Sơ Cửu Của Lục Hào
-
Chương 65: Cuộc nói chuyện với người bí ẩn
Tam gia nhìn ly rượu vang đã cạn, thực ra vừa rồi ông ta không nói ra, không phải ông ta đích thân ra tay, mà là thầy muốn đích thân nói chuyện với Lục Dao.
Trong mắt đám Tam gia, có thể gặp mặt trực tiếp hoặc nói chuyện với thầy là một vinh dự to lớn, Tam gia nghĩ rồi đứng lên, sắp đến giờ rồi.
Lục Dao chưa từng nghĩ đến việc lá gan của đám người này lại lớn như vậy, trực tiếp tìm được chung cư của Hạ Thần Phong. Cô mở cửa nhìn thấy đám người này quang minh chính đại đứng ở cửa, “Các ông?”
Tam gia đội mũ, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Dao với ánh mắt tràn đầy ý cười: “Đúng vậy, là chúng tôi.” Lục Dao nhìn khắp mọi nơi trong hành lang này, nhưng hình như đám người này không sợ gì cả, cứ như vậy đứng ở cửa. Tam gia đã nhìn ra được suy nghĩ của Lục Dao, ông ta cười nói: “Cô Lục, chúng tôi ngưỡng mộ đại danh của cô đã lâu.”
“Ông là người hiểu về phong thủy thì phải biết rằng, chúng ta không được dùng những gì mình học được để hại người, nhưng các ông…” Lục Dao nói với vẻ phẫn nộ, nhưng Tam gia đối diện với cô không nổi giận chút nào, ông ta cười nói: “Cô Lục có đạo đức tốt, nhưng mạch phong thủy đã tan rã từ lâu rồi. Cô Lục, có lẽ cô biết nhà họ Lục của cô là gia tộc như thế nào… Bây giờ chúng ta đều là nhà phong thủy, vậy thì cô cũng nên tuân thủ quy ước còn lại trong phong thủy…”
Lục Dao không hiểu nhà họ Lục của cô là gia tộc như thế nào, cũng không hiểu thế nào là quy ước còn lại, cô nói thẳng vào mặt Tam gia ở phía đối diện, “ Chúng ta vốn dĩ không nên can thiệp vào chuyện của đối phương…”
Lục Dao cắn chặt môi, “Nhưng các ông làm hại đến tính mạng của người khác! Đây là hành vi vi phạm pháp luật!”
“Ha ha ha ha! Vi phạm pháp luật! Ha ha ha, cô Lục, e rằng cô đã quên, đám cảnh sát đó không nắm được chút chứng cứ nào, họ không coi phong thủy là một bộ môn khoa học, chúng tôi đã làm gì? Chúng tôi chẳng làm gì cả…”
Quả thực Tam gia đã âm thâm thăm dò mọi ngõ ngách của nơi này, mạch phong thủy đúng là thứ đến không ai biết đi chẳng ai hay, bạn muốn nói nó có hại phải không, vậy thì bạn phải đưa ra được lời giải thích hợp lý, nhưng bây giờ có rất nhiều lúc không thể giải thích rõ về phong thủy trong một hai câu bằng phương thức khoa học được.
Chính vì nguyên nhân này mà cho dù người phía dưới bị bắt, bên trên muốn thoát thân cũng là việc rất đơn giản. Lục Dao nắm chặt khung cửa nhìn Tam gia vẫn cười rất điễm tĩnh ở trước mặt mình.
Cô hít sâu sau đó ngẩng đầu nhìn Tam gia, “Nếu đã vậy, chúng ta là người không cùng chí hướng, vậy tại sao ông còn đặc biệt đến tìm tôi?”
Tam gia không trả lời mà chỉ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại bản thân luôn muốn gọi nhưng chưa có cơ hội gọi, “Không phải tôi muốn tìm cô, mà là thầy muốn tìm cô…”
Tam gia vừa nói ra lời này, Lục Dao đã cảm thấy rõ ràng nét mặt của những người mặc áo đen xung quanh mang theo vẻ cung kính, giống như là vừa nghe được lời gì đó không thể tin được. Tam gia đưa điện thoại cho Lục Dao, ý bảo cô nghe điện thoại. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đã qua chỉnh sửa, hơn nữa Lục Dao cũng chú ý đến, số điện thoại này đã được ẩn đi, cô không có cách nào để nhìn thấy số điện thoại trên màn hình.
“Cô Lục…” Lục Dao nghe thấy người ở bên kia điện thoại nói, cô khẽ cau mày, “Ông là ai?”
“Ha ha ha ha. Cô Lục, cô không cần hỏi rốt cuộc tôi là ai, cô chỉ cần biết, mẹ của cô - Mạnh Quyên đang ở chỗ chúng tôi. Nếu cô còn muốn gặp mẹ mình, vậy thì từ này về sau nên an phận một chút thì tốt hơn…”
Đã bao nhiêu năm rồi Lục Dao chưa nghe thấy cái tên Mạnh Quyên này. Từ mười lăm năm trước, khi cô còn là một đứa trẻ chín tuổi, cái tên đó đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô mỗi đêm.
Bản thân cô lúc đó, mỗi lần mơ thấy Mạnh Quyên đều muốn hỏi một câu, tại sao mẹ lại rời xa con?
Bởi vì Mạnh Quyên bỏ đi, bố Lục Dao - Lục Sinh Nhất cũng bỏ quê hương mà đi chỉ vì muốn tìm kiếm người mẹ vô trách nhiệm. Bao nhiêu năm nay, từ lâu Lục Dao đã quên mất mẹ cô tên là gì và trông như thế nào rồi.
Nhưng khi cô nghe thấy cái tên này, bóng dáng người phụ nữ mặc áo khoác hoa lập tức xuất hiện trước mắt Lục Dao. Thì ra bao nhiêu năm nay cô chưa bao giờ quên người phụ nữ tên là Mạnh Quyên đó.
Có điều, cho dù chưa bao giờ quên nhưng bây giờ tình cảm của Lục Dao với Mạnh Quyễn cũng chẳng thân thiết là bao. Lần đầu tiên, khóe miệng của Lục Dao xuất hiện ý cười châm biếm: “Ha! Ông thấy tôi sẽ quan tâm đến một người phụ nữ mà mười lăm năm trước bỏ rơi tôi lắm sao?”
Rõ ràng đối phương cũng biết việc này cho nên khi nghe thấy câu trả lời của Lục Dao cũng không thất vọng, ông ta chỉ cười nói: “Cô Lục, hy vọng cô nhìn rõ sự thật…”
Người đàn ông nói xong liền cúp máy, Lục Dao cau mày, điện thoại trong tay bị Tam gia lấy lại, dùng lực bẻ gãy, một chiếc điện thoại thông minh hoàn toàn mới cứ như vậy trở thành một đống sắt vụn.
Lục Dao cau mày, “Nếu ông không có việc gì, vậy xin các ông về sau đừng giám sát tôi nữa, nếu không tôi cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Lục Dao đã nói thuật xem tướng của nhà họ Lục không dùng để hại người, nhưng không có nghĩa là nó không được dùng để đánh trả, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là con người. Bây giờ người ta đã dùng mẹ ruột để uy hiếp cô rồi, cho dù bây Lục Dao thật sự không có tình cảm với mẹ mình nhưng cô rất ghét cái cảm giác bị người khác uy hiếp thế này.
Rõ ràng đối phương cũng không muốn nói nhiều lời với Lục Dao, “Cô Lục yên tâm, chỉ cần sau này cô không quan tâm đến việc của Tập đoàn Tinh Thần, chúng tôi tất nhiên sẽ không đến thăm cô nữa.”
Nói xong cả đám người lại rời khỏi hành lang giống như lúc đến. Lúc này Lục Dao mới buông bàn tay đang nắm chặt khung cửa ra, cho dù bây giờ là mùa đông rất lạnh cô vẫn thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Đám người này đã không coi tính mạng người khác ra gì rồi, trong mắt bọn họ mạng người chỉ là thứ để họ kiếm tiền, nếu Lục Dao còn ngáng đường của bọn họ nữa, e rằng cô sẽ không có cơ hội sống nữa.
Lục Dao không thích cảm giác giống như cá nằm trên thớt này một chút nào. Cô quay người đi vào phòng, không bao lâu sau cô đã sắp xong hành lý của mình. Cô bắt buộc phải về quê một lần, cô không muốn bị người khác uy hiếp nữa. Vậy thì chỉ có cách Lục Dao phải mạnh mẽ đến mức đám người đó không làm gì được cô mới thôi.
Lục Dao rất tin tưởng vào thuật xem tướng của nhà họ Lục, vào lúc này không một nhà tiên tri nào có thể hiểu được thuật xem tướng của nhà họ Lục. Bây giờ phần lớn đều chỉ biết đến mạch phong thủy, nhưng 64 quẻ của Chu Dịch, quẻ nào cũng chứa đựng chân lý của trời đất.
Bởi vì là dịp đón năm mới, mùa xuân vận(*) thực sự đã qua rồi, do vậy muốn mua một tấm vé về quê là việc rất đơn giản. Lục Dao đã xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn, cô sắp đi thực tập, lại thêm cô còn làm nhà thiết kế cho dự án xây dựng khu nhà ở của Tập đoàn Tinh Thần nên thời gian càng thư thả. Ban đầu cô định để hết dịp đón năm mới rồi mới về, phong thủy trên công trường đó phải mượn ghi chép của ông nội để hóa giải, bây giờ cô chỉ đẩy nhanh thời gian của chuyến đi về quê này một chút mà thôi.
(*) Xuân vận: là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người dân Trung Quốc, được biết đến là “cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại”.
Trong mắt đám Tam gia, có thể gặp mặt trực tiếp hoặc nói chuyện với thầy là một vinh dự to lớn, Tam gia nghĩ rồi đứng lên, sắp đến giờ rồi.
Lục Dao chưa từng nghĩ đến việc lá gan của đám người này lại lớn như vậy, trực tiếp tìm được chung cư của Hạ Thần Phong. Cô mở cửa nhìn thấy đám người này quang minh chính đại đứng ở cửa, “Các ông?”
Tam gia đội mũ, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Dao với ánh mắt tràn đầy ý cười: “Đúng vậy, là chúng tôi.” Lục Dao nhìn khắp mọi nơi trong hành lang này, nhưng hình như đám người này không sợ gì cả, cứ như vậy đứng ở cửa. Tam gia đã nhìn ra được suy nghĩ của Lục Dao, ông ta cười nói: “Cô Lục, chúng tôi ngưỡng mộ đại danh của cô đã lâu.”
“Ông là người hiểu về phong thủy thì phải biết rằng, chúng ta không được dùng những gì mình học được để hại người, nhưng các ông…” Lục Dao nói với vẻ phẫn nộ, nhưng Tam gia đối diện với cô không nổi giận chút nào, ông ta cười nói: “Cô Lục có đạo đức tốt, nhưng mạch phong thủy đã tan rã từ lâu rồi. Cô Lục, có lẽ cô biết nhà họ Lục của cô là gia tộc như thế nào… Bây giờ chúng ta đều là nhà phong thủy, vậy thì cô cũng nên tuân thủ quy ước còn lại trong phong thủy…”
Lục Dao không hiểu nhà họ Lục của cô là gia tộc như thế nào, cũng không hiểu thế nào là quy ước còn lại, cô nói thẳng vào mặt Tam gia ở phía đối diện, “ Chúng ta vốn dĩ không nên can thiệp vào chuyện của đối phương…”
Lục Dao cắn chặt môi, “Nhưng các ông làm hại đến tính mạng của người khác! Đây là hành vi vi phạm pháp luật!”
“Ha ha ha ha! Vi phạm pháp luật! Ha ha ha, cô Lục, e rằng cô đã quên, đám cảnh sát đó không nắm được chút chứng cứ nào, họ không coi phong thủy là một bộ môn khoa học, chúng tôi đã làm gì? Chúng tôi chẳng làm gì cả…”
Quả thực Tam gia đã âm thâm thăm dò mọi ngõ ngách của nơi này, mạch phong thủy đúng là thứ đến không ai biết đi chẳng ai hay, bạn muốn nói nó có hại phải không, vậy thì bạn phải đưa ra được lời giải thích hợp lý, nhưng bây giờ có rất nhiều lúc không thể giải thích rõ về phong thủy trong một hai câu bằng phương thức khoa học được.
Chính vì nguyên nhân này mà cho dù người phía dưới bị bắt, bên trên muốn thoát thân cũng là việc rất đơn giản. Lục Dao nắm chặt khung cửa nhìn Tam gia vẫn cười rất điễm tĩnh ở trước mặt mình.
Cô hít sâu sau đó ngẩng đầu nhìn Tam gia, “Nếu đã vậy, chúng ta là người không cùng chí hướng, vậy tại sao ông còn đặc biệt đến tìm tôi?”
Tam gia không trả lời mà chỉ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại bản thân luôn muốn gọi nhưng chưa có cơ hội gọi, “Không phải tôi muốn tìm cô, mà là thầy muốn tìm cô…”
Tam gia vừa nói ra lời này, Lục Dao đã cảm thấy rõ ràng nét mặt của những người mặc áo đen xung quanh mang theo vẻ cung kính, giống như là vừa nghe được lời gì đó không thể tin được. Tam gia đưa điện thoại cho Lục Dao, ý bảo cô nghe điện thoại. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đã qua chỉnh sửa, hơn nữa Lục Dao cũng chú ý đến, số điện thoại này đã được ẩn đi, cô không có cách nào để nhìn thấy số điện thoại trên màn hình.
“Cô Lục…” Lục Dao nghe thấy người ở bên kia điện thoại nói, cô khẽ cau mày, “Ông là ai?”
“Ha ha ha ha. Cô Lục, cô không cần hỏi rốt cuộc tôi là ai, cô chỉ cần biết, mẹ của cô - Mạnh Quyên đang ở chỗ chúng tôi. Nếu cô còn muốn gặp mẹ mình, vậy thì từ này về sau nên an phận một chút thì tốt hơn…”
Đã bao nhiêu năm rồi Lục Dao chưa nghe thấy cái tên Mạnh Quyên này. Từ mười lăm năm trước, khi cô còn là một đứa trẻ chín tuổi, cái tên đó đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô mỗi đêm.
Bản thân cô lúc đó, mỗi lần mơ thấy Mạnh Quyên đều muốn hỏi một câu, tại sao mẹ lại rời xa con?
Bởi vì Mạnh Quyên bỏ đi, bố Lục Dao - Lục Sinh Nhất cũng bỏ quê hương mà đi chỉ vì muốn tìm kiếm người mẹ vô trách nhiệm. Bao nhiêu năm nay, từ lâu Lục Dao đã quên mất mẹ cô tên là gì và trông như thế nào rồi.
Nhưng khi cô nghe thấy cái tên này, bóng dáng người phụ nữ mặc áo khoác hoa lập tức xuất hiện trước mắt Lục Dao. Thì ra bao nhiêu năm nay cô chưa bao giờ quên người phụ nữ tên là Mạnh Quyên đó.
Có điều, cho dù chưa bao giờ quên nhưng bây giờ tình cảm của Lục Dao với Mạnh Quyễn cũng chẳng thân thiết là bao. Lần đầu tiên, khóe miệng của Lục Dao xuất hiện ý cười châm biếm: “Ha! Ông thấy tôi sẽ quan tâm đến một người phụ nữ mà mười lăm năm trước bỏ rơi tôi lắm sao?”
Rõ ràng đối phương cũng biết việc này cho nên khi nghe thấy câu trả lời của Lục Dao cũng không thất vọng, ông ta chỉ cười nói: “Cô Lục, hy vọng cô nhìn rõ sự thật…”
Người đàn ông nói xong liền cúp máy, Lục Dao cau mày, điện thoại trong tay bị Tam gia lấy lại, dùng lực bẻ gãy, một chiếc điện thoại thông minh hoàn toàn mới cứ như vậy trở thành một đống sắt vụn.
Lục Dao cau mày, “Nếu ông không có việc gì, vậy xin các ông về sau đừng giám sát tôi nữa, nếu không tôi cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Lục Dao đã nói thuật xem tướng của nhà họ Lục không dùng để hại người, nhưng không có nghĩa là nó không được dùng để đánh trả, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là con người. Bây giờ người ta đã dùng mẹ ruột để uy hiếp cô rồi, cho dù bây Lục Dao thật sự không có tình cảm với mẹ mình nhưng cô rất ghét cái cảm giác bị người khác uy hiếp thế này.
Rõ ràng đối phương cũng không muốn nói nhiều lời với Lục Dao, “Cô Lục yên tâm, chỉ cần sau này cô không quan tâm đến việc của Tập đoàn Tinh Thần, chúng tôi tất nhiên sẽ không đến thăm cô nữa.”
Nói xong cả đám người lại rời khỏi hành lang giống như lúc đến. Lúc này Lục Dao mới buông bàn tay đang nắm chặt khung cửa ra, cho dù bây giờ là mùa đông rất lạnh cô vẫn thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Đám người này đã không coi tính mạng người khác ra gì rồi, trong mắt bọn họ mạng người chỉ là thứ để họ kiếm tiền, nếu Lục Dao còn ngáng đường của bọn họ nữa, e rằng cô sẽ không có cơ hội sống nữa.
Lục Dao không thích cảm giác giống như cá nằm trên thớt này một chút nào. Cô quay người đi vào phòng, không bao lâu sau cô đã sắp xong hành lý của mình. Cô bắt buộc phải về quê một lần, cô không muốn bị người khác uy hiếp nữa. Vậy thì chỉ có cách Lục Dao phải mạnh mẽ đến mức đám người đó không làm gì được cô mới thôi.
Lục Dao rất tin tưởng vào thuật xem tướng của nhà họ Lục, vào lúc này không một nhà tiên tri nào có thể hiểu được thuật xem tướng của nhà họ Lục. Bây giờ phần lớn đều chỉ biết đến mạch phong thủy, nhưng 64 quẻ của Chu Dịch, quẻ nào cũng chứa đựng chân lý của trời đất.
Bởi vì là dịp đón năm mới, mùa xuân vận(*) thực sự đã qua rồi, do vậy muốn mua một tấm vé về quê là việc rất đơn giản. Lục Dao đã xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn, cô sắp đi thực tập, lại thêm cô còn làm nhà thiết kế cho dự án xây dựng khu nhà ở của Tập đoàn Tinh Thần nên thời gian càng thư thả. Ban đầu cô định để hết dịp đón năm mới rồi mới về, phong thủy trên công trường đó phải mượn ghi chép của ông nội để hóa giải, bây giờ cô chỉ đẩy nhanh thời gian của chuyến đi về quê này một chút mà thôi.
(*) Xuân vận: là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người dân Trung Quốc, được biết đến là “cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook