Sơ Lễ
Chương 21


Mỗi lần sắp xếp lại quần áo trong tủ đối với Thời Sơ Thần mà nói nó không khác gói đồ chuyển nhà là mấy.
Quần áo của cô quá nhiều, lúc sắp xếp quần áo mùa thu lại luôn cảm thấy đầu xuân còn có thể mặc thêm một lần nữa, nhưng bây giờ lấy ra thì đã thấy lỗi thời không thể mặc được.
Dì Gia Chính Lưu ngược lại rất thích giúp cô sửa sang lại quần áo, lần đầu tiên sau khi sửa sang xong một đống quần áo, Sơ Thần bảo dì xuống lầu vứt đi, dì Lưu khéo léo hỏi một câu có thể đem quần áo mang về yeutruyen.net cho cháu gái đang học cấp ba của mình mặc được không?
Lúc Đàm Lễ về đến nhà, quần áo trong phòng thay đồ vẫn còn chất đống như một ngọn đồi.
“Cô Thời, còn cái này?” Dì Lưu giơ một chiếc áo khoác lên.
Thời Sơ Thần nhìn thoáng qua, yeutruyen.net năm ngoái màu sắc này còn rất thích, năm nay cảm giác nhìn lại thấy rất kỳ quái: “Không cần đâu.”
“Vậy cái này?” Dì Lưu nâng một cái khác lên.
Phong cách này là trend của năm ngoái rồi, năm nay dường như không ai mặc nữa, Thời Sơ Thần lắc lắc tay: “Cũng không cần nốt.”
Dì Lưu đều bỏ vào trong một túi lớn.
“Cậu Đàm.” Dì Lưu đứng thẳng người nhìn thấy Đàm Lễ đứng ngoài cửa, cùng anh chào hỏi, đây là lần thứ ba bà nhìn thấy Đàm Lễ.
Dì Lưu mỗi tuần đến một lần để dọn dẹp, hầu hết thời gian là sau khi Thời Sơ Thần thức dậy và đầu buổi chiều.
“Anh trở về rồi.” Thời Sơ Thần đặt cái hộp vừa mới lấy ra khỏi tủ, đặt ở bên chân.

Đi đến bên cạnh anh: “Dì Lưu có đem bánh tự tay làm đến, anh có muốn nếm thử không, đặc biệt rất ngon.”
“Dì sẽ hấp lại cho hai người.” Dì Lưu nói xong buông quần áo trong tay xuống.
“Dì, dì đang bận, con tự mình làm là được.” Đàm Lễ nói: “Dì sắp xếp phụ cô ấy đi.


“À, được.” Dì Lưu tiếp tục công việc của mình.
“Dì, cái này dì cũng bỏ vào túi đi.” Lúc sáng sớm đem mấy cái khăn quàng cổ đưa cho dì Lưu.
Dì Lưu làm việc ngày hôm nay lâu hơn thời gian trong hợp đồng, sáng sớm trả tiền làm thêm giờ, dì Lưu rời đi mang theo hai túi lớn: “Cô Thời, những thứ này, tôi mang ra ngoài đây.”
“Ừm, dì Lưu, dì cứ xem mà xử lý đi.”

“À à, được.” Dì Lưu đáp ứng, bà cảm thấy thoải mái nhất chính là cô Thời chưa bao giờ dùng thái độ đứng trên cao nhìn xuống như đang bố thí cho bà vậy.

Người thuê bà làm không ít, nhưng người sảng khoái lại hào phóng như cô Thời thì không có nhiều.
Dì Lưu thật lòng cảm thấy cô Thời và cậu Đàm đều là người rất tốt.
Quần áo mùa xuân mỏng, quần áo mùa đông dày sau khi lấy hết ra cảm giác trong tủ trống đi một khoảng.
“Có phải em nên mua thêm quần áo không?” Thời Sơ Thần kéo lại đống móc quần áo liền thấy còn trống khá nhiều.
“Ừ…” Đàm Lễ gật gật đầu: “Em đi mua thêm nhiều vào.”
Phòng quần áo của Thời Sơ thần không lớn, đồ đạc của cô lại nhiều, Đàm Lễ lui về phía sau một bước nhỏ, chân đá đến một cái hộp, là vừa rồi khi anh trở về, Thời Sơ Thần cầm trong tay, lúc sửa sang lại một nửa đồ đạc bị đá xuống dưới tủ.
“Chỗ này còn có một cái hộp.” Đàm Lễ khom lưng cầm cái hộp lên.
“Cái gì vậy?” Vừa rồi còn chưa kịp mở ra, cô cũng không nhớ rõ bên trong đặt cái gì.
Một bên cong tay cầm hộp, một tay vén nắp, hộp hơi nặng và nắp hơi chặt, Đàm Lễ giúp cô nâng hộp, hai tay cô nắm nắp hộp mở ra.
Vừa thấy rõ bên trong là gì, lại muốn che nắp hộp, nhưng cái hộp ở trên tay Đàm Lễ, cô còn chưa kịp đậy nắp, đã bị Đàm Lễ chuyển hộp ra chỗ khác.
“Ây da, anh đừng nhìn!” Thời Sơ thần muốn cướp hộp lại, bị anh nghiêng người tránh thoát.
Đàm Lễ dựa vào ưu thế chiều cao nhìn thấy bên trong là cái gì.
“…Tracy’s Dog?” Chữ Đàm Lễ đang đọc ra là tên trên hộp, anh cầm lấy một cái không tháo mác: “Cái gì? Máy làm đẹp?”
Cái con mẹ nó chứ máy làm với đẹp, ai lại đi gọi cái máy này là máy làm đẹp, lại còn là loại giả hình động vật đấy?
“Làm sao!” Thời Sơ Thần không giãy dụa nữa: “Chưa từng thấy qua sex toy bao giờ à!”
A, cái này quả thật anh chưa từng thấy qua, càng chưa từng thấy qua nhiều như vậy.

Kiểu dáng vịt con, cá nhỏ và thỏ nhỏ.
“Cho nên…em mua nhiều cái này như vậy…để làm thú cưng sao?”
Thời Sơ Thần cũng không cảm thấy dùng cái này là chuyện xấu hổ, chỉ là bị anh nói nuôi thú cưng, vẫn có chút ngượng.
“Bản thân anh nhìn không biết sao?” Thời Sơ Thần nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn phải để người ta giới thiệu cho anh nữa? Sao anh không bảo em dùng cho anh xem luôn đi?

“Cũng được.”
Đàm Lễ nhìn quảng cáo trên hộp: “Sucking… pulsating throbbing(*).”
(*)Thả vào gu gồ dịch là biết cái gì liền (=3=)
So với việc anh phát hiện ra mấy cái đồ chơi này, mấy lời này ở trong miệng anh phát ra, mới là nhát dao đâm chí mạng đối với cô.
Nói như thế nào đây, chỉ cần anh nói ra mấy từ này, cũng đã làm cho cô có cảm giác.
“Khụ khụ…” Thời Sơ Thần từ trong tay anh lấy cái hộp về: “Được rồi, em cũng là một người phụ nữ bình thường, dùng mấy thứ này là thường tình, trước anh em đã lâu rồi không có bạn trai, nếu bạn gái trước kia anh chưa từng dùng, chỉ có thể nói rằng các cô ấy không biết cách làm cho mình vui sướng.”
Đàm Lễ thấy sắc mặt cô hơi đỏ lên nhưng bộ dáng vẫn nghiêm trang giải thích trông rất buồn cười.
“Anh không nói em không thể dùng.” Anh ôm eo cô: “Nhưng có một điều anh cảm thấy em nói rất đúng.”
“Cái gì?”
“Anh hy vọng em dùng cho anh xem.”
Thời Sơ Thần cho rằng Đàm Lễ đang nói giỡn, dù sao nhìn người này cùng những món đồ chơi nhỏ đó hoàn toàn không thể nào hòa hợp được.
Cho đến đêm khuya tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Đàm Lễ ôm cô lên giường.
Nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng rơi xuống, anh hôn rất nhẹ còn cẩn thận, thỉnh thoảng hôn một cái, có khi lại liếm một cái.

Vừa tắm xong, trên người cô tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Dừng lại ở đây thì không có gì, chỉ là Đàm Lễ đưa tay xuống dưới gối, lúc lấy ra trên tay có thêm một món đồ chơi hình cá nhỏ màu hồng nhạt.

Thời Sơ Thần nghe thấy âm thanh rung động “ù ù”, từ từ mở mắt ra.
Trong nháy mắt đó, cô đang suy nghĩ, có lẽ đem cái hộp đều cho dì Lưu thì sẽ không phải xấu hổ như vậy.
Đàm Lễ nắm lấy tay cô, đặt đồ chơi lên lòng bàn tay cô nói: “Không phải nói muốn giới thiệu cho anh nhìn sao?”
Thời Sơ Thần biết tối nay anh quyết tâm nhìn nên sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, đã như vậy, cô cũng không có gì ngượng ngùn.
“Đây là Mễ Đô Ngư(*), em dùng cho anh xem.” Thời Sơ Thần quỳ bên cạnh anh, ngón tay nhấn nút, điều chỉnh chế độ rung lắc.

(*) Là một loại trứng rung hình dạng con cá.
Đồ chơi cá nhỏ có một cái miệng nhỏ chu ra, cô cầm từ từ đến gần dưới cơ thể của mình.
Cô mím môi, miệng cá nhỏ rung động xẹt qua cơ thể tuyệt vời của cô, xuyên qua bộ lông xoăn thưa thớt, dán chặt vào âm vật.
Rung động tần số cao làm cho tiếng rên rỉ của cô run rẩy.
“Ừm…” Hô hấp trở nên dồn dập, “Chính là như vậy… A…”
Chân chậm rãi mềm nhũn, cá nhỏ chu ra mút vào âm vật sưng lên, lúc đó toàn thân Sơ Thần tê dại.

Dưới ánh mắt chăm chú của Đàm Lễ làm chuyện này lại càng thêm kích thích, rất nhanh liền đến điểm giới hạn, kèm theo mấy giây không có ý thức, cả người như có dòng điện xẹt qua, vui sướng đạt cao trào.
Sau khi cô thả lỏng càng thêm quyến rũ, thân thể mềm nhũn lọt thỏm vào trong ngực Đàm Lễ.
“Hóa ra dùng như vậy à…” Đàm Lễ cầm lấy con cá nhỏ màu hồng nhạt rơi xuống giường, phía trên bọc một tầng chất lỏng trong suốt trơn trượt, vẫn đang chạy với tần số dữ dội.
“Sao em lên đỉnh nhanh vậy?”
“Anh không thể so sánh bản thân với máy móc.” Thời Sơ Thần nghe anh nói liền hiểu ý.
Trên tay sờ chỗ cứng rắn của anh, cùng anh nằm lên giường.
“Nhớ kỹ nha, bây giờ để cô giáo dạy anh các kỹ năng cần có ở trên giường.” Cô chậm rãi kéo quần anh xuống, ngón tay nắm lấy côn thịt cứng rắn cong lên trên.
Đàm Lễ xoay người đè cô xuống dưới thân, nắm tay cô dùng sức thủ dâm vài cái: “Cô giáo Sơ Thần dạy anh cái gì nào?”
Thời Sơ Thần nghe vậy gật gật đầu, tăng thêm vị tình thú, cô không phải là người không buông tha.
“Ừm…” Cô giơ tay ôm lấy cổ anh, thở ra bên tai anh, “Muốn rồi.


Đàm Lễ nắm cổ chân Sơ Thần, gấp chân đè lên ngực cô, ưỡn eo đem côn thịt thô cứng cắm vào trong huyệt nhỏ.
“Ừm…A…ha…” Vừa mới cao trào nên cô vô cùng nhạy cảm, giọng nói cao vút.
“Chậm…chậm lại…uhm… đừng…Ah…” Cả côn thịt chôn sâu vào trong tiểu huyệt, xương mu mạnh mẽ va chạm cùng với da thịt phát ra tiếng bạch bạch.
Đàm Lễ dùng sức cắm vào, từ tần suất cao nhanh chóng rút ra, rút ra gần hết rồi lại đâm thẳng vào, không ngừng thay đổi nhịp điệu.
Thời Sơ Thần cảm thấy anh cố ý, giống như muốn tra tấn cô, rút ra thọc vào không có quy luật khiến cô chả biết đâu mà lần.
Đàm Lễ cầm lấy con cá nhỏ màu hồng bên tay, thanh âm ù ù lại vang lên một lần nữa.
“Ừm…” Khi miệng cá nhỏ lại hút vào âm vật, lúc Sơ Thần khàn giọng kêu lên: “Đừng như vậy…”
Kích thích nhân đôi khiến cô muốn tuôn ra tất cả.

“Em sẽ thích, Sơ Sơ.”
“Aa….Căng…Trướng quá…ah…ha…em…A!”
Một bên tiểu huyệt ê ẩm căng trướng bị cắm vào, một bên âm vật tê dại bị kích thích, Thời Sơ Thần chưa từng có cảm giác choáng váng như vậy.
“Em…Muốn..A..” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn.

Tiểu huyệt kẹp rất chặt, vách thịt ướt át lại mềm mại gắt gao quấn lấy côn thịt chuyển động, Đàm Lễ cũng sắp bắn.
“Ừm… mắc tiểu… thả… Buông ra…A…”
Đàm Lễ không để ý tới Sơ Thần xin tha, nhẫn tâm tăng tốc va chạm, tần suất nhanh hơn, sức lực mạnh hơn.
“Ưm…Ưh..” Bàn tay cô vỗ cánh tay anh, muốn cố gắng đẩy anh ra.
“Cứ tiết ra đi, Sơ Sơ.” Anh kích thích âm vật của cô một cách mạnh mẽ.
Thời Sơ Thần run rẩy, ngón chân cuộn tròn, mở miệng nhỏ thở hổn hển.
Đàm Lễ rút gậy thịt ra, kéo cái áo rồi nắm tay của cô phủ lên côn thịt còn chưa xuất tinh của mình.

Bàn tay như không xương dán vào sự cứng rắn của anh mặc anh tùy ý điều khiển.
Đột nhiên trong đầu Thời Sơ Thần một mảng trắng xóa, lý trí trống rỗng, cảm giác trướng bụng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng không khống chế được phun ra.
Cảnh tượng cũng không phải dễ nhìn, nhưng Đàm Lễ cảm thấy Thời Ssơ Thần rất đẹp.
Anh kéo cô lên ôm vào lòng, dư vị cao trào chưa qua khiến cô chững lại nửa ngày.
“Không được lấy chuyện này trêu em.” Chờ đến lúc cô phản ứng, câu đầu tiên cô nói chính là cái này.
“Làm sao có thể.” Đàm Lễ hôn cô: “Em tuyệt vời như vậy.”
“Tắt nó đi!”
Thời Sơ Thần nghe thấy thanh âm ù ù kia vẫn tiếp tục lập tức đỏ mặt nói.
“Được.” Đàm Lễ cầm lấy rồi tắt đi: “Lần sau thử cái khác, được không?”
Thời Sơ Thần không trả lời, hung hăng cắn anh một miếng.
“Cảm ơn cô giáo Thời.” Đàm lLễ cười: “Đã cho anh học được rất nhiều điều.”
Không biết xấu hổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương