Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis


Đối với đại đa số các nghệ sĩ, trở thành ảnh đế tuyệt đối không phải kết thúc mà là mở ra khởi đầu mới, với Phương Nhạc Cảnh cũng vậy. Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, cậu phải đối mặt với công việc cường độ cao, gần như mỗi ngày đều phải làm việc ở một thành phố khác nhau.

Mà cùng lúc đó, hình xăm trên mắt cá chân cậu cũng bị phóng viên phát hiện, gặng hỏi có ý nghĩa đặc biệt nào không.

“Nó có thể làm tôi cảm thấy yên tâm.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, “Cũng là hình vẽ may mắn của tôi.”

Fans sôi nổi phóng to xem hình xăm, đồng thời vọt tới trang cá nhân của Thẩm Hàm hỏi cậu ta có phải cũng có một cái không, mau chụp cho mọi người cùng xem.

Tui không có! Thẩm Mập buồn bã.

Không thể xăm hình mãnh hổ xuống núi lên ngực thật ư, trông uy mãnh lắm đó!

Nhưng Dương tiên sinh hiển nhiên không cho phép chuyện này xảy ra.

Vì vậy Thẩm Hàm không thể làm gì khác ngoài tiếp tục không cam lòng, tiếp tục làm một mỹ thiếu niên trơn bóng trắng muốt.

Chiều hôm nay có show quảng bá trang sức, Thẩm Hàm sẽ tham gia với tư cách khách quý. Tới địa điểm tổ chức sự kiện mới biết thang máy đang bảo trì, đường VIP tạm thời bị đóng, chỉ có thể vào trong qua cửa chính.

Tuy bên phía tổ chức đã đặc biệt tăng số bảo an cho Thẩm Hàm nhưng vẫn không địch lại số fans tới dự, hôm nay lại đúng ngày cuối tuần nên không ít người qua đường cũng dừng chân ghé xem. Dù đã chọn cửa vào gần nhất thì muốn vào sân khấu cũng vẫn tương đối khó khăn. Trong nháy mắt khi Thẩm Hàm vừa mới xuất hiện, fans bắt đầu hét lớn chen về trước, bảo an cố gắng tạo thành một bức tường người để Thẩm Hàm nhanh chóng đi qua.

“Mọi người chú ý an toàn nhé.” Thẩm Hàm vừa đi còn không quên dặn.

“Hàm Hàm bọn em yêu anh!” Đoàn fans hâm mộ hét lớn, một cô gái bị chen ngã, suýt thì bị giẫm lên người, may mắn được Dương Hy đỡ dậy ____ đương nhiên, trong cả quá trình, tay phải của Dương tiên sinh đều chú ý che chở cho Thẩm Hàm, tránh để cậu bị chen tới.

Cảnh này hiển nhiên bị chụp lại, nhanh chóng lan truyền trên mạng, tự nhiên thích xem hiện trường quá đi! Đây hoàn toàn chính là cưng chiều – công! Trong ảnh Dương Hy đeo kính râm, thoạt nhìn vừa cao ráo đẹp trai còn cool ngầu lạnh lùng, đứng cùng với Thẩm Hàm ngoan ngoãn trắng mềm có thể nói là 365 độ không góc chết, nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi. Các fans không đi còn comment bày tỏ không có video thì chưa đã nghiền, Thẩm Hàm nhà chúng ta thật là tình với sự nghiệp đều đầy đủ, có thể gả đi rồi!

Vậy là đêm ấy, tag #góp đồ cưới cho Mập Mập# đứng đầu bảng chủ đề hot, fans qua đường cũng nhiệt tình tham gia, tỏ vẻ sẵn lòng cống hiến đồ ăn vặt, cùng nhau đưa Mập Mập về nhà chồng. Nào là socola, thịt bò khô, ô mai, hạt dẻ, Thẩm Hàm vừa xem vừa chảy nước miếng, “Dương Hy, Dương Hy, mình công khai đi, hình như có lời lắm này, mau tận dụng thời cơ.”

Dương Hy cười, đưa cho cậu một cốc kem dâu, “Chúng ta bây giờ có khác công khai mấy không?”

Thẩm Hàm chớp chớp mắt nhìn anh.

“Có một số việc không cần dồn hết tâm trí làm.” Dương Hy ôm cậu vào lòng, “Như bây giờ rất tốt.”

“Phải ha.” Thẩm Hàm dựa vào ngực anh, thoải mái nói, “Vậy chờ em lấy được giải ảnh đế rồi công khai anh trước mặt mọi người.” Hết sức có chí khí.

“Được.” Dương Hy siết chặt tay, cưng chiều hôn vành tai người trong lòng.

Bóng đêm buông ngoài cửa sổ, sao trời như nước.

Ba tháng tiếp đó, Phương Nhạc Cảnh quay xong một quảng cáo thời trang nam, cuối cùng từ châu Phi bay về nước.

“Không tệ.” Nghiêm Khải ôm cậu ước lượng, “Không bị rám nắng, còn hơi béo lên.”

“Em có mang quà về cho anh.” Phương Nhạc Cảnh mở vali.

Nghiêm Khải đưa ý kiến, “Tặng quà không phải nên lãng mạn một chút à.”

“Nhìn này!” Phương Nhạc Cảnh móc hai tượng đá nhỏ ra khỏi hành lý, “Là anh và em.”

Nghiêm Khải bật cười, “Xấu chết được.”

“Người làm ra chúng là một thầy mo rất nổi tiếng đó.”Phương Nhạc Cảnh bày tượng lên hộc tủ, “Em phải chờ mười ngày mới nhận được.”

Nghiêm Khải ôm cậu từ phía sau, vừa định hôn một cái, Phương Nhạc Cảnh lại lấy thêm hơn hai mươi bức tượng lớn nhỏ khác khỏi vali, bày thành một đống trên bàn.

Nghiêm Khải ngập ngừng hỏi, “Em định bán sỉ làm nghề tay trái hả?”

“Không, đây là quà cho mọi người.” Phương Nhạc Cảnh cầm lấy hai bức tượng, “Đây là Hàm Hàm với Dương Hy.”

Nghiêm Khải bất mãn, “Sao chúng nhìn như đúc của tụi mình thế?”

“Đừng để ý mấy chi tiết đó.” Phương Nhạc Cảnh tiếp tục dọn đồ, “Thầy mo lớn tuổi nên tay run ấy mà.”

Nghiêm Khải: …

“Còn nữa.” Phương Nhạc Cảnh kéo tay anh, ấn một con dấu lên.

“Lại là thầy mo đưa em hả?” Nghiêm Khải buồn cười.

“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, cười tủm tỉm: “Hướng dẫn viên nói đóng dấu này lên thì thứ đó sẽ trở thành của riêng mình, không ai cướp được.”

“Phải vậy không?” Nghiêm Khải nghe vậy bèn sảng khoái nói: “Thế ấn nhiều thêm mấy hình đi.”

“Ăn cơm đã.” Phương Nhạc Cảnh treo người lên người anh.

Nghiêm Khải vỗ vỗ sau lưng cậu, kéo người vào bếp.

Đại Boss thế mà chỉ vì trên người có thêm một cái đóng dấu mà nhộn nhạo lòng xuân, truyền ra ngoài không biết mất mặt cỡ nào…

Giữa trưa ngày hôm sau, Bạch Dực ăn cơm không nhịn được mà hỏi: “Trên tay cậu dính gì kia? Sáng ra mà không rửa đi.”

“Là thuốc màu đặc biệt, nghe nói sau ba ngày sẽ dần thấm vào linh hồn.” Nghiêm Khải nói.

“Có mà khoác lác, lại còn thấm vào linh hồn.” Bạch Dực nghe xong giật giật khóe miệng, kéo tay anh nhìn thử, “Kiếm đâu đây, không giống hình xăm, nhìn quen lắm.”

“Thế à?” Nghiêm Khải thu tay lại, định vờ vô ý tiết lộ ham muốn chiếm hữu của vợ mình.

“Nhạc Nhạc ấn cho cậu à?” Bạch Dực ê răng, “Có phải cậu lại đắc tội gì không, nên mới bị ấn dấu như thê.”

“Đắc tội?” Nghiêm Khải nghe vậy cau mày.

“Cái này của bộ lạc châu Phi phải không? Còn tưởng thứ gì.” Bạch Dực nói, “Trong thời gian hai bộ lạc xảy ra chiến trang, nếu bên nào thắng, bên đó sẽ dùng bàn ủi in dấu lên gia súc của bên kia để biểu thị chiếm hữu.”

Mặt Nghiêm Khải cứng đơ.

“Cậu với chị dâu quả nhiên là chân ái.” Bạch Dực tự cảm thấy không bằng.

Mặt Nghiêm Khải giăng đầy mây đen.

Nửa giờ sau, Phương Nhạc Cảnh đang chuẩn bị về nhà bị gọi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Tìm tôi à?” Phương Nhạc Cảnh không hiểu gì.

“Đúng vậy.” Thư ký đón cậu ngoài thang máy, “Giám đốc Nghiêm hình như không vui cho lắm, cậu nhớ cẩn thận.”

Phương Nhạc Cảnh nghe vậy càng thêm buồn bực, buổi trưa còn tốt lắm kia mà, thế nào đột nhiên lại không vui. Ra khỏi thang máy, hai người gặp Bạch Dực đang đi tới nên dừng lại chào hỏi.

Bạch phó tổng nói với thư ký: “Tôi tìm Nhạc Nhạc có chút việc.”

Thư ký bối rối: “Nhưng giám đốc Nghiêm cũng muốn gặp.” Nói mà, đúng là diễn viên nổi tiếng có khác.

“Không sao, xong việc tôi sẽ dẫn cậu ấy đi gặp giám đốc Nghiêm.” Bạch Dực bình tĩnh đáp, mang Phương Nhạc Cảnh tới phòng làm việc của mình.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Phương Nhạc Cảnh thầm lo lắng.

“Đầu tiên trả lời tôi đã.” Bạch Dực nói, “Cái vết trên tay A Khải là thế nào?”

“Chỉ vì cái này à?” Phương Nhạc Cảnh đáp, “Lúc tới châu Phi quay quảng cáo tôi được hướng dẫn viên giới thiệu mua, cũng không đắt lắm.”

Đắt hay không không phải trọng điểm đâu ông cố của tôi ơi! Đầu Bạch Dực như muốn nứt ra, “Không nói cho cậu nó có ý gì sao?”

“Có.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.

“Đã nói sao cậu còn dùng?” Bạch Dực kinh sợ, có đùa cũng đừng bạo thế chứ.

“Khoan đã.” Phương Nhạc Cảnh nhận ra có điều không đúng, “Hướng dẫn viên nói đó là dấu tình yêu.”

Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, lại còn con dấu tình yêu.

Ai lại có tình yêu với mấy con bò bao giờ.

Mấy phút sau, nghe giải thích xong, trên đầu Phương Nhạc Cảnh sấm nổ ì ùng, “Tôi thật sự không biết!” Thế nào lại là dấu đánh cho gia súc?

“Cậu bảo trọng.” Bạch Dực nhìn cậu. Chị dâu à, thằng em tôi chỉ giúp được đến đây thôi.

Điện thoại trên bàn reo lên, vừa nhấc máy đã nghe tiếng BOSS nghiến răng nghiến lợi: “Mang người đến chỗ tôi.”

Phương Nhạc Cảnh liều mạng lắc đầu.

Bạch Dực nỗ lực khuyên giải, “Cậu bình tĩnh đã.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cúp máy vội vàng.

Bạch Dực: …

Phương Nhạc Cảnh ôm theo tâm lý tráng sĩ liều chết bước vào căn phòng làm việc bên cạnh.

Nghiêm Khải đang ngồi sau bàn xem giấy tờ, “Khóa cửa vào.”

Phương Nhạc Cảnh ấn núm khóa cửa.

Nghiêm Khải lại bỏ đồ trong tay xuống, “Lại đây.”

Phương Nhạc Cảnh: …

Nghiêm Khải đứng dậy.

“Em không cố ý đâu.” Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt, “Là hướng dẫn viên gạt em.”

Nhưng BOSS hiển nhiên không nghe giải thích.

“Để về nhà em giúp anh lau.” Phương Nhạc Cảnh ngồi chồm hổm xuống đất.

Nghiêm Khải kéo người tới sô pha.

“Anh đừng giận.” Hai tay Phương Nhạc Cảnh ôm lấy mặt anh, “Chuyện này lúc trước em thật sự không biết.”

BOSS hiển nhiên không thể vì chuyện này mà giận, nhưng BOSS lại thích niềm vui thú này! Vì thế tiếp tục giữ nguyên khuôn mặt than vừa đẹp giai vừa lạnh lùng của bản thân.

“Hay là giờ mình về nhà đi.” Phương Nhạc Cảnh khôn khéo ôm cổ anh.

Nghiêm Khải giật cà vạt.

Phương Nhạc Cảnh trợn to mắt: “Anh muốn làm gì?”

“Em nói xem?” Nghiêm Khải rốt cuộc vẫn thốt lên lời thoại kinh điển trong tổng tài văn.

“Không được, đây là phòng làm việc.” Phương Nhạc Cảnh nỗ lực đấu tranh.

Nghiêm Khải đè nút đàm thoại.

“Yên tâm, trong phạm vi 10 mét nhất định không xuất hiện bóng người.” Không đợi anh cất lời, Bạch Dực đã mở miệng trước, “Cũng sẽ không có ai tới phá rối.”

Phương Nhạc Cảnh: …

Nghiêm Khải từ trên cao nhìn xuống.

“Anh giận thật à?” Phương Nhạc Cảnh dè dặt hỏi. Tuy rằng toàn bộ chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng cũng chẳng ai muốn bị coi là gia súc cả, nghĩ đến đây cậu cảm thấy có hơi chột dạ và tự trách.

Nghiêm Khải thả người, ngồi xuống bên cạnh.

Phương Nhạc Cảnh đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy anh từ phía sau, rầu rĩ thỏa hiệp, “Vậy anh không được quá trớn nhé.”

Boss lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng.

Cái gọi là mở cờ trong bụng.

Chắc chính là đây.

Cuối hành lang, Bạch Dực nâng tách cà phê, ưu nhã mê người đứng dựa tường, chăm chú nhìn nhân viên và bảo vệ đang đi tới lui.

Sao còn chưa xong.

Lâu ra cũng không nên.

Là bệnh.

Thì phải trị.

“Phó tổng Bạch?” Thư ký không nhịn nổi nữa, đã đứng đây gần một giờ rồi mà đến tư thế cũng chưa hề đổi.

“Sao vậy?” Bạch Dực hỏi.

“Có cần gọi nhân viên vệ sinh giúp anh quét dọn phòng làm việc không?” Thư ký uyển chuyển hỏi.

Bạch Dực lắc đầu, “Không cần, tôi ra ngoài hít thở không khí thôi, tiện thể suy nghĩ vài chuyện.”

Thư ký gật đầu đi mất, sau đó nhắn lên group nội bộ của công ty.

____ giải trừ cảnh báo, Phó tổng Bạch nói là chỉ muốn hít thở không khí.

Hết thảy nhân viên đều thở phào nhẹ nhóm, còn tưởng ai đó chạm vào vảy rồng của phó tổng Bạch cơ, đúng là dọa chết người mà.

Hơn một tiếng sau, trong công ty vang lên tiếng nhạc báo tan tầm, là bài hát quảng bá mà Thẩm Hàm mới thu.

Thẩm Mập kết thúc kế hoạch tập thể dục, vừa thay quần áo vừa gọi cho Phương Nhạc Cảnh, muốn rủ người đi ăn cá suối.

“Alo?” Nghiêm Khải nhận điện thoại.

Sau vô số lần gặp phải tình cảnh này, Thẩm Mập hiện giờ có thể nói là gặp biến chẳng sợ, “Chào giám đốc Nghiêm, tui tìm Nhạc Nhạc.”

“Nhạc Nhạc đang nghỉ ngơi rồi.” Nghiêm Khải đưa mắt nhìn người trên ghế salon, “Tôi sắp đưa em ấy về nhà, có việc gì không?”

“Ban nãy có, giờ hết rồi.” Thẩm Hàm nhanh nhạy, “Hẹn gặp anh sau.”

Vững vàng cúp máy xong, Thẩm Hàm vội vã hít một hơi.

Ban ngày ban mặt!

Trong công ty!

Phòng làm việc tổng giám đốc!

Loại cảm giảm không khỏi quen thuộc và sảng – lôi này.

Nhất định là mình xuyên vào tiểu thuyết rồi.

“Ngủ đi.” Nghiêm Khải ôm người vào lòng, “Chờ trời tối thêm chút nữa rồi anh đưa em về.”

Phương Nhạc Cảnh giận dỗi đá đá anh, chóp mũi hơi ửng hồng.

Nghiêm Khải cười nhẹ, khẽ in lên khóe môi cậu một nụ hôn.

Trước đêm Giáng Sinh, tạp chí điện ảnh uy tín trong nước – Ngân Mạc công bố một bảng xếp hạng, trong đó mục diễn viên có sức ảnh hưởng nhất năm thì Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm lần lượt đứng thứ nhất và thứ ba, cũng trở thành những người trẻ tuổi nhất trong top 3 bao năm nay, còn lại Vệ Dật giữ vị trí thứ mười lăm.

Bảng xếp hạng này do hơn sáu ngàn khán giả có thâm niên trong lĩnh vực điện ảnh trong và ngoài nước bầu ra, toàn bộ quá trình bỏ phiếu được công khai, không ai nghi ngờ về tính công bằng của nó. Huống chi thành tựu một năm này của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cũng rõ như ban ngày, kết quả này xem như nằm trong dự đoán. Mà với tư cách ảnh đế trẻ tuổi nhất, giá trị thương mại của Phương Nhạc Cảnh một đường tăng vọt, riêng số lời mời quảng cáo và đại diện trong nước muốn mời cậu đã là con số thiên văn.

Nếu như nói trước liên hoan phim châu Á, Vệ Dật còn có tư cách ngang hàng với Phương Nhạc Cảnh, vậy thì sau liên hoan phim, hai người đã hoàn toàn ở hai đẳng cấp khác nhau. Mặc dù trong bảng xếp hạng của tạp chí Đại Ngân, tên người thứ nhất và thứ mười lăm chỉ cách nhau hơn mười centimet nhưng ai cũng đều biết mười centimet ngắn ngủi này có khi cả đời cũng chưa chắc đuổi kịp.

“Anh Dật.” Tôi Khôi ngồi xuống ghế đối diện, “Anh tìm em?”

“Đây là năm trăm ngàn.” Vệ Dật ném cho hắn một cọc tiền, “Không cần biết cậu dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ cần kết quả.”

“Anh Dật yên tâm.” Hai mắt Tôn Khôi như muốn tỏa sáng, “Trong thời gian ngắn nhất em nhất định sẽ tìm được cách ‘chăm sóc’ phù hợp với Phương Nhạc Cảnh.”

Thấy hắn cầm tiền tay cũng run lên, lòng Vệ Dật thầm khinh thường, vừa định đứng dậy mở tủ lạnh lấy rượu lại liếc thấy trên tay hắn ta có mấy lỗ kim, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, vội gắt gao cầm cổ tay hắn.

“Anh Dật?” Tôn Khôi không kịp phản ứng.

Vệ Dật kéo tay áo hắn lên, trong mắt là kinh sợ, “Cậu tiêm thuốc phiện?”

“Không không.” Sắc mặt Tôi Khôi trắng bệch, vội vã kéo tay áo xuống, “Không phải đâu anh Dật, anh đừng hiểu lầm.”

“Đồ ngu!” Vệ Dật giáng cho hắn một bạt tai, “Trước đây tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mặc kệ cậu làm gì cũng không được chạm vào mấy độc phẩm đó, thứ đồ này một khi dính phải chỉ có đường chết thôi, cậu không nghe vào tai đúng không?!”

“Anh Dật.” Mắt thấy không gạt được, Tôn Khôi run rẩy, “Em cũng không phải cố ý, lúc trước đi cùng mấy em mẫu ra ngoài, mấy ả nói mới chơi một chút thì không nghiện được, em chỉ thử chút thôi, không nhiều.”

“Đã bao lâu rồi?” Vệ Dật túm cổ áo hắn.

“Không được bao lâu, mới hơn một tháng.” Tôn Khôi đáp, “Cũng chưa nghiện gì, anh đừng lo lắng.”

“Về quê đi.” Vệ Dật đẩy hắn lại xuống ghế, “Gọi cho dì ba, cai nghiện sạch sẽ rồi trở về cho tôi.”

“Thật không cần mà.” Tôn Khôi nói, “Em cũng không nghiện.”

Vệ Dật lắc đầu, cầm di động trên bàn lên.

“Anh Dật, anh Dật anh đừng gọi.” Tôn Khôi ôm cánh tay hắn, “Em cai em cai, bảo đảm cai sạch.”

Vệ Dật không nhịn nổi nữa, đá văng hắn sang một bên.

“Anh đừng ép em!” Tôn Khôi đứng dậy, ánh mắt nhanh chóng trở nên dữ tợn.

Vệ Dật khựng lại, sau đó cười nhạt, “Cậu uy hiếp tôi?”

“Dĩ nhiên không phải, anh Dật đừng hiểu lầm.” Tôn Khôi trở về nhát gan như trước, nói năng lộn xộn, “Em sẽ giúp anh theo sát Phương Nhạc Cảnh, anh yên tâm, em nhất định có thể tìm được cách ‘chăm sóc’ hắn, sau đó kéo người xuống ngựa.”

“Tự cai nghiện cho mình trước đi.” Vệ Dật nói.

“Dạ!” Thấy hắn buông tay, Tôn Khôi giơ tay bảo đảm.

“Đi đi.” Vệ Dật nói, “Cầm tiền đi.”

Tôn Khôi gật đầu, nhét tiền trên bàn vào balo rồi rời đi.

Bóng đêm dần phủ xuống, ánh sáng từ phòng khách trở nên ảm đạm. Vệ Dật ngồi trong phòng khách hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng dây, đá khay trà bằng thủy tinh trước mắt vỡ nát bấy.

“…” Tiền Quân vừa mở cửa vào đã thấy cảnh này, lắc đầu, sau đó mở đèn tường lên.

“Anh làm gì vậy.” Vệ Dật ngồi trở lại xuống ghế sa long.

“Bình tĩnh chút.” Tiền Quân không biết sự tồn tại của Tôn Khôi, còn tưởng hắn đang nghĩ tới bảng xếp hạng kia, đặt tài liệu trong tay lên tủ, “Phương Nhạc Cảnh năm ngoái không phải cũng vuột mất giải ảnh đế đó sao, cậu còn trẻ, đừng nói một năm, mười năm còn chờ được.”

Vệ Dật tiện tay giật nắp một lon bia.

“Bây giờ cứ tự cho bản thân một kỳ nghỉ sớm đi.” Tiền Quân vỗ vỗ vai hắn, “Vừa lúc sắp tới Noel, hay là tới châu Âu chơi mấy ngày đi, năm sau lại tái chiến.”

Vệ Dật tùy tiện gật đầu, nhớ đến mấy vết kim trên tay Tôn Khôi, lòng càng thêm phiền não.

Nhìn số vết tiêm hẳn là đã nghiện không nhẹ, tuy rằng Tôn Khôi trên miệng nói vây nhưng hiển nhiên không đáng tin chút nào. Độc phẩm không thể so sánh được với những thứ khác, một khi càng để lâu, chút nhân tính gộp lại cũng chưa chắc bằng nổi một tép thuốc.

Huống chi giữa hai người bọn hắn vốn chỉ là quan hệ trao đổi lợi ích, trước giờ không có bao nhiêu tình cảm.

Thấy vẻ mặt Vệ Dật vẫn còn nặng nề, Tiền Quân tuy hơi bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì.

Mà lúc này ở một góc khác của thành phố lại là hình ảnh ấm áp và ngọt ngào.

“Nhìn này!” Nghiêm Khải giơ một cục bột có hình dáng kỳ lạ.

“Anh đừng nghịch nữa.” Phương Nhạc Cảnh đuổi người, “Như vậy nấu nhanh nát lắm.”

“Nhanh nát còn đỡ hơn phải nấu lâu.” Nghiêm Khải tiếp tục vo sủi cảo, lần này đổi thành hình dạng tròn xoe.

Hai người đều mặc quần áo lông trong nhà, là đồ đôi hình con gấu đến từ nhà tài trợ – vừa có tình vừa có tiền – Thẩm Mập.

“Hôm nay ba mẹ gọi tới báo.” Phương Nhạc Cảnh kể, “Nói ngày hai mươi hai người sẽ từ Anh đi tới Mỹ.”

“Chúng ta đi muộn hơn hai ngày.” Nghiêm Khải nói, “Đến nơi vừa vặn đón Noel.”

Khó được dịp hai bên không bận rộn nên gia đình họ thương lượng để cả nhà cùng đón Giáng Sinh, cả ba mẹ Phương cũng sẽ tới Mỹ.

“Thật tốt.” Phương Nhạc Cảnh cười tủm tỉm.

“Ừ.” Nghiêm Khải nhìn mặt cậu chăm chăm.

“Dính bột hả?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không.” Nghiêm Khải nói, “Anh định nặn em.”

Phương Nhạc Cảnh đưa mắt nhìn một đống sủi cảo hình thù kỳ quái trên thớt.

Nhiều như vậy rồi?

“Muốn hiểu nghệ thuật phải có con mắt thưởng thức.” Năm phút sau, Boss tiến hình biểu diễn tác phẩm.

Phương Nhạc Cảnh thật muốn đuổi người.

Nhưng nghĩ tới ngày mai nhà còn có khách, phải để anh ở ngoài cả ngày nên lựa chọn nhẫn nại.

Về phần khách tới là ai…

“Surprise!” Các thành viên của studio đúng giờ tới gõ cửa, không quên mang quà tới.

“Mau vào đi.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười ôm từng người, Thẩm Mập cũng lôi người nhà sung sướng tới ăn chực.

Vì Phương Nhạc Cảnh quá bận rộn nên cả đám đã lâu không tụ tập, vốn còn lo sẽ gượng gạo, có điều khi vào cửa nháy mắt họ đã tìm lại được cảm giác, ngồi trên chiếu đấu đá om xòm, vừa gặp đã thân.

Thẩm Hàm và Lưu Manh Manh ngồi trước TV chơi game, những người còn lại thì vào bếp giúp Phương Nhạc Cảnh chuẩn bị cơm tối, còn không quên phấn khởi bày tỏ đã chuẩn bị sẵn tay nghề để lần này triển lộ tài bếp núc một phen.

“À này Nhạc Nhạc, tui nghe truyền thông đưa tin Giáng Sinh cậu sẽ đi Mỹ hả?” Hướng Tiểu Đông vừa rửa rau vừa hỏi.

“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh đáp, “Đã xin nghỉ từ trước rồi, vốn định giữ bí mật, ai ngờ không hiểu tại sao vẫn có tin lộ ra ngoài.”

“Có sao đâu.” Hướng Tiểu Đông vẩy bọt nước trên tay, lơ đãng nói, “Họ chỉ đưa tin nói cậu đi Mỹ thôi, căn bản không hề nhắc tới sếp Nghiêm.”

Vậy nên không cần phải lo lắng gì.

Dao thái thịt trong tay Phương Nhạc Cảnh rơi xuống thớt.

Hình như mình vừa nghe được chuyện gì đó?

Dương Hy định vào bếp lấy hoa quả cho Thẩm Hàm ăn cũng không khỏi im lặng.

“Vậy cậu với sếp Nghiêm định lúc nào về đó?” Hướng Tiểu Đông hoàn toàn không phát hiện điều bất thường, còn vừa rửa cá vừa hỏi. Hết cách, vì bình thường hội họp mọi người cũng thường cảm khái Nhạc Nhạc và Boss đúng là trời đất tác hợp này nọ nên đã sớm thành thói quen.

Dương Thiên hung hăng đạp cậu ta một cái.

“Ui da.” Hướng Tiểu Đông oán giận, “Suýt chút nữa là đứt tay rồi.”

“Tôi chặt tay cậu luôn đó.” Dương Thiên nghiến hàm nhả từng chữ.

Phương Nhạc Cảnh vẫn còn khiếp sợ không thôi.

Những người còn lại đều dùng ánh mắt hận không đóng đinh lên người nhìn Hướng Tiểu Đông.

Đã nói là không có việc gì thì đừng chơi Plans vs Zombie mà.

The zombies ate your brains!

“Tui… lúc nãy có hơi chóng mặt.” Hướng Tiểu Đông lúc này mới phản ứng lại, nháy mắt cảm thấy bụng và chân như nhũn ra, “Hình như có chút nhầm lẫn, nhất định là ăn nhầm thứ gì không sạch sẽ.”

“Đúng đúng đúng.” Cả đám cũng vội nói theo: “Thực ra có chuyện này bọn tui vẫn chưa dám kể cậu nghe, Tiểu Đông cậu ta tinh thần thất thường lâu rồi, thường xuyên phải tới viện Đông Sơn để khám á, gần đây mới đỡ một chút nên bọn tui mới cho đi gặp cậu.” Ngữ điệu hết sức đau xót, vừa nghe đã biết không hề xạo.

Hướng Tiểu Đông đỏ mắt phối hợp: “Đúng thế, tui vẫn cảm giác mình là một cô gái.”

Khóe miệng Dương Thiên co giật.

“Mọi người biết từ khi nào?” Phương Nhạc Cảnh rốt cuộc yếu ớt hỏi.

Cả đám lập tức cười haha, nói đùa gì vậy bọn tui không hiểu gì hết trơn, có phải cậu hỏi Tiểu Đông bị dở hơi từ lúc nào không?

“Từ lần cầm nhầm áo khoác lúc trước, đúng không?” Phương Nhạc Cảnh cầm chuôi dao lên.

Tuy rằng đã có dự cảm từ trước, nhưng khi nghe được vẫn cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Cả đám lệ rơi đầy mặt, ôm đầu ngồi xổm rúc vào góc.

Đừng nên động một tí là lôi binh khí ra mà!

Nhạc Nhạc cậu nhất định phải bình tĩnh!

- Hết chương 116-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương