lão đương gia, ta đem tên yêu nghiệt này cho ngươi!”
Khi nói chuyện, phấn kiếm hướng mấy ma tướng khác mà sát, một kiếm liền giải quyết hai người, thay Lục Hợp đệ tử giảm bớt áp lực, hắn múa kiếm như hoa, đánh đến vô cùng phấn khích, lại chưa sử dụng hết toàn bộ công phu, còn cố ý ở chỗ không có ai tung một chưởng múa kiếm.
Mà ở bên khác, Lão yêu cùng Vu Tư Lý đánh nhau thành một đoàn, chỉ nghe lão yêu “khanh khách” cười duyên: “Lão nương lần này liền cho ngươi đoàn tụ với đứa con!”
Một kiếm xoẹt qua, Vu Tư Lý kêu thảm thiết một tiếng, chịu thêm một kiếm, mắt thấy không thể sống sót được.
Âu Dương Quân nhìn thấy, thầm khen công phu của Lão yêu quá lợi hại, trong miệng giả vờ đau thương hô: “Vu lão đương gia!” Nói xong trên vai lại tung một kiếm, “Vu lão đương gia, ta sẽ báo thù cho ông!”
Trước khi Vu Tư Lý chết, chỉ có thể mong đợi vào vị Âu Dương công tử này, mệnh phó bang chủ: “Về sau Âu Dương Quân chính là tân bang chủ của Lục Hợp phái!” Nói xong hộc máu mà chết.
Nghĩ rằng hắn đã hùng bá Giang Nam hơn mười năm, trên tay dính không biết bao nhiêu là máu người, lại dưỡng nhân sinh hoạn, đưa tới họa sát thân.
Âu Dương Quân làm bộ dáng bi phẫn đến cực điểm, xuất ra đạn tín hiệu phóng lên trời, trong miệng hô: “Đệ tử của Lục Hợp phái, thề vì bang chủ báo thù!”
Lão yêu hô to: “Đi!”
Chúng ma tướng phóng người lên bay ra phía ngoài viện.
Khinh công của Lão yêu cực cao, thoát thân dễ dàng, vì vậy mà từ trước đến nay y đều là người chạy sau cùng.
Y nở nụ cười duyên, thanh âm nhẹ nhàng nhưng hùng hồn, phát ra mị hoặc mê người không nói nên lời: “Tiểu tử, lão nương tới thu thập các ngươi!”
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Quân nhìn thấy Tiểu Ngung của hắn đại triển hung uy *uy hiếp đầy hung hãn*, chỉ thấy dáng người y lay động, thoáng như u linh, xuyên qua giữa Lục Hợp bang phái, đao kiếm vung ra, huyết vũ bay đầy trời, thực giống như địa ngục diêm vương, tiến lên từng bước giết hết tất cả những người xung quanh!
Âu Dương Quân trong lòng thở dài, nếu không phải đệ tử Ma giáo tùy hứng làm bậy, mưu tính không tốt, bạch đạo võ lâm căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Lúc này Tề Gia Nghĩa dĩ nhiên nhìn thấy tín hiệu, dẫn theo chúng bang phái chạy đến.
Lão yêu nhìn thấy tình thế không tốt, dưới chân điểm một cái, bỗng nhiên lao thẳng lên mấy trượng, đống người bạch đạo ở xa xa nhìn thấy, đều kêu la: “Hái hoa tặc, bắt lấy hắn!”
Lại không người nào bắt kịp, chỉ nghe thấy tiếng cười “khanh khách” phiêu đãng ở giữa không trung.
Mắt thấy yêu nhân này sẽ thoát đi, đã thấy một thân ảnh theo bên sườn thân cây thẳng hướng đánh tới chỗ y, chỉ thấy thân hình Thân lão yêu bị kiềm hãm, bị người nọ chặn đứng giữa không trung, điểm huyệt nói ở dưới cánh tay!
Đống người bạch đạo há to miệng, thẳng đến khi thấy rõ đạo thân ảnh kia là Âu Dương đương gia – Âu Dương Quân, mới giơ ngón tay cái lên cuồng gọi: “Hảo!”
“Thực anh hùng!”
Lão yêu bị Âu Dương Quân ôm ở dưới cánh tay, huyệt thanh bị điểm không thể phát ra tiếng nói, trong ánh mắt đều phát ra lửa, do chính mình quá sơ suất – thời điểm Âu Dương Quân bổ nhào vào, trong đầu y trống rỗng, nằm mơ cũng không nghĩ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng chỉ trong giây lát liền bị điểm huyệt đạo.
Vì cái gì lại cảm thấy được hắn sẽ không gây thương tổn chính mình?
Dựa vào cái gì lại có suy nghĩ như vậy?
Thân lão yêu y sống hai mươi tám năm, như thế nào vẫn bị lừa giống như năm đó!
Trong lòng phẫn uất nhưng giây tiếp theo lại có một cảm giác không thể nói nên lời chậm rãi lan tỏa.
Chỉ cảm thấy cổ họng bế tắc, hô hấp có chút khó khăn.
Tịch Ngung hung hăng cắn môi, trên mặt bởi vì đều là son phấn, nhìn cũng không ra thần sắc gì, trong đôi mắt trừ bỏ tức giận cũng ngập tràn hối hận.
Chính vào lúc này, nam nhân đang vác y ở trên tay thân thủ lặng lẽ vỗ vào kiều đồn *mông* của y, nhẹ nhàng dẫn âm: “Tiểu Ngung lại nghĩ đi đâu nữa rồi? Có ta ở đây, không có việc gì!”
Âu Dương Quân mang theo Lão yêu, hạ xuống mặt đất, mọi người lập tức vây xung quanh, lại gần xem mới phát hiện trên người hắn trải đầy vết máu, miệng vết thương lớn nhỏ vô số, đối với người trẻ tuổi này lại khen không dứt miệng!
Mà mặt khác lại đối với Lão yêu hận thấu xương, đôi mắt lộ hung quang, hận không thể lập tức đưa y vào thiên đao vạn quả *chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây*, đều rào rạt chạy đến……..
Tề Gia Nghĩa vội vàng ngăn lại: “Chúng ta hành hiệp trừ nghĩa, nhất định phải công thẩm……”
Quần chúng xúc động phẫn nộ, lời nói của hắn trong lúc này đều bị phớt lờ.
“Chư vị!” Âu Dương Quân vận công hô lên, cả tràng nội trở nên yên tĩnh, hắn khẩn trương nói: “Tên yêu nhân này võ công thật là lợi hại, tại hạ may mắn bắt được hắn, để tránh nguy hiểm không bằng chờ các vị đại hiệp đến đông đủ tại quý phủ, Âu Dương gia ta cùng với Sở gia sẽ cùng nhau canh giữ, nếu có gì xảy ra, cứ để ta chịu tội!”
Người là do Âu Dương Quân bắt được, cho nên mọi người cũng không tiện nói cái gì nữa.
Hắn lại tiếp tục nói: “Chưởng môn Vu lão tiên sinh của Lục Hợp phái bất hạnh mà chết, này chính là nợ máu phải trả bằng máu, vô luận như thế nào cũng phải lấy lại công bằng!”
Lúc này mọi người trong Lục Hợp phái đều tại đây bái kiến vị tân chưởng môn này, bắt hắn phải thay lão chưởng môn báo thù.
Âu Dương Quân nhìn quét qua đám người, lại hướng phương trượng Thiếu Lâm cung thủ, nói tiếp: “Ta hành hiệp trượng nghĩa, chi bằng quang minh lỗi lạc, tuy rằng Lục Hợp phái cùng yêu nhân này không đội trời chung, nhưng để tránh nhàn thoại, chúng ta phải làm công thẩm!”
Ngay cả cừu gia lớn nhất của Thân lão yêu cũng đã nói như vậy, những người khác chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ,
Bất quá Âu Dương Quân vừa nói xong, phương trượng Thiếu Lâm nghe được liên tiếp gật đầu, Tề Gia Nghĩa nắm lấy bả vai của hắn, mỉm cười kêu “Âu Dương hiền đệ!” liền xem hắn là tri kỷ.
Đoàn người đem Lão yêu áp tải vào Sở phủ, giam cầm trong viên phòng ở hậu viện, nghe nói lúc trước đã từng giam tên phản đồ Sở Lam.
Trong khách phòng của Sở phủ có rất nhiều người trong các môn phái tụ tập, Âu Dương Quân Dương một bên tay đang được tiểu đồng băng bó, một bên hướng Tề Gia Nghĩa nói: “Tề huynh, Vu lão chưởng môn của Lục Hợp phái vừa mới tạ thế, ta sợ những đệ tử chịu không nổi, vạn nhất có hành động theo cảm tình sẽ đối với yêu nhân bất lợi, nếu tất cả người trong Sở gia cũng nháo lên, thật là khó xử, bên này vẫn là để từ tiểu đệ trông coi đi.” Thành khẩn nói, lại suy nghĩ chu đáo, Tề Gia Nghĩa lập tức gật đầu.
“Nhưng mà thương thế của hiền đệ?”
“Không sao cả!” Âu Dương Quân ôn hòa cười, càng làm cho kẻ khác nảy sinh hảo cảm.
Tề Gia Nghĩa cũng không nói gì nữa, hướng hắn gật đầu, liền lập tức rời đi.
Trông giữ Lão yêu đều là mười cao thủ bên người của Âu Dương Quân, người của những bang phái khác cũng có chút kiêng kị, đều tự rời đi.
Tịch Ngung yên lặng nằm ở trên giường trong phòng giam, trên người bị Âu Dương Quân điểm huyệt khống chế, ngoài ra những đồ vật giam cầm khác cũng không có.
Canh năm, trời tờ mờ sáng, Âu Dương Quân đi vào trong phòng, ngồi ở bên người y.
“Tiểu Ngung.” Ôn nhu gọi.
Rõ ràng biết Tịch Ngung bị điểm huyệt đạo, không thể trả lời, hắn vẫn tiếp tục hỏi: “Khó chịu không? Ta giúp ngươi rửa mặt.”
Đặt chậu đồng chứa nước ấm lên bàn, hắn đem bố khăn thấm ướt, đem Tịch Ngung nâng dậy, thay y lau hết phấn son cùng vết máu trên mặt, động tác mềm nhẹ đến cực điểm.
“Thật muốn thay Tiểu Ngung tắm rữa, bất quá lúc này không được, phải nhẫn nhịn nga~~~” Một bên lau, một bên nhẹ nhàng tâm tình.
Tịch Ngung gắt gao nhắm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Tuy rằng y thân là giáo đồ của Ma giáo, bất quá chỉ vì tức giận nên làm vậy, thấy người ác liền giết không còn một mảnh, làm việc theo lẽ thường, nhưng vị Âu Dương đương gia trước mắt này, thật sự làm cho y kinh hoảng, so với Ma giáo thì càng Ma giáo hơn.
Y hiện nay căn bản không biết người này câu nào là thật, câu nào là giả. Đối với ai là thật, đối với ai là giả.
Y đơn giản không hề tin một câu nói nào của hắn.
Nhưng là, cũng không rõ là vì cái gì, bị đối đãi ôn nhu như vậy, cảm thấy trong lòng có chút mềm.
Y hồi tưởng về lần đầu tiên gặp mặt đến thời điểm này chỉ có ngắn ngủn hơn mười ngày.
Có lẽ hết thảy đều là do mệnh.
Ngay từ đầu, người nọ nhìn thấy chính mình đang mang ý nản lòng, cuộc đời không có cái gì vui, tăm tối không phòng bị.
Ngày đó Hạo Thiên giáo đại bại ở Vu Mạc, giáo chủ bỏ mình, y cửu tử nhất sinh *chín phần chết một phần sống* dựa vào tro cốt của Đầu Đà mà luyện thành ám thạch, một thân công lực lại không tăng lên bao nhiêu.
Y muốn chạy về gặp mặt mọi người ở Duyện Châu một hồi rồi sẽ đi tìm một người thích hợp để dùng thử một lần, hoặc có thể làm Đầu Đà sống lại, sẽ không còn gì để vướng bận, từ đó về sau, bỏ mạng thiên nhai, tử sinh có thiên *sống chết do trời*.
Trên đường quay về Duyện Châu, y ngay cả hứng thú để tô son trét phấn cũng không có, dọc theo đường đi gặp mọi người bốn phương nói nói cười cười, chính mình lại cô đơn chiếc bóng, hồi tưởng cả đời, đúng là cái gì cũng không có, chỉ cảm thấy tất cả đều là khoảng không tĩnh mịch.
Nhưng không ngờ tới được, lại có thể gặp lại Tạ Kỳ cùng cái tên kia, Tạ Kỳ nhận ra y là Khả Tình ở mười năm trước, một mặc quấn quýt si mê. Chiếu theo tính tình lúc trước của y đã sớm một đao làm thịt, nhưng không hiểu vì sao lại thủ hạ lưu tình.
Mà lúc mới nhìn thấy chỉ biết người nọ rất ôn hòa, tuy rằng lừa gạt y nói hắn mang họ Tạ, cũng không cảm thấy chán ghét. Vốn vừa định rời đi, ai ngờ lại bất cẩn nhìn thấy nốt ruồi đỏ ở cổ tay hắn, ở vị trí độc nhất vô nhị sinh ra một nốt ruồi đỏ hồng!
Làn da của Đầu Đà toàn thân cao thấp không có một chỗ lành lặn, chỉ có thể nhìn thấy rõ nhất chính là nốt ruồi son này.
Y quyết định vận công sử dụng ám thạch hấp linh khí của hắn, mượn thân thể của hắn, có lẽ như thế có thể làm cho Đầu Đà thực sự sống lại.
Lúc sau, vết thương cũ của y lại tái phát, người nọ thay y truyền nội lực đả thông kinh mạch, làm cho võ công của y khôi phục hơn phân nửa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, y đối với một người khác ngoài Hạo Thiên giáo nảy sinh cảm giác biết ơn.
Y không cố ý hấp dẫn hắn, lại càng không hề nghĩ sẽ cùng hắn điên loan đảo phượng.
Chính là đêm hôm đó, nam nhân trở nên tà mị hung ác, làm cho y nhớ tới Nhị vương gia ở năm năm trước, tim y đập nhanh, nhưng lại muốn sa vào.
Đó là sự tình xảy ra bất ngờ, cũng chính y tự mình hạ xuống phòng vệ, người nọ võ công cao xa vượt qua sức tưởng tượng, kỳ thật, không chỉ nói đến võ công ai hơn ai, đêm hôm đó, đêm hôm đó, y có cơ hội, lại căn bản không thể hạ thủ được, ngạch không dậy nổi tâm địa.
Thân là Lão lục của Ma giáo, giết người không chớp mắt, thế nhưng lại không dậy nổi tâm địa a!
Đến ngày hôm sau, ám thạch biến mất, y vẫn là không hạ thủ được. Chỉ cảm thấy mất đi Đầu Đà, tâm loạn như ma, rốt cuộc chỉ có thể rời đi.
Còn ma xui quỷ khiến để lại danh tính.
Chưa bao giờ khai báo danh tính cho bất cứ ai vậy mà……
Trong lòng Tịch Ngung lặng lẽ tự oán.
Y không đành lòng.
Y thậm chí không hề có căn cứ nào xác định đối phương sẽ không thương tổn chính mình.
Không hiểu sao trong nội tâm ẩn ẩn chua xót.
Không ngờ đã đến chừng này tuổi, lại sa vào tình trạng đi thích một người nam nhân đến như vậy!
Y lẳng lặng mở hai mắt, nhìn về phía Âu Dương Quân.
Bắt gặp nam nhân cũng đang nhìn y, ánh mắt kia hoàn toàn tràn ngập thú tính, hận không để đem y nuốt vào bụng.
Y không tự giác hai tai nóng lên.
Âu Dương Quân nhìn kỹ gương mặt của Tịch Ngung, không biết vì cái gì, chỉ là khuôn mặt của một người nam nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lại khiến hắn say mê, làm cho cả người hắn nóng lên.
Hắn tưởng tượng đến cặp mắt dài nhỏ ẩm ướt của y, mị thái lan tràn.
Nhưng khi Tịch Ngung của hắn mở mắt ra, thần sắc trong mắt y lại khiến cho hắn cảm thấy căng thẳng.
Thẫn thờ, vô cùng hối hận, sợ hãi, bất đắc dĩ.
Cũng thản nhiên hiện lên vẻ kiên quyết cùng bi thương.
Hắn theo bản năng đem y gắt gao ôm vào trong lòng ngực, bàn tay ở phía sau lưng khẽ vuốt, hôn nhẹ vào đầu y.
“Như thế nào?”
Nam nhân vừa an ủi, bàn tay lại không an phận cởi y bào của Tịch Ngung ra.
Tịch Ngung mới vừa được ôm, được hôn có điểm thoải mái, chợt cảm thấy trước người lành lạnh, quần áo đã bị cởi bỏ, y làm sao không biết nam nhân đang muốn gì, vừa hận vừa tức, rồi lại có chút xấu hổ.
Đổi lại bình thường y đã sớm phản ứng, nhưng bây giờ đang bị điểm huyệt khống chế, không thể nhúc nhích động đậy, y lại nảy sinh cảm giác hoảng loạn, sợ hãi.
Nam nhân nhẹ giọng, tà mị ghé vào lỗ tai của y nói: “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chúng ta phải nhanh chóng hành động, ta sẽ hảo hảo yêu thương Tiểu Ngung.”
Quần áo cả hai đã cởi bỏ, ánh sáng trong phòng u ám, nhưng Âu Dương Quân lại nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng gảy hai tiểu châu trước ngực Tịch Ngung, thở dài: “Tiểu Ngung, đã vài ngày rồi, ta nhẫn nhịn hảo vất vả.” Nói xong, dĩ nhiên bắt đầu hành động, đem y bào ném qua một bên, cầm lấy hung khí, nâng đùi của lão yêu lên, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, liền xâm nhập vào.
Tịch Ngung đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, có cái gì đó sụp đổ ở trong lòng ngực.
Y không nghĩ rằng nam nhân sẽ làm như vậy, y vừa xác định rõ ràng là, bản thân đã yêu thích hắn. Không nghĩ cứ như vậy mà “sinh hoạt vợ chồng”.
Cách bức ép người như vậy có đúng hay không, vài ngày nhẫn nhịn hảo vất vả, tựa hồ hắn chỉ muốn thân thể này của y, còn bình thường chính là đằng đằng sát khí, như lúc này, vẫn làm dù cố tình biết y không còn sức để làm nữa.
Tuy rằng biết nam nhân đối với y có lẽ chỉ vì vài phần hứng thú và lợi dụng, lại không biết chuyện tới trước mắt lại khó nhẫn nhịn như vậy.
Nhiều năm trước chính là hận Nhị vương gia lừa y, lúc này đây ngay cả hận cũng không được, chỉ muốn thoát khỏi, muốn đem chính mình đập vỡ vụn.
Cũng không động đậy.
Y cảm thấy nam nhân đang tiến vào, tuy rằng động tác hung hăng, nhưng vẫn quan tâm y, đau, nhưng chưa bị xé rách.
Cảm thấy nam nhân bắt đầu động.
Trong mắt y nóng lên, lập tức nhắm mắt lại, cũng không kịp.
Âu Dương Quân giống như người đi xa về lại đến nhà, thoải mái đến nổi rên rĩ, muốn tiến lên hôn môi Tiểu Ngung, lại bỗng dưng phát hiện, Tiểu Ngung của hắn———
Hai hàng lệ, ở sườn mắt, chậm rãi chảy xuống.
Theo bản năng lau đi, thế nhưng vẫn không thể lau hết.
Hoảng hốt, nam nhân chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như lúc này, không biết tự khi nào hắn luôn tin rằng, Tiểu Ngung không bao giờ khóc. Tuyệt không phải là loại người dễ khóc như vậy.
Cuống quít rút ra khỏi thân thể y, thay y lau nước mắt, ai ngờ dòng lệ kia lại càng mãnh liệt chảy ra không dứt.
Nam nhân càng thêm luống cuống tay chân, vừa muốn lại vừa không muốn, thay y giải huyệt đạo, gắt gao ôm y vào trong lòng ngực.
Nhẹ giọng, giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử: “Như thế nào, có đau không? Tiểu Ngung làm sao vậy?”
Tịch Ngung được giải khai huyệt đạo, trong đầu trống rỗng, không biết vì cái gì, từ sáu tuổi y đã không còn khóc nữa, thời khắc này tại sao lại không cầm được nước mắt.
Y hung hăng ôm lấy nam nhân, không muốn bị hắn nhìn đến! Cổ họng tắc nghẽn, toàn thân khẽ run.
“Nói chuyện a!” Âu Dương Quân ôm lấy mặt y, tuổi không còn trẻ nữa, vậy mà vẫn còn khóc nhè, lại mang theo vẻ rất đáng yêu.
Mũi đỏ bừng, miệng mếu máo, còn nấc cục.
“Tiểu Ngung, ngươi khóc nhìn đẹp lắm.”
Tịch Ngung nhịn không được nữa, một quyền đánh qua.
Đôi mắt mang theo nước mắt trừng lớn: “Đẹp cái rắm!”
Nhưng lại khiến cho Âu Dương Quân mê muội.
Đột nhiên, nam nhân hỏi: “Tiểu Ngung, có phải ngươi rất thích ta hay không a!”
Tịch Ngung mặt mày cứng đờ, lập tức oán hận: “Âu Dương Trường Thiên, đừng ép ta, bằng không ta liền kêu to…..”
“Kêu như thế nào?” Nam nhân không có một chút nào khẩn trương, “Người bên ngoài nhìn thấy ta làm ngươi như vậy, sợ không vỗ tay vui mừng nữa là, ngay cả Tề Gia Nghĩa chính trực cũng vậy.” Bộ dáng của hắn lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Tịch Ngung mím môi, biết tình huống hắn nói thực tế sẽ như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh một trận sợ hãi, y mếu máo, nằm úp sấp trong lòng ngực nam nhân.
Âu Dương Quân vừa mới đắc ý mỉm cười, nào biết dưới bụng đã ăn một quyền, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tịch Ngung đảo vị trí, đặt hắn nằm trên giường.
“Cho dù lão nương thích ngươi, cũng không có nghĩa là không thể giết ngươi!” Thanh âm lãnh ngạnh.
Ai ngờ, nam nhân tuy đau nhưng miệng lại nhếch lên, ánh mắt cũng sáng ngời, nghiêng về một phía phun ra lãnh khí, cười khẽ: “Tiểu Ngung, nguyên lai ngươi thật sự thích ta.”
“Hự.” lại chịu thêm một quyền.
Trên người nam nhân vốn có thương tích, lúc này bị đánh hai cái cũng không chống cự, còn cười hỏi: “Ngươi không phải lúc khẩn trương đều tự xưng mình là lão nương sao, ta a……”
Tịch Ngung liên tiếp đánh thêm vài quyền, dù chưa dùng đến nội lực, trên bụng Âu Dương Quân vẫn ứ một mảnh xanh đen bầm dập, miệng vết thương được băng bó tốt lại chảy máu.
Hắn đau đớn, đem Tịch Ngung đang thở phì phò ôm lên, ghé vào trên người mình: “Đừng khóc?”
Người này, khí lực thực sự không nhỏ, bụng bị đánh quả thật đau nhức lợi hại.
Tịch Ngung cắn hắn một cái, không thèm nói nữa.
Bàn tay lại đưa đến hạ thể của nam nhân, cầm lấy cái vật đã nhuyễn xuống kia, nhẹ nhàng vuốt ve, nam nhân thoải mái phát ra tiếng rên rĩ.
Thân thủ nhu lộng của Tịch Ngung thật sự rất cao, không đến một khắc sau, nam nhân liền phát tiết ra.
Hắn ôm lấy Tịch Ngung khinh suyễn: “Cũng không thể để ngươi chiếm tiện nghi.” Mới nói xong liền xoay người ôm lấy y đặt dưới thân, bất chợt dừng động tác lại, xa xa truyền đến tiếng bước chân, ám vệ bên ngoài cũng ra ám hiệu.
Tịch Ngung cười trộm, lại cắn nam nhân một cái.
Âu Dương Quân thở dài, rất nhanh mặc lại quần áo cho hai người, lại điểm huyệt đạo của y, nhẹ giọng nói: “Huyệt đạo ta điểm không gây ảnh hưởng gì, ngươi cứ hảo hảo điều tức, chuẩn bị buổi tối ứng phó.” Vẻ mặt mang nụ cười xấu xa.
Ứng phó cái gì?
Tịch Ngung nhịn không được gương mặt đỏ bừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook