Số Phận An Bài
-
Chương 41: Hoàng An Sỉ Nhục Cô
Khi mà Bạch Khuê đầu hàng bởi cô không còn tí sức lực nào để phản kháng lại anh thì anh cũng nhận ra cô nằm ngay đơ như một khúc gỗ nhưng điều ấy chẳng thể làm giảm đi hứng thú của anh với cô nên anh bế bổng cô lên bước từng bước vững chắc lên cầu thang đi vào phòng ngủ của mình, anh đặt cô lên giường cởi s@ch quần áo trên người mình ra nằm áp sát xuống người cô ghé vào tai thổi một hơi rồi nói :
- Cô cũng chẳng còn trong trắng gì nên việc cô ngủ với tôi đêm nay xem như là diễm phúc của cô rồi tốt nhất là chiều tôi làm tôi thỏa mãn thì tôi sẽ thưởng thêm cho cô.
Từ giây phút anh coi thường cô và xem cô là gái bán hoa thì Bạch Khuê đã không hé miệng nói bất cứ lời nào vì từng chữ anh nói ra nó giống như con dao cứa mạnh từng nhát vào con tim nhỏ bé của cô rồi , sẽ có người nói cô nhu nhược không chịu phản kháng đến cùng nhưng Bạch Khuê cô đã thầm thương trộm nhớ anh ngay sau cái đêm hoan lạc kia đã vậy cô còn mamg thai rồi sanh con gái cho anh nữa mà cô cứ nhìn thấy con thì lại không tự chủ được mà lại nhớ đến anh.
Một người đàn ông mà cô đã thương thầm để anh ở chỗ quan trọng nhất trong tim mình mà khi bị anh xúc phạm thì cô đã sốc và cô sốc đến nỗi tay chân không còn chút sức lực nào để phản kháng lại hành động càn quấy của anh.
Khi bàn tay anh vội vã cởi hết quần áo trên người của cô ra thì một làn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm cho cô rùng mình biết rằng cơ thể này của cô sẽ bị anh chà đạp không thương tiếc thôi nhưng thật sâu trong tâm khảm của cô cũng có chút mong muốn được anh sủng nịnh nhưng Hoàng An lúc này lại như một con thú hoang không ai có có thể thuần phục được anh hành động theo bản năng.
Môi anh tìm kiếm môi cô mà hôn mạnh bạo còn bàn tay anh to khỏe sờ s0ạng khắp cơ thể cô như thể anh đang tìm thứ gì đó, sau màn hôn môi ác liệt anh không làm thêm hành động m ơn trớn nào mà đưa c@u nhỏ tỉnh giấc sau năm năm ngủ quên đi xuyên vào cô bé của Bạch Khuê khiến cô thét lên trong đau đớn và kèm theo những giọt nước mắt ấm ức tràn ra khỏi khóe mắt.
Khi Hoàng An đã đưa c@u nhỏ vào sâu bên trong anh mặc cho cô bị đau mà liên tục ra vào trong cô với tốc độ chỉ có nhanh chứ không có chậm lại bởi trong năm năm này anh lo phấn đấu cho sự nhiệp không ngại bất cứ việc gì để có được thành công như ngày hôm nay đó là trở thành tổng giám đốc của một công ty xây dựng nằm trong top mười những công ty xây dựng lớn nhất đất nước.
Mặc dù những lúc đi xã giao anh được đối tác tặng cho rất nhiều cô gái trẻ đẹp hấp dẫn nhưng khi đến bước cuối cùng và các cô gái đó không một mảnh vải che thân nằm uốn éo cũng không thể làm cho anh hứng thú như với Bạch Khuê lúc này , sau hơn mười phút ra vào trong cô không ngừng nghỉ thì anh đã đưa toàn bộ tinh hoa của mình vào nơi sâu nhất của cô do anh không thể tự chủ mà rút ra đúng lúc.
Xong việc anh nằm vật ra giường để mặc Bạch Khuê nằm bất động một bên với những giọt nước mắt tủi thân ,anh nghỉ ngơi một lúc với tay kéo ngăn kệ tủ đầu giường lấy ra một cọc tiền năm mươi triệu đặt bên cạnh chỗ cô nằm nói :
- Đây là số tiền tôi trả cho cô đêm nay.
Anh nói xong rời giường đi vào phòng tắm để mặc cô nằm vô hồn trên giường và khi cánh cửa phòng tắm đóng lại kêu :" Cạch " thì cô cũng từ từ ngồi dậy rời giường nhặt quần áo của mình bị vất vương vãi trên mặt đất , cô mặc từng cái vào rồi bước đi thẳng xuống nhà dắt xe nổ máy chạy vụt đi trong đêm tối.
Bạch Khuê vừa chạy xe trên đường vừa khóc òa giống như một đứa trẻ đã vậy ông trời cũng rất biết trêu đùa cô mà đổ xuống một trận mưa lớn và cô cũng mặc kệ để cho những hạt mưa tạt vào người mình như để rửa đi những ấm ức mà cô vừa chịu từ anh , khoảng ba mươi phút sau cô chạy xe về tới nhà vì cô biết cô có làm điều gì dại dột thì người thiệt thòi nhất chính là con gái An Nhiên của cô và ba mẹ sẽ là người đau lòng bởi họ mặc dù chỉ là ba mẹ nuôi nhưng họ lại dành cho cô rất nhiều tình thương không hề toan tính vụ lợi.
Khi Bạch Khuê đang mở cửa vào nhà thì mẹ Khanh đi ra cầm theo khăn bông choàng lên người cho cô bởi mẹ đang ngồi chờ cô về vì đêm muộn lại còn mưa nữa mà con gái chưa về thì mẹ không thể ngủ được ,Bạch Khuê nhìn mẹ lo lắng cho mình thì tự trách :
- Con xin lỗi vì đã về muộn để mẹ phải lo lắng giờ con về rồi mẹ về phòng ngủ đi ạ.
Mẹ Khanh trách yêu cô :
- Mẹ không lo cho con thì lo cho ai , con mau về phòng tắm rửa thay quần áo khô rồi lên giường ngủ đi vì sáng mai con phải dậy sớm đến quán mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook