“Tôi sẽ giúp cậu ôn tập sau giờ học cho tới ngày thi.” Mấy ngày sau, Nhạc San lại chủ động nói chuyện với Lâm Hử một lần nữa. Giọng cô lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào, mặt cũng cắm thẳng vào sách giáo khoa, nhưng ánh mắt mơ màng không che giấu nổi tâm tư thiếu nữ.
Khi phát hiện trong đôi mắt trong veo của Lâm Hử không có chút cảm xúc dư thừa nào, cô cũng từng mất mát và xấu hổ. Nhưng sau cùng, những cảm giác đó vẫn bị thứ xúc cảm âm ỉ trong lòng đập nát. Có lẽ đây chính là thầm thương trộm nhớ mà mọi người vẫn hay nhắc tới.
Nhạc San quan sát Lâm Hử nhiều ngày, biết cậu luôn cố gắng học hành từ sáng sớm đến chiều muộn. Cô cũng hỏi thăm thành tích trước đây của cậu, biết cậu là học sinh yếu kém trong lớp Quốc tế, giờ có nỗ lực thế nào cũng khó mà theo kịp.
Nhưng yêu thích một người sẽ muốn hy sinh cho người đó, đây là phẩm chất tốt đẹp thường thấy ở mỗi con người. Thế nên cô không hề ngần ngại, muốn bớt thời gian ngoài giờ học của mình để giúp đỡ đối phương.
Hồi ức thanh xuân này, về sau nghĩ lại cô sẽ không bao giờ hối hận.
Lâm Hử thoáng dừng động tác viết chữ, biết cô bạn cùng bàn đang nói chuyện với mình. Dù hơi chậm chạp trên phương diện cảm xúc, song cậu cũng không ngốc, có thể cảm nhận sự chú ý cô gái bên cạnh dành cho mình.
Đời trước, lúc còn đi học, cậu từng gặp không ít thiếu nữ thẹn thùng nói câu tỏ tình, cũng được những cô gái cá tính mạnh công khai theo đuổi. Dù có thể coi là có kinh nghiệm, song mỗi lần như thế, cậu vẫn thấp thỏm khi mở miệng từ chối đối phương.
Thành tích của Nhạc San rất tốt. Cứ duy trì phong độ hiện giờ hẳn có thể đỗ vào các trường đại học trọng điểm, thậm chí lọt vào top đầu cũng không phải việc khó. Cô không nên để bất cứ thứ gì níu chân trong giai đoạn mấu chốt này. Học sinh cấp ba vốn không nên yêu sớm.
Thật ra nếu Lâm Hử có thể bỏ mặc Cố Cẩm Chi rơi vào kết cục đã định, có lẽ cậu sẽ lập tức viết giấy nợ, xin số tài khoản để trả lại tiền cho hắn trong tương lai chứ tuyệt đối không sa chân vào trò chơi yêu đương hư ảo này.
Nghĩ đến việc bản thân lén lút yêu sớm, Lâm Hử vẫn vô cùng xấu hổ.
Cậu mím môi, lắc đầu: “Sắp thi đại học rồi, cậu cố gắng lên.”
Nhạc San đã không còn tự ái nữa, ngược lại, cô cảm thấy Lâm Hử hơi cố chấp: “Đúng, sắp thi rồi, tôi giúp cậu chẳng phải tốt hơn sao?” Cô tin bản thân có thể phát huy rất tốt nên càng lo cho Lâm Hử hơn.
Nếu chỉ mình cậu trượt tốt nghiệp, đây chẳng phải sẽ là một cú shock rất khó vượt qua ư?
Nhạc San không kiêu ngạo tự cho mình là học bá, nhưng cô có đủ tự tin để giúp Lâm Hử.
“Tôi không bỏ cuộc, đừng lo.” Lâm Hử nhìn cô bạn cùng bàn, lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Nhạc San hơi bất lực. Nhưng cô hiểu đối phương vẫn luôn khó nắm bắt như vậy. Vừa lễ độ vừa xa cách, lại dường như chưa bao giờ có cảm xúc tiêu cực.
Người này sẽ không bao giờ cảm thấy mình đang bị vây ở hoàn cảnh khó khăn, cũng chưa từng tức giận. Đến cô còn thấy lo cho cậu mà cậu lại như đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt.
Nhạc San biết bọn họ không có khả năng, thi đại học xong kết quả cũng là như vậy.
Người này chưa bao giờ đánh mất tự chủ trước mặt cô, cũng chưa từng cho cô thấy một khía cạnh nào khác.
“Ừ.” Vì thế Nhạc San gật đầu, dần đắm chìm vào bài vở của mình.
Những bạn học khác thấy Lâm Hử từ chối đề nghị hỗ trợ của học bá, âm thầm cảm thán, anh chàng này cũng cao thượng quá rồi. Nếu Nhạc San bằng lòng giúp bọn họ, bọn họ tình nguyện học ngày học đêm, không cần biết bản thân có thể gây ảnh hưởng tới đối phương không.
Dù sao cũng là học bá, chắc chắn sẽ thi tốt, bọn họ không cần lo lắng, cần lo chính là bọn họ đây này.
Giữa những bước chân hối hả của thời gian, kỳ thi thử đầu tiên cuối cùng cũng đã đến.
Học sinh lớp 12 toàn trường được xếp phòng thi theo hai ban Tự nhiên và Xã hội. Lớp 12-9 của Lâm Hử là lớp thứ chín của ban Tự nhiên.
Phòng thi cụ thể sẽ được xếp theo thành tích từ cao xuống thấp.
Lâm Hử là học sinh chuyển ngang, không có thành tích, đương nhiên là bị phân đến vị trí cuối cùng của phòng thi cuối cùng.
Đến ngày thi, khi cậu cầm hộp bút đi vào phòng, bầu không khí vốn đang nhốn nháo bỗng lặng ngắt vài giây. Một cục giấy đang bay vèo trên không vô tình đập trúng vai cậu.
Nhiều năm trôi qua nhưng Lâm Hử vẫn không thể quen với việc bị chú ý bởi nhiều ánh mắt. Chỉ là cậu đã có kinh nghiệm rồi, dù trong lòng hơi run sợ nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt, không có biểu cảm gì.
Cậu vuốt nhẹ bả vai, nhặt cục giấy bỏ vào thùng rác rồi mới yên lặng ngồi xuống.
Nhìn hành động của cậu, chẳng hiểu sao tất cả mọi người đều cảm thấy ngại, không ném đồ lung tung nữa.
Trong phòng có người biết Lâm Hử là học sinh từ lớp Quốc tế chuyển sang. Ngoại hình của cậu quá nổi bật, đương nhiên tin tức về cậu cũng được lan truyền rất nhanh.
Về lý thuyết, ban Tự nhiên chắc chắn sẽ nhiều con trai, nhưng ngoại hình ưa nhìn lại chẳng được mấy người. Ai cũng như vừa bốc từ mỏ than về, vừa đen vừa phèn, gu thẩm mỹ kém. Tan học không thích mặc đồng phục lại còn khoác lên người đủ loại áo phông in hình ngộ nghĩnh, lôi kéo nhau lang thang khắp mọi nơi.
Các nữ sinh đều thích nam sinh đơn giản gọn gàng, ngày ngày mặc đồng phục như Lâm Hử. Sạch sẽ đã rất tốt rồi, huống hồ ngoại hình của cậu còn xuất sắc, một loại đẹp hòa trộn giữa trong sáng và khí phách, thanh xuân và trưởng thành.
Ngoài những thành phần hóng hớt, trong phòng thi còn có rất nhiều học sinh bình thường khác. Hôm nay đột nhiên trông thấy một anh chàng đẹp trai, họ cũng không nhịn được, thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, thầm nghĩ, đẹp trai như vậy mà sao thành tích nát thế, còn vờ vịt đọc sách ôn bài trước giờ thi.
Thật là một người đẹp thiếu não.
Trong phòng thi không có nhiều người ôn tập. Bọn họ là nhóm học sinh có thành tích kém nhất. Nhưng đây là trường phổ thông Chuyên, học sinh dốt nhất trong lớp dốt nhất vẫn có thể thi đỗ các trường đại học hạng hai.
Trừ khi nhập học xong thực sự không học một chữ nào thì mới không đỗ nổi đại học chính quy, nhưng nát đến mức ấy vẫn là số ít.
Tiếng nói chuyện lại bắt đầu vang lên, chỉ là không còn to như ban đầu nữa.
Có một nữ sinh tương đối sáng sủa chủ động tới gần Lâm Hử, gõ bàn cậu, bảo: “Anh bạn, cậu học lớp nào đấy? Có bạn gái chưa?”
Lâm Hử không chịu nổi mấy câu hỏi trắng trợn thế này, chúng khiến cậu xấu hổ. Kiếp trước gặp phải cậu sẽ né rất xa.
Vì thế, cậu dứt khoát gật đầu trong im lặng, cũng không nhìn nữ sinh kia.
Cậu không nói dối, hiện giờ có thể coi là cậu đã có người yêu.
“Chờ cậu chia tay tôi lại tới tìm cậu nhé. Đúng rồi, tôi đã móc nối với người quen, tí nữa cậu ta sẽ truyền đáp án cho tôi, muốn tôi cho cậu chép cùng không?”
Cô gái này ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên, Lâm Hử còn dưới cô một bậc, chắc hẳn cũng rất cần.
Lâm Hử vội lắc đầu, không dám nghĩ đến việc gian lận trong thi cử. Lừa mình dối người có tác dụng gì đâu. Về phần những học sinh gian lận để được gia đình khen thưởng, Lâm Hử rất khó đồng tình. Vì từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có mối bận tâm nào liên quan đến tiền bạc.
Ba mẹ Lâm thường xuyên kêu ca về việc Lâm Hử không biết tiêu tiền. Đúng là mẹ cú đẻ con tiên, mẹ cậu bị cuồng mua sắm.
“Xì, đẹp trai thế mà lại bị câm.” Nữ sinh không còn hứng thú, nằm bò ra bàn tranh thủ chợp mắt.
Lâm Hử nhẹ nhàng thở ra, có đôi lúc cậu cảm thấy thật may vì mình không biết ăn nói, như thế cũng tránh được rất nhiều mối quan hệ nam nữ lằng nhằng.
Cuối cùng giám thị cũng tới. Giấy thi và đề bài được phát rất nhanh.
Trong phòng thi chỉ còn tiếng bút bi lướt xoạt xoạt trên mặt giấy. Lâm Hử nhìn qua đề thi một lượt, vẻ mặt chẳng chút nao núng. Có vài chuyên đề cậu chưa ôn đến, còn lại, những phần khác đều không có khó khăn gì.
Bài thi Khoa học Tự nhiên, nếu không biết làm thì cũng chẳng bịa ra được. Trước khi kết thúc giờ thi nửa tiếng, Lâm Hử đứng dậy nộp bài. Chờ cậu rời đi, thầy giám thị mới nhìn qua bài làm của cậu. Học sinh kia thành tích hạng nhất tính từ dưới lên, lại còn nộp bài sớm như vậy, không biết làm được bao nhiêu.
Nhưng lúc nhìn thấy tờ phiếu điền gần như đủ hết đáp án, giám thị không khỏi giật mình, lại bắt đầu yên lặng đánh giá. Chí ít thì những con chữ phóng khoáng mà không bừa bãi này cũng đáng để được cộng điểm rồi.
Sau đó, các môn khác cũng diễn ra tương tự.
Lúc ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, Lâm Hử cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn.
Hai ngày thi cử, không khí trong trường đúng là gà bay chó sủa. Có vài trường hợp gian lận không thể điều tra rõ ràng, cuối cùng một số học sinh liên quan đã bị gọi đi. Còn có người nói đề thi đã bị rò rỉ nữa chứ.
Trở lại lớp học, các bạn đã bắt đầu thảo luận về độ khó của đề thi. Nhìn chung thì mọi người đều căng thẳng như nhau cả. Có người mừng rỡ vì làm đúng, cũng có người khó chịu cả ngày chẳng nói năng gì.
Nhạc San thấy Lâm Hử vẫn không bộc lộ cảm xúc, cũng không đoán được đối phương thi thế nào. Nhưng nghĩ đến chuyện căn bản của cậu không vững, hẳn cũng khó có thể phát huy.
Chỗ Lâm Hử ngồi khá vắng vẻ, đương nhiên không ai tìm đến cậu để so đáp án cả. Ngược lại, bàn Nhạc San lại đầy ắp người. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của học bá.
Lâm Hử vừa thả lỏng một chút, lén mở điện thoại ra xem, thấy đơn vị vận chuyển báo người kia đã nhận bưu phẩm thì lại bắt đầu căng thẳng.
Thấy cậu thản nhiên chơi di động, Nhạc San vuốt tóc, tiếp tục giảng bài cho các bạn học khác. Vì thế, có người bắt đầu trêu Lâm Hử: “Cậu rõ ràng là gần quan được ban lộc lớn, sao còn để học bá bị người khác chiếm mất vậy.” Anh bạn này cũng không chen được chỗ để hỏi bài.
Lâm Hử nhìn đối phương bằng ánh mắt mờ mịt, cười nhẹ đáp: “Thầy sẽ giảng mà.” Dứt lời, cậu lại cúi đầu chơi điện thoại, hơi né khỏi tầm mắt của bọn họ.
May là cậu đã dán miếng dán chống nhìn trộm, không thì cuộc nói chuyện của cậu với Chi Chi sẽ bị bạn bè thấy hết.
Lâm Hử đã bắt đầu chủ động nhắn tin cho Cố Cẩm Chi. Cả màn hình đều là những lời ríu rít của đối phương, cậu không nỡ phụ sự nhiệt tình đó.
Thế nên, dù chẳng có đề tài gì để nói, cậu cũng cố rặn ra: “Nhận được giày chưa? Đi lúc chơi bóng có thoải mái không?”
Nói cũng thật buồn cười, khoảnh khắc nhận được đôi giày, Cố Cẩm Chi đã thật sự giật mình.
Thực ra ngay lúc Lâm Hử bảo sẽ mua giày bóng rổ cho hắn, hắn đã chấm hỏi đầy đầu rồi. Giày bóng rổ không rẻ, tặng hàng kém chất lượng thì còn mất mặt hơn, thà tặng món trang sức nào đó, dù sao cũng khó nhìn ra giá cả.
Trong tưởng tượng của hắn, mỗi ngày của Lâm Hử đều trôi qua trong căng thẳng, không có cơ hội ăn ngon mặc đẹp như mình. Nói thật, hắn không trông mong gì nhiều ở món quà của đối phương. Hắn chỉ chờ mong biểu hiện của người nọ sau khi nhận được cà vạt do hắn tặng.
Liệu đối phương có nhiệt tình với hắn hơn không nhỉ?
Nhưng khoảnh khắc bóc gói quà ra, Cố Cẩm Chi đã ngây ngẩn cả người. Vậy mà cũng là một thương hiệu có tên tuổi. Thời đại học, hắn không đi loại giày này. Một kẻ tự xưng là tín đồ thời trang như hắn, đương nhiên sẽ cảm thấy các thương hiệu lớn chỉ phục vụ số ít mới phong cách, mới ngầu.
Thế nhưng, nếu ghép vào hoàn cảnh của người kia mà nghĩ, đôi giày này thật sự đã rất xa xỉ rồi.
Hắn có tiền, tiêu bao nhiêu cũng không tiếc. Nhưng Amour làm gì có tiền, không chừng người nọ đã phải bỏ ra cả tháng lương đấy…
Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Chi bỗng thấy đôi giày trên tay không hề nhẹ. Hơn nữa, nếu bỏ qua thói quen chỉ mua đồ xa xỉ thì hắn thực sự thích kiểu dáng của đôi giày này.
Bây giờ chỉ còn duy nhất một vấn đề, đã lâu rồi hắn không chơi bóng rổ…
Cố Cẩm Chi vô cùng vui vẻ, càng đánh giá cao Lâm Hử hơn. Hắn chưa từng gặp người đàn ông nào bằng lòng chi tiền vì hắn, tất cả đều chăm chăm nhắm vào tiền của hắn.
Vì thế, Cố Cẩm Chi khác người quyết định mặc tây trang đi giày bóng đi làm. Thỉnh thoảng hắn còn đá chỗ này đạp chỗ kia vài cái, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ thấy bản thân vui sướng cực kỳ.
Những người khác chỉ nghĩ gu thẩm mỹ của nhị thiếu gia nhà họ Cố hơi khác thường. Được cái ngoại hình hắn đẹp, ăn mặc thế nào cũng thuận mắt thôi.
Trong văn phòng, Cố Cẩm Chi ngồi bắt chéo chân, chốc chốc lại liếc nhìn đôi giày, càng nhìn càng ưng. Hắn đi vào đúng là quá đẹp, xem ra không thể từ bỏ sở thích chơi bóng được rồi.
Gương mặt này, vóc dáng này, hơi thở thanh xuân ngập tràn này… mê chết ai đó cho xem. Hắn tự nhận mình là sinh viên đúng là không hề nói quá.
Cố Cẩm Chi hết sức kích động, định chụp ảnh gửi sang cho Lâm Hử, nhân tiện khoe cặp chân dài đẹp đẽ của mình, nhưng may là kịp dừng cương trước bờ vực. Hắn vỗ đầu mình một cái, suýt nữa lại lòi đuôi.
Ngày hôm nay chắc chắn Cố Cẩm Chi không thể đi làm nổi nữa. Hắn tràn đầy hưng phấn, quyết đoán xin nghỉ nửa ngày, gọi Từ Châu ra ngoài chơi.
Về phần đi đâu ấy hả? Hai người bọn họ phóng thẳng đến sân vận động cách trung tâm thành phố hơn mười kilomet. Trên đường, chiếc xe thể thao màu vàng lao vun vút như bay. Từ Châu vuốt ngực, liên tục hít khí. Con mẹ nó, đây không phải đường tới sân vận động mà là đường xuống suối vàng.
Lời tác giả:
Cố Cẩm Chi: Thấy giày của tao không? Người yêu mua cho đấy~ Ể, đang trong giờ làm việc à?
Lâm Hử: Một tháng sinh hoạt phí… (hai mắt tối sầm)
Khi phát hiện trong đôi mắt trong veo của Lâm Hử không có chút cảm xúc dư thừa nào, cô cũng từng mất mát và xấu hổ. Nhưng sau cùng, những cảm giác đó vẫn bị thứ xúc cảm âm ỉ trong lòng đập nát. Có lẽ đây chính là thầm thương trộm nhớ mà mọi người vẫn hay nhắc tới.
Nhạc San quan sát Lâm Hử nhiều ngày, biết cậu luôn cố gắng học hành từ sáng sớm đến chiều muộn. Cô cũng hỏi thăm thành tích trước đây của cậu, biết cậu là học sinh yếu kém trong lớp Quốc tế, giờ có nỗ lực thế nào cũng khó mà theo kịp.
Nhưng yêu thích một người sẽ muốn hy sinh cho người đó, đây là phẩm chất tốt đẹp thường thấy ở mỗi con người. Thế nên cô không hề ngần ngại, muốn bớt thời gian ngoài giờ học của mình để giúp đỡ đối phương.
Hồi ức thanh xuân này, về sau nghĩ lại cô sẽ không bao giờ hối hận.
Lâm Hử thoáng dừng động tác viết chữ, biết cô bạn cùng bàn đang nói chuyện với mình. Dù hơi chậm chạp trên phương diện cảm xúc, song cậu cũng không ngốc, có thể cảm nhận sự chú ý cô gái bên cạnh dành cho mình.
Đời trước, lúc còn đi học, cậu từng gặp không ít thiếu nữ thẹn thùng nói câu tỏ tình, cũng được những cô gái cá tính mạnh công khai theo đuổi. Dù có thể coi là có kinh nghiệm, song mỗi lần như thế, cậu vẫn thấp thỏm khi mở miệng từ chối đối phương.
Thành tích của Nhạc San rất tốt. Cứ duy trì phong độ hiện giờ hẳn có thể đỗ vào các trường đại học trọng điểm, thậm chí lọt vào top đầu cũng không phải việc khó. Cô không nên để bất cứ thứ gì níu chân trong giai đoạn mấu chốt này. Học sinh cấp ba vốn không nên yêu sớm.
Thật ra nếu Lâm Hử có thể bỏ mặc Cố Cẩm Chi rơi vào kết cục đã định, có lẽ cậu sẽ lập tức viết giấy nợ, xin số tài khoản để trả lại tiền cho hắn trong tương lai chứ tuyệt đối không sa chân vào trò chơi yêu đương hư ảo này.
Nghĩ đến việc bản thân lén lút yêu sớm, Lâm Hử vẫn vô cùng xấu hổ.
Cậu mím môi, lắc đầu: “Sắp thi đại học rồi, cậu cố gắng lên.”
Nhạc San đã không còn tự ái nữa, ngược lại, cô cảm thấy Lâm Hử hơi cố chấp: “Đúng, sắp thi rồi, tôi giúp cậu chẳng phải tốt hơn sao?” Cô tin bản thân có thể phát huy rất tốt nên càng lo cho Lâm Hử hơn.
Nếu chỉ mình cậu trượt tốt nghiệp, đây chẳng phải sẽ là một cú shock rất khó vượt qua ư?
Nhạc San không kiêu ngạo tự cho mình là học bá, nhưng cô có đủ tự tin để giúp Lâm Hử.
“Tôi không bỏ cuộc, đừng lo.” Lâm Hử nhìn cô bạn cùng bàn, lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Nhạc San hơi bất lực. Nhưng cô hiểu đối phương vẫn luôn khó nắm bắt như vậy. Vừa lễ độ vừa xa cách, lại dường như chưa bao giờ có cảm xúc tiêu cực.
Người này sẽ không bao giờ cảm thấy mình đang bị vây ở hoàn cảnh khó khăn, cũng chưa từng tức giận. Đến cô còn thấy lo cho cậu mà cậu lại như đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt.
Nhạc San biết bọn họ không có khả năng, thi đại học xong kết quả cũng là như vậy.
Người này chưa bao giờ đánh mất tự chủ trước mặt cô, cũng chưa từng cho cô thấy một khía cạnh nào khác.
“Ừ.” Vì thế Nhạc San gật đầu, dần đắm chìm vào bài vở của mình.
Những bạn học khác thấy Lâm Hử từ chối đề nghị hỗ trợ của học bá, âm thầm cảm thán, anh chàng này cũng cao thượng quá rồi. Nếu Nhạc San bằng lòng giúp bọn họ, bọn họ tình nguyện học ngày học đêm, không cần biết bản thân có thể gây ảnh hưởng tới đối phương không.
Dù sao cũng là học bá, chắc chắn sẽ thi tốt, bọn họ không cần lo lắng, cần lo chính là bọn họ đây này.
Giữa những bước chân hối hả của thời gian, kỳ thi thử đầu tiên cuối cùng cũng đã đến.
Học sinh lớp 12 toàn trường được xếp phòng thi theo hai ban Tự nhiên và Xã hội. Lớp 12-9 của Lâm Hử là lớp thứ chín của ban Tự nhiên.
Phòng thi cụ thể sẽ được xếp theo thành tích từ cao xuống thấp.
Lâm Hử là học sinh chuyển ngang, không có thành tích, đương nhiên là bị phân đến vị trí cuối cùng của phòng thi cuối cùng.
Đến ngày thi, khi cậu cầm hộp bút đi vào phòng, bầu không khí vốn đang nhốn nháo bỗng lặng ngắt vài giây. Một cục giấy đang bay vèo trên không vô tình đập trúng vai cậu.
Nhiều năm trôi qua nhưng Lâm Hử vẫn không thể quen với việc bị chú ý bởi nhiều ánh mắt. Chỉ là cậu đã có kinh nghiệm rồi, dù trong lòng hơi run sợ nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt, không có biểu cảm gì.
Cậu vuốt nhẹ bả vai, nhặt cục giấy bỏ vào thùng rác rồi mới yên lặng ngồi xuống.
Nhìn hành động của cậu, chẳng hiểu sao tất cả mọi người đều cảm thấy ngại, không ném đồ lung tung nữa.
Trong phòng có người biết Lâm Hử là học sinh từ lớp Quốc tế chuyển sang. Ngoại hình của cậu quá nổi bật, đương nhiên tin tức về cậu cũng được lan truyền rất nhanh.
Về lý thuyết, ban Tự nhiên chắc chắn sẽ nhiều con trai, nhưng ngoại hình ưa nhìn lại chẳng được mấy người. Ai cũng như vừa bốc từ mỏ than về, vừa đen vừa phèn, gu thẩm mỹ kém. Tan học không thích mặc đồng phục lại còn khoác lên người đủ loại áo phông in hình ngộ nghĩnh, lôi kéo nhau lang thang khắp mọi nơi.
Các nữ sinh đều thích nam sinh đơn giản gọn gàng, ngày ngày mặc đồng phục như Lâm Hử. Sạch sẽ đã rất tốt rồi, huống hồ ngoại hình của cậu còn xuất sắc, một loại đẹp hòa trộn giữa trong sáng và khí phách, thanh xuân và trưởng thành.
Ngoài những thành phần hóng hớt, trong phòng thi còn có rất nhiều học sinh bình thường khác. Hôm nay đột nhiên trông thấy một anh chàng đẹp trai, họ cũng không nhịn được, thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, thầm nghĩ, đẹp trai như vậy mà sao thành tích nát thế, còn vờ vịt đọc sách ôn bài trước giờ thi.
Thật là một người đẹp thiếu não.
Trong phòng thi không có nhiều người ôn tập. Bọn họ là nhóm học sinh có thành tích kém nhất. Nhưng đây là trường phổ thông Chuyên, học sinh dốt nhất trong lớp dốt nhất vẫn có thể thi đỗ các trường đại học hạng hai.
Trừ khi nhập học xong thực sự không học một chữ nào thì mới không đỗ nổi đại học chính quy, nhưng nát đến mức ấy vẫn là số ít.
Tiếng nói chuyện lại bắt đầu vang lên, chỉ là không còn to như ban đầu nữa.
Có một nữ sinh tương đối sáng sủa chủ động tới gần Lâm Hử, gõ bàn cậu, bảo: “Anh bạn, cậu học lớp nào đấy? Có bạn gái chưa?”
Lâm Hử không chịu nổi mấy câu hỏi trắng trợn thế này, chúng khiến cậu xấu hổ. Kiếp trước gặp phải cậu sẽ né rất xa.
Vì thế, cậu dứt khoát gật đầu trong im lặng, cũng không nhìn nữ sinh kia.
Cậu không nói dối, hiện giờ có thể coi là cậu đã có người yêu.
“Chờ cậu chia tay tôi lại tới tìm cậu nhé. Đúng rồi, tôi đã móc nối với người quen, tí nữa cậu ta sẽ truyền đáp án cho tôi, muốn tôi cho cậu chép cùng không?”
Cô gái này ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên, Lâm Hử còn dưới cô một bậc, chắc hẳn cũng rất cần.
Lâm Hử vội lắc đầu, không dám nghĩ đến việc gian lận trong thi cử. Lừa mình dối người có tác dụng gì đâu. Về phần những học sinh gian lận để được gia đình khen thưởng, Lâm Hử rất khó đồng tình. Vì từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có mối bận tâm nào liên quan đến tiền bạc.
Ba mẹ Lâm thường xuyên kêu ca về việc Lâm Hử không biết tiêu tiền. Đúng là mẹ cú đẻ con tiên, mẹ cậu bị cuồng mua sắm.
“Xì, đẹp trai thế mà lại bị câm.” Nữ sinh không còn hứng thú, nằm bò ra bàn tranh thủ chợp mắt.
Lâm Hử nhẹ nhàng thở ra, có đôi lúc cậu cảm thấy thật may vì mình không biết ăn nói, như thế cũng tránh được rất nhiều mối quan hệ nam nữ lằng nhằng.
Cuối cùng giám thị cũng tới. Giấy thi và đề bài được phát rất nhanh.
Trong phòng thi chỉ còn tiếng bút bi lướt xoạt xoạt trên mặt giấy. Lâm Hử nhìn qua đề thi một lượt, vẻ mặt chẳng chút nao núng. Có vài chuyên đề cậu chưa ôn đến, còn lại, những phần khác đều không có khó khăn gì.
Bài thi Khoa học Tự nhiên, nếu không biết làm thì cũng chẳng bịa ra được. Trước khi kết thúc giờ thi nửa tiếng, Lâm Hử đứng dậy nộp bài. Chờ cậu rời đi, thầy giám thị mới nhìn qua bài làm của cậu. Học sinh kia thành tích hạng nhất tính từ dưới lên, lại còn nộp bài sớm như vậy, không biết làm được bao nhiêu.
Nhưng lúc nhìn thấy tờ phiếu điền gần như đủ hết đáp án, giám thị không khỏi giật mình, lại bắt đầu yên lặng đánh giá. Chí ít thì những con chữ phóng khoáng mà không bừa bãi này cũng đáng để được cộng điểm rồi.
Sau đó, các môn khác cũng diễn ra tương tự.
Lúc ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, Lâm Hử cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn.
Hai ngày thi cử, không khí trong trường đúng là gà bay chó sủa. Có vài trường hợp gian lận không thể điều tra rõ ràng, cuối cùng một số học sinh liên quan đã bị gọi đi. Còn có người nói đề thi đã bị rò rỉ nữa chứ.
Trở lại lớp học, các bạn đã bắt đầu thảo luận về độ khó của đề thi. Nhìn chung thì mọi người đều căng thẳng như nhau cả. Có người mừng rỡ vì làm đúng, cũng có người khó chịu cả ngày chẳng nói năng gì.
Nhạc San thấy Lâm Hử vẫn không bộc lộ cảm xúc, cũng không đoán được đối phương thi thế nào. Nhưng nghĩ đến chuyện căn bản của cậu không vững, hẳn cũng khó có thể phát huy.
Chỗ Lâm Hử ngồi khá vắng vẻ, đương nhiên không ai tìm đến cậu để so đáp án cả. Ngược lại, bàn Nhạc San lại đầy ắp người. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của học bá.
Lâm Hử vừa thả lỏng một chút, lén mở điện thoại ra xem, thấy đơn vị vận chuyển báo người kia đã nhận bưu phẩm thì lại bắt đầu căng thẳng.
Thấy cậu thản nhiên chơi di động, Nhạc San vuốt tóc, tiếp tục giảng bài cho các bạn học khác. Vì thế, có người bắt đầu trêu Lâm Hử: “Cậu rõ ràng là gần quan được ban lộc lớn, sao còn để học bá bị người khác chiếm mất vậy.” Anh bạn này cũng không chen được chỗ để hỏi bài.
Lâm Hử nhìn đối phương bằng ánh mắt mờ mịt, cười nhẹ đáp: “Thầy sẽ giảng mà.” Dứt lời, cậu lại cúi đầu chơi điện thoại, hơi né khỏi tầm mắt của bọn họ.
May là cậu đã dán miếng dán chống nhìn trộm, không thì cuộc nói chuyện của cậu với Chi Chi sẽ bị bạn bè thấy hết.
Lâm Hử đã bắt đầu chủ động nhắn tin cho Cố Cẩm Chi. Cả màn hình đều là những lời ríu rít của đối phương, cậu không nỡ phụ sự nhiệt tình đó.
Thế nên, dù chẳng có đề tài gì để nói, cậu cũng cố rặn ra: “Nhận được giày chưa? Đi lúc chơi bóng có thoải mái không?”
Nói cũng thật buồn cười, khoảnh khắc nhận được đôi giày, Cố Cẩm Chi đã thật sự giật mình.
Thực ra ngay lúc Lâm Hử bảo sẽ mua giày bóng rổ cho hắn, hắn đã chấm hỏi đầy đầu rồi. Giày bóng rổ không rẻ, tặng hàng kém chất lượng thì còn mất mặt hơn, thà tặng món trang sức nào đó, dù sao cũng khó nhìn ra giá cả.
Trong tưởng tượng của hắn, mỗi ngày của Lâm Hử đều trôi qua trong căng thẳng, không có cơ hội ăn ngon mặc đẹp như mình. Nói thật, hắn không trông mong gì nhiều ở món quà của đối phương. Hắn chỉ chờ mong biểu hiện của người nọ sau khi nhận được cà vạt do hắn tặng.
Liệu đối phương có nhiệt tình với hắn hơn không nhỉ?
Nhưng khoảnh khắc bóc gói quà ra, Cố Cẩm Chi đã ngây ngẩn cả người. Vậy mà cũng là một thương hiệu có tên tuổi. Thời đại học, hắn không đi loại giày này. Một kẻ tự xưng là tín đồ thời trang như hắn, đương nhiên sẽ cảm thấy các thương hiệu lớn chỉ phục vụ số ít mới phong cách, mới ngầu.
Thế nhưng, nếu ghép vào hoàn cảnh của người kia mà nghĩ, đôi giày này thật sự đã rất xa xỉ rồi.
Hắn có tiền, tiêu bao nhiêu cũng không tiếc. Nhưng Amour làm gì có tiền, không chừng người nọ đã phải bỏ ra cả tháng lương đấy…
Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Chi bỗng thấy đôi giày trên tay không hề nhẹ. Hơn nữa, nếu bỏ qua thói quen chỉ mua đồ xa xỉ thì hắn thực sự thích kiểu dáng của đôi giày này.
Bây giờ chỉ còn duy nhất một vấn đề, đã lâu rồi hắn không chơi bóng rổ…
Cố Cẩm Chi vô cùng vui vẻ, càng đánh giá cao Lâm Hử hơn. Hắn chưa từng gặp người đàn ông nào bằng lòng chi tiền vì hắn, tất cả đều chăm chăm nhắm vào tiền của hắn.
Vì thế, Cố Cẩm Chi khác người quyết định mặc tây trang đi giày bóng đi làm. Thỉnh thoảng hắn còn đá chỗ này đạp chỗ kia vài cái, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ thấy bản thân vui sướng cực kỳ.
Những người khác chỉ nghĩ gu thẩm mỹ của nhị thiếu gia nhà họ Cố hơi khác thường. Được cái ngoại hình hắn đẹp, ăn mặc thế nào cũng thuận mắt thôi.
Trong văn phòng, Cố Cẩm Chi ngồi bắt chéo chân, chốc chốc lại liếc nhìn đôi giày, càng nhìn càng ưng. Hắn đi vào đúng là quá đẹp, xem ra không thể từ bỏ sở thích chơi bóng được rồi.
Gương mặt này, vóc dáng này, hơi thở thanh xuân ngập tràn này… mê chết ai đó cho xem. Hắn tự nhận mình là sinh viên đúng là không hề nói quá.
Cố Cẩm Chi hết sức kích động, định chụp ảnh gửi sang cho Lâm Hử, nhân tiện khoe cặp chân dài đẹp đẽ của mình, nhưng may là kịp dừng cương trước bờ vực. Hắn vỗ đầu mình một cái, suýt nữa lại lòi đuôi.
Ngày hôm nay chắc chắn Cố Cẩm Chi không thể đi làm nổi nữa. Hắn tràn đầy hưng phấn, quyết đoán xin nghỉ nửa ngày, gọi Từ Châu ra ngoài chơi.
Về phần đi đâu ấy hả? Hai người bọn họ phóng thẳng đến sân vận động cách trung tâm thành phố hơn mười kilomet. Trên đường, chiếc xe thể thao màu vàng lao vun vút như bay. Từ Châu vuốt ngực, liên tục hít khí. Con mẹ nó, đây không phải đường tới sân vận động mà là đường xuống suối vàng.
Lời tác giả:
Cố Cẩm Chi: Thấy giày của tao không? Người yêu mua cho đấy~ Ể, đang trong giờ làm việc à?
Lâm Hử: Một tháng sinh hoạt phí… (hai mắt tối sầm)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook