Chuyển ngữ: Mai Thúy.

Biên tập: Giaychuidis.


Trong thời gian ngắn ngủi chưa một tuần, đầu tiên là nhân viên đoàn làm phim bị mua chuộc suýt thì xảy ra tai nạn chết người, sau đó là diễn viên chính xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù bảo vệ kịp thời ngăn được nhưng mà vẫn khó tránh khỏi lòng người sợ hãi.

“Vậy chuyện của Lưu Nghệ giải quyết sao rồi?”, Lý Tĩnh gọi điện tới hỏi.

“Không truy cứu trách nhiệm, nhưng cũng không dùng người này được nữa.”, Phùng Chử nói, “Thực ra tính anh ta rất nóng nảy, lại còn cố chấp không nghe khuyên giải, đạo diễn Nhạc giải thích cũng không tin, nghe nói trước đó thường hay xảy ra tranh chấp với người khác có điều đều không nghiêm trọng như lần này.”

“Cứ thả anh ta đi không minh bạch như thế, xem tính cách đó tương lai không biết sẽ gây ra thêm chuyện gì nữa.”, Lý Tĩnh nói, “Hơn nữa khi đó cậu lại nói với đạo diễn rằng Nhạc Nhạc muốn diễn cảnh ấy nữa, đáng lẽ ra phải đoán trước sẽ tạo nên hiểu lầm mới đúng”.

“Tôi cũng bị đạo diễn dạy dỗ một trận rồi.”, mặt Phùng Chử đau khổ, “Lúc đó tình thế gấp rút, chỉ nghĩ không thể đánh rắn động cỏ, đâu kịp nghĩ nhiều như vậy.”

“Bảo anh ta đến gặp tôi đi.”, Lý Tĩnh nói.

“Gặp anh?”, Phùng Chử hơi bất ngờ.

“Bây giờ việc của đoàn làm phim và Nhạc Nhạc là quay phim thật tốt, chuyện này không thể giải quyết qua loa được, nhưng cũng không nhất thiết phải tốn nhiều công sức. Tôi là người đại diện của Nhạc Nhạc, chỉ cần có chuyện gì cản trở cậu ấy, tôi đều sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa.”

“Anh muốn làm gì?” Phùng Chử đản đản kinh hãi, cái gì mà “giải quyết ổn thỏa” chứ.

Lý Tĩnh mỉm cười, “Chuyện này đương nhiên là dàn xếp để không ai biết được rồi, yên tâm đi, chuyện như vậy tôi giỏi lắm.”

Ôi thần linh ơi! Phùng Chử ngay lập tức hóa đá, “Bây bây bây giờ là xã hội pháp trị đó, anh đừng có mà làm bừa!”

Lý Tĩnh nghi hoặc:

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta thôi mà, tiện thể giúp tìm xem có công việc nào phù hợp hay không thôi, xã hội pháp trị ngay cả cái này cũng không cho phép à?”

Phùng Chử nghe vậy im lặng mất ba giây.

“Nhớ gửi số điện thoại của anh ta cho tôi.” Lý Tĩnh nhắc nhở.

Phùng Chử yếu ớt nói:

“Có phải anh cố ý nói bóng gió không hả?”

“Chẳng liên quan gì đến tôi.”, Lý Tĩnh xua tay, “Do trí tưởng tượng của cậu quá phong phú mà thôi.”

Không liên quan mới là lạ! Phùng Chử muốn nổi quạu.

Sao lại có người thích trêu trọc người khác như vậy chứ.

Bề ngoài hào hoa phong nhã mặt người dạ thú cũng đừng tùy tiện học người khác nói đùa như thế!

Dễ làm người ta tin lắm đó có biết không!

“Phùng Chử?”, Phương Cảnh Nhạc gõ cửa ban công, “Anh vào đây mà gọi điện thoại đi, bên ngoài tuyết đang rơi, em vào nhà vệ sinh.”

“Được rồi, tôi vào ngay.” Phùng Chử cúp điện thoại đi vào trong, “Lý Tĩnh gọi đến.”

“Có chuyện gì mà phải ra ban công nói với Lý Tĩnh?”, Phương Nhạc Cảnh 囧, “Em còn tưởng là người nhà hay bạn gái anh nên mới không tiện để em nghe thấy chứ”.

Phùng Chử nghe thế im lặng một chút mới nói:

“Coi như là vế đầu đi.”

Phương Nhạc Cảnh vội vàng nói tiếp, “Anh cũng nên tìm bạn gái đi.”

Phùng Chử bị chọc đúng chỗ đau, “Nhân sinh gian khổ, có một số việc đừng nên nói trắng ra như thế”.

Phương Nhạc Cảnh:…

Em không cố ý đâu.

“Đang nói tới chuyện của Lưu Nghệ.”, Phùng Chử nói, “Lý Tĩnh muốn giúp đỡ anh ta.”

“Thật sao?” Phương Nhạc Cảnh hơi bất ngờ.

Phùng Chử gật đầu, kể sơ qua một lần nữa.

“Vậy cũng tốt.”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Chỉ là tính anh ta thực sự quá nóng nảy, hi vọng sau này có thể cải thiện hơn.”

Dù sao trong giới này, nóng nảy khó dạy dỗ không phải chuyện tốt gì, nếu không thay đổi cũng chỉ thiệt thân mà thôi.

Mấy ngày nữa là tới Tết Âm, đoàn phim cấp tốc quay đuổi tiến độ. Dù vậy, tới ngày 30 họ vẫn phải quay phim từ sáng sớm tới giữa trưa, đến ngày mùng một đầu năm mới được nghỉ.

Trong thành điện ảnh còn lại không bao nhiêu đoàn phim, lại thêm rất nhiều nhân viên đều đã về nhà ăn Tết hết nên càng thêm vắng vẻ. Xa xa thoáng vọng lại tiếng pháo nổ, gió Đông Bắc thổi thẳng mặt, quả là chua xót muốn rơi nước mắt.

“Năm mới vui vẻ.” Nghiêm Khải gọi điện thoại đến, “Cố gắng chờ đến khi quay phim xong, mỗi ngày anh đều ở nhà ăn Tết cùng em, chúng ta mỗi ngày cùng ăn thật nhiều món khác nhau..”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Được.”

“Mọi người đã tính sẽ làm gì chưa?”, Nghiêm Khải hỏi.

“Đạo diễn Vương đã mượn được một gian bếp, chúng em định cùng nhau làm sủi cảo.”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Còn anh thì sao?”

“Anh có một mình thôi, định ngày mốt sang Mỹ ở vài ngày.” Nghiêm Khải nói, “Tối nay sang nhà Bạch Dực cọ cơm”.

Họ nhất định chính là cặp đôi đáng thương nhất thế giới.

Tương phản với hai người, Thẩm mập và Dương Hy hiển nhiên hạnh phúc hơn nhiều, không chỉ không cần ra ngoài làm việc mà còn được ở nhà ăn một nồi thịt dê nóng hổi.

“Mới ba giờ chiều, đây được xem như là bữa phụ sau sau trưa hay là lót dạ trước bữa tối đây?”, Dương Hy hỏi.

Miệng Thẩm Hàm ăn cay đến mức đỏ bừng, cắn một miếng thịt dê dính đầy tiêu cay, “Bữa trà chiều đi!”

“Miếng cuối cùng, không được ăn nữa.”, Dương Hy cốc đầu cậu, “Tối còn ăn sủi cảo với canh hầm đấy, ăn thêm nữa lại đau dạ dày.”

“Còn muốn ăn nữa mà”, Thẩm Hàm bịn rịn mút ngón tay.

Dương Hy ôm cậu vào lòng, giơ tay xoa hết chỗ này lại tới chỗ kia, xác nhận không quá nhiều thịt, cân nặng vẫn trong phạm vi cho phép nên lại mở đèn xanh:

“Được rồi, tối nay cho phép em ăn thêm một cái kem.”

Thật đúng là chẳng dễ dàng gì mà.

“Nhạc Nhạc!”

Đến khi Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử tới nhà bếp, những người khác đã xắn tay áo lên làm việc rồi, ngay cả đạo diễn Nhạc cũng đang thái hành, bị cay làm chảy nước mắt đầy mặt.

“Chị biết gói sủi cảo không?”, Phương Nhạc Cảnh rửa tay xong đứng cạnh Doãn Nhiên, tiện tay lấy một miếng vỏ bánh.

“Cậu đùa à.” Doãn Nhiên xem thường, “Dĩ nhiên là không rồi.”

Phùng Chử nghẹn họng.

Thế sao còn trưng ra vẻ mặt tự hào như vậy chứ.

“Cậu mau dạy chị đi.” Doãn Nhiên yêu cầu.

Phương Nhạc Cảnh làm mẫu một lần.

Doãn Nhiên: “Nhanh quá.”

Phương Nhạc Cảnh làm chậm lại.

Doãn Nhiên: “Một lần nữa đi.”

Phương Nhạc Cảnh chỉ đành làm thêm một cái nữa.

“Được rồi.” Doãn Nhiên đặt ba cái sủi cảo cậu đã làm lên trên thớt, móc điện thoại ra chụp một tấm rồi đăng lên trạng thái cá nhân, “Bánh sủi cảo tui gói đó, có phải rất đáng khen không?”

Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở, “Sẽ không ai tin đâu.”

“Ai nói! Chỉ gói sủi cảo thôi mà!”, Doãn Nhiên nói.

Phương Nhạc Cảnh: “Từ lúc J.Wang đăng món ăn chị nấu lên mạng mấy hôm trước thì không ai ôm hy vọng với tài nấu nướng của chị nữa đâu”.

“Đừng nhắc chuyện này nữa!”, Doãn Nhiên quả nhiên nổi cáu, “Chị muốn chia tay với anh ta!”

Bánh pizza lỗ chỗ, thịt viên còn sống, cơm hải sản nát như cháo thì có gì mà khoe, nếu muốn khoe … thì sao không tự ghi tên mình hả?!

Phương Nhạc Cảnh: “Nhưng J.Wang cũng nói rằng anh ấy rất hạnh phúc mà.”

“Nhưng trên mạng không nghĩ vậy, họ đều đang thắp nến hộ kia kìa, lại còn bị đưa lên hot search nữa!”

Doãn Nhiên vô cùng giận dữ.

Người trong đoàn làm phim đều lặng lẽ quay lưng về phía cô, để tránh cười thành tiếng.

Món ăn như vậy cũng có thể ăn hết mới chính là tình yêu đích thực có được không!

Thật đáng được trân trọng nâng niu.

Mặc dù không phải là bữa cơm tất niên sang trọng nhưng mỗi người góp một tay một chân nên rất nhanh đã làm ra một bàn thức ăn lớn, mặc kệ hương vị ra sao, ít nhất nhìn qua cũng khá đồ sộ. Ảnh chụp nhanh chóng được đăng lên mạng, trùng hợp là bên đoàn làm phim của Vệ Dật cũng đăng bài có nội dung tương tự. Có điều ngày ba mươi Tết cũng thực sự không có chuyện khác để làm nên cũng coi như không phải chuyện gì lớn.

Ngặt nỗi trong bài đăng của hai đoàn phim đều có ảnh nam nhân vật chính của mình gói sủi cảo. Trong tay Phương Nhạc Cảnh là sủi cảo trắng trắng mập mập như con thỏ nhỏ, Vệ Dật thì đang dùng thìa múc nhân gói, xung quanh là một vòng ánh sáng trông rất ấm áp.

Ngay sau đó có người đem hình hai bên so sánh với nhau, đồng loạt kêu gọi mọi người vào vote xem ai mới là nam chính tốt nhất trong lòng mình. Bài đăng mới phát được năm phút, số phiếu bầu chưa tới hai mươi nhưng đã có tới cả trăm bình luận. Hầu hết đều nói chủ PO não tàn, chủ PO rảnh phát khùng, chủ PO sợ thiên hạ không loạn! Gần sang năm mới rồi đừng đăng mấy bài thiếu não vậy nữa, sợ hai nhà chưa đủ cạnh tranh hả? Đến gói sủi cảo thôi cũng phải so sánh, không định an ổn làm bài tập nghỉ đông hay sao!

“Được đấy!”, Phùng Chử dở khóc dở cười, “Khó có dịp fan hai bên đồng tâm hiệp lực như thế”.

“Đồng tâm hiệp lực chỉ là tạm thời thôi, tranh đấu mới là vĩnh cửu.”, Doãn Nhiên vỗ vai anh ta, “Không tin thì tôi cá với anh, trong ba phút thôi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Không hổ là tiểu thiên hậu giỏi mắng người, vô cùng biết nhìn tình hình.

Quả nhiên fan hai bên rất nhanh đã đối chọi với nhau. Một bên nói Phương Nhạc Cảnh nặn con thỏ kia đại biểu cho Thẩm Hàm, cố ý mập mờ để thu hút fan loli, một bên nói rằng Vệ Dật quá giả tạo, làm sủi cảo thôi cũng phải chụp hình, giả tạo đến mệt. Chương trình liên hoan đón Xuân không ai xem, fan lại càng không có hứng thú đó. Thế là cả đám nằm úp bên máy tính điên cuồng gõ phím bồm bộp công kích nhau, hận không thể kéo đối phương từ trong màn hình ra giẫm nát dưới chân.

“Tết đến nơi rồi không thể hòa thuận một chút sao?”, Phùng Chử thấy mà đau đầu.

Phương Nhạc Cảnh cũng bất đắc dĩ, đặt máy tính bảng xuống đi rót nước, đến khi nhìn xem lần nữa thấy tốc độ thông báo đã chậm lại thì kéo xuống bình luận mới nhất hóng thử.

___ Bé Bư dễ thương chết đi được!

___Tui muốn ăn sủi cảo!

___Hu hu hu muốn ăn Hàm Mập cơ.

___Phương Nhạc Cảnh vừa xấu vừa diễn xuất tệ như thế vì sao lại nổi tiếng được vậy!

___Lầu trên có bệnh à!

___Cung phản xạ của lầu trên dài như thân hình khủng long vậy!

___Xin hãy đổi mới đề tài plz, trước khi comment hãy nhìn cho kỹ tên bài viết!

___Tui bỏ ra năm tệ bắt cóc Hàm mập!

___Tui bỏ ra mười tệ thủ tiêu Dương tiên sinh!

___Hai mươi!

___Ba trăm!

___Mọi người rạt ra, Mập Mập là của mị!



Đội quân tranh đấu mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra, nhấn thoát mới thấy thì ra trong diễn đàn có thêm một bài đăng mới, tiêu đề là “Rốt cuộc là sủi cảo nhân thịt ngon hơn hay là Thẩm Hàm ngon hơn?”

Chắc chắn là Hàm Mập rồi!

Video ngắn dùng điện thoại của Dương Hy để quay, trong đó Thẩm Hàm đang ngồi trước bàn ăn sủi cảo, vừa ăn vừa vẫy tay chào mọi người, vô cùng vô cùng đáng yêu!

Không thể ngăn được con tim thiếu nữ đập bình bịch này được! Cách một màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi sủi cảo thơm lừng! Thế là ngay sau đó một lượng lớn tài khoản ào tới trang cá nhân của Dương Hy hỏi thăm bí pháp làm nhân sủi cảo!

___ Không có gì đặc biệt, là sủi cảo thông thường thôi.

Dương Hy hiếm có khi trả lời lại.

Một lát sau lại nhắn thêm một câu.

___Hàm Hàm ăn cơm lúc nào cũng ngoan thế đấy.

Lúc! Nào! Cũng! Ngoan!

Cưng chiều phát khócccc!

Thế là trọng tâm câu chuyện nhanh chóng thay đổi, chuyển thành ‘Làm cách nào mới bắt cóc được Hàm Hàm về nhà, gấp lắm rồi!’

Cuộc chiến giữa Phương Nhạc Cảnh và Vệ Dật cũng cứ thế mà lắng xuống.

“Cảm ơn cậu.”, Phương Nhạc Cảnh gọi điện thoại tới.

“Cậu còn khách sáo gì chứ.”, Thẩm Hàm xua tay, “Việc nhỏ thôi mà.”

Thật là vô cùng nghĩa khí!

Vô cùng hiểu chuyện.

Vài ngày sau, Thẩm Hàm và Dương Hy đáp máy bay trở về nhà, chuẩn bị chính thức gặp mặt phụ huynh.

Vì La Lực có chuyện gấp nên Đới An tới sân bay đón hai người, Thẩm mập vô cùng hài lòng về điều này. Cậu hoàn toàn không muốn gặp tên anh họ xấu xa kia, nhất định người này sẽ bày đủ trò hù dọa mình cho xem!

“Em chắc chắn người nhà của em sẽ “vui vẻ hết sức” chấp nhận anh chứ?” Dương Hy hỏi.

“Đương nhiên rồi, anh tốt như thế cơ mà.” Thẩm Hàm vứt lọ Yakult vào trong thùng rác, “Chẳng có lí do gì mà không thích anh cả.”

Note: Yakult = Dưỡng Nhược Đa tên tại TQ.



Nhưng mà cũng không đến mức “vui vẻ hết sức” chứ?

Dương Hy ngồi tựa trên ghế, lòng thầm nghi ngờ.

“Thật mà.” Thẩm Hàm cầm tay anh, “Anh tuyệt đối đừng căng thẳng!”

Dương Hy: …

“Không tin anh hỏi chị dâu em đi!” Thẩm mập giơ tay chỉ.

Đới An bị xưng hô “Chị dâu” này làm giật mình một cái nhưng vẫn là gật đầu hùa theo, “Người nhà của Hàm Hàm rất dễ nói chuyện, cũng rất rộng rãi, hơn nữa La Lực đã thông báo mọi người trước rồi nên không ai cảm thấy bất ngờ đâu.”

Nghĩ một chút lại nói thêm, “Anh đã chuẩn bị xong quà rồi, để sau cốp xe, hai đứa tí nữa nhớ mang lên nhé.”

“Không cần đâu”, Dương Hy nói, “Tôi đã chuẩn bị rồi.”

“Chắc cậu chuẩn bị chưa đủ đâu.”, Đới An nói, “Không chỉ có bố mẹ của Hàm Hàm, còn có rất nhiều cô dì chú bác nữa, tính sơ sơ cũng khoảng gần hai mươi người đó.”

Vẻ mặt không đổi của Dương Hy khẽ co giật.

Hai mươi người …. sao?

“Mọi người đều ở nhà ăn Tết nên sẽ nhiều hơn bình thường một chút.” Thẩm Hàm kịp thời giải thích.

Dương Hy bình tĩnh gật đầu.

Thẩm Hàm cười hi hi, tiến tới hôn anh một cái.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại bên ngoài một tòa trang trại tư nhân ở vùng ngoại ô, đây là món quà đầu tiên mà Thẩm Hàm tặng cho cha mẹ để hai người hít thở không khí trong lành và ăn các loại rau tự trồng!

“Hàm Hàm về rồi à!”

Ba người vừa tiến vào cửa đã thấy một bà cụ cười híp mắt nhanh chóng bước đến, chuẩn xác nắm lấy tay Dương Hy, “Con lại lớn hơn rồi, hừm, sao tay lại không mềm như trước”.

“Bà Ba ơi, con mới là Hàm Hàm mà.” Thẩm mập ghé sát mặt lại gần bà, “Con đây! Là con này!”

Dương Hy: …

“Bà Ba mắt rất kém, đôi lúc không tỉnh táo lắm nhưng rất tốt với em.” Thẩm Hàm quay đầu giải thích.

Dương Hy gật đầu.

“Ơ, Hàm Hàm vẫn chưa về sao.”, bà cụ dứt khoát quay người trở lại.

“Con đã về rồi bà ơi! Bà Ba ơi con về rồi con về rồi này!”, Thẩm Hàm giơ tay kéo bà cụ lại, “Bà nhìn lại lần nữa đi!”

Vô cùng vô cùng vội vã.

“Vào ngồi đi đã.” Đới An nhỏ giọng nhắc nhở, “Tính tình người nhà của Hàm Hàm hơi kì lạ, cậu nên tập quen dần, dù sao họ cũng không có ý xấu gì đâu”.

Dương Hy gật đầu, mặc dù trước đây cũng từng đưa người về nhưng anh lại ở khách sạn nên chưa gặp người nhà Thẩm Hàm… Nhưng mà, thế nào gọi là kỳ quái cơ?

“Bà Ba, con là Hàm Hàm thật mà.”

Thẩm mập chưa từ bỏ.

“Hàm Hàm à.” Bà Ba cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.

“Dạ dạ dạ!” Thẩm Hàm ra sức gật đầu.

“Con dẫn bạn gái về rồi sao?” Bà Ba lớn tiếng hỏi.

“Dạ anh ấy cũng về rồi đây.” Thẩm Hàm giơ tay chỉ.

“Dáng cao nhỉ.” Bà Ba nhíu mắt cố xem cho rõ, “Mông cũng to, dễ sinh con.”

Dương Hy: …

“Nhưng mà hơi giống đàn ông.” Bà Ba lẩm bẩm.

“Thì anh ấy là đàn ông mà.”, Thẩm Hàm dìu bà bước vào trong, đồng thời ra hiệu cho Dương Hy theo cùng.

“Ra là đàn ông à…” Bà Ba bỗng nhiên hiểu ra gật đầu, sau đó cũng không cảm thấy có gì không đúng, cứ thế chấp nhận luôn.

“Hàm Hàm.”

Trong sân có hai bàn người đang chơi mạt chược, thấy Thẩm Hàm đi vào thì đều bất ngờ đồng loạt đứng dậy.

“Mọi người sao vậy ạ?” Thẩm mập khó hiểu.

Một người phụ nữ trung niên tóc xoăn trách cứ:

“Không phải đã dặn con trước khi về phải gọi điện thoại trước sao, thế nào lại không báo trước một tiếng.”

“Sau đó mọi người lại bắt đầu giả vờ làm phần tử tri thức, mỗi người cầm một quyển sách chứ gì?” Thẩm Hàm vạch trần, “Chơi mạt chược cũng vui lắm mà!”

“Khụ khụ!”, cả nhà đều ho khan.

“Giới thiệu với mọi người một chút.” Thẩm Hàm kéo Dương Hy về phía trước, “Đây là người đại diện của con, cũng là bạn trai con, Dương Hy. Hai người này là cha mẹ em, còn lại đều là họ hàng trong nhà.”

“Con chào bác trai bác gái.”, Dương Hy cười với mọi người, “Cháu chào cả nhà ạ”.

E hèm thật đúng là đàn ông này… Trong lòng mọi người đều thầm đấu tranh, dù A Lực cũng yêu đàn ông nhưng tốt xấu gì cũng là người nhã nhặn trắng trẻo, thế nào Hàm Hàm lại tìm về một người trông cao to như thổ phỉ như vầy, sau này khi đánh nhau không biết có phải chịu thiệt không đây.

“Mọi người đang cùng hóng gió à?”, La Lực từ bên ngoài nhanh chóng bước vào.

“Anh họ!” Thẩm mập sung sướng kêu lên.

“Về rồi à.” La Lực xoa đầu cậu, sau đó mới chào Dương Hy, tiếp đó kéo tất cả mọi người trở về phòng.

Quả nhiên là công dân tốt tuân thủ pháp luật, không hung dữ chút nào.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ lâu nhưng đến khi nhìn thấy Dương tiên sinh cao lớn như vậy, người nhà của Thẩm mập vẫn có chút ngạc nhiên! Đặc biệt là mẹ Thẩm, trong đầu bà không ngừng liên tưởng đến hình ảnh con trai bị áp trên ghế sa lon nhéo nặn đủ kiểu như lúc còn bé vậy!

Bóng ma của anh họ quả thực quá đáng sợ!

“Mẹ ơi!” Thẩm Hàm lớn tiếng gọi.

“Hả?”, Mẹ Thẩm hoàn hồn.

“Đây là Dương Hy ạ.” Thẩm Hàm giới thiệu lại lần nữa.

“Con chào bác gái.” Dương tiên sinh nho nhã lễ phép chào bà.

“Chào con …”, mẹ Thẩm vẫn không nhịn được hỏi, “Các con đánh nhau bao giờ chưa?”

“Đương nhiên là không rồi ạ.” Dương Hy cười, “Sau này cũng không có chuyện đó”.

“Đúng thế đúng thế, Dương Hy còn có thể giúp con đánh nhau với anh họ cơ!”, Thẩm Hàm nhấn mạnh.

Mí mắt La Lực giật lên một cái, thằng ranh này!

“Cha ơi, đây là Dương Hy!” Thẩm mập tiếp tục giới thiệu.

“Con chào bác trai.” Dương Hy dùng hai tay đưa quà tới.

Ba Thẩm cố gắng giữ bình tĩnh: “…”

Trong phòng im lặng không một tiếng động, La Lực tiện tay lấy ra một quả cam bắt đầu cắt gọt, nước cam văng khắp nơi, mỗi một dao đều như muốn khảm vào bàn trà.

Đới An bất đắc dĩ đỡ trán.

Lần sau anh có thể đổi phương thức khác bày tỏ sự bất mãn được không, thế này quả thực khiến người khác sợ hãi lắm đấy!

“Mau ngồi đi, mau ngồi đi.”

Trong phòng dần náo nhiệt trở lại, các cô các bác khen ngợi Thẩm Hàm trước tiên, sau đó mới bày tỏ Dương tiên sinh vừa nhìn cũng thấy rất ưu tú, nhà này cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ mong anh đừng bắt nạt Thẩm Hàm là được.

“Đương nhiên rồi ạ.” Dương Hy mỉm cười, “Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Thẩm mập hơi ngượng ngùng.

“Hàm Hàm à.”, Bà Ba chầm chậm đi vào.

“Dạ con ở đây”, Thẩm Hàm chạy lại đỡ bà cụ.

“Gọi vợ của con đến đây đi”, Bà Ba nói nhỏ.

Thẩm Hàm ngoắc ngoắc ngón tay.

Dương Hy đứng dậy tiến tới, “Bà Ba.”

Bà cụ móc ra từ trong túi một bao đậu tằm, cẩn thận nhét vào tay của Dương Hy, “Cầm lấy mà ăn.”

“Con cảm ơn bà.” Thẩm Hàm mắt đỏ bừng, giơ tay ôm lấy thân hình gầy yếu của bà, “Con đỡ bà đi nghỉ nhé.”

“Hàm Hàm là do bà Ba nuôi lớn, lúc nhỏ vẫn thường được bà rang đậu cho”, đợi sau khi Thẩm Hàm và bà cụ bước ra khỏi cửa, La Lực nói, “Bây giờ bà không nhớ được gì nữa, chỉ là ngày nào cũng đều gọi tên Hàm Hàm.”

“Chẳng trách”, Dương Hy nhìn túi nhựa trong tay, “Cảm ơn.”

“Hàm Hàm từ nhỏ đã rất ngoan, lại còn ham ăn nữa, thế nên mọi người đều quý nó.” La Lực cười nói, “Hiện tại giao nó cho cậu, hãy chăm sóc nó thật tốt nhé.”

Dương Hy gật đầu, “Tôi sẽ.”

“Mọi người còn có gì muốn dặn dò không ạ?” La Lực quay đầu nhìn những người khác, “Hàm Hàm chỉ được nghỉ hai ngày, nếu không nói thì không kịp nữa đâu.”

Vậy sao được!

Các cô các bác nóng vội, nói tật xấu của Hàm Hàm nhà chúng ta rất nhiều, hai ngày không thể nói hết, con nhất định phải chép vào sổ mới được.

Sau nửa giờ, Dương tiên sinh thuận lợi biết được toàn bộ lịch sử đen tối của Thẩm mập. Ví dụ như mỗi năm đều là gương mặt ham ăn tiêu biểu ở trường mẫu giáo, ví dụ như năm lớp ba tiểu học vẫn còn tè dầm, ví dụ như lúc còn nhỏ được đưa đi quay quảng cáo làm búp bê cho lịch treo tường, đến nay trong nhà vẫn còn giữ quyển lịch đặc biệt kia, Thẩm Hàm trong tay ôm con cá chép giả bằng nhựa, mặc yếm đỏ cười toét miệng, Dương Hy nháy mắt nảy ra suy nghĩ đê tiện muốn trộm quyển lịch này về.

“Sau này đừng bắt nạt nó.”

Sau cùng, ba Thẩm rốt cục nói một câu.

“Bác trai yên tâm.” Dương Hy nói, “Cháu sẽ cho em ấy một đời vui vẻ.”

Mà ở một thành phố khác, Phương Nhạc Cảnh vừa xem kịch bản, vừa gọi video với Nghiêm Khải, “Anh đã tới Mỹ rồi à?”

“Ừm.” Nghiêm Khải nói, “Vừa vào cửa mẹ đã tìm em, thấy em không đến thật nên tức giận đi về phòng ngủ rồi, tới giờ vẫn chưa ra”.

“Bác gái giận thật sao?” Phương Nhạc Cảnh không yên lòng.

“Không phải giận em, mà là giận anh.” Nghiêm Khải nói, “Bà hỏi anh vì sao Tết rồi vẫn sắp xếp cho em đi quay phim, còn nói anh chắc chắn là Hoàng Thế Nhân.”

Note: Hoàng Thế Nhân = một nhân vật địa chủ cường hào phản diện trong Bạch Phát Ma Nữ.

Phương Nhạc Cảnh bật cười.

“Dạo này đoàn phim thế nào rồi?” Nghiêm Khải hỏi.

“Tiến độ hơi chậm một chút, vì mỗi cảnh đạo diễn đều phải tỉ mỉ kiểm tra, sợ xảy ra chuyện.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nhưng mà sắp hoàn thành rồi, cũng không lâu nữa đâu.”

“Vậy thì đến Mỹ ở một thời gian đi?” Nghiêm Khải nói, “Sau đó chúng ta cùng đi Anh thăm bố mẹ.”

“Nếu như kịp thời gian thì em không có ý kiến gì cả.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chẳng qua lúc này em vẫn chưa chắc chắn lắm, kế hoạch tuyên truyền lần tới cho bộ phim THE SUNSET cũng chưa quyết định nữa.”

“Vậy nói chính xác hơn một chút. Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu?”

“Dạ?” Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc.

“Rảnh rỗi không có việc gì làm, trước cứ tìm hiểu một chút đã, đừng lo lắng quá.” Nghiêm Khải bật cười, “Em thích hải đảo hay là rừng rậm?”

Thì ra là vậy.

Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy em muốn tới Nam Mĩ.”

Nghiêm Khải sảng khoái gật đầu, “Được rồi, đều nghe em hết.”

- Hết chương 99-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương