Sở Hán Tranh Bá
Chương 47: Cuộc chiến tàn khốc

Quân Hán đại doanh, chiến đấu kịch liệt.

Hơn ba nghìn tàn binh quân Sở giống như dã thú nổi cơn điên, hướng quân Hán khởi xướng vô cùng linh hoạt, sắc bén công kích, bốn ngàn quân Hán canh giữ ở trước hàng rào rõ ràng đã không thể chịu được nữa!

- Đột kích, đột kích, toàn quân đột kích!

Quân Sở sau trận, Hạng Trang quơ trường đao, đang điên cuồng rít gào.

Bản thân bị trọng thương, Hạng Trang đã không có khả năng tái đấu tranh anh dũng, này sẽ chỉ có thể ở lại sau trận được Kinh Thiên, Cao Sơ cùng mấy trăm thân binh tinh nhuệ hò hét trợ uy, lớn tiếng khích lệ quân Sở các bộ gia tăng tiến công, giờ khắc này, Hạng Trang cũng đã đỏ mắt, hàng rào trước quân Hán rõ ràng đã chống đỡ hết nổi, quân Sở chỉ cần gia tăng công kích, có thể đánh vỡ hàng rào, xử lý Lưu Bang!

- Chém giết Lưu Bang! Chém giết Lưu Bang! Đại Sở các huynh đệ, lập công hôm nay, chém giết Lưu Bang!

Đỏ sẫm máu tươi xuyên thấu qua băng bó miệng vết thương ồ ồ trào ra, Hạng Trang lại không hề phát hiện, chỉ có giơ cao hoành đao lên, xa về phía trước hàng rào cuồng hô rống giận, trạng thái như điên.

- Chém giết Lưu Bang!

Kinh Thiên điên cuồng đáp lại, một đao chém bay Truân trưởng quân Hán trước mặt.

- Chém giết Lưu Bang!

Cao Sơ nhất tiễn bắn ra, trong trận hình quân Hán một gã quân hầu ngã gục xuống đất.

- Chém giết Lưu Bang!

Mấy trăm quân tinh nhuệ quơ hoàn thủ đao, sói tru về phía trước, quân Sở tàn binh càng phát ra linh hoạt, sắc bén mãnh đánh hạ, quân Hán đau khổ chống đỡ rốt cục sụp đổ, đầu tiên là vài người xoay người chạy trốn, tiếp theo là mấy chục người, mấy trăm người, sau một lát, còn lại hơn ba nghìn quân Hán đều chạy.

Này đó quân Hán chung quy chỉ theo Tiêu Hà từ Quan Trung cưỡng ép triệu tập dân cường tráng, bọn họ dù sao không phải thân binh của Lưu Bang, lại càng không giống tàn binh quân Sở đối diện, đã ôm chắc không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, liều mạng quyết tâm, nói cho cùng, quân Hán chỉ là vì thành tích mà chiến, còn tàn binh quân Sở lại vì sinh tồn mà chiến!

Vì mạng sống, người có thể liều mạng!

Nhưng quân công, ngươi còn phải có mệnh mới hưởng thụ.

Trên hàng rào tường cao, Lưu Bang gấp đến độ giậm chân.

- Không được chạy, không được chạy, quay lại, hết thảy quay lại cho ta...

Lưu Bang Cứ việc hô đến cổ họng muốn khàng, lại căn bản không ai nghe được, càng không ai để ý đến hắn, nhìn hàng rào chính quân Hán bốn phía bại binh đang chạy, Lưu Bang lập tức như hố băng đang tan chảy, xong rồi, cái này xong rồi, chỉ bằng hàng rào giản đơn giản này, chỉ bằng tám trăm thân binh, thế nào khả năng ngăn trở quân Sở tàn binh giống như hổ lang hung tàn? Hết rồi, tất cả đã hết rồi!

- Hưu!

Một tiếng rít thê lương, lại một chi Lang Nha trọng tiễn phá không mà đến.

- Đốc!

May mà có một gã lang trung tay mắt lanh lẹ, khiêng một mặt đại thuẫn chắn trước mặt Lưu Bang.

Lưu Bang vẫn chưa hoàn hồn, khẩn trương đem thân thể toàn bộ co rút dưới mặt sau đại thuẫn, lại nhìn Trương Lương, Trần Bình, lộ vẻ sầu thảm ai thán nói:

- Trương Lương, Trần Bình, mạng ta xong rồi, mạng ta xong rồi!

Trương Lương, Trần Bình vẻ mặt cũng là ảm đạm, đến lúc này, bọn họ ngay cả có tài kinh thiên động địa, cũng biến không ra một trăm ngàn đại quân đến, có thể làm hiện giờ, cũng chính là tử thủ, cũng may tù và sớm thổi lên, xung quanh các lộ quân Hán cùng với các lộ chư hầu hiện tại hơn phân nửa đều đã được tin tức, viện quân chắc cũng sắp tới rồi chứ?

Trên đường núi gập ghềnh, Hàn Tín dẫn tám ngàn tinh binh về phía trước cấp tiến.

- Mau, nhanh hơn tốc độ! Nửa canh giờ đuổi tới đại doanh Hán Vương, bổn vương tất có trọng thưởng!

Hàn Tín một bên giục ngựa đi nhanh, một bên lớn tiếng kêu la, nói thực ra, hắn không thích ở vùng núi tác chiến, bởi vì vùng núi địa hình quá mức phức tạp, không xác định nhân tố nhiều lắm, năm đó trận chiến Tĩnh Hình, cũng là địa hình vùng núi, Hàn Tín cũng là dựa vào đi hiểm cuối cùng mới thủ thắng!

Hiện giờ, Hàn Tín binh nhiều tướng mạnh, cũng là không cần phải mạo hiểm, theo ý tứ Hàn Tín, Lưu Bang căn bản là không cần đến hoang dã núi lớn này, chỉ cần phái Bành Việt hoặc là Anh Bố lĩnh một trăm ngàn binh bảo vệ sơn khẩu, đợi cho thời tiết hồi mờ, trong núi rắn trùng hoành hành, muỗi ruồi nảy sinh, quân Sở tàn quân tự nhiên vỡ vong.

Hàn Tín cũng khuyên, nhưng Lưu Bang căn bản không nghe.

Hán Vương vẫn là nóng vội, hắn quá nóng vộilà đắng khác.

Anh Bố mặc giáp trụ chỉnh tề, đang muốn điểm binh khi, mưu sĩ Mã Nghiệp bỗng nhiên không mời mà tới.

- Đại vương, ngươi đây là chuẩn bị dẫn binh đi cứu Hán Vương sao?

Mã Nghiệp vái chào, hỏi.

Anh Bố gật đầu, trầm giọng nói:

- Hán Vương đại doanh bị quân Sở tàn binh đánh lén, Hán Vương đã thổi tù và cầu viện, ta phải khởi đại quân đuổi tới cứu viện.

Mã Nghiệp nói:

- Nhưng tại hạ nghe nói, Lương vương chỉ phái ba nghìn quân.

- A?

Anh Bố ngạc nhiên nói:

- Bành Việt hắn chỉ phái ba nghìn người đi?

Mã Nghiệp gật đầu, nói:

- Chỉ có ba nghìn nhân, tuy nhiên là Hổ Lang doanh.

- Mẹ nó!

Anh Bố kêu lên một tiếng đau đớn, không cho là đúng nói:

- Cái gì Hổ Lang doanh, sai ba nghìn tặc binh, ta trở mình cũng có thể diệt, Bành Việt lão tiểu tử này chỉ phái ba nghìn quân, khẳng định không có hảo tâm gì.

Mã Nghiệp gật đầu, nói:

- Tại hạ nghe nói Phạm Dương Khoái Triệt không được Tề vương đãi ngộ, hiện nay đã đầu Lương vương, Lương vương hơn phân nửa là nghe lời Khoái Triệt gièm pha, cho nên mới ra hạ sách này, Đại vương không thể học hắn, Hán Vương muốn cứu, binh lực cũng không có thể quá ít, tuy nhiên, con đường này chung quy không dễ đi, Đại vương cũng không thể đi được quá mau.

- Tiên sinh này là ý gì?

Anh Bố nói:

- Cứu binh như cứu hoả, không đi nhanh là sao?

- Đại vương!

Mã Nghiệp bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng:

- Hán Vươngkhông thể không cứu, nhưng không phải thực cứu!

- Được được được.

Anh Bố lập đầu như to ra, liên tục xua tay nói:

- Tiên sinh không muốn ta cứu Hán Vương, hơn nữa đến quay lại đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là như vậy vạch trần sự, lỗ tai ta gần như đã hiểu hết rồi, được rồi, ta cũng sẽ không nói nhảm nhiều với ngươi, phải đi rồi.

Dứt lời, Anh Bố xoay người bước đi ra lều lớn.

Chu Ân đại quân đóng quân ở ngoài năm mươi dặm, cho nên là nhóm sau cùng nhận được tin tức Hán Vương gặp nạn.

- Phụ thân! Xảy ra đại sự.

Chu Hoàn đi nhanh vào trướng, không kịp chào liền thở hồng hộc về phía Chu Ân nói:

- Quân Sở tàn quân đang mãnh công Hán Vương đại doanh, Hán Vương đã thổi tù và hướng các lộ chư hầu cầu viện!

- Ngươi nói cái gì!?

Chu Ân kinh hãi dựng lên, khó có thể tin nói:

- Quân Sở mãnh công đại doanh Hán Vương?

- Phải!

Chu Hoàn nắmtay đập xuống bàn, lấy giọng điệu không hiểu nói:

- Hạng Trang này, trước kia thật đúng là không thấy đi ra, dẫn mấy ngàn tàn binh không ngờ liền dám đi công kích Hán Vương đại doanh!

Chu Ân im lặng, lại chậm rãi ngồi trở lại chiếu thượng.

Chu Hoàn lại nói:

- Phụ thân, chúng ta muốn hay không xuất binh đi cứu Hán Vương?

- Chúng ta khoảng cách quá xa, đi hơn phân nửa cũng cản không nổi chiến sự bên kia.

Chu Ân dừng một chút, lại nói:

- Tuy nhiên, không muốn đi cũng phải đi, nếu không nếu chẳng may Hán Vương thoát được kiếp nạn này, quay đầu lại tất nhiên ghi hận phụ tử ta, hơn nữa Hán Vương nguyên bản liền không thế nào tín nhiệm phụ tử ta, cục diện chỉ sợ càng nguy, ngươi mang năm nghìn tinh binh, khẩn trương xuất phát đi.

- Vâng!

Chu Hoàn vái chào, lĩnh mệnh đi.

- Tấn Công!

Hạng Trang rút dao thét dài, mười tên quân Sở tinh nhuệ khiêng lên một cây đại cọc gỗ liền nhằm cửa chính hàng rào.

Mặt khác hơn mười Sở quân tinh nhuệ thì giơ đại thuẫn nhặt được của quân Hán lên cao, ở trên đầu và hai sườn điệp thành nghiêm mật thuẫn tường, gắt gao che chở khiêng nâng đụng mộc mười tên quân Sở quân tinh nhuệ kia, còn có hơn mười Sở quân tinh nhuệ giơ tấm chắn theo ở phía sau, một khi phía trước xuất hiện thương vong, bọn họ sẽ lấp vào chỗ hổng.

Mũi Tên, lăn cây lôi thạch theo hàng rào đều hạ xuống, không mất nhiều công phu, quân Sở trúc khởi thuẫn trên tường liền cắm đầy tên rậm rạp, cũng có sáu bảy tên Sở quân tinh nhuệ bị đập trung, ngã xuống trong vũng máu, tuy nhiên rất nhanh, quân Sở tinh nhuệ theo ở phía sau liền lấp lại chỗ hổng, ván mộc cuối cùng cũng vọt tới hàng rào đại môn trước!

- Oanh tạc!

Phá mộc cuối cùng cũng đánh lên cửa chính hàng rào, bùn đất lập tức tuôn rơi mà ra.

- Lui, lui, lui...

Lĩnh quân tiểu đội trưởng la lớn trong tiếng tù và, hơn mười Sở quân tinh nhuệ đều lui về phía sau, chợt tiểu giáo lại ở trong tiếng tù và thê lương đi nhanh tiến lên, trầm trọng phá mộc lại nặng nề mà đánh lên cửa chính hàng rào, ở sau đại môn hơn mười quân Hán giáp sĩ trong khoảnh khắc bị chấn trở mình trên mặt đất.

Hàng rào phía trên, Lưu Bang thất thanh hét to:

- Đổ dầu hỏa, đổ dầu hỏa!

Cách Lưu Bang không xa, mấy nồi dầu hỏa đã sôi sùng sục, bốn gã giáp sĩ quân Hán lên tiếng trả lời tiến lên, nâng lên hai nồi dầu hỏa đi nhanh tới hàng rào, cùng với Lưu Bang khàn cả giọng tiếng rống giận dữ, dầu hỏa nóng bỏng đã từ hàng rào đổ xuống, tránh ở dưới thuẫn tường Sở quân tinh nhuệ lập tức bị bỏng gào khóc thảm thiết.

- Phóng hỏa, mau phóng hỏa, chết cháy bọn họ, chết cháy bọn họ!

Lưu Bang liên tục dậm chân, liên tục rống to.

Hơn mười cây đuốc lập tức từ hàng rào ném xuống dưới, Sở quân tinh nhuệ thuẫn có dính dầu hỏa ở trên người lập tức bốc cháy lên, trong nháy mắt, ngoài cửa lớn hàng rào liền hoàn toàn thành một biển lửa, phụ trách phá cửa hơn ba mươi danh quân Sở tinh nhuệ trong khoảnh khắc đã bị liệt hỏa hừng hực cắn nuốt.

Nhìn cảnh tượng thảm thiết này, Hạng Trang trong lòng gần như rớm máu!

hơn ba mươi quân Sở tinh nhuệ Này, đều là tinh nhuệ của tinh nhuệ!

- Tiếp tục tấn công!

Hạng Trang tuy rằng trong lòng nhỏ máu, cũng không lùi, lại dương đao rống giận.

- Chết tiệt, ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi, khẩn trương đi đem cọc gỗ bên kia mang lại đây!

Kinh Thiên một bên rống giận, một bên lại hướng Cao Sơ giận dữ hét:

- Lão Cao, lấy thuẫn, ta trực tiếp đi giết, trước xử lý dầu hỏa!

Dầu hỏa từ trước đến nay là công thành đại địch, không thiêu hủy, nếu muốn phá thông cửa chính, không biết bị chết cháy bao nhiêu người.

- Được!

Cao Sơ gật đầu thật mạnh, lúc này mang theo mấy chục danh quân tinh nhuệ cầm giá thuẫn lên.. truyện được lấy tại qtruyen.net

Cái gọi là giá thuẫn, kỳ thật chính là mấy chục danh quân Sở giơ đại thuẫn ở trên đầu đáp khởi một đạo vẹo hướng về phía trước sườn núi, quân Sở có thể theo sườn núi này chạy vội hướng về phía trước, cuối cùng nhảy đi lên hàng rào! Cứ việc thuẫn cái độ cao còn không đến một trượng, tuy nhiên binh lính lực bật hơn người vẫn là có thể thả người nhảy lên hàng rào, dù sao hàng rào cũng chỉ cao không đến hai trượng.

Kinh Thiên giơ cây đuốc đang muốn hướng lên trên xung phong, phía sau một gã tiểu binh lại đoạt cây đuốc của hắn.

- Đao tử?

Kinh Thiên sửng sốt, chợt giận dữ hét lớn:

- Hàn tiểu đao, mau trả lại cho ta!

tiểu binh Kia lại cũng không quay đầu lại bước trên thuẫn cái, một bên lớn tiếng rống giận:

- Quân hầu, mạng sống tiểu nhân chịu hai lần đại ân của người, không thế không báo, hôm nay liền thay ngươi đi, quân hầu, ngày lễ ngày tết đừng quên cho tiểu nhân mấy chén rượu nhạt!

Tiếng hô chưa dứt, tiểu binh đã lao ra thuẫn cái, tái thả người hung hăng nhảy xuống, liền nhảy lên hàng rào đánh về phía đám quân Hán đang khiêng dầu hỏa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương