*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái tên Cố Cẩm Chi nghe hơi gái tính, hiếm có thằng con trai nào lại được gọi là “Chi”.
Cái tên này có nguồn gốc từ kỳ vọng sinh con gái của ba mẹ hắn. Có nếp có tẻ là điều ba mẹ Cố mong đợi đã lâu, ai ngờ đứa con thứ hai vẫn là con trai.
Tên đã đặt rồi, không sửa lại nữa. Mấy chữ Cố Cẩm Chi cũng ẩn chứa yêu cầu duy nhất của ba mẹ đối với hắn: cẩm y ngọc thực – chi lan ngọc thụ. (*)
(*) Cẩm y ngọc thực: sung túc giàu sang – Chi lan ngọc thụ: ưu tú ngoan hiền
Nhưng đứa nhỏ này càng lớn càng lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Không nói đến chuyện tương lai vì dù sao cũng còn có anh trai chống đỡ, vấn đề là Cố Cẩm Chi chẳng làm được gì nên hồn.
Ngoài ngoại hình đẹp mắt, cái gì hắn cũng tệ. Chỉ có một điểm, không biết có thể coi là ưu điểm đối với những người có gia thế khủng như bọn họ không – đó là ngây thơ, kiên định, son sắc, chung tình.
So với Cố Khởi thông minh khôn khéo, Cố Cẩm Chi thực sự là một đứa trẻ con. Đầu óc đơn giản, dễ dàng mở lòng với người khác.
Chẳng qua từ nhỏ đến lớn đã chịu không ít thiệt thòi nên sau này mới rút ra được vài bài học.
Giờ hắn phát triển theo xu hướng cực đoan, không tin tưởng bất kỳ ai, thường xuyên xụ mặt, độc mồm độc miệng, hiếm khi đối đãi thật lòng. May là sinh ra trong nhà họ Cố, không ai để hắn phải chịu ấm ức. Cố Khởi cũng rất cuồng em trai, bảo vệ hắn rất kỹ.
Bạn bè của Cố Cẩm Chi không nhiều, nhưng đã thân là thật lòng đối đãi với nhau, nếu không cũng không chịu nổi tính tình của hắn.
Hắn không hài lòng với tên mình, nhưng là tên cha mẹ đặt, sửa thì không hay. Mặt khác, Cố Cẩm Chi cũng cực kỳ khó chịu với bất cứ đặc điểm giống nữ nào trên người mình.
Ví dụ như bề ngoài của hắn vốn hơi trung tính, da còn trắng nõn tự nhiên.
Hồi trung học, khi bắt đầu bị đám nam sinh theo đuổi vì vẻ bề ngoài, hắn đã tức đến nghiến răng.
Từ đó, mỗi trận đánh nhau của đám thiếu niên bất lương đều có mặt Cố Cẩm Chi. Hắn lao vào không biết mệt, luôn hùng hổ dẫn đầu như thể tranh công.
Mà trên phương diện này hắn cũng rất có năng khiếu, càng đánh càng hung. Nắm đấm của hắn đủ cứng để phủ định tất cả những ấn tượng tốt đẹp mà gương mặt hắn để lại trong lòng đám nam sinh.
Sau đó, không ai dám tới gần hắn nữa.
Thời gian trôi qua, bỗng một ngày Cố Cẩm Chi phát hiện mình là gay. Hắn thích con trai.
Nhưng tuổi còn nhỏ, Cố Cẩm Chi không hứng thú với tình yêu, cũng chẳng thèm để ý đến bất cứ gã nào, ngày ngày chỉ muốn đánh đấm chơi bời.
Mỗi năm hắn đều tới vùng nhiệt đới để phơi nắng, phơi đến khi cơ thể tróc da, nói một cách hoa mỹ là đen giòn mạnh mẽ. Da dẻ như bong từng lá thiếc mỏng tang mà hắn vẫn vui vẻ nghĩ mình hệt như hoàng tử linh dương, cực kỳ dã tính.
Đáng tiếc, gen vẫn là một thế lực rất gì và này nọ. Trạng thái hoàng tử linh dương chẳng duy trì được bao lâu, hắn đã trắng lại. Trong mắt ba mẹ hắn, đây là quá trình hắn trở về dáng vẻ con người, song họ cũng không cấm cản gì hắn.
Giờ cũng lớn rồi, hắn bắt đầu suy nghĩ về hôn nhân đại sự, không còn quá hứng thú với các hoạt động khác nữa.
Cố Cẩm Chi lăn lộn trong phòng ngủ, một lòng nghĩ cách đắp nặn hình tượng sinh viên cho bản thân.
Đúng vào lúc này, điện thoại có cuộc gọi đến, là Từ Châu – bạn hắn.
Từ Châu là trai thẳng, có chút kháng cự với gay. Nhưng hai người thân nhau từ bé nên khi Cố Cẩm Chi thẳng thắn chuyện của mình, Từ Châu cũng chỉ rối rắm một chút rồi nhanh chóng chấp nhận, dù sao cũng là anh em tốt của nhau mà.
Huống hồ, trong mắt Từ Châu, Cố Cẩm Chi không có tí mùi gay nào, khác hẳn hình tượng về gay mà hắn biết. Đối phương thô tục lưu manh như hắn, nói một tháng đổi vài cô bạn gái cũng có người tin.
Cố Cẩm Chi thậm chí chưa từng thích chàng trai nào, ngược lại, đánh trai không ít, nên Từ Châu vẫn luôn hoài nghi có phải Cố Cẩm Chi bị hoang tưởng không.
“Sao nghe máy chậm thế hả, tháng sau đi Sanya (*) không?” Từ Châu cũng là một cậu ấm nhàn tản, chẳng có công việc đàng hoàng. Đúng chuẩn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
(*) Sanya: Tam Á.
“Cút, không đi.” Cố Cẩm Chi đang bận nhé. Hắn đang lượn khắp các diễn đàn, xem thử bot sinh viên phải diễn ra sao.
Vừa xem, hắn vừa nhăn nhó như ông cụ chơi điện thoại trên tàu điện ngầm(*) vừa âm thầm ghi chú lại.
(*) Một cái meme:
“Mày đang bận gì? Giờ Cố nhị thiếu gia còn không đủ kiên nhẫn với cả anh em của mình à?” Từ Châu dỗi.
“Mày không biết tên trên mạng của tao là Chi Chi Mang Mang à? Cho nên tao rất bận, ok? Đóng cửa từ chối tiếp khách.”
“Đệt, thần kinh.” Từ Châu mắng.
Rồi lại tò mò hỏi: “Mà này, mày nằm vùng trong cái nhóm đồng chí gì đó sao rồi? Có phải cuối cùng mày cũng nhận ra mình thẳng không?”
Trước đó, Từ Châu đã nghe Cố Cẩm Chi phỉ nhổ đám đàn ông kia, cả bọn đều rẻ rúng không đáng một đồng. Nghe giọng điệu thì hắn không hề giống kiểu người sẽ bị nam sinh hấp dẫn.
Sang trang mới thôi nào! Từ nay anh em tốt sẽ cùng nhau đi tán gái.
“No, ông hết ế rồi.” Cố Cẩm Chi thản nhiên tung ra một tin đầy bùng nổ.
“Cái gì? Nhanh thế, đối phương là ai? Ngoại hình thế nào?” Trong phút chốc, Từ Châu vẫn chưa chấp nhận được, đầu óc hơi mụ mị.
“Đàn ông bình thường thôi, 26 tuổi.” Cố Cẩm Chi đáp, ngẫm lại rồi bổ sung: “Giọng nói rất hay.” Nghĩ đến đây, hắn bỗng trở nên vui vẻ.
Từ giờ hắn đã là người biết yêu. Cũng không cần gặp mặt, có lẽ hắn sẽ không chịu nổi mấy thằng cha dầu mỡ. Quan trọng nhất là, không gặp thì đối phương cũng không lừa được hắn.
Từ Châu vẫn cảm thấy rất quái, có vẻ Cố Cẩm Chi cũng chẳng coi trọng gì, chắc là đùa chút cho vui.
“Thế chuyện mày hết ế và chúng ta ra ngoài chơi có mâu thuẫn gì với nhau? Năm nay không muốn đen giòn mạnh mẽ nữa à? Hoàng tử linh dương thì sao?” Từ Châu trêu chọc.
Cố Cẩm Chi im lặng, nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi dứt khoát từ chối: “Hiện giờ hình tượng ngụy trang của tao là sinh viên, có sinh viên nào đen như cột nhà cháy đâu, không đi.”
Hắn xem ảnh chụp của những nhân tố được coi là bot xinh trong diễn đàn, cả đám đều photoshop cho trắng hơn vôi tường, gầy gò bé nhỏ, không có 8 múi cơ bụng như hắn đâu. Bọn họ còn không có lông tay lông chân nữa… Ầy, thôi, vấn đề này Cố Cẩm Chi không thể phỉ nhổ được, hắn cũng bẩm sinh không có mấy cọng lông.
Từ Châu cảm thấy quái lạ.
“Mày là sinh viên gì, ma ám rồi à…”
Cố Cẩm Chi phổ cập giáo dục: “Mày thì biết cái gì, giờ nam sinh viên rất được hoan nghênh. Thực ra nam sinh trung học còn được yêu thích hơn kìa, nhưng thế thì hơi quá.” Hắn không hề giống nam sinh trung học, không thể đóng giả được.
“Mày cẩn thận bị lừa đấy nhé, vừa mất tiền vừa mất sắc.” Từ Châu cảm thấy không đáng tin, hơn nữa hắn là người chứng kiến Cố Cẩm Chi bị lừa từ nhỏ đến lớn, mãi mấy năm gần đây người kia mới trở nên máu lạnh vô tình. Giờ vừa hay, lại phát bệnh rồi.
Cố Cẩm Chi câm nín, không dám nói mình đã chi cho bạn trai vài vạn.
Nhưng hắn không cho rằng mình bị lừa, hắn biết bên kia có mưu đồ gì, giờ chẳng qua chỉ là vui đùa chút thôi, cũng thú vị mà.
“Đừng lo, tao không thích hắn, tao chỉ trêu đùa hắn thôi.” Cố Cẩm Chi nói chắc như đinh đóng cột.
“Mày đã yêu bao giờ chưa? Đã được ăn thử thịt heo chưa? Tao thấy khả năng mày bị lừa là rất lớn!”
Cố Cẩm Chi thẹn quá hóa giận, mọi người cứ làm như hắn ngu lắm không bằng: “Cút, mày thì biết cái gì! Cúp máy đây!”
Từ Châu vội vàng nói: “Đừng đừng, bạn gái của tao là sinh viên, tao bảo em ấy quân sư cho mày nhé?”
Thế còn được.
Cố Cẩm Chi hằm hè “ừ” một tiếng, tiện tay lưu một tấm ảnh chụp chân trên diễn đàn bot xinh.
Tuy hắn không hiểu đi tất trắng có gì hay ho, nhưng cứ làm theo là được đúng không? Còn phải học thêm phong cách nói chuyện nữa.
Từ Châu thầm nghĩ, dù sao nhà họ Cố cũng lắm tiền, bị lừa cũng không phải chuyện to tát gì.
Ở bên kia, Lâm Hử lặng lẽ ăn tối, làm bài tập, sau đó bắt đầu nhìn điện thoại đến ngẩn người.
Ông bà nội của cậu đã đi tập thể dục ở quảng trường, trong nhà chỉ có mình cậu thôi.
Trải qua một ngày làm học sinh trung học cực kỳ chân thực, Lâm Hử bắt đầu tự hỏi tại sao cậu lại đột ngột xuyên tới thân xác này, phải có nguyên nhân gì đó chứ.
Thế giới này là thế giới nào? Hiện giờ mọi thứ có vẻ không khác gì so với thế giới thực của cậu.
Lâm Hử ngẩn ngơ nhìn cái nick Chi Chi Mang Mang, ngẫm nghĩ, dường như vừa móc nối được điều gì.
Kiếp trước, khi cậu còn sống, hình như có một bộ truyện rất nổi, nhưng vì là đam mỹ nên tệp người đọc tương đối giới hạn. Cậu cũng chỉ nghe người qua đường nói đến mà thôi, không nắm rõ nội dung trong truyện.
Quyển truyện kia hình như viết về hành trình hoàn lương của một gã top khốn nạn. Top chính khốn nạn là một idol không có tiếng tăm, câu kéo quyến rũ không ít đàn ông. Nhân vật phụ đóng vai trò hy sinh quan trọng nhất trong truyện là một cậu ấm nhà giàu, hai người quen biết qua internet.
Thực ra bot chính của truyện là ảnh đế, mưu mô thủ đoạn đều có đủ, thế nên mới có thể khiến gã top cặn bã hoàn lương.
Mà bot phụ hy sinh kia bị lừa, cung phụng cho hắn đủ loại tài nguyên, dìu hắn lên vị trí cao, cuối cùng bị hắn vứt bỏ, trở thành trò cười của toàn bộ giới giải trí, ai biết cũng phải giễu cợt đôi câu.
“Giàu có ích lợi gì, không có não thì không đứng vững được.”
Trong truyện, top chính bot chính chiến đấu đến khói lửa ngập trời, cực kỳ kích thích, đích thực là cuộc chiến tay đôi của hai ông vua biển cả chuyên bắt cá ngàn tay. Phần giới thiệu của sách đại loại là: xấu xa không bị chê cười, ngu mới đáng bị người đời chế giễu.
Chi Chi Mang Mang… bot phụ hy sinh… Lâm Hử bỗng nhận ra điều gì đó.
Cậu đã xuyên vào một quyển sách. Nhân vật của cậu có lẽ còn mờ nhạt và ít đất diễn hơn cả bot phụ, đơn giản là bạn trai đầu tiên trên mạng – một kẻ chuyên ăn bám mà bot phụ gặp thôi.
Suy luận theo logic bộ truyện, nhân vật của cậu hẳn là có tác dụng tôn lên sự tương phản.
Top chính là một kẻ ăn bám rất biết giả vờ, trong khi cậu chỉ là một học sinh trung học ngây thơ đội lốt đàn ông trưởng thành lừa tiền tiêu vặt.
Lâm Hử ý thức được bản thân và nội dung truyện không có nhiều liên hệ, sau này sẽ nhanh chóng biến khỏi cuộc đời của nhân vật chính. Nhưng Chi Chi Mang Mang… nam sinh viên thích trốn học này, cuộc đời hắn sẽ chỉ toàn lừa dối và thương tổn hay sao?
Ý định cắt đứt liên lạc với đối phương thoáng phai nhạt. Hiện giờ hình như Lâm Hử có đủ khả năng giúp người kia thoát khỏi nội dung truyện. Cậu không muốn Chi Chi Mang Mang cảm thấy mình đang bị lừa nữa. Vì như thế, top chính sẽ dễ thừa cơ chen vào hơn.
Chủ cũ của thân xác này chắc đã lừa tiền, Lâm Hử định làm cho rõ ràng rồi trả lại cho người nọ.
Còn về phương diện tình cảm, cậu nhớ hai người chỉ tham gia hoạt động ghép đôi mà thôi, mục đích yêu thử là quá rõ ràng. Trước đó cũng có nhiều người rất thân nhau nhưng thử ghép đôi xong lại cảm thấy không hợp nên hết thời hạn hoạt động liền chia tay.
Lâm Hử cảm thấy chia tay như vậy không phải hành vi lừa dối, nhưng cậu vẫn hơi do dự, liệu bản thân không có tình cảm gì thì có công bằng trong mối quan hệ này không.
Chi Chi Mang Mang có thiện cảm với chủ cũ không? Cậu chắc chắn không thể giả làm chủ cũ. Nếu đối phương phát hiện cậu không thú vị dẫn tới thất vọng, hiển nhiên đó sẽ là dấu chấm hết hoàn hảo nhất.
Nghĩ vậy, Lâm Hử quyết định không chủ động nhắn tin cho Chi Chi Mang Mang nữa. Cậu xem lại lịch sử trò chuyện, mấy lời tán tỉnh vài ngày trước của chủ cũ theo nhau ùa tới.
Cậu không có ý định lừa tiền, đương nhiên cũng không bịa nổi mấy lời như vậy.
Mười giờ đêm, Lâm Hử hài lòng khi điện thoại không có thêm tin tức mới nào, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Ai ngờ còn chưa kịp nhắm mắt, màn hình điện thoại đã sáng lên.
Chỉnh chăn cho ngay ngắn, Lâm Hử bất đắc dĩ xoay người với lấy cái điện thoại đặt ở trên bàn, là Chi Chi Mang Mang.
Vừa mở tin nhắn, Lâm Hử đã cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều bay đi mất. Cậu bàng hoàng luống cuống, không biết có nên nhìn hay không.
Đối phương gửi một tấm ảnh chụp chân cùng với mặt sàn. Đôi chân kia đi tất trắng và dép lê, mơ hồ thấy được đường cong của cơ bắp, rất đẹp và mạnh mẽ.
Chi Chi Mang Mang: “Hôm nay có tiết thể dục, em bị căng cơ, cảm giác đùi đau ê ẩm, muốn chia sẻ với anh, nhân tiện gửi ảnh để anh làm màn hình khóa luôn~ Nhưng liệu đồng nghiệp của anh có thấy người bạn trai sinh viên này quá ấu trĩ không! (khóc.jpg)”
Cố Cẩm Chi vừa nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, vừa nhắn tin, vẻ mặt lại tràn đầy hứng thú. Hắn thấy khi chủ thớt đăng cái ảnh này lên diễn đàn, phản ứng của các ông chú ưa mờ ám cực kỳ lớn, bình luận đến tối tăm trời đất.
Tuy chân hắn có chút cơ bắp nhưng nhìn vẫn rất được. Cố Cẩm Chi nóng lòng muốn thấy Amour mê muội bởi dáng vẻ “sinh viên” này của mình.
Sau đó, đám loser trong nhóm sẽ biết, Cố nhị thiếu gia hắn không phải là hàng ế! Chẳng qua hắn lười giả vờ giả vịt thôi~
Lâm Hử tìm trọng điểm để trả lời: “Học gì mà vận động mạnh thế?”
Tất nhiên cậu không dám đặt hình nền hình khóa gì hết, nếu không mọi người sẽ biết chuyện cậu yêu sớm. Mà cậu cũng không dám nhìn lại tấm ảnh này, nó quá gợi cảm với một học sinh trung học và một người chưa có kinh nghiệm yêu đương gì như Lâm Hử.
Nhưng cậu rất thích đường cong cơ bắp của đối phương. Kiếp trước cậu không vận động nhiều, giờ quay về thời trung học lại càng không có thời gian vận động.
Nên cậu cảm thấy Chi Chi Mang Mang là một nam sinh rất giàu sức sống, giống như những sinh viên hoạt bát khác, cả ngày đi học đúng là đứng ngồi không yên.
“Hả?” Cố Cẩm Chi ngơ ngẩn, những lời đã chuẩn bị trước đó không có cơ hội phun ra.
Phản ứng của đối phương nên là giao lưu về chân hắn nhiều hơn chứ? Hắn cũng bất ngờ, chẳng biết nói gì, ngập ngừng đáp: “Bóng rổ, anh thích chơi bóng rổ không?”
Lâm Hử hơi thất thần, nhớ đến hình tượng lạc quan phóng khoáng thích thể thao yêu thể hình chủ cũ xây dựng, nhíu mày nói dối: “Thích, tôi cảm thấy cơ bắp có rèn luyện sẽ đẹp hơn.”
Lời này đã chạm trúng tử huyệt của Cố Cẩm Chi. Hắn cũng hiểu đường cong cơ bắp của mình đẹp mắt, trong lòng rất vui nhưng vẫn chu môi đáp: “Em tưởng anh cũng thích kiểu trắng trẻo mềm mại nhỏ xinh… Nhưng nghĩ lại thì anh cũng tập thể hình mà, hẳn là gu thẩm mỹ của chúng ta không khác nhau mấy.”
Nhắn xong hắn lại thấy hơi sai sai, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên em cũng trắng, cũng nhỏ nha.” Suýt nữa lại quên hình tượng ngụy trang.
Ấn tượng của Cố Cẩm Chi với Amour đã tốt hơn nhiều. Người này không có vẻ dầu mỡ, vừa không nói về chân lại còn có suy nghĩ rất hợp với hắn nữa!
Lâm Hử cười khan: “Ừ.”
“Sau này anh cũng cho em xem cơ bụng của anh nhé.” Cố Cẩm Chi hứng thú nói, xem ai luyện tập tốt hơn.
Lâm Hử cứng người: “Ờ.”
“Đúng rồi, sau này em gọi anh là gì? Amour? Bạn trai? Hay là…” Cố Cẩm Chi dò hỏi.
“Gì cũng được.”
“Í í, thế sau này em sẽ gọi anh là anh trai được không? Dù sao em cũng nhỏ hơn anh nhiều mà~” Cố Cẩm Chi tung đòn sát thủ kèm một tin nhắn thoại gọi “anh trai”.
Lâm Hử: “Được… Thôi muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa.” Cậu thật sự không trò chuyện tiếp được nữa. Cậu sợ cứ tiếp tục, đối phương lại gửi thêm tin nhắn thoại. Người mắc chứng sợ giao tiếp quả thực vô cùng sợ hãi.
Cố Cẩm Chi lại một lần nữa cảm thấy làm sinh viên không dễ chút nào, ai lại đi ngủ vào giờ này chứ! Thằng cha cổ hủ này… Nhưng người nọ cũng muốn tốt cho hắn thôi.
“Được rồi, ngủ ngon~” Trả lời tin nhắn xong, Cố Cẩm Chi lại thấy chán. Hắn không muốn ra ngoài lêu lổng, nằm không rảnh rỗi bèn lấy sách ra xem.
Được một lúc, hắn híp mắt, lôi tin nhắn thoại ban nãy của mình ra nghe thử, đúng là chua đến ghê răng: “Đậu má, ta muốn tự bóp chết nhà mi!”
Vì mê ông chú mà mặt mũi cũng không cần.
Nhưng ông chú này đúng là một đời liêm khiết~ còn bảo hắn đi ngủ lúc 10 giờ, thực sự coi hắn là một cậu bé ngoan.
Cố Cẩm Chi cong môi đầy tà ác, sau này nếu Amour biết hắn không nhỏ hơn đối phương là mấy, phản ứng chắc sẽ thú vị lắm đây.
Ai bảo thích sinh viên ngây thơ chứ, bị lừa là đáng!
Lời tác giả:
Lâm Hử: phải định nghĩa lại hai chữ “ngây thơ” thôi.
Cái tên Cố Cẩm Chi nghe hơi gái tính, hiếm có thằng con trai nào lại được gọi là “Chi”.
Cái tên này có nguồn gốc từ kỳ vọng sinh con gái của ba mẹ hắn. Có nếp có tẻ là điều ba mẹ Cố mong đợi đã lâu, ai ngờ đứa con thứ hai vẫn là con trai.
Tên đã đặt rồi, không sửa lại nữa. Mấy chữ Cố Cẩm Chi cũng ẩn chứa yêu cầu duy nhất của ba mẹ đối với hắn: cẩm y ngọc thực – chi lan ngọc thụ. (*)
(*) Cẩm y ngọc thực: sung túc giàu sang – Chi lan ngọc thụ: ưu tú ngoan hiền
Nhưng đứa nhỏ này càng lớn càng lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Không nói đến chuyện tương lai vì dù sao cũng còn có anh trai chống đỡ, vấn đề là Cố Cẩm Chi chẳng làm được gì nên hồn.
Ngoài ngoại hình đẹp mắt, cái gì hắn cũng tệ. Chỉ có một điểm, không biết có thể coi là ưu điểm đối với những người có gia thế khủng như bọn họ không – đó là ngây thơ, kiên định, son sắc, chung tình.
So với Cố Khởi thông minh khôn khéo, Cố Cẩm Chi thực sự là một đứa trẻ con. Đầu óc đơn giản, dễ dàng mở lòng với người khác.
Chẳng qua từ nhỏ đến lớn đã chịu không ít thiệt thòi nên sau này mới rút ra được vài bài học.
Giờ hắn phát triển theo xu hướng cực đoan, không tin tưởng bất kỳ ai, thường xuyên xụ mặt, độc mồm độc miệng, hiếm khi đối đãi thật lòng. May là sinh ra trong nhà họ Cố, không ai để hắn phải chịu ấm ức. Cố Khởi cũng rất cuồng em trai, bảo vệ hắn rất kỹ.
Bạn bè của Cố Cẩm Chi không nhiều, nhưng đã thân là thật lòng đối đãi với nhau, nếu không cũng không chịu nổi tính tình của hắn.
Hắn không hài lòng với tên mình, nhưng là tên cha mẹ đặt, sửa thì không hay. Mặt khác, Cố Cẩm Chi cũng cực kỳ khó chịu với bất cứ đặc điểm giống nữ nào trên người mình.
Ví dụ như bề ngoài của hắn vốn hơi trung tính, da còn trắng nõn tự nhiên.
Hồi trung học, khi bắt đầu bị đám nam sinh theo đuổi vì vẻ bề ngoài, hắn đã tức đến nghiến răng.
Từ đó, mỗi trận đánh nhau của đám thiếu niên bất lương đều có mặt Cố Cẩm Chi. Hắn lao vào không biết mệt, luôn hùng hổ dẫn đầu như thể tranh công.
Mà trên phương diện này hắn cũng rất có năng khiếu, càng đánh càng hung. Nắm đấm của hắn đủ cứng để phủ định tất cả những ấn tượng tốt đẹp mà gương mặt hắn để lại trong lòng đám nam sinh.
Sau đó, không ai dám tới gần hắn nữa.
Thời gian trôi qua, bỗng một ngày Cố Cẩm Chi phát hiện mình là gay. Hắn thích con trai.
Nhưng tuổi còn nhỏ, Cố Cẩm Chi không hứng thú với tình yêu, cũng chẳng thèm để ý đến bất cứ gã nào, ngày ngày chỉ muốn đánh đấm chơi bời.
Mỗi năm hắn đều tới vùng nhiệt đới để phơi nắng, phơi đến khi cơ thể tróc da, nói một cách hoa mỹ là đen giòn mạnh mẽ. Da dẻ như bong từng lá thiếc mỏng tang mà hắn vẫn vui vẻ nghĩ mình hệt như hoàng tử linh dương, cực kỳ dã tính.
Đáng tiếc, gen vẫn là một thế lực rất gì và này nọ. Trạng thái hoàng tử linh dương chẳng duy trì được bao lâu, hắn đã trắng lại. Trong mắt ba mẹ hắn, đây là quá trình hắn trở về dáng vẻ con người, song họ cũng không cấm cản gì hắn.
Giờ cũng lớn rồi, hắn bắt đầu suy nghĩ về hôn nhân đại sự, không còn quá hứng thú với các hoạt động khác nữa.
Cố Cẩm Chi lăn lộn trong phòng ngủ, một lòng nghĩ cách đắp nặn hình tượng sinh viên cho bản thân.
Đúng vào lúc này, điện thoại có cuộc gọi đến, là Từ Châu – bạn hắn.
Từ Châu là trai thẳng, có chút kháng cự với gay. Nhưng hai người thân nhau từ bé nên khi Cố Cẩm Chi thẳng thắn chuyện của mình, Từ Châu cũng chỉ rối rắm một chút rồi nhanh chóng chấp nhận, dù sao cũng là anh em tốt của nhau mà.
Huống hồ, trong mắt Từ Châu, Cố Cẩm Chi không có tí mùi gay nào, khác hẳn hình tượng về gay mà hắn biết. Đối phương thô tục lưu manh như hắn, nói một tháng đổi vài cô bạn gái cũng có người tin.
Cố Cẩm Chi thậm chí chưa từng thích chàng trai nào, ngược lại, đánh trai không ít, nên Từ Châu vẫn luôn hoài nghi có phải Cố Cẩm Chi bị hoang tưởng không.
“Sao nghe máy chậm thế hả, tháng sau đi Sanya (*) không?” Từ Châu cũng là một cậu ấm nhàn tản, chẳng có công việc đàng hoàng. Đúng chuẩn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
(*) Sanya: Tam Á.
“Cút, không đi.” Cố Cẩm Chi đang bận nhé. Hắn đang lượn khắp các diễn đàn, xem thử bot sinh viên phải diễn ra sao.
Vừa xem, hắn vừa nhăn nhó như ông cụ chơi điện thoại trên tàu điện ngầm(*) vừa âm thầm ghi chú lại.
(*) Một cái meme:
“Mày đang bận gì? Giờ Cố nhị thiếu gia còn không đủ kiên nhẫn với cả anh em của mình à?” Từ Châu dỗi.
“Mày không biết tên trên mạng của tao là Chi Chi Mang Mang à? Cho nên tao rất bận, ok? Đóng cửa từ chối tiếp khách.”
“Đệt, thần kinh.” Từ Châu mắng.
Rồi lại tò mò hỏi: “Mà này, mày nằm vùng trong cái nhóm đồng chí gì đó sao rồi? Có phải cuối cùng mày cũng nhận ra mình thẳng không?”
Trước đó, Từ Châu đã nghe Cố Cẩm Chi phỉ nhổ đám đàn ông kia, cả bọn đều rẻ rúng không đáng một đồng. Nghe giọng điệu thì hắn không hề giống kiểu người sẽ bị nam sinh hấp dẫn.
Sang trang mới thôi nào! Từ nay anh em tốt sẽ cùng nhau đi tán gái.
“No, ông hết ế rồi.” Cố Cẩm Chi thản nhiên tung ra một tin đầy bùng nổ.
“Cái gì? Nhanh thế, đối phương là ai? Ngoại hình thế nào?” Trong phút chốc, Từ Châu vẫn chưa chấp nhận được, đầu óc hơi mụ mị.
“Đàn ông bình thường thôi, 26 tuổi.” Cố Cẩm Chi đáp, ngẫm lại rồi bổ sung: “Giọng nói rất hay.” Nghĩ đến đây, hắn bỗng trở nên vui vẻ.
Từ giờ hắn đã là người biết yêu. Cũng không cần gặp mặt, có lẽ hắn sẽ không chịu nổi mấy thằng cha dầu mỡ. Quan trọng nhất là, không gặp thì đối phương cũng không lừa được hắn.
Từ Châu vẫn cảm thấy rất quái, có vẻ Cố Cẩm Chi cũng chẳng coi trọng gì, chắc là đùa chút cho vui.
“Thế chuyện mày hết ế và chúng ta ra ngoài chơi có mâu thuẫn gì với nhau? Năm nay không muốn đen giòn mạnh mẽ nữa à? Hoàng tử linh dương thì sao?” Từ Châu trêu chọc.
Cố Cẩm Chi im lặng, nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi dứt khoát từ chối: “Hiện giờ hình tượng ngụy trang của tao là sinh viên, có sinh viên nào đen như cột nhà cháy đâu, không đi.”
Hắn xem ảnh chụp của những nhân tố được coi là bot xinh trong diễn đàn, cả đám đều photoshop cho trắng hơn vôi tường, gầy gò bé nhỏ, không có 8 múi cơ bụng như hắn đâu. Bọn họ còn không có lông tay lông chân nữa… Ầy, thôi, vấn đề này Cố Cẩm Chi không thể phỉ nhổ được, hắn cũng bẩm sinh không có mấy cọng lông.
Từ Châu cảm thấy quái lạ.
“Mày là sinh viên gì, ma ám rồi à…”
Cố Cẩm Chi phổ cập giáo dục: “Mày thì biết cái gì, giờ nam sinh viên rất được hoan nghênh. Thực ra nam sinh trung học còn được yêu thích hơn kìa, nhưng thế thì hơi quá.” Hắn không hề giống nam sinh trung học, không thể đóng giả được.
“Mày cẩn thận bị lừa đấy nhé, vừa mất tiền vừa mất sắc.” Từ Châu cảm thấy không đáng tin, hơn nữa hắn là người chứng kiến Cố Cẩm Chi bị lừa từ nhỏ đến lớn, mãi mấy năm gần đây người kia mới trở nên máu lạnh vô tình. Giờ vừa hay, lại phát bệnh rồi.
Cố Cẩm Chi câm nín, không dám nói mình đã chi cho bạn trai vài vạn.
Nhưng hắn không cho rằng mình bị lừa, hắn biết bên kia có mưu đồ gì, giờ chẳng qua chỉ là vui đùa chút thôi, cũng thú vị mà.
“Đừng lo, tao không thích hắn, tao chỉ trêu đùa hắn thôi.” Cố Cẩm Chi nói chắc như đinh đóng cột.
“Mày đã yêu bao giờ chưa? Đã được ăn thử thịt heo chưa? Tao thấy khả năng mày bị lừa là rất lớn!”
Cố Cẩm Chi thẹn quá hóa giận, mọi người cứ làm như hắn ngu lắm không bằng: “Cút, mày thì biết cái gì! Cúp máy đây!”
Từ Châu vội vàng nói: “Đừng đừng, bạn gái của tao là sinh viên, tao bảo em ấy quân sư cho mày nhé?”
Thế còn được.
Cố Cẩm Chi hằm hè “ừ” một tiếng, tiện tay lưu một tấm ảnh chụp chân trên diễn đàn bot xinh.
Tuy hắn không hiểu đi tất trắng có gì hay ho, nhưng cứ làm theo là được đúng không? Còn phải học thêm phong cách nói chuyện nữa.
Từ Châu thầm nghĩ, dù sao nhà họ Cố cũng lắm tiền, bị lừa cũng không phải chuyện to tát gì.
Ở bên kia, Lâm Hử lặng lẽ ăn tối, làm bài tập, sau đó bắt đầu nhìn điện thoại đến ngẩn người.
Ông bà nội của cậu đã đi tập thể dục ở quảng trường, trong nhà chỉ có mình cậu thôi.
Trải qua một ngày làm học sinh trung học cực kỳ chân thực, Lâm Hử bắt đầu tự hỏi tại sao cậu lại đột ngột xuyên tới thân xác này, phải có nguyên nhân gì đó chứ.
Thế giới này là thế giới nào? Hiện giờ mọi thứ có vẻ không khác gì so với thế giới thực của cậu.
Lâm Hử ngẩn ngơ nhìn cái nick Chi Chi Mang Mang, ngẫm nghĩ, dường như vừa móc nối được điều gì.
Kiếp trước, khi cậu còn sống, hình như có một bộ truyện rất nổi, nhưng vì là đam mỹ nên tệp người đọc tương đối giới hạn. Cậu cũng chỉ nghe người qua đường nói đến mà thôi, không nắm rõ nội dung trong truyện.
Quyển truyện kia hình như viết về hành trình hoàn lương của một gã top khốn nạn. Top chính khốn nạn là một idol không có tiếng tăm, câu kéo quyến rũ không ít đàn ông. Nhân vật phụ đóng vai trò hy sinh quan trọng nhất trong truyện là một cậu ấm nhà giàu, hai người quen biết qua internet.
Thực ra bot chính của truyện là ảnh đế, mưu mô thủ đoạn đều có đủ, thế nên mới có thể khiến gã top cặn bã hoàn lương.
Mà bot phụ hy sinh kia bị lừa, cung phụng cho hắn đủ loại tài nguyên, dìu hắn lên vị trí cao, cuối cùng bị hắn vứt bỏ, trở thành trò cười của toàn bộ giới giải trí, ai biết cũng phải giễu cợt đôi câu.
“Giàu có ích lợi gì, không có não thì không đứng vững được.”
Trong truyện, top chính bot chính chiến đấu đến khói lửa ngập trời, cực kỳ kích thích, đích thực là cuộc chiến tay đôi của hai ông vua biển cả chuyên bắt cá ngàn tay. Phần giới thiệu của sách đại loại là: xấu xa không bị chê cười, ngu mới đáng bị người đời chế giễu.
Chi Chi Mang Mang… bot phụ hy sinh… Lâm Hử bỗng nhận ra điều gì đó.
Cậu đã xuyên vào một quyển sách. Nhân vật của cậu có lẽ còn mờ nhạt và ít đất diễn hơn cả bot phụ, đơn giản là bạn trai đầu tiên trên mạng – một kẻ chuyên ăn bám mà bot phụ gặp thôi.
Suy luận theo logic bộ truyện, nhân vật của cậu hẳn là có tác dụng tôn lên sự tương phản.
Top chính là một kẻ ăn bám rất biết giả vờ, trong khi cậu chỉ là một học sinh trung học ngây thơ đội lốt đàn ông trưởng thành lừa tiền tiêu vặt.
Lâm Hử ý thức được bản thân và nội dung truyện không có nhiều liên hệ, sau này sẽ nhanh chóng biến khỏi cuộc đời của nhân vật chính. Nhưng Chi Chi Mang Mang… nam sinh viên thích trốn học này, cuộc đời hắn sẽ chỉ toàn lừa dối và thương tổn hay sao?
Ý định cắt đứt liên lạc với đối phương thoáng phai nhạt. Hiện giờ hình như Lâm Hử có đủ khả năng giúp người kia thoát khỏi nội dung truyện. Cậu không muốn Chi Chi Mang Mang cảm thấy mình đang bị lừa nữa. Vì như thế, top chính sẽ dễ thừa cơ chen vào hơn.
Chủ cũ của thân xác này chắc đã lừa tiền, Lâm Hử định làm cho rõ ràng rồi trả lại cho người nọ.
Còn về phương diện tình cảm, cậu nhớ hai người chỉ tham gia hoạt động ghép đôi mà thôi, mục đích yêu thử là quá rõ ràng. Trước đó cũng có nhiều người rất thân nhau nhưng thử ghép đôi xong lại cảm thấy không hợp nên hết thời hạn hoạt động liền chia tay.
Lâm Hử cảm thấy chia tay như vậy không phải hành vi lừa dối, nhưng cậu vẫn hơi do dự, liệu bản thân không có tình cảm gì thì có công bằng trong mối quan hệ này không.
Chi Chi Mang Mang có thiện cảm với chủ cũ không? Cậu chắc chắn không thể giả làm chủ cũ. Nếu đối phương phát hiện cậu không thú vị dẫn tới thất vọng, hiển nhiên đó sẽ là dấu chấm hết hoàn hảo nhất.
Nghĩ vậy, Lâm Hử quyết định không chủ động nhắn tin cho Chi Chi Mang Mang nữa. Cậu xem lại lịch sử trò chuyện, mấy lời tán tỉnh vài ngày trước của chủ cũ theo nhau ùa tới.
Cậu không có ý định lừa tiền, đương nhiên cũng không bịa nổi mấy lời như vậy.
Mười giờ đêm, Lâm Hử hài lòng khi điện thoại không có thêm tin tức mới nào, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Ai ngờ còn chưa kịp nhắm mắt, màn hình điện thoại đã sáng lên.
Chỉnh chăn cho ngay ngắn, Lâm Hử bất đắc dĩ xoay người với lấy cái điện thoại đặt ở trên bàn, là Chi Chi Mang Mang.
Vừa mở tin nhắn, Lâm Hử đã cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều bay đi mất. Cậu bàng hoàng luống cuống, không biết có nên nhìn hay không.
Đối phương gửi một tấm ảnh chụp chân cùng với mặt sàn. Đôi chân kia đi tất trắng và dép lê, mơ hồ thấy được đường cong của cơ bắp, rất đẹp và mạnh mẽ.
Chi Chi Mang Mang: “Hôm nay có tiết thể dục, em bị căng cơ, cảm giác đùi đau ê ẩm, muốn chia sẻ với anh, nhân tiện gửi ảnh để anh làm màn hình khóa luôn~ Nhưng liệu đồng nghiệp của anh có thấy người bạn trai sinh viên này quá ấu trĩ không! (khóc.jpg)”
Cố Cẩm Chi vừa nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, vừa nhắn tin, vẻ mặt lại tràn đầy hứng thú. Hắn thấy khi chủ thớt đăng cái ảnh này lên diễn đàn, phản ứng của các ông chú ưa mờ ám cực kỳ lớn, bình luận đến tối tăm trời đất.
Tuy chân hắn có chút cơ bắp nhưng nhìn vẫn rất được. Cố Cẩm Chi nóng lòng muốn thấy Amour mê muội bởi dáng vẻ “sinh viên” này của mình.
Sau đó, đám loser trong nhóm sẽ biết, Cố nhị thiếu gia hắn không phải là hàng ế! Chẳng qua hắn lười giả vờ giả vịt thôi~
Lâm Hử tìm trọng điểm để trả lời: “Học gì mà vận động mạnh thế?”
Tất nhiên cậu không dám đặt hình nền hình khóa gì hết, nếu không mọi người sẽ biết chuyện cậu yêu sớm. Mà cậu cũng không dám nhìn lại tấm ảnh này, nó quá gợi cảm với một học sinh trung học và một người chưa có kinh nghiệm yêu đương gì như Lâm Hử.
Nhưng cậu rất thích đường cong cơ bắp của đối phương. Kiếp trước cậu không vận động nhiều, giờ quay về thời trung học lại càng không có thời gian vận động.
Nên cậu cảm thấy Chi Chi Mang Mang là một nam sinh rất giàu sức sống, giống như những sinh viên hoạt bát khác, cả ngày đi học đúng là đứng ngồi không yên.
“Hả?” Cố Cẩm Chi ngơ ngẩn, những lời đã chuẩn bị trước đó không có cơ hội phun ra.
Phản ứng của đối phương nên là giao lưu về chân hắn nhiều hơn chứ? Hắn cũng bất ngờ, chẳng biết nói gì, ngập ngừng đáp: “Bóng rổ, anh thích chơi bóng rổ không?”
Lâm Hử hơi thất thần, nhớ đến hình tượng lạc quan phóng khoáng thích thể thao yêu thể hình chủ cũ xây dựng, nhíu mày nói dối: “Thích, tôi cảm thấy cơ bắp có rèn luyện sẽ đẹp hơn.”
Lời này đã chạm trúng tử huyệt của Cố Cẩm Chi. Hắn cũng hiểu đường cong cơ bắp của mình đẹp mắt, trong lòng rất vui nhưng vẫn chu môi đáp: “Em tưởng anh cũng thích kiểu trắng trẻo mềm mại nhỏ xinh… Nhưng nghĩ lại thì anh cũng tập thể hình mà, hẳn là gu thẩm mỹ của chúng ta không khác nhau mấy.”
Nhắn xong hắn lại thấy hơi sai sai, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên em cũng trắng, cũng nhỏ nha.” Suýt nữa lại quên hình tượng ngụy trang.
Ấn tượng của Cố Cẩm Chi với Amour đã tốt hơn nhiều. Người này không có vẻ dầu mỡ, vừa không nói về chân lại còn có suy nghĩ rất hợp với hắn nữa!
Lâm Hử cười khan: “Ừ.”
“Sau này anh cũng cho em xem cơ bụng của anh nhé.” Cố Cẩm Chi hứng thú nói, xem ai luyện tập tốt hơn.
Lâm Hử cứng người: “Ờ.”
“Đúng rồi, sau này em gọi anh là gì? Amour? Bạn trai? Hay là…” Cố Cẩm Chi dò hỏi.
“Gì cũng được.”
“Í í, thế sau này em sẽ gọi anh là anh trai được không? Dù sao em cũng nhỏ hơn anh nhiều mà~” Cố Cẩm Chi tung đòn sát thủ kèm một tin nhắn thoại gọi “anh trai”.
Lâm Hử: “Được… Thôi muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa.” Cậu thật sự không trò chuyện tiếp được nữa. Cậu sợ cứ tiếp tục, đối phương lại gửi thêm tin nhắn thoại. Người mắc chứng sợ giao tiếp quả thực vô cùng sợ hãi.
Cố Cẩm Chi lại một lần nữa cảm thấy làm sinh viên không dễ chút nào, ai lại đi ngủ vào giờ này chứ! Thằng cha cổ hủ này… Nhưng người nọ cũng muốn tốt cho hắn thôi.
“Được rồi, ngủ ngon~” Trả lời tin nhắn xong, Cố Cẩm Chi lại thấy chán. Hắn không muốn ra ngoài lêu lổng, nằm không rảnh rỗi bèn lấy sách ra xem.
Được một lúc, hắn híp mắt, lôi tin nhắn thoại ban nãy của mình ra nghe thử, đúng là chua đến ghê răng: “Đậu má, ta muốn tự bóp chết nhà mi!”
Vì mê ông chú mà mặt mũi cũng không cần.
Nhưng ông chú này đúng là một đời liêm khiết~ còn bảo hắn đi ngủ lúc 10 giờ, thực sự coi hắn là một cậu bé ngoan.
Cố Cẩm Chi cong môi đầy tà ác, sau này nếu Amour biết hắn không nhỏ hơn đối phương là mấy, phản ứng chắc sẽ thú vị lắm đây.
Ai bảo thích sinh viên ngây thơ chứ, bị lừa là đáng!
Lời tác giả:
Lâm Hử: phải định nghĩa lại hai chữ “ngây thơ” thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook