Sở Hán Tranh Bá
Chương 39: Tắm máu

Hạnh Kỵ cầm song kích trong tay, giống như một pho tượng tháp bằng sắt, ngạo nghễ đứng trang nghiêm!

Phía trước, tàn binh Sở đông nghìn nghịt như thủy triều mãnh liệt quét đến, phía sau, ba nghìn tinh binh đã giơ ngang trầm kích, dàn trận sẵn sàng chờ đón quân địch, Hạ Hầu Anh và Ly Thương chung quy không có khả năng chém bay đầu Hạng Trang, thậm chí cũng không thể ngăn hắn lại! Hiện tại, thì nhìn hắn đấu với Hạnh Ky đi! Thằng nhóc Hạng Trang, có Hạnh Kỵ ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng đi qua được nơi này!

Hạng Trang một bên chạy như bay, một bên tính toán đường ra cho quân Sở.

Hơn trăm bước phía trước, mấy ngàn quân Hán đã sắp xếp xong hoàn toàn trận hình phòng ngự, chờ đợi quân Sở tiến lên chém giết, lúc này lộ rõ mục địch của quân Hán, bọn họ không cầu đánh bại quân Sở, chỉ cầu mong có thể bám trụ được với quân Sở! Chỉ cần kéo dài tới khi Hạ Hầu Anh, Ly Thương đến, cho dù Hạ Trang có dũng khí chống trời, cũng không có khả năng thay đổi được kết cục diệt vong của quân Sở.

Bản lĩnh khẩu khí, quân Sở khí thế dào dạt đón nhận quân Hán!

Hạng Trang hô dài một tiếng, giống như Lang Vương uy phong lẫm liệt, mang theo một đám sói hoang lớn nhe ra răng nanh, móng vuốt bén nhọn, đột ngột tiến ra mạnh mẽ dọn sạch đội hình quân Hán trong trận chiến!

Hạng Trang lựa chọn tấn công cưỡng chế, mà không phải tránh né chạy trốn!

Bởi vì Hạng Trang hiểu rõ, một khi hắn lựa chọn trốn tránh, thì lập tức lòng quân quân Sở sẽ tan rã, ngay lập tức binh bại như núi đổ, bởi vì đây không phải kế hoạch lùi một bước tiến ba bước, mà là trốn tránh cái chết! Đang trên đường lẩn trốn, nếu ngay cả ngươi đường đường là Thượng Tướng quân cũng chỉ lo chạy trối chết, thì còn ai anh dũng tiến lên phía trước, liều chết chiến đấu?

Lúc này, Hạng Trang trước tiên làm tấm gương cho binh sĩ, chém giết đẫm máu, tàn binh quân Sở mới có thể hợp lòng từ hoàn cảnh đó!

Nhưng, mới đó lại bị đột kích mạnh mẽ, Hạng Trang hay là vẫn nên lựa chọn cách đột phá cực kỳ xảo quyệt!

Chủ tướng quân Hán cứ việc ở trước trận hình, Hạng Trang cũng không giống mọi khi áp dụng chiến thuật bắt trộm bắt kẻ cầm đầu, lần này, Hạng Trang chọn điểm đột phá là phần thân của quân Hán, thời gian gấp gáp, Hạng Trang căn bản không thể suy tính cặn kẽ, nhưng hắn gần như vẫn là dựa vào bản năng dã thú, đưa ra sự lựa chọn hợp lý nhất!

Hiện tại, đối với tàn binh quân Sở mà nói, quan trọng nhất chính là mau chóng phá vòng vây!

Trước mắt mấy ngàn quân Hán này rõ ràng có chuẩn bị mà tới, nếu trực tiếp từ giữa đường đột kích, khoảng cách tấn công sẽ gia tăng rất lớn, nếu từ bên đường đột kích, thì quân Hán rất có thể thay đổi trận hình vòng trở lại, đem quân Sở chặn ngang cắt thành hai khúc, cho nên chỉ có tấn công từ phần thân trước, trong thời gian mới có thể ngắn nhất phá vỡ quân Hán từ bên trong, tấn công bao vây chặt lấy!

Hạng Trang giống như một Lang Vương nổi giận, tấn công mạnh mẽ vào trận hình của quân Hán.

Bảy tám trường kích gần như cùng lúc đâm tới, hoành đao trong tay Hạng Trang đột nhiên chặt xuống, trường kích thất bát lập tức toàn bộ bị bẻ gẫy, kích nhọn rơi đầy mặt đất, dưới chân Hạng Trang đột nhiên tiến lên, hoành đao trong tay lại thuận thế hướng xéo lên trên, giáp sĩ quân Hán che ở trước mặt lập tức bị chém mạnh vào ngực, những bộ phận ở trong bụng lập tức tràn từ khoang bụng ra ngoài.

Giáp sĩ quân Hán đột nhiên cúi đầu, ngơ ngác nhìn khoang bụng của mình vỡ ra, kêu rên thảm thiết, càng lúc càng nhiều ổ bụng vỡ trào ra ổ ạt, giáp sĩ quân Hán gắt gao ôm lấy bụng mình liều mạng muốn nhét các nội tạng trở lại trong bụng, nhưng, không đợi hắn được như ý nguyện, nhuệ sĩ quân Sở nhanh chóng tiến vào đã đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất.

- Chêt!

Cao Sơ hét lớn một tiếng, hoàn đao trong tay tựa như đâm vào miệng một gã giáp sĩ quân Hán, lại thuận thế đi xuống đột nhiên quét sạch, không ngờ đem cằm của giáp sĩ Hán toàn bộ rời xuống, đao phong sắc bén thậm chí còn cổ giáp sĩ quân Hán cũng cắt mở ra, liền lộ ra xương trắng dày đặc, nơi yết hầu còn có máu đỏ phun trào.

Phía sau Cao Sơ, hơn trăm nhuệ sĩ vung đao sắc bén, anh dũng tiến lên phía trước!

Âm thanh binh khí vang lên, tiếng đao kiếm chạm vào da thịt phập phù, tiếng tướng sĩ hai quân la rầy mắng mỏ tức giận, còn có cả những âm thanh tướng sĩ bỏ mình kêu la thảm thiết trong miệng, thoáng chốc hòa lẫn với nhau tạo thành một mớ hỗn hợp! Do Hạng Trang tự mình đảm nhận mũi tiền, lại từ trong hơn trăm thân binh nhuệ sĩ tạo thành thế trận tấn công hình trùy, chốc lát tấn công mãnh liệt vào trận địa phòng ngự hình tròn của quân Hán!

Hơn trăm thân binh sắc bén ở phía sau, các quân các doanh quân Sở cũng anh dũng tranh lên trước tiên, thừa cơ đánh lén!

Hơn ba nghìn tàn binh quân Sở dưới tình thế cấp bách hợp lại theo lệnh, tình thế làn nhẫn đó tuyệt đối không thể ngăn cản!

Vẫn là câu nói kia, chỉ cần Hạng Trang tâm chiến vẫn còn, tâm chiến của quân Sở sẽ còn, chỉ cần ý chí chiến đấu của Hạng Trang chưa mất, quân Sở nhất định sẽ liều chết chiến đấu, dù chết không hối hận!

Trong ngoài vài dặm, năm nghìn tinh binh của Hạ Hầu Anh đã đuổi tới sơn khẩu.

Nhưng mà, khiến Hạ Hầu Anh càng muốn nổi giận điên lên chính là, sơn khẩu không ngờ bị mấy trăm quân Sở chặn lại!

Sơn khẩu tuy rằng đủ rộng, nhưng nếu muốn lách qua đám quân Sở, vậy phải vượt qua con sông nhỏ đến bờ bên kia, như vậy ít nhất sẽ trì hoãn gần nửa canh giờ! Mà sau nửa canh giờ, chỉ sợ Hạng Trang sớm đã mang theo tàn quân Sở phá vòng vây mà đi! Điều này, Hạ Hầu Anh tuyệt đối không cho phép xảy ra! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Đột kích, toàn quân đột kích! Giết sạch bọn chúng!

Hạ Hầu Anh vừa chạy vội tới, vừa mang theo trường kiếm! Phía sau, năm nghìn binh giáp chân bước chưa dừng, lấy khí thế dời non lấp biển hướng về sơn khẩu nghiền nát năm trăm quân Sở lại đây.

Trong giây lát, hai quân đã mặt đối mặt!

- A!

Hạ Hầu Anh quát một tiếng lớn, đại kiếm trong tay đã hướng về phía đầu Tiêu Công Giác chém xuống.

- Hắc!

Tiêu Công Giác dĩ nhiên không sợ, trường kiếm trong tay phút chốc đưa lên, nghênh chiến trực tiếp chỉ nghe vang lên một tiếng "keng", một nguồn lực cực lớn lập tức cuốn ngược trở lại, Tiêu Công Giác đứng không yên, lập tức lui xuống hai bước, trên khuôn mặt bỗngửng đỏ lên.

Đối mặt, Hạ Hầu Anh lại ước chừng thối lui ba bước!

- Tiêu Công Giác!

Hạ Hầu Anh chỉ cảm thấy hai tay bủn rủn muốn chết, trong lòng lại nghiêm nghị, ngoài miệng vẫn còn lớn tiếng la hét;

- Bây giờ hãy quẳng kiếm, Đại Vương nhà ta còn có thể tha chết cho ngươi!

- Quăng kiếm đầu hàng, tha cho ngươi khỏi chết!

- Quăng kiếm đầu hàng, tha cho ngươi khỏi chết!

Quăng kiếm đầu hàng, tha cho ngươi khỏi chết!

Phía sau Hạ Hầu Anh, mấy trăm thân binh hô ba lần hưởng ứng.

Tiêu Công Giác lại giơ cao đại kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng cổ họng Hạ Hầu Anh, lạnh lùng thốt lên:

- Hạ Hầu Anh, đừng nói này nọ nhiều lời vô dụng, đến đây đi, hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng!

- Nếu như vậy, hãy chịu chết đi!

Hạ Hầu Anh dứt lời, đột nhiên giơ tay phải hung hăng chém về phía trước.

Chỉ trong chốc lát, năm nghìn giáp sĩ liền vung kiếm xông lên, tựa như thủy triều mãnh liệt quét tới, năm trăm quân Sở mặc dù đối mặt với kẻ thù gấp mười lần mình, nhưng toàn bộ không vương một tia sợ hãi! Hôm nay chết thì chết, chỉ cần có thể bám trụ quân Hán mọt lát, chỉ cần có thể thay Thượng Tướng quân chiếm chút thời gian đại quân chủ lực phá vòng vậy, chết cũng có sao?

- Chết!

Hạng Trang quát lớn một tiếng, hoành đao hung hăng chém rụng.

Chỉ nghe một tiếng vang lên, đỉnh chiếc thiết mộc thuẫn trước mặt thoáng chốc vỡ vụn, thế hoành đao đi chưa giảm, lại đem quân Hán Tư Mã tránh ở phía sau mộc thuẫn chém thành hai mảnh, Hạng Trang lại chiếm thêm hai bước, chân phải đột nhiên đá ra, một tên quân Tư Mã người Hán đứng chắn ở phía trước lập tức cả người bị đá bay hơn mười bước, sau khi rơi xuống máu chảy đầm đìa, mắt không nhìn thấy sự sống.

Hạng Trang lại tiến thêm hai bước, hoành đao vung bốn phía, trước mặt đã hiện ra một khoảng không, nhưng cũng nhận thấy địch đã đột phá trận địa, lúc này hắn xoay người quay đầu, giơ cao hoành đao ngửa mặt lên trời thét dài:

- A, quân Hán bị đánh bại rồi!

- Thượng tướng quân uy vũ!

Cao Sơ trọng giáp thấm máu, vung tay gào thét.

- Thượng tướng quân uy vũ!

Hơn trăm nhuệ sĩ thề sống chết đi theo, sơn hô hưởng ứng.

- Thượng tướng quân uy vũ!

Gần bốn ngàn quân Sở vẻ mặt như cuồng, ngửa mặt lên trời gào rít, âm thanh rung động!

Quân Hán đích thực đã bại! Ba nghìn binh giáp đã sụp đổ, đang hướng về hai sườn đồi núi chạy toán loạn, giờ phút này, bọn họ thầm mong nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, mau chóng rời xa quân Sở chém giết đỏ mắt, chạy càng xa càng tốt, đám Nam mọi rợ này, thật không phải người rồi, bọn họ chính là một đám dã thú, một đám dã thú điên cuồng!

Đúng vậy, quân Sở hiện tại chính là một đám dã thú, một đám dã thú chém giết đỏ cả mắt rồi!

- Không được chạy, không được chạy!

Hạnh Kỵ giơ kiếm liên tục hét lên giận dữ, ý muốn đám bại binh dừng lại, nhưng căn bản không ai để ý tới y, có Truân trưởng quân Hán thậm chí còn cố ý đụng vào y một chút, suýt nữa khiến y ngã trên mặt đất, đến nước này, trận hình phòng ngự vòng tròn tua tủa như lông nhím đều đã bị quân Sở đột phá, vậy còn dựa vào cái gì mà đánh?

- Thật kinh tởm!

Hạnh Kỵ nổi trận lôi đình, đang muốn vung kiếm chém người, chợt nhận thấy luồng khí lạnh đục khoét xương cốt từ phía sau đánh tới, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngôi sao lạnh toát xé không khí, trong chốc lát liền bắn tới trước mặt y, liền sau đó, khí lạnh đục khoét từ cổ họng của y tấn công khắp toàn thân, tất cả sức lực lập tức tựa như cơn thủy triều rút khỏi cơ thể của Hạnh Kỵ.

Cúi đầu cũng có chút khó khăn, cuối cùng y cũng nhìn ra đó chính là một mũi tên, một mảnh linh vũ.

Có hơn trăm bước, Cao Sơ cười lạnh, từ trong túi tên sau lưng lấy ra một mũi lên Lang Nha vũ, chợt kéo mạnh cung, tên lạnh căm căm lại dõi theo con mồi mới, một thân khoác trọng giáp, đầu đội da biện quân Hán Tư Mã! Chỗ tay phải giơ lên, chri nghe được dây cung vang lên một tiếng vù vù, quân Hán Tư Mã cách hơn trăm bước đã cất tiếng trả lời trở lại.

- Hảo tiểu tử, tài bắn cung có tiến bộ!

Hạng Trang không biết lúc nào đã tới bên cạnh Cao Sơ, dùng sức vỗ bả vai của hắn bày tỏ sự khích lệ, chợt lại nói:

- Thổi kèn, tạm ngừng đuổi giết, lập tức chuyển hướng vào!

- Vâng!

Cao Sơ vâng lệnh, bằng thái độ nhanh nhất đem hơn mười kèn thủ triệu tập lại.

Một lát sau, tiếng kèn trầm thấp thê lương liền vang vọng trời cao, quân Sở đang đuổi giết tàn binh đều dừng bước, bằng cách nhanh nhất tập kết lại với nhau.

- Đi!

Hạng Trang giơ cao hoành đao phía trước, đi nhanh trước tiên.

Trương Lương dùng kế, Lưu Bang dụng binh, há lại dừng ở đó? Đay chỉ là đánh tan một đám quân Hán mà thôi, phía trước, khẳng định còn nhiều đám quân Hán đang chờ bọn họ! Nhưng, vẫn là câu nói đó, chỉ cần Hạng Trang ta còn một hơi thở, quân Sở tuyệt sẽ không ngừng chống cự, càng không khoanh tay chịu chết, Hán Sở tranh bá, vẫn chưa tới hồi kết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương