Dù số giải thưởng và lễ trao giải đếm hai bàn tay đều không hết nhưng đến hẹn lại lên, liên hoan phim Hoa ngữ vẫn tổ chức vào tháng tám hang năm, là liên hoan phim số 1 trong nước, bất kể là trình độ chuyên nghiệp hay uy tín đều vượt xa các liên hoan phim khác. Vì thế tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của giới truyền thông hơn, người xem cũng nhiều hơn, hầu như khắp các diễn đàn lớn nhỏ đều có thảo luận về vấn đề này.

Moli dù sau khi kết hôn đã ít khi lui tới giới điện ảnh trong nước, những năm gần đây vẫn luôn ở Mỹ nhưng dù gì cũng là hoa đán nổi tiếng một thời, lại là mẹ của Nghiêm Khải, lần này về đúng dịp liên hoan phim khai mạc, tất nhiên bà không có chuyện bỏ qua.

“Bác gái cũng đi?”, Phương Nhạc Cảnh vừa xem báo vừa hỏi.

“Ừ”, Nghiêm Khải kéo cậu lên đùi, “Có điều không cần lo lắng, mẹ chỉ muốn trải nghiệm lại chút cảm giác được đi lên thảm đỏ thôi”.

Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh: “Nhỡ bác gái không thích em thì làm sao giờ?”

“Thế nếu ba mẹ em cũng không thích anh thì làm sao giờ?”

Phương Nhạc Cảnh 囧: “Sao nghe thảm vậy nhỉ?”

Rõ là chưa nói chuyện với hai bên.

“Dù chuyện gì cũng có cách giải quyết”, Nghiêm Khải cầm tay anh, “Tin tưởng anh là được”.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, ghé sát lại hôn hôn anh.

Sáng sớm hôm sau Nghiêm Khải đã tới công ty, một lúc sau Phùng Chử cũng lái xe tới đón Phương Nhạc Cảnh đi dự hoạt động trước liên hoan. Thợ trang điểm đang hóa trang cho Thẩm Hàm, cau mày:

“Hôm qua cậu thức đêm đúng không?”

“Không mà!”, Thẩm Hàm làm mặt vô tội.

“Mắt cậu đen như con gấu mèo rồi cfn nói không, tôi lại không biết chất da cậu chắc”, thợ trang điểm cầm chổi phấn, “Nhắm mắt”.

Thẩm Hàm ngoan ngoan nhắm mắt, ngẩng đầu nghiêm túc:

“Hôm qua nói chuyện với Nhạc Nhạc, cậu ấy căng thẳng”.

Phương Nhạc Cảnh vừa vặn đi vào, nghe được câu này thì cốc đầu cậu ta một cái, lần nào mình nằm không cũng bị trúng đạn.

Thẩm Hàm hé mắt ra một khe nhỏ, thấy người tới là ai cũng không hề hổ thẹn tiếp tục rầm rì. Bạn tốt chính là dùng để nằm không cũng trúng đạn, loại công dụng này mọi người nên về nhà tự cảm nhận nhá!

“Nhạc Nhạc thay quần áo đi”, thợ trang điểm nói, “Hàm Hàm sắp xong rồi đây”.

Thẩm Hàm vui vẻ: “Trang phục của chúng ta cùng một kiểu đấy!”

“Nhạc Nhạc mặc tất nhiên là đẹp hơn cậu”, thợ trang điểm là bạn tốt thầm kín của cậu ta, vì thế vô tình đả kϊƈɦ, “Bởi vì cậu ta mắt không có quầng thâm đâu”.

Thẩm Hàm trong lòng thầm phản bác, nhất định là do Chú Sáu bất lực nên Nhạc Nhạc mới ngủ tốt.

Phải biết là Dương tiên sinh của tôi vô cùng uy mãnh mà.

Mệt nhưng mà sướиɠ lắm ấy.

Liên hoan phim Á Châu kéo dài bảy ngày, giải thưởng sẽ công bố ngay trước khi bế mạc, khai mạc chung quy là cơ hội cho các nghệ sĩ đi thảm đỏ và phòng vấn mà thôi, không có gì phải khẩn trương cả ___ ngoại trừ Phương Nhạc Cảnh, bởi vì lần này bà Moli cũng tới.

“Bình tĩnh bình tĩnh”, Thẩm Hàm lấy tay quạt gió, “Cậu đẹp trai thế này làm gì có chuyện bác gái không thích”.

Phương Nhạc Cảnh vô tình: “Câm miệng”.

Trái tim thủy tinh của Thẩm Hàm tan nát đầy đất.

Mình rõ là có lòng tốt mà.

“Hàm Hàm”, một cô gái xinh đẹp mắt to chạy tới chào hỏi, chính là Mục Điềm trước kia từng quay quảng cáo với Thẩm Hàm, “Trêи đường bị kẹt xe, suýt chút nữa là tới muộn rồi”.

“Chưa muộn lắm đâu”, Thẩm Hàm cười giới thiệu, “Đây là Nhạc Nhạc”.

“Ngưỡng mộ đã lâu”, Mục Điềm bắt tay với cậu, “Tôi là người đồng hành trêи thảm đỏ lần này của Thẩm Hàm”.

“Chào cô”, Phương Nhạc Cảnh giúp cô nàng kéo ghế.

“Cậu đi cùng với ai thế?”, Mục Điềm không thấy sắp xếp gì, tò mò hỏi.

“Tôi đi cùng chị Tiêu”, Phương Nhạc Cảnh còn chưa nói dứt lời Phùng Chử đã vội vã chạy tới, “Nhạc Nhạc, theo tôi ra ngoài chút”.

“Sao vậy”, Phương Nhạc Cảnh theo anh tới cửa ra.

“Người đi cùng cậu trêи thảm đỏ có thể phải đổi”, Phùng Chử nói.

“Chị Tiêu bị tắc đường?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không phải”, Phùng Chử lắc đầu, “Là do ban tổ chức điều chỉnh”.

“Vậy em đi cùng ai?”

“Moli cậu có biết không?”

“Cái gì?”, Phương Nhạc Cảnh khϊế͙p͙ sợ, cảm giác mình nghe lầm rồi, thử dò xét lại:

“Anh nói là đạo diễn Morrie á?”

“Sao được, hai người không cùng xuất hiện được đâu, hai người đàn ông sao mà đi thảm đỏ”, Phùng Chử giải thích, “Moli, nghệ sĩ hang đầu trước kia của Đông Hoàn, cũng là mẹ của Nghiêm Tổng”.

Sét đánh giữa trời quang!!!

Phương Nhạc Cảnh cả người rụng rời: “Tại sao?”

“Anh cũng không biết, ban nãy mới nhận được thông báo”, Phùng Chử nói, “Có điều thế cũng tốt, Moli đã lui giới từ lâu, khó được lần này về nước lộ diện, truyền thông cũng sẽ giữ mặt mũi cho Nghiêm tổng mà phỏng vấn lâu hơn, người đi cùng bà ấy là cơ hội khó có được, cậu phải nắm thật chặt vào”.

Phương Nhạc Cảnh gần như bất tỉnh, sao chuyện này lại xảy ra, hoàn toàn không có chuẩn bị gì cả.

“Vào nghỉ ngơi trước đã, chắc lát nữa ban tổ chức sẽ có thông báo cụ thể”, Phùng Chử mắt nhìn đồng hồ, “Lát nữa tôi sẽ tới hội trường, đến lúc đó nói sau”.

Phương Nhạc Cảnh đầu ong gong.

“Ấy, sao thế?”, Thẩm Hàm cắn ống hút nước trái cây hỏi.

“Hơi hoảng hốt”.

Phương Nhạc Cảnh nhìn cậu ta, “Tớ với bác Moli sẽ cùng đi thảm đỏ”.

“Gì?”, Thẩm Hàm hít một ngụm khí lạnh, “Bác gái phát hiện rồi?”

“Chắc không đâu, hình như do ban tổ chức điều chỉnh”.

“Sao không vào người nào khác mà lại trúng cậu?”, Thẩm Hàm thắc mắc.

Phương Nhạc Cảnh: …

Thẩm Hàm hai tay dâng di động tới.

Phương Nhạc Cảnh gọi điện thoại cho Nghiêm Khải.

“Anh cũng đang định gọi em”, âm thanh Nghiêm Khải bất đắc di, “Phùng Chử báo cho em chưa?”

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Thẩm Hàm đồng tình nhìn cậu.

Nghiêm Khải: “Chuyện này có chút phức tạp”.

Phương Nhạc Cảnh ra lệnh: “Vậy nói đơn giản thôi”.

Thật ra chuyện này nói phức tạp cũng không hẳn, nói đơn giản cũng không đúng. Người đi cùng bà Moli đáng lẽ ra là Nghiêm Khải, thế nhưng trêи dường tới hai người vì vấn đề ‘luận về việc tại sao chưa đem con dâu về nhà’ mà bối rối. Nghiêm tổng thành công chọc giận bà Moli, khiến bà không muốn lên thảm đỏ cùng đứa con trai này nữa, biểu tình ghét bỏ bộc lộ rõ ràng qua lời nói.

“Vậy mẹ muốn đi với ai”, Nghiêm Khải đau đầu.

“Tôi đi một mình!”, bà Moli tự nghiêng vào salon, khí chất cao quý lãnh diễm.

“Được rồi, tùy mẹ”, Nghiêm Khải bóp vai cho bà.

“Không được!”

Một lát sau, bà Moli nhớ ra gì đó: “Mẹ đi với Phương Nhạc Cảnh”.

Tay Nghiêm Khải cứng đờ, suýt chút nữa bóp chặt vai bà: “Ai?!”

“Phương Nhạc Cảnh, tiểu minh tinh lần trước giúp mẹ ở sân bay. Mẹ xem báo rồi, cậu ấy là một trong những người được đề cử, làn này chắc chắn cũng sẽ tới”, bà Moli bấm bấm điện thoại, kêu trợ lí trực tiếp liên lạc với ban tổ chức.

“Sao mẹ lại đi với cậu ấy”, Nghiêm Khải khó khăn hỏi.

“Không được chắc”, bà Moli hạ chén trà trong tay, “Không phải cậu ta cũng là nghệ sĩ của Đông Hoàn à, đi cùng mẹ thì có gì phải bàn cãi”.

Nghiêm Khải nỗ lực khuyên bà từ bỏ ý định: “Đông Hoàn cũng có nhiều nghệ sĩ khác mà”.

“Mẹ cứ thích mình cậu ấy thôi đấy”, bà mở ví dặm lại phấn, rõ ràng vẫn còn tức giận về chuyện con dâu!

Kỳ thực bà chỉ có ý tốt muốn đem cơ hội dẫn dắt cho Phương Nhạc Cảnh để cảm tạ lần giúp đỡ ở sân bay. Nhưng hiển nhiên bà không biết quyết định xuất phát từ thiện ý của mình khiến Phương Nhạc Cảnh khẩn trương suýt bất tỉnh.

“Chỉ đi thảm đỏ thôi mà, đừng lo lắng”, Nghiêm Khải dỗ dành, “Ngoan, không có chuyện gì đâu”.

Phương Nhạc Cảnh đương nhiên biết không có chuyện gì, nhưng sao mà tỉnh táo cho được, đây chính là mẹ chồng tương lai đấy!!!

“Em mau nói gì đi”, Nghiêm Khải lo lắng, sao lại im lặng lâu vậy, không phải sợ đến choáng váng rồi chứ?

“Em biết rồi”, Phương Nhạc Cảnh lấy lại bình tĩnh, “Đừng lo”.

“Vậy là tốt rôi”, Nghiêm Khải cách điện thoại di động mà an ủi, “Cố lên”.

“Ừ”.

Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, vừa xoay người đã thấy Thẩm Hàm đứng cách mình ba bước có hơn, hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn vô cùng nhiều chuyện.

Phương Nhạc Cảnh: …

“Tớ chỉ có ý tốt”, Thẩm Hàm nhanh chóng biện giải, “Cửa sân thượng không khóa được, nhỡ may có người khác đi vào vô tình nghe được thì sao!”.

Quả thực Vô Cùng Săn Sóc chứ không phải vì Tò Mò đâu.

“Nhạc Nhạc”, Phùng Chử gọi điện thoại tới, “Cậu ở đâu?”

“Trêи sân thượng, em xuống ngay đây”, Phương Nhạc Cảnh đứng lấy một hơi thật sâu.

Thẩm Hàm làm thủ thế cố lên, nghiêm túc nói: “Cha dố!”

Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, xoay người đi tìm Phùng Chử.

Thẩm Hàm muôn vàn cảm khái, mẹ chồng gì đó thật là thứ khiến lòng người khẩn trương.

“Tôi đã tìm hiểu được lí do rồi”, Phùng Chử chờ bên ngoài, “Có người nói vì cậu từng giúp Moli nên bà ấy mượn cơ hội này nâng đỡ cậu”.

“Vậy sao”, Phương Nhạc Cảnh làm ra vẻ ‘mình hoàn toàn chưa biết gì hết’, thật vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng có phong phạm diễn viên.

Phùng Chử hoàn toàn không phát hiện điều dị thường, vừa đi còn vừa hỏi chi tiết chuyện hôm đó, trong lòng thầm cảm khái vận khí người này thật tốt.

Moli nghỉ tại phòng nghỉ phía cuối hành lang, lúc hai người tới bà đang nói chuyện với Nghiêm Khải.

“Có dọa đến cậu không?”, thấy Phương Nhạc Cảnh đến, bà Moli cười, “Đừng khẩn trương, cậu có thể gọi tôi là Moli”.

Phùng Chử đúng lúc kịp nuốt tiếng “bà Nghiêm” vào họng, may là chưa kêu ra tiếng.

“Có thể gọi trực tiếp tên bác sao?”, Phương Nhạc Cảnh do dự.

“Sao lại không? Ta thích cậu gọi như vậy”, Moli kéo cậu ngồi xuống, “Cảm ơn lần trước đã giúp đỡ”.

“Không có gì ạ, chỉ tiện tay thôi mà”, Phương Nhạc Cảnh dùng mắt quét Nghiêm Khải.

“Con ra ngoài chút”, Nghiêm Khải đứng lên.

Moli bất mãn: “Ta đã giới thiệu về Nhạc Nhạc đâu”.

Nghiêm Khải hơi dừng lại: “Không cần, bọn con … rất quen thuộc”.

“Phải không”, Moli ngạc nhiên.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu theo, “Dạ phải”.

Cảm giác quỷ dị gì đây!

Nghiêm Khải quả quyết xoay người mở cửa__ nếu ở lại trong phòng thì càng phải nói dối nhiều hơn, càng thêm cản trở tương lai ra mắt sau này. Về phần Phương Nhạc Cảnh ở lại cùng Moli thực ra anh không quá lo lắng, dựa vào sự thông minh của em ấy hoàn toàn có thể giải quyết tốt.

Quả nhiên hai người trong phòng chỉ một lát sau đã tìm được đề tài nói chuyện chung, thậm chí còn thảo luận ‘đun nước sôi bao nhiêu độ thì sủi cảo mới ngon’…

Phùng Chử ngồi một bên lắng nghe thật muốn mua hương cúng cho Phương Nhạc Cảnh, loại đề tài như vậy mà cũng tìm cho được.

“Thời nay khó tìm được người đàn ông nào thích nấu ăn lắm”, bà Moli vỗ vai cậu, “Cháu đặc biệt thật đấy, A Khải nhà ta không biết nấu cơm, chỉ giỏi làm hỏng nồi thôi”.

Phương Nhạc Cảnh âm thầm quyết định sau này không thể để người nào đó lại gần phòng bếp.

“Nếu có cơ hội thì đến Mỹ chơi”, Moli nói, “Trong nước nếu gặp phiền toái gì cứ tìm A Khải, hoặc gọi cho ta cũng được”.

Phùng Chử mở to mắt, loại ưu đãi VIP gì đây.

“Cảm ơn bác”, Phương Nhạc Cảnh nhìn thơi gian, “Sắp tới giờ rồi, chúng ta cũng nên ra thôi”.

“Được”, Moli đứng lên, khoác tay cậu cảm khái, “Sao ta lại không có đứa con trai tốt như cháu nhỉ”.

Phương Nhạc Cảnh hơi hơi chọt dạ.

“Cháu cũng biết đấy, mấy đứa con trai của ta…”, Moli xoa huyệt thái dương, xem chừng nhắc đến đã đau đầu.

Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giữ im lặng.

Người chủ trì đã bắt đầu khai mạc, tất cả mọi người cùng đứng đợi trêи sân khấu, Nghiêm Khải từ xa đã thấy Moli và Phương Nhạc Cảnh đang cùng qua đây, đáy mắt hiện lên ý cười khó phát giác.

“Ghê nhờ”, Mục Thu nhỏ giọng chép chép miệng.

Nghiêm Khải hơi nhướng mày.

“Không sợ xảy ra chuyện à?”, Mục Thu hỏi.

“Không sợ, Nhạc Nhạc rất thông minh”.

Đang nói chuyện, Moli đã kéo Phương Nhạc Cảnh tới gần, nhìn không chớp mắt những người đứng xung quanh con trai.

Tưởng không mang con dâu về mà tha thứ được à.

Nhìn qua vô cùng lãnh diễm.

Chung Ly Phong Bạch khí thế như hoa đứng tại chỗ đồng tình nhìn Phương Nhạc Cảnh.

Mẹ chồng!

Như thế này!

Vừa nhìn đã biết!

Là!

Khó sống chung!

Thứ tự lên thảm đỏ có thay đổi, Phương Nhạc Cảnh được xếp lên trước. Khi cậu và Moli xuất hiện, đủ loại ánh đèn flash chớp nháy không hề dừng lại dù chỉ một phút. Tuy chưa thể lên báo ngay nhưng hình chụp vẫn leo lên các diễn đàn. Võng hữu ấn vào một lần đã cảm khái không thôi, hầu hết đều tặc lưỡi khen nghệ sĩ này thật may mắn, lần đầu lên thảm đỏ nhờ bộ phim đầu tay đã khiến người ta ao ước, lại còn được tiền bối như Moli dẫn dắt, muốn không nổi tiếng cũng khó.

Sau khi ký tên xong, có người dẫn hai người đến vị trí ngồi và bàn tròn.

Moli cười với cậu: “Ban nãy cảm ơn cháu”.

“Không có gì ạ”, Phương Nhạc Cảnh đưa ly nước cho bà.. Khi nãy lúc trêи sân khấu, đại khái vì giày cao gót khá cao nên bà không cẩn thận trượt chân, may là có Phương Nhạc Cảnh đỡ đúng lúc.

“A Khải đâu rồi”, Moli hỏi trợ lý.

“Nghiêm tổng đi thảm đỏ xong nói có việc cần xử lý, vẫn chưa về”, trợ lý nói.

Phương Nhạc Cảnh ngồi môt bên yên lặng uống nước, minh bạch khả năng chạy trốn vô cùng khó khăn.

Người đi thảm đỏ nhiều lên, các bàn tròn xung quanh cũng dần đầy người. Chỉ duy bàn của Moli và Phương Nhạc Cảnh vẫn lạnh lẽo cô quạnh, loại ngầm hiểu ăn ý này các cô không hiểu được đâu!

Thẩm Hàm ngồi một bàn khác vô cùng khó chịu ___ tui cũng muốn nghe Nhạc Nhạc nói chuyện với mẹ chồng, nghe không được khó chịu tóe!

Liều mạng vểnh tai!

Khai mạc liên hoan phim thuận lợi kết thúc, hảo cảm của Moli với Phương Nhạc Cảnh cũng tăng lên mấy phần. Ban tổ chức đều đã chuẩn bị cho khách quý và các minh tinh một khách sạn năm sao cách hội trường không xa. Còn lại các nghệ sĩ sau khi đi thảm đỏ kết thúc khai mạc đều rời đi nên cũng không còn lại nhiều người.

Buổi tối, Thẩm Hàm nghiêm túc gọi điện thoại sang: “Tiên sinh, xin hỏi anh có cần phục vụ ‘đặc biệt’ không?”

Dương Hy ngồi một bên mặt lạnh te, đã quen rồi.

“Không cần”, Phương Nhạc Cảnh nằm sấp trong chăn cự tuyệt.

“Thật không cần à?”, Thẩm Hàm tiếp tục tranh thủ quảng cáo, “Kể chuyện đêm khuya, đánh tan ưu phiền mệt mỏi”.

Dương Hy không nhịn được nữa, vỗ bốp một cái lên ʍôиɠ cậu ta.

Thẩm Hàm dùng ánh mắt lên án hành vi, đừng nghịch, em đang an ủi Nhạc Nhạc.

“Ngủ ngon”, Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại.

Mười phút sau, Thẩm Hàm hớn hở lon ton chạy vào.

Phương Nhạc Cảnh cả kinh: “Cậu lấy đâu ra thẻ phòng??”

Thẩm Hàm vui vẻ rạo rực bò lên giường: “Phùng Chử cho”.

Phương Nhạc Cảnh: …

“Vị anh hung này!”, Thẩm Hàm mắt sáng lấp lánh.

“Tớ không muốn nói gì hết”, Phương Nhạc Cảnh dùng chăn che đầu.

“Tờ tò mò lắm”, Thẩm Hàm lay lay, “Mau kể đi, mau kể đi”.

Phương Nhạc Cảnh không còn sức lực, “Cậu có thể cho tớ ngủ một giấc yên lành được không?”

Thẩm Hàm híp mắt nhìn: “Cậu bây giờ ngủ được chắc?”

Phương Nhạc Cảnh nghẹn họng, được rồi, đúng là cậu không ngủ được.

Thẩm Hàm ngồi xếp bằng xuống đối diện, vẻ mặt ‘mau đến đi, đại gia chuẩn bị xong rôi’.

Phương Nhạc Cảnh nằm lì, “Tớ không có gì để nói cả”.

“Hai người nói rất nhiều cơ mà”, Thẩm Hàm lay người cậu, “Nói chuyện gì thế?”

Nỗi tò mò dồn nén cả ngày không thể nhẫn nhịn được, phi thường cần câu trả lời chính xác.

Phương Nhạc Cảnh: “Nấu ăn”.

“Gì?”, Thẩm Hàm ngoài ý muốn, “Tớ còn tưởng hai người nói về lĩnh vực điện ảnh chứ”. Suy nghĩ chút lại bổ sung, “nấu ăn cũng tốt, bác gái nhất định sẽ nghĩ cậu rất hiền lành đảm đang”.

Phương Nhạc Cảnh đầu on gong.

Cái từ này thật là … không biết nên vui hay buồn.

Di động rung rung, Thẩm Hàm giúp cậu cầm lên, “là BOSS này!”

“Alo?”, Phương Nhạc Cảnh cầm di động.

“Hôm nay thế nào?”, Nghiêm Khải hỏi.

“Cũng không tệ”, Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy, “Bác gái thì sao?”

“Mẹ rất thích em”, Nghiêm Khải nói, “Còn dặn anh quan tâm em”.

Thẩm Hàm ghé sát tai nghe trộm.

Phương Nhạc Cảnh quay sang bên khác trốn.

Thẩm Hàm dũng mãnh đuổi theo.

Phương Nhạc Cảnh lùi về sau.

Thẩm Hàm thảm thiết lăn xuống giường.

“A!”

“Sao thế?”, Nghiêm Khải hoảng sợ.

“Là Hàm Hàm đấy”, Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, kéo cậu ta từ dưới đất lên.

Thẩm Hàm hắng giọng, chuẩn bị cất tiếng ca ngợi Boss.

Phương Nhạc Cảnh kịp thời che miệng cậu ta, “Không phải mai anh cần về công ty à?”

“Ừ, có cuộc họp nhỏ. Bây giờ anh ở ngoài không tiện nghe máy, đừng thức muộn quá, nhớ ngủ sớm”.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Anh cũng thế”.

“Đưa điện thoại cho Thẩm Hàm đi”, Nghiêm Khải nói.

“Vì sao?”

“Ngoan, nghe lời”, Nghiêm Khải tiếp tục nói.

Phương Nhạc Cảnh không thể làm gì khác hơn là đưa di động qua, “Tìm cậu”.

“Tìm tớ?!”, Thẩm Hàm chấn kinh nghe điện thoại, tìm mình làm gì, mình vô tội, mình chưa nói gì hết!

“Giúp tôi nói chuyện với Nhạc Nhạc nhiều hơn”, Nghiêm Khải nói, “Mẹ tôi nói em ấy hình như vẫn hơi khẩn trương”.

“Không thành vấn đề”, Thẩm Hàm nghiêm túc đứng trêи giường, bày tỏ hết sức chân thành với yêu cầu của Boss.

Phương Nhạc Cảnh không nói gì ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Cảm ơn”, Nghiêm Khải cười nhẹ.

“Không có chi”, Thẩm Hàm cúp điện thoại sau đó bổ nhào vào người Phương Nhạc Cảnh, “Boss bảo tớ nói chuyện nhiều với cậu chút”.

“Tớ có thể cự tuyệt không?”, Phương Nhạc Cảnh suýt bị cậu ta nhào tới nội thương.

“Không thể”, Thẩm Hàm vui mừng không gì sáng được, loại cảm giác được nhà nước trao quyền này thật toẹt vời!

Chú Sáu thật sự là người vô cùng tốt!

Vì thế đêm ấy, Phương Nhạc Cảnh không thể làm gì khác hơn là bị ép phục vụ nói chuyện với Thẩm Hàm, tới sáng sớm ngày thứ hai mới được đi ngủ.

Mười hai giờ trưa, Phùng Chử và Dương tiên sinh rốt cuộc cũng tới xem. Cửa mở rộng, chỉ thấy Thẩm Hàm nằm hiên ngang trêи giường ngáy o o, áo ngủ tốc lên lộ cả bụng. Phương Nhạc Cảnh bị cậu ta chen chúc cuộc người nằm trong góc nhỏ vô cùng đáng thương.

Dương Hy: …

Phùng Chử: …

Nghe thấy tiếp động, Phương Nhạc Cảnh duỗi lưng ngồi dậy, Thẩm Hàm vẫn trong mơ sung sướиɠ xoay người, dưới con mắt mở trừng trừng của Phùng Chử mà lăn qua.

Dương Hy nhanh chóng đi lên kịp thời đỡ được cậu ta.

“Chào buổi sáng”, Thẩm Hàm mơ màng mở mắt.

“Chào buổi sáng”, Dương tiên sinh mặt không đổi sắc, tỏ vẻ mình đã sớm nhìn quen.

“Buổi sáng em muốn ăn cơm sườn với thang bao, canh rong biển không hẹ, tráng miệng bằng tào phớ!”

“Được”, Dương Hy đem cậu ta ngồi trêи giường, nhanh tay cài lại cúc áo, mang dép lên chân, hoàn toàn là một bảo mẫu super pơ phẹc.

Phùng Chử thầm cảm thấy may mắn, cho nên Nhạc Nhạc nhà mình vẫn là ngoan nhất! Nếu đổi thành tiểu tổ tong này xem chừng ba ngày anh sẽ sụt mất hai cân thịt.

“Ở đây tiếp hay về nhà?”, Phùng Chử ngồi bên mép giường, “Vừa vặn bảy ngày này cũng không có việc gì làm, ra ngoài làm một chuyến du lịch ngắn hạn rồi hẵng về”.

“Đi đâu?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Đảo Lạc Nhật, mục tổng là chủ đầu tư khai phá du lịch bên đó”, Phùng Chử nói, “Sáng nay gặp Chung đạo diễn ở hành lang, cậu ta mời chúng ta cùng đi, có cả Tô Nặc và Hàm Hàm nữa”.

“Cũng được”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu đáp ứng, dù sao ở đây cũng không có gì làm, ra ngoài giải sầu cũng tốt.

Nghiêm Khải sau khi nghe chuyện nói với Mục Thu:

“Cuối cùng cậu cũng làm được một chuyện tốt”.

Nếu gặp nhau ở khách sạn e rằng chẳng mấy mà bắt gặp Moli, hai người chưa chính thức ông khai quan hạ, nếu bị phát hiện ở cùng nhau nhiều cũng không hay.

Mục tổng khinh bỉ nhìn anh:

“Cậu tính bao giờ mới chính thức dẫn người ta về nhà?”

“Sau lễ trao giải”, Nghiêm Khải vỗ vỗ vai anh ta, “Mấy ngày này nhờ cậu chiếu cố Nhạc Nhạc”.

Đúng như dự liệu, hay tin Phương Nhạc Cảnh đi nghỉ phép nội tâm có chút thất vọng. Đồng thời chuyển sự thất vọng này rời sang người đứa con trai, tiếp tục ngày ngày tra khảo về tin tức con dâu.

Nghiêm Khải đầu đau muốn nứt đôi, đại khái đây chính là bảy ngày gian nan nhất cuộc đời anh.

Lại nói Phương Nhạc Cảnh bên kia lại khá buông lỏng, đảo Lạc Nhật mới được khai phá, vẫn chưa chính thức mở cửa nên chưa đón du khách. Trừ Mục Thu và Chung Ly Phong Bạch cũng chỉ còn Tô Nặc và người đại diện Đới An, cùng Thẩm Hàm, Dương Hy, nhiều thêm một ông anh họ là La Lực.

“Giám đốc Âu Dương không tới sao”, Thẩm Hàm buồn bực, một tấc không rời Tô Nặc.

“Hình như đi công tác rồi”, Dương Hy giúp cậu sửa sang hành lý.

Vẻ mặt Thẩm Hàm lập tức phức tạp.

“Sao vậy?”, Dương Hy hỏi.

“Âu Dương tổng không có đây, anh Đới An nhất định sẽ đi cùng Tô Nặc”, Thẩm Hàm nghiêm túc phân tích, anh họ nhất định sẽ bị vứt bỏ vô tình, lòng sinh căm phẫn nhất định sẽ đến quấy rầy mình. Phải biết anh họ vô cùng hung tàn đấy!

Vốn tưởng lên đảo có thể sung sướиɠ hưởng tuần trăng mật, ai dè còn phải coi trừng anh họ phát hỏa.

Kẻ bị tổn thương lại đi tổn thương người khác!

Chú thích:

Cơm sườn

Canh rong biển

Thang bao

Thang bao (bánh bao nước) là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, bởi cũng là chiếc bánh bên ngoài là bột mì, vỏ mỏng, bên trong là nhân thịt như biết bao loại bánh dim sum khác, nhưng để ăn được thang bao, bạn nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của chiếc ống hút.

Thang bao được làm từ những nguyên liệu giống như bánh bao thông thường nhưng thêm một thành phần rất đặc biệt, đó là “thạch da lợn”. Để làm thành phần này, đầu bếp sẽ đun nóng nước với da lợn, gừng và hành, sau đó để đông thành thạch, trộn chung với các thành phần còn lại và ngồi vào nhân bánh. Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo. Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ “béo” hơn nhiều so với bánh bao thông thường.

Tào phớ mặn

Tào phớ ngọt

- Hết Chương 86-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương