Sở Hán Tranh Bá
-
Chương 36: Khói lửa tụ binh
- Cố Tần Thái úy? Lưu Bang thất thanh hỏi: - Úy Liêu ư?
- Đúng, Úy Liêu! Trương Lương liên tục gật đầu nói: - Nước Tần khi Doanh Chính nắm quyền thì thực lực quốc gia cực kỳ cường thịnh, lúc đó với gia lực, binh lực của nước Tần, muốn tiêu diệt hết bất luận một nước nào trong sáu nước Quan Đông, cũng không hề khó khăn gì, nhưng nếu sau nước Quan Đông liên hợp lại, thì nước Tần lại không thể thắng được, lúc này, nước Tần cần nhất chính là có một người có thể thực hành chiến lược diệt quốc.
- Mà sự thực thì, nước Tần cầm giữ một số lượng lớn dũng tướng tuyệt thế, càng cầm giữ trăm vạn binh giáp tinh nhuệ, nhưng duy nhất là thiết một thống soái có cái nhìn chiến lược, Doanh Chính là bậc đế vương giỏi mưu tính, giỏi về mưu lược chính trị, trên quân sự lại cực kỳ không có kinh nghiệm, đúng lúc này, Úy Liêu gia nhập Tần, dâng lên Doanh Chính chiến lược diệt quốc bình định thiên hạ!
- Úy Liêu! Lưu Bang nhíu mày nói: - Thật sự là Úy Liêu ư?
- Đại vương, chắc chắn là người này rồi. Trần Bình cũng nói.
- Tuy vậy, Đại vương cũng đừng quá lo lắng. Trương Lương mỉm cười, lại nói: - Nếu tại Cai Hạ trước khi quyết chiến, Hạng Vũ tay cầm mười vạn hùng binh lại có Úy Liêu phụ tá, kết quả này thì rất khó nói, về phần hiện nay, lính trong tay Hạng Trang không quá vài nghìn người, nhưng vài người này, lại có Úy Liêu trên thông thiên văn, dưới biết địa lý, thì phải làm thế nào đây?
Đang nói chuyện, Hạ Hầu Anh đột nhiên vội vã tiến vào bẩm báo: - Đại vương, quân Sở lại đến nữa rồi!
Cả người Lưu Bang lúc này bật lên, quát hỏi: - Hướng nào?
- Hướng Đông Bắc. Hạ Hầu Anh đáp: - Cách nơi đây không quá hai mươi dặm!
- Vậy ngươi còn ngẩn ra làm cái gì? Lưu Bang quát: - Nhanh mang binh đi cứu viện!
- Vâng! Hạ Hầu Anh rền vang đáp lời, lại hướng sang Lưu Bang vái chào, nhận lệnh đi.
Nhìn theo bóng dáng Hạ Hầu Anh đi xa, Trương Lương bỗng nói: - Đại vương, xin hãy lên núi!
- Lên núi? Lưu Bang ngạc nhiên hỏi: - Giờ đang là buổi tối, thời tiết lạnh, chạy lên núi làm sao được?
Trương Lương nói: - Cổ nhân nói rằng, đứng trên cao thì mới thấy xa, nếu muốn nhìn được sơ hở hư thực của quân Sở, phá giải được sự bí mật của quân Sở khi phân chia lực lượng lần thứ hai làm sao tập kết được, nhất định phải trèo lên cao nhìn về phía xa!
Lưu Bang vân vê bộ râu, lập tức quát to: - Đi!
Lập tức Lưu Bang cùng mấy trăm thân binh, mang theo Trương Lương, Trần Bình bắt đầu lên núi.
Mấy trăm thân binh đốt lửa cháy, đủ dùng trong hai canh gờ mới từ trong bụi cây rậm rạp phạt ra thành môt con đường, che chở ba quân thần Lưu Bang lên ngọn núi bên cạnh đại doanh.
Lúc này đã là gần nửa đêm.
Đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn xuống, chỉ thấy trong sơn cốc hướng đông bắc đèn đuốc sáng trưng, còn có một dãy dài cây đuốc lấy sơn cốc này làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng ùn ùn đến, tại hướng đi của đoàn đuốc, còn có thể nghe được tiếng sát phạt loáng thoáng, rõ ràng, quân Sở lần thứ hai đánh lén đắc thủ đồng thời ung dung bỏ chạy.
- Xem ra thằng oắt Hạng Trang lại đắc thủ rồi. Lưu Bang oán hận nói: - Đây là lần thứ sáu rồi.
Trương Lương nói: - Quân Sở ở trong tối, quân ta ở ngoài sáng, kết quả như vậy là lẽ đương nhiên.
Trần Bình cũng nói: - Đúng vậy, hành tung quân Sở bất định, bọn chúng có thể ở bất luận thời gian, bất luận địa điểm gì để tập kích các lộ tinh binh của ta, mà quân ta chỉ có thể bị động chờ đợi, đồng thời quân ta luôn luôn phải duy trì sự cảnh giác cao độ, có dễ dàng được chăng? Chỉ khi nào lơi lỏng xuống, thì lại khó tránh khỏi để cho quân Sở thừa cơ tấn công, thật sự là rất khó.
Lưu Bang nắm chặt chiếc áo khoác da hổ bạch vào người, rầu rĩ nói: - Tử Phòng, giờ có phát hiện gì không?
- Tạm thời chưa có phát hiện gì. Trương Lương lắc đầu, nói: - Xin đại vương kiên trì chờ đợi.
- Được, vậy thì phải chờ xem. Lưu Bang tức giận lắc đầu, lại tìm bên trái núi một chỗ ngồi tránh gió, ra lệnh cho thân binh nhóm lửa xua cơn lạnh.
Đợi một lúc, lại đợi hết một ngày đêm!
Tận cho đến lúc bầu trời lại tối đen, Trương Lương cuối cùng cũng có phát hiện!
Lưu Bang vừa ăn xong nửa bát cơm gỗ gạo lức với dưa muối, đang chui vào trong áo da bạch hổ ngủ, thì Trương Lương bên kia đột nhiên kêu to: - Đại vương! Thần đã biết, thần đã biết!
Lưu Bang giật mình tỉnh giấc, lập tức khoác áo vào đi tới trước mặt Trương Lương.
Trương Lương chỉ tay về phía trước, hưng phấn nói: - Đại vương người xem, kia là cái gì?
- Lúc này bầu trời vừa tối, mơ hồ có thể đường viên của xung quanh ngọn núi, Lưu Bang nhìn về phương hướng theo ngón tay của Trương Lương, thấy phía trước chính là một ngọn núi lớn nguy nga, sau đó, lại thấy trên đỉnh núi một đoàn ánh lửa, lập tức Lưu Bang có chút ngạc nhiên hỏi: - Đó chẳng phải là một đống lửa trại sao? Tàn dư quân Sở sao lại chạy lên đỉnh núi chứ?
- Lửa trại? Trương Lương lắc đầu, nói: - Sai, đó là đốt lửa hiệu!
Dừng lại, Trương Lương lại chỉ bốn phía, sau đó nói tiếp: - Đại vương người xem, không chỉ trên núi mới có, trên các đỉnh núi lân cận cũng có khói lửa, rõ ràng, chính là quân Sở thông qua những khói lửa hiệu này để truyền tin tức, cổ nhân lấy khói lửa cảnh báo, Hạng Trang lại dùng gió lửa để tập kết binh lính, hay cho chiêu khói lửa tụ binh!
- Khói lửa tụ binh? Lưu Bang dừng lại một chút, lại nói: - Nhưng đằng trước có gió lửa gần mười chỗ, xung quanh hơn mười dặm, thì biết nơi nào mới là hướng tập kết của quân Sở?
Trương Lương mỉm cười, ngón tay chỉ thẳng đằng trước, nói: - Đại vương nhìn xem, các đỉnh núi khác đều có một đống khói lửa, duy nhất ở ngọn núi kia có ba đống khói lửa, nếu như thần đoán không sai, nơi đó hẳn là nơi quân Sở tập kết!
- Hả? Lưu Bang theo ngón tay Trương Lương nhìn lại hướng đó, quả nhiên thấy trên đỉnh núi có ba đống khói lửa.
Trương Lương lập tức lại hiến một kế cho Lưu Bang, Lưu Bang nghe xong không khỏi vui mừng khôn xiết, liền phân phó Trần Bình: - Trần Bình, lập tức thu thập toàn bộ vải vóc trong quân, suốt đêm may loại túi đựng lương khô này, lại lệnh cho đầu bếp suốt đêm rang lương khô, lần này, quả nhân phải lấy phương pháp của ngươi để trị chính ngươi đó, hừ, ha ha ha...
Khi trời sáng lên, các lộ quân Sở phân chia lực lượng ra lại đều chạy tới tập hợp.
Đêm qua đánh lén rất thuận lợi, quân Hán bị đánh lén có thể là vừa mới tiến vào núi, sự cảnh giác không cao, kết quả bị quân Sở giết một trận không kịp đề phòng, cuối cùng quân Sở đại phá quân Hán, giết hơn hai ngàn tên, mà quân Sở thương vong cũng không quá một trăm người, trong đó chết trận chưa đến năm mười người.
Kết quả chiến đấu như vậy thoạt nhìn dường như rất hoành tráng, thật ra không phải.
Tuy rằng quân Hán vào núi để bao vậy tiêu diệt đều là tinh nhuệ, nhưng sao có thể đánh đồng với quân Sở được?
Phải biết rằng bốn ngàn quân Sở hiện tại, hầu hết đều là sống sót từ trên chiến trường Cai Hạ, tiếp đến đã trải qua trận hành quân cấp tốc đường dài từ Đông Thành đến Thọ Xuân, nếu không phải sức chiến đấu ngoan cường, có tố chất của chiến binh lão luyện, căn bản không thể sống sót đến tận bây giờ, sau đó những thanh niên trai tráng khỏe mạnh nhập ngũ kế thừa, lại trải qua những trận ác chiến liên tục, hiện giờ cũng hoàn toàn thành thục rồi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Huống chi hiện giờ Hạng Trang đã hoàn toàn thay thể được địa vị của Hạng Vũ trong ý nghĩ của quân Sở.
Hiện giờ, Hạng Trang chính là Chiến thần trong lòng tướng sĩ quân Sở, chỉ cần có Hạng Trang, quân tâm quân Sở sẽ vững vàng, chỉ cần có Hạng Trang, ý chí chiến đấu của quân Sở cứng như sắt thép! Một đội quân Sở như vậy, lại đánh tan quân Hán với số lượng hơn hẳn mình, hơn nữa còn đánh lén vào ban đêm, vậy mà còn không dễ như trở bàn tay ư?
Quân Sở liên tục sáu lần đại phá quân Hán, tất cả tướng sĩ đều vui mừng khôn xiết.
Cùng lúc này, các đại tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Công Giác, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ đang tụ lại với nhau một chỗ hạ giọng nói cười, bọn họ nói chuyện âm lượng không cao, nhưng bầu không khí lại vô cùng sôi nổi, rõ ràng, quân Sở liên tiếp chiến thắng, khiến cho tâm trạng bọn hắn trước nay chưa từng tốt như thế, hiện giờ nhớ lại trận chiến tại Cai Hạ, dường như đó là sự việc thật là lâu lắm rồi.
- Thật sung sướng, thật sung sướng! Hoàn Sở nói: - Lúc này mới nửa tháng thôi mà đã giết gần hai vạn quân Hán rồi!
Tiêu Công Giác cũng hưng phấn nói: - Như vậy thì, nhiều nhất là trong vòng nửa năm, hai trăm ngàn đại quân của Lưu Bang toàn bộ bị tiêu diệt hết!
- Ta thấy căn bản không cần đến nửa năm! Quý Bố nói: - Đại quân của Lưu Bang chỉ còn lại chưa đến một trăm ngàn người, các lộ chư hầu còn ai sẽ nghe lệnh hắn nữa? Đến lúc đó, liên quân các nước cũng sẽ sụp đổ!
- Ha ha ha, khi đó chúng ta có thể quay về Giang Đông, có thể về quê nhà rồi!
- Con mẹ nó, các ngươi nhắc đến khiến lão tử ta thật sự muốn về nhà, vài năm nay lão tử ta không ở nhà, không biết mấy bà vợ trong nhà sinh cho lão tử ta mấy loại hoang dã gì rồi, tuy nhiên, mặc kệ là con của ai, chỉ cần là trong vòng của lão tử, thì chính là con của lão tử, nó cũng phải theo họ lão tử ta, ha ha ha…
Mấy viên đại tướng vẻ mặt háo hức, Hạng Trang thì không lạc quan như vậy.
Đúng thật là quân Sở đánh thắng vài trận lớn, cũng tiêu diệt không ít quân Hán, nhưng căn bản chưa đủ đến thay đổi được cái gì!
Quân Hán vài lần bị đánh bại, cũng tổn thất nhỏ hai vạn người, nhưng Lưu Bang vẫn có gần hai trăm ngàn đại quân, so sánh với bốn ngàn tàn quân của Hạng Trang, thì ưu thế vẫn còn áp đảo kém rất xa, hơn nữa, Lưu Bang có hai người phụ tá đắc lực là Trương Lương, Trần Bình, bọn chúng sẽ trơ mắt nhìn quân Hán bị chịu thiệt hay sao? Rõ ràng là sẽ không!
Một khi Trương Lương, Trần Bình phá giải được bí mật khói lửa tụ binh, cục diện sẽ như thế nào?
Khói lửa tụ binh, tuy rằng từ xưa tới này không có, nhưng với khả năng của Trương Lương, Trần Bình, chỉ cần khiến cho bọn chúng nhìn thấy tận mắt khói lửa, phát hiện bí mật trong đó, có lẽ chắc không khó đâu?
Lại quay đầu nhìn lại, thấy trong rừng rậm tướng sĩ quân Sở hoặc nằm hoặc ngồi, đang nghỉ ngơi hoặc chỉnh đốn, Hạng Trang bỗng nhiên cảm thấy một dự cảm nguy cơ, xem ra cần phải tăng cường sự cảnh giác, quân Sở đã đánh lén quân Hán sáu lần, nhưng ngàn vạn lần đừng để bị quân Hán đánh lén, nếu thật sự bị quân Hán đánh lén thành công, chỉ sợ quân Sở lập tức tiêu diệt!
Đó là bởi vì, binh lực quân Hán hùng hậu, tuy rằng liên tục sáu lần đại bại, tuy nhiên chỉ là bị thương ngoài da, còn quân Sở chỉ cần một lần thất bại là sẽ không chịu đựng nổi, hiện giờ, quân Sở nếu muốn sinh tồn, nếu muốn giữ mạng sống, cũng chỉ có thể đánh thắng trận, đánh thắng trận, tiếp đến lại đánh thắng trận, quân Sở tuyệt đối không thể thất bại, chỉ sợ một lần thất bại, ngay lập tức sẽ vạn kiếp bất phục! (1)
Hiện giờ quân Sở chính là đang đi ở trên dây xiếc, một khi trượt chân thì toàn bộ rơi xuống hoàn toàn!
Hạng Trang lập tức gọi Kinh Thiên tới, hỏi: - Kinh Thiên, đội thám báo phái đi ra ngoài chưa?
- Thượng tướng quân yên tâm, đã phái đi rồi. Kinh Thiên hành lễ, lại nói: - Hai bên miệng núi đều đã phái đội trinh sát, hơn nữa vượt ra phía trước ít nhất mười dặm, quân Hán đừng hòng đánh lén chúng ta.
Hạng Trang ngẩng đầu lên nhìn khe sâu hai bên sườn núi rậm rạp, chợt lại hỏi: - Trên núi thì sao?
- Trên núi? Kinh Thiên nghe vậy cũng ngạc nhiên, quân Hán không phải là quân Sở, chẳng lẽ bọn chúng cũng có thể trèo đèo lội suối chui qua cánh rừng được sao?
Hạng Trang nhíu mày, chỉ bảo: - Từ hôm nay trở đi, doanh trại bốn phía miệng núi phải phải đội thám báo, vùng phụ cận trên núi cũng phải phái đội thám báo, hơn nữa còn phải phái hai đội! Một đội gặp được bất trắc, một đội khác phải lập tức thổi kèn cảnh báo!
Bên trong rừng rậm tầm nhìn không đủ trống trải, rất dễ dàng bị đánh lén bởi đội thám báo quân địch, cho nên cần phải bố trí hai tốp.
- Vâng! Kinh Thiên lên tiếng đồng ý, nhận lệnh đi.
(1) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook