Sổ Điểm Danh Vạn Giới
-
Chương 5: Lạc thú của đàn ông đơn giản thế đấy
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Hứa Kỳ Tịch đã nhận rõ hiện thực bèn save hết những bức đã vẽ xong trong máy tính lại, cũng gửi một tin nhắn cho Mạch Tuệ: “Bản thảo kỳ này đã xong hết rồi, chỉ còn chờ tô màu nữa thôi… chắc thế.”
Về phần khi nào tô màu xong hết thì hắn không thể nào xác định được.
Mong rằng hắn có một trợ lý giỏi!
“Vậy tôi chờ thầy giao bản thảo nhé. [icon gấu cười]” Mạch Tuệ vui vẻ đáp: “Nếu như cần mua linh kiện nào nữa thì thầy Hùng Bá cứ nhắn hết cho tôi, đừng tốn thời gian quý giá của thầy vào chuyện thế này nữa.”
Chu đáo dễ sợ.
Đối mặt với người thân thiện chu đáo thế này, Hứa Kỳ Tịch thật không đành lòng phá nát sự mong chờ của cô.
Nên tiếp theo kéo được ngày nào thì hay ngày ấy ư?
Nói không chừng, lát nữa thì nhân vật trợ lý của hắn sẽ tự động tới cửa, giúp hắn hoàn thiện bản thảo kỳ tiếp theo thì sao?
Tưởng lúc nào cũng hay cả…
Nhưng đời người chỉ có bảy tám chục năm ngắn ngủn, khổ đoản là vậy, nếu không lạc quan một chút thì cuộc sống sẽ gian nan biết bao?
Hơn nữa, lỡ như nó thành sự thật thì sao?
…
Sau khi tạm thời xử lý bên Mạch Tuệ xong, Hứa Kỳ Tịch tiện tay lục lọi máy tính, để xem có tìm được thứ gì hữu dụng hay không.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm được một thư mục hữu dụng.
“Ảnh cưới của anh Hứa, chị Thẩm Họa Mi + Tề Y San.”
Mr cơ bắp trầm mặc: “…”
Nếu như trình độ đọc hiểu ngữ văn tiểu học của hắn không sai, xét từ tên của thư mục này thì đây là ảnh cưới của một chàng trai và hai cô gái?
Cô Thẩm Họa Mi và Tề Y San.
Ba năm sau mình trâu bò đến độ chụp ảnh cưới cùng hai cô gái mà vẫn không bị đập chết tại chỗ luôn?
Mang theo lòng tò mò khổng lồ + căng thẳng xíu xiu, Hứa Kỳ Tịch nhấp mở thư mục ra.
Hắn lướt chuột, kéo từ đầu đến cuối.
Nhưng trong thư mục này chỉ có ảnh của hắn và vợ, không hề có cô gái thứ ba nào như trong tưởng tượng.
Hắn mở to mắt ra để nhìn cho thật kỹ, cô gái trong mấy bức ảnh có thay vài bộ đồ, nhưng không hề đổi người.
Để đề phòng, hắn còn nhấp vào mục “hiện tập tin ản” để kiểm tra từ từ.
Cũng may, vẫn không có thêm bức ảnh nào.
Cuối cùng Hứa Kỳ Tịch cũng thở phào một hơi.
Trong ba năm này hắn vẫn là hắn, không biến thành đểu cán.
“Nếu đã không có người thứ ba thì sao thư mục lại để hai tên con gái chứ?”
Thẩm Họa Mi và Tề Y San, cái nào mới là tên của vợ mình đây?
Hôm nay hắn phải tìm ra đáp án chính xác mới được.
Bằng không, đợi tối nay vợ về, hắn mở miệng gọi sai tên thì kỳ lắm.
Hứa Kỳ Tịch bỗng cảm giác mình bị dở hơi.
“Qủa nhiên, vẫn là đi tìm hôn thú với hộ khẩu để xem thì hơn, tên ghi trên đó chắc chắn đáng tin hơn,” Hắn sờ lên phần trán bóng khiến người ta lo lắng của mình.
Có giỏi thì in hai cái tên trên hôn thú của tui luôn đi!
…
Để xác định tên của vợ, Hứa Kỳ Tịch lục lọi hết các hộc tủ trong phòng sách, cuối cùng cũng tìm được mấy loại giấy chứng nhận trong ngăn kéo phòng để đồ.
Sổ hồng, hộ khẩu, hôn thú… đều ở đây.
Tiếp theo chính là thời điểm tìm ra chân tướng!
Hứa Kỳ Tịch lấy hôn thú ra, dùng thư thế ngầu lòi nhất để mở nó ra.
Trong ảnh là hắn cười ngây ngô và cô đang cười đầy ngọt ngào.
Trong ô họ tên cũng là Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi.
Nói vậy, tên của cô là Thẩm Họa Mi.
Chân tướng đã rõ ràng.
Nhưng… sau tên Thẩm Họa Mi trên giấy hôn thú lại bị dán một miếng băng dính dán giấy.
Trên băng dính lại có ba chữ Tề Y San nho nhỏ.
Mr cơ bắp lại trầm mặc: “…”
Quyết khiến tui khó chịu tới cùng như vậy à?
Hắn chọt chọt lên miếng băng dính viết Tề Y San.
Nhìn nét chữ thì biết không phải chữ của hắn mà là chữ của con gái rồi.
Là Thẩm Họa Mi tự ghi vào ư?
Người có thể động vào máy tính của hắn để đổi tên thư mục, lại có thể dán băng dính lên hôn thú của bọn họ, chỉ có thể là vợ hắn, Thẩm Họa Mi mà thôi.
Nếu thật sự là cô ấy, vậy tại sao cô ấy lại thêm một cái tên khác vào sau tên của mình chứ?
“Hay kiểu viết thêm biệt danh vào sau tên của mình thế này là trào lưu tăng tình thú của mấy cặp vợ chồng ở ba năm sau nhỉ? Hoặc là biệt danh này rất quan trọng với mình và cô ấy?”
Tóm lại… đúng là hành vi khiến người ta chẳng hiểu gì hết.
Hay thế giới của người trưởng thành sau khi kết hôn thật sự là một thế giới mới toanh nhỉ?
Một đứa hôm qua vẫn còn là sinh viên như hắn thật sự chẳng hiểu gì hết.
…
“Tóm lại, ít nhất thì cũng xác định được tên của cô ấy rồi, xem như giải quyết xong một vấn đề quan trọng.” Hứa Kỳ Tịch đặt hôn thú về chỗ cũ, lại sắp xếp tất cả giấy tờ lại thành một chồng.
Đến khi đối diện lại với Thẩm Họa Mi thì hắn có thể bình tĩnh hơn.
Sau đó, đợi đến khi Hứa Kỳ Tịch sắp xếp xong tất cả giấy tờ và túi hồ sơ thì đột nhiên nhìn thấy một thứ to cỡ tablet nằm im dưới đáy ngăn kéo.
Lúc trước nó bị túi hồ sơ đè lên nên Hứa Kỳ Tịch không thấy.
“Hửm? Cái gì đây? Máy đọc sách điện tử à?” Hứa Kỳ Tịch tò mò lấy nó ra, vươn tay ấn một cái. Tại sao lại để thứ này chung một chỗ với giấy tờ nhỉ?
Ngón tay nhấn xuống, xác nhận dấu vân tay thành công.
Tự động mở khóa, trang chủ bật ra.
Trang chủ có kết cấu trắng đen, trông hơi cũ kỹ.
Trên trang chủ có một con cua nhỏ đáng yêu bò qua bò lại.
“Mở được khóa vân tay, nói vậy thì là đồ của mình à?” Hứa Kỳ Tịch tò mò nên vươn tay ấn lên con cua nọ, đây là một loại bản năng của con người.
Thấy mấy thứ dễ thương bò qua bò lại thì chỉ muốn giơ tay chọt vài cái.
Hắn vừa nhấn vào xong thì con cua giơ càng to lên, ra sức vẫy càng.
Giao diện trang chủ lại thay đổi.
Một lúc sau, một giao diện trắng tinh bật ra.
Trên đó chỉ có một ảnh đại diện.
Ảnh đại diện hơi nhỏ, chỉ có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ trang điểm đậm.
Hứa Kỳ Tịch lại giơ tay, tò mò ấn lên ảnh đại diện này một cái.
Ngón tay truyền đến cảm giác chấn động nhẹ.
Ngay sau đó, một dòng chữ hiện lên dưới ảnh đại diện.
Tên: Tô Khê Sa.
Ghi chú: “Xin hỏi, có thể giúp tôi ngủ một giấc thật ngon được không?” - Cứ qua 12 giờ đêm thì tôi lại khó ngủ.
“Tô Khê Sa?” Hứa Kỳ Tịch nhìn thấy cái tên kia thì thấp giọng đọc lên.
“Có mặt!” trong máy đọc sách lập tức phát ra tiếng trả lời của một cô gái. Có điều giọng nói này có vẻ mệt mỏi, khàn khàn như ngủ không đủ.
“Ồ? Thú vị đấy.” Hứa Kỳ Tịch cười nói.
Cảm giác này giống hệt như quá trình giáo viên điểm danh hồi hắn còn đi học vậy.
Cũng khá giống máy chơi game “nuôi thú cưng ảo” mà hắn từng chơi lúc còn bé.
Nhưng ngoại trừ tiếng trả lời “đến rồi” kia thì máy đọc sách không còn mục lựa chọn nào khác nữa.
Tìm cả buổi trời cũng không thấy mấy lựa chọn như cho ăn, tắm rửa, dọn phân… các kiểu. Tiếc thật, mong nhà phát hành game có thể update thêm mấy chức năng mới.
Hứa Kỳ Tịch chọt một lúc ở trang chủ thì vươn tay kéo một cái.
Giao diện lại chuyển đổi.
Qủa nhiên, lại đổi thành một ảnh đại diện mới.
Ảnh đại diện lần này là một sinh vật bị khăn trùm kín, trông hơi giống Hamster.
Hứa Kỳ Tịch thuần thục nhấn lên cái ảnh đại diện này, tên do trò chơi đặt lập tức xuất hiện.
Tên: Diệu Diệu.
Ghi chú: Đường nào cũng mở được.
“Lần này là động vật à?” Hứa Kỳ Tịch gọi thử: “Diệu Diệu?”
“Chít ~” một tiếng kêu vọng ra từ trong máy chơi game.
“Game điều khiển bằng giọng nói ư?”
Thú vị thật.
Hứa Kỳ Tịch đã phát hiện trò mua vui mới.
Thật ra, đôi lúc lạc thú của đàn ông lại đơn giản như thế đấy.
***
Hứa Kỳ Tịch đã nhận rõ hiện thực bèn save hết những bức đã vẽ xong trong máy tính lại, cũng gửi một tin nhắn cho Mạch Tuệ: “Bản thảo kỳ này đã xong hết rồi, chỉ còn chờ tô màu nữa thôi… chắc thế.”
Về phần khi nào tô màu xong hết thì hắn không thể nào xác định được.
Mong rằng hắn có một trợ lý giỏi!
“Vậy tôi chờ thầy giao bản thảo nhé. [icon gấu cười]” Mạch Tuệ vui vẻ đáp: “Nếu như cần mua linh kiện nào nữa thì thầy Hùng Bá cứ nhắn hết cho tôi, đừng tốn thời gian quý giá của thầy vào chuyện thế này nữa.”
Chu đáo dễ sợ.
Đối mặt với người thân thiện chu đáo thế này, Hứa Kỳ Tịch thật không đành lòng phá nát sự mong chờ của cô.
Nên tiếp theo kéo được ngày nào thì hay ngày ấy ư?
Nói không chừng, lát nữa thì nhân vật trợ lý của hắn sẽ tự động tới cửa, giúp hắn hoàn thiện bản thảo kỳ tiếp theo thì sao?
Tưởng lúc nào cũng hay cả…
Nhưng đời người chỉ có bảy tám chục năm ngắn ngủn, khổ đoản là vậy, nếu không lạc quan một chút thì cuộc sống sẽ gian nan biết bao?
Hơn nữa, lỡ như nó thành sự thật thì sao?
…
Sau khi tạm thời xử lý bên Mạch Tuệ xong, Hứa Kỳ Tịch tiện tay lục lọi máy tính, để xem có tìm được thứ gì hữu dụng hay không.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm được một thư mục hữu dụng.
“Ảnh cưới của anh Hứa, chị Thẩm Họa Mi + Tề Y San.”
Mr cơ bắp trầm mặc: “…”
Nếu như trình độ đọc hiểu ngữ văn tiểu học của hắn không sai, xét từ tên của thư mục này thì đây là ảnh cưới của một chàng trai và hai cô gái?
Cô Thẩm Họa Mi và Tề Y San.
Ba năm sau mình trâu bò đến độ chụp ảnh cưới cùng hai cô gái mà vẫn không bị đập chết tại chỗ luôn?
Mang theo lòng tò mò khổng lồ + căng thẳng xíu xiu, Hứa Kỳ Tịch nhấp mở thư mục ra.
Hắn lướt chuột, kéo từ đầu đến cuối.
Nhưng trong thư mục này chỉ có ảnh của hắn và vợ, không hề có cô gái thứ ba nào như trong tưởng tượng.
Hắn mở to mắt ra để nhìn cho thật kỹ, cô gái trong mấy bức ảnh có thay vài bộ đồ, nhưng không hề đổi người.
Để đề phòng, hắn còn nhấp vào mục “hiện tập tin ản” để kiểm tra từ từ.
Cũng may, vẫn không có thêm bức ảnh nào.
Cuối cùng Hứa Kỳ Tịch cũng thở phào một hơi.
Trong ba năm này hắn vẫn là hắn, không biến thành đểu cán.
“Nếu đã không có người thứ ba thì sao thư mục lại để hai tên con gái chứ?”
Thẩm Họa Mi và Tề Y San, cái nào mới là tên của vợ mình đây?
Hôm nay hắn phải tìm ra đáp án chính xác mới được.
Bằng không, đợi tối nay vợ về, hắn mở miệng gọi sai tên thì kỳ lắm.
Hứa Kỳ Tịch bỗng cảm giác mình bị dở hơi.
“Qủa nhiên, vẫn là đi tìm hôn thú với hộ khẩu để xem thì hơn, tên ghi trên đó chắc chắn đáng tin hơn,” Hắn sờ lên phần trán bóng khiến người ta lo lắng của mình.
Có giỏi thì in hai cái tên trên hôn thú của tui luôn đi!
…
Để xác định tên của vợ, Hứa Kỳ Tịch lục lọi hết các hộc tủ trong phòng sách, cuối cùng cũng tìm được mấy loại giấy chứng nhận trong ngăn kéo phòng để đồ.
Sổ hồng, hộ khẩu, hôn thú… đều ở đây.
Tiếp theo chính là thời điểm tìm ra chân tướng!
Hứa Kỳ Tịch lấy hôn thú ra, dùng thư thế ngầu lòi nhất để mở nó ra.
Trong ảnh là hắn cười ngây ngô và cô đang cười đầy ngọt ngào.
Trong ô họ tên cũng là Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi.
Nói vậy, tên của cô là Thẩm Họa Mi.
Chân tướng đã rõ ràng.
Nhưng… sau tên Thẩm Họa Mi trên giấy hôn thú lại bị dán một miếng băng dính dán giấy.
Trên băng dính lại có ba chữ Tề Y San nho nhỏ.
Mr cơ bắp lại trầm mặc: “…”
Quyết khiến tui khó chịu tới cùng như vậy à?
Hắn chọt chọt lên miếng băng dính viết Tề Y San.
Nhìn nét chữ thì biết không phải chữ của hắn mà là chữ của con gái rồi.
Là Thẩm Họa Mi tự ghi vào ư?
Người có thể động vào máy tính của hắn để đổi tên thư mục, lại có thể dán băng dính lên hôn thú của bọn họ, chỉ có thể là vợ hắn, Thẩm Họa Mi mà thôi.
Nếu thật sự là cô ấy, vậy tại sao cô ấy lại thêm một cái tên khác vào sau tên của mình chứ?
“Hay kiểu viết thêm biệt danh vào sau tên của mình thế này là trào lưu tăng tình thú của mấy cặp vợ chồng ở ba năm sau nhỉ? Hoặc là biệt danh này rất quan trọng với mình và cô ấy?”
Tóm lại… đúng là hành vi khiến người ta chẳng hiểu gì hết.
Hay thế giới của người trưởng thành sau khi kết hôn thật sự là một thế giới mới toanh nhỉ?
Một đứa hôm qua vẫn còn là sinh viên như hắn thật sự chẳng hiểu gì hết.
…
“Tóm lại, ít nhất thì cũng xác định được tên của cô ấy rồi, xem như giải quyết xong một vấn đề quan trọng.” Hứa Kỳ Tịch đặt hôn thú về chỗ cũ, lại sắp xếp tất cả giấy tờ lại thành một chồng.
Đến khi đối diện lại với Thẩm Họa Mi thì hắn có thể bình tĩnh hơn.
Sau đó, đợi đến khi Hứa Kỳ Tịch sắp xếp xong tất cả giấy tờ và túi hồ sơ thì đột nhiên nhìn thấy một thứ to cỡ tablet nằm im dưới đáy ngăn kéo.
Lúc trước nó bị túi hồ sơ đè lên nên Hứa Kỳ Tịch không thấy.
“Hửm? Cái gì đây? Máy đọc sách điện tử à?” Hứa Kỳ Tịch tò mò lấy nó ra, vươn tay ấn một cái. Tại sao lại để thứ này chung một chỗ với giấy tờ nhỉ?
Ngón tay nhấn xuống, xác nhận dấu vân tay thành công.
Tự động mở khóa, trang chủ bật ra.
Trang chủ có kết cấu trắng đen, trông hơi cũ kỹ.
Trên trang chủ có một con cua nhỏ đáng yêu bò qua bò lại.
“Mở được khóa vân tay, nói vậy thì là đồ của mình à?” Hứa Kỳ Tịch tò mò nên vươn tay ấn lên con cua nọ, đây là một loại bản năng của con người.
Thấy mấy thứ dễ thương bò qua bò lại thì chỉ muốn giơ tay chọt vài cái.
Hắn vừa nhấn vào xong thì con cua giơ càng to lên, ra sức vẫy càng.
Giao diện trang chủ lại thay đổi.
Một lúc sau, một giao diện trắng tinh bật ra.
Trên đó chỉ có một ảnh đại diện.
Ảnh đại diện hơi nhỏ, chỉ có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ trang điểm đậm.
Hứa Kỳ Tịch lại giơ tay, tò mò ấn lên ảnh đại diện này một cái.
Ngón tay truyền đến cảm giác chấn động nhẹ.
Ngay sau đó, một dòng chữ hiện lên dưới ảnh đại diện.
Tên: Tô Khê Sa.
Ghi chú: “Xin hỏi, có thể giúp tôi ngủ một giấc thật ngon được không?” - Cứ qua 12 giờ đêm thì tôi lại khó ngủ.
“Tô Khê Sa?” Hứa Kỳ Tịch nhìn thấy cái tên kia thì thấp giọng đọc lên.
“Có mặt!” trong máy đọc sách lập tức phát ra tiếng trả lời của một cô gái. Có điều giọng nói này có vẻ mệt mỏi, khàn khàn như ngủ không đủ.
“Ồ? Thú vị đấy.” Hứa Kỳ Tịch cười nói.
Cảm giác này giống hệt như quá trình giáo viên điểm danh hồi hắn còn đi học vậy.
Cũng khá giống máy chơi game “nuôi thú cưng ảo” mà hắn từng chơi lúc còn bé.
Nhưng ngoại trừ tiếng trả lời “đến rồi” kia thì máy đọc sách không còn mục lựa chọn nào khác nữa.
Tìm cả buổi trời cũng không thấy mấy lựa chọn như cho ăn, tắm rửa, dọn phân… các kiểu. Tiếc thật, mong nhà phát hành game có thể update thêm mấy chức năng mới.
Hứa Kỳ Tịch chọt một lúc ở trang chủ thì vươn tay kéo một cái.
Giao diện lại chuyển đổi.
Qủa nhiên, lại đổi thành một ảnh đại diện mới.
Ảnh đại diện lần này là một sinh vật bị khăn trùm kín, trông hơi giống Hamster.
Hứa Kỳ Tịch thuần thục nhấn lên cái ảnh đại diện này, tên do trò chơi đặt lập tức xuất hiện.
Tên: Diệu Diệu.
Ghi chú: Đường nào cũng mở được.
“Lần này là động vật à?” Hứa Kỳ Tịch gọi thử: “Diệu Diệu?”
“Chít ~” một tiếng kêu vọng ra từ trong máy chơi game.
“Game điều khiển bằng giọng nói ư?”
Thú vị thật.
Hứa Kỳ Tịch đã phát hiện trò mua vui mới.
Thật ra, đôi lúc lạc thú của đàn ông lại đơn giản như thế đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook