Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh
-
Chương 7: Đại soái ca Vưu Hòa
Sau khi tôi hét lên thì cổ họng đau rát, mặt đột nhiên trắng bệch, môi tái đi, bộ dáng tôi giống như bị dính virus, làm cho mọi
người phải tránh xa.
Anh ta hồ nghi nhìn tôi, liếc mắt một cái, sau đó một chút, nhẹ nhàng bước lại gần. Anh ta thực không tốt, thực thiếu đạo đức hỏi một câu: "Cô sẽ không mắc bệnh truyền nhiễm đấy chứ?"
Tôi xem thường, nghĩ: Chàng trai à, trí tưởng tượng của anh thật tốt, vẻ ngoài của anh thật đẹp nhưng cái đầu hình như có vấn đề thì phải ?
Lập tức, tôi suy ra một cái đáp án: Trên thế giới không có người đàn ông nào hoàn mỹ cả!
Bởi vì vừa mới hét quá lớn, hiện tại nếu nói chuyện tiếp tôi sợ về sau có thể trở thành kẻ câm mất, vì thế tôi nhắm mắt lại, giả chết.
Anh ta ra vẻ nóng nảy, giọng nói có chút vội vàng, hét lên : "Này, cô sẽ không muốn chết chứ, cô không thể chết được, cô mà chết tôi làm sao bây giờ ?"
Tôi tự nghĩ, tôi cũng không phải đẹp như anh, tôi chết thì có thể đem đến cho anh phiền não gì?
Kết quả, anh ta lập tức cho tôi đáp án, anh ta nói: "......Này, cô mà chết trên giường tôi, người khác lại tưởng tôi làm điều gì xấu với cô, cô đừng nhắm mắt nữa, tỉnh lại cho tôi......" . Anh ta bô bô nói một đống, làm cho tôi bắt đầu hoài nghi anh ta là đồ đệ của Đường Tăng!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, khi thời điểm tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi lập tức bật dậy, tiếp theo dùng giọng nói mang đầy ủy khuất, ánh mắt phi thường đáng thương, sở sở động lòng người nhìn anh ta: "Ô ô ô...... Anh đừng lại đây, anh đừng lại đây, tôi nghe lời anh là được......"
"Này, nói cái gì, cái gì thế" Anh ta thấy tôi tỉnh, trực tiếp tiến lên kéo tôi, ánh mắt tôi chợt lóe, khi anh ta kéo tôi, tôi đồng thời kéo anh ta, anh ta không đứng vững, rõ ràng ngã ở trên người tôi, sau đó –
Cửa được mở ra , ánh mắt bà nội nhìn chằm chằm cảnh trước mắt –
Sau đó, tôi càng diễn càng hăng, bắt đầu khóc lóc kêu trời: "Oa...... Cứu mạng, cứu mạng, có người phi lễ tôi!"
Trong lòng hừ lạnh, chuyện nhỏ, muốn đấu với tôi ư, còn khuya nhá!
Anh ta bị chiêu này của tôi chỉnh làm cho sửng sốt, sắc mặt trắng nhợt lập tức đỏ lên, tựa như đang thay đổi mặt nạ.
Lúc này, bà nội ở ngoài cửa thấy tôi khóc như vậy, lập tức cầm lấy cây gậy, phi thường tức giận đánh anh ta : "Tên chết bầm này, ngay cả ân nhân cứu mạng của em gái anh mà anh cũng dám xằng bậy à. Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh......". Bà nội càng nói càng kịch liệt, không đứng vững, muốn té ngã.
Anh ta thấy vậy nhanh chóng chạy đến nâng bà nội dậy, sau đó quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, lại quay đầu dịu dàng hỏi bà nội: "Bà nội, cô ta là ai?"
Bà nội nước mắt nước mũi nói: "Cô ấy là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta, nếu không có cô ấy, em gái anh đã đi gặp Diêm Vương rồi". Vì vậy kế tiếp, bà nội liền đem việc tôi cứu Vưu Hòa ra sao nhất ngũ nhất thập nói cho anh ta nghe, sau đó giới thiệu cho tôi, anh chàng đẹp trai này chính là anh trai vạn năng trong miệng của Vưu Vụ, tên là Vưu Hòa.
Bởi vì Vưu Hòa ra ngoài làm việc, một tháng không có về nhà, vừa đem công việc làm xong, trở về nhà lại nhìn thấy tôi trên giường, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tôi chớp ánh mắt thiên chân khả ái nhìn Vưu Hòa, dùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu nói: "Anh Vưu Hòa, em thực đáng thương mà, anh cho em ở lại đây một thời gian thôi". Nói xong, chính mình liền nổi da gà, ôi mẹ ơi, tôi khi nào thì trở nên buồn nôn như vậy.
Vưu Hòa ngắm tôi liếc mắt một cái, nói: "Tôi thấy cô như thế này, có thể diễn kịch như vậy, không giống người sắp chết cần ở lại nhà tôi."
Tôi tròng mắt vừa chuyển: "Tôi sẽ làm việc, bảo tôi làm gì cũng được"
Bà nội ở một bên hát đệm: "Cháu để cô ấy ở lại đi, nhà chúng ta không thiếu đến mức không nuôi nổi thêm một người."
Vưu Hòa nghe bà nội nói vậy, khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nói: "Như vậy đi, từ nay về sau quần áo nhà chúng ta, sàn nhà, còn có chuồng heo, chăn dê, chăn trâu, tất cả đều cho cô ta làm hết."
Tôi vụng trộm trợn mắt, trong lòng thầm mắng: Anh là cái đồ không có nhân phẩm, tôi hiện tại phải nghe lời anh, xem tôi về sau đem anh chỉnh như thế nào !
Anh ta hồ nghi nhìn tôi, liếc mắt một cái, sau đó một chút, nhẹ nhàng bước lại gần. Anh ta thực không tốt, thực thiếu đạo đức hỏi một câu: "Cô sẽ không mắc bệnh truyền nhiễm đấy chứ?"
Tôi xem thường, nghĩ: Chàng trai à, trí tưởng tượng của anh thật tốt, vẻ ngoài của anh thật đẹp nhưng cái đầu hình như có vấn đề thì phải ?
Lập tức, tôi suy ra một cái đáp án: Trên thế giới không có người đàn ông nào hoàn mỹ cả!
Bởi vì vừa mới hét quá lớn, hiện tại nếu nói chuyện tiếp tôi sợ về sau có thể trở thành kẻ câm mất, vì thế tôi nhắm mắt lại, giả chết.
Anh ta ra vẻ nóng nảy, giọng nói có chút vội vàng, hét lên : "Này, cô sẽ không muốn chết chứ, cô không thể chết được, cô mà chết tôi làm sao bây giờ ?"
Tôi tự nghĩ, tôi cũng không phải đẹp như anh, tôi chết thì có thể đem đến cho anh phiền não gì?
Kết quả, anh ta lập tức cho tôi đáp án, anh ta nói: "......Này, cô mà chết trên giường tôi, người khác lại tưởng tôi làm điều gì xấu với cô, cô đừng nhắm mắt nữa, tỉnh lại cho tôi......" . Anh ta bô bô nói một đống, làm cho tôi bắt đầu hoài nghi anh ta là đồ đệ của Đường Tăng!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, khi thời điểm tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi lập tức bật dậy, tiếp theo dùng giọng nói mang đầy ủy khuất, ánh mắt phi thường đáng thương, sở sở động lòng người nhìn anh ta: "Ô ô ô...... Anh đừng lại đây, anh đừng lại đây, tôi nghe lời anh là được......"
"Này, nói cái gì, cái gì thế" Anh ta thấy tôi tỉnh, trực tiếp tiến lên kéo tôi, ánh mắt tôi chợt lóe, khi anh ta kéo tôi, tôi đồng thời kéo anh ta, anh ta không đứng vững, rõ ràng ngã ở trên người tôi, sau đó –
Cửa được mở ra , ánh mắt bà nội nhìn chằm chằm cảnh trước mắt –
Sau đó, tôi càng diễn càng hăng, bắt đầu khóc lóc kêu trời: "Oa...... Cứu mạng, cứu mạng, có người phi lễ tôi!"
Trong lòng hừ lạnh, chuyện nhỏ, muốn đấu với tôi ư, còn khuya nhá!
Anh ta bị chiêu này của tôi chỉnh làm cho sửng sốt, sắc mặt trắng nhợt lập tức đỏ lên, tựa như đang thay đổi mặt nạ.
Lúc này, bà nội ở ngoài cửa thấy tôi khóc như vậy, lập tức cầm lấy cây gậy, phi thường tức giận đánh anh ta : "Tên chết bầm này, ngay cả ân nhân cứu mạng của em gái anh mà anh cũng dám xằng bậy à. Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh......". Bà nội càng nói càng kịch liệt, không đứng vững, muốn té ngã.
Anh ta thấy vậy nhanh chóng chạy đến nâng bà nội dậy, sau đó quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, lại quay đầu dịu dàng hỏi bà nội: "Bà nội, cô ta là ai?"
Bà nội nước mắt nước mũi nói: "Cô ấy là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta, nếu không có cô ấy, em gái anh đã đi gặp Diêm Vương rồi". Vì vậy kế tiếp, bà nội liền đem việc tôi cứu Vưu Hòa ra sao nhất ngũ nhất thập nói cho anh ta nghe, sau đó giới thiệu cho tôi, anh chàng đẹp trai này chính là anh trai vạn năng trong miệng của Vưu Vụ, tên là Vưu Hòa.
Bởi vì Vưu Hòa ra ngoài làm việc, một tháng không có về nhà, vừa đem công việc làm xong, trở về nhà lại nhìn thấy tôi trên giường, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tôi chớp ánh mắt thiên chân khả ái nhìn Vưu Hòa, dùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu nói: "Anh Vưu Hòa, em thực đáng thương mà, anh cho em ở lại đây một thời gian thôi". Nói xong, chính mình liền nổi da gà, ôi mẹ ơi, tôi khi nào thì trở nên buồn nôn như vậy.
Vưu Hòa ngắm tôi liếc mắt một cái, nói: "Tôi thấy cô như thế này, có thể diễn kịch như vậy, không giống người sắp chết cần ở lại nhà tôi."
Tôi tròng mắt vừa chuyển: "Tôi sẽ làm việc, bảo tôi làm gì cũng được"
Bà nội ở một bên hát đệm: "Cháu để cô ấy ở lại đi, nhà chúng ta không thiếu đến mức không nuôi nổi thêm một người."
Vưu Hòa nghe bà nội nói vậy, khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nói: "Như vậy đi, từ nay về sau quần áo nhà chúng ta, sàn nhà, còn có chuồng heo, chăn dê, chăn trâu, tất cả đều cho cô ta làm hết."
Tôi vụng trộm trợn mắt, trong lòng thầm mắng: Anh là cái đồ không có nhân phẩm, tôi hiện tại phải nghe lời anh, xem tôi về sau đem anh chỉnh như thế nào !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook