Sở Hán Tranh Bá
-
Chương 52: Đoạt binh quyền
Hai ngày sau đó, Hạng Hãn quả nhiên mang theo hơn hai ngàn tàn quân, chạy đến đại doanh.
Hai nhánh quân đơn độc cùng đường bí lối bỗng nhiên gặp lại, đương nhiên là vui mừng một cách khó hiểu. Hạng Hãn bước lên trước gặp qua Hạng Trang, lại gặp từng người Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ. Nhắc đến trận đại bại tại Cai Hạ, Hạng Võ tử trận, cả Tiêu Công Giác cũng bị tử chiến, mọi người không khỏi lại than ngắn thở dài một hơi. Ngay sau đó Hạng Trang liền phân bổ địa điểm đóng quân, đem hai ngàn tàn binh sắp xếp cho ổn định lại.
Tiếp đó Hạng Trang lại phân phát thịt rượu, lệnh cho đám phụ nữ và trẻ con nấu cơm nấu nước, để cho hai ngàn tàn binh từ xa đến tắm rửa sạch sẽ.
Lúc đầu số lương thực vận chuyển từ trong thành Thọ Xuân ra, vẫn còn dư lại không ít, trải qua nhiều lần cất giấu, lại nhiều lần vận chuyển, bây giờ toàn bộ đã chuyển về hết đại doanh cả rồi. Cũng vừa đủ cho năm ngàn tướng sĩ cùng năm ngàn phụ nữ và trẻ nhỏ, ở trong đại doanh này dùng trên ba tháng. Tuy nhiên rượu thịt thì không còn nhiều rồi, dự tính ăn hết bửa tối nay thì không còn bửa sau nữa, muốn ăn thịt nữa thì chỉ có thể giết ngựa hoặc đi săn thôi.
Trong đại trại lửa đuốc sáng bừng, cả tướng quân, giáo úy, tư mã, quân hầu bọn họ, đang ăn uống hoành tráng ở trong đại sảnh, đám tiểu binh sĩ cũng ăn lấy ăn để, ngốn nga ngốn nghiến, tuy rằng không có rượu uống, nhưng tốt xấu gì cũng có thịt ăn, nhất là hai ngàn tàn binh từ Giang Đông đến, vừa mới chui ra từ rừng sâu núi thẳm, càng vui vẻ mừng rỡ khôn xiết.
Hạng Trang chỉ uống có mấy chén rượu nhạt, liền cùng với Úy Liễu trở về nhà gỗ của mình.
Úy Liễu lại lần nữa bắt tay vào, hết rửa vết thương rồi lại bôi thuốc mới vào, băng bó lại cho Hạng Trang. Vừa băng bó, Úy Liễu lại vừa nói một cách vô cùng xúc động:
- Thượng Tướng Quân, vết thương của người lành rất nhanh, theo tình hình này, thêm bảy tám hôm nữa thì gần như khỏi hẳn rồi, nhưng trong vòng một trăm ngày trở lại, Thượng Tướng Quân tốt nhất vẫn là không nên động đao động kiếm gì.
Hạng Trang yên lặng gật đầu, vết thương nặng cần trăm ngày hồi phục, điều này hắn biết mà.
Úy Liễu rửa sạch tay trong chậu gỗ xong, đang muốn xoay người rời đi thì lại bị Hang Trang gọi lại.
Thấy Hạng Trang hai hàng lông mày nhíu lại, dường như có tâm sự gì, Úy Liễu bèn quỵ gối ngồi xuống, hỏi đến:
- Thượng Tướng Quân, người có chuyện gì muốn nói với lão đây phải không?
Hạng Trang gật gật đầu, nói:
- Quân sư, để nâng cao sức chiến đấu của quân Sở, ta quyết định chỉnh đốn lại đội quân dự bị, giảm bớt binh lực ở trước và sau, bên trái bên phải và cả ở giữa, từ đó chọn ra những tướng sĩ tinh nhuệ, tăng cường vào Thân Binh Doanh của ta, lại đem Thân Binh Doanh này mở rộng thành Thân Vệ Quân, sau đó sẽ lập Hãm Trận Doanh, Tiên Đăng Doanh, Nộ Phong Doanh, ngươi thấy thế nào?
Cái gọi là chỉnh quân, chỉ là nói cho dễ nghe thôi, thực tế thì là cắt bớt số quân của các đại tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ và cả Hạng Hãn nữa, rồi đem toàn bộ tướng sĩ tinh nhuệ này cho tăng cường vào Thân Vệ Quân, trước mắt binh lực của quân Sở còn yếu, làm như vậy cũng có thể bổ sung cho Thân Vệ Quân của Hạng Trang, đích thực có thể nâng cao binh lực chiến đấu.
Còn về phần thiết lập Hãm Trận Doanh, Tiên Đăng Doanh cùng Nộ Phong Doanh, là vì để ứng phó với các nhiệm vụ tác chiến khác nhau.
Trong ý nghĩ của Hạng Trang, Hãm Trận Doanh sẽ chỉ do một đám bộ binh được trang bị kỹ càng tạo thành, đó cũng chính là võ tốt dùng để xông trận, số lượng của võ tốt xông trận này thì chỉ có khoảng một ngàn người. Đội bộ binh được trang bị kỹ càng này, sẽ là lực lượng dã chiến chủ lực của quân Sở. Hạng Trang thậm chí đã chọn được người làm Giáo Úy cho Hãm Trận Doanh, đó chính là Kinh Thiên.
Ngoài ra, Hãm Trận Doanh này cần phải phối thêm một số lượng khinh binh tương đương như vậy. Khi hành quân sẽ giúp những bộ binh được trang bị kỹ càng này, mang theo các vật dụng trang bị nặng gần trăm ký. Còn khi tác chiến chúng sẽ phụ trách bổ sung lực lượng, một khi đám bộ binh này xuất hiện lỗ hỏng, thì ngay lập tức sẽ chọn ra lính tinh nhuệ từ trong đám khinh binh và bổ sung vào ngay. Nói cách khác, nhánh khinh binh này không chỉ đơn thuần là một loại binh hổ trợ, mà còn là nguồn chọn lựa thay thế cho đám võ tốt được trang bị kỹ càng kia.
Cái gọi là Tiên Đăng Doanh, sẽ đơn thuần do bọn khinh binh sĩ tử tạo thành, tử sĩ đi trước không mặc áo giáp, không đội mũ sắt, chỉ mặc áo vải, tóc sẽ thắt và quấn tròn để nhận biết được là thân phận tử sĩ.
Số lượng khinh binh tử sĩ độ khoảng năm ngàn người, về sau sẽ là đội cảm tử quân của nước Sở, có nhiệm vụ tiên phong đi đầu, công thành phá trại.
Cái gọi là Nộ Phong Doanh, thì do thuần một đám cung tiễn thủ tạo thành, bọn cung tiễn thủ này cũng không mang áo giáp, không đội mũ, chỉ mặc áo vải, cũng thắt tóc và búi tròn lại, vũ khí sẽ là đoản kiếm, trường cung, số lượng vào khoảng năm ngàn người. Sau này trên chiến trường, nhiệm vụ áp chế quân địch từ xa sẽ do Nộ Phong Doanh phụ trách. Ứng cử viên cho vị trí Nộ Phong giáo úy, không cần bàn cải, đương nhiên sẽ là Cao Sơ rồi!
Nghe xong Hạng Trang giới thiệu về ba doanh là Hãm Trận doanh, Tiên Đăng doanh và Nộ Phong doanh, Úy Liễu liên tục gật đầu nói:
- Lão đây hoàn toàn tán thành với cách làm của Thượng Tướng Quân, cứ thế này thì, sức chiến đấu của ba ngàn thân binh sẽ trở nên ngày một dũng mãnh. Tuy nhiên, về việc lựa chọn quân tinh nhuệ thì, có phải ta nên bàn bạc trước cùng các vị tướng quân Hạn Hãn, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ hay không?
- Điều đó đương nhiên rồi.
Hạng Trang gật gật đầu, ngay lập tức quay đầu quát lớn:
- Cao Sơ! Cao Sơ!
Hạng Trang liên tiếp gọi lên hai tiếng, nhưng bên ngoài căn bản là không ai trả lời, Úy Liễu không nhịn được liền vuốt râu mỉm cười mà nói:
- Tên tiểu tử này, vừa rồi trong đại trại cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu, chỉ e là lại quấn lấy Tần cơ bắt dạy chữ cho hắn rồi.
- Cái tên này thật biết chọn thời điểm mà.
Hạng Trang lắc lắc đầu, lại quát lớn:
- Kinh Thiên!
Bên ngoài vẫn là không ai trả lời, Hạng Trang lại rống lên hai tiếng, lần này rốt cục cũng có người chạy đến, nhưng đó lại là Công Tôn Toại. Đại tướng hậu quân Tiêu Công Giác cùng năm trăm thuộc hạ đã tử trận, cái gọi là hậu quân chỉ còn là danh nghĩa mà thôi, Công Tôn Toại cùng hơn mười người nữa được cứu thoát, tất cả đều bị Hạng Trang bố trí vào trong Thân Binh Doanh. Công Tôn Toại tức thì bị Hạng Trang giao phó cho chức thân binh Truân trưởng.
Công Tôn Toại vái chào Hạng Trang và Úy Liễu, bẩm rằng:
- Thượng Tướng Quân, lúc nãy đại tướng của tiền quân đích thân đến đây, gọi Tả Quân Hầu ra võ đài phía trước đại trại đi đấu võ rồi ạ.
- Cái tên Kinh Thiên này, sao lại đi đấu võ với Hoàn Sở rồi?
Hạng Trang cũng đành chịu.
Công Tôn Toại nói:
- Thượng Tướng Quân, có việc gì người căn dặn tiểu nhân cũng giống nhau cả thôi ạ.
- Ngươi?
Hạng Trang nhìn nhìn băng vải đang quấn trên ngực của Công Tôn Toại, quan tâm hỏi đến:
- Vết thương lành chưa?
- Không đáng ngại.
Công Tôn Toại vội vàng nói:
- Chỉ là bị chút vết thương ngoài da, bây giờ cũng tương đối lành lặn rồi ạ.
- Cũng được, ngươi đi mời ngay Hạng Hãn, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ bọn họ về đây.
Nói xong một hồi, Hạng Trang lại nói:
- Còn nữa, ngươi đi tìm cả Cao Sơ và cả Tần Ngư về đây, ta có việc cần bảo bọn họ đi làm!
- Vâng!
Công Tôn Toại vái chào một cái, liền lĩnh mệnh mà đi.
Màn đêm u tối, Cao Sơ tay trái cầm lấy tay trái của Tần Ngư, tay kia thì đỡ lấy tay phải của Tần Ngư, cả lồng ngực dường như hoàn toàn dán chặt vào lưng của Tần Ngư, một mặt thì lại ghé vào tai Tần Ngư mà nói:
- Đúng, cứ như vậy, đừng phân tâm, tin vào chính mình, nhất định sẽ có thể bắn trúng ngọn đuốc phía trước, cô nhất định làm được mà!
Ngay sau đó, Tần Cơ buông nhẹ dây cung, chỉ nghe tiếng vèo một cái vang lên, ngọn đuốc cách xa cả trăm bước lập tức bị tắt liệm.
- A, bắn trúng rồi! bắn trúng rồi!
Tần Cơ vui mừng nhảy dựng lên, cô hoàn toàn không biết được rằng, ánh mắt háo sắc của Cao Sơ đang nhìn lướt qua chiếc gáy ngọc ngà thon thả của cô, đâm đâm liếc thẳng vào bên trong, chỉ đáng tiếc là Tần Cơ đang mặc chiếc áo dài, cổ bắt chéo và buột chặt sang phải, vị trí từ gáy cổ ngọc ngà kia trở xuống, được bao bọc rất là kín đáo, căn bản là chẳng nhìn thấy một tí cảnh xuân nào.
Cao Sơ buông lỏng bàn tay bé nhỏ của Tần Cơ ra, lại thuận thế trượt xuống, mắt nhìn sắp dừng lại trên đôi mông kiều diễm của Tần Cơ, thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, chợt tiếng của Công Tôn Toại lại vang đến:
- Tả quân hầu, Tần truân trưởng, thì ra hai người luyện cung ở đây, thật là làm tiểu nhân tìm từ nãy giờ.
Cao Sơ bất đắc dĩ, xoay người lại tức giận nói:
- Chuyện gì thế hả, Công Tôn Toại?
- Tiểu nhân cũng không biết ạ.
Công Tôn Toại lắc đầu một cách thô lỗ, Cao Sơ lập tức trợn tròn mắt, nhìn bộ dạng sắp sửa bỏ đi, thì Công Tôn Toại lại lên tiếng:
- Tuy nhiên Thượng Tướng Quân tìm các người, bảo là có việc căn dặn hai người làm.
Cơn nóng giận vừa bộc phát của Cao Sơ ngay lập tức biến mất, lại thấy Tần Ngư đã sớm đi khỏi, lúc này buộc lòng phải đi theo Công Tôn Toại, chẳng vui vẻ gì mà quay về đại dinh, trong lòng lập tức trách móc Công Tôn Toại, tên tiểu tử này đến thật chẳng đúng lúc, sớm không đến, muộn không đến, lại khư khư đến vào lúc này, phá đám chuyện tốt lành của hắn. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong lúc Hạng Trang quyết tâm chỉnh đốn lại quân ngũ, Lưu Bang cũng lại lần nữa có ý nghĩ đoạt binh quyền.
Sau khi đại quân đến chiếm đóng tại Nhữ Âm, các đường chư hầu cả ngày không việc gì làm, thường xuyên uống rượu say sưa, rồi đánh nhau hỗn tạp cả lên, Lưu Bang mấy ngày nay chỉ bận lo khuyên can, còn phải cấp dưỡng cho hơn mấy chục ngàn liên quân tập hợp tại Nhữ Âm, mỗi ngày đều phải tiêu hao một lượng lớn lương thảo. Tuy rằng trong kho còn dư không ít lương thực, nhưng trong lòng Lưu Bang vẫn có chút xót xa.
Lưu Bang thì nghĩ, mấy trăm ngàn đại quân cứ ở đây như vậy,hình như cũng không phải là cách, nhưng nếu thả mấy đường chư hầu này về lại thái ấp của họ, thật sự là hắn không tâm, nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Bang liền nghĩ đến việc đoạt binh quyền, chỉ cần lấy được binh quyền của các đường chư hầu, rồi để họ đem theo vài thân binh trở về nước, không phải ổn rồi sao?
Thế nhưng Lưu Bang vừa mới nói ra, ngay lập tức liền bị Trương Lương và Trần Bình phản đối một trận.
Trương Lương khuyên nhủ Lưu Bang một cách thành khẩn:
- Đại vương, không thể nóng vội hấp tấp như vậy, Hạng Võ tuy rằng đã chết, nhưng Hạng Trang hắn vẫn còn sống, bọn phản nghịch của quân Sở vẫn còn ở khắp nơi, chúng vẫn chưa từ bỏ việc kháng chiến, điều quan trọng nhất là, ngọc ấn của Tần Vương hiện giờ đang trong tay của Hạng Trang, không có ấn ngọc này, Đại vương người sẽ không thể đăng quang xưng vua được.
- Đúng thế, Đại Vương.
Trần Bình cũng nói:
- Không có ngọc ấn Tần Vương, người sẽ không có danh phận chân chính, dù cho miễn cưỡng đăng cơ, các đường chư hầu cũng sẽ không phục, gia tộc quyền thế trong thiên hạ sẽ càng không quy phục, bây giờ tùy tiện ra tay, ngộ nhỡ lại khiến cho các đường chư hầu làm phản, cục diện sẽ khó mà giải quyết được, dù là Tề vương Hàn Tín, cũng khó lòng giúp đỡ Đại Vương chấn áp bọn chư hầu này được.
- Ta chỉ nói vậy thôi.
Lưu Bang da mặt dầy mo, lúc này liền mượn cớ nói:
- Ta nói chơi thôi mà, ha ha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook